TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 37
(Từ bài số 361 đến số 370)
Phiêu du một mình ! 361
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!! 362
Đời như một giấc mộng ! 363
Ngày qua như một cơn mê ! 364
Kê đầu gối trăng ! 365
Trả cho người nhân thế ! 366
Trăm năm chi nữa, đón mời thế nhân ! 367
Bao năm đi nữa, vẫn còn trời quê ! 368
Nhìn bóng đêm ngái ngủ ! 369
Thương người phế binh 370
Phiêu du một mình !
Tháng 5-2005
Vén chân mây đi trên thềm vũ trụ
Vén bát ngàn rẽ lối đến thiên thai
Tôi tìm tôi theo lối cũ dấu hài
Vẫn nguyên vẹn như ngày xa xưa ấy
Hình theo bóng dưới vầng trăng chiếu rọi
Bóng theo hình trên mọi nẻo đường đi
Tôi đưa tay mở cánh cửa huyền vi
Mỗi lần mở là một lần đổi mới
Vạch không gian mỗi một tầng đi tới
Vạch thời gian mỗi một lớp trước sau
Nhìn thoáng qua từng dấu mốc điểm màu
Ghi những nét mỗi khi tôi có mặt
Tôi là ai giữa xa mờ huyễn hoặc
Ai là tôi đã có tự xưa nay
Có năm có tháng có ngày
Có thời gian, có những rày với mai
Trông qua có vắn có dài
Có không gian, có hóa đài lân tinh
Đêm đêm thức giấc giật mình
Vỡ toang mộng mị bóng hình phiêu du.
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩnđục !!!
Viết về cảnh Tổ Chức Quan HệQuốc Tế Kết Hôn
giữa Đài Loan và Việt Nam,hay các quốc gia khác.
Tháng5-2005
Tôi không nghĩ rằng, đó là sự thật
Nhưng oái ăm, đó là sự thật, em ơi !
Khi trông qua, quả ô nhục cuộc đời
Khi xem lại, thời nay, không hiểu nổi
Em cứ sống đàng hoàng, ai dám nói
Bỡi cớ sao, em phó thác, trôi bờ
Em đi lấy chồng, nhưng thật không ngờ
Như một món đồ, đổi đi, đổi lại
Họ bỉ, tưởng vợ ra sao, chứ vợ như em, họ đâu có đoái !
Họ bôi, tưởng gái ra sao, chứ gái như em, họ đâu có hoài !
Họ mách, nếu chê đổi lại, chọn một đứa khác, chỉ có thế thôi !
Họ xé, trả tiền tôi lại, vợ gì mà vợ, không thèm muốn nữa !
Có vinh dự không em, mà lấy chồng như rứa !!!
Vậy mà các em sắp lớp, cho họ chọntới chọn lui
Cái thể giá con gái, của em, họ dập họ vùi
Cái thể giá Việt Nam, bỗng dưng, lên meo lên mốc
Gái thôn trang ném lên thuyền độc mộc
Phận con nghèo vụt vào bãi hôi tanh
Nhắm mắt làm ngơ, ai nỡ, ai đành
Chứ đừng dụ là vải điều vải bọc
Năm ngàn năm văn học
Nền văn hiến lên ngôi
Tưởng cháu con gìn giữ đắp bồi
Nhưng nào ngờ thả sông trôi biển
Hỡi giòng giống Việt Nam, hồn thiêng khói quyện !
Hỡi quan thứ lê dân, trây trét bùn nhơ !
Phải quyết đem quét sạch bụi bờ !
Đừng sỉ nhục quê hương quá đỗi !
Bùng bùng bão thổi
Cuốn sạch nguồn cơn
Rửa nhục căm hờn
Đừng đày tủi hận
Người con gái Việt Nam, hãy nêu cao danh phận
Để muôn đời, em vẫn là con gái Việt Nam
Vẫn đẹp trong như gió mát trăng rằm
Dòng lịch sử, xin đừng ai, vẩn đục !!!
Đời là một giấc mộng !
Tháng 5-2005
Cuộc đời là từng giấc mơ tiếp diễn
Từng giấc mơ lần lựa những giấc mơ
Đến và đi, như gió tấp vô bờ
Đi và đến, như mây bay trôi nổi
Khi chưa đến như rừng chưa mở lối
Khi đang đi như cũ mới đổi thay
Khi đã qua như khép lại một ngày
Đời thật đó nhưng dường như giấc mộng
Mỗi một chuyện, đến rồi đi, vang vọng
Trôi lang thang mờ mịt tận ngàn xa
Và thời gian cứ tuần tự đi qua
Lại cuốn hút cơ hồ như không thật
Khi nó đã qua đi, là sẽ mất
Có thể nhìn nhau, nhưng chẳng giống nhau
Hai khoảng thời gian, dù chẳng có màu
Nhưng hai mốc thì làm sao giống được
Rồi chuyện sau theo dấu chân chuyện trước
Kéo nhau đi như giấc mộng đêm dài
Rồi phai mờ tơi tả những mờ phai
Ta ngồi đó điểm qua từng giấc mộng
Bóng theo hình, hình theohình, theo bóng
Ta nhìn ta, ta ngẫm nghĩ, riêng ta
Đời đã đi như giấc mộng đã qua
Đời đang đến như giấc mơ chưa đến
Bao nhiêu năm, một cuộc đời, đi-đến
Bấy nhiêu năm, một giấc mộng, hoại-thành
Ta ngồi đây, nhìn thực tại trôi nhanh
Rồi nhắm mắt, đời là một giấc mộng !!!
