Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

36. Phẩm Thính pháp

02/05/201111:10(Xem: 13108)
36. Phẩm Thính pháp

KINH TĂNG NHẤTA HÀM
Việtdịch: Hòa thượng Thích Thanh Từ - Hiệu đính: Hòa thượngThích Thiện Siêu
ViệnNghiên cứu Phật học Việt Nam - PL 2541 - TL 1997

TẬP 2

XXXVI.Phẩm Thính pháp (Dhammasavana)

1.Tôi nghe như vầy:

Mộtthời, Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Còộc.

Bấygiờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Tùythời nghe pháp có năm công đức. Tùy thời lãnh thọ chẳngmất thứ lớp. Thế nào là năm? Ðiều chưa từng nghe sẽđược nghe; điều đã được nghe, đọc tụng lần nữa; cáithấy không bị tà, lệch; không có hồ nghi; liền hiểu nghĩathậm thâm.

Tùythời nghe pháp có năm công đức. Thế nên các Tỳ-kheo nêntìm phương tiện tùy thời nghe pháp. Như thế, các Tỳ-kheo,nên học điều này.

Bấygiờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỉ vâng làm.

*

2.Tôi nghe như vầy:

Mộtthời, Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Còộc.

Bấygiờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Tạophòng tắm có năm công đức. Thế nào là năm? Trừ phong, bịnhđược lành, trừ bỏ cáu bẩn, thân thể nhẹ nhàng, đượcmập trắng.

Ðólà, này Tỳ-kheo! Tạo nhà tắm có năm công đức này. Thếnên các Tỳ-kheo, nếu có bốn bộ chúng muốn cầu năm côngđức này, nên tìm phương tiện tạo lập phòng tắm. Như thế,các Tỳ-kheo, nên học điều này.

Bấygiờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỉ vâng làm.

*

3.Tôi nghe như vầy:

Mộtthời, Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Còộc.

Bấygiờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- Bốthí tăm xỉa răng cho người có năm công đức. Thế nào lànăm? Trừ phong, trừ nước miếng, sanh tạng được tiêu, trongmiệng không hôi, mắt được trong sạch.

Ðólà, này Tỳ-kheo! Cho người tăm xỉa răng có năm công đức.Nếu Thiện nam tử, Thiện nữ nhơn nào cầu năm công đứcnày, nên nhớ đem tăm xỉa răng bố thí. Như thế, các Tỳ-kheo,nên học điều này.

Bấygiờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỉ vâng làm.

*

4.Tôi nghe như vầy:

Mộtthời, Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Còộc.

Bấygiờ Thế Tôn bảo các Tỳ-kheo:

- CácThầy có thấy người giết trâu do tạo nghiệp này mà sauđược cỡi xe, ngựa, voi lớn chăng?

CácTỳ-kheo đáp:

- Thưakhông, Thế Tôn!

ThếTôn bảo:

- Lànhthay! Các Tỳ-kheo! Ta cũng chẳng thấy, chẳng nghe người mổgiết hại trâu, rồi lại được cỡi xe, ngựa, voi lớn. Sởdĩ như thế vì Ta cũng chẳng thấy người mổ trâu đượccỡi xe, ngựa, voi lớn, trọn không có lý này. Thế nào, Tỳ-kheo!Các Thầy có thấy người giết dê, giết heo, người săn bắnnai, những người như thế tạo việc ác này rồi được cótài sản, sau được cỡi xe, ngựa, voi lớn chăng?

CácTỳ-kheo đáp:

- Thưakhông, Thế Tôn!

ThếTôn bảo:

- Lànhthay! Các Tỳ-kheo! Ta cũng chẳng thấy, chẳng nghe người giếtdê, sát hại các sinh vật, rồi được cỡi xe, ngựa, voi lớn,trọn không có lý này. Tỳ-kheo các Thầy! Nếu thấy ngườigiết trâu cỡi xe, ngựa, đây là phước đời trước chẳngphải phước đời này, đều là việc làm cũ của đời trướcđưa đến. Các Thầy nếu thấy người giết dê được cỡixe, ngựa, nên biết người này gieo trồng phước cũ ở đờitrước. Vì sao thế? Vì tâm sát chẳng trừ. Vì cớ sao? Nếucó người gần gũi người ác, ưa thích sát sanh, gieo trồngtội địa ngục thì nếu trở lại làm người, thọ mạngsẽ rất ngắn. Nếu lại có người ưa thích trộm cắp, gieotrồng tội địa ngục thì cũng như người mổ trâu kia, muarẻ bán đắt, dối gạt người đời, chẳng theo Chánh pháp.Người giết trâu cũng lại như thế, do tâm sát nên gây tộilỗi này; chẳng được cỡi xe, ngựa, voi lớn. Thế nên cácTỳ-kheo nên khởi tâm từ đối với tất cả chúng sanh. Nhưthế, các Tỳ-kheo, nên học điều này.

Bấygiờ các Tỳ-kheo nghe Phật dạy xong, hoan hỉ vâng làm.

*

5.Tôi nghe như vầy:

Mộtthời, Phật ở nước Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Còộc.

Bấygiờ Thế Tôn cùng chúng đại Tỳ-kheo năm trăm người câuhội. Khi ấy, Thích-đề-hoàn-nhân, như trong khoảng co duỗicánh tay, đến chỗ Thế Tôn cúi lạy rồi ngồi một bên.Thích-đề-hoàn-nhân bạch Thế Tôn:

- NhưLai cũng nói, phàm Như Lai ra đời ắt sẽ vì năm việc. Thếnào là năm? Sẽ chuyển Pháp luân; sẽ độ cha mẹ; ngườikhông tin, lập lòng tin; người chưa phát tâm Bồ-tát khiếnphát tâm Bồ-tát; ở trong ấy sẽ truyền trao Phật quyết.Như Lai xuất hiện sẽ vì năm nhân duyên này. Nay Phật mẫuở cõi trời Ba mươi ba muốn được nghe pháp. Nay Như Lai ởtrong Diêm-phù-đề, bốn bộ chúng vây quanh, Quốc vương, nhândân đều tụ hội. Lành thay! Thế Tôn nên đến trời Ba mươiba thuyết pháp cho mẹ.

Khiấy, Thế Tôn làm thinh nhận lời. Long vương Nan-đà, Ưu-bàn-nan-đàliền nghĩ: 'Các Sa-môn trọc đầu này, bay ở trên ta, nêntìm phương tiện cho họ không di chuyển được'.

Khiấy, Long-vương nổi giận phóng gió lửa lớn khiến trong cõiDiêm-phù-đề lửa cháy hừng hực. Khi ấy A-nan bạch Phật:

- TrongDiêm-phù-đề này, vì sao có lửa khói này?

