TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 48
(Từ bài số 471 đến số 480)
Tôi muốn nói … 471
Cái đài danh vọng ô hô ! 472
Bức lụa ngân sương 473
Hòa bình nào có trong chiến tranh ! 474
Chiến tranh và thù hận ! 475
Cho tà tháng năm 476
Hãy đến với nhau con đường chân thực 477
Hòa bình ló dạng ! 478
Bão Katrina, đổ nát Hoa Kỳ 479
Người thương nước lại 2 lần thoát nước 480
Tôi muốn nói ...
Tháng 8 * 2005
Tôimuốn nói
Nỗikhổ đau của những con người trầm thống
Vốnsinh ra trên những vùng đất cơ cùng
Lựcvà tâm, hai cái chẳng tương dung
Nênlăn lóc phải trải dài thân phận
Tôimuốn nói
Nỗikhổ đau của những con người uất hận
Vốnthấp cổ, thanh quảng chẳng giương cao
Vốnbé miệng, lời nói gió đưa vèo
Đànhgiậm chân đếm dày vò ức hiếp
Tôimuốn nói
Nỗiđắng cay của những con người tội nghiệp
Luôn thiệt thòi trong mọi ngõ ngách trần gian
Vì thứ dân nên đón nhận bẽ bàng
Cái lọc lừa của thế nhân lợi dụng
Tôi muốn nói
Nỗi trầm kha của những con người nghèo túng
Trải truân chuyên vắt kiệt sức cần lao
Cái khổ nghèo vẫn đùn đống dâng cao
Bỡi vật chất đu dây không mực thước
Tôi muốn nói
Nỗi hẩm hiu của những con người bạc phước
“Cho thật nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”
Lại còn mang những ai oán đủ điều
Sự công tâm vẫn làm ngơ vỗ cánh
Tôi muốn nói
Sương sa xuống, thấm đêm dài lành lạnh
Động lòng ai thương cảm đến cho ai
Đường nhân gian khúc khuỷu hãy còn dài
Đừng đợi đến một ngày kia ân hận !!!
*****
Cáiđài danh vọng, ô hô !
Tháng9 * 2005
Cáiđài danh vọng chi chi
Ráng leo cho được, kéo, trì, là sao
Cáiđài danh vọng hư hao
Ráng leo cho được, đâm nhào là chi
Trămnăm ngẫm lại còn gì
Nương dâu bãi biển xanh rì xanh xanh
Lợidanh búng sẵn tròng trành
Phất phơ cát bụi, vướng cành tranh đua
Trèolên trên đỉnh hơn thua
Rớt vào hố thẳm gió lùa tan hoang
Cơnmê ru mộng bàng hoàng
Giật mình hớt hải tân toan suy lường
Rongrêu phủ kín bên đường
Xác xơ váng nhện vương vương điêu tàn
Trầngian đày ải nhân gian
Nhân gian đày ải bẽ bàng thế nhân
Phongtrần cho nát phong trần
Thương thân cho nát tấm thân rã rời
Cáiđài danh vọng lơi bơi
Biết rồi mà lại tơi bời mà chi
Cáiđài danh vọng kỳ kỳ
Nói không ham muốn, mà vì là sao
Mộtmai như giấc chiêm bao
Lơ thơ gió bụi, xạt xào hư vô
Cáiđài danh vọng, ô hô !!!
******
Bứclụa ngân sương !
Tháng9 * 2005
Cuộc đời tôi, một cuộc đời viễn mộng
Bước phiêu du, như khúc rẽ dòng sông
Đi đi mãi giữa đất trời lồng lộng
Đi cho cùng điểm cuối cũng như không
Cuộc đời tôi, một cuộc đời du thủ
Khắp trần gian đâu có chỗ là nhà
Mỗi một duyên gõ lên nhịp tan tụ
Hát không cùng nhưng không một lời ca
Cuộc đời tôi, không có đầu có cuối
Để rong chơi cùng hai chữ thỉ chung
Mở thời gian, không có đâu lằn mối
Mở không gian, không có chỗ tận cùng
Cuộc đời tôi, đi nhưng không cần đến
Mỗi không thời, chỉ là điểm dừng chân
Mỗi hoại thành, chỉ là cơn gió bụi
Như hư không trôi nổi áng phù vân
Trời đất rộng nên tôi đi cùng khắp
Góp rong rêu vẽ bức ảnh vô thường
Mỗi một nét kết đôi đường mở khép
Gom bọt bèo dệt bức lụa ngân sương.
