113. Kinh Chân Nhân

19/05/202011:28(Xem: 15965)
113. Kinh Chân Nhân

TAM TẠNG THÁNH KINH PHẬT GIÁO

TẠNG KINH (NIKÀYA)
Thi Hóa
TRUNG BỘ KINH

( Majhima  Nikàya )


Tập IV
Hòa Thượng THÍCH MINH CHÂU
Dịch sang tiếng Việt từ Tam Tạng Pàli

Chuyển thể Thơ :

Giới Lạc  MAI LẠC HỒNG  tự TUỆ NGHIÊM

 ( Huynh Trưởng Cấp Tấn  - GĐPTVN tại Hoa Kỳ )

Email : honglacmai1@yahoo.com


113. Kinh CHÂN NHÂN

( Sappurisa sutta )

 

Như vậy, tôi nghe :

 

          Một thời nọ Thế Tôn Thiện Thệ 

          An trú tại Xá-Vệ thành này

              Sa-Vát-Thí  cũng là đây

       Kỳ Viên Tinh Xá  hôm mai tịnh, hòa

          Còn có tên Chê-Ta-Va-Ná    (Jetavana - Kỳ Viên)

          Cấp-Cô-Độc Trưởng giả tín gia

              A-Na-Thá-Pin-Đi-Ka

       Tín thành dâng đến Phật Đà trước đây.

 

          Tại nơi này Ngài gọi Tăng Chúng :

 

    – “ Này Tăng Chúng ! Hãy khéo nghe đây ”.

              Chư Tỷ Kheo tại nơi này

       Vâng đáp lời Phật. Rồi Ngài thuyết ngay :

 

    – “ Chúng Tăng này ! Nghĩ sâu hãy đáp

          Thế nào là Phi Pháp Chân Nhân ?

              Có ngưởi là Phi-chân-nhân

       Xuất gia từ một thành phần cao sang

          Một gia đình giàu sang quyền quý,

          Người ấy đã suy nghĩ tự mình :

             ‘Ta xuất gia từ gia đình

       Cao sang quyền quý mặc tình phong lưu,

          Các Tỳ-Khưu khác thì không thế,

          Xuất gia từ gia thế nghèo nàn’.

              Vì thuộc gia đình cao sang

       Vị ấy tự khen mình, năng chê người.        

          Như vậy thời vị này hành pháp

          Là ‘phi chân nhân pháp’, nhiễm trần.

 

              Các Tỷ Kheo ! Vị Chân Nhân

       Suy nghĩ : ‘Không phải thành phần xuất thân

          Từ gia đình cao sang quyền tước

          Mà tham-pháp sẽ được đoạn trừ,

              Sân-pháp, si-pháp đoạn trừ,

       Người xuất gia nếu không từ xuất thân

          Thuộc thành phần giàu sang như vậy

          Mà người ấy đúng pháp hành trì,

              Thuận pháp đúng pháp hành trì

       Thời người ấy được nể vì mọi nơi,

          Được mọi người kính trọng, tán thán’.

          Đạt căn bản đạo lộ quang minh

              Làm chánh yếu cho chính mình,

       Không chê người, không khen mình, khiêm an

          Vì tự mình thuộc hàng cao quý

          Chân-nhân-pháp đích thị là đây.

 

              Lại nữa, các Tỷ Kheo này !

       Phi-chân-nhân có người này xuất gia

          Bỏ gia đình rất là tài lợi

          Hoặc nhiều người biết tới, danh vang,

              Hoặc được các vật cúng dàng

       Y phục, vật thực và sàng tòa riêng,

          Y liền chuyên trị bệnh các thứ,

          Người ấy tự học rộng, nghe nhiều

              Là bậc giữ trọn giới điều,

       Là người thuyết pháp dễ xiêu lòng người,  

 

          Hay là người ẩn cư rừng vắng

          Hoặc theo hạnh mặc phấn-tảo-y,  

              Hạnh chỉ khất thực hành trì,

       Gốc cây, đồng trống mọi thì trú an,

          Hoặc hạnh sống nghĩa trang kinh dị,

          Hoặc chẳng nằm mả chỉ ngủ ngồi,

              Hạnh chỉ ăn một lần ngồi,

       Hoặc là vị ấy ở nơi thiền thời

 

          Ly bất thiện pháp rồi ly dục,

          Chứng và trú vào mục Nhất Thiền,

              Rồi chứng Nhị, Tam, Tứ Thiền

       Vị phi-chân-nhân vượt liền lên trên

          Mọi sắc tưởng, mọi chướng ngại tưởng

          Không tác ý dị tưởng nào liền,

 

              Nghĩ : ‘Hư không là vô biên’

       Chứng và trú Không-vô-biên-xứ này.

          Rồi vượt ngay Không-vô-biên-xứ,

          Nghĩ về sự : ‘Thức là vô biên’

              Chứng, trú Xứ Thức-vô-biên.

       Rồi vượt Xứ Thức-vô-biên dễ dàng.

          Nghĩ miên man : ‘Không có sở hữu’

          Chứng, trú Vô-sở-hữu-xứ ngay.