ThếTôn bảo:

- Ðâylà hai Long-vương nghĩ rằng: 'Sa-môn trọc đầu thường bayở trên ta, chúng ta nên khống chế họ đừng cho lấn chiếmhư không'; rồi nổi giận phóng lửa khói này. Do nhân duyênnày nên có sự biến hiện ấy.

Khiấy Ðại-ca-diếp liền từ chỗ ngồi đứng dậy bạch ThếTôn:

- Naycon muốn đến đánh nhau với họ.

ThếTôn bảo:

- HaiLong vương này rất là hung ác, khó thể chịu giáo hóa. Thầyvề chỗ ngồi đi.

Tôngiả A-na-luật liền từ chỗ ngồi đứng dậy bạch Thế Tôn:

- Naycon muốn đến hàng phục rồng dữ kia.

ThếTôn bảo:

- Hairồng dữ này rất là hung bạo, khó thể chịu giáo hóa. Thầytrở về chỗ ngồi đi.

Tôngiả Ly-việt, Tôn giả Ca-chiên-diên, Tôn giả Tu-bồ-đề,Tôn giả Ưu-đà-di, Tôn giả Ba-kiệt (Sa-kiệt) mỗi ngườitừ chỗ ngồi đứng dậy bạch Thế Tôn:

- Naycon muốn đến hàng phục rồng dữ.

ThếTôn bảo:

- HaiLong vương này rất là hung ác, khó thể chịu giáo hóa. Thầyvề chỗ đi.

Bấygiờ, Tôn giả Ðại Mục-kiền-liên từ chỗ ngồi đứng dậy,bày lộ vai phải, quỳ gối chắp tay bạch Phật:

- Conmuốn đến đó hàng phục rồng dữ.

ThếTôn bảo:

- HaiLong vương này rất là hung ác, khó thể chịu giáo hóa, nayThầy làm sao cảm hóa Long vương kia?

Mục-liênbạch Phật:

- Trướctiên con đến đó hóa hình hết sức lớn làm rồng kia khủngkhiếp. Sau đó con lại hóa hình hết sức nhỏ rồi mới dùngphép tắc thường mà hàng phục.

ThếTôn bảo:

- Lànhthay Mục-liên! Nay Thầy đủ sức hàng phục rồng dữ. Nhưngnày Mục-liên! Kiên trì tâm ý chớ khởi loạn tưởng. Vìsao thế? Rồng kia hung ác, đủ xúc nhiễu Thầy.

Mục-liênliền lễ chân Phật, trong khoảng co duỗi cánh tay biến mất;đến trên núi Tu-di. Bấy giờ Long vương Nan-đà và Ưu-bàn-nan-đàlượn quanh núi Tu-di bảy vòng, cực kỳ sân giận phun khóilửa lớn. Khi ấy Mục-liên tự ẩn mình, hóa làm Ðại Longvương có mười bốn đầu, lượn quanh núi Tu-di mười bốnvòng, phun khói lửa mạnh, trụ ở ngay trên hai Long vương.

Bấygiờ Long vương Nan-đà, Ưu-bàn-nan-đà thấy Ðại Long vươngcó mười bốn đầu liền sanh lòng sợ hãi, nói với nhau:

- Hômnay chúng ta nên thử oai lực của Long vương này, xét xem cóthắng ta hay không?

Longvương Nan-đà, Ưu-bàn-nan-đà lấy đuôi quậy trong biển lớn,lấy nước rảy khắp trời Tam thập tam cũng không trúng nhằmthân Mục-liên. Khi ấy Tôn giả Ðại Mục-kiền-liên lạilấy đuôi quậy trong nước biển lớn, nước bèn lên đếntrời Phạm-ca-di và lại tưới trên thân hai Long vương. HaiLong vương nói với nhau:

- Chúngta dùng hết thế lực, lấy nước tưới trời Ba mươi ba màÐại Long vương này lại hơn quá chúng ta. Chúng ta chính cóbảy đầu, nay Long vương này mười bốn đầu. Chúng ta nhiễunúi Tu-di bảy vòng, nay Long vương này nhiễu núi Tu-di mườibốn vòng. Nay hai Long vương mình nên chung sức chiến đấuvới hắn.

Khiấy hai Long vương hết sức giận dữ nổi sấm chớp sét rền,phun lửa rực lớn. Tôn giả Mục-liên liền nghĩ: 'Phàm rồngchiến đấu dùng lửa sấm sét, nếu ta dùng lửa sấm sétchiến đấu thì nhân dân trong cõi Diêm-phù-đề và trời Bamươi ba đều sẽ bị hại. Nay ta hóa hình cực nhỏ để chiếnđấu'.

Mục-liênliền hóa hình nhỏ xíu, chui vào miệng rồng rồi chun ra lỗmũi, hoặc vào lỗ mũi rồi chui ra lỗ tai, hoặc vào lỗ tairồi chui ra con mắt, đã ra khỏi mắt lại đi trên lông mi.

Khiđó hai Long vương hết sức sợ hãi, liền nghĩ rằng:

- ÐạiLong vương này rất có oai lực, có thể vào miệng ra mũi,vào mũi ra mắt. Hôm nay chúng ta thật chẳng bằng. Loài rồngchúng ta nay có bốn loại: noãn sanh, thai sanh, thấp sanh, hóasanh, nhưng không ai vượt qua nổi chúng ta. Nay long vương nàyuy lực như thế, chẳng thể đánh nhau nổi. Tánh mạng chúngta chết trong chốc lát.

Cảhai sợ hãi, áo lông dựng đứng. Mục-liên đã thấy Long vươngsanh lòng sợ hãi, lại ẩn hình, trở lại hình dung bình thườngđi trên mí mắt rồng. Khi ấy hai Long vương thấy Ðại Mụcliên, tự nói với nhau:

-Ðâylà Sa-môn Mục-liên, cũng chẳng phải Long vương. Thật làkỳ lạ ! Vị này có đại oai lực, có thể đánh nhau vớita !

Bấygiờ hai Long vương bạch Mục-liên rằng:

-Tôngiả sao lại xúc nhiễu ta như thế ? Muốn răn dạy điềugì ?

Mục-liênbảo:

-CácÔng hôm qua nghĩ rằng: ' Làm sao mà Sa-môn trọc đầu lạibay trên ta. Nay ta sẽ chế ngự' phải không ?

Longvương đáp:

- Ðúngthế, Mục-liên !

Mục-liênbảo:

-Longvương nên biết ! Núi Tu-di này là đường đi của chư thiên,chẳng phải chỗ ở của Ông.

Longvương thưa:

- Cúimong tha thứ, chúng con chẳng biết tội nặng, từ nay về sausẽ không dám xúc nhiễu, nổi loạn tưởng ác. Cúi mong nhậnchúng con làm đệ tử.