*****
Hòabình nào có trong chiến tranh !
Tháng9 * 2005
Từ khi ra đời
Lúc nào, tôi cũng nghe chiến tranh và khói lửa
Nào bom, nào đạn đì đùng khạt mửa
Nào người, nào vật chết chóc triền miên
Tan hoang, đổ nát, xơ xác, ngửa nghiêng
Khắp thế giới, không nơi nầy thì nơi nọ
Mấy mươi năm, mà tôi vẫn chưa rõ
Giết chóc nhau như thế, để làm gì
Chủ nghĩa nầy, chủ nghĩa kia, như thế, để làmchi
Họ đâu phải dân thường, mà là những người lỗilạc
Tôi vô cùng kinh ngạc
Họ dùng khôn ngoan, để thanh toán lẫn nhau
Họ dùng con người, để dãy chết thương đau
Rồi lại bảo kiến tạo hòa bình cho nhân loại
Thù hận nào điêu tàn theo lửa khói !
Hòa bình nào xây dựng trong chiến tranh !
Tình con người, như sợi chỉ treo mành !
Chữ tình thương, ngàn cân treo sợi tóc !
Hỡi những con người dọc ngang ngang dọc
Hỡi những con người xoay thế chuyển thời
Sự sống thật bình thường, nhưng quí nhất trongđời
Lại đánh đổ đi đâu, mà sao không làm được ???
*****
Chiếntranh và thù hận !
Tháng9 * 2005
Tiền bạc đổ ra, xây lò, và chế bom nguyên tử
Tiền bạc đổ ra, nghiên tầm vũ khí hạch tâm
Máy bay, mìn bẩy, súng đạn, xe tăng
Tân trang, bảo trì …
Tổn hao biết bao nhiêu nhân, tài, vật, lực
Nước giàu có, cũng như nước nghèo nhứt
Dù tự do, cộng sản, quân phiệt, bạo tàn
Dù nước nhỏ, nước lớn, khép kín, mở toang
Cũng đều đổ khối lượng khổng lồ ngân sách
Nào là quân đội, tình báo, an ninh, tuyển ngạch
Nào là thanh niên, thanh nữ, hiện dịch, đôn quân
Nào là quân nhu, quân dụng, đủ hết thứ quân
Tất cả để gườm nhau :
Chiến tranh và thử lửa !!!
Tự cổ kim, và thời nào cũng rứa
Đâu phải thường dân
Mà là những con người thượng thặng, có lạ không
Nay thì thuyết khách, ngoại giao, quan hệ, cảmthông
Mai thì cuốn hút chiến chinh, hận thù, thắng bại
Lao chết chóc, không nương tay, ái ngại
Người với người, mà cứ thế giết nhau
Rồi chiến thắng, huân chương, lon lá, rực màu
Hỡi nhân loại, biết bao giờ chấm dứt
Hòa bình chỉ nằm trên bàn cân, không mức !
Lòng dạ con người lại đủ thứ lằn ranh
Thế cho nên, giải quyết nhau bằng chiến tranh???
Và, nói chuyện với nhau bằng thù hận ???
