Tuyển tập 22

28/11/201113:14(Xem: 17447)
Tuyển tập 22

TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG

Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 22

(Từ bài số 211 đến số 220)

thnhattan@yahoo.com.au

11 Chuyện dài khùng điên 211

12 Đừng làm ô nhục Quê Hương ! 212

13 Xin mở mắt nhìn đời 213

14 Sẽ có ngày về ! 214

15 Bên bờ lau biển động-thơ nhạc 215

16 Mơ màng ôm vũ trụ ! 216

17 Tiếng gọi Quê Hương-thơ nhạc 217

18 Tiếng gọi tình người 218

19 Nụ cười điểm hoa-thơ nhạc 219

20 Sắc thân tam thể Việt Nam 220

Chuyện Dài Khùng Điên

Tháng 12-2004

NgườiKhùng nói chuyện người Điên

Người điên nói chuyện người khùngmà chơi

Vàkia người Mát nữa rồi

Cùng người Mất Trí đứngngồi lom khom

Lạicòn Anh Tửng om sòm

Ngất nga ngất ngưởng một vòm ngửanghiêng

Khùngthì lên mặt đồ điên

Mát kia tửng tửng vang liền ỏmtoi

Điênthì chỉ có riêng tôi

Ta ôm trời đất ta nhồi tachơi

Khùng thì phách đốc lên ngồi

Vo tròn vũ trụ một trờicủa ta

Mát kia bổn biển là nhà

Đố ai hưởng được như tamà tìm

Tửngthì đôi mắt lim dim

Ta tung cánh gió như chimđại bàng

Rồicùng ngắt nghẽo vang vang

Nổi tan tán dóc, cười tan tánđường

Nhìnqua một lũ thương thương

Nên tôi viết vội mấy đường thànhthơ

Thơtôi gởi bụi gởi bờ

Gởi trăng cho gió hững hờ giótrăng

Biếtlàm sao được, cằng nhằng

Người điên người mát bò lăn rakìa

Cònngười mất trí nữa kia

Lại thêm anh tửng mang hia anhkhùng

Hỏitrời còn chỗ để dung

Hỏi đất có trống cho chung sốngnào

Tôithì chân thấp chân cao

Hớt ha hớt hải quều quào mấy câu

Câuđuôi bỏ sót câu đầu

Câu tròng câu tréo xỏ xâu một bài

Mộtbài có một không hai

Mở ra dấu ngoặc chuyệndài khùng điên.

Đừng Làm Ô Nhục Quê Hương !

(Cảmxúc về cái cảnh làm dâu thời đại,

đangxảy ra tại VN) * Tháng 12-2004

Những cô gái Việt Nam ơi !

Các em đã được lớn lên

Vì công sinh dưỡng đáp đền ?

Nên em đành phải quên mình

Đi về làm dâu thiên hạ !!!