Ngày qua, như một cơn mơ !
Tháng 5-2005
Ngày qua, rồi đã đi đâu
Sao tìm lại được bóng câu xa mờ
Ngày qua, như một cơn mơ
Dọc đường trôi nổi bên bờ bụi bay
Ngày qua, qua mãi ai hay
Rong rêu dĩ vãng phủ dày gió sương
Ngày qua, ngọn cỏ bên đường
Bước đi bước để bước vương dấu giày
Ngày qua, chiếc lá vàng bay
Rụng rơi mấy lá, vàng bay lávàng
Ngày qua, mây gởi lên ngàn
Trăng sao mờ nhạt lang thangphương trời
Ngày qua, chìm nổi chơi vơi
Hoa trôi man mác, nước trôihững hờ
Ngày qua, đã mất bao giờ
Phải chi đừng đến bao giờ ngàyqua
Thì ta còn có bên ta
Thời gian đừng đến, ngày qua sao về
Ngày qua, như một cơn mê
Bỗng choàng thức giấc, bốn bề đã qua.
Kê đầu gối trăng !
Tháng 5-2005
Cho tôi tìm lại ngày qua
Để trông dĩ vãng đã xa đâu rồi
Cho tôi tìm lại cuộc đời
Những ngày xưa cũ lên đồi rêu phong
Cho tôi tìm lại bên dòng
Thuyền xa bến nước còn mong đôi bờ
Cho tôi tìm lại giấc mơ
Khi đang ngái ngủ vật vờ đêm qua
Cho tôi tìm lại mái nhà
Đường xưa lối ngõ ngàn xa đi về
Cho tôi tìm lại ước thề
Những khi nào đó còn chưa toại nguyền
Cho tôi một giấc ngủ yên
Để quên tất cả giữa miền hoang vu
Cho tôi tìm lại thiên thu
Của tôi mãi mãi mặc dù chưaqua
Cho tôi tìm giãi ngân hà
Có vì tinh tú ngàn xa chưa về
Tay ôm giấc điệp mân mê
Vầng trăng nghiêng bóng nằmkê gối đầu
Canh dài tỉnh mộng đêm thâu
Vầng trăng còn đó kê đầu gốitrăng.
Trả cho người nhân thế !
Tháng 5-2005
Tôi thấy rồi, thời gian khôngngắn ngủi
Khi một mình đối diện vớithời gian
Khi hoàng hôn đã buông rũ tấmmàn
Trong tĩnh mịch trơ vơ chìmvũng tối
Tôi thấy cả một khung trờivẫy gọi
Để chìm sâu từng vũng nhớvũng quên
Khi chung quanh vạn vật đãngủ yên
Giữa hai nẻo không thời xabất tận
Có thức đêm, mới biết đêm dàingắn
Có thức đêm, mới biết trắngđêm dài
Khi đêm ngày không hai ngảchia hai
Thì thời khắc đi qua, dàibiết mấy
Vậy mà sao lại nói
Ba vạn chẳng bao lăm
Có lẽ bỡi cuốn phăng
Giữa dòng đời trôi nổi
Nên xưa nay mới gọi
Đời ngắn ngủi vậy mà
Nếu thức trắng mắt ra
Thì trăm năm, dài lắm
Đêm ơi đêm, đêm còn đâu, dàingắn
Ngày ơi ngày, ngày còn nghĩachi đêm
Tôi lặng yên vào thế giớilãng quên
Còn trần gian trả cho ngườinhân thế !!!
Trăm năm chinữa, đón mời thếnhân !
Tháng 5-2005
Canh dài nói chuyện đêm thâu
Sao nghe đến cả tinh cầu lặngyên
Canh dài thời khắc nối liền
Sao nghe quán trọ giữa miềnhoang vu
Một đêm rơi vực thâm u
Ba đêm lên đỉnh thiên thuriêng mình
Nghe từng âm vọng rung rinh
Nghe từng làn gió lung linhmịt mờ
Vầng trăng khi tỏ khi mờ
Ngàn sao xa tít vật vờ ngànxa
Một đêm, qua nữa chưa qua
Sao lu chưa tắt, trăng tà chưa vơi
Đêm dài thời khắc rụng rơi
Trăm năm, thôi nhé ! Cuộc đời quá lâu
Đeo chi đá đã đeo sầu
Qua chi mấy khúc nhịp cầu lại qua
Sắc màu gợn sắc chưa pha
Châu còn lẫn đá, ngọc ngà chưa trui
Bao đêm, thức trắng, ê người!!!
