TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 112 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1111 đến số 1120)
[email protected];[email protected]
01. Ca vang cùngvạn thể 1111
02. Dữ - Hiềnnhân thế 1112
03. Hằng hữu vôcùng 1113
04. Việt Nam ngạo nghễ 1114
05. Nghe tiếngquê hương 1115
06. Thương mãilàng quê 1116
07. Chỉ một vầnthơ 1117
08. Tặng một cõithơ 1118
09. Trả ta sôngnúi 1119
10. Dõng dạctuyên ngôn 1120
Ca vang cùng vạn thể
Ta đi trong mộng trong mơ
Để cùng tinh tú lững lờ hư vô
Ta đi bến đợi sông chờ
Để cùng hai ngã đôi bờ nướcreo
Ta đi dốc thẳm núi đèo
Để cùng ghềnh láng cheo leođỉnh đồi
Kia thời đá lở cát bồi
Đây thời bèo bọt nổi trôi vôthường
Kia thời tiếng nhạn kêu sương
Đây thời tiếng quốc tư lườngnúi sông
Đi cho hết cả mùa đông
Băng qua mùa hạ oi nồng canqua
Đi cho hết cả xuân hoa
Băng qua thu tím lá sa sau cùng
Không còn có điểm vô chung
Ngược về khởi thủy lạnh lùng bèo mây
Không còn ngọn gió heo may
Phất phơ tê tỉ nỗi này tìnhkia
Rụng rơi hết cả chia lìa
Thênh thang lối ngõ mang hialên ngàn
Hòa cùng vạn thể ca vang.
Tháng 9 – 2008
Dữ - Hiền nhân thế !
Cõi trần gian tròng trànhmuôn vạn nẻo
Kiếp nhân gian khấp khểnhmuôn vạn đường
Hầm hố gập ghềnh, sỏi đá nhiễunhương
Mỗi con người chạm va nhiều góccạnh
Cái lò cừ luôn sục sôi nóngbỏng
Luyện thép gan, tinh lọcnhững phiêu bồng
Cát bụi phong trần, bèo bọtlông bông
Đổ vào bãi sắc không vờn vũtrụ
Xoay tít mãi cùng thiên hàtinh tú
Mà hư vô vẫn trống rỗng vôcùng
Đầu nguồn vô thỉ, tận đáy vôchung
Bao sinh thể tùy nhân duyênbiến thái
Ba vạn sáu, một quãng đườngngắn ngủi
Kiếp con người, đấu đá nátquần manh
Bỉ thử ngã nhân, quyền thếlợi danh
Chưa thỏa dạ, đã hoang tànnghĩa địa
Biết thống khổ, mới sinh, lachí chóe
Nhưng lớn lên, biển đục quậy bađào
Tánh khí lớn dần, ngã mạncống cao
Sụm bà chè, đeo cổ thành chítử
Chưa đụng chuyện, đâu có aichịu dữ
Đụng chuyện rồi, mới biếtđược ai hiền
Thánh cũng ê mình, đừng nóihuyên thuyên
Phải không hỡi con ngườitrong nhân thế !
Hằng hữu vô cùng
Đêm đêm thắp ánh sao mờ
Ô kìa tinh tú lững lờ mà chi
Canh thâu gõ nhịp thầm thì
Hư vô khép mở đường đi lối về
Bắt ngang ngọn mạch Tào Khê
Nhìn trông bến mộng sông mêđiệp trùng
Có hoành thì mới có tung
Nếu thỉ không có, thì chungcó gì
Băng trình từ thuở ra đi
Đan thanh từ độ tư nghì băngtâm
Ba mươi mới có ngày rằm
Ngàn sao lấp lánh trăng vàngmới thanh
Nhìn trông mây trắng trờixanh
Nụ hoa chúm chím trên cành VôƯu
Hữu vô cứ thế chuyển lưu
Thỏng tay vào chợ tầm ngưuchi hè
Từ trong chỉ một tánh nghe
Thì bao thể tánh muôn bề tinhthông
Khi thời núi khác với sông
Khi thời núi núi sông sôngkhác nào
Mộng đâu mà hỏi chiêm bao
Phong sương tuế nguyệt câyđào trổ bông.
