TAM TẠNG THÁNH KINH PHẬT GIÁO
TẠNG KINH (NIKÀYA)
Thi Hóa
TRUNG BỘ KINH
( Majhima Nikàya )
Tập III
Hòa Thượng THÍCH MINH CHÂU
Dịch sang tiếng Việt từ Tam Tạng Pàli
Chuyển thể Thơ :
Giới Lạc MAI LẠC HỒNG tự TUỆ NGHIÊM
( Huynh Trưởng Cấp Tấn - GĐPTVN tại Hoa Kỳ )
Email : honglacmai1@yahoo.com
79. Tiểu Kinh SAKULUDÀYI
( Cùla Sakuludàyi sutta :
Thiện Sanh – Ưu-Đà-Di )
Như vậy, tôi nghe :
Một thời, Đức Thế Tôn Giác Giả
Trú Vương Xá – Rá-Chá-Ga-Ha (1)
Tinh Xá Vê-Lú-Va-Na (2)
Tại Ka-Lanh-Đa-Ka-Nì-Vá-Pa (3)
( Nơi đây là chỗ nuôi dưỡng sóc )
Lúc ấy một Du-sĩ, danh tri
Là Sa-Kú-Lú-Đa-Di (4)
Đang sống tại Mô-Ra-Ni-Vá-Pà (5)
( Khổng Tước Lâm ), cũng là trú xứ
Nơi cư ngụ Du-sĩ số đông.
Bình minh ló dạng phương đông,
Đắp y mang bát, Thế Tôn định là
Vào Ra-Chá-Ga-Ha khất thực.
Nhưng Thế Tôn bỗng trực nghĩ ra :
‘Nay còn quá sớm để Ta
Vào thành khất thực từng nhà nơi đây.
Hãy đến ngay nơi vị Du-sĩ
Sa-Ku-Lú-Đa-Dí sống qua
___________________________
(1) & (2) : Thành Vương-Xá – Rajagaha của nước Magadha
( Ma-Kiệt-Đà ) và Trúc Lâm Tinh Xá – Veluvanavihàra .
(3) : Kalandakanivapa ( chỗ nuôi dưỡng sóc ).
(4) & (5) :Xem chú thích ở trang 001 của Đại Kinh Sakuludàyi .
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 050
Tại Mô-Ra-Ní-Va-Pa’.
Nghĩ vậy nên Đức Phật Đà liền đi
Đến trú xứ các vì Du-sĩ.
Sa-Ku-Lú-Đa-Dí đang ngồi
Cùng các du-sĩ đồng thời
Theo như thường lệ, nhiều lời thốt ra,
Họ lớn tiếng để mà tranh luận
Nhiều vấn đề lôi cuốn, sa đà
Phù phiếm – cãi vả nổ ra
Câu chuyện vua chúa, hoàng gia, đại thần,
Chuyện ăn trộm, thần dân bách tính,
Chuyện binh lính, chiến trận hãi hùng
Chuyện ăn uống, chuyện kiếm cung,
Giường nằm, đồ mặc, chuyện dùng vòng hoa,
Chuyện hương liệu, chuyện bà con họ,
Chuyện xe cộ, làng xóm, thị thành,
Chuyện thị trấn, chuyện chiến tranh,
Chuyện về quốc độ, chuyện dành đàn ông,
Chuyện đàn bà, rồi dông dài mãi
Chuyện lề đường, chỗ lấy nước dùng,
Câu chuyện về vị anh hùng,
Chuyện người đã chết, chuyện vùng biên cương,
Về hiện trạng đại dương, thế giới,
Chuyện tạp thoại lui tới lòng vòng,
Chuyện về hiện hữu và không…
Các du sĩ ấy nói trong ồn ào.
Đức Thế Tôn đi vào chỗ ngụ
Sa-Ku-Lú-Đi-Dá chợt nhìn
Liền khuyến cáo Chúng của mình :
– “ Các Tôn-giả ! Hãy lặng thinh, đừng ồn !
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 051
Nay Sa-môn Gô-Ta-Ma đó
Thuộc giòng họ Sắc-Dá xuất gia
Đang đến, nhìn thấy từ xa.
Vị Tôn-giả Gô-Ta-Ma hiện thời
An trú nơi Trúc Lâm Tinh Xá.
Vị Tôn Giả ưa mến lặng im,
Thiền tịnh trong sự lặng im,
Tán thán trầm lặng và tìm tịnh an.
Nếu thấy chúng ta đang lặng lẽ
Có thể Ngài sẽ ghé thăm đây ”.
Các vị du-sĩ nghe vầy
Thảy đều im lặng đợi Ngài ghé qua.
Khi Phật Đà uy nghiêm vừa tới
U-Đa-Dí thưa với Ngài là :
– “ Bạch Thế Tôn Gô-Ta-Ma !
Lành thay ! Ngài lại ghé qua chốn này.
Đã lâu rồi mà Ngài không đến,
Nay đã đến, xin thỉnh Ngài ngồi
Vào chỗ đã soạn sẵn rồi ”.
Thế Tôn an tọa vào nơi được mời.
U-Đa-Dí thì ngồi trên ghế
Kê thấp hơn và kế một bên.
Rồi Đức Thế Tôn hỏi liền :
– “ Này U-Đa-Dí (1) ! Nhân duyên thế nào
Mà các vị họp nhau bàn luận,
Và bàn luận về vấn đề gì ?
