TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 129 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1281 đến số 1290)
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01.Hai sắc BôngHồng
02.Một đóa Trắng- Hồng
03.Mỗi Mùa HiếuHạnh
04.Lại thương XứHuế !
05.Trăm cánh hoacười
06.Điểm nụ hoarừng
07.Giấc dài hoamộng
08.Ta là Người Việt Nam
09.Nước Việtkiêu hùng
10.Ta mãi đihoài !
Hai sắc Bông Hồng
Bônghồng cài áo nâng niu
Tìnhthương của mẹ yêu kiều ngàn sao
Bôngtrắng lành lạnh nao nao
Tìmhình bóng mẹ chiêm bao đêm dài
Bônghồng một đóa em cài
Mẹhiền muôn thuở kết đài thiên thư
Bôngtrắng ngấn lệ đã dư
Mỗikhi nhớ lại mắt mờ hoen mi
Bônghồng diễm hạnh quá đi
Làcao quý nhất những gì trần gian
Bôngtrắng mây ngủ trên ngàn
Mâysa đỉnh núi mây choàng biển xa
Bônghồng nồng ấm mái nhà
Thơmthơm nếp một ngọt ngào ba hương
Bôngtrắng đếm bước vô thường
Hợptan sóng vỗ trên đường phù sinh
Bônghồng một đóa xinh xinh
Bàntay em nắm ấm tình mẫu thân
Bôngtrắng mưa Sở mây Tần
Giọttan thôi nhé phù vân làm gì
Bônghồng hai sắc thầm thì
Màuhoa tự thể ai vì cho ai
Hồngthời nâng cánh hoa cài
Trắngthời áo đã sờn vai lâu rồi
Hồngthời mỉm nụ trên môi
Trắngthời băng lạnh suốt đời thế thôi.
Tháng8 – 2009
MặcGiang
MộtĐóa Trắng - Hồng
Mộtđóa trắng - hồng vạn mến thương
Choai còn diễm phúc nghiêm đường
Choai thấm lạnh thềm băng giá
Ânnghĩa sinh thành sao trả xong
Thânnày con có nhớ ơn Cha
Chíntháng cưu mang, Mẹ ấy mà
Đếncả cuộc đời, dày áo não
Trắng- hồng một đóa nghĩa sâu xa
Đừngai để Mẹ mắt sầu vương
Máitrắng của cha đẫm gió sương
Đeođẳng cỗi cằn vì khổ nhọc
Chocon từng bước giữa muôn đường
Sinh,khó vô vàn, dưỡng, khó hơn
Đákia, nước chảy còn hao mòn
Huốngchi, thân thể của Cha Mẹ
Là thịt, là da, có biết không
Đừng để một mai hối hận lòng
Ngọn đèn vụt tắt, thế là xong
Trắng - hồng cài áo còn chi nữa
Mây trả phù vân, nước trả sông
Trân trọng nâng niu đóa trắng hồng
Sâu hơn biển rộng, cao hơn non
Nặng hơn đeo đá, leo đồi dốc
Muôn một đáp đền chưa hẳn xong
Đừng cứ cân đo, đếm một hai
Đẩy đưa nặng nhẹ, chén khua hoài
Mẹ Cha sầu muộn, sao không biết
Đợi chết, lu loa, sương nắng mai
Tôi không dám viết cho em đâu
Cả chị lẫn anh cũng lớn rồi
Tôi viết cho tôi từ thuở ấy
Trắng hồng một đóa gởi thiên thu.