Tháng 9 – 2008
Việt Nam ngạo nghễ
Mai tôi chết, không cần xâynấm mộ
Đem thi hài gởi lại chốn quêxưa
Để lắng nghe tiếng thương nhớdư thừa
Mà khi sống chưa thỏa lòngước nguyện
Mai tôi chết, không cần thờlinh vị
Đem đốt đi, tro bụi rải quêhương
Tro bụi bay trên khắp mọi nẻođường
Mà khi sống, đoạn trường đeokhông dứt
Mai tôi chết, trả tôi về đấtmẹ
Hồn bay bay đền đáp lại ơncha
Cha của tôi nhuộm xương máusơn hà
Cho mẹ, cho em, cho quê hươngđược sống
Mai tôi chết, thả lên đồi lỗihẹn
Một kiếp này chưa vẹn ước nonsông
Thì kiếp sau sẽ tiếp tục tuôndòng
Cho nước chảy ra sông dàibiển rộng
Mai tôi chết, thả lên rừnggió lộng
Gió mang đi, thét núi khiếpoai linh
Dãy Trường Sơn ôm ấp trọnbóng hình
Sóng biển Đông vỗ điệp trùngnon nước
Mai tôi chết, hồn bay tìmchim Lạc
Mảnh giang san phiêu bạt cánhchim Hồng
Tìm cội nguồn để lạy Tổ lạyTông
Đàn cháu con quyết không hềphản bội
Mai tôi chết, nhưng hồn tôikhông chết
Thịt xương này lưu cốt tủyông cha
Anh linh này tô son sắt châupha
Truyền nối nhau năm ngàn nămvăn hiến
Tôi, chính là anh, là em, là chị
Của những ai cùng huyết thống Việt Nam
Trên tấm thân cùng máu đỏ da vàng
Trang sử Việt hùng thiêng reokim cổ
Tất cả chúng ta, cùng Chacùng Mẹ
Mẹ tay Tiên, Cha gót ngọcmình Rồng
Hễ đất trời còn có núi cósông
Thì chúng ta còn Việt Nam muôn thuở
Tất cả chúng ta, cùng Tôngcùng Tổ
Tổ Hùng Vương tọa thị đất VănLang
Vũ trụ kia còn vang động cànkhôn
Ta dõng dạc tuyên ngôn : ViệtNamngạo nghễ.
Tháng 9 – 2008
Nghe tiếng quê hương
Ta nghe tiếng nhớ thương
Thơm tự tình quê cha
Thơm hương yêu đất mẹ
Anh chị em vui sống chan hòa
Ta nghe tiếng xa xưa
Nơi gió nắng mưa lùa
Nơi chôn nhau cắt rốn
Khi vừa mang tiếng nói chàođời
Ta nghe tiếng tình quê
Vừa bập bẹ a ê
Vừa vần xuôi vần ngược
Đã cưu mang non nước vẹn thề
Ta nghe tiếng quê hương
Tiếng tình tự yêu thương
Tiếng tình sâu nghĩa nặng
Trường Sơn dài ôm ấp BiểnĐông
Ta nghe tiếng hương quê
Trải bốn mùa rụng lá
Đi xa ai không nhớ
Nên đi đâu cũng nhớ nhung về.