Khi nghe cái cảnh làm dâu

Chưa mừng đã trông thấy lạ

Cái cảnh làm dâu, sao mà kỳ quá

Làm dâu cái gì, nhục nhã đắng cay

Cố đọc xem, vì đâu đưa đến nỗi này

Khi hiểu rõ, bức xúc trào dâng uất nghẹn

Cha ông vun vén

Lịch sử năm ngàn

Cái đẹp huy hoàng

Ngày nay xúc phạm

Sắc tô son chạm

Tuổi ngọc tuổi vàng

Cái đời con gái

Trong trắng em mang

Ô nhục phũ phàng

Em vùi thân phận

Tôi đã thấy rồi

Các em sắp hàng, lụa là son phấn

Xúng xa xúng xính, năm bảy chục cô

Một người đàn ông lạ hoắc

Ở đâu xa lắc xa lơ

Bước tới bước lui, dáng vẻ bơ phờ

Rồi chấm một cô, đưa tay điểm mặt

Bạc nghĩa bạc tình, không thêm không thắc

Gãy gọng sứt môi, chẳng ngại chẳng ngùng

Em liều nhắm mắt đưa chân, đi về làm dâu nhà họ

Khắp cùng thế giới, không biết nơi đâu, diễn rathế đó

Chứ Việt Nam mình, lịch sử xưa nay, chưa cóđâu em

Em nên biết rằng, con gái lớn lên,

Một lần làmdâu, trăm đường bó rọ

Một bước đirồi, cột cả đời em

Nhưng hôm nay, đã bị đổ xuống thềm

Biết bao giờ và làm sao tìm lại

Từ ngàn xưa và ngàn sau còn mãi

Nét đan thanh, nét dung hạnh, néttrung trinh

Nét dễ thương, nét danh giá, nétlịch xinh

Thành những nét dịu dàng trên quê hương gấm vóc

Hoàn cảnh đẩy đưa, nhưng đâu đẩy đưa, con đườnghiểm độc

Nhà dột cột xiêu, nhưng đâu có xiêu, đổ nát TổTiên

Nếu là mẹ cha, hãy thắp nén hương, quỳ lạy cửuhuyền

Nếu là các em, tôi không nghĩ thế, chận đứng ngayliền

Để các em, còn là những người con, trên quê hươngnước Việt

Ai hay biết, ai người không haybiết

Có quyền uy, hay không có uyquyền

Cùng ra tay, chứ ô nhục HồnThiêng

Thời đại hôm nay, gây ra nôngnỗi.

Xin Mở Mắt Nhìn Đời !

Tháng 12-2004

Xin mở mắt nhìn đời

Cho người người gần lại

Xin hạnh nguyền mãi mãi

Cho người người mang theo

Xin mở cửa nhà nghèo

Để thương người khốn khó

Xin vén màn vò võ

Để xót kẻ trông chờ

Xin đến nẻo bơ vơ

Để thương người lạc lõng

Xin nhìn khung sắt đóng

Để thấy cảnh lao tù

Xin đến chốn âm u

Để thương đời bất hạnh

Xin nhìn nhiều khía cạnh

Để hiểu được tình người

Xin bớt những nụ cười

Để chia đời tiếng khóc

Xin nhìn trông nheo nhóc

Để thấy cảnh khốn cùng

Xin mở cửa bao dung

Để nhường cơm xẻ áo

Xin nhìn trong hũ gạo

Để thấy kẻ thiếu ăn

Xin nhường bớt khôn lanh

Để chia người dốt nát

Xin hãy mang tiếng hát

Để bớt khổ cuộc đời

Xin dừng những chơi vơi

Để thương người chết đuối

Xin thôi đừng mê muội

Để xót kẻ dại khờ

Xin dừng những cơn mơ

Để thấy đời chân thật

Xin nhìn trông lây lất

Để xót nỗi cơ hàn

Xin nhìn những lầm than

Để thương đời gian khổ

Xin dừng cơn tan vỡ

Để bớt cảnh chia ly

Xin nỗ lực trường kỳ

Để xây đời thiện mỹ

Xin hòa chung ý vị

Để xây đắp tin yêu

Xin trân trọng nâng niu

Để cho đời hy vọng

Vầng thơ đang bay bổng

Nhưng xin phép tạm ngưng

Đừng ngoảnh mặt quay lưng

Cho cuộc đời tươi đẹp.

Sẽ Có Ngày Về !

