TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 130 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1291 đến số 1300)
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01.Xin chắp tayhoa
02.Mẹ là tất cả
03.Không gì sosánh Mẹ
04.Quê hương ômấp trong lòng
05.Mây treo đầunúi
06.Hình bóng quênhà
07.Ai có nghe
08.Tiếng nói MùaĐông
09.Mắt ướt ĐôngVề
10.Quê nhà ta đó
Xin Chắp TayHoa
Xinchắp tay hoa gởi tặng đời
Anlành hạnh phúc khắp nơi nơi
Khôngđâu vướng lụy vòng sầu khổ
Trangtrải yêu thương miệng mỉm cười
Xinchắp tay hoa gởi tặng người
Trêncây sầu mộng trổ xinh tươi
Chồinon nẩy lộc cành khô héo
Trầnthế gian nan đã lắm rồi
Xinchắp tay hoa gởi tặng em
Anvui trong lứa tuổi thần tiên
Màitrang giấy trắng soi đèn sách
Chẳngngại mai sau ngày với đêm
Xinchắp tay hoa tặng chị nghe
Vekia còn kéo mỗi mùa hè
Vỏcây gởi xác, mùa sau nữa
Chịcứ đeo mang lối ngõ về
Xinchắp tay hoa gởi tặng anh
Nam nhi chi chí mạnh đăng trình
Dọcngang bốn biển tung trời đất
Xuôingược năm châu thỏa ước nguyền
Xinchắp tay hoa tặng mọi nhà
Hươnglành lan tỏa khắp gần xa
Aiai cũng sống hòa thân ái
Thìcõi trần gian mãi nở hoa.
Tháng9 – 2009
Mẹ là tất cả
Bầutrời chuyên chở ngàn mây
Nhìnđôi mắt Mẹ, chứa đầy trăng sao
Biểnsâu núi thẳm non cao
Nhìnđôi mắt Mẹ, rạt rào mến thương
Trầngian muôn lối vạn đường
Nắmvòng tay Mẹ, tư lường tình tang
Thếnhân bỉ thử vô vàn
Trởvề bên Mẹ, an nhàn thanh lương
Cuộcđời khổ ải khôn lường
Gốiđầu tay Mẹ, bình thường ngủ yên
Trảibao đồi dốc não phiền
Nhìnhình bóng Mẹ, thần tiên hiện về
Trườngđời vạn lý nhiêu khê
Cầmbàn tay Mẹ vỗ về ấm êm
Phiêu du đêm tối dế mèn
Khi về bên Mẹ, bỏ quên ngoài đường
Kinh qua thành bại nhiễu nhương
Nhìn hình bóng Mẹ, tình thương tuyệt vời
Mẹ là tuyệt tác đất trời
Mẹ là tất cả cho đời Mẹ ơi !
Tháng9 – 2009
Không gì so sánh Mẹ
Viết cho Mẹ dù ngàn lời chưacạn
Bởi suối nguồn tràn ngập nướcthương yêu
Băng núi rừng, vượt đồi dốc,cầu kiều
Qua đồng nội, xuyên sông dài,biển rộng
Tình thương Mẹ là con timbiết sống
Mỗi nhịp đập tùy cơ cảm dâyrung
Nhồi cơ tim, rồi chảy khắpchâu thân
Mang sinh lực đi tận cùng cơthể
Hình ảnh Mẹ là bức tranhtuyệt thế
Bao họa sĩ, nghệ nhân, diễnkhông cùng
Mẹ là một con người, mà lạiép vô khung
Nên thiếu nét diễm kiều chưachấm phá
Tình thương Mẹ phủ đất trờicao cả
Vạn bài ca chưa diễn hết ngôntừ
Vũ trụ kia còn trống rỗngthái hư
Chừa những chỗ thiêng liêngcao quý nhất
Miệng Mẹ cười, trăng sao kiachất ngất
Mắt Mẹ buồn, bóng tối kéohoàng hôn
Tóc Mẹ bạc, màu trắng phủ côthôn
Da Mẹ nhăn, vết chai sần sươnggió
Mẹ còn sống, ngàn số khôngthành có
Mẹ mất đi, ngàn cái có thànhkhông
Nhớ về Mẹ, xa xót cả tâm hồn
Thương về Mẹ, lòng khô trànngấn lệ
Dù dũng tướng giữa ba quânthét gió
Dù anh hùng sống chết phớthồng mao
Dù người điên thần khí đã hưhao
Về bên Mẹ vẫn ngập ngừng khépnép
Bậc siêu phàm, triết gia haybác học
Người bình dân, lê thứ tậnthấp hèn
Hay những ai du thủ con dế mèn
Đối diện Mẹ, ta vẫn còn bé nhỏ
Mẹ là một con người, nhưng tuyệt siêu thế đó
Mẹ là một con người, nhưng mầu nhiệm vô cùng
Đổi vô thỉ và đổi cả vô chung
Vẫn chưa thể đền bù và so sánh.
