TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 116 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1151 đến số 1160)
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01. Xin hỏi người, đó là ai ? 1151
02. Đừngđợi ngày mai 1152
03. Dòngsuối nhỏ 1153
04. Nghetiếng chuông ngân 1154
05. Hămbốn chữ cái 1155
06. Chakể con nghe 1156
07. Chatheo tiếng gọi sơn hà 1157
08. Đổicả trần gian 1158
09. NgườiCha Việt Nam 1159
10. ÔngCha của ta 1160
Xin hỏi người, đó làai ?
Đi trong mưa, không ướt áo
Vào trong nước, không bị chìm
Sống trong đời, không khổ não
Xin hỏi người, đó là ai ?
Vào trong lửa, không bị cháy
Vào trong bếp, không tro tàn
Vào bùn đen, không quện cáu
Xin hỏi người, đó là ai ?
Giữa biển cả, không sóng đẩy
Giữa trùng dương, không hải triều
Lòng chứa đầy, tâm trống rỗng
Xin hỏi người, đó là ai ?
Đi ba đường, không chắn lối
Vào sáu nẻo, mãi thông thương
Cả hư vô, không thế giới
Xin hỏi người, đó là ai ?
Giữa mùa xuân, không hoa nở
Vào lạnh giá, không đông hàn
Mỗi thu về, không lá đổ
Mỗi hạ nắng, không khô khan
Không có đâu, là thời gian
Không có đâu, là không gian
Nhét hư vô trong hột cải
Nhét vũ trụ lọt chân lông
Trong đêm đen, vẫn ánh sáng
Trong tăm tối, vẫn thấy đường
Không hố đèo, không ghềnhráng
Xin hỏi người, đó là ai ?
Trong rừng sâu, không cô độc
Giữa phố thị, như không người
Sống thanh bần, không thôn dã
Xin hỏi người, đó là ai ?
Mang ba y, trùm pháp giới
Đời một áo, mặc không cùng
Không cần nhà, có ba cõi
Xin hỏi người, đó là ai ?
Khắp ba đường, không đóng cửa
Khắp sáu nẻo, rộng lối đi
Mang hầu bao, không chỗ chứa
Xin hỏi người, đó là ai ?
Tháng 10 –2008
Đừng đợi ngày mai
Hỡi đau khổ, sao đong đầy mắt lệ
Bởi giọt khô chất chứa ngập lưng tròng
Thế tại sao không cho chảy tuôn dòng
Bởi nước mắt ngập ngừng chưa muốn khóc
Thế tại sao ngậm sầu, ru trái chín
Bởi nguồn cơn không lối thoát thông hơi
Thế thì thu chưa tím ngắt cuộc đời
Chờ cuối mùa ào ào phơi lá rụng
Thế tại sao lại ôm đầu bóp trán
Bởi động não ray rứt mảnh hồn đau
Thế niềm đau sao không thảy xuống cầu
Bởi chưa thoát bốn bức tường quán trọ
Thế tại sao đèn khi mờ khi tỏ
Bởi cõi lòng khép kín chốn thâm u
Bầu trời trong sao vẩn đục mây mù
Bởi đen đặc nhưng mưa chưa muốn đổ
Thế tại sao trải bốn mùa thanthở
Bởi muộn phiền u uẩn suốt thángnăm
Không mùa đông mà sao rét cămcăm
Bởi hạ trắng chiếm ấm nồng tấtcả
Hỏi tim nào là tim đau chấtchứa
Hỏi lòng nào là nát dạ nắng mưa
Khổ đau không bán, ai bảo tìmmua
Hạnh phúc trên tay, sao đem đánhmất
Tìm gì khi đã mất
Đã mất biết đâu tìm
Giọt khô tràn mi mắt
Chứa đầy ánh sao đêm
Hãy nhìn kia ngõ tối
Đom đóm thắp đêm dài
Bóng thời gian qua khỏi
Đừng đợi đến ngày mai.