Tháng12-2004

Ngày xưa tôi đi

Không ai lên tiếng gọi

Nhưng tôi thầm khẽ nói

Tôi ra đi, rồi sẽ có ngày về

Con đường đi, còn có kéo lêthê

Con đường về, không đâu làmđiểm mốc

Hố sâu thẳm nên sâu dần xuốngdốc

Đèo lên cao nên cao tít cheoleo

Chuyến ra đi đánh vút một cáilèo

Đi đi mãi cơ chừng chưa dừngđược

Sông mòn bến nước

Thuyền đậu xa bờ

Đêm tối trăng mờ

Sao khuya chưa tỏ

Trong giấc ngủ ôm mơ về trướcngõ

Lối mòn xưa ghi dấu nét đầuthôn

Nghe ấm êm đang sống dậy tâmhồn

Chợt bừng tỉnh thì ra ru giấcmộng

Thuyền xa khơi, nên conthuyền vỗ sóng

Nước tràn bờ, nên nước ngậpđại dương

Đời phiêu du xây xát giósương

Sông bến cũ mành treo tuếnguyệt

Trăng gát đầu non

Trăng tròn hay khuyết

Núi ngủ rừng khuya

Núi trẻ hay già

Mơ từ giấc ngủ đêm qua

Tôi từ quê cũ chưa xa conthuyền

Suy tư ôm ấp niềm riêng

Giã từ một chuyến vĩnh niênmiên trường

Tôi đi còn đó quê hương

Một mai thăm lại trên đườngtôi đi.

Bên bờ lau biển động !

Thơ Nhạc * Tháng 12-2004

Ta muốn nghe tiếng biển về đêm

Cho cứng cỏi mềm lòng sỏi đá

Ta muốn nghe tiếng biển vềđêm

Cho lạnh lùng băng giá lênngôi

Khi hoàng hôn đã khép lạikhung trời

Ta lạc lõng vào mênh mông bấttận

Sóng từng đợt gầm gừ phẫn hận

Gió từng cơn lồng lộng lan xa

Ta ngồi đây như một bóng hồnma

Nghe thăm thẳm reo trùngdương biển động

Ta mất hút vào hư vô trốngrỗng

Ta rụng rơi vào bé nhỏ vôcùng

Một tiếng trượng phu

Một tiếng anh hùng

Trông vụn vỡ, có nghĩa gì đâutá

Sóng vẫn lộng

hỡi trùng dương biển cả

Gió vẫn reo

hỡi gió rít hư vô

Ta ngồi đây như một nắm tànkhô

Trơ cát bụi bên bờ lau biểnđộng

Ta muốn nghe tiếng biển vềđêm

Cho tiếng vỗ trùng trùng ngọnsóng

Ta muốn nghe tiếng biển vềđêm

Cho mềm lòng một cõi tâm tư

Năm mươi năm nửa kiếp còn dư

Trăm năm sau chưa tàn cátbụi.

Mơ Màng Ôm Vũ Trụ

Tháng 12-2004

Ta nhắm mắt mơ màng ôm vũ trụ

Ta lặng thinh cùng vần vũtrăng sao

Ta đan tay nghe ngọn gió rìrào

Ta đan tâm nghe con quay thôiđộng

Một cõi mênh mông

Đất trời lồng lộng

Một cõi diễm hằng

Mở cửa huyền vi

Nẻo hồng hoang lên tiếng thầmthì

Ngõ thiên hà dừng chân bỡ ngỡ

Bặt động châu thân

Bặt làn hơi thở

Từng sắc thanh xô đẩy tiếngâm ba

Từng li ti đến cùng tận baola

Như bèo bọt tơ mành treo đầugió

Ngàn xưa thế đó

Chuyển mạch khơi nguồn

Ngàn sau cũng rứa

Thỏng cánh tay buông

Mọi hư thực thực hư như huyễnmộng

Cát bụi nào vô tình ứ đọng

Mỗi tụ tan biến hóa hình hài

Cõi trần gian nào khác chốnthiên thai

Mỗi nhân tố đẩy xô đường độcđạo

Máy huyền cơ xảo

Chủ khách làm vì

Nơi ta đi, mà nào đã có đi

Nơi ta đến, mà nào đâu cóđến.