Chuyện bị gián đoạn là chi ? ”.
___________________________
(1) :Đức Phật gọi du-sĩ Sakuludayi là Udayi , một lối gọi tắt .
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 052
– “ Bạch Ngài ! Chẳng có chuyện chi lớn mà !
Hãy gác qua một bên chuyện đó,
Lát nữa có dịp sẽ nêu ra.
Bạch Thế Tôn ! Câu chuyện là
Khi con có việc đi xa chuyện cần
Không họp bàn với Chúng Du-sĩ,
Thì họ chỉ ngồi nói với nhau
Những chuyện phù phiếm, tào lao.
Khi con có mặt, cùng vào họp chung,
Thì họ cùng nhìn vào con, nghĩ :
‘Sa-môn Ưu-Đà-Dí giảng gì
Chúng ta sẽ nghe tức thì !’.
Còn khi gặp Thế Tôn thì Chúng đây
Và cả con, nhìn ngay Ngài, nghĩ :
‘Ngài thuyết pháp và chỉ dẫn gì
Chúng ta sẽ nghe tức thì ! ”.
– “ Vậy U-Đa-Dí ! Chuyện gì ở đây
Vấn đề gì Như Lai có thể
Nói chuyện để tất cả hiểu ra ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Thuở xưa xa
Bậc biết tất cả, thấy qua mọi điều
Tự nhận mình có nhiều tri kiến
Không dư thừa : ‘Ta hiện đứng, đi,
Hay khi ngủ, thức mọi thì
Tri kiến tồn tại không khi nào ngừng
Và thường hằng. Ông từng mô tả,
Nhưng khi con hỏi quá khứ thời
Vị ấy tránh né trả lời
Lảng qua chuyện khác, nói nơi ngoài đề.
Hỏi lại về quá khứ, tỏ lộ
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 053
Sự phẫn nộ, sân hận, bất bình.
Do vậy, bạch Phật cao minh !
Con khởi niệm về uy linh của Ngài :
‘Thật hoan hỷ vì Ngài toàn hảo,
Bậc Thế Tôn thiện xảo pháp này ”.
– “ U-Đa-Dí ! Hãy cho hay
Vị nào là bậc biết ngay khôn cùng,
Thấy tất cả muôn trùng sự kiện,
Có tri kiến không dư thừa gì :
‘Khi ta ngủ, thức, đứng, đi,
Tri kiến tồn tại mọi thì, liên miên,
Và thường hằng’. Ai lên tiếng vậy ?
Khi hỏi quá khứ lại né dần,
Nói lảng chuyện khác, lần khân,
Tỏ lộ phẫn nộ, hận sân, bất bình ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Phát sinh do cả
Ni-Ganh-Thá Ná-Tá-Pút-Ta
Trưởng Ni-Kiền-Tử nói ra ”.
– “ Này U-Đa-Dí ! Trải qua nhiều đời
Vị nào nhớ các đời quá khứ
Về các thứ chi tiết, đại cương,
Hoặc là các vị này thường
* Hỏi Ta quá khứ, tri tường ra sao ?
Hay Ta hỏi họ vào câu đấy,
Rồi vị ấy làm thỏa mãn Ta
Với câu trả lời hài hòa.
Hoặc Ta đáp, họ tỏ ra hài lòng.
U-Đa-Di ! Chính trong điểm đó,
Vị nào có thiên nhãn siêu nhân,
Thuần tịnh, biết rõ về phần
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 054
Sự sống, sự chết phàm trần chúng sinh.
Biết chúng sinh cao sang, hạ liệt,
Người đẹp đẽ, người thiệt xấu thay !
Kẻ bất hạnh, kẻ gặp may…
Đều do hạnh nghiệp hằng ngày làm ra.
* Về tương lai, gặp Ta để hỏi,
Hoặc Ta hỏi họ chuyện tương lai.
Rồi họ làm cho Như Lai
Thỏa mãn lời đáp đúng ngay, bao hàm.
Hoặc Ta làm tâm họ thỏa mãn
Với lời giảng minh triết, trình bày.
Nhưng thôi, U-Đa-Di này !
Hãy dừng quá khứ, tương lai. Miễn bàn
Ta sẵn sàng vì ông thuyết rõ :
‘Cái này có, cái kia có ngay’,
‘Do cái này sinh ở đây
Cái kia cũng sẽ sinh’ ngay như vầy,
‘Cái kia không, cái này không có’,
‘Cái này diệt, cái đó diệt đi ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Trong phạm vi
Kinh nghiệm với tự ngã ni mặc lòng
Con còn không có thể nhớ hết
Các chi tiết, các nét đại cương.
Từ đâu con có thể thường
Nhớ đến quá khứ đã nương nhiều đời ?
Thời tương lai các đời sau ấy
Làm sao con biết, thấy tự con ?
Con còn không thấy được con
Phiêu phong quỷ từ đâu còn định phân
Với thiên nhãn siêu nhân, thuần tịnh
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 055
Có thể thấy như chính Phật Đà
Tuệ tri chúng sinh, rõ là
Kẻ đẹp đẽ, người xấu xa - sinh tồn
Như Thiện Thệ Thế Tôn thấy, biết.
