TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 139 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1381 đến số 1390)
01.Lại mình với ta
02.Mang kiếp gió sương
03.Cành hoa dâng Cha Mẹ
04.Tuổi Trẻ Phật Giáo
05.Đất Tổ, Quê Cha
06.Gia tài của Mẹ
07.Ngàn năm Thăng Long
08.Tình Quê sống mãi
09.Không bao giờ bỏ cuộc
10.Một đời chưa trọn
Lại mình với ta
Ta đi từ thuở hồng hoang
Đến nay sót lại dấu mòn chưa pha
Ta đi khắp cõi Ta bà
Chừng như dính dấp căn nhà xa xưa
« Ta đi trong gió trong mưa
Gom bong bóng nước mà đưa về nguồn »
Bên đèo gặp lại cái truông
Bên ao gặp lại cái mương sau hè
La đà đưa đẩy lá me
Lung linh ru gió ngọn tre đầu làng
Xanh xanh trúc biếc mấy hàng
Quanh quanh xóm nhỏ băng ngang ven rừng
Ta đi đồi núi chập chùng
Biển khơi mờ mịt trồi vùng đảo xa
Ta đi ngày cũ chưa qua
Ngày mai chưa đến nữa là thời gian
Hiện về quá khứ thật gần
Tương lai đứng đợi phù vân tựu hình
Ô kìa mặt mũi của mình
Minh châu rực sáng nguyên trinh thuở nào
Hèn chi những giấc chiêm bao
Lâu lâu ta thấy lộn nhào hư vô
Ta đi từ đó đến giờ
Tưởng đâu bèo bọt trôi bờ phù sinh
Thì ra nguyên vẹn bóng hình
Ô hay trụ vũ lại mình với ta.
Tháng 4 – 2010
Mang kiếp gió sương
Vốn biết rằng anh kiếp gió sương
Mang thân phiêu bạt khắp muôn phương
Như chim vẫy cánh ngàn mưa gió
Tổ ấm mờ xa khuất vạn đường
Anh đã ra đi thuở ấu thơ
Phongba dẫu bạc áo giang hồ
Chântrời góc biển chưa dừng bến
Tóctrắng pha màu bụi xác xơ
Điđể làm gì ai biết đâu
Nhàga từ giã một con tàu
Haiđường song sắt đi đi mãi
Hunhút xa dần biến mất thôi
Rằnganh có nhớ chốn quê xưa
Cốquận trong anh có thiếu thừa
Hayđã vùi chôn theo dĩ vãng
Đêmđêm rơi rụng ánh sao thưa
Mớibiết cuộc đời kiếp lãng du
Vàngrơi chiếc lá mấy mùa thu
Thuđi thu đến thu đi mãi
Lárụng lá rơi lá mịt mù
Nàoai đếm được bóng thời gian
Vóngựa phi qua kéo bức màn
Dínhlại bên đường phai gió bụi
Đànkêu tang tích tịch tình tang.
Tháng4 – 2010
Tuổi Trẻ Phật Giáo
Tuổitrẻ Phật Giáo, biết sống dấn thân
Khôngquản gian nguy, không ngại phong trần
Mỗikhó khăn, rèn hạnh tinh tấn
Mỗinão phiền, rèn đức từ bi
Tuổitrẻ Phật Giáo, biết sống vươn lên
Khôngquản hố sâu, không ngại thác ghềnh
Mỗibại thành, rèn hạnh hỷ xả
Mỗingã nhân, rèn đức bao dung
Tuổitrẻ Phật Giáo, vì Đạo tiến lên
ƠnPhật cao siêu, ta nguyện đáp đền
Thươngchúng sanh, sống đời phụng sự
Thươngmuôn loài, ta vẫy cành dương
Nhớngàn xưa,
ĐứcThế Tôn, vì chúng sanh, quyết tìm chân lý
Thìngàn sau,
Cõitrần gian, vì chúng sanh, ta quyết lên đường
Nhớngàn xưa,
ĐứcThích Ca, vượt hoàng cung, quyết tìm ngôi báu
Thìngàn sau,
Biểntrầm luân, ta du thuyền Bát Nhã thanh lương
Tuổitrẻ Phật Giáo, bi trí dũng làm đầu
Tuổitrẻ Phật Giáo, hạnh nguyện lực thâm sâu
Tuổitrẻ Phật Giáo, tay trong tay thân ái
Tuổitrẻ Phật Giáo, tim trong tim chan hòa
Tuổitrẻ Phật Giáo, từ ái vị tha
Cứuthế độ nhân, anh em một nhà
Chúngsanh an vui, sống đời thiện mỹ
Chúngsanh thái bình, ta hát đạo ca
Tuổitrẻ Phật Giáo, cứu lấy nhân gian
Khôngnơi khổ đau, không chốn lầm than
Chánhpháp xiển dương, duy tuệ thị nghiệp
Bốnbiển năm châu, rực Ánh Đạo Vàng.
