TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 110 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1091 đến số 1100)
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01.ƯuĐàm vô nhiễm 1091
02.Tìmem cho đến vô cùng 1092
03.Maitôi đi rồi 1093
04.Kếttòa thiên thu 1094
05.Khépcửa đêm dài 1095
06.Nhữnggiọt nước cuối cùng đem đổ quách ! 1096
07.Cóphải : Câm, Điếc, Ngọng, Mù !!! 1097
08.Phảichi, thời ăn lông ở lỗ ! 1098
09.Thờikỳ tin học 1099
10.Tiếnggõ cô liêu 1100
Ưu Đàm vô nhiễm
Đêm khuya khoắt rừng sâu cònkéo gió
Canh thâu dài núi thẳm théthoang vu
Biển trùng khơi lồng lộngsóng mịt mù
Sông hun hút xạc xào khua đáynước
Vành vũ trụ khép khung trờixa tít
Thắp ngàn sao nhấp nháy dệttầng không
Một mình ta phiêu bạt giữamênh mông
Ôm hư vô thả xuống bờ bănggiá
Vọng âm vang, vẳng nghe hồnsỏi đá
Tấm hình hài xơ xác mảnh hồnđau
Ta vẳng nghe tiếng nói củathiên thu
Gõ khoan nhặt trên nhịp cầucòn mất
Cát bụi bay trả về cho đất
Sương gió bay trả lại chotrời
Một mình ta độc lữ không thôi
Đi đi mãi con đường không sắc
Không, ta trả về cho sắc
Sắc, ta trả về cho không
Tử sinh hai nẻo bềnh bồng
Chân thân hồi quan tự kỷ
Vành vũ trụ khép khung trời vô thỉ
Nẻo hư vô khép cánh cửa vô chung
Ta cứ đi, không có điểm cuối cùng
Gói hành trang là Ưu Đàm vô nhiễm.
Tháng 9 –2008
Tìm em cho đến vôcùng
Tìm em muôn kiếp tử sinh
Lang thang từ độ đăng trình xa xưa
Tìm em muôn kiếp chưa vừa
Chia tay từ độ gió lùa hồnghoang
Ba đường sáu nẻo đưa chân
Rụng rơi cát đá dấu mòn bụibay
Phơi sương đãi nắng khô cày
Miếng cơm manh áo xéo dày tóctang
Ươm mơ em ẩn trên ngàn
Bắt thang lên hỏi thiên đàngnơi đâu
Ươm mơ em đứng bên cầu
Nhặt khoan gõ nhịp đêm sâulụn tàn
Tìm em lặn xuống suối vàng
Trùng trùng địa ngục ngỡngàng trống không
Tìm em đi hết mùa đông
Băng qua mùa hạ xuân lồngsang thu
Biển khơi sóng vỗ mịt mù
Núi rừng khép kín âm u lạnhlùng
Tìm em tìm đến vô cùng
Dù cho vô thỉ vô chung mấythì
Mắt mòn hun hút bờ mi
Tâm đan hun hút tư nghì mùsương
Tìm em trăm hướng ngàn phương
Dù cho muôn kiếp dặm trườngnghe em.
Tháng 9 – 2008
Mai tôi đi rồi
Mai tôi đi rồi, từ giã thânthương
Một kiếp lang thang trên mộtquãng đường
Ngừng bước đăng trình gởi mâytheo gió
Cát bụi ru hời, còn đó vươngvương
Mai tôi đi rồi, từ giã trần gian
Ngừng bước phiêu du trên mộtđoạn đàng
Dòng sông đôi bờ, chia xa hainẻo
Sóng nước gập ghình, đập vỗmênh mang
Mai tôi đi rồi, từ giã đờitôi
Ngừng bước tử sinh, một kiếpcon người
Sáu nẻo ba đường, khép hờ bỏngõ
Vang vọng thiên thu, còn đótiếng cười
Mai tôi đi rồi, về với hư vô
Cát bụi lung linh, nghĩa địahoang mờ
Sương khói nhạt nhòa, hồn rubăng giá
Tinh tú muôn trùng, tìm bóngnguyên sơ
Mai tôi đi rồi, từ giã thânthương
Ngừng bước phiêu du, một kiếpcon người
Mai tôi đi rồi, từ giã trầngian
Ngừng bước lang thang, tiếngnói câu cười
Cát bụi xa mờ, về với hư vô
Sương gió đợi chờ, hình bóngnguyên sơ.