Trăm năm chi nữa, đón mời thế nhân !!!
Bao năm đi nữa, Vẫn còn trời quê !
Tháng 5-2005
Trời quê, một cõi xa xưa
Nhớ nhung biết mấy, chưa vừa là sao
Ra đi, một độ thuở nào
Thời gian rụng nhớ vẫn nao nao lòng
Nhớ con sông nhỏ cong cong
Nhớ đồng lúa chín theo dòngtuổi thơ
Nhớ đò đứng đợi hai bờ
Người đi người đến lơ thơsáng chiều
Nhớ trời quê vắng cô liêu
Nhớ em bé nhỏ thả diều kéodây
Đêm về, bóng tối khép mây
Trăng sao khép cả chưa đầykhông gian
Còn không xóm nhỏ thôn làng
Mái tranh nhả khói chứa chanđêm ngày
Trời quê cứ thế, còn đây
Tình quê cứ thế, đến nay chưatròn
Đi-về, bao chuyến héo hon
Về-đi, bao chuyến, hao mòn bờmi
Đi-về, đưa tiễn về-đi
Đi về cũng nhớ, về đi cũngbuồn
Ô hay ! uống nước nhớ nguồn
Ô hay ! cây cội, tròn vuôngvuông tròn
Chôn nhau, cắt rốn, tấm son
Bao nhiêu năm nữa, vẫn còntrời quê !
Nhìn bóng đêm ngái ngủ
Đêm không ngủ, một đêm dài đằngđẵng
Từng tiếng đêm rơi rụng, rớtchìm sâu
Thoáng đi qua và ghi lạitrong đầu
Nghe mồn một từng tiếng đêmchầm chậm
Tiếng đồng hồ gõ từng giây chìmlắng
Tiếng thú đêm kêu từng chặpbuông lơi
Tiếng động cơ vang mất hút tămhơi
Tiếng gió vọng lan xa reo lồnglộng
Tiếng lá khua nghe rung rinhlay động
Tiếng dể kêu nghe ủ dột mùi sương
Tiếng quốc kêu nghe não nuột đêmtrường
Và nghe cả tiếng canh thâu côtịch
Từng tiếng đêm rơi rơi khôngcùng đích
Từng tiếng đêm réo rắt khởi vôchừng
Rồi từ từ im bặt giữa thinhkhông
Mọi động tĩnh lọc qua dòngtri giác
Nghe man mác lững lỡ trôi manmác
Từng tiếng đêm gõ nhịp gác đêmtrường
Đêm dần đi không để nét vấn vương
Mỗi một vật kết tương tronggiới hạn
Mở khối óc chìm sâu vào tản mạn
Đọc tâm tư cho ngôn ý cạn lời
Rồi đuối dần theo sức lực tànhơi
Ta thức trắng nhìn bóng đêmngái ngủ !
Tháng 5 – 2005
Thương người phế binh !
(Viết để thương người phế binh, và cảmơn
đến những ai còn nghĩ đến người phếbinh).
Tháng 5-2005
Tôi thấy rồi anh, lê đôi nạngỗ
Tôi thấy rồi anh, rê chiếc xelăn
Chinh chiến qua rồi, aithương ai nhớ
Thân phận phế binh, một kiếpnhục nhằn
Tôi thấy rồi anh, người mấtmột tay
Tôi thấy rồi anh, người mấtmột chân
Một tay xin nhớ, ôi cuộcchiến này
Một chân xin nhớ, ai ngườichinh nhân
Tôi thấy rồi anh, người mấtđôi tay
Tôi thấy rồi anh, người mấtđôi chân
Lết lê từ đó, ngày lại quangày
Khổ đau từ đó, thân chẳngtoàn thân
Làm trai khi đất nước đaobinh
Gìn giữ quê hương phó phậnmình
Người thác, cho tròn hồn lịchsử
Người còn, dù chẳng vẹn thânhình
Một thuở chiến bào bay khóilửa
Một thời oanh liệt chí hùnganh
Một phần thân thể non sônggiữ
Một phế binh già nhớ tuổixanh
Chinh chiến qua rồi ai nhớthương
Ngày xưa vì nước gọi lênđường
Ngày nay vì nước ôm thân phận
Khắp cả miền quê đến phốphường
Phế binh, in ấn khắp gần xa
Mặt báo, cốp bi, rải mọi nhà
Còn chiếu thành phim cho rõảnh
Cảm ơn người nhắn gởi dùm ta.