Tháng3 – 2010
TNTMặc Giang
Cành Hoa dâng Cha Mẹ
Cánhhoa này xin kính dâng ơn cha
Cánhhoa kia xin tôn thờ đức mẹ
Chốnlinh thiêng mẹ cha thầm nói khẽ
Cõidương trần tội nghiệp đứa con tôi
Cánhhoa này xin tưởng nhớ ơn cha
Cánhhoa kia xin nâng niu đức mẹ
Chamẹ ơi, đừng giận hờn con nhé
Đếnmuôn đời con đền đáp thâm ân
Nghĩacù lao, một đời xin ghi nhớ
Đứchy sinh, trọn kiếp xin tôn thờ
Dòngtử sinh nhịp sóng vỗ hai bờ
Conđi mãi trên hành trình cô lữ
Nhớơn cha, xin tạc lòng một chữ
Nhớđức mẹ, xin khắc dạ một câu
Vũtrụ kia vô lượng số tinh cầu
Khôngchứa hết Đấng Song Đường cao cả
Mùigạo thơm nghe lâng lâng gốc rạ
Mùilúa chín thấy mạ lúc còn xanh
Cánhđồng vàng thơm trúc biếc tre xanh
Choquê hương đượm tình thương sức sống
Cánhhoa này xin tôn thờ đức mẹ
Cánhhoa kia xin kính ngưỡng ơn cha
Bónghoàng hôn ấp ủ lúc chiều tà
Đểchan chứa nỗi niềm khi đêm xuống
Cánhhoa này xin tôn thờ đức mẹ
Cánhhoa kia xin kính ngưỡng ơn cha
Đứccù lao muôn thuở vẫn không pha
Nhưsóng nước Biển Đông khua Núi Thái.
Tháng4 – 2010
Đất Tổ, Quê Cha
ĐấtTổ Quê Cha năm ngàn năm dựng nước
Hysinh chồng chất thành núi thành sông
Tửsĩ đắp xây thành ruộng thành đồng
Viếttrang sử huy hoàng cho tổ quốc
ĐấtTổ Quê Cha, tô bồi từng tấc đất
Là mồ hôi, là nước mắt bi hùng
Là thịt da, là xương máu cha ông
Thànhquê hương ba miền Nam Trung Bắc
ÔiCổ Loa, Thăng Long ngàn xưa
ÔiTây Đô, Đông Đô ngàn mây
Huế,Sài Gòn, Hà Nội hôm nay
Timtrong tim, lòng bên lòng, tay trong tay
ÔiHùng Vương Văn Lang thiết tha
ÔiMê Linh, Lam Sơn, Đống Đa
NướcViệt Nammột dãi sơn hà
Anhchị em, Bắc Nam Trung, chung một nhà
Tabước chân đi, nghe tiếng rung tình tự
Tabước chân đi, nghe lệ sử chưa nhòa
Đấtnước này, non sông này, gìn giữ điểm tô
Quê hương này, non nước này, là sông là núi
Ta bước chân đi, mắt cha già ngóng đợi
Ta bước chân đi, mắt mẹ già chờ trông
Anh em ta, chị em ta, trên dưới một lòng
Giống Lạc Hồng, giống anh hùng, là núi là sông
GiốngLạc Hồng, giống anh hùng, Nam Bắc Trung
GiốngLạc Hồng, của Tiên Rồng nước Việt Nam.