              Vượt Vô-sở-hữu-xứ này

       Phi-tường-phi-phi-tưởng đây chứng liền

          Và trú yên vào Tưởng Xứ ấy. 

 

          Vị Phi-chân-nhân đấy tiến trình

              Đạt được thành quả tự mình

       Nhưng chê người khác, khen mình mà thôi,

 

          Còn người Chân-nhân thời suy nghĩ :    

         ‘Không phải chỉ vì thuộc gia đình

              Tỷ phú, quý phái, hiển vinh

       Nhiều người biết đến, tự mình có danh   

          Điều chẳng lành tham pháp, sân pháp,

          Hay si pháp sẽ được đoạn trừ,

              Thân tâm vị ấy an như

       Khi tam độc được diệt trừ mãn viên.

          Người xuất gia trước tiên được kiểm

          Không phải từ các điểm nêu trên

              Nhưng hành đúng pháp, vững bền

       Thuận pháp, chân chánh ngày đêm hành trì

          Thời ở đây được vì-nể mãi

          Và người ấy được trọng, tán dương,

              Người ấy chọn lấy con đường

      (Đạo lộ) chính yếu chủ trương hành trình,

          Không khen mình chê người quá đáng

          Vì nghĩ mình thuộc hạng gia đình

              Giàu có, quý phái, hiển vinh

       Nhiều người biết đến, tự mình có danh.

 

          Người Chân-nhân tịnh thanh suy nghĩ :

         ‘Không phải chỉ vì mình nhận ngay

              Về tứ vật dụng đủ đầy’.

       Hoặc là : ‘Không phải là ai nghe nhiều,

          Hoặc ở điều trì luật, thuyết giảng,

          Hoặc sống ở rừng vắng, gốc cây,

              Nghĩa địa, đồng trống… đêm ngày

       Chỉ mặc phấn-tảo-y hay trì bình

         (Hạnh khất thực) tự mình tuân thủ,

          Hoặc lưu trú với hạnh chỉ ngồi,

              Chỉ ăn một lần ngồi thôi,

 

       Người ấy suy nghĩ khúc nôi mọi thì :

         ‘Không phải vì các hạnh như thế

          Mà tham-pháp có thể đoạn trừ,  

              Sân & si-pháp được đoạn trừ.

       Nhưng người nào đó nếu như hành trì

          Đúng pháp và hành trì thuận pháp

          Thời được đáp bằng sự kính nhường,

              Nể trọng và được tán dương

       Người ấy lấy đạo lộ tường tận kia

          Làm chánh yếu, xa lìa tư tưởng

          Luôn hẹp lượng chê người khen mình,

              Chỉ vì nghĩ rằng tự mình

       Thực hành các hạnh đã trình bày đây.

 

          Lại nữa, này Tỷ Kheo Tăng Chúng !

          Có người đúng là Chân-nhân hiền

              Chứng và trú vào Sơ Thiền,

       Chứng, trú Nhị, Tam, Tứ Thiền thanh cao,

          Chứng, trú vào Không-vô-biên Xứ

          Chứng và trú Xứ Thức-vô-biên,

              Chứng, trú Vô-sở-hữu Xứ liền,

       Phi-tưởng-phi-phi-tưởng miền xứ đây

          Chứng, trú ngay. Vị này suy nghĩ :

 

         ‘Tất cả Định khả dĩ tường tri

              Từ Không-vô-biên Xứ ni

       Đến Xứ Phi-tưởng-phi-phi-tưởng đồng

          Thời tự tánh là không tham ái,

          Đức Thế Tôn đã nói như vầy,

              Ai nghĩ thế khác, thế này

       Thời tự tánh liền đổi ngay khác rồi !’. 

 

          Sau khi thời lấy Vô-tham-ái

          Làm chánh yếu như vậy, người này

              Không chê người, khen mình hay,

       Vì định các tưởng trên đây các phần.

          Các ông ! Đây là Chân-nhân-pháp.

          Lại nữa, các Tỷ Kheo ! Sau khi

              Người Chân-nhân này thực thi

       Vượt Xứ Phi-tưởng-phi-phi-tưởng này

          Chứng, trú ngay Diệt Thọ Tưởng Định

          Khi thấy chính với trí tuệ vầy

              Các lậu-hoặc của vị đây

       Được đoạn trừ hết. Và này các ông !

          Tỷ Kheo đó thì không nghĩ tới

          Mình là với bất cứ vật chi,

              Không nghĩ bất cứ chỗ gì,

       Không nghĩ đến bất cứ vì việc chi ”.