Tháng 8 – 2009
Mặc Giang
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh, Hội Vu Lan
Khắp chốn thiền môn mở đạo tràng
Trên thấu thiên đường, dưới địa ngục
Lời kinh tiếng kệ vọng ngân vang
Mỗi Mùa Hiếu Hạnh nhớ thâm ân
Ân Mẹ, ân Cha, ân nghĩa nhân
Cộng lại, lũy thừa, thêm cấp số
Mayra, đền đáp một muôn phần
MỗiMùa Hiếu Hạnh lại thương thưong
Sinhtử băng ngang khuất nẻo đường
Hoatrắng đã mòn trên chiếc áo
Bờmi nằng nặng Đấng Song Đường
Từấy, trong tôi hết đóa hồng
Nhìnngười cài áo, thoáng xa trông
Đápđền đâu nữa ân cha mẹ
Xinchắp tay hoa, chạnh nhớ lòng
Khóihương trầm tỏa nguyện chân thành
ChưPhật đồng giao cảm chứng minh
Tếđộ bi lân tròn hiếu hạnh
Conhiền cháu thảo vẹn ân tình
Hếtđóa hồng tươi, trắng cũng phai
Chắptay xin nhận cánh hoa cài
Giọtkhô khơi động vành mi khép
Xinhỏi thiên thu bóng đổ dài
Mừngai diễm phúc đóa hoa hồng
Chiasẻ cùng ai hoa trắng bông
Khôngnhững trắng hồng trên chiếc áo
Màthương nhớ mãi nghĩa thù ân
Noigương hiếu hạnh Mục Kiền Liên
ThắngHội Vu Lan giải đảo huyền
Cứukhổ hàm linh đăng bỉ ngạn
Senvàng ao báu hóa hồng liên.
Tháng8 – 2009
MặcGiang
Lại thương nhớ Huế !
Xứ Huế, người ta ca ngợi nhiều
Lòng tôi như cũng muốn liu xiu
Loanh quanh đâu đó lần theo bóng
Lẩn thẩn riêng mình đếm quạnh hiu
Cố Đô trầm mặc gợn Kinh Kỳ
Núi Ngự, Vân Lâu, nặng ướt mi
Nội Ngoại Hoàng Thành đeo dấu tích
Thờigian loang lổ nét từ ly
SôngHương bến cũ đợi ai về
Mộtmái chèo khua nước ủ ê
Điệuhát Nam Giao nghe não nuột
Hòkhoan đứt nhịp mảnh tình quê
Tiếngchuông Thiên Mụ vọng ngân xa
Hỡikhách viễn du có nhớ nhà
Chiếcnón bài thơ chưa viết trọn
Lá me đưa đẩy trĩu la đà
Một năm, rồi lại bấy nhiêu năm
Mái đẩy thuyền không gợn biệt tăm
Lặng lẽ đò ngang chìm bóng nước
HươngGiang man mác chở trăng ngàn
Chothương gọi nhớ Huế tôi ơi
Rănrứa mô tê muốn nghẽn lời
Rũbóng sông Hương tràn cổ kính
TrườngTiền sóng vỗ ngập đầy vơi.
Tháng8 – 2009
Trăm cánh hoa cười
Hoacười, ai biết cười hoa
Ươmươm cánh khép, xoa xoa cánh cười
Trămhoa khoe sắc xinh tươi
Khắptrên trần thế tặng người nhân gian
Hoanày óng ánh cành vàng
Hoakia trinh bạch nhẹ nhàng thơm hương
Hoanày chúm chím ven đường
Hoakia nhoẻn nụ bên nương nắng chiều
Hoanày đón gió cầu kiều
Hoakia lững thững cô liêu cuối trời
Vườntrần vạn đóa hoa khôi
Kẻokhô khốc đá cuộc đời thế nhân
Nhớđừng đày đọa phong trần
Hoatan xác lá cơ cần ai hay
Trờicòn lành lạnh heo may
Hoasao tránh khỏi phút giây não lòng
Xuânthì điểm nụ trổ bông
Hạnồng, thu tím, hay đông mấy mùa
Nếumà trời đất không hoa
Ngườitrong nhân thế khép tòa thiên thu !
