TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 18
(Từ bài số 171 đến số 180)
HéoHon, Còn Đó Nụ Cười ! 171
Nắngđổ ngày về 172
TôiNgười Cạo Mủ Cao Su 173
Tôi là Người Phu Hầm Mỏ 174
Ta đứng đó, nhìn ta cùng hư huyễn ! 175
Tôi đi Mở Cửa Thềm Hoang 176
Tôi đi Mở Cửa Ngày Mai 177
Tôi gởi bài thơ Thứ Nhất 178
Tôi gởi bài thơ Thứ Hai 179
Tôi gởi bài thơ Thứ Ba 180
Héo Hon CònĐó, Nụ Cười !
Tháng 9 - 2004
Ai đem nước đổ về sông
Để cho con nước bềnh bồng trôi đi
Ai đemlệ đổ bờ mi
Để cho đôi mắt nhiều khi hoen mờ
Ai đemmộng phủ lên mơ
Để cho ước vọng vật vờ trời mây
Ai đemgió để rung cây
Đểcho lá rụng bay bay tháng ngày
Ai đem đắng đổ vườn cay
Đểcho nhân thế tỏ bày thiệt hơn
Ai đem ải vắt lên non
Để cho rêu phủ đá mòn phong sương
Ai gieocát bụi bên đường
Để cho mờ mịt tang thương nỗi này
Ai đemlăn lộn con quay
Để cho điên đảo đọa đày trần gian
Ai đemtrăng gởi trên ngàn
Để cho đêm tối bịt ngang lối về
Ai làmloang lở bờ đê
Để cho non nước lỗi thề nước non
Một nămxây xát mỏi mòn
Trăm năm thử hỏi có còn gì không
Núi kiađứng đó nhìn sông
Sông kia hun hút, đá chồng non cao
Đêm đêmtỉnh mộng rì rào
Ba sinh chìm nổi máu đào còn tươi
Hươngquê còn đó ! Nụ cười
Tình quê còn đó ! gởi người Việt Nam
Nỗi lòngđeo đẳng, không cam
Đan tay vun vén, tay làm, tay xây
Niềmđông rúng động niềm tây
Đá vàng, cơ cảm nỗi nầy tình ta.
Nắng ĐổNgày Về !
Tháng 9 - 2004
Kén mãi giăng tơ
Tơ tằm rút mãi
Nước kéo lên nguồn
Nước chảy về sông
Mây trắng giăng ngang
Mây ửng màu hồng
Máu chảy về tim
Máu hồng chưa cạn
Cầu gập ghềnh, ta bắt thêm miếng ván
Nẻo chông chênh, ta lót gạch bên đường
Leo ải, trèo non, dù có vạn phong sương
Ta vẫn còn nhau, trên quê hương ta đó
Giông tố nhiều rồi, ta hãy ngăn đầu gió !
Nước xoáy nhiều rồi, ta đắp lại bờ đê
Ta với ta, nào ai lỗi ước thề
Đường muôn nẻo, nên ta đi ngang dọc
Gió lộng Trường Sơn
Ngồi trên đỉnh dốc
Bóng cả cây cao
Ta thấy cả quê hương
Giẫm lối mòn xưa
Ta thấy vạn con đường
Những con đường quê hương
Nối dài lịch sử
Ta kể nhau nghe, quê hương tình tự
Ta kể nhau nghe, non nước ngàn năm
Ta nhìn nhau trong ánh mắt xa xăm
Bông lúa chín, đưa ta về đồng nội
Trời nghiêng bóng tối
Nắng đổ ngày về
Ta bước đi dọc theo lối bờ đê
Nghe sóng vỗ rì rào sông bến cũ.
Tôi, ngườicạo mủ cao su !