Tháng 10 – 2008
Dòng suối nhỏ
Đẹp thay dòng suối nhỏ
Hai bờ mơn cỏ xanh
Nước trong veo róc rách
Gió thoảng mát trong lành
Quý thay dòng suối nhỏ
Ngơ ngác con nai hiền
Giữa núi rừng thanh khiết
Rảo bước thật hồn nhiên
Lành thay dòng suối nhỏ
Mang cam lộ tình thương
Ươm hương thơm dịu ngọt
Trang trải đức thanh lương
Trọng thay dòng suối nhỏ
Ngày lên đón nắng đào
Đêm xuống loang sương bạc
Chất chứa cả trăng sao
Mến thay dòng suối nhỏ
Ôm vũ trụ vào lòng
Ôm ngân hà xao xuyến
Muôn đời vẫn xanh trong
Thương thay dòng suối nhỏ
Mãi tuôn chảy không ngừng
Qua núi rừng đồng nội
Vào biển cả vô cùng
Biển đời còn đau khổ
Cuộc đời còn tang thương
Cưu mang dòng suối nhỏ
Ban cam lộ pháp vương.
Tháng 10 – 2008
Nghe tiếng chuông ngân
Ai không nghe tiếng chuông ngân
Sao không nghe cả phong trầnrụng rơi
Ngã nhân bào ảnh trong đời
Lợi danh phù phiếm chơi vơigió lùa
Ai không nghe tiếng chuông chùa
Sao không nghe cả hơn thua bềnhbồng
Bọt bèo quẳng gánh trôi sông
Ưu phiền thán oán theo dòngnhẹ tuôn
Ai không nghe tiếng chuông đồng
Sao không nghe cả chìm xuồngtử sinh
Bụi bay không vướng tánh linh
Sóng lay không gợn chút tìnhtrần gian
Ai không nghe tiếng chuông vàng
Sao không nghe cả muôn ngàntrầm mê
Đường xưa cùng dắt nhau về
Rong rêu bỏ lại bên lề vôminh
Ai không nghe tiếng cầu kinh
Sao không tỏ ngộ bóng hình xưanay
“Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian này cũngkhông”
Lành thay, nghe tiếng chuôngngân
Nghe như thế đó, dự phần ThánhLưu
Bồ Đề một đóa Vô Ưu
Trổ bông sen quý tặng ngườibiết nghe.
Tháng 10 – 2008
Hăm bốn chữ cái
Hăm bốn chữ cái, ráp vần xuôingược
Hết viết ngược, rồi lại viếtxuôi
Lại thêm Á, Ớ, Ê, Ô, Ư
Huyền, Sắt, Nặng, còn đèotheo Hỏi, Ngã
Dùng chữ nghĩa, ta tha hồ diễntả
Dùng ngữ ngôn, ta dệt ý thànhlời
Băng ra biển, vượt hải lý trùngkhơi
Giữa non cao, thét núi rừnglộng gió
Khi thì đẹp như rồng bay phượngmúa
Khi thì sang như bức lụatranh thêu
Khi nhẹ nhàng chẳng khác nhịpcầu kiều
Khi sắt đá lửa nung hơn gangthép
Vào hí trường, chữ nghĩa caotiếng hát
Ra chiến trường, chữ nghĩa thétđao binh
Xuống địa ngục, chữ nghĩa quỷthần kinh
Lên thiên cung, Thánh Thần trònxoe mắt
“Ba tấc lưỡi, mà gươm mà súng
Nhà cầm quyền nghe gió cũngghê gai
Một ngòi lông, mà trống màchiêng
Nhà quân tử đốt đèn thêm tỏ rạng”
Ngược thời gian, thấy vô thỉlảng vảng
Xuôi thời gian, thấy khép cửavô chung
Chữ nghĩa bay khắp muôn hướngngàn phương
Trang giấy vẫn phẳng lỳ trêntay bút
Ngược dòng sử, thấy dựng cờ mởnước
Theo dòng sử, thấy thời đạikinh qua
Đóng triện son, sáng tỏa ngọcngà
Ghi dấu ấn, châu pha lộng sắc
Tạo ươm mơ, chữ nghĩa reo gióhát
Khúc tự tình, chữ nghĩa viếtthương yêu
Nắm tay nhau, không cần nóichi nhiều
Vì nhận chân, sóng lòng chanbiển mặn
Lấp chông gai, chữ nghĩa thôighềnh thác
Vá thương đau, chữ nghĩa đắpdựng xây
Vì tròn vuông, viết lên tiếngđong đầy
Vì tình người, viết thăng hoasự sống
Hăm bốn chữ cái, còn hơntriều sóng
Hăm bốn chữ cái, còn hơn bạcvàng
Hết xuôi đến ngược, rạng rỡhuy hoàng
Hết ngược đến xuôi, tuyệt vờithiện mỹ
Hăm bốn chữ, xuất nguồn tâmnẻo ý
Thư viện kia còn có chỗ đểdung
Sách vở kia cùng trân trọngđể dùng
Quốc ngữ Việt vo tròn hăm bốnchữ.