Tháng9 – 2009
Điểm nụ Hoa Rừng
Rừng hoang có những cánh hoa
Nở trên phiến đá kết tòa thiêntrang
Hoa rừng chớm nụ nhẹ nhàng
Bốn mùa mưa nắng ngỡ ngàng giósương
Có hoa nho nhỏ bên đường
Lưng đèo trĩu thấp thơm hươngxuân thì
Có hoa thạch thảo khép mi
Mành thưa ươm nhụy diễm kỳ hóacông
Suối reo róc rách khơi dòng
Len theo hốc đá thoát vòngtruông mây
Trăng sao nhấp nháy hoa này
Tiên bồng thèn thẹn mặt màyhoa kia
Chim trơ cánh vỗ xa về
Chừng quên tổ ấm sơn khê chốnnào
Tình bằng Bắc đẩu Nam tào
Vòng tay vũ trụ khép vào cánhhoa
Trinh nguyên đỉnh núi hoen mờ
Rừng khuya thức giấc sương mơnon bồng
Cảm cơ hoa lá đơm bông
Cho rừng hoang điểm nụ hồng cỏcây.
Tháng 9 – 2009
Giấc dài hoa mộng
Em đã chọn một nẻo về vô tận
Đường trần gian không đủ lốiem đi
Mỗi cuộc lữ nào có nghĩa lý gì
Chấm điểm nhỏ trên hành trìnhdu thủ
Em ra đi giữa đêm khuya lặnglẽ
Như sao mờ vụt tắt cuối trờixa
Hòa thinh không tịch biến gởingân hà
Buông tất cả một quãng đời ngắnngủi
Thân của em trả về cho cát bụi
Hình hài nào vẽ lại nét chândung
Cây cỏ kia cô đọng chút hơi sương
Khi đêm xuống thức đêm dài thấmlạnh
Đường nghĩa trang, ngày lênkhua gió nắng
Mỗi chiều về, lối nhỏ khéphoang vu
Một mình em nghe tiếng nóithiên thu
Gọi tên em ơ hờ rồi bỏ ngõ
Một mình em thỉnh thoảng đi đâuđó
Để viếng thăm bóng dáng nhữngthân sơ
Cuộc đời em quả thật như giấcmơ
Hãy nhắm mắt ngủ giấc dài hoamộng.
5am, 14-9-2009
Viết cho những ai :
Trong này, đày ải người tóc bạc
Ngoài kia, lắm mộ tuổi còn xanh
Ta là Người Việt Nam
Khổthế, sao nghe cứ hỏi hoài
Ta là gì, vặn vẹo là ai
Nhìn ta không biết, còn vờ hỏi
Mắt nhắm, đầu che, mũ phủ tai
Ta, một con người nước Việt Nam
Trước sau như một, sắt son vàng
Muốn đem thử lửa, càng siêu tuyệt
Đêmchiếu long lanh, ngày sáng choang
Ta,một người dân nước Việt này
Trờinghiêng, đất lở, không lung lay
Saodời, vật đổi, không hề chuyển
Xanh,đỏ, thau, chì, chẳng đổi thay
Ta dẫu đang mang, hoặc sẽ gì
Việt Nam trước đã, vẫn nguyên xi
Không rao, không bán, không ô nhục
Không cúi, không lòn, không ỉ i
Ta, chẳng là gì của nước non
Nhưng ai sỉ nhục, ta ra đòn
Cái mâu, cái thuẫn, ta tung cả
Cái ách, cái tròng, đập vỡ toang
Ta, chẳng là gì của núi sông
Nhưng ai xúc phạm đến Cha Ông
Dư đồ một mảnh, ai gây hấn
Sẽ biết tay ta, đừng có hòng
Dân tộc Việt Nam, từ một người
Ngàn muôn vạn ức, thế mà thôi
Contim triệu triệu hòa chung một
Khốikhối vung tay, ngạo nghễ cười
Thếthì đừng có hỏi leo nheo
Ấmớ, ta phang cho mấy hèo
Nhũngnhặng, liệu hồn mà cút xéo
Nếukhông, hố thẳm khóc lưng đèo !!!