Tháng4 – 2010
MặcGiang
Gia tài của Mẹ
Giatài của Mẹ năm ngàn năm
Đâuphải riêng ai thủ đắc giành
Ngấtngưỡng lâu đài ngồi bảnh chọe
Mắtcười ti hí nói nhăn răng
Nămmươi thế kỷ mọi tiền nhân
Xươngmáu hy sinh đều góp phần
Sứclực tinh ba đều cống hiến
Mớithành của nước của nhân dân
Dântộc Việt Namđều có quyền
Cáiquyền tối thượng, quyền thiêng liêng
Kềvai gánh vác chung nhau hưởng
Khôngcó một ai làm của riêng
Giatài của Mẹ tự ngàn xưa
Đểlại cháu con cùng kế thừa
Tiếptục tài bồi và bảo vệ
Ngườingười dân Việt biết hay chưa
Mộtmảnh dư đồ nước Việt Nam
Aimang máu mủ giống da vàng
Aimang huyết thống dòng Hồng Lạc
Khôngthể nhượng quyền không bán buôn
Vùngbiển vùng trời hay ngoại biên
Đồngbằng rừng núi hay Cao Nguyên
Thượng Du xuống tận Trung Du nữa
Bất cứ nơi đâu cũng nối liền
Không ngoại nhập và không ngoại lai
Khôngnô lệ hóa, không mang hai
Nước ta ta giữ, dân ta sống
Thà chết còn hơn phải đọa đày
Thế thế tiền nhân đã thế rồi
Ngàn năm văn hiến máu xương rơi
Đanthanh vết sử liền tro cốt
Thếhệ chúng ta cũng thế thôi
Nướcyên thời sống trong yên bình
Nướcbiến nếu cần quyết chiến chinh
Kimcổ xưa nay đều đã thế
Khôngai trí trá hưởng riêng mình
Giatài của Mẹ Việt Namơi
Dịkhẩu đồng âm cùng một lời
Khácmiệng đồng lòng chung chí hướng
ViệtNambền vững đến muôn đời.
Tháng4 – 2010
MặcGiang
Ngàn năm Thăng Long
ÔiThăng Long, ngàn năm nước non trời Nam
ÔiThăng Long, ngàn năm con cháu Rồng Tiên
Sửhùng ca, sông núi hồn thiêng
CủaViệt Nam,rạng rỡ Ba Miền
ÔiThăng Long, ngàn năm dấu xưa còn đây
ÔiThăng Long, Rồng Tiên khắp bay trời mây
Timtrong tim, tay nắm bàn tay
Truyềnnối nhau, không hề đổi thay
Nhớngày nao, Vua Lý dời đô
HàNội thành, rực sáng kinh đô
Dựngthế an bang, trong ngoài chiến thắng
Giòngmáu hùng anh, tô thắm cơ đồ
Nhớngàn xưa, tiếp nối ngàn sau
Dùtang thương bãi biển nương dâu
Núicó thể dời, sông có thể chuyển
Dântộc kiêu hùng, muôn thuở minh châu
Tahát tiếng ngàn năm Thăng Long
Taca vang Việt Namtrời đông
HàNội - Huế - Sài Gòn rạng rỡ
Non nước Ba Miền là núi là sông
Ta hát tiếng ngàn năm kinh đô
Ta ca vang quê hương nên thơ
Truyền nối nhau muôn đời sống mãi
Tổ quốc Việt Nam sừng sững cơ đồ.