Mục-liênđáp:

- Cácông chớ quy y ta. Nơi ta quy y, các Ông hãy quy y.

Longvương bạch Mục-liên:

-CácÔng không thể ở núi Tu-di này mà quy y Thế Tôn. Nay nên cùngta đến thành Xá-vệ mới quy y được.

Mục-liêndẫn hai Long vương, như trong khoảng co duỗi cánh tay, từ trênnúi Tu-di đến thành Xá-vệ. Bấy giờ Thế Tôn đang thuyếtpháp cho vô số chúng. Mục-liên bảo hai vua rồng:

- CácÔng nên biết. Hôm nay Thế Tôn thuyết pháp cho vô số chúng,các Ông không thể để thân hình này mà đến chỗ Phật.

Longvương bảo:

- Ðúngvậy, Mục-liên !

Longvương liền ẩn hình rồng, hóa hình thành người không cao,không thấp, dung mạo đoan chánh như màu hoa đào. Mục-liênđến chỗ Thế Tôn cúi lạy rồi ngồi một bên. Khi ấy Mục-liênbảo Long vương:

- Naychính là lúc nên tiến đến !

Longvương nghe Mục-liên nói, liền từ chỗ ngồi đứng dậy,quỳ xuống chấp tay, bạch Thế Tôn:

- Haichúng con, một tên là Nan-đà, hai là Ưu-bàn-nan-đà xin quyy Như Lai, thọ trì ngũ giới. Cúi mong Thế Tôn cho phép chúngcon làm Ưu-bà-tắc, trọn đời không sát sanh nữa.

ThếTôn búng ngón tay chấp nhận. Hai Long vương trở về chỗ muốnđược nghe pháp.

Lúcấy, vua Ba-tư-nặc liền nghĩ: 'Có nhân duyên gì khiến trongcõi Diêm-phù-đề khói lửa như thế?'. Vua Ba-tư-nặc liềncỡi xe kiệu ra khỏi thành Xá-vệ đến chỗ Thế Tôn. Khiấy, nhân dân từ xa thấy vua đến, đều cùng đứng dậytiếp đón:

- Kínhchào Ðại vương, hãy đến đây ngồi.

HaiLong vương làm thinh chẳng đứng lên. Vua Ba-tư-nặc cúi lạyThế Tôn rồi ngồi một bên. Khi ấy Ðại vương bạch ThếTôn:

- Naycon muốn hỏi. Cúi mong Thế Tôn diễn bày từng việc cho.

ThếTôn bảo:

- Muốnhỏi gì, nay chính phải lúc.

VuaBa-tư-nặc bạch Phật:

- Cónhân duyên gì khiến trong cõi Diêm-phù-đề này khói lửa đếnthế?

ThếTôn bảo:

- DoLong vương Nan-đà và Ưu-bàn-nan-đà tạo nên. Nhưng Ðại vươngchớ sợ hãi, ngày nay không còn biến ra khói lửa nữa.

VuaBa-tư-nặc liền nghĩ: 'Nay ta là Ðại vương của nước. Nhândân sùng kính, danh vang bốn phương. Hai người này từ đâutới, thấy ta đến cũng không đứng dậy đón rước? Nếuở trong nước ta, ta sẽ bắt giam, nếu ở nước khác đếnta sẽ giết chết'.

Khiấy Long vương biết tâm vua Ba-tư-nặc nghĩ như thế liềntức giận. Long vương liền nghĩ: 'Chúng ta chẳng có lỗi gìvới vua này, thế mà vua này muốn hại ngược lại ta. Cầnphải đem Quốc vương và dân nước Ca-di giết hết'.

Longvương liền từ chỗ ngồi đứng dậy, cúi lạy Thế Tôn rồiđi;lìa Kỳ Hoàn chẳng xa thì biến mất. Vua Ba-tư-nặc thấy ngườinày đi, chưa bao lâu bạch Thế Tôn:

- Quốcsự bận rộn, con muốn về cung.

ThếTôn bảo:

- Nênbiết phải thời!

VuaBa-tư-nặc từ chỗ ngồi đứng lên lui đi; bảo quần thần:

- Haingười vừa rồi đi theo đường nào? Mau bắt lấy!

Quầnthần nghe vua ra lệnh liền đuổi theo tìm mà chẳng biết chỗ,liền trở về cung.

Khiđó Long vương Nan-đà và Ưu-bàn-nan-đà, mỗi người nghĩrằng: 'Chúng ta không có lỗi với vua đó, vừa rồi vua đólại muốn bắt chúng ta để hại. Chúng ta nên làm hại hếtnhân dân của ông ta không sót một ai'.

Khiấy Long vương lại nghĩ rằng: 'Nhân dân trong nước có tộilỗi gì? Nên bắt nhân dân trong thành Xá-vệ hại đi'. Rồilại nghĩ nữa: 'Dân nước Xá-vệ có lỗi gì với chúng ta.Nên đem các quan lại thuộc hạ trong Vương cung giết sạch'.

Bấygiờ Thế Tôn đã biết trong lòng Long vương nghĩ gì, liềnbảo Tôn giả Mục-liên:

- NayThầy nên cứu vua Ba-tư-nặc, chớ để cho Long vương Nan-đàvà Ưu-bàn-nan-đà làm hại.

Mục-liênđáp:

- Xinvâng, Thế Tôn!

Mục-liênvâng lời Phật dạy, cúi lạy rồi lui đi, ở trên Vương cungngồi kiết-già, chẳng hiện thân. Hai Long vương kéo sấm sétvang rền, gió mưa dồn dập trên Vương cung. Hoặc mưa ngóiđá, hoặc mưa đao kiếm, chưa rơi xuống đất đã thành hoasen Ưu-bát trong hư không. Khi ấy Long vương càng thêm giậndữ, mưa ra núi cao lớn ở trên cung điện, Mục-liên lạihóa thành các thức ăn uống. Khi ấy Long vương nổi giậnđùng đùng, mưa các đao kiếm, Mục-liên lại khiến biếnthành y phục thật đẹp. Long vương càng giận dữ, mưa cátđá lửa trên cung Ba-tư-nặc, cát đá chưa rớt xuống đấtlại hóa thành bảy báu. Vua Ba-tư-nặc thấy trong cung điệnmưa các thứ bảy báu, vui mừng hớn hở không thể tự kềm,liền nghĩ: 'Trong cõi Diêm-phù-đề, người có đức khôngai hơn ta, chỉ trừ Như Lai. Vì sao thế? Trong nhà ta, trên mộtgốc lúa thu thập được mười đấu lúa; nấu cơm với nướcmía hết sức thơm ngon. Nay lại ở trên cung điện mưa bảybáu. Ta có lẽ được làm Chuyển luân Thánh vương ư?

