TAM TẠNG THÁNH KINH PHẬT GIÁO
TẠNG KINH (NIKÀYA)
Thi Hóa
TRUNG BỘ KINH
( Majhima Nikàya )
Tập III
Hòa Thượng THÍCH MINH CHÂU
Dịch sang tiếng Việt từ Tam Tạng Pàli
Chuyển thể Thơ :
Giới Lạc MAI LẠC HỒNG tự TUỆ NGHIÊM
( Huynh Trưởng Cấp Tấn - GĐPTVN tại Hoa Kỳ )
Email : honglacmai1@yahoo.com
105. Kinh THIỆN TINH
( Sunakkhatta sutta )
Như vậy, tôi nghe :
Một thời, Đức Thế Tôn Giác Giả
Vê-Sa-Li, Ngài đã trú qua
Ku-Ta-Gá-Rá-Sa-La (1)
(Giảng đường Trùng Các), rừng là Đại Lâm (2)
Lúc ấy nhằm có nhiều Phích-Khú (3)
Trước Điều Ngự, tuyên bố chính mình
Đã chứng trí giác viên minh :
“ Chúng con biết được đinh ninh ngọn ngành :
Sanh đã tận, tựu thành Phạm hạnh
Điều chân chánh mình đã thực hành
Không còn trở lại (Vô Sanh) ”.
Lúc ấy một vị vốn ngành thế gia
Lích-Cha-Vi Pút-Ta (4) dòng dõi
Có tên gọi : Su-Nách-Khách-Ta.
Được nghe về chuyện kể là
Nhiều Phích-Khú trước Phật-Đà trí minh
Tuyên bố mình đã chứng trí giác
Đã thành đạt Ứng Cúng, Vô Sanh.
Su-Nách-Khách-Ta thân hành
Đến hương thất đấng Cha Lành Thế Tôn
Đảnh lễ đức Thế Tôn Thiện Thệ
Rồi ngồi kế bên Phật, thưa ngay :
___________________________
(1) : Kutagarasala – Trùng Các giảng đường tại thành Vesali
(Tỳ-Xá-Ly). (2) : Đại Lâm – Mahàvana.
(3) : Bhikkhu được phiên âm là Tỳ-Khưu hay Tỷ-Kheo.
(4) : Licxhaviputtta : người con của dòng họ Licchavi.
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 544
– “ Bạch Thế Tôn ! Con nghe vầy :
Nhiều Tỷ Kheo ở trước Ngài, nói ra
Là mình đã chứng qua trí giác
Đã thành đạt A-La-Hán rồi.
Không biết các vị này thời
Tuyên bố chân chánh, hay lời nói đây
Các vị này vì tăng-thượng-mạn
Tuyên bố sảng, không đúng chăng là ? ”.
– “ Này ông Su-Nách-Khách-Ta !
Những Phích-Khú trước mặt Ta nói là
Đã chứng qua trí giác bậc Thánh
Sanh đã tận, Phạm hạnh đã thành
Điều nên làm, đã thực hành
Không còn trở lại, Vô sanh hiển bày.
Có ở đây một số Phích-Khú
Đã chân chánh khi thú nhận là
Mình đã trí giác chứng qua.
Nhưng cũng có kẻ gian ngoa, chỉ vì
Tăng-thượng-mạn, dối khi tuyên bố
Chứng trí giác. Thật hổ ngươi thay !
Những Tỷ-Kheo chân chánh đây
Với các vị ấy, đúng ngay như vầy.
Nhưng ở đây,một số Phích-Khú
Tăng-thượng-mạn, nên tự nói là
Trí giác mình đã chứng qua.
Như Lai suy nghĩ : ‘Nay Ta hãy vì
Những vị ấy, thuận tùy thuyết pháp’.
Nhưng phức tạp khi có số người
Ngu si, hỏi Ta lôi thôi,
Su-Nách-Khách-Tá ! Ta thời nghĩ qua :
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 545
‘Ta hãy vì họ mà thuyết pháp,
Và không thể làm khác điều này ”.
– “ Bạch đức Thế Tôn ! Như vầy
Đã đúng thời giảng pháp hay, thuần từ
Ngài thuyết như thế nào, chắc hẳn
Chúng Tỷ Kheo sẽ gắng thọ trì ”.
– “ Su-Nách-Khách-Ta ! Vậy thì
Hãy khéo tác ý đồng thì khéo nghe ”.