*****
Cho tàtháng năm
Tháng 9 * 2005
Miệng nói mở, mà đường đi khép lại
Vườn muốn thông, mà rào, dậu, ngăn che
Nói bình quyền, mà chụp, phủ, răn, đe
Nói tự nhiên, mà sắt, cùm, thòng lọng
Bếp tro tàn còn sặc mùibồ hóng
Cửa đóng khung còn mạngnhện giăng giăng
Đêm tối tăm vì khuấtdạng ánh trăng
Ngày ảm đạm vì mây mùche nắng
Bỡi vì đâu mà tìnhngười quá ngắn
Bỡi vì đâu mà chia cắtquá dài
Hay sao Hôm đưa đẩy vớisao Mai
Hai vì sao chẳng baogiờ gặp được
Hay ngân hà không cócầu ô thước
Nhưng con người thì cókhác kia mà
Tội tình chi những oannghiệt can qua
Đường đi tới là conđường trước mặt
Hãy bước đi dõng dạc
Bỏ lại ở sau lưng
Quá khứ đã đóng khung
Của một thời dĩ vãng
Được như thế mới may raxứng đáng
Những con người trongthời đại hôm nay
Đôi tay, rướm máu đôitay
Đôi chân, rướm máu đọađày đôi chân
Hay chưa, nay lựa mailần
Biết chưa, nhũng nhẵng,tần ngần lo toan
Núi cao nhắm đỉnh núinon
Rừng sâu nhắm bước lốimòn đi qua
Trăng treo đã mỏi trăngngà
Còn reo tuế nguyệt chotà tháng năm.
Hãyđến với nhau : con đường chân thực
Tháng 9 * 2005
Hỡi những quốc gianghèo khổ !
Hỡi những dân tộc nghèokhổ !
Tôi đã thấy rồi, tội nghiệpquá đi thôi
Cái đồng tiền từ thiện,cứu đói, thật quá hời
Mà tài nguyên phải đổcho chiến tranh, hàng đống
Người ta nói, nào lànước nghèo, chậm tiến
Nào là những siêucường, vượt tốc văn minh
Nếu không chạy đua vũkhí
mà dùng vào mục đíchnhân sinh
Thì thế giới sẽ an bìnhbiết mấy
Là con người, hãy dùngtiếng con người mà nói
Là con người, hãy bằngniềm tình tự thương nhau
Tiền bạc kia, sẽ muađứt khổ đau
Lòng chân thiện sẽ phátan thù hận
Hỡi những quốc giacường tấn !
Hỡi những đầu óc tài ba!
Hãy đến với nhau, bốnbiển là nhà
Hãy nhìn với nhau, đềucon người cả
Hãy dắt nhau, mở ra conđường mới lạ
Chứ chiến tranh chếtchóc, đã quá cũ rồi
Chỉ khi nào bao dung,thánh đức lên ngôi
Thì không có gì sanbằng chẳng được
Tình thương, không cầnqui ước
Tình người, không cầngiết nhau
Cuộc sống, không cầnkhổ đau
Đó là con đường chânthực.
*****
Hòabình ló dạng !
Tháng 9 * 2005
Sao lại thi đua : triểnkhai vũ khí ?
Sao lại thi đua : thủthế quốc phòng ?
Người với người, mà nóichuyện không xong !
Phải dùng tới chiếntranh và bạo lực !
Chiến tranh nào làchiến tranh qui ước ?
Hòa bình nào có mặt chỗtang thương ?
Phải đánh nhau cho tơitả thê lương
Rồi mới chịu nhìn nhau,thật là lạ !!!
Những thứ giết người,mà chế ra đủ cả
Nào đạn, nào bom, tầmngắn, tầm dài
Nguyên tử, địa không,loại xới, loại cày
Nhân, tài, vật, lực,tốn hao không thể tưởng
Người với người màkhông nương nhau, hướng thượng
Người với người, mà naybạn mai thù
Những đầu óc thượngthừa, vùi vào tăm tối, âm u
Rồi cút bắt bằng nhữngtrò chơi chết chóc
Khi đã đẩy đến tận cùngtang tóc
Mới bắt tay và nóichuyện hòa bình
Rồi nai lưng xây lạinhững điêu linh
Nhưng vũ khí, quốcphòng vẫn lườm nhau, chưa chấm dứt
Hỡi thế giới, đâu làhòa bình chân thực ?
Hỡi nhân loại, đâu làtiếng nói tình người ?
Hãy đến với nhau bằngcảm thông, thân thiện, nụ cười
Không cần giải quyếtbằng hận thù, chiến tranh và vũ khí !
*****
Bão Katrina, đổ nát Hoa Kỳ
Bãokhởi động và hoành hành cuối tháng 8 đầu tháng 9 năm 2005,
tànphá nhiều thành phố ven biển trên nhiều tiểu bang tại Hoa Kỳ.
Mặc Giang, ngày 01-9-05.
