TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 23
(Từ bài số 221 đến số 230)
21 Ta nhủ mình nghe ! 221
22 Vung lật úp, coi chừng, hết thở ! 222
23 Không nghe và không nói ! 223
24 Uốn, tan tác, còn chi uốn nữa ! 224
25 Hỡi hai mùa mưa nắng ! 225
26 Bài thơ thứ sáu : Kéo lại vầng thơ 226
27 Bài thơ thứ bảy : Gởi Quê Hương 227
28 Bài thơ thứ tám : Gởi Miền Quê 228
29 Bài thơ thứ chín : Gởi Vùng Sâu 229
30 Bài thơ thứ mười : Gởi Thị Thành 230
Ta Nhủ Mình Nghe !
Tháng 12-2004
Một kiếp phong sương trên đường gió bụi
Quãng đường dài đã mấy chục năm qua
Bước nhiêu khê len lỏi bước trầm kha
Đi đi mãi giữa cuộc đời muôn mặt
Có những đêm về
Trăng sao vằng vặc
Thu mình góc nhỏ
Gát cửa cô liêu
Quãng đường đi, đã làm được gì, còn lại bao nhiêu
Tay vắt trán, dõi mắt nhìn đời, sức cùng lực kiệt
Ngày mai chưa đến
Một trời biền biệt
Quá khứ dần qua
Bỏ lại sau lưng
Đèo vi vu, gió hú nửa chừng
Chiều xuống dốc, cuối đời chưa thỏa
Trông đêm tối có những vì sao sáng tỏa
Bãi cát vàng có những hạt cát trắng tinh
Ngẫm gần xa rồi lại ngẫm tới mình
Gần hết một đời, không ra sao cả
Có những loài hoa, ươm hương hữu xạ
Cây cỏ bên đường cũng được thơm lây
Còn riêng ta, chẳng có chút mảy may
Vậy mà đứng giữa trời chi chật đất
Tiếng dế nỉ non, xa đưa lây lất
Đời ta vô hại, cũng có lợi mà
Cây cỏ điêu tàn mới nổi lá hoa
Sao lại bảo bùn đen không nghĩa lý
Ta phải sống cho đời còn ý vị
Khi nằm yên thì buông xả chẳng sao
Trời còn ông thấp ông cao
Đất còn lồi lõm chớ nào phẳng phiêu
Có thô mới quí mỹ miều
Có thiển mới thấu những điều cao xa
Có cửa thì mới có nhà
Có bờ lau sậy có phà qua sông
Đời ta, có, còn hơn không !!!
Vung lật úp, coi chừng, hết thở !
Tháng 12-2004
Khung trời tròn tròn
Như một nắp vung
Đưa mắt nhìn đời
Nắp vung nho nhỏ
Ai không từng đi đây đi đó
Ai không từng hiểu nọ hiểu kia
Trên đôi chân đã nạm đôi hia
Bước bảy dặm đường trường còn ngắn
Xem tang hải nhuộm màu cay đắng
Nhìn nương dâu pha sắc huênh hoang
Tròn bóp thành vuông
Vuông bóp thành tròn
Khắp trong thiên hạ
Nhìn đời nửa mắt
Có thật hay không, chưa chắt
Cuộc đời lắm kẻ, phải không
Tự cao tự đại, đeo đá đèo bồng
Còn đâu nữa, đức khiêm cung từ tốn
Cuộc đời, có ai hại được ai, mà ớn
Cuộc đời, có ai nói được ai, mà e
Nhưng một khi cùng khốn, đâu dè
Nắp vung đó, úp đầu, ngoi không được
Thở còn khó huống chi tìm phương chước
Tam thập lục kế
Chẳng kế nào xong
Đứng cũng chết trân
Chạy chẳng thoát tròng
Thế mới biết, cuộc đời ghê gớm lắm
Nhiều đêm nghĩ ngẫm
Thẩm thấu nhân tình
Một kiếp phù sinh
Cùng trong trời đất
Mỗi người, tự vẽ theo cung bậc
Mỗi người, tự phóng nẻo phiêu du
Rồi đẳng đeo, đeo mãi mịt mù
Phỉ chí trên đường chưa ngã gục
Ngạo mạn khinh đời luôn thôi thúc
Nhìn trời nhìn đất chỉ bằng vung
Cho đến khi nguy khốn cực cùng
Vung lật úp, coi chừng, hết thở !!!