– “ Con xin nghe lời Ngài phân tách ”.
– “ Này Su-Nách-Khách-Tá ! Ở đây
Có năm dục-trưởng-dưỡng này
Sao là năm ? Các sắc đây do là
Mắt nhận thức vui và vừa ý
Hấp dẫn, liên hệ chí dục này.
Các tiếng nhận thức do tai
Các hương do mũi, xúc này do thân
Các vị, nhân do lưỡi nhận thức…
Đáng yêu, thực vừa ý, vui, và
Hấp dẫn, liên hệ dục tà.
Này ông Su-Nách-Khách-Ta ! Đó là
Năm dục-trưởng-dưỡng mà phải rõ.
Nhưng sự tình này có trải qua
Khi một số người tỏ ra
Thiên nặng vật chất phù hoa cõi đời
Với những người bản tính thế đó
Thích hợp họ phải tùy thuộc vào
Sự phù hợp với điều nào
Mà họ suy gẫm, mong cầu, nghĩ suy.
Người đó chỉ thuận tùy giao thiệp
Với người mà họ thích ưa thôi !
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 546
Nhưng nếu câu chuyện được khơi
Bất động với họ thì người này đây
Không lóng tai nghe và cảm thụ,
Tâm không trú trí giác mọi thời.
Y không giao thiệp với người
Mà y không thích thú lời người đây.
Ví như, này Su-Nách-Khách-Tá !
Có người đã lâu lắm xa quê
Làng hay thị trấn thuộc về
Bỗng gặp một kẻ từ quê của mình
Về văn minh hỏi qua tường tận
Nơi làng hay thị trấn hiện nay ?
Tình hình kinh tế nơi này ?
Về ăn uống, bệnh tật rày ra sao ?
Người quen mau tường trình mọi sự
Theo tuần tự câu hỏi nêu ra.
Và này Su-Nách-Khách-Ta !
Thế nào ông nghĩ xuyên qua chuyện vầy ?
Có phải là người này chăm chú
Lóng tai nghe, an trú tâm ngay
Vào trí giác ; và người này
Sẽ giao thiệp kẻ người này thích không ? ”.
– “ Bạch Thế Tôn ! Đúng như vậy ạ !
– “ Này Su-Nách-Khách-Tá ! Trải qua
Người ấy cần được hiểu là
Thiên nặng vật chất phù hoa cõi đời.
* Mặt khác, việc này thời xảy tới
Một số thiên nặng với điều là
Bất Động, thích hợp trải qua
Tùy thuộc để hợp điều mà họ đây
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 547
Suy tầm hay suy tư, và họ
Chỉ giao thiệp người họ thích thôi !
Nếu nói liên hệ việc đời
Thuộc thế gian vật chất, thời người đây
Bất động, không lóng tai nghe kỹ
Không trú vào thượng trí mọi thời.
Y không giao thiệp với người
Mà y không thích thú lời nghe qua.
Này Su-Nách-Khách-Ta ! Giả thử
Một lá vàng khô tự lìa cành
Không thể trở lại tươi xanh.
Cũng vậy, với kẻ bình sinh thuộcvề
Thiên nặng bề bất động thế đó
Đã rời bỏ kiết sử, liên quan
Kiết sử vật chất thế gian,
Người ấy cần được rõ ràng hiểu thông :
‘Đây là hạng người không liên hệ
Kiết sử thể vật chất trần duyên
Thiên nặng về bất động liền.
* Lại nữa, một số người thiên nặng về
Vô Sở Hữu. Vấn đề được thấy
Với người ấy, câu chuyện thích nghi
Với người ấy, thì phải tùy
Thế nào để hợp điều chi phải là
Điều y sưu tầm và suy nghĩ,
Người ấy chỉ giao thiệp với người
Mà y thích thú. Nếu lời
Liên hệ đến Bất động, thời người đây
Không nghe, không lóng tai chăm chú
Không an trú vào trí giác ngay.
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 548
Y không giao thiệp với ai
Mà y không thích kẻ này, tránh xa.
Này Su-Nách-Khách-Ta ! Được ví
Một hòn đá đã bị vỡ đôi
Không thể nối liền được rồi !
Người thiên Vô-sở-hữu thời ví như
Bị chặt đứt, đoạn trừ mau chóng
Khỏi kiết sử Bất-động tức thời.