VuaBa-tư-nặc ra lệnh các thể nữ thu lượm bảy báu. Khi ấyhai Long vương bảo nhau:

- Hômnay sắp có ý gì? Chúng ta lúc đến muốn hại vua Ba-tư-nặc,nay biến hóa ra thế. Bao nhiêu thế lực hôm nay hiện hếtcòn chẳng động đến vua Ba-tư-nặc được mảy may.

Khiấy Long vương thấy Tôn giả Ðại Mục-kiền-liên ở trêncung điện ngồi kiết-già, chính thân chính ý, thân không xiêuvẹo. Thấy rồi liền nghĩ: 'Ðây chắc là do ngài Mục-liênlàm'.

HaiLong vương thấy Mục-liên rồi liền lui đi. Mục-liên thấyLong vương đi liền xả thần túc, về chỗ Thế Tôn, cúi lạyrồi ngồi một bên. Khi đó vua Ba-tư-nặc liền nghĩ rằng:'Nay các thức ăn uống này chẳng nên ăn trước. Nên trướchết dâng lên Như Lai rồi sau mới đến mình'.

VuaBa-tư-nặc lấy xe chở trân bảo và các thức ăn uống đếnchỗ Thế Tôn rồi bạch:

- Hômqua trời mưa bảy báu và các thức ăn uống này. Cúi mong ThếTôn nạp thọ.

Bấygiờ Ðại Mục-kiền-liên cách Thế Tôn chẳng xa. Phật bảovua rằng:

- Naùại vương nên đem thức ăn uống và bảy báu cúng cho ÐạiMục-liên. Vì sao thế? Nhờ ơn Mục-liên mà Ðại vương đượcsống lại trên đất Thánh hiền.

VuaBa-tư-nặc bạch Phật:

- Cónhân duyên gì mà nói là con sống lại?

ThếTôn bảo:

- Khisớm chẳng phải vua đến chỗ Ta định nghe pháp đó sao? Lúcấy có hai người cũng đến nghe pháp. Vua sanh niệm này: 'Taở nước này là bậc hào quý đệ nhất, được mọi ngườikính nể. Nhưng hai người này từ đâu tới, thấy ta chẳngđứng dậy tiếp đón'.

Vuabạch Phật:

- Thựcvậy Thế Tôn!

ThếTôn bảo:

- Ðâychẳng phải là người mà là Long vương Nan-đà, Ưu-bàn-nan-đà.Họ biết ý vua nên nói với nhau rằng: 'Chúng ta không có lỗiđối với nhân vương này, cớ sao ngược lại muốn hại ta?Cần nên tìm cách diệt nước này'. Ta biết được ý củaLong vương bèn sai Mục-liên: 'Nay nên cứu vua Ba-tư-nặc, chẳngđể bị rồng hại'. Thầy ấy vâng lời Ta dạy, ở trên cungđiện ẩn hình chẳng hiện, tạo sự biến hóa này. Khi ấyLong vương hết sức giận dữ, mưa cát, ngói, đá ở trêncung điện, lúc chưa rơi xuống đất đã hóa thành các thứẩm thực, y phục, bảy báu. Do nhân duyên này, hôm nay Ðạivương coi như sống lại.

Khiấy, vua Ba-tư-nặc kinh sợ, lông áo dựng đứng, quỳ gốiđi đến trước Như Lai mà bạch Phật:

- Cúimong Thế Tôn, rũ ơn thâm hậu, cứu giúp sinh mạng của con.

Vualại dạy Tôn giả Mục-liên, cung kính:

- Mongnhờ ơn của Tôn giả được cứu mạng sống.

Bấygiờ Quốc vương liền nói kệ:

ChíTôn thọ vô cùng,
Luônluôn hộ mạng con,
Ðộthoát khổ nguy cùng,
NhờNgài được thoát nạn.

Bấygiờ vua Ba-tư-nặc dùng hương hoa trời rải trên thân NhưLai và nói:

- Naycon đem bảy báu này dâng lên Tam bảo. Cúi mong thâu nhận.

Vuacúi lạy, nhiễu Phật ba vòng rồi lui đi. Khi ấy Thế Tônliền nghĩ rằng: 'Bốn bộ chúng này có nhiều giải đãi,đều chẳng nghe pháp, cũng không cầu phương tiện thân chứng,cũng lại không cầu điều chưa được khiến được, điềuchưa đắc khiến đắc. Nay Ta nên làm cho bốn bộ chúng khátngưỡng pháp'.

Bấygiờ Thế Tôn chẳng báo cho bốn bộ chúng, cũng chẳng đemthị giả, như trong khoảng thời gian co duỗi cánh tay biếnmất khỏi Kỳ Hoàn, đến cõi trời Tam thập tam. Khi ấy Thích-đề-hoàn-nhânxa thấy Thế Tôn đến, liền dẫn Thiên chúng đến trướcrước Thế Tôn, cúi lạy và thỉnh đến tòa ngồi, cùng nóirằng:

- Kínhchào Thế Tôn! Ly biệt đã lâu không đến thăm.

Khiấy Thế Tôn tự nghĩ: 'Nay Ta sẽ dùng sức thần túc tự ẩnhình khiến mọi người không thấy Ta ở đâu'.

Bấygiờ Thế Tôn lại nghĩ: 'Nay Ta ở cõi trời Tam thập tam hóathân hết sức to lớn'.

Khiấy giảng đường Thiện Pháp trên trời có tảng đá vàngto rộng một do-tuần, Thế Tôn ngồi kiết-già khắp kín trênđá. Bà Ma-gia, dẫn các Thiên nữ đến chỗ Thế Tôn, cúilạy rồi ngồi một bên và nói rằng:

- Khôngphụng sự Ngài quá lâu, nay Ngài đến đây thực là đạihạnh; mong mỏi nhớ nghĩ gặp Phật, hôm nay Phật mới đến.

Khiấy bà Ma-gia cúi lạy rồi ngồi một bên. Thích-đề-hoàn-nhâncũng lạy Như Lai rồi ngồi một bên. Lúc đó, chúng của chưThiên thấy Như Lai, ở đó tăng thêm Thiên chúng, giảm bớtchúng A-tu-la. Bấy giờ Thế Tôn dần dần thuyết diệu luậncho chúng chư Thiên kia. Những luận về thí luận, giới luận,luận sanh thiên; dục là tưởng bất tịnh; dâm là uế ác;xuất yếu là vui.