Tháng 9 –2009
Quê hươngôm ấp trong lòng!
Quê hương ôm ấp trong lòng
Đi đâu cũng thấy khơi dòng nhớ thương
Quê hương từ độ mù sương
Đi đâu cũng thấy dặm trường xát xây
Quê hương ôm ấp vơi đầy
Đi đâu cũng thấy nỗi nầy tình kia
Xa trông cánh nhạn bay về
Biết đâu tổ ấm lê thê cuối trời
Biển sâu, cá lặn tăm hơi
Núi cao, mất hút giữa đồi mênh mông
Thoảng nghe hương lúa ngô đồng
Baybay trước gió ven sông lững lờ
Tìmtrong ký ức ươm mơ
Khixa mới thấy vật vờ hồn đau
Nóiquên, nào khác nương dâu
Nóinhớ, đành đoạn bờ lau cát vàng
Nhìntrên thân thể cưu mang
Cơchừng ẩn nét muôn ngàn năm xưa
Quêhương nhung nhớ dư thừa
Nhưcây nhớ cội bốn mùa lại qua
Quêhương biết mấy đậm đà
Nhưgia nhớ quốc canh gà kêu sương
Dùcho biền biệt dặm trường
Taluôn nương níu quê hương trong lòng
Dùcho vận nước long đong
Nướcđi đâu nữa chờ con nước về
Đổmưa ta gặp sơn khê
Quêhương ôm ấp mộng kề gối trăng.
Tháng10 – 2009
Mây Treo Đầu Núi
Đitrong mơ mà vẽ vời ru ngủ
Đitrong mộng mà sơn phết ảo huyền
Chốnta bà trào lộng cõi thần tiên
Chânlún đất tưởng cỡi mây cỡi gió
Mộtđàn con đẩy đưa nhau bỏ chợ
Cáccon cứ an vui, nhưng không phải ăn mày
Từcác con sẽ biến hóa đẹp thay
Thànhdấu ấn ly kỳ hơn cổ tích
Cáccon có những năng lượng siêu tuyệt
Cáccon là những nhân tố thần kỳ
Cáccon cứ vững tin, chịu đựng nhau đi
Từcác con đâu đâu cũng biến hiện
Đitrong mơ, đã huyễn, nên nói huyễn
Đitrong mộng, đã ảo, làm sao chơn
Aicó nghe trái đắng ngậm bồ hòn
HóaThành Dụ, biết rồi, còn phải nói
Hãynhìn kia rừng khuya mờ tỏa khói
Biểnnghìn trùng sóng vỗ đẩy bờ xa
Bọtbèo phơi sương gió ngỡ châu pha
Hoađom đóm ôm mây treo đầu núi.