Người ấy được hiểu là người
Không liên hệ Bất-động, thôi không hề !
Thiên nặng về Vô-sở-hữu cả.
Này Su-Nách-Khách-Tá ! Trải qua
* Lại có sự tình xảy ra
Một số người đã tỏ ra níu trì
Về Phi Tưởng Phi Phi Tưởng Xứ.
Với người tự thiên nặng điều đây
Câu chuyện thích hợp người này
Tùy sự phù hợp người này suy tư
Chuyện nếu từ Vô-sở-hữu xứ
Người ấy tự không lóng tai nghe
Trí giác, tâm không trú về
Người ấy lại cũng không hề xã giao
Những người nào y không thích cả.
Này Su-Nách-Khách-Tá ! Như so
Một người mỹ vị ăn no
Đã ngán món ấy, dù cho chẳng cần.
Y có ăn lại món ăn ấy ? ”.
– “ Thưa không. Vì sao vậy ? Vì rằng
Y đã không thiết món ăn
Mà y đã ngán, muốn quăng bỏ vầy ”.
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 549
– “ Cũng vậy, này Su-Nách-Khách-Tá !
Với người đã thiên nặng Xứ là
Phi-tưởng-phi-phi-tưởng, và
Vô-sở-hữu-xứ dẹp qua, chẳng cần
Người ấy cần được hiểu cho rõ :
Hạng người đó không liên hệ gì
Kiết sử Vô-sở-hữu ni,
Chỉ Xứ Phi-tưởng-phi-phi-tưởng này.
Thiên nặng về Xứ đây hướng tới.
* Lại nữa, hỡi Su-Nách-Khách-Ta !
Sự tình này cũng xảy ra :
Nhiều người thiên nặng, huớng qua Niết Bàn.
Chánh Niết-bàn người này thiên nặng
Câu chuyện hẳn thích hợp người này
Phải tùy thuộc, phù hợp ngay
Với điều người ấy vẫn hay suy tầm
Và suy tư. Thâm tâm người đó
Chỉ giao thiệp người họ thích thôi !
Nếu câu chuyện hướng về nơi
Phi-tưởng-phi-phi-tưởng, thời không nghe
Không lóng tai, không hề trú lạc
Vào trí giác, với lời chẳng ưa
Như ngọn cây Sa-La vừa
Bị chặt đứt hẳn chẳng chừa ngọn ra.
Này Su-Nách-Khách-Ta ! Sao thế ?
Vì Sa-La không thể sống khi
Ngọn nó bị chặt đứt đi.
Hạng người như thế là gì ở đây ?
Phải hiểu ngay : Người không can dự
Kiết sử Xứ Phi-tưởng-phi-phi,
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 550
Thiên nặng Niết Bàn mọi thì.
Sự tình khác cũng thuận tùy xảy ra :
Một số người nghĩ là : “ Tham ái
Bậc tự tại Sa-môn gọi là
Mũi tên, thuốc độc xấu xa
Vô minh não hại người ta vô vàn.
Với dục, tham, sân… toàn thứ hại
Nay mũi tên tham ái, cùng là
Thuốc độc vô minh… được ta
Đoạn diệt, trừ khử, và ta thiên về
Chánh Niết Bàn, không hề sinh lại ”.
Và vị ấy có thể tự hào
Vì thiên Niết-bàn trước sau,
Với mục đích ấy truy cầu ngoài trong
Những gì không thích hợp hoàn cảnh
Khuynh hướng Chánh Niết-bàn thanh cao.
Mắt vị ấy thường truy cầu
Về sắc không thích hợp nào đó đây.
Tai vị này có thể diễn biến
Truy cầu tiếng không thích hợp nào,
Mũi, lưỡi, thân, ý… truy cầu
Hương, vị, xúc, pháp… không sao hợp vào.
Khi lục căn truy cầu như vậy
Khiến tham ái, dục vọng tức thì
Nhiễu loạn tâm của vị ni,
Do vậy đưa đến chết đi hay là
Khổ trải qua gần như chết vậy.
Này Su-Nách-Khách-Tá ! Như là
Có một mũi tên bắn ra
Trúng vào một kẻ, thật là nguy thay !
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 551
Vì tên này tẩm thuốc độc luyện,
Bạn bè và thân quyến người này
Mời một Y-sĩ đến ngay
Vị ấy giải phẩu giỏi, hay vô cùng
Y-sĩ liền cắt xung quanh miệng
Vết thương với phương tiện con dao,
Rồi Y-sĩ dò tìm mau
Với vật dụng dò tìm vào vết thương.