Tháng 9 - 2004
Tôi người cạo mủ cao su
Màn đêm còn khép, mịt mù tôi đi
Rừng caosu, chẳng nói gì
Lần mò từng gốc, tôi đi lần mò
Một taylấy mủng, trút vò
Một tay tôi xắn, sao cho sắc lằn
Vỏ câyvừa đứt chưa quăng
Mủ cây trắng đục đã lăn thành dòng
Một câynhư thế là xong
Tôi đi cây khác giáp vòng mới thôi
Đèn dầuleo lét rọi soi
Đến khi trời sáng thức rồi rừng khuya
Trời lênđứng bóng tôi về
Một ngày cứ thế, kéo lê cả đời
Cao sutừng giọt đầy vơi
Nhựa tuôn tuôn mãi không lời tiếc than
Giacông, chế biến, muôn ngàn
Muôn hình muôn vẻ bằng hàng cao su
Tinh, thô, xấu, tốt, thanh, u
Đủcông đủ dụng trưng thu cho đời
Cao su cạo mủ, người ơi
Nhàtôi nho nhỏ bên đồi hoang sơ
Học hành ba chữ i tờ
Lớnlên cạo mủ đến giờ chưa lơi
Nghề nào cũng sống trong đời
Quennghề cạo mủ thì thôi cứ làm
Cao su mùi mủ lên chàm
Nhàtôi ẩm thấp khói lam ven rừng
Tháng ngày cơm gạo đầy lưng
Củatiền rỗng đáy, cầm chừng dần qua
Cao su dính mủ trầm kha
Rừng su dính nhựa sắc pha phong trần
Ai đilên ải Hải Vân
Tôi vào rừng lá lựa lần trần ai
Cao sumùi mủ chưa phai
Đời tôi cạo mủ, còn dài cao su !!!
Tôi LàNgười Phu Hầm Mỏ
Tháng 9 - 2004
Tôi là người phu hầm mỏ
Giữa núi rừng vắng lạnh
Giữa sa mạc hoang vu
Sơn lam chướng khí tỏa khói mịt mù
Thân chống đỡ giữa đất trời vũ trụ
Dã thú, ách tai, phong trần vá đủ
Đoàn dân phu cùng một toán phiêu hành
Mỗi bước đi là một bước mới toanh
Như trái đất mới tựu hình xuất hiện
Tôi là người phu hầm mỏ
Mỏ sắt, mỏ chì, mỏ than, chưa luyện
Mỏ vàng, mỏ bạc, mỏ thiết, mỏ đồng
Mỏ ngọc, mỏ ngà, mỏ thạch, mỏ nhôm
Mỗi một mỏ, ê mình, rởn gai, kinh dị
Xuyên thủng đường hầm, vang vang huyền bí
Đá tảng, hòn chồng, đập vỡ choang choang
Ám khí, oan khiên, độc địa, kinh hoàng
Tôi vẫn sống và thành công, mở đường khai phá
Mỗi chuyến đi là một vùng mới lạ
Ngày tháng dài hun hút những hoang vu
Hầm mỏ ơi, tiếng nói của dân phu
Trôi lạc lõng giữa mênh mông man dại
Tôi là người phu hầm mỏ
Đất phủ đầy người
Mồ hôi nhuễ nhoại
Bụi tấp tràn thân
Đôi mắt hoen mờ
Người phu một đoàn sống giữa hoang mơ
Như những vết nhỏ nhoi chấm vành đại địa
Ngày mới đến, còn thoạt nhìn ngắm nghía
Mỗi chiều về, như hình người dị hợm man khai
Nếu được quay phim, chiếu ảnh, lên đài
Chẳng khác những diễn viên chuyện dài huyền sử
Không, đó là thời đại hôm nay đó chứ
Là những người phu đào mỏ, đào hầm
Ngày cũng như đêm, lầm lũi âm thầm
Để phá vỡ những kho tàng mỏ quặng
Ngậm nuốt bồ hòn để nghe trái đắng
Đập giũa phong trần để nếm hy sinh
Trải tang thương mới xây đắp phồn vinh
Lăn gai góc mới kết thành nhung lụa.
Ta đứng đó,nhìn ta cùng hư huyễn !