Tháng 10 – 2008
Cha kể con nghe
Cha kể con nghe chuyện nướcnhà
Từ thời lập quốc của ông cha
Đến nay dấu ngọc dày trang sử
Rạng rỡ huy hoàng lộng sắcpha
Cha kể con nghe non nước mình
Năm ngàn năm, sáng tỏa trungtrinh
Dựng cờ mở nước cùng gìn giữ
Thế thế truyền trao vẹn nghĩatình
Bao nhiêu tất đất của quêhương
Là bấy nhiêu chồng chất máuxương
Trên khắp mọi miền non nướcViệt
Không sao kể hết, khó tưlường
Đất mẹ quê cha được sống còn
Anh linh tử sĩ cao hơn non
Cho nên mới gọi hồn thiêngvậy
Đừng có ơ hờ nghe cháu con
Mỗi một bước đi mỗi dặm đường
Là da là thịt lấp đau thương
Là xương là máu xây tan vỡ
Thành bức dư đồ của núi sông
Cha kể con nghe chuyện nước non
Con nghe rúng động cả tâm hồn
Quê hương nguồn cội ngàn xưa ấy
Là giống là dòng của Tổ Tông
Cha kể con nghe chuyện núi sông
Con nghe từ thuở dựng khơi dòng
Đến nay, tiếp nối ngàn sau nữa
Tuyệt thế hùng ca của Lạc Hồng.
Tháng 10 – 2008
Cha theo Tiếng Gọi Sơn Hà
Cha tôi đội đá vá trời
Dù cho vật đổi sao dời khônglay
Cha tôi chỉ có đôi tay
Gian truân gánh vác, đắng caykhông màng
Cha tôi lên núi bắt còng
Xuống sông tát biển nước bồnglên non
Cha tôi kéo lại sao hôm
Chờ sao mai mọc, rợn hồn bóngđêm
Cha tôi vỗ sóng đầu ghềnh
Suối reo nước chảy mông mênhsông dài
Cha tôi sỏi đá khô cày
Đồng xanh gội nắng, lúa càitrĩu bông
Cha tôi nhặt lá diêu bông
Kết đài hoa mộng ước mong chođời
Cha tôi chuyển thế lay thời
Quê hương quốc thái lên ngôian bình
Cha tôi cỡi gió ba sinh
Thiều quang chói sáng bìnhminh hiện về
Cha tôi lên ải sơn khê
Chận đầu ngoại thực, đẽo tềmộng xâm
Mẹ tôi ươm mái tơ tằm
Nhà tranh đón bóng trăng ngàndặm soi
Em tôi ít tiếng nói cười
Nhớ tình phụ tử thương ngườitrầm kha
Cha theo tiếng gọi sơn hà
Cho em với Mẹ canh gà đẫmsương
Cha theo tiếng gọi quê hương
Cho em với Mẹ hậu phươngngóng chờ
Lên hòn Phụ Tử ươm mơ
Vọng Phu sương lạnh trăng mờngàn sao
Niềm riêng gởi giấc mộng đào
Niềm chung sông núi rạt ràomênh mông.
Tháng 10 – 2008
Đổi cả trần gian
Đổi cả đất trời lấy chữ quê
Chữ hương bên cạnh đẹp câuthề
Núi sông ấp ủ tình nonnước
Bến cũ đò ngang sóng vỗ về
Đổi cả đường đi lấy lối về
Phong sương tuế nguyệt trảinhiêu khê
Tha phương năm tháng dài lykhách
Xin hỏi thời gian đã đủ chưa
Đổi cả trần gian chọn nghĩatình
Ngã nhân bào ảnh nổi lênhđênh
Nhục vinh bèo bọt trôi tantác
Đừng phủ rong rêu non nước mình
Đổi cả phong ba bắc nhịp cầu
Dòng sông hai ngã ngập nươngdâu
Đôi bờ xơ xác mờ lau lách
Bãi cát tiêu sơ bạc trắng màu
Đổi cả thác ghềnh mở lối đi
Băng qua thế kỷ vượt kinh kỳ
Sau lưng gác lại thềm hoanglạnh
Dĩ vãng trôi về chốn biệt ly
Đổi cả não phiền giữ mếnthương
Trần lao rũ sạch nước cànhdương
An bình thiện mỹ thăng hoasống
Trang trải hương quê vạn nẻođường
Đổi cả thế trần giữ nước non
Lăn quay con tạo dẫu hao mòn
Lở bồi cát đá phù sa nhuận
Đem lửa thử vàng, sắt mớison.