Bấygiờ Thế Tôn đã thấy các chúng đến nghe, và chư Thiên tâmý khai mở. Pháp chư Phật Thế Tôn thường thuyết: Khổ, Tập,Diệt, Ðạo; Ngài đều thuyết hết cho chư Thiên. Mọi ngườiđều ở tại tòa, các trần cấu hết, được pháp nhãn thanhtịnh. Lại có mười tám ức Thiên nữ thấy đạo tích; bavạn sáu ngàn Thiên chúng được pháp nhãn tịnh. Khi ấy bàMa-gia liền từ chỗ ngồi đứng dậy, cúi lạy rồi trở vềcung. Thích-đề-hoàn-nhân bạch Phật:

- Naycon nên dùng thức ăn gì để dọn cho Như Lai? Dùng thức ăncủa nhân gian hay dùng thức ăn tự nhiên của Trời?

ThếTôn bảo:

- Nêndùng thức ăn của nhân gian dọn cho Như Lai.Vì sao vậy? ThânTa sanh ở nhân gian, lớn lên ở nhân gian, thành Phật ở nhângian.

Thích-đề-hoàn-nhânbạch Phật:

- Xinvâng Thế Tôn!

Thích-đề-hoàn-nhânlại bạch Phật:

- Dùngthời tiết trên trời hay dùng thời tiết nhân gian?

ThếTôn bảo:

- Dùngthời tiết nhân gian.

- Xinvâng, Thế Tôn.

Khiấy Thích-đề-hoàn-nhân liền lấy thức ăn của nhân gian,lại dùng thời tiết nhân gian dọn ăn cho Như Lai.

Bấygiờ Trời Tam thập tam bảo nhau rằng:

- Naychúng ta thấy Như Lai trọn ngày ăn cơm.

ThếTôn liền nghĩ: 'Nay Ta nên nhập Như thị tam-muội muốn khiếnchư Thiên đến thì đến, muốn cho chư Thiên lui thì lui'. Khiấy, Thế Tôn nhập vào tam-muội này làm chư Thiên đến luitùy thời.

Bốnbộ chúng ở nhân gian đã lâu không thấy Như Lai, đi đếnchỗ Tôn giả A-nan bạch:

- NhưLai nay ở đâu? Chúng con mong mỏi được thấy.

Tôngiả A-nan đáp:

- Chúngtôi cũng chẳng biết Như Lai ở đâu.

Khiấy vua Ba-tư-nặc, vua Ưu-điền đến chỗ A-nan, hỏi A-nanrằng:

- Hômnay Như Lai ở đâu?

Tôngiả A-nan đáp:

- Ðạivương! Tôi cũng chẳng biết chỗ Như Lai ở.

Haivua nhớ mong, muốn gặp Như Lai bèn đau khổ. Bấy giờ quầnthần đến chỗ vua Ưu-điền, tâu vua rằng:

- Naybị bịnh gì?

Vuađáp:

- Nayta vì sầu lo thành bệnh.

Quầnthần tâu vua:

- Vìsao mà sầu lo thành bệnh?

Vuađáp:

- Dochẳng thấy Như Lai, nếu ta không thấy Như Lai, ta sẽ chếtmất!

Quầnthần liền nghĩ: 'Phải dùng cách gì cho vua Ưu-điền khôngmạng chung. Chúng ta nên làm hình tượng Như Lai.

Quầnthần tâu vua:

- Chúngtôi muốn làm hình tượng, cũng có thể cung kính, thừa sự,lễ bái.

Vuanghe xong, vui mừng hớn hở không dừng được, bảo quần thần:

- Lànhthay! Các Khanh nói rất hay!

Quầnthần tâu vua nên lấy báu gì làm hình tượng Như Lai. Vua liềnra lệnh các thầy thợ kỹ xảo trong nước rằng:

- Nayta muốn làm hình tượng.

Thợkhéo đáp:

- Xinvâng, Ðại vương!

VuaƯu-điền liền lấy Ngưu-đầu Chiên-đàn làm hình tượngNhư Lai cao năm thước.

VuaBa-tư-nặc nghe vua Ưu-điền làm hình tượng Phật cao năm thướcđể cúng dường. Vua Ba-tư-nặc liền mời thợ khéo trong nướcmà bảo:

- Nayta muốn làm hình tượng Như Lai. Các người phải làm cho xongngay!

VuaBa-tư-nặc nghĩ: 'Nên dùng báu gì làm hình tượng Như Lai?'Chốc lát lại nghĩ: 'Hình thể Như Lai vàng như thiên kim, nênlấy vàng làm hình tượng Như Lai'.

VuaBa-tư-nặc, lấy toàn vàng tử-ma làm tượng Như Lai cao nămthước. Bấy giờ cõi Diêm-phù-đề mới có hai hình tượngNhư Lai này. Khi ấy bốn bộ chúng đến chỗ Tôn giả A-nanbạch:

- Chúngtôi khát ngưỡng Như Lai, nhớ muốn thăm viếng Ngài. Nay NhưLai ở đâu?

A-nanđáp:

- Chúngtôi cũng chẳng biết chỗ Như Lai ở. Nhưng nay hãy cùng đếnchỗ A-na-luật mà hỏi nghĩa này. Vì sao vậy? Tôn giả A-na-luậtthiên nhãn đệ nhất, thanh tịnh không vết nhơ. Tôn giả dùngthiên nhãn thấy một ngàn thế giới, hai ngàn thế giới, bangàn đại thiên thế giới. Tôn giả có thể thấy biết.

Bốnbộ chúng cùng A-nan đến chỗ Tôn giả A-na-luật, bạch A-na-luật:

- Naybốn bộ chúng này đến chỗ tôi hỏi:

'Hômnay Thế Tôn ở đâu?'. Cúi mong Tôn giả dùng thiên nhãn xemNhư Lai ở chỗ nào?

Tôngiả A-na-luật bảo:

- CácÔng hãy chờ. Nay tôi muốn xem Như Lai trọn ở chỗ nào?

Khiấy, A-na-luật chánh thân, chánh ý, buộc niệm ở trước,dùng thiên nhãn xem trong cõi Diêm-phù-đề mà chẳng thấy.Tôn giả lại dùng thiên nhãn xem Cù-da-ni, Phật-vu-đại, Uất-đơn-việtmà chẳng thấy; lại xem trời Tứ thiên vương, trời Tam thậptam, Diệm thiên, trời Ðâu-suất, trời Hóa tự tại, trờiTha hóa tự tại, cho đến xem Phạm thiên mà chẳng thấy đâu;lại xem ngàn Diêm-phù-đề, ngàn Cù-da-ni, ngàn Uất-đơn-việt,ngàn Phất-vu-đãi, ngàn Tứ thiên vương, ngàn Diệm thiên,ngàn trời Ðâu-suất, ngàn trời Hóa tự tại, ngàn trời Thahóa tự tại, ngàn Phạm thiên mà chẳng thấy Như Lai; lạixem ba ngàn đại thiên cõi nước mà chẳng thấy.