Tháng 9 – 2008
Thương mãi làng quê
Đồng vàng thơm thơm lúa chín
Nắng vàng óng ả đồng xanh
Gió reo thoang thoảng tronglành
Nghêu ngao mục đồng ca hát
Dân quê rộn ràng mùa gặt
Mồ hôi ướt áo lưng gầy
Đua nhau tay cắt liền tay
Dập dìu đôi vai nặng gánh
Sau hè rau thơm rau đắng
Bờ ao rau húng tía tô
Bếp hồng ấm lửa khoai ngô
Nồi cơm thơm thơm gạo mới
Cả làng tay chào tay vẫy
Hò đưa câu hát tiếng cười
Tình quê muối mặn mềm môi
Tương lân chia cơm xẻ áo
Ngày lên ra đồng gặt hái
Đêm về đập lúa dưới trăng
Trẻ thơ vui với chị Hằng
Người lớn ươm mơ gởi gió
Đầu làng con đường đất nhỏ
Cuối làng lối rẽ băng ngang
Tình quê ôm ấp thôn trang
Bốn mùa chan nhau mưa nắng
Thơm thơm mùi hoa cau trắng
Nồng nồng hương vị trầu cay
Vậy mà đó nhớ thương đây
Xóm trên lây lan xóm dưới
Trăng thề gọi sao nhắn gởi
Nắng thề gọi gió vương vương
Hàng tre khóm trúc nương nương
Loanh quanh hồng hồng bếp lửa
Dân quê đẹp lòng chan chứa
Tình quê đẹp dạ chứa chan
Thương thương một mái thônlàng
Ai ai không thương không nhớ.
Tháng 9 – 2008
Chỉ một vần thơ
Vần thơ gởi lên non
Núi rừng cao lộng gió
Vần thơ gởi ghềnh đá
Biển cả hát trùng dương
Vần thơ đi muôn phuơng
Ngàn xa kéo gần lại
Vần thơ ra quan ải
Mọi ranh giới mở thông
Vần thơ tới Cù Mông
Nhìn xa xa Đèo Cả
Hai bên đường xanh lá
Chót vót đỉnh Hải Vân
Băng băng qua Đèo Ngang
Trùng trùng Trường Sơn gọi
Biển Đông triều sóng vẫy
Ôi cẩm tú giang san
Câu hò Ải Nam Quan
Mũi Cà Mau ca hát
Sông Gianh liền mấy khúc
Bến Hải nối mấy bờ
Nhớ lại thuở dựng cờ
Thời Văn Lang quốc tổ
Năm ngàn năm vẫn nhớ
Đến vạn thuở không pha
Dân tộc Việt Nam ta
Bắc Nam Trung tam thể
Dòng Lạc Hồng tuyệt thế
Đẹp nhất giống Rồng Tiên
Ra đi khắp mọi miền
Anh da vàng máu đỏ
Chị tóc đen mắt lệ
Em tình tự khơi dòng
Cùng một Tổ một Tông
Cùng một nguồn một cội
Kinh qua bao thời đại
Mãi mãi chung một thôi
Vần thơ chỉ mấy lời
Kết tinh bao tuế nguyệt
Ôi vần thơ bất tuyệt
Dung thông khắp cổ kim
Vũ trụ kia lặng yên
Ngân hà kia bất động
Ngàn sao còn chìm lắng
Tinh tú còn xa mờ
Ta kết thúc vần thơ
Kẻo thi ca đóng cửa
Mai sau còn nói nữa
Cũng chỉ một vần thơ.