Bạch Điều Ngự ! Còn việc như vầy
Khi Ngài nói ra điều này :
Hãy dừng quá khứ, tương lai. Miễn bàn
Ta sẵn sàng vì ông thuyết rõ :
‘Cái này có, cái kia có ngay’,
‘Do cái này sinh ở đây
Cái kia cũng sẽ sinh’ ngay như vầy,
‘Cái kia không, cái này không có’,
‘Cái này diệt, cái đó diệt đi’.
Như lời đức Chánh Biến Tri
Thời con lại chẳng biết chi bội phần.
Kính bạch đấng Thiên Nhân Sư trưởng !
Tuy vậy, hướng có thể khiến Ngài
Thỏa mãn với sự kiện như
Trả lời về vị Đạo Sư của mình ”.
– “ U-Đa-Dí ! Thuyết minh giảng dạy
Đạo Sư ông đã dạy những gì ? ”.
– “ Kính bạch đức Chánh Biến Tri !
Đạo Sư con dạy nhớ ghi như vầy :
‘Chính Sắc này nó là tối thượng !,
Sắc này là tối thượng, không sai’.
Đạo Sư con dạy điều này,
Và con tin tưởng lời Thầy xưa nay ”.
– “ U-Đa-Dí ! Khi Thầy ông dạy
Là ‘Sắc ấy tối thượng’, vậy thì
‘Sắc tối thượng’ là sắc gì ? ”.
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 056
– “ Bạch Ngài ! Khi một sắc chi kể vào
Không một sắc khác nào hơn hắn
Cao thượng và thù thắng trội hơn
Thời sắc ấy là tối tôn ”.
– “ Này U-Đa-Dí ! Theo ông nói vầy
Thời sắc này là sắc nào vậy ?
Để sắc ấy là sắc tối cao ?
Khi không có một sắc nào
Cao thượng, thù thắng, thâm sâu hơn nhiều ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Một điều biết chắc
Khi một sắc không có sắc nào
Cao thượng, thù thắng hơn sâu
Đó chính là sắc tối cao tột vời ”.
– “ U-Đà-Di ! Như lời ông nói
Về sắc loại chỉ thế thôi à ?
Ông phải giải thích rộng ra
Nếu ông nói : ‘Sắc nào mà tỏ ra
Cao thượng và thù thắng hơn cả,
Mọi sắc bị đốn ngã, thua xa
Là sắc tối thượng, tinh hoa,
Nhưng ông không chỉ rõ ra sắc này.
U-Đa-Dí ! Như vầy ví dụ
Có một người thường cứ nói là :
“ Tôi yêu, ái luyến thiết tha
Một cô gái đẹp, nết na vùng này ”.
Có người hỏi : “ Hỡi này ông bạn !
Ông có biết tường tận người yêu ?
Thuộc giai cấp nào ? Giàu nghèo ?
Quê quán, tên tuổi, mỹ miều ra sao ?
Người bậc trung hay cao hoặc thấp ?
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 057
Thân ốm mập, da dẻ thế nào ?
Đen sẫm hay là hồng hào ?
Ở thành hay ở làng nào, gần xa ? ”.
Nghe hỏi vậy, anh ta ngơ ngẩn
Trả lời rằng : “ Tôi chẳng biết chi ! ”
Có người hỏi lại tức thì :
“ Có phải anh đã yêu vì thiết tha
Thật ái luyến người mà chưa biết
Chưa từng gặp, cũng tuyệt thấy đâu ? ”.
Nghe hỏi, anh ta gật đầu.
– Này U-Đa-Dí ! Nghĩ sao việc này ?
Sự kiện đây, phải chăng người ấy
Nói vô lý, trật bậy phải không ?
– “ Vâng phải, bạch đức Thế Tôn !
Sự kiện như vậy thật không đúng rồi !
Không hiệu năng, đồng thời vô lý ”.
–“ Cũng vậy, U-Đa-Dí ! Khi ông
Phát biểu ý tưởng vừa xong :
‘Một sắc nào đó, mà không sắc nào
Thù thắng hơn hay cao thượng hẳn
Thời chắc chắn là sắc tối cao’
Nhưng không chỉ rõ sắc nào ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Con ví vào như sau :
Một lưu ly bảo châu tuyệt sắc
Có tám mặt, trong suốt, khéo mài,
Đặt trên tấm màn, đêm ngày
Chói lọi và bừng sáng ngay tự mình.
Nên đinh ninh với sắc như vậy
Tự ngã ấy không bệnh tật chi
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 058
Sau khi nó đã chết đi ”.
– “ Nghĩ thế nào ? U-Đa-Di ! Mặc dầu
Một lưu ly bảo châu tuyệt sắc
Có tám mặt, trong suốt, khéo mài,
Chói lọi, bừng lên sáng ngời,
Nhưng so quang sắc giữa trời đêm thâu
Với ánh sáng con sâu đom đóm,
Thì quang sắc đom đóm & lưu ly
Cái nào thù thắng, diệu vi ? ”.
– “ Bạch Phật ! Sáng đom đóm thì trội hơn
Vi diệu hơn, thù thắng hơn hẳn
Giữa hai chặng quang sắc kể vào ”.
– “ U-Đa-Dí ! Nghĩ thế nào
Giữa con đom đóm sáng vào ban đêm
Và ánh sáng ngọn đèn dầu thắp
Trong đêm đen tối khắp làng thôn,
Quang sắc nào thù thắng hơn ? ”.