Tôngiả A-na-luật liền từ tòa đứng dậy, nói với Tôn giảA-nan:

- Naytôi đã xem ba ngàn đại thiên cõi nước mà không thấy.

Bấygiờ A-nan và bốn bộ chúng đứng lặng thinh. A-nan nghĩ: 'NhưLai sẽ không nhập Niết-bàn chứ?'.

Khiđó, Trời Tam thập tam mỗi người tự bảo nhau:

- Chúngta mừng được lợi lành. Cúi mong bảy Phật thường hiệnở đời. Trời và Người đời được nhiều lợi ích.

Hoặccó vị Trời bảo rằng:

- Hãygác bảy Phật, chỉ cho có sáu Phật cũng rất tốt.

Hoặccó vị Trời nói:

- Chỉcho có năm Phật.

Hoặcchư vị nói bốn Phật, hoặc nói ba Phật, hoặc nói hai Phậtxuất hiện ở đời, có nhiều lợi ích.

Thích-đề-hoàn-nhânbảo chư Thiên:

- Hãygác bảy Phật cho đến hai Phật. Chỉ khiến ngày nay PhậtThích-ca-văn trụ lâu ở đời, thì được nhiều lợi ích.

Bấygiờ ý Như Lai muốn chư Thiên đến, chư Thiên liền đến,ý muốn cho chư Thiên đi, chư Thiên liền đi. Lúc ấy, TrờiTam thập tam bảo nhau:

- NhưLai cớ sao trọn ngày một lần ăn?

Thích-đề-hoàn-nhânbảo Trời Tam thập tam:

- NayNhư Lai ăn theo thời tiết của nhân gian, chẳng dùng thờitiết trên trời.

ThếTôn trải qua ba tháng, liền nghĩ: 'Người trong bốn bộ chúngở Diêm-phù-đề chẳng thấy Ta đã lâu, có lòng rất mong.Nay Ta nên bỏ thần túc khiến các Thanh văn biết Như Lai ởtrời Tam thập tam'.

Khiấy Thế Tôn liền xả thần túc. Tôn giả A-nan đến chỗTôn giả A-na-luật mà thưa rằng:

- Naybốn bộ chúng rất khát ngưỡng mong thấy Như Lai. Nhưng nayNhư Lai không phải diệt độ chứ?

A-na-luậtbảo A-nan:

- Ðêmqua có vị Trời đến chỗ tôi nói rằng: Như Lai ở giảngđường Thiện Pháp cõi trời Tam thập tam. Nay Thầy hãy chờ.Tôi muốn xem chỗ Như Lai ở.

Tôngiả A-na-luật liền ngồi kiết-già, chính thân chính ý, tâmkhông di động, dùng thiên nhãn xem trời Tam thập tam, thấyThế Tôn ngồi trên tảng đá vuông vắn một do-tuần. Khi ấyA-na-luật từ tam-muội dậy bảo A-nan:

- NayNhư Lai ở trời Tam thập tam thuyết pháp cho mẹ.

Tôngiả A-nan và bốn bộ chúng hoan hỉ hớn hở không thể kềmđược. A-nan hỏi bốn bộ chúng:

- Aicó thể đảm nhận đến trời Tam thập tam thăm hỏi Như Lai?

Tôngiả A-na-luật nói:

- NayTôn giả Mục-liên, thần túc đệ nhất, mong dùng sức thầnđến thăm hỏi Như Lai.

Khiấy bốn bộ chúng bạch Tôn giả Mục-liên:

- Hômnay Như Lai ở cõi trời Tam thập tam. Cúi mong Tôn giả đemdanh tánh bốn chúng thăm hỏi Như Lai, lại đem nghĩa này đếnbạch Như Lai: 'Thế Tôn ở tại Diêm-phù-đề, nơi thế gianđắc đạo. Mong rũ oai thần trở về thế gian'.

Mục-liênbảo:

- Rấttốt, chư Hiền!

Mục-liênnhận lời bốn bộ chúng, trong khoảng thời gian co duỗi cánhtay lên đến trời Tam thập tam, tới chỗ Như Lai. Thích-đề-hoàn-nhânvà Trời Tam thập tam xa thấy Mục-liên đến. Chư Thiên mỗingười nghĩ: 'Ðây chắc là sứ giả của Tăng, cũng như sứgiả của các vua'. Bấy giờ chư Thiên đều đứng lên, đếnđón.

- Kínhchào Tôn giả!

Tôngiả Mục-liên xa thấy Thế Tôn thuyết pháp cho vô số chúng;thấy rồi nghĩ rằng: 'Thế Tôn ở trong cõi trời này cũnglại phiền phức, ồn ào'. Mục-liên đến chỗ Thế Tôn cúilạy, đứng một bên. Bấy giờ Mục-liên bạch Phật:

- ThếTôn! Chúng bốn bộ thăm hỏi Như Lai được mạnh khỏe, nhẹnhàng thư thái.

Tôngiả bạch việc này:

- NhưLai sanh trưởng trong Diêm-phù-đề, ở thế gian đắc đạo.Cúi mong Thế Tôn trở lại thế gian. Bốn bộ chúng khao khátmuốn gặp Thế Tôn.

ThếTôn bảo:

- Chúcbốn bộ chúng tiến tu đạo nghiệp, không có mệt mỏi. Thếnào Mục-liên! Bốn bộ chúng du hóa mệt chăng? Không tranhtụng chăng? Ngoại đạo dị học không xúc nhiễu chăng?

Mục-liênđáp:

- Bốnbộ chúng hành đạo không mỏi mệt.

- Nhưngnày Mục-liên! Vừa rồi Thầy nghĩ rằng Như Lai ở đây cũngphiền não. Việc này chẳng đúng. Vì sao thế? Thời thuyếtpháp của Ta không lâu, nếu Ta nghĩ rằng muốn khiến chư Thiênđến, họ liền đến; muốn khiến chư Thiên chẳng đến,họ liền chẳng đến. Mục-liên! Thầy trở về thế gian,sau bảy ngày nữa, Như Lai sẽ đến nước Tăng-ca-thi bên aonước lớn.

Lúcấy, Mục-liên trong khoảng thời gian co duỗi cánh tay trởvề thành Xá-vệ, rừng Kỳ-đà, vườn Cấp Cô Ðộc, đếnbốn bộ chúng mà nói rằng:

- ChưHiền nên biết! Sau bảy ngày Như Lai sẽ xuống cõi Diêm-phù-đềbên ao nước lớn Tăng-ca-thi.