Tháng4 – 2010
MặcGiang
Tình Quê sống mãi
Quê tôi nghèo cuối phương trời biền biệt
Bóng thời gian không đủ sức nguôi ngoai
Vẫn đong đầy và sống mãi trong tôi
Lỡ nhắm mắt ôm khối sầu muôn thuở
Tôi ra đi, mẹ tôi còn ở đó
Cha oằn vai vá nhuộm mảnh khô cằn
Em còn thơ không vui trọn tuổi xanh
Và anh chị cùng người thân an phận
Tôi con nhà quê chân bùn tay lấm
Quen ruộng đồng, quen cuốc bẫm cày sâu
Quen nắng mưa sương gió nhuộm dãi dầu
Quen lúa mạ đẫm mồ hôi quê mẹ
Nếp châu thành không che miền quê nhỏ
Áo quần the không vượt mảnh vải thô
Nên trong tôi vẫn sống rất nhà quê
Mấy mươi năm vẫn vóc hình cổ hủ
Tôi mãi lang thang, kiếp người du thủ
Cả một cuộc đời, viễn xứ tha phương
Dõi mắt buồn, trông cố quận mù sương
Chưa dừng bước trên hành trình phiêulữ
Rồi có ngày thuyền xưa về bến cũ
Mái nhà tranh ôm ấp bếp lửa hồng
Bao tự tình mang giọt nắng ra hong
Ôi Đất Mẹ, tình quê hương sống mãi.
Tháng 4 – 2010
MặcGiang
Không bao giờ bỏ cuộc
Bênhốc đá vẽ thiên trang diễm ảnh
Cảmột đời diện bích gọi tên em
Emlặng yên như một cõi vô thinh
Tatìm mãi trên hành trình sinh tử
SầuKinh Kỳ ta ra bờ Bến Ngự
SóngHương Giang bèo đẩy gợn hợp tan
Tatrèo lên trên chót đỉnh Hải Vân
Đèoheo hút gió ngàn khua vách núi
Gọitên em độc hành đường cô lữ
Chânchân hình chẳng lộ diện như như
Trămnăm qua còn nữa bách niên dư
Mỗiqui khứ ta không hề mệt mỏi
Tatừng nghe tiếng vang từ hạt sỏi
Tatừng nghe hạt bụi biết kêu đau
Nhưngkhông nghe em trên vạn lý tinh cầu
Emcó mặt hay chưa từng có mặt
Ta muốn cùng em trở về qui nhất
Cõi vô cùng vốn mờ mịt em ơi
Ta đã nương hạt bụi biết bao rồi
Qua cửa ải của muôn hình vạn trạng
Em và ta vốn trinh nguyên trọn vẹn
Chỉ lỡ làng thuở Bất Giác hồng hoang
Cho đến nay đường sinh tử đã mòn
Chưa gặp mặt phút tương phùng tao ngộ
Vụn vỡ ngàn sao khi mờ khi tỏ
Lạnh ngắt ngàn đời khi tuyết khi băng
Ta vẫn tìm em, không chút băn khoăn
Em bặt tích, nhưng ta không bao giờ bỏ cuộc.
Tháng 4 – 2010
Một đời chưa trọn
Ta tìm em một đời chưa vẹn
Ta tìm em một kiếp chưa tròn
Tâmcan mòn mỏi tâm đoan
Tâmnhư trống rỗng đảo hoang không người
Ta tìm em nụ tươi ra héo
Ta tìm em tằm kéo ra tơ
Mắt xanh nay đã mắt mờ
Mắt huyền hóa ảo mắt mơ hóa sầu
Vẽ chân dung muôn màu muôn sắc
Dệt vóc dáng muôn vẻ muôn hình
Minh châu rực sáng trước đèn
Nhưng em bặt dấu như thềm hư vô
Em lại chẳng bao giờ xuất hiện
Gọi tên em một tiếng không lời
Vô tình chi thế em ơi
Cho ta khốn khổ một đời chưa xong
Ta tìm em như hong giọt nắng
Ta tìm em khắp nẻo cùng đường
Lần theo bóng dáng vô thường
Thử xem chơn thể tư lường ra sao
Em ẩn hiện như bao tinh tú
Đêm đêm về vần vũ tầng không
Rằng xa như thể mênh mông
Rằng gần như thể chỉ hồng treo chuông
Ta tìm em tròn vuông chưa vẹn
Ta tìm em hò hẹn chưa thành
Đôi bờ sinh tử loanh quanh
Trêu ta chi thế, cỏ xanh kia rồi.
Tháng 4 – 2010