Người Cha Việt Nam
Người Cha nước Việt thậtđường đường
Luyện sử đan thanh vẹn sắtson
Đánh trống khua chiêng khiquốc biến
Kinh bang tế thế lúc bìnhmông
Người Cha nước Việt thật kiêncường
Vị quốc vị gia nhuộm máuxương
Bao thưở can qua tàn khói lửa
Chiến bào rũ áo tóc pha sương
Người Cha nước Việt thật kiêntrinh
Vị nước vị non trọn nghĩatình
Quan ải biên thùy yên giớituyến
Hương thơm đồng nội ổn quêmình
Người Cha nước Việt thật tinhkỳ
Phớt gió lông hồng vó ngựaphi
Ngang dọc tung hoành trongbốn biển
Tư nghì tâm lực chẳng hề chi
Người Cha nước Việt của VuaHùng
Quốc Tổ dựng cờ mở nước chung
Kế thế truyền lưu trang sửngọc
Muôn đời con cháu chẳng laolung
Giang sơn gấm vóc nước nonnhà
Chữ « S » dư đồlộng sắc pha
Sông núi hồn thiêng an ngựtrị
Ba miền đất nước sử hùng ca
Việt Nam một cõivững như thần
Sông núi này là của nước Nam
Thuở trước đời sau truyền mãimãi
Tấm lòng không thẹn với tiềnnhân
Ta hát ca vang Cha Việt Nam
Người Cha kỳ vĩ giống da vàng
Sản sinh dân tộc kiên trinhnhất
Tự thuở đất trời đã định ban
Nói thế, cho hay dân tộc này
Trời không thể chuyển, đấtkhông lay
Sao dời vật đổi, ra sao nữa
Vũ trụ càn khôn nể mặt thay
Huống chi nhân loại trên trầngian
Đừng có dễ ngươi lửa thử vàng
Dạ sói lòng lang un tro bụi
Bao thời rồi đó, nhớ thì kham
Trỗi khúc nhịp nhàng ca hát vang
Đông Tây Nam Bắc khắp trầngian
Cổ kim xuyên suốt ngàn saunữa
Con cháu Vua Hùng nước Việt Nam.
Tháng 10 – 2008
Ông Cha của ta
Ông Cha khai quốc dựng gia
Khai sơn phá thạch đắp nhàViệt Nam
Ông Cha miệng nói tay làm
Lòng son dạ sắt tâm đan khôngsờn
Ông Cha lên núi đỡ non
Xuống sông tát biển xây hòn đảo xa
Ông Cha xuống móng dựng đà
Lên ruôi đỡ nóc lợp nhà quê hương
Ông Cha xẻ núi mở đường
Xây cầu lấp hố thông thương ba miền
Ông Cha gốc cội Rồng Tiên
Kết tinh sông núi hồn thiêng muôn đời
Dù cho vật đổi sao dời
Kinh qua lịch sử giống nòi kiên trinh
Dù cho dâu biển điêu linh
Lạc Hồng muôn thuở tự tình thủy chung
Ông Cha lẫm liệt oai hùng
Chữ hoành hết mức chữ tung tột đường
Ông Cha kiệt xuất phi thường
Giữ yên bờ cõi đuổi phường xâm lăng
Tre già che chở nụ măng
Lúa vàng ươm mộng mạ non xanh đồng
Sông dài biển rộng mênh mông
Muôn người như một chung lòng hòa vang
Kể từ mở nước Văn Lang
Năm ngàn năm đã vững vàng giang sơn
Kể từ một Mẹ trăm con
Gần chín mươi triệu vuông tròn tinh anh
Da vàng máu đỏ thiên thanh
Muôn ngàn năm nữa trong lànhViệt Nam.
Tháng 10 – 2008