Bấygiờ bốn bộ chúng nghe xong vui mừng hớn hở không thể tựkềm. Vua Ba-tư-nặc, vua Ưu-điền, vua Ác-sanh, vua Ư-đà-diên,vua Tần-bà-sa-la nghe Như Lai sau bảy ngày sẽ đến bên ao nướclớn Tăng-ca-thi, hết sức vui mừng không thể kềm được.Khi ấy dân chúng Tỳ-xá-ly, họ Thích ở Ca-tỳ-la-vệ, dânchúng Câu-di-la-việt nghe Như Lai sẽ đến đất Diêm-phù-đề,vui mừng hớn hở không thể kềm được. Bấy giờ vua Ba-tư-nặctập họp bốn bộ binh đến bên ao nước muốn gặp Thế Tôn.Năm vua đều tập họp binh lính đến chỗ Thế Tôn muốn đượcthăm viếng Như Lai. Dân chúng họ Thích ở Ca-tỳ-la-vệ đềuđến chỗ Thế Tôn. Và bốn bộ chúng đều đến chỗ ThếTôn, muốn gặp Như Lai.

Ðúngbảy ngày, Thích-đề-hoàn-nhân bảo Thiên tử Tự Tại:

- NayÔng từ đỉnh núi Tu-di đến ao nước Tăng-ca-thi làm ba conđường, xem Như Lai chẳng dùng thần túc đến đất Diêm-phù.

Thiêntử Tự Tại đáp:

- Việcnày rất hay. Ðúng lúc ấy sẽ làm xong.

Bấygiờ Thiên tử Tự Tại liền hóa ra ba con đường bằng vàng,bạc, thủy tinh. Con đường vàng ở giữa, đường bạc mộtbên, đường thủy tinh một bên, hóa làm cây vàng. Ngay lúcấy, chư thần diệu tôn thiên, trong bảy ngày đều đến nghepháp. Khi ấy Thế Tôn thuyết pháp cho mấy ngàn vạn chúngvây quanh trước sau, thuyết năm thạnh ấm khổ. Thế nào lànăm? Nghĩa là sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Thế nào làsắc ấm? Nghĩa là thân tứ đại, là tứ đại tạo sắc,gọi là sắc ấm.

Thếnào gọi là thọ ấm? Nghĩa là khổ thọ, lạc thọ, bất khổ,bất lạc thọ; gọi là thọ ấm.

Saogọi là tưởng ấm? Nghĩa là ba đời cùng hội; gọi là tưởngấm.

Saogọi là hành ấm? Nghĩa là thân hành, khẩu hành, ý hành; gọilà hành ấm.

Saogọi là thức ấm? Nghĩa là nhãn, nhĩ, tỷ, thiệt, thân, ýthức; gọi là thức ấm.

Thếnào gọi là sắc? Sắc nghĩa là lạnh cũng là sắc, nóng cũnglà sắc, đói cũng là sắc, khát cũng là sắc.

Thếnào gọi là thọ? Thọ gọi là giác. Giác vật gì? Giác khổ,giác vui, giác chẳng khổ chẳng vui; gọi là giác.

Thếnào gọi là tưởng? Tưởng cũng là biết. Biết xanh, vàng,trắng, đen, biết khổ vui, nên gọi là biết.

Thếnào gọi là hành? Hành là có thể thành tựu nên gọi là hành.Là thành việc gì? Hoặc thành ác hạnh, hoặc thành thiệnhạnh; nên gọi là hành.

Thếnào gọi là thức? Biết phân biệt đúng sai, cũng biết cácvị; đây gọi là thức.

ChưThiên tử nên biết, có năm thạnh ấm này thì biết có baác đạo, thiên đạo, nhân đạo. Năm thạnh ấm này diệtliền biết có đạo Niết-bàn.

Bấygiờ, lúc thuyết pháp này có sáu vạn Thiên nhân được phápnhãn thanh tịnh. Thế Tôn thuyết pháp cho các Thiên nhân xong,liền từ chỗ ngồi đứng dậy, đến đỉnh núi Tu-di nóikệ:

CácÔng nên siêng học,
Ðốivới Phật, Pháp, Tăng,
Nêndiệt con đường chết,
Nhưngười điều phục voi.
Nếuđược ở pháp này,
Khôngcó sự lười biếng,
Liềnsẽ hết sanh tử,
Khôngcòn nguồn gốc khổ.

Bấygiờ Thế Tôn nói kệ này rồi, liền đến đường giữa.Khi ấy Phạm thiên ở đường bạc bên mặt Thế Tôn và Thích-đề-hoàn-nhânở bên đường thủy tinh và chư Thiên nhơn ở trên hư khôngrải hoa, đốt hương, xướng kỹ nhạc làm vui lòng Như Lai.

Khiấy, Tỳ-kheo-ni Liên-hoa-sắc nghe hôm nay Như Lai sẽ đến bênao nước lớn Tăng-ca-thi, nghe rồi liền nghĩ: 'Bốn bộ chúng,Quốc vương, đại thần, nhân dân trong nước không ai khôngđến. Nếu ta theo lối thường đi đến, điều này không nên.Ta hãy biến làm thân Chuyển luân Thánh vương đến gặp ThếTôn'. Tỳ-kheo-ni Liên Hoa Sắc liền ẩn hình, hóa thành Chuyểnluân Thánh vương bảy báu đầy đủ. Bảy báu là: xe báu,voi báu, ngựa báu, châu báu, ngọc nữ báu, điển binh báu,điển tạng báu. Ðó là bảy báu.

Bấygiờ Tôn giả Tu-bồ-đề ở trong núi Kỳ-xà-quật thành La-duyệt,tại một mé núi vá y. Tu-bồ-đề nghe Thế Tôn hôm nay sẽđến đất Diêm-phù-đề, bốn bộ chúng đều đến gặp,liền nghĩ: 'Nay ta nên đến thăm hỏi lễ bái Như Lai'. Bấygiờ Tôn giả Tu-bồ-đề liền bỏ việc vá y, từ chỗ ngồiđứng lên, chân phải đặt xuống đất. Khi ấy ngài lạinghĩ rằng: 'Thân Như Lai là gì? Thế Tôn có phải là mắt,tai, mũi, lưỡi, thân, ý chăng? Người đến gặp lại là đất,nước, gió, lửa chăng?' Tất cả các pháp thảy đều khôngtịch, không tạo, không tác. Như bài kệ của Thế Tôn nói:

'Nếungười muốn lễ Phật,
Vànhững bậc Tối Thắng,
Ấm,trì, nhập các thứ,
Thảyđều quán vô thường.
Phậtquá khứ lâu xa,
Vàcác Phật vị lai,
Nhưnay Phật hiện tại,
Tấtcả đều vô thường.
Nếungười muốn lễ Phật,
Quákhứ và tương lai,
Nếuở trong hiện tại,
Nênquán ở pháp không.
Nếungười muốn lễ Phật,
Quákhứ và tương lai,
Cùngchư Phật hiện tại,
Nênquán ở vô ngã.