Tháng 9 – 2008
Tặng một cõi thơ
Ta bước vào cõi thơ
Tất cả đẹp như mơ
Từ nụ hoa gió nắng
Đến chiếc lá vàng khô
Ta bước vào cõi thơ
Tất cả đẹp như mơ
Từ ngàn sao lấp lánh
Đến bèo bọt trôi bờ
Kia lâu đài tráng lệ
Nọ một mái lều tranh
Đó gió mát trăng thanh
Đây đèo heo hút gió
Quê nghèo gồng gian khổ
Phố thị cỡi phồn hoa
Sự nhộn nhịp thành đô
Sự an bình thôn dã
Màu xanh xuân hoa lá
Màu tím độ thu vàng
Lành lạnh mùa đông sang
Oi nồng trong nắng hạ
Vết rong đeo bờ đá
Dấu cũ dính bên đường
Hoa cỏ ngậm giọt sương
Đồng vàng thơm lúa chín
Giữa rừng khuya thanh vắng
Giữa biển đêm xa vời
Cái đẹp nhoẻn nụ cười
Nỗi đau thầm tiếng khóc
Cõi thơ nhìn có khác
Mắt thơ nhìn thoáng qua
Tất cả đồng giao thoa
Vẽ bức tranh phù thế
Khổ, có hay của khổ
Vui, có hay của vui
Cả hai cùng sánh đôi
Vẽ lên đường bất nhị
Rơi tận cùng của ý
Mới khởi động âm ba
Cả hai khi cuối đà
Mình với ta là một
Phóng cao cuối điểm tột
Vút sâu cuối điểm cùng
Cả hai sẽ đi chung
Vào con đường tuyệt lộ
Qua thơ, nhìn hoa nở
Với thơ, nhìn hoa tàn
Viết vài chữ băng ngang
Cánh hoa chưa khép lá
Qua thơ, nhìn cuộc thế
Với thơ, trải dòng đời
Viết vài chữ lơi khơi
Trần gian chưa mở cửa
Ngay nơi nấm mộ cổ
Còn thấy một kiếp người
Ngay sau một nụ cười
Mắt buồn khô khóe lệ
Ai sống trong trần thế
Biết thêm một cõi thơ
Là ôm cả hư vô
Ca vang cùng vũ trụ
Cuộc đời vốn du thủ
Cỡi mộng thực phiêu du
Là sống với thiên thu
Chận hai đầu chung thỉ
Chỉ cần một hơi thở
Thế giới động ba ngàn
Chỉ cần tịch âm vang
Cả hư vô biến mất
Lật trang thơ một nét
Đã sống dậy muôn trùng
Mở muôn vạn càn khôn
Nhét cõi thơ trống rỗng
Ta không hề trào lộng
Ai thử bước vào đi
Mở bút viết vần thi
Thần Tiên tròn xoe mắt
Ta không hề thêm bớt
Ai vào cõi thơ chơi
Tranh tuyệt thế không lời
Vẽ ba ngàn thế giới
Thôi, ta không nói nữa
Để đời còn cõi thơ
Kẻo vũ trụ tàn khô
Thỉ chung tan mây khói
Cõi thơ là thế ấy
Ai biết nhận cõi thơ
Sẽ không thấy trơ vơ
Trên hành trình bất diệt
Xin chào tranh diễm tuyệt
Tặng đời một cõi thơ
Xin chào người nhân thế
Sống đời đẹp như mơ
Ta ôm cả hư vô
Vũ trụ thôi chao động
Ngân hà thôi xao xuyến
Tặng đời một cõi thơ.
Tháng 9 – 2008
Trả ta sông núi
Xin mượn tựa đề và cảmtác khi đọc
bài Trả Ta Sông Núicủa Thi bá Vũ Hoàng Chương
Trả ta sông núi của Rồng Tiên
Tổ quốc trời nam thật vĩnhnhiên
Tọa thị phương nam son sắt ấy
Uy nghi lẫm liệt khí hùngthiêng
Trả ta sông núi của ông cha
Sông máu núi xương dựng nướcnhà
Da chất thịt chồng xây lịchsử
Tranh thêu gấm vóc lộng sơnhà
Trả ta sông núi của muôn đời
Liệt nữ anh hùng gương sángsoi
Bảo vệ truyền lưu trao thế hệ
Ngàn năm tâm lực mãi tô bồi
Trả ta sông núi tự ngàn xưa
Dân tộc Việt Nam dũng khíthừa
Đồng bọc đồng bào đồng sắcthái
Muôn người như một biết haychưa
Trả ta sông núi để ngàn sau
Con cháu Rồng Tiên nhuận sắcmàu
Không thẹn tiền nhân khai mởnước