Tiếng Gọi Quê Hương

Thơ Nhạc * Tháng 12-2004

Người Việt Nam quê hươngta ơi

Tiếng Việt Nam tiếng nóivào đời

Giống Lạc Hồng cắt rốn nằmnôi

Từ quê nghèo gian khó máitranh

Bếp hồng êm, sưởi ấm tronglành

Thuở đầu đời lứa tuổi cònxanh

Từ quê cha ta mới lớn lên

Từ đất mẹ chân cứng đá mềm

Nên muôn đời không thuở nào quên

Rồi ta đi trên quê hương ta

Bắc Nam Trung đâu cũng là nhà

Khi xa rồi ta nhớ thiết tha

Rồi ta đi trên khắp quê hương

Ta bước đi trên mọi nẻo đường

Mỗi một miền lưu lại vấn vương

Tình quê hương tiếng hát âm vang

Bông lúa thơm trên cánh đồng vàng

Cho người người gìn giữ cưu mang

Từ thị thành cho đến miền quê

Non nước ta ước vẹn câu thề

Như sông dài ôm ấp bờ đê

Người Việt Nam quê hương ta ơi

Tay trong tay gìn giữ muôn đời

Cho tình người không thuở nàovơi.

Tiếng Gọi Tình Người !

Tháng 12-2004

Xin trời yên biển lặng

Cho hết cảnh thiên tai

Trần thế khổ đau dài

Đừng gây chi tang tóc

Xin rừng thiêng nước độc

Hãy biến mất oan khiên

Cho nét đẹp tự nhiên

Trên núi rừng hùng vĩ

Xin mở đường vạn lý

Cho nhân loại gần nhau

Đừng gieo rắt khổ đau

Cho tình người thêm đẹp

Xin chiến tranh chấm dứt

Để mang lại hòa bình

Kết thúc mọi đao binh

Để không còn thù hận

Chiến tranh và thù hận

Chỉ gieo rắt tang thương

Tao loạn và nhiểu nhương

Máu xương mềm da thịt

Xin xóa tan cừu địch

Hãy xóa bỏ hận thù

Thôi khói lửa mịt mù

Đừng gây thêm đổ nát

Xin khủng bố tàn ác

Hãy khơi động máu tươi

Hãy nói tiếng con người

Đừng gieo chi thống thiết

Xin những giới tài phiệt

Qua đường xã hội đen

Đừng vì sống bạc tiền

Gây ra nhiều tội phạm

Xin cửa quyền nhũng lạm

Chấm dứt cảnh tham ô

Dùng phong hóa điểm tô

Cho người người trong sạch

Xin tìm phương giải cách

Giảm ranh giới giàu nghèo

Nơi nức vách đổ đèo

Nơi cực cùng đói khổ

Xin tình người hiển lộ

Xin nhân loại thương nhau

Xin nhuộm lại sắc màu

Hành tinh xanh tươi đẹp.

Nụ Cười Điểm Hoa

Thơ Nhạc *Tháng 12-2004

Tôi đi đóng cửa thời gian

Cho ngày giờ đứng lại

Cho tuổi thơ trẻ mãi

Cho tuổi già chẳng phai

Tôi đi đóng cửa không gian

Cho khung trời nhỏ lại

Cho người người gần mãi

Cho tình người nở hoa

Tôi đi đóng cửa trần gian

Cho đời thôi đau khổ

Cho ngày mai rạng rỡ

Cho người người an vui

Tôi đi ra kéo trùng khơi

Đưa con thuyền vô bến

Thôi bềnh bồng muôn hướng

Thôi trôi nổi mênh mông

Tôi đi khép cửa mùa đông

Cho đời thôi giá lạnh

Cho đơn côi vỗ cánh

Cho bếp hồng lên hương

Tôi đi ra khắp muôn phương

Vì tình người tôi gọi

Vì tình người tôi nói

Nên xây dựng yêu thương

Tôi đi đóng cửa tịch liêu

Cho tan niềm cô độc

Cho buồn tênh đổ dốc

Cho nụ cười điểm hoa.