Tháng9 – 2009
Nước Việt kiêu hùng
Quêhương nước Việt của ta ơi
Tôisẽ cưu mang cả cuộc đời
Vượtnúi băng đèo hay xuống biển
Bachìm bảy nổi chín chơi vơi
Quêhương nước Việt của ta ơi
Tôisẽ đa mang trọn cuộc đời
Thờithế thế thời trôi thế kỷ
Trầucay cau đắng vị mềm môi
QuêCha, mang tiếng khóc chào đời
ĐấtMẹ, ẵm bồng ướt trũng nôi
Là thịt là xương là máu mủ
Dù cho nay lở lẫn mai bồi
Dù sao đi nữa cũng quê hương
Tôi sẽ mang theo khắp nẻo đường
Lấp hố bắc cầu khơi cống rãnh
Vùi chôn đổ nát, vá tang thương
Không thế, thẹn thùng với núi sông
Nào Tiên nào Tổ nào Cha Ông
Nào dòng nào giống nào Hồng Lạc
Cội trốc nguồn trành, nước đổ sông
Phải thế hay không hỡi Việt Nam
Hỡi ai con cháu giống da vàng
Nào anh nào chị và em nữa
Đừng để nước non thẹn sử vàng
Không những ta mang tội Tổ Tông
Mai sau thế hệ đắng cay lòng
Tiền nhân đi trước gây nông nổi
Cái nhục lều bều ngập núi sông
Có nay, mới có những ngày mai
Quá khứ lao linh bóng đổ dài
Khép lại đường hầm bao đổ nát
Một hai ba, quẳng xuống tuyền đài
Kinh qua thành bại mới anh hùng
Đất nước này là đất nước chung
Dântộc này trung trinh bất khuất
Hồnthiêng sông núi rạng soi chung
Trongta, còn mãi tiếng quê hương
Ngoạisạch, nội yên, quét tận tường
Đátảng, hòn chồng, băng tất cả
Sôngsông, núi núi, vẹn đường đường.
Tháng9 – 2009
Ta mãi đi hoài !
Cònsống đây thì ta cứ làm
Khônghề câu nệ những gian nan
Contim rộng mở trao nhân thế
Hữuích cho đời chớ thở than
Cònsức đây thì ta đắp xây
Tìnhthương nhân ái mãi đong đầy
Mộtmai đuối sức đành an nghỉ
Nướcchẳng mòn mà đá chẳng lay
Hạnhphúc thay phụng hiến với đời
Trầngian đau khổ khắp nơi nơi
Mớicần những người giàu tâm lực
Mangsức bình sinh đi cứu đời
Diễmphúc thay cùng sống vị tha
Cơmcanh ấm lạnh đến nhà nhà
Aiai cũng kết dây thân ái
Giớituyến thành trì sẽ mở ra
Siêutuyệt thay nhân thế thái bình
HoaĐàm muôn thuở mãi nguyên trinh
Thươngyêu hiểu biết hòa chung một
Biểnkhổ đâu còn dọa chúng sinh
Thongdong rảo bước khắp ta bà
Đaukhổ nơi nào hãy chỉ ra
Tasẽ nhanh chân đi đến đó
Niềmđau tan biến kết Đàm Hoa
Vìthế nên ta chẳng ngại ngùng
Nghĩagì vô thỉ với vô chung
Hóathân cát bụi trêu hư huyễn
Vũtrụ mênh mông, cợt tận cùng
Vìthế nên ta chẳng ngại gì
Khôngai cản được bước ta đi
ThiênĐường, địa ngục không lằn mức
Thướckẽ vô tâm chẳng vết tì
Cho nên ta cứ mãi đi hoài
Muôn hướng ngàn phương để cứu đời
Bốn biển năm châu cùng vũ trụ
Hết đường sinh tử chẳng đầy vơi.
Tháng 9 – 2009