Không Nghe Và Không Nói !
Tháng 12-2004
Không muốn nói bỡi vì không muốn nói
Không muốn nghe bỡi vì không muốn nghe
Nhưng có mắt nên phải thấy, đâu dè ?
Nhưng có tai mà không nghe, sao được ?
Vì có mắt nên nhìn sau thấy trước
Vì có tai nên nghe trước nghe sau
Thấy phong trần lại thấy đến biển dâu
Nghe đau thương lại nghe màu tang hải
Thấy đọa đày lại thấy thêm ách ải
Nghe nhục vinh lại nghe lắm đãi bôi
Nghe, biết bao nhiêu tiếng khóc cuộc đời
Thấy, biết bao nhiêu niềm đau nước mắt
Hỏi núi thẳm thì núi cao chất ngất
Hỏi rừng sâu thì rừng ngủ miên man
Hỏi biển khơi thì sóng vỗ bẽ bàng
Hỏi sông cạn thì bờ khô cát trắng
Hỏi ban ngày thì vừng nhật đổ nắng
Hỏi ban đêm thì bóng nguyệt mơ màng
Hỏi trời cao thì trống rỗng thênh thang
Hỏi đất rộng thì lặng yên bất động
Trông thanh vắng, vô tình lên tiếng vọng
Vì làm người trong một cõitrần gian
Lại tương sinh trong một kiếpnhân gian
Vốn khổ ải nên phải nhiều đàyđọa
Muốn ấm êm, khơi bếp hồngbừng tỏa
Muốn thương yêu, uống giọtnước cam tuyền
Muốn chan hòa nên đóng cửaoan khiên
Muốn hy vọng phải xây mầm sựsống
Chứ có gì mà than trời thổibộng
Chứ có gì mà trầm thống kêuca
Bã phù sinh đem vá víu ta bà
Sao lại trách, không nghe vàkhông nói !!!
------------------
Uốn, Tan Tác, Còn Chi UốnNữa !
Tháng 12-2004
Uốn chữ nghĩa mòn ba tấc lưỡi
Uốn tình người đè nén lươngtri
Uốn mặc tình cứ thế mà đi
Uốn dửng dưng trơ trơ mắt ngó
Uốn bão nổi bẻ cong đầu gió
Uốn đau thương hỉ hả tiếngcười
Uốn lương tâm bêu rếu conngười
Uốn trục lợi bào mòn nhân thế
Uốn nhũng lạm phì thân chẫmchệ
Uốn của công đầy túi vinh gia
Uốn huênh hoang nào cửa nàonhà
Uốn cửa quyền đắp be bề thế
Uốn danh lợi tình người khôngkể
Uốn ô danh đạp dưới đội trên
Uốn cá mè cho giống lềnkhên
Uốn phù phiếm mặc ai sốngchết
Uốn bào ảnh một đời lê lết
Uốn mặt dày múa võ giương oai
Uốn hiền nhân che phủ bênngoài
Uốn mành thưa đem che mắtthánh
Uốn máu nóng biến dần máulạnh
Uốn trơ gan che mắt con người
Uốn giã tâm vẽ phết tốt tươi
Uốn đã hết một đời chưa đủ
Uốn canh tân đắp be củ hũ
Uốn lòng không rỗng đáy saovừa
Uốn tàn đời dừng lại hay chưa
Uốn tan tác còn chi uốn nữa???
Hỡi Hai Mùa Mưa Nắng !