Ông tìm phương rút mũi tên độc,
Trừ khử hết chất độc do tên
Rồi vị Y-sĩ nói lên :
– “ Hiền-giả ! Đã rút mũi tên ra rồi,
Thuốc độc cũng đồng thời trừ khử,
Nay mọi thứ không còn hiểm nguy,
Nhưng bạn phải ăn những gì
Thức ăn thích hợp, luôn khi giữ gìn.
Nếu cố ý, vô tình ăn phải
Thức ăn ấy không thích hợp vào,
Vết thương làm mủ đớn đau.
Lại phải cẩn thận rửa lau thường thường,
Xức thuốc cho vết thương liền miệng,
Cẩn thận chuyện săn sóc vết thương,
Khi ra gió nắng phải nương
Đừng để dơ nhớp, bụi đường nhiễu nhương
Khiến cho miệng vết thương nguy hại ”.
Nhưng người ấy lại suy nghĩ là :
“ Tên đã rút khỏi thân ta,
Nọc độc đã khử, nên ta hiện thời
Thoát khỏi nơi nguy hiểm, biến chứng ”.
Rồi người ấy ăn những thức ăn
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 552
Không thích hợp. Y như rằng !
Vết thương làm mủ, y hằng đớn đau.
Do không thường rửa lau, gìn giữ
Không kiêng cử gió nắng, bụi dơ
Lại không xức thuốc, phòng hờ
Nên vết thương có bao giờ lành đâu !
Nếu nhiễm trùng, lở sâu vết mổ
Có thể dẫn đến chỗ tử vong.
Su-Nách-Khách-Ta ! Tương đồng
Cũng như sự kiện ở trong Tăng-đoàn
Một số vị miên man nghĩ mãi :
“ Tham ái ấy Đạo Sư nêu lên
Như là thuốc độc, mũi tên
Vô minh não hại lên trên con người
Với dục, tham, đồng thời sân hại.
Mũi tên ấy ta đã diệt trừ
Thuốc độc vô minh cũng trừ,
Ta thiên nặng đến Vô-dư Niết-bàn ”.
Và vị ấy hoàn toàn tùy thích
Tự hào với mục đích hiện thì,
Có thể truy cầu những gì
Không thích hợp với phạm vi Niết-bàn.
Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý
Truy cầu sắc, hương, vị, âm thanh,
Truy cầu xúc, pháp chẳng lành
Không thích hợp với tịnh thanh hướng về
Thời tham dục nhất tề nhiễu loạn
Tâm vị ấy vô hạn bất kỳ
Khiến chết hay gần chết đi.
Su-Nách-Khách-Tá ! Vậy thì vị đây
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 553
Đã chết ngay ở trong Giới luật
Của bậc Thánh ngay phút giây này.
Vị ấy bỏ tu tập ngay
Trở về hoàn tục, sống đầy đau thương.
Điều này thường khổ như chềt tốt,
Khi phạm một ô uế tội nào.
Su-Nách-Khách-Ta ! Nói vào
Một số Phích-Khú thanh cao hành trì
Không truy cầu những gì không hợp
Lục trần không thích hợp, không tầm,
Tham dục không nhiễu loạn tâm,
Vị ấy không bị dẫn dần đến nơi
Chết tức thời hay gần như chết.
Với ví dụ giống hệt như trên
Một người bị bắn bởi tên
Mũi tên thuốc độc tẩm lên mọi bề
Được thân quyến, bạn bè tức khắc
Mời một Y-sĩ thật tài ba
Giải phẩu lấy mũi tên ra
Dặn dò cẩn thận như là chuyện trên.
Người ấy bèn y theo lời dặn
Giữ vết thương cẩn thận mọi thời,
Ăn thức ăn thích hợp thôi,
Xức thuốc, với nắng gió thời tránh ngay,
Giữ vệ sinh hằng ngày vết mổ,
Cho nên chỗ vết thương mau lành.
Người ấy được sống an lành
Không đi đến chết hay gần chết đây.
Cũng vậy, này Su-Nách-Khách-Tá !