 

          Nghe Thế Tôn uy nghi thuyết pháp 

          Chư Tỷ Kheo trong khắp đạo tràng

              Thảy đều vui mừng, hân hoan

       Nhất tâm tín thọ lời vàng Thế Tôn ./-

 

Nam mô Bổn Sư Thích Ca Mâu Ni Phật  ( 3 L )

 

*   *

 

( Chấm dứt Kinh số 113 :  CHÂN NHÂN  –

SAPPURISA  Sutta )

 

 

 

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/11/2025(Xem: 65)
Đời người là một cuộc hành trình dài, nhưng lại ngắn ngủi đến không ngờ. Ta khởi đi từ đâu và đích đến là đâu? Câu hỏi ấy không cần ở đâu xa, mà cần sự hồi quang (quay lại nhìn) vào chính tâm mình. Giữa biển đời mênh mông vô tận, con người mãi ngược xuôi tìm cầu tham ái. Có kẻ rong ruổi ngoài trần thế, tìm kiếm một miền an lạc ở tận đâu xa; có người hướng vào tâm linh, mong thấy Phật trong lời kinh, trong tiếng mõ. Lục Tổ Huệ Năng từng dạy: “Tâm mê tức chúng sinh, tâm ngộ tức Phật.” (心迷即眾生,心悟即佛。)(1) “Người mê đi tìm Phật ở phương xa, người ngộ nhận ra Phật nơi tự tâm.”
08/11/2025(Xem: 161)
Thuở đức Phật ngồi dưới cội bồ đề Đêm gần tàn sáng sao mai xanh biếc Khai mở con đường minh triết phương Đông Sư tử hống chấn động mười ngàn thế giới Giặc ngu tối rùng mình rũ rượi Người vượt thoát tử sinh đến bến bờ tịch tinh Trí tuệ quang minh bừng lên rạng rỡ
06/11/2025(Xem: 658)
Bạn thương mến, hy vọng lá thư này đến từ những người đang tiếp xúc trực tiếp với các bạn ( những người chịu nhiều thiệt hại và mất mát sau thiên tai ) như một làn gió nhẹ thổi thật dịu dàng đến những trái tim từng mất tất cả, bằng một lòng thương cảm sâu xa giúp các bạn nhìn lại sự sống bằng ánh sáng hiền hòa của từ tâm và chánh niệm.
31/10/2025(Xem: 280)
Dao Ca Trăng Nhạc & Lời: Khánh Hoàng Ca sĩ: Hạnh Nguyên Hòa âm: Thái Bảo Lộc pps: Thường Minh
25/10/2025(Xem: 385)
Ngón Tay Chỉ Trăng (tập 01) Trực Chỉ Đề Cương
24/10/2025(Xem: 866)
a bậc tài danh – Leonardo da Vinci, Baruch Spinoza và Vincent van Gogh – mỗi người là một khía cạnh của hành trình nhân loại tìm đến chân lý. Cả ba đều chứng minh rằng: trí mà không phước thì sáng mà mong manh, phước mà thiếu duyên thì nở muộn như hoa trong đêm, còn duyên mà không trí thì chỉ là hư sắc thoảng qua.
24/10/2025(Xem: 724)
Thuần nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở là tiếng thơ của Chân Tạng Nghiêm. Một tiếng thơ lấp lánh, long lanh ngời ánh thanh cao, là nguồn thơ trong trẻo, reo ca giọng hát thiên lương trong tận đáy xanh lòng... Lòng yên, tâm lặng như vầng trăng sáng chiếu diệu kỳ. Thi ca đi về trên đôi chân trần, chất phác, nhè nhẹ khẽ chạm vào núi sông, rừng biển, suối thác, mưa nắng, trăng sương, gió mây, cây lá, chim bướm, cỏ hoa trên mặt đất thân yêu. Nhật nguyệt cũng huyền hòa chan chứa giữa ánh sáng ban sơ, diễm tuyệt, bừng lên rực rỡ trong tâm hồn vô ngại của trái Tim Thơ.
22/10/2025(Xem: 1386)
Về thôi, về mặc Cà Sa Về thôi cởi áo Ta Bà phong sương Về thăm lại tiếng chơn thường Thăm vườn lam nhả khói thiêng Cõi Thiền Ô hay, một góc trời yên Một vườn hoa toả hương miền ngàn bay Thoảng trong gió, thoảng chân đài… Gót sen thoát những cơn say bụi trần
21/10/2025(Xem: 558)
Quảng Đức từ quang chiếu cõi thiền, Tăng Ni đạo hạnh sáng tâm nguyên. Phật tử tinh chuyên bền chí nguyện, Nương theo ân đức bậc cao hiền. Ngưỡng mộ đức - tài Thầy Nguyên Tạng Chí nguyện độ sinh khắp mọi miền Lời kinh nhẹ rót như mưa pháp, Từng bước khoan thai ấm cửa thiền
19/10/2025(Xem: 851)
Kể từ ngàn xưa muôn thuở nọ, tuy xa xăm, hun hút tuyệt mù nhưng vẫn còn dư vang, thấp thoáng trong sương mờ vạn cổ, những bóng người đi giữa thiên thu vời vợi. Đó là những Thiền sư, những Thi sỹ, những đạo nhân, mặc khách, hành giả đã xuất hiện trên mặt đất, trần gian này. Họ đến rồi đi, chỉ để lại vài tiếng thơ, tiếng sáo hòa lẫn trong tiếng hét, tiếng gầm rền vang với giọng cười tiêu dao, hào sảng còn dội âm trầm hùng suốt vạn đại rung ngân...