Tháng 12-2004
Mưa chi lắm cho mưa rơi xơxác
Nắng chi nhiều cho nắng đổđiêu tàn
Sao không hòa cho mưa nắngbình an
Hỡi trời đất đọa đày chi nôngnỗi
Mưa nữa đó, mưa cuồng phongbão thổi
Mưa dầm dề, mưa nước đổ mênhmông
Những vùng cao đã biến mấtthành sông
Cho tất cả ngập chìm trongbiển nước
Mưa nữa đó, mưa ngày đêm, lũlượt
Nước cuốn trôi còn gì xoáynữa đâu
Cho dầu dai lại đau khổ dãidầu
Nước lại trút như nước bènước lũ
Rồi đến nắng, nắng bạo tàn,giận dữ
Đốt xanh tươi, đốt cây cỏcháy khô
Đốt ruộng nương, đốt sôngrạch, ao hồ
Đốt cho cháy những cội cằn,nứt nẻ
Nắng nữa đó, nắng kinh hoàng,đổ lửa
Nắng cho thiêu đốt, bốc khói,hà hơi
Nắng cho khô khan, cay nghiệtrã rời
Sao mưa nắng phũ phàng chi,thế nhĩ !
Mưa ơi mưa, xin mưa rơi ý vị
Nắng ơi nắng, xin nắng đổhoen vàng
Xin thương cùng cuộc sống củanhân gian
Đừng quá quắt, bạo tàn, nghemưa nắng
Mỗi một năm chỉ hai mùa mưanắng
Mà năm nào cũng gieo rắc lầmthan
Hết hạn hán thì lũ lụt kinhhoàng
Xin thử hỏi, trần gian saosống nổi ???
BàiThơ Thứ Sáu : Kéo Lại Vầng Thơ
Tháng 12-2004
Tôi viết tiếp bài thơ thứ sáu
Thất ngôn tứ tuyệt vắng đãlâu
Đến nay mới kéo vầng thơ lại
Biết lấy từ đâu để mở đầu
Biết chữ gì mà để mở câu
Ý thơ, không lẽ chảy qua cầu
Tôi xin kiếm lại vầng thơ đã
Thơ ở đâu rồi ai biết đâu
Xuôi bước bờ đê xuống cuốidòng
Sợi thơ theo nước cuốn, trôisông
Ý thơ thấm nước chìm lâu lắm
Tôi vớt lên bờ đợi nắng hong
Con nước dùng dằng kéo ý thơ
Sợi dây cột chặt, quấn ngangbờ
Ê mình, con nước băng đi mất
Vãi rớt thơ tôi cách mấy bờ
Cảm ơn nước nhé giữ thơ tôi
Dù cách trùng dương khuất núiđồi
Dù có dập vùi bao sóng nước
Nhưng còn lại đó vẫn thơ tôi
Mượn bút tôi xin viết mấy lời
Bài thơ thứ sáu mở đầu thôi
Viết gì trong đó chờ xem nhé
Xin tạm biệt nghe, đừng tráchtôi !
BàiThơ Thứ Bảy : Gởi Quê Hương
Tháng 12-2004
Bài thơ thứ bảy gởi quê hương
Xin nhắc cùng nhau để nhớthương
Trên bước trường đời muôn vạnnẻo
Tình quê ai cũng lắm tơ vương
Đã mở đề rồi, phải thế không
Thơ tôi gởi xuống dưới dòngsông
Nên tôi xin viết hồn sông núi
Sông núi muôn đời quyện núisông
Có nước có sông có núi non
Có hương quê gấm vóc vuôngtròn
Có tình non nước ngàn năm gọi
Có sử vàng ghi những sắt son
Quê hương nay đã được sao rồi
Có khổ nhiều không hay đỡthôi
Thổ mộ, dốc đồi leo nặng nhọc
Vói bàn tay, đắp vá tô bồi
Hãy vá những gì còn rách nát
Hãy xoa cho hết những đauthương
Ruột mềm máu chảy cây rungcội
Dù có ra sao, chớ lấp đường
Nhắc đến quê hương nghe xuyếnxao
Ra đi, dù có ở phương nào
Một khi nhung nhớ về quê cũ
Là nhớ một trời, nhớ biết bao!