Sắc Thân TamThể Việt Nam

Tháng 12-2004

Ta nói nhau nghe, chuyện quêhương ta

Từ thời lập quốc, của thuởHồng Bàng

Quốc tổ Hùng Vương, đặt hiệuVăn Lang

Vùng đất phôi sinh, lưu vựcsông Hồng

Một mảnh cơ ngơi, cái nôiMiền Bắc

Mở mang, kiến thiết

Đến tận Cà Mau

Đất nước ta, thành ba miềnNam Trung Bắc

Mỗi miền, mỗi màu, mỗi sắc

Cho quê hương gấm góc đặc thù

Sắc tô, son thắm, mãi mãithiên thu

Chuyển hóa, truyền lưu, quatừng thời đại

Hai trăm năm trở lại

Đất nước mình, mang hai chữViệt Nam

Dân tộc mình, gọi dân tộcViệt Nam

Hình thể quê hương như dángcon rồng

Lượn khúc, uốn quanh hìnhcong chữ “S”

Một dãy Trường Sơn, trấnthành nối kết

Tình nghĩa bao la, bát ngátbiển Đông

Cho quê hương, núi liền núisông liền sông

Cho dân tộc, mặn nồng tìnhsông nghĩa biển

Ngàn xưa không chuyển

Ngàn sau không sờn

Lịch sử huy hoàng

Như thiếp như son

Như bức tranh diễm ảo, khônghai, chỉ một

Hôm nay, khởi đầu đi vào thếkỷ hai mươi mốt

Ngược dòng thời gian đằngđẵng, đã năm ngàn năm

Quê hương ta trong sáng tựatrăng rằm

Con Lạc, cháu Hồng lưu danhkim cổ

Ta nói nhau nghe

Quê hương, dù có trải quathăng trầm, thịnh suy, cực khổ

Nhưng người Việt Nam, không baogiờ thay đổi, nghe không

Dù cho biến núi thành sông

Biến sông thành núi, giốnggiòng chẳng lay

Là người Việt Nam, mỗi ngườimột tay

Chung sức đắp xây, chung nhaugìn giữ

Mỗi thời đại, đi theo dònglịch sử

Cho Việt Nam, còn mãimãi muôn đời

Và hôm nay, gần chín chụctriệu người,

Ở khắp nơi nơi

Ở đâu đi nữa, vẫn là con dânnước Việt

Nói đến quê hương, là lòng tatha thiết

Nói đến quê hương, là tình tanặng tình

Như quê hương Ba Miền, đấtnước quang vinh

Như Bắc Nam Trung một hình,trên tấm thân tam thể

Gìn giữ, chuyển trao qua từngthế hệ

Tự ngàn xưa cho đến tận mai sau

Non xanh nước biếc một màu

Sắc thân tam thể của người Việt Nam.