Viết bởi nghe chuyện thần kỳ
Viết bởi mây treo đầu núi
Tháng10 – 2009
MặcGiang
Hình bóng quê nhà
Tôivốn dĩ người quê mùa dân dã
Đượcsinh ra nơi mái khói nhà tranh
Lớnlên với những con đường đất loanh quanh
Bênruộng lúa ngô khoai thơm mùi gốc rạ
Chânlấm tay bùn, trầy trụa sỏi đá
Mưanắng hai mùa, vá nhuộm tấm thân
Cáituổi thơ đã tắm gội phong trần
Thờibé bỏng sớm dập vùi gió bụi
Đồng cao đồng thấp, cày sâucuốc bẫm
Tát nước vét mương, chai đáchân tay
Cái tuổi thơ phơi nắng cháykhô gầy
Da thịt chắc đen huyền nhưbánh ít
Mái nhà tranh không đủ chemưa dột
Nên ngày đêm chừa lỗ ngó ôngtrời
Gió phập phù lồng lộng dễthông hơi
Quần áo rách phất phơ baytrước gió
Cái tuổi thơ đã quen mùi bôngcỏ
Mùi mạ non, mùi lúa chín, simđồng
Mùi «chim chim»,mùi «dủ dẻ», mùi trâm
Mùi gian khổ năm từng năm lũlụt
Mùi khoai nướng, khoai lùi,bột nhì, bột nhứt
Mùi cơm nguội, cơm cháy, chanhúp ngon lành
Vậy mà quây quần, nào cha mẹ,nào anh em
Còn hơn cục muối chia đôi,cục đường chia bốn
Khi ra đi, nghĩa là chốn quênhà mất hút
Phố thị, châu thành không tìmđược cõi trời quê
Cao ốc, cao tầng, không lấpnổi mái tranh che
Sống vẫn sống nhưng lòng chôngốc rạ
Khi ra đi, nghĩa là đường dàikhua sỏi đá
Vọng âm vang tê tỉ mái quênghèo
Cái thuở đầu đời gắn bó đẳngđeo
Luôn lay động trong chiều sâuký ức
Ấy thế, mà chốn quê nhà là nhất
Cái phồn vinh không che lấpquê mùa
Khi ra đi, không phải bán phảimua
Nhưng tìm lại, như mò kim đáybiển
Cái màu xanh biến thành màu vàng,màu tím
Một năm, mười năm, lần lữa mấymươi năm
Nhưng tôi vẫn ngửi được mùi lúamới, mạ non
Mùi đất, mùi bùn, mùi khổ nghèochơn chất
Đường trường xa dù chùn chânmỏi gối
Bước phong trần đãi bạc nhuộmsương pha
Nắm đôi tay ôm hình bóng quênhà
Như hương lúa ôm ruộngđồng mưa nắng.
Tháng 10 – 2009
Mặc Giang
Ai có nghe !
Thế thời núi đá lưng đèo
Chim bay dưới nước thuyềnchèo trên non
Giày vò cay xé tâm hồn
Tóc tơ đay nghiến lòng soncực hình
Tưởng ai, nào ngỡ lại mình
Càng xa xót nỗi, càng tìnhtình tang
Thế thời nghiệt ngã Đèo Ngang
Cá khô đáy vực nước tràn sơnkhê
Trượng phu cạn kiệt ước thề
Tiểu nhân ngất ngưởng kết bèđeo ngai
Dẫu cho con nước còn dài
Khúc sông lạnh ngắt tuyền đàigiá băng
Thế thời đảo lộn chịt chằng
Tre già chết gốc, non măngphủ đầu
Nước non gãy mấy nhịp cầu
Quan san cách trở vũng nâu tưlường
Đèo bòng nát cõi quê hương
Đa mang cát đá phơi đường xácxơ
Thế thời ác mộng ru mơ
Ma trơi dẫn lối quỷ chờ bóngđêm
Ba mươi không có ánh đèn
Vật vờ nghĩa địa hỏi thềm hưvô
Đan tay vá víu cơ đồ
Đan tâm ôm ấp mịt mờ nước non
Tâm đâu mà hỏi nát hồn
Lòng đâu mà hỏi vết son nhũntàn
Thương không, Thế Lữ - NhớRừng
Buồn không, Công Trứ - vẫyvùng nam nhi
Bạch Đằng róc rách Ba Vì
Hát Giang sóng vỗ thầm thìNhị Trưng
Thế thời núi ngã nghiêng rừng
Ai nghe trống giục, ai đừngcó nghe !