– “ Thưa ! Quang sắc thù thắng hơn là đèn
Trong đêm đen so với đom đóm ”.
– “ Nếu ông nhóm đống lửa cháy bừng
Trong đêm tối, cháy sáng trưng
Sánh đèn dầu ấy, hình dung thế nào ? ”.
– “ So sánh giữa đèn dầu & đống lửa,
Quang sắc của đống lửa hơn xa ”.
– “ Vậy ông nghĩ sao điều là :
Đống lửa lớn cháy sáng lòa đêm đen
Với sao mai bao phen sáng tỏ
Trong bầu trời không có mây mù
Vào lúc bình minh êm ru,
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 059
Sáng nào vi diệu và thù thắng hơn ? ”.
– “Đống lửa không thể hơn sao sáng
Trong bầu trời quang đãng không mây
Vào lúc bình minh đầu ngày ”.
– “ Này U-Đa-Dí ! Sánh rày sao mai
Với mặt trăng tròn đầy sáng tỏa
Đêm U-Pô-Sa-Thá này nhằm
(Lễ Bố-Tát) vào ngày rằm,
Quang sắc nào thù thắng, thần diệu hơn ? ”.
– “ Thù thắng hơn là mặt trăng sáng
Trong bầu trời quang đãng không mây
Vào ngày Bố-Tát trăng đầy ”.
– “ Này U-Đa-Dí ! Nghĩ ngay thế nào ?
Khi sánh vào mặt trời đứng bóng
Giữa trưa nóng, quang đãng không mây,
Với quang sắc mặt trăng đầy
Trong đêm Bố-Tát như vầy thì sao ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Nói vào điểm đó
Mặt trời lúc đúng ngọ chói chang,
Quang sắc mặt trời rõ ràng
Vi diệu, thù thắng hơn đàng mặt trăng
Trong ngày rằm, dù trăng sáng tỏa ”.
– “ U-Đa-Dí ! Hơn cả, vượt xa
Những quang sắc vừa kể ra,
Sáng hơn cả mặt trời và mặt trăng,
Là ánh sáng của hàng Thiên Chúng
Và Ta cũng biết Chư Thiên đây.
Nên Ta không nói điều này :
‘Không một quang sắc nào hay hơn, mà
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 060
Vi diệu và thù thắng hơn cả
So quang sắc trước đã từng ghi.
Còn ông, này U-Đa-Di !
Lại nói : ‘Quang sắc này thì kém hơn,
Yếu đuối hơn quang sắc đom đóm,
Quang sắc ấy thâu tóm, tối cao .
Nhưng ông không chỉ sáng nào ”.
– “ Thế Tôn đã cắt đứt câu chuyện rồi !
Thiện Thệ thời cắt đứt câu chuyện! ”.
– “ U-Đa-Dí ! Sao khiến cho ông
Lại nói rằng : ‘Chính Thế Tôn
Cắt đứt câu chuyện . Ý trong thế nào ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Từ lâu, các vị
Đạo Sư con đã chỉ dạy vầy :
‘Quang sắc này tối thượng thay !
Quang sắc này tối thượng’ đầy diệu siêu.
Nhưng có điều các Đạo Sư ấy
Khi gặp phải vấn nạn của Ngài,
Bị Thế Tôn cật vấn ngay
Tỏ ra thất bại, trí rày trống không ”.
– “ U-Đa-Dí ! Thế ông biết tới
Một thế giới nhất-hướng-lạc không ?
Đường nào hợp lý thuận đồng
Dẫn đến chứng đắc vào trong cõi này ?
( Thế giới đây nhất-hướng-lạc vậy ) ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Con thấy các vì
Đạo Sư chúng con mọi thì
Thường dạy : ‘Có thế giới ni chính là
Nhất-hướng-lạc. Có ra đạo lộ
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 061
Đưa đến chỗ chứng đắc cõi này ”.
– “ U-Đa-Dí ! Đạo lộ đây
Đưa đến chứng đắc cõi này có nên
Thế giới tên là nhất-hướng-lạc
Đạo lộ đạt hợp lý là gì ? ”.
– “ Kính bạch đức Chánh Biến Tri !
Có người đoạn diệt tức thì sát sanh,
Đoạn trừ nhanh tà dâm, trộm cắp,
Đoạn trừ gấp nói láo thị phi,
Hay người ấy sống sau khi
Một loại khổ hạnh thọ trì trải qua.
Bạch Thế Tôn ! Đó là đạo lộ
Hợp lý, đưa đến chỗ chứng ngay
‘Thế giới nhất-hướng-lạc’ này ”.
– “ Này U-Đa-Dí !Nghĩ ngay thế nào ?
Khi diệt mau sát sanh ; từ bỏ
Sự sát sanh. Khi đó biết ngay
Tự ngã : nhất-hướng-lạc này,
Hay cả lạc & khổ như vầy, xảy ra ? ”.
– “ Bạch Phật Đà ! Cả khổ cả lạc ”.
– “ U-Đa-Dí ! Còn các điều do :
Đoạn trừ lấy của không cho,
Tà dâm, nói láo cũng lo đoạn trừ,
Người ấy từ bỏ đều như vậy,
Trong khi ấy tự ngã này thì
Là nhất-hướng-lạc cấp kỳ
Hay cả lạc & khổ đồng thì xảy ra ? ”.