Tháng 9 - 2004
Kéo hoàng hôn cho bóng chiều xuống thấp
Đẩy trăng lên cho trăng vắt lưng trời
Xô sóng về cho sóng vỗ trùng khơi
Xới đồng ruộng cho thơm mùi lúa mạ
Gió xào xạc nghe rừng cây khua lá
Đêm dần khuya nghe tiếng dế nỉ non
Ta cùng ta để nói chuyện mất còn
Từng dòng sống đi qua, cơ hồ mộng mị
Đến là điểm tới, không ngừng không nghỉ
Đi là điểm về, không tiếng không vang
Ta ngồi đây, có phải một gạch ngang
Nối một móc giữa muôn bề như chứng tích
Ta nói ngươi nghe đêm dài cô tịch
Đêm từng đêm, thử hỏi, đó là những đêm nào
Ngày từng ngày, thử hỏi, một ngày nữa ra sao
Ngươi và ta, dùng chỗ nào để tựa ???
Dùng thời gian, bóng hư vô, mở cửa
Dùng không gian, một điểm sống, tượng hình
Cát bụi đi về không hữu lung linh
Đứng giữa mênh mông, đâu là khởi điểm
Nhưng ta có mặt, nên ta vào chuyện
Câu chuyện dài, hiện hữu xưa nay
Ngươi và ta, không một chút mảy may
Nhưng vạn hữu tồn sinh, nên muôn đời ta có mãi
Giữa hai bước không thời, vô ngại
Giữa hai cửa vào ra, không màng
Giữa hai nẻo đi về, không mang
Ta đứng đó, nhìn ta cùng hư huyễn !!!
Tôi đi mởcửa thềm hoang !
Tháng 9 - 2004
Tôi đi mở cửa thềm hoang
Tìm trong dĩ vãng có còn gì không
Nơi nàylạnh ngắt như đồng
Nơi kia loang lổ chất chồng phong sương
Nơi nàyhoang vắng thê lương
Nơi kia rêu phủ vương vương bụi mờ
Lặng thinh, một cõi hư vô
Ngậmcâm, một cõi trơ trơ vô tình
Không nghe một tiếng âm linh
Tâmquang chưa động cựa mình hồn mê
Sao nghe “một cõi đi về”
Mênhmông, trống rỗng, cõi về là đâu
Hay về một cõi nhiệm mầu
Khôngthinh không sắc không màu không vang
Tôi leo lên thử trên ngàn
Lạicàng huyễn mộng lại càng huyền mơ
Ngàn sao lấp lánh xa mờ
Ngànmây chìm nổi lững lờ bay bay
Tôi về nghĩa địa loay hoay
Thửnghe âm phủ giải bày ra sao
Mồ ma lổm ngổm thấp cao
Khônglay động tĩnh không xao xuyến gì
Ơ hờ tôi bước ra đi
Vôtình động cửa huyền vi, giật mình
Trần gian là cõi sắc hình
Cõikhông vô sắc vọng tình mà chi
Thử vang một tiếng lên đi
Khôngvang tiếng nữa vô vi đã về
Thì ra một cõi đi về
Khiđi mới biết cõi về là đâu
Huyềnvi, huyễn thể, nhiệm mầu.
Tôi đi mở cửa Ngày Mai
Tháng 9 -2004
Tôi đi mở cửa ngày mai
Thửtìm về cõi vị lai là gì
Trống không, chẳng có cái chi
Hìnhchưa hiện thể, li ti chưa thành
Mờ mờ cát bụi vờn quanh
Lanlan khói tỏa tử sanh vẽ hình
Bóng kia, nghiêng bóng soi hình
Hìnhkia nghiêng bóng, vô tình bóng tan
Đường đi không dấu bên đàng
Nẻovề không vết mơ màng mà chi
Hồn chưa mở cửa huyền vi
Chưavương cát bụi, cớ chi tựu hình
Mơ hồ vẽ bóng tánh linh
Hữuhình tìm cõi vô hình sao xong
Kìa xem nước chảy dòng sông
Bèotrôi bến mộng, bọt bồng bến mê
Một mai con nước trở về
Thử xem bèo bọt còn mê mộng gì
Sao nghe tử biệt sinh ly
Sinhđi vô trụ, tử đi vô thường
Một mai cát bụi còn vương
Tùyduyên đối tác, mở đường hiện sinh
Tôi đang mang một bóng hình
Chưavề cửa tử, cõi sinh sao về
Đừng đem mộng phủ lên mê
Đừngđem biển cả vỗ về ba sinh
Lo chi một cuộc tử sinh
Basinh còn có, tử sinh nghĩa gì
Tử, là chuẩn bị để đi
Sinh, là cửa tử huyền vi tạo thành
Cho hay một khối tinh anh
Đemtreo lơ lửng trên cành tầm không
Tôi đi, về với mênh mông !!!