Tháng 10 – 2009
Tiếng nói Mùa Đông
Talắng nghe tiếng nói mùa đông
Đểsẻ chia những mảnh đời giá lạnh
Đếmcô đơn âm thầm trong ngõ vắng
Khihoàng hôn buông xuống mỗi đêm về
Talắng nghe tiếng nói mùa đông
Đểủi an những mảnh đời bất hạnh
Điđến đâu, thềm hoang đeo tuyết trắng
Đắpmền nhung không đủ ấm tâm hồn
Talắng nghe cái buốt mùa đông
Khôngcòn ai lạnh lùng khi đông đến
Hỏimùa thu, sao thu vàng thu tím
Thìđông ơi, ta sưởi ấm đông về
Bốnmùa, chỉ một mùa đông
Thươngcho ai đó lại đông bốn mùa
Lạnhlùng, không bán không mua
Màsao trả giá gió lùa đêm đông
Nhớ xưa thi bá Nguyễn Du
Ba trăm năm nữa, mịt mờ bao lâu
« Cảnh nào, cảnh chẳng đeo sầu
Người buồn, cảnh có vui đâu bao giờ »
Thì ta chia sẻ mùa đông
Vườn cây khép lá, bông hồng trơ vơ
Thì ta nhặt bóng ru mơ
Cho đời bớt lạnh, hững hờ đêm đông.
Tháng 11 – 2009
MG
Mắt ướt Đông Về
Nếu không đông, rừng cây khô tuyết trắng
Thì còn đâu rừng núi tuyết giá băng
Đêm còn gì, nếu không có ánh trăng
Hỡi ngàn sao mập mờ trong đêm tối
Nếu không đông, còn ai biết giá lạnh
Đời ấm êm thái quá sẽ dư thừa
Không hạn hán, nào có nghĩa chi mưa
Cho ngàn mây bồng bềnh thêm thống khổ
Nếu không có mùa đông
Còn gì nữa bốn mùa
Còn đâu ngọn gió lùa
Lạnh lùng hong giọt nắng
Nếu không có mùa đông
Còn gì nữa đất trời
Còn gì nữa cuộc đời
Bập bùng khơi bếp lửa
Đời, phải thế không anh
Đời, phải thế không em
Biển sóng vỗ gập ghềnh
Rong rêu phơi bờ cát
Ta xin mang hết những mùa đông
Cho mùa xuân, hoa cười xanh lá
Cho mùa thu, tím lòng nắng hạ
Và bờ cây vọng tiếng ve sầu
Ta xin mang hết cả mùa đông
Cho đất trời bảo hòa sự sống
Cho tin yêu ươm mầm hy vọng
Và mắt ai, thôi ướt mỗiđông về.
Tháng 11 – 2009
MG
Quê nhà ta đó
Cuộc đời này, xin dành cho dân tộc
Tấm lòng này, xin dành cho quê hương
Dù có ở đâu, trên muôn hướng ngàn phương
Ta vẫn gặp nhau, giữa hồn thiêng sông núi
Em lắng nghe, tiếng lâng lâng tình tự
Chị se lòng, lời Mẹ dặn xa xưa
Anh thấm đau, lời Cha thuở dựng cờ
Máu Văn Lang nối dòng đan thanh sử
Thành Cổ Loa, bóng cờ bay hùng cứ
Đất Thăng Long, nền văn vật một thời
Huế Kinh Đô trầm mặc mãi không nguôi
Phố Sài Gòn lớn hơn ba trăm tuổi
Này anh hỡi, Trường Sơn mờ bóng núi
Này em ơi, Biển Đông khóc bờ xa
Chị thì sao mà mắt lệ không nhòa
Bởi vận nước lênh đênh, sơn hà nguy biến
Ta còn nhau, lửa hồn thiêng khói quyện
Ta còn nhau, máu đỏ với da vàng
Năm ngàn năm, dòng lịch sử thênh thang
Càng ôm ấp, càng tình sâu nghĩa nặng
Nước chảy mãi, mới sông dài biển rộng
Núi lên cao, mới thấm vị sơn khê
Anh em ta, nung nấu vẹn câu thề
Hồn dân tộc, mái quê nhà ta đó.
Tháng 11 – 2009