– “ Bạch Phật Đà ! Cả khổ cả lạc ”.
– “ U-Đa-Dí ! Điều khác thế nào ?
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 062
Trong khi sống thọ trì vào
Một loại khổ hạnh gắt gao, khi mà
Tự ngã là nhất-hướng-lạc ấy,
Hay cả lạc & khổ vậy xảy ra ? ”.
– “ Cả lạc & khổ, bạch Phật Đà ! ”.
– “ Này U-Đa-Dí ! Nghĩ qua thế nào ?
Đạo lộ để chứng vào thế giới
Nhất-hướng-lạc, hướng tới ra sao ?
Xen lẫn lạc & khổ với nhau ? ”.
– “ Thế Tôn đã cắt đứt câu chuyện rồi !
Thiện Thệ thời cắt đứt câu chuyện !
– “ U-Đa-Dí ! Sao khiến cho ông
Lại nói rằng : ‘Chính Thế Tôn
Cắt đứt câu chuyện. Ý trong thế nào ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Từ lâu, các vị
Đạo Sư con đã chỉ dạy là :
‘Có một thế giới xảy ra
Nhất-hướng-lạc ; có ra con đường
Hợp lý, thường để chứng đắc tới
Một thế giới nhất-hướng-lạc’ đây.
Nhưng các vị Đạo Sư này
Khi bị vấn nạn của Ngài Thế Tôn,
Bị Thế Tôn đối nạn, cật vấn,
Thì hụt hẫng, tỏ ra trống không.
Nhưng xin thưa Đức Thế Tôn !
Thế giới nhất-hướng-lạc ròng có không ?
Một đạo lộ nào đồng hợp lý
Đưa các vị chứng đắc, đạt xong
Thế giới nhất-hướng-lạc không ? ”.
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 063
– “ Này U-Đa-Dí ! Chính trong điều này
Đã có ngay thế giới như vậy
Nhất hướng lạc ; ở đấy có ngay
Một đạo lộ hợp lý này
Đưa đến chứng đắc đủ đầy có ra
Thế giới là nhất-hướng-lạc đấy ”.
– “ Bạch Phật ! Đạo lộ ấy thế nào ? ”.
– “ Vị Tỷ Kheo khi quán sâu
Với năm triền-cái đưa vào xả ly
Do xả ly, tức thì hoan hỷ
Do hoan hỷ, tâm được khinh an
Lạc thọ sinh do khinh an
Đạt được như thế, tâm an định liền
Ly ác pháp, Tỷ Kheo ly dục
Chứng và trú vào mục Nhất Thiền
Trạng thái hỷ lạc tự tâm
Sinh do ly dục, với Tầm, Tứ đây.
U-Đa-Di ! Như vầy tiếp nữa
Vị Tỷ Kheo vào cửa định thiền
Diệt Tầm, diệt Tứ được yên
Thì chứng và trú vào Thiền thứ Hai
Trạng thái ngoài tầm & tứ, xác định
Do Định sinh, nội tỉnh nhất tâm.
Ly hỷ trú xả âm thầm
Chánh niệm tỉnh giác, thì thân cảm liền
Sự lạc thọ, thánh hiền gọi đủ
Là ‘xả niệm lạc trú’ tâm chuyên
Chứng và an trú Tam Thiền.
Này U-Đa-Dí ! Diệt phiền đạt an,
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 064
Là đạo lộ minh quang hợp lý
Đưa các vị chứng đắc được ngay
Thế giới nhất-hướng-lạc này ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Đạo lộ Ngài nói ra
Chưa phải là thế giới cần đạt
Nhất hướng lạc. Chứng đắc như vầy
Có phải vậy chăng ? Thưa Ngài !
Nhất-hướng-lạc thế giới này là đây ? ”.
– “ U-Đa-Di ! Như vầy chứng đắc
Chưa phải là chứng đắc, đạt vào
‘Thế giới nhất hướng lạc’ đâu !
Đạo lộ ấy chỉ giúp mau điều mà
Hợp lý và đưa đến chứng đắc
Thế giới nhất-hướng-lạc’ đó ngay ”.
Khi nghe Phật nói như vầy
Cả hội chúng Du-sĩ này xôn xao
Họ lớn tiếng và cao giọng nói :
‘Ở đây, mọi điều được nghe qua
Từ các Đạo Sư chúng ta
Chúng tôi không biết gì là khác hơn ! ”.
Du-sĩ Sa-Ku-Lu-Đa-Dí
Khuyên các vị du-sĩ lặng yên.
Rồi ông bạch Thế Tôn liền :
– “ Phải đến mức hành nên thế nào
Mới bước vào, chứng đắc thế giới
Nhất-hướng-lạc, đạt tới an nhiên ? ”.
– “ Tỷ Kheo xả lạc & khổ liền
Diệt hỷ ưu, cảm thọ tuyền trước đây
Chứng, trú ngay vào Thiền Đệ Tứ
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 065
Không khổ & lạc, không giữ niệm nào,
Thuần tịnh, trong sáng tiêu dao.