Bài Thơ Thứ Tám :Gởi Miền Quê
Tháng 12-2004
Bài thơ thứ tám gởi miền quê
Đồng thấp ruộng cao lối ngõvề
Thoang thoảng hương thơm mùilúa mạ
Dân quê đầm ấm vẹn câu thề
Có những cây cầu nối lối đi
Cầu tre cầu khỉ hay cầu gì
Lại qua, có nhớ về nơi ấy
Lỡ bước bên đường lỡ bước đi
Mùa gặt thôn trang lắm rộnràng
Hỡi ai gánh lúa mới băngngang
Đường xa có nặng đôi vai gánh
Quảy bớt dùm cho một đoạnđàng
Hỏi bác nông phu có mấy lời
Một đời lam lũ giọt đầy vơi
Cháu con có giúp dùm cho bác
Đỡ được chút nào hay chútthôi
Xin hỏi thăm em bé mục đồng
Quê nghèo, em có học hànhkhông
Nhớ xin cha mẹ cho đi học
Kẻo dốt, mai nầy, tội biếthông !
Cho tôi nhớ lại mái lều tranh
Của những ngày xưa sống đẹplành
Dù đã xa rồi tôi vẫn nhớ
Cái thời thơ ấu, tuổi cònxanh.
BàiThơ Thứ Chín : Gởi Vùng Sâu
Tháng 12-2004
Bài thơ thứ chín gởi vùng sâu
Cuộc sống khổ không, thật dãidầu
Vách lá nhà tranh xây ọp ẹp
Phong trần vá đủ, chưa quađâu
Tay trắng, sức người tạm dựng nên
Bào mòn lao khổ dễ nào quên
Đêm ngày cực nhọc đong đưamãi
Từng bước gian truân lắm gậpghềnh
Như thế, hôm nay đã đỡ rồi
Thời gian mới đến khổ ôi thôi
Một trời mờ mịt đèo heo gió
Dở khóc dở cười chớ dễ đâu
Lần lượt phát quang từngkhoảnh vườn
Rồi bầu rồi bí rồi bờ nương
Thêm cây ăn trái cùng khoai,bắp
Cuộc sống dần dà thấy cũngthương
Chung nhau để mở mái trườnglàng
Gọi lớp tình thương cho nósang
Chứ thật, mấy cô cùng bọn trẻ
Lưa thưa, bàn ghế chỉ vàihàng
Tôi là người sống ở vùng sâu
Thời thế đẩy đưa chớ biết đâu
Khoảnh khoắc dần qua cây cắmrễ
Mai sau, thành cắt rốn chôn nhau
Thời tôi hai thế chẳng phôi pha
Con cháu ngày mai bớt đậm đà
Mới biết dòng đời trôi chảy mãi
Thì thôi, non nước cũng non nhà !
Bài Thơ Thứ Mười : Gởi ThịThành
Tháng 12-2004
Bài thơ đang viết gởi về đâu
Phố sá công viên rợp sắc màu
Nên gởi về thăm nơi chốn ấy
Xa rồi, dĩ vãng đã chìm sâu
Nhớ những con đường tôi đã đi
Ngày xưa quen thuộc chẳng lưu gì
Nhưng khi đánh mất, ngàn xa gọi
Khi đã xa rồi, thấm biệt ly
Tôi viết vài dòng thăm phố xưa
Đem thương gởi nhớ nói sao vừa
Thời gian thấm thoát trôi đimãi
Trôi cả ngày về ai biết chưa
Hôm nay phố thị ra sao anh
Thay đổi, cố nhiên, thế đã đành
Nếp sống, dân tình trao thiệnmỹ
Hay cây bay gió, lá bay cành
Còn những em thơ bên hè phố
Còn chị gánh gồng bán hàngrong
Còn em bới rác thòng mũi rỏ
Còn cô mới lớn bán hồng son
Lại còn lớp trẻ bọc xanh xao
Núp xó hẻm đen thổi mộng đào
Ru giấc thần tiên mờ khóitrắng
Khổ thân khổ nước tính làmsao
Tôi không bay nhảy những kiêusa
Đón gió đu cây phớt lụa là
Mà muốn nhìn sâu khu ổ chuột
Nhìn bao rác rưới ngập gần xa
Tôi muốn về thăm lại phố xưa
Ngồi yên đâu đó một chiều mưa
Để nghe quạnh quẽ hồn cô lữ
Lệ sử điêu tàn gởi giọt mưa.