01. Tiếng lòng nức nở quêhương 01

02. Thầm lặng 02

03. Việt Nam, quê hương cònđó 03

04. Quê hương còn đó, đợi chờ04

05. Từ đó xa mờ 05

06. Tiếng kêu cứu quê hương 06

07. Thương Thầy An Thiên 07

08. Chùa tôi 08

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/11/2025(Xem: 141)
Đời người là một cuộc hành trình dài, nhưng lại ngắn ngủi đến không ngờ. Ta khởi đi từ đâu và đích đến là đâu? Câu hỏi ấy không cần ở đâu xa, mà cần sự hồi quang (quay lại nhìn) vào chính tâm mình. Giữa biển đời mênh mông vô tận, con người mãi ngược xuôi tìm cầu tham ái. Có kẻ rong ruổi ngoài trần thế, tìm kiếm một miền an lạc ở tận đâu xa; có người hướng vào tâm linh, mong thấy Phật trong lời kinh, trong tiếng mõ. Lục Tổ Huệ Năng từng dạy: “Tâm mê tức chúng sinh, tâm ngộ tức Phật.” (心迷即眾生,心悟即佛。)(1) “Người mê đi tìm Phật ở phương xa, người ngộ nhận ra Phật nơi tự tâm.”
08/11/2025(Xem: 235)
Thuở đức Phật ngồi dưới cội bồ đề Đêm gần tàn sáng sao mai xanh biếc Khai mở con đường minh triết phương Đông Sư tử hống chấn động mười ngàn thế giới Giặc ngu tối rùng mình rũ rượi Người vượt thoát tử sinh đến bến bờ tịch tinh Trí tuệ quang minh bừng lên rạng rỡ
06/11/2025(Xem: 747)
Bạn thương mến, hy vọng lá thư này đến từ những người đang tiếp xúc trực tiếp với các bạn ( những người chịu nhiều thiệt hại và mất mát sau thiên tai ) như một làn gió nhẹ thổi thật dịu dàng đến những trái tim từng mất tất cả, bằng một lòng thương cảm sâu xa giúp các bạn nhìn lại sự sống bằng ánh sáng hiền hòa của từ tâm và chánh niệm.
31/10/2025(Xem: 331)
Dao Ca Trăng Nhạc & Lời: Khánh Hoàng Ca sĩ: Hạnh Nguyên Hòa âm: Thái Bảo Lộc pps: Thường Minh
25/10/2025(Xem: 444)
Ngón Tay Chỉ Trăng (tập 01) Trực Chỉ Đề Cương
24/10/2025(Xem: 912)
a bậc tài danh – Leonardo da Vinci, Baruch Spinoza và Vincent van Gogh – mỗi người là một khía cạnh của hành trình nhân loại tìm đến chân lý. Cả ba đều chứng minh rằng: trí mà không phước thì sáng mà mong manh, phước mà thiếu duyên thì nở muộn như hoa trong đêm, còn duyên mà không trí thì chỉ là hư sắc thoảng qua.
24/10/2025(Xem: 788)
Thuần nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở là tiếng thơ của Chân Tạng Nghiêm. Một tiếng thơ lấp lánh, long lanh ngời ánh thanh cao, là nguồn thơ trong trẻo, reo ca giọng hát thiên lương trong tận đáy xanh lòng... Lòng yên, tâm lặng như vầng trăng sáng chiếu diệu kỳ. Thi ca đi về trên đôi chân trần, chất phác, nhè nhẹ khẽ chạm vào núi sông, rừng biển, suối thác, mưa nắng, trăng sương, gió mây, cây lá, chim bướm, cỏ hoa trên mặt đất thân yêu. Nhật nguyệt cũng huyền hòa chan chứa giữa ánh sáng ban sơ, diễm tuyệt, bừng lên rực rỡ trong tâm hồn vô ngại của trái Tim Thơ.
22/10/2025(Xem: 1450)
Về thôi, về mặc Cà Sa Về thôi cởi áo Ta Bà phong sương Về thăm lại tiếng chơn thường Thăm vườn lam nhả khói thiêng Cõi Thiền Ô hay, một góc trời yên Một vườn hoa toả hương miền ngàn bay Thoảng trong gió, thoảng chân đài… Gót sen thoát những cơn say bụi trần
21/10/2025(Xem: 588)
Quảng Đức từ quang chiếu cõi thiền, Tăng Ni đạo hạnh sáng tâm nguyên. Phật tử tinh chuyên bền chí nguyện, Nương theo ân đức bậc cao hiền. Ngưỡng mộ đức - tài Thầy Nguyên Tạng Chí nguyện độ sinh khắp mọi miền Lời kinh nhẹ rót như mưa pháp, Từng bước khoan thai ấm cửa thiền
19/10/2025(Xem: 886)
Kể từ ngàn xưa muôn thuở nọ, tuy xa xăm, hun hút tuyệt mù nhưng vẫn còn dư vang, thấp thoáng trong sương mờ vạn cổ, những bóng người đi giữa thiên thu vời vợi. Đó là những Thiền sư, những Thi sỹ, những đạo nhân, mặc khách, hành giả đã xuất hiện trên mặt đất, trần gian này. Họ đến rồi đi, chỉ để lại vài tiếng thơ, tiếng sáo hòa lẫn trong tiếng hét, tiếng gầm rền vang với giọng cười tiêu dao, hào sảng còn dội âm trầm hùng suốt vạn đại rung ngân...