Nhiều Chư Thiên được sinh vào nơi đây,
( Vào nhất-hướng-lạc này thế giới )
Tỷ Kheo cùng đứng với Chư Thiên,
Cùng nói chuyện, đàm luận riêng,
Đến mức độ thế, mới liền chứng ngay
Thế giới này nhất-hướng-lạc vậy ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Có phải chỉ vì
Muốn chứng đắc thế giới ni
(Nhất hướng lạc) mà các vì Tỷ Kheo
Sống Phạm hạnh, thuận theo chỉ dẫn
Của Thế Tôn, tinh tấn hành trì ? ”.
– “ Không phải vậy, U-Đa-Di !
Không phải họ đến Ta vì nhân duyên
Muốn chứng liền thế giới như vậy
Mà họ phải sống Phạm hạnh hoài
Dưới chỉ dẫn của Như Lai.
Này U-Đa-Dí ! Lành thay ! Như vầy :
Có những pháp khác đầy cao thượng
Thù thắng hơn. Do hướng vọng vào
Chứng các pháp ấy thanh cao
Mà các Phích-Khú cần-cầu xuất gia
Sống Phạm-hạnh, nương Ta tu tập ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Những pháp mà Ngài
Vừa mới nêu ra ở đây
Cao thượng, thù thắng như vầy là chi ? ”.
– “ U-Đa-Di ! Cõi đời xuất hiện
Bậc Như Lai phương tiện độ sinh
Với mười tôn hiệu quang minh
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 066
Người đời kính ngưỡng, thật tình tôn xưng
Bậc Trí tuệ, tâm chân diệu ngữ :
Thế Gian Giải, Điều Ngự Trượng Phu,
Phật, Thế Tôn, Thiên Nhân Sư,
Chánh Đẳng Chánh Giác đại từ uy linh
Vô Thượng Sĩ hay Minh Hạnh Túc,
Bậc Thiện Thệ, Ứng Cúng, Như Lai,
Do sự chứng ngộ tự ngài
Rồi lại tuyên thuyết, hoằng khai Pháp mầu
Thuyết Sơ Thiện, rồi sau Trung Thiện
Thuyết Hậu Thiện, văn nghĩa đủ đầy
Truyền dạy Phạm hạnh từ đây
Pháp thân thanh tịnh, bậc Thầy Nhân Thiên.
Có gia trưởng trong miền thôn ấp
Hoặc một người giai cấp tiện dân
Duyên lành nghe pháp thậm thâm
Sinh lòng ngưỡng mộ, kiếm tầm chân như
Tự suy nghĩ : ‘Đời như cát bụi
Sống dẫy đầy trói buộc não phiền
Luân hồi sinh tử triền miên
Đời sống xuất thế lụy phiền tránh xa
Ta nay phải xuất gia viên mãn
Đời xuất gia phóng khoáng hư không
Cuộc sống thế gian chất chồng
Phạm hạnh thanh tịnh thật không dễ gìn’.
Y trưởng dưỡng đức tin vững chắc
Cạo râu tóc, thân đắp ca-sa
Biệt gia quyến, bỏ cửa nhà
Ba y một bát, xuất gia tu hành.
Sống chế ngự, thực hành phạm hạnh
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 067
Giữ oai nghi, tự tánh sáng lòa
Giới bổn Pa-Tí-Mốc-Kha (1)
Thọ trì nghiêm mật, tránh xa điều tà
Thân, khẩu, ý từ hòa thanh tịnh
Giới cụ túc, thức tỉnh nhiếp tâm
Biết tri túc, giữ các căn
Là Sa-môn hạnh, pháp đăng soi đường.
*
U-Đa-Dí ! Sao tường thuần thục
Là Tỷ Kheo cụ túc giới điều ?
Phải thấy nguy hiểm mọi chiều
Lỗi lầm nhỏ nhặt triệt tiêu dần dần
Bỏ trượng kiếm, sát sanh tránh hẳn
Đại từ tâm, bình đẳng, nhẫn kham
Có tâm hổ thẹn là Tàm
Ghê sợ là Quý, không làm nghiệp sai
Hành phạm hạnh, bản lai thanh tịnh
Không trộm cướp, chẳng tính so đo
Quyết không lấy của không cho
Đó là giới hạnh, thước đo Giới điều.
Vị Tỷ Kheo mong điều giải thoát
Không tà hạnh, dâm ác thấp hèn
Không nói dối trá đua chen
Không nói hai lưỡi chê khen dối lòng
Không lường gạt cũng không ly gián
Sống hòa hợp giữa nạn rẽ chia
Sống đời chân thật sớm khuya
Tránh lời độc ác nọ kia lỗi lầm.
_______________________________
(1) : Patimokkhasanvarasìla : Biệt biệt giải thoát thu thúc giới
( trong Tứ Thanh Tịnh Giới của Luật Tỷ Kheo ).
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 068
Là giới hạnh trong tầm Giới Luật
Vị Tỷ Kheo thuần thục thọ trì.
Cả đến hạt giống, cỏ cây
Cũng đều thấm nhuận đức dày Sa-Môn
Chỉ ăn ngọ , sống tồn tri túc
Không múa hát, trang sức, kịch ca
Sống thanh đạm, tránh xa hoa
Không dùng hương liệu, dầu thoa thơm nồng
Lại cũng không giường nằm cao rộng
Cũng không nhận thịt sống, bạc vàng
Nô tỳ trai, gái – từ nan
Đàn bà, con gái – không màng lưu tâm
Cừu, dê, heo, gia cầm, voi, ngựa
Ruộng, đất, vườn, nhà cửa không cần
Từ bỏ gian lận bằng cân
Từ bỏ môi giới, không phần gian tham
Không áp bức, không làm thương tổn
Không câu thúc, vây khổn, cừu thù
Đó là giới hạnh đặc thù
Nằm trong Giới Luật chân tu thọ trì.