Sự kiện này được tả xảy ra :
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 554
Một số Tỷ Kheo nghĩ là :
“ Tham ái được bậc Đại Sa-Môn ngài
Đã gọi ngay : mũi tên, thuốc độc
Vô minh nên tàn khốc hại người
Với dục, tham, sân chẳng rời.
Mũi tên tham ái đây thời hiện nay
Được ta đoạn diệt ngay lập tức.
Lục trần thực không thích hợp nào
Được lục căn không truy cầu,
Do tham dục không thể nào hại qua
Nên người ấy tránh xa cái chết,
Không khổ gần như chết trải qua.
Và này Su-Nách-Khách-Ta !
Như hai ví dụ nói ra như vầy
Khiến làm sáng tỏ ngay ý nghĩa
Và ý nghĩa diễn tả như vầy :
Vết thương đồng nghĩa ở đây
Với sáu xúc xứ trình bày đinh ninh.
Thuốc độc là vô minh cực hại
Mũi tên ấy đồng nghĩa Ái này,
Vật dụng dò tìm ở đây
Đồng nghĩa với Niệm. Dao này ví như
Thánh trí tuệ. Còn người Y-sĩ
Đồng nghĩa bậc Toàn Trí Như Lai
A-La-Hán, Chánh Giác ngài.
Su-Nách-Khách-Tá ! Đúng đây sự tình
Vị Tỷ Kheo tự mình phòng giữ
Đối với sáu xúc xứ. Nghĩ mau :
“ Sanh y là gốc khổ đau”.
Sau khi vị ấy hiểu sâu, tức thì
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 555
Trở thành vô-sanh-y chơn thiệt,
Giải thoát nhờ đoạn diệt sanh y.
Nếu còn nghĩ đến sanh y
Không thể như vậy mọi thì xảy ra.
Này Su-Nách-Khách-Ta ! Giả thử
Có một thứ chén ngọc quý sao !
Tuyệt đẹp, hương thơm ngạt ngào,
Thuốc độc đã được tẩm vào chén đây,
Một người hay tham sống sợ chết,
Muốn khổ hết, an lạc vui vầy.
Ông nghĩ ra sao điều này ?
Người ấy có uống chén đây không nào ?
Khi biết rằng uống vào sẽ chết
Hoặc gần chết khi đã uống xong ? ”.
– “ Bạch đức Thiện Thệ ! Thưa không ”.
– “ Cũng vậy. vị Tỷ Kheo trong chuyện này
Chắc chắn phòng hộ ngay đối với
Sáu xúc xứ, luôn khởi ý mau :
“ Sanh y là gốc khổ đau ”
Sau khi vị ấy hiểu sâu, tức thì
Trở thành vô-sanh-y chơn thiệt,
Giải thoát nhờ đoạn diệt sanh y.
Nếu còn nghĩ đến sanh y
Không thể như vậy mọi thì xảy ra.
Này Su-Nách-Khách-Ta ! Ví dụ
Con rắn độc tích tụ nọc xà,
Với người ham sống thiết tha
Luôn sợ chết, ông nghĩ ra thế nào ?
Người ấy có đưa vào gần rắn
Bàn tay hắn hay gót chân sau
Trung Bộ (Tập 3) Kinh 105 : SUNAKKHATTA * MLH – 556
Cho rắn độc cắn không nào ? ”.
– “ Bạch Phật ! Y chẳng thể nào thực thi
Điều ấy, vì biết rằng bị cắn
Sẽ đi đến chết hẳn, hay là
Khổ gần như chết xảy ra ? ”.
– “ Cũng vậy,Su-Nách-Khách-Ta ! Vị này
Chắc chắn phòng hộ ngay thật kỹ
Sáu xúc xứ, và nghĩ như sau :
“ Sanh y là gốc khổ đau ”.
Sau khi vị ấy hiểu sâu, tức thì
Trở thành vô-sanh-y chơn thiệt
Giải thoát nhờ đoạn diệt sanh y.
Nếu còn nghĩ đến sanh y
Không thể như vậy mọi thì xảy ra ”.
Lích-Cha-Vi Pút-Ta tín giả
Là Su-Nách-Khách-Tá, hân hoan
Nghe Phật thuyết giảng rõ ràng
Vui mừng tín thọ lời vàng Thế Tôn ./-
Nam Mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật ( 3 L )
*
* *
( Chấm dứt Kinh số 105 : SUNAKKHTTA –
SUNAKKHATTA Sutta )
---------------------
HẾT TẬP III
***