Cơn bão Katrina
Xuất phát Florida
Lan tới Louisiana
Tràn ngập Alabama
Kéo tới Mississippi
Làm cho Hiệp chủng quốcHoa Kỳ
Chấn động, kinh hoàng,nát tan, nghiêng ngửa
Những cao tầng, cao ốc,còn đổ tuông, huống gì nhà cửa
Những phố sá, côngviên, còn cuốn sóng, huống chi con người
Nhìn nhau, tiếng khóchết cười
Ngó nhau, ngậm ngùinước mắt
Hỡi trời đất, đòi hỏichi quá đắt !
Sức con người, phải trảnhững tang thương
Chỉ còn đây, tan nátnhững thê lương
Biển trào lộng vẫn ầmầm dậy sóng
Bãovẫn càn, vẫn quét. Ôi cuồng phong khởi động !
Nướcvẫn xoáy, vẫn trôi. Ôi chìm nổi, điêu linh !
Cuộcsống và khổ đau, phải hứng chịu tuyệt tình !
Ngườisống và người chết, phải lặng câm, nín thở !
Biển hỡi biển, vẫn thìthầm muôn thuở
Bão hỡi bão, vẫn tràolộng phong ba
Hết Ấn ĐộDương—Tsunami, lại đến Đại Tây Dương—Katrina
Đông và Tây, năm nàocũng tan nát
Hàng trăm người, chônvào lòng biển, chết ngạt
Hàng ngàn người, sốngtrên đổ nát, chết tươi
Cònđâu câu nói tiếng cười
Mộtcơn bão táp, trả mười tang thương
Cònđâu nào phố nào phường
Mộtcơn biển động, hết phương, kêu trời
Cònđâu sống giữa cuộc đời
Mộtcơn sóng vỗ, hết lời nỉ non
Nhìntrông, kinh ngạc, bàng hoàng
Bãoơi, ngưng lại có còn hơn không
Nhìntrông, nát ruột, tan lòng
Biểnơi ngưng động, khơi dòng kêu thương
Đôngphương rồi lại Tây phương
Đừnggieo tang tóc thê lương nữa trời
Trần gian khổ lắm người ơi !!!
*****
Ngườithương nước, lại hai lần thoát nước !
Cảm tác, để chia xẻ vớiĐồng bào bị trận bão Katrina
tại 3 tiểu bangLouisiana, Alabama, Mississippi, nhất là
thành phố New Orleans,quốc gia Hoa Kỳ.
Ngày 04-9-2005
Bamươi năm trước, khi nước biến, tôi làm người bỏ nước
Bamươi năm sau, khi nước trào, tôi bỏ nước ra đi
Nướcmắt nào, làm nghẹn hai bờ mi !
Niềmđau nào, làm tràn hai khóe mắt !
Mộtcuộc đời, chạy hai lần tan nát
Mộttấm thân, chống đỡ hai bàn tay
Mộtquãng đời, mất tất cả từ đây
Nướchỡi nước, thêm mấy lần nghiêng ngửa ???
Bamươi năm trước, ôi niềm đau muôn thuở !
Kẻ lyhương, người ở lại, ngục tù
Bamươi năm sau, cuộc sống phủ âm u
Khinhìn lại, biết bao người đã mất ???
Nhớngày nào vượt tuyến, thập tử nhất sinh, tan tim nát mật
Mượnđất khách dung thân, lưu đày tự nguyện, đánh đổi tự do
Quãngđời qua, bao khắc khoải dày vò
Nayđón nhận, thêm một lần tan nát
Hỡinhững ai trên ba tiểu bang san sát
Chiađắng cay, chia trắng cả cuộc đời
Chiabồ hòn, chia cả những đầy vơi
Maymột chút, còn đồng bào hải ngoại
Tôimuốn nói, những điều không muốn nói
Sốngquê người, ngửa úp đôi bàn tay
Bamươi năm, phủi sạch trong phút giây
Đời tỵnạn, thêm một lần tỵ nạn !!!
Đượcsống hai lần, trên đường di tản
Đượcnhận hai lần, từ thiện ban cho
Hỏilàm sao không ray rứt, dày vò
Người thương nước,lại hai lần thoát nước !!!