U-Đa-Di ! Thế nào biết đủ ?
Hạnh Tri Túc luôn giữ chỉnh tề
Bằng lòng ba y để che
Bình bát khất thực dễ bề cúng dâng
Y và bát luôn gần bên cạnh
Cũng như chim, đôi cánh luôn mang
Đó là Tỷ Kheo giới toàn
Với Thánh Giới Uẩn minh quang tựu thành.
Nội tâm lành an hưởng lạc thọ
Và không có khuyết phạm mọi phần.
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 069
U-Đa-Dí ! Hãy lắng tâm
Tỷ Kheo bảo hộ các căn thế nào ?
Mắt thấy sắc nhưng nào giữ tướng
Tướng chung, riêng chẳng nắm giữ gì
Mắt không chế ngự tại chi
Khiến bất thiện pháp ưu bi khởi vào
Nên tham ái dâng trào đủ thứ
Vị Tỷ Kheo chế ngự nguyên nhân
Hộ trì tích cực nhãn căn
Cũng như hộ trợ nhĩ căn cũng cần
Tai nghe tiếng hay thân cảm xúc
Mũi ngửi hương, nhận thức : ý căn
Tỷ Kheo hộ trì các căn
Nên hưởng lạc thọ, nội tâm sáng ngời.
U-Đa-Dí ! Thời thời tĩnh giác
Giữ chánh niệm, an lạc tự tâm
Tỷ Kheo đi, đứng, ngồi, nằm
Đều giữ tỉnh giác, trong tâm biết liền
Khi tới, lui ; biết mình lui, tới
Khi nhìn quanh, biết bởi mình làm
Hay khi co duỗi tay chân
Mặc y, đi bát, hay cần uống ăn
Khi nhai, nuốt, nói năng : Tỉnh giác
Đại, tiểu tiện, nhổ khạc : Biết mình
Như vậy Tỷ Kheo tâm minh
Chánh niệm tỉnh giác, an bình nào hơn.
Với Giới uẩn chánh chơn cao quý
Với các căn nhiếp kỹ, hộ trì
Chánh niệm tỉnh giác trí tri
Thêm hạnh tri túc, còn gì quý hơn.
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 070
Trang bị đủ những gì cao quý
Vị ấy lựa vị trí lặng yên
Như rừng tĩnh mịch, lâm viên
Gốc cây, khe núi hoặc liền tha ma.
*
Thời ngọ thực đã qua, rửa bát
Ngồi kiết già, an lạc, thẳng lưng
An trú chánh niệm, lâng lâng
Tham ái từ bỏ, thoát dần ái tham
Bỏ sân hận, từ tâm thương xót
Chúng hữu tình mỗi một cảnh riêng
Từ bỏ hôn trầm, thụy miên
Thoát ly khỏi chướng thụy miên, hôn trầm
Giữ tịnh tâm, hướng về ánh sáng
Cùng chánh niệm, tỉnh giác, tâm yên
Gột rửa chúng, được an nhiên
Từ bỏ trạo cử thì liền tịnh thân
Hết nghi ngờ, phân vân lưỡng lự
Gột rửa hết trạo cử, hôn trầm
Gột rửa tham ái, hận sân
Đối với thiện pháp, tự thân hành trì.
U-Đa-Di ! Chính nhờ quán niệm
Vị Tỷ Kheo tự nghiệm, tự tri
Năm Triền Cái chưa xả ly
Như là món nợ, Bệnh hay Ngục đường,
Như Nô lệ, con đường Sa mạc.
Vị Tỷ Kheo tỉnh giác, tinh cần,
Chừng nào khi quán tự thân
Với năm triền cái đã cần xả ly
Do xả ly, tức thì hoan hỷ
Do hoan hỷ, tâm được khinh an
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 071
Lạc thọ sinh do khinh an
Đạt được như thế, tâm an định liền
Ly ác pháp, Tỷ Kheo ly dục
Chứng và trú vào mục Nhất Thiền
Tiếp tục ; Nhị Thiền, Tam Thiền
Rồi chứng và trú Tứ Thiền uy nghi.
U-Đa-Di ! Những pháp cao thượng
Thù thắng hơn. Do hướng vọng vào
Chứng các pháp ấy thanh cao
Mà các Phích-Khú cần-cầu xuất gia
Luôn tinh tấn, nương Ta tu tập
Mong chứng đắc, nên khắp Tỷ Kheo
Sống đời Phạm-hạnh vâng theo
Do Ta hướng dẫn, sống nghèo độc cư.
* Vị Tỷ Khưu hướng tâm đến với
Túc Mạng Trí, nhớ tới nhiều đời
Quá khứ với một, hai đời
Năm chục, ba bốn trăm đời đã qua
Một ngàn đời hay là hơn nữa
Một trăm ngàn đời thuở lâu xa
Hoại kiếp, thành kiếp trải qua
Vị ấy nhớ lại như là mới đây.