Tôi Gởi Bài Thơ Thứ Nhất
Tháng10 - 2004
Thơtôi gởi đến ruộng đồng xanh
Đồngthấp ruộng cao lúa trổ cành
Thoangthoảng hương thơm mùi lúa mạ
Càybừa gieo hạt giống tinh anh
Bàithơ tôi gởi đến miền quê
Xómdưới làng trên lối ngõ về
Hai buổi mai chiều reo gió nắng
Mái tranh bếp lửa vẹn câu thề
Tôi gởi bài thơ đến thị thành
Đường dài soi bóng những hùng anh
Phố phường đan kín bao tên tuổi
Đá dẫu mòn nhưng sử vẫn xanh
Tôi gởi bài thơ đến phố phường
Phố phường đô hội của quê hương
Đi về ai cũng mang nhung nhớ
Một thoáng xa xôi của phố phường
Bài thơ tôi gởi đến quê hương
Tình tự lan xa khắp nẻo đường
Thôn dã lam chiều khuya phố vắng
Cho hồn vương vấn những yêu thương
Tôi gởi bài thơ đến nước non
Non thương nhớ nước nước thương non
Nước non gói trọn hồn non nước
Son sắt một lòng dạ sắt son.
Tôi Gởi BàiThơ Thứ Hai
Tháng 10 - 2004
Bài thơ tôi gởi những em thơ
Tuổi ngọc em ơi đẹp ước mơ
Em hãy vui chơi thời tuổi ngọc
Lớn lên tìm lại chẳng bao giờ
Tôi gởi cho em bé học trò
Bài thơ thành nét để em đồ
Xanh vàng đỏ trắng loang màu mực
Thànhbức tranh thơ em chẳng cho
Tôigởi bài thơ đến học sinh
Nhưtrang giấy trắng của riêng mình
Mộtmai khôn lớn xa đèn sách
Tìmtuổi hoa niên tuyệt bóng hình
Bàithơ tôi gởi giới sinh viên
Viễnmộng bay xa thật diễm huyền
Đếnnhững chân trời cao ước vọng
Cùngthơ mở lối bước thanh thiên
Tôigởi bài thơ thanh thiếu niên
Cáithời tuổi trẻ đẹp như tiên
Đắpxây sức sống nhồi sinh lực
Manggói hành trang bước mọi miền
Tôigởi bài thơ đến mái trường
Thầy,Cô vẽ viết phấn bay hương
Phấtphơ tà áo vương thơ lại
Đểrớt vài câu xuống vệ đường.
Tôi Gởi Bài Thơ Thứ Ba
Tháng 10 -2004
Thơtôi gởi đến chị hàng rong
Chịmúc liền tay khách đẹp lòng
Kiếmchác đôi đồng lưng cuộn đáy
Sợithơ khô cạn chị còn đong
Thơtôi gởi đến giới doanh thương
Sạp,gụ gần xa khắp nẻo đường
Tonhỏ hàng hàng đem chất đống
Ngườingười ngắm nghía thấy thương thương
Bàithơ tôi gởi giới công nhân
Giankhổ trôi đi gánh nợ lần
Cấttiếng ngâm vang rơi nặng nhọc
Hồnthơ trang trải bước phong trần
Bàithơ tôi gởi giới nhân viên
Nhấtnghệ tinh chuyên lương hậu tiền
Bánghệ đong đời trôi lận đận
Nhưthơ một chữ viết huyên thuyên
Bàithơ tôi gởi giới trung niên
Đãnửa đời qua nửa dốc triền
Tráisống thấm mình thương trái chín
Nửasau sao bớt những ưu phiền
Tôigởi bài thơ giới lão thành
Đãmòn ba vạn sáu trôi nhanh
Thờigian sót lại soi mê tỉnh
Kẻo trễ, rong rêu cỏ ngậm vành !