Việt Nam ngời sángrạng minh châu
Trả ta sông núi mãi khơi dòng
Sừng sững Trường Sơn đỡ núi sông
Triều sóng Biển Đông chống vọngngoại
Vó câu cửa sổ tựa lông hồng
Trả ta sông núi hát Sông Hồng
Ca ngợi Thái Bình đón gió đông
Hát Cửu Long giang hòa chínkhúc
Đồng Nai Bến Nghé mãi chờmong
Trả ta sông núi vẹn ba miền
Sông biển đảo xa nối đất liền
Rừng thẳm cao nguyên đèo gióhú
Đồng bằng nương rẫy ngọc taytiên
Trả ta sông núi khắp ba miền
Xẻ núi mở đường thẳng tiếnlên
Lấp hố be mương cầu nối nhịp
Bắc Trung Nam một dãi châuviên
Trả ta sông núi vẹn câu thề
Tim sắt gan chì thanh sử kê
Thân tử khí hùng luôn bất tử
Hồn thiêng lộng gió thét sơnkhê
Trả ta sông núi giống da vàng
Dân tộc kiêu hùng nước Việt Nam
Nam bắc đông tây đừng động thái
Đụng vô rồi kéo chạy tanhoang
Trả ta sông núi vẹn cơ đồ
Một tấc chẳng suy thuở dựngcờ
Một khoảnh không mòn trang sửViệt
Tử thành một khắc vạn xươngkhô
Trả ta sông núi của hùng anh
Lấp biển dời non dựng sử xanh
Đội đá vá trời xây tổ quốc
Lòng son dạ sắt rạng thiênthanh
Trả ta sông núi nước non này
Tự cổ tới kim không đổi thay
Đến mãi ngàn sau không biến chuyển
Thành đồng vách núi mãi không lay
Trả ta sông núi nước non nhà
Tích tịch tình tang trổi khúc ca
Con cháu Lạc Hồng reo tiếng hát
Ngân dài quốc quốc với gia gia.
Mặc Giang
Tháng 10 –2008
Dõng dạc tuyên ngôn
Ta đâu có bỏ quê hương ta
Bởi thế thời nghiêng ngửa lại qua
Bởi ngã nhân bào ảnh lộng gió
Nên phong ba bão táp quê nhà
Ta đâu đánh đổi quê hương ta
Nhũng nhặng đẩy đưa nghiệt ngã mà
Xanh đỏ trắng đen đeo thế kỷ
Nên trầm kha đất mẹ quê cha
Ta luôn ngước mặt ngẩng cao đầu
Chống đỡ cái khiên đạp thuẫn mâu
Đẽo đá tô bồi son sắt thắm
Lửa vàng gang thép luyện minh châu
Hãy nhớ, ngàn năm đuổi Bắc xâm
Trăm năm ròng rã chống Tây xâm
Rong rêu bèo bọt phường vong bản
Nào nghĩa gì đâu bóng ngoại nhân
Dõng dạc tuyên ngôn non nước ta
Nguồn xưa trả lại đất quê cha
Cội xưa trả lại tình quê mẹ
Tiên Tổ muôn đời trổi khúc ca
Tích tịch tình tang vạn lý hề
Quê hương gấm vóc lộng sơn khê
Giang san cẩm tú reo sôngbiển
Văn hiến ngàn năm vẹn ước thề
Tích tịch tình tang vạn nhịpcầu
Viễn đông hòn ngọc rạng minhchâu
Đông Tây Nam Bắc soi kim cổ
Dòng giống Lạc Hồng không dễđâu
Quê hương đâu mất, bỏ quêhương
Sông núi đâu mòn, bởi giósương
Trải nắng bền gan trêu tuếnguyệt
Dầm mưa vững chí cợt phongtrần
Quê hương còn đó vẹn câu thề
Kế thế truyền nhau mãi nhớnghe
Dạ sắt tô bồi thêu gấm ngọc
Lòng son nhuận thắm lộng phalê
Quê hương ta đó đẹp nhà nhà
Khói quyện cờ bay nhờ đức Cha
Bát ngát hương thơm nhờ đức Mẹ
Dấu son ấn ngọc tỏa châu pha
Quê hương ta đó nhớ nghe em
Chị vén mành thưa tựa bức rèm
Anh đứng giữa trời cao đất rộng
Cùng tôi dõng dạc phát tuyên ngôn
Lịch sử huy hoàng nước Việt Nam
Muôn năm rạng rỡ đất trời nam
Hùng thiêng sông núi hồn dân tộc
Tọa thị phương đài đã định ban.
Mặc Giang
Tháng 10 –2008