Tại nơi ấy, tên này ta có
Thuộc giai cấp, giòng họ thế này
Uống, ăn, thọ khổ, lạc rày
Tuổi thọ như thế, chết ngày ra sao
Ta tái sinh, nhằm vào làng đó
Có tên tuổi, giòng họ thế nào
Cứ thế , nhớ lại biết bao
Tiền kiếp, tái kiếp không sao đếm vầy .
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 072
* Vị Tỷ Kheo thẳng ngay, thuần tịnh
Tâm định tỉnh, không nhiễm não phiền
Nhu nhuyến, vững chắc – theo thiền
Bình thản như vậy, chẳng phiền chẳng ưu.
Vị Tỷ Khưu hướng tâm đến với
Sinh Tử Trí, dẫn tới tuệ minh
Xét về sinh tử chúng sinh
Thiên nhãn thuần tịnh siêu nhân, thấy liền
Vị ấy biết mối giềng Nghiệp quả
Người hạ liệt, kẻ cả giàu sang
Người đẹp đẽ, kẻ thô hèn
Đều do hạnh nghiệp trắng đen họ hành.
Là những pháp tịnh thanh, cao thượng,
Thù thắng hơn. Do hướng vọng vào
Chứng các pháp ấy thanh cao
Mà các Phích-Khú cần-cầu xuất gia
Sống Phạm-hạnh, nương Ta tu tập.
* Vị Tỷ Kheo diệt gấp não phiền
Nhu nhuyến, vững chắc – theo thiền
Bình thản như vậy, chẳng phiền chẳng ưu.
Vị Tỷ Khưu hướng tâm đến với
Lậu Tận Trí, dẫn tới biết rành
Bốn Thánh Đế biết ngọn ngành
Đây là sự Khổ, nguyên nhân đưa vào
Đây Khổ Diệt, đường nào diệt khổ
Biết như thật lậu-hoặc loại này
Nguyên nhân lậu-hoặc là đây
Diệt trừ lậu-hoặc, biết ngay con đường.
*
Nhờ hiểu biết, tận tường nhận thức
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 073
Tâm vị ấy rất mực sáng trong
Dục-lậu, hữu-lậu thoát xong
Thoát vô-minh-lậu, khỏi vòng trói trăn
Liền hiểu rõ : ‘Tự thân giải thoát
Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành
Việc cần làm, đã thực hành
Sau đời hiện tại, Vô sanh hiển bày.
U-Đa-Di ! Pháp này cao thượng
Thù thắng hơn. Do hướng vọng vào
Chứng các pháp ấy thanh cao
Mà các Phích-Khú cần-cầu xuất gia
Luôn tinh tấn, nương Ta tu tập
(Và thu thập kết quả diệu kỳ )”.
Ông Sa-Kú-Lú-Đa-Di
Khi nghe đức Chánh Biến Tri giảng rành
Du-sĩ ấy tâm thành hoan hỷ
Hướng Đại Trí Chánh Giác, thưa ngay :
“ Bạch Thế Tôn ! Vi diệu thay !
Như người dựng vật lăn quay ngã nằm
Chỉ hướng kẻ sai lầm lạc lối
Đem đèn sáng vào tối như bưng
Để ai có mắt mở bừng
Có thể thấy được sáng trưng sắc màu.
Cũng như vậy, nhiệm mầu Chánh Pháp
Được Thế Tôn phân tách, trình bày
Con xin quy ngưỡng từ nay
Quy y đức Phật, nương ngay Pháp mầu,
Quy y Tăng thanh cao đức cả
Nối tiếp nhau hoằng hóa Pháp môn.
Mong Thế Tôn nhận cho con
Trung Bộ (Tập 3) Tiểu Kinh 79 : SAKULUDÀYI * MLH – 074
Được phép nhập chúng, vuông tròn lợi tha
Thọ Đại giới xuất gia Cụ Túc
Thành Tỷ Kheo thu thúc tu trì ”.
Chúng Du-sĩ tại nơi ni
Nghe Sa-Ku-Lú-Đa-Di nói vầy
Liền lên tiếng : “ Xin ngài Tôn-giả
U-Đa-Di chớ ngã tâm qua
Chớ sống đời sống xuất gia
Phạm-hạnh với Gô-Ta-Ma vị này.
Ngài đã là bậc Thầy đương thứ
Chớ có làm đệ tử một ai !
Như một ghè nước tốt thay
Bị thủng một lỗ, chảy hoài nước đi.
Tôn-giả U-Đa-Di cũng vậy !
Không thể lạy nương tựa, kính tôn
Với Gô-Ta-Ma Sa-môn,
Vì Tôn-giả là vị Tôn Sư rồi ! ”.
Như vậy từ những lời ngăn trở
Chúng Du-Sĩ, làm lỡ dịp may,
Là chướng-ngại-pháp sâu dày
Cho U-Đa-Dí, cản ngay con đường
Hướng đến đấng Pháp Vương Vô thượng
Sống Phạm-hạnh, trưởng dưỡng tịnh, hòa
Được hướng dẫn bởi Phật Đà.
( Phước duyên chưa đủ bỏ tà theo chân ) ./-
Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật (3L )
* * *
( Chấm dứt Kinh số 79 : Tiểu Kinh Thiện Sinh SAKULUDÀDI – SAKULUDÀDI Sutta )
***