'Trongđây vô ngã, vô mạng, vô nhân, vô tạo tác, cũng không hìnhdung, có dạy, có truyền. Các pháp đều không tịch. Cái gìlà ta? Ta là không chủ, nay ta quy mạng chân pháp tụ'.

Bấygiờ Tôn giả Tu-bồ-đề trở lại chỗ ngồi vá y. Khi đóTỳ-kheo-ni Liên Hoa Sắc làm Chuyển luân Thánh vương dẫn theobảy báu đến chỗ Thế Tôn.

NămQuốc vương xa thấy Chuyển luân Thánh vương đến, vui mừnghớn hở không thể tự kềm, nói với nhau rằng:

- Thậtlà kỳ đặc! Thế gian xuất hiện hai trân bảo: Như Lai vàChuyển luân Thánh vương.

Bấygiờ Thế Tôn dẫn mấy vạn Thiên nhân, từ đỉnh núi Tu-diđến bên ao nước. Thế Tôn giở chân đạp đất, tam thiênđại thiên thế giới này sáu phen chấn động. Khi ấy, HóaChuyển luân Thánh vương dần dần đến chỗ Thế Tôn, cácTiểu quốc vương và nhân dân đều tránh ra. Hóa Chuyển luânThánh vương biết và đã gần Thế Tôn, liền trở lại hìnhcũ thành Tỳ-kheo-ni cúi lạy Thế Tôn. Năm vua thấy rồi, kêuoán, bảo nhau rằng:

- Hômnay chúng ta thật là sơ sót. Chúng ta đáng lẽ gặp Như Laitrước; mà nay gặp Tỳ-kheo-ni trước.

Khiấy Tỳ-kheo-ni đến chỗ Thế Tôn cúi lạy bạch Phật:

- Naycon lễ đấng Tối thắng! Hôm nay con được thăm viếng đầutiên. Con, Tỳ-kheo-ni Liên Hoa Sắc là đệ tử của Như Lai.

Bấygiờ Thế Tôn dùng kệ bảo Liên Hoa Sắc:

Thiệnnghiệp, đã lễ trước,
Ðầutiên không ai hơn,
Không- Vô - Giải thoát môn,
Ðâylà nghĩa lễ Phật.
Nếungười muốn lễ Phật,
Tươnglai và quá khứ,
Nênquán pháp Không - Vô,
Ðâylà nghĩa lễ Phật.

Khiấy, năm vua và dân chúng đông vô kể, đến chỗ Thế Tôntự xưng tên:

- Conlà Ba-tư-nặc, vua nước Ca-thi. Con là vua nước Bạt-kỳ tênlà Ưu-điền; con là chúa của nhân dân Ngũ-đô tên là Ác-sanh.Con là chúa Nam-hải tên là Ưu-đà-diên. Con là vua Tần-bà-sa-lanước Ma-kiệt.

Bấygiờ mười một Na-thuật nhân dân tụ tập và các bậc tôntrưởng được tôn trọng nhất của bốn bộ chúng, một ngànhai trăm người đến chỗ Thế Tôn, cúi lạy rồi đứng mộtbên.

Bấygiờ vua Ưu-điền tay bưng tượng Ngưu-đầu-chiên-đàn, dùngkệ hướng Như Lai thuyết:

Naycon muốn thưa hỏi,
Từbi hộ tất cả,
Ngườitạo hình tượng Phật,
Sẽđược những phước gì?
ÐứcThế Tôn dùng kệ đáp:
-Nay Ðại vương hãy nghe,
Giảngít nhiều nghĩa này,
Ngườitạo hình tượng Phật,
Naysẽ nói sơ đó,
Nhãncăn trước chẳng hoại,
Saulại được thiên nhãn,
Trắngđen thấy phân minh,
Ðứctạo hình tượng Phật.
Thânthể sẽ đầy đủ,
Ýchính không mê hoặc,
Thếlực hơn người thường.
Ngườitạo hình tượng Phật
Trọnkhông vào đường ác,
Trọnsẽ sanh lên Trời,
Ởđó làm Thiên vương,
Phướctạo hình tượng Phật.
Phướckhác không thể kể,
Phướcnày bất tư nghì,
Tiếngđồn khắp bốn phương,
Phướctạo hình tượng Phật.

Lànhthay! Lành thay! Ðại vương có nhiều lợi ích trời ngườinhớ ơn.

Bấygiờ vua Ưu-điền cực kỳ hoan hỷ không thể kềm được.

ThếTôn diễn thuyết diệu luận cho bốn bộ chúng và năm vua.Những luận là Thí luận, Giới luận và Sanh thiên luận, dụclà tưởng bất tịnh, lậu là hoạn lớn, xuất yếu là diệu.

Khiấy, Thế Tôn biết bốn bộ chúng tâm ý khai mở. Chư PhậtThế Tôn thường thuyết pháp Khổ, Tập, Diệt, Ðạo, nay thuyếthết cho họ. Bấy giờ, trời và nhân dân hơn sáu vạn người,ngay tại chỗ ngồi, các trần cấu sạch, được pháp nhãnthanh tịnh.

Bấygiờ năm vua bạch Thế Tôn:

- Xứnày phước đức vi diệu, thật là thần địa. Như Lai mớitừ trời Ðâu-suất xuống đây thuyết pháp. Nay con muốn kiếnlập đất này khiến cho còn mãi không hoại.

ThếTôn bảo:

- NămÐại vương! Ở đất này hãy lập thần tự, mãi mãi hưởngphước trọn không hư bại.

Cácvua đáp:

- Nêntạo lập thần tự ra sao?

Bấygiờ Thế Tôn duỗi tay phải, từ dưới đất xuất hiện chùacủa Phật.

Ca-diếpnhìn năm vua bảo:

- Muốntạo thần tự nên lấy đây làm phép tắc.

Khiđó, năm vua ở chỗ ấy dựng đại thần tự. Thế Tôn bảocác Tỳ-kheo:

- Hằngsa Như Lai đời quá khứ, tùy tùng nhiều ít, cũng như hômnay không khác. Ngay đến chư Phật Thế Tôn tương lai, tùytùng nhiều ít, cũng như hôm nay không khác.

Naykinh này tên là 'Pháp Bổn Du Thiên'. Như thế, các Tỳ-kheo,nên học điều này.

Bấygiờ bốn bộ chúng và năm Quốc vương nghe Phật dạy xong,hoan hỉ vâng làm.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com