Tháng 9 - 2008
Kết tòa thiên thu
Ta đi trong nắng trong mưa
Để nghe hoang lạnh gió lùađêm đông
Ta đi góc biển đầu non
Để nghe ghềnh láng sóng cồn kêu vang
Ta đi khắp nẻo quan san
Để nghe đan chéo dọc ngang đổ đường
Không nghe nát cõi tình thương
Sao nghe thống nỗi tư lường hồn đau
Không nghe tàn tạ con tàu
Sao nghe cạn kiệt sắc màu thời gian
Không nghe khô cháy tâm can
Sao nghe thấm thía tro tàntiêu sơ
Sông khuya nước chảy xa mờ
Thuyền ai thấp thoáng trăngmơ đêm dài
Bến xưa lối cũ hoa cài
Đường xưa gối mộng gởi đàirêu phong
Ta đi cuối nẻo xa dòng
Vẽ lên dấu ngọc kết vòng tayhoa
Ta đi âm vọng giao thoa
Núi rừng đan kín kết tòathiên thu.
Tháng 8 – 2008
Khép cửa đêm dài
Băng giá lên ngôi, phủ đỉnhđồi tuyết trắng
Cát đá lở bồi, ngập hố thẳmtiêu sơ
Nát hồn đau, đay nghiến dạikhờ
Tan lòng dạ, xát xây son sắt
Đóm lửa lập lòe, trải đêm dài chưa tắt
Bếp hồng vợn khói, phờ phạt gió bụi bay
Đôi bờ khô, rỉ giọt cay cay
Không đủ long, ướt vành héo muộn
Thế kỷ băng ngang, bao bão giông xoáy cuốn
Đất trời nghiêng ngửa, bao nghiệt ngã can qua
Bánh xe lăn, nghiến nát trầm kha
Vết thời đại, lở loang dấu sử
Ngàn sao vẫn nghìn trùng le lói
Đom đóm bay ủ dột miệt mài
Vầng nhật hiện, ngày lên quá ngắn
Bóng hoàng hôn, ập phủ đêm dài
Rừng cây non chưa xanh chiếc lá
Đám cây già nứt nẻ tàn khô
Mưa gió nắng, gục đầu lá mạ
Lúa lép thừa, đồng ruộng xác xơ
Đẩy xô lưỡng cực đôi bờ
Hai chiều mấy máy động cơ mấy thì
Vàng thau bạc trắng pha chì
Nhôm đồng kẽm sắt đen sì ngổn ngang
Đổ trên nghĩa địa hoang tàn
Tang thương lở lói ngỡ ngàng biển dâu
Đêm dài khép cửa canh thâu.
Tháng 8 –2008
Những giọt nướccuối cùng, đem đổ quách !!!
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì sót lại cho hôm nay
Đám ruộng khô nứt nẻ nát mũi cày
Đất loang lổ lưa thưa cây cỏ dại
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì sót lại cho ngày mai
Chết chưa chôn đã sắm sẵn quan tài
Chôn chưa chết đày nhau ra nghĩa địa
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Hỏi còn gì quá khứ những ngày qua
Bao bảo châu, bao sắc thắm ngọc ngà
Tan nát hết bởi bàn tay đoản hậu
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Ly bể rồi, ly đâu nữa đầy ly
Bờ vỡ rồi, bờ đâu nữa tràn bờ
Xới tung tóe còn chi là gốc cội
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Đẩy nhau đi vào những bước đường cùng
Vào tuyệt lộ không chừa một chỗ dung
Rồi hớt hải đục xuyên lao ngõ ngách
Những giọt nước cuối cùng, đem đổ quách
Sống chưa chôn mà chết cũng chật mồ
Ngọc ném đi, rồi lượm đá, cỏ khô
Đốt cháy rụi, rồi bới tìm tro lạnh
Trải bao thời, gương soi tròn thể tánh
Trải bao thế, tâm lực vẹn sắt son
Thế mà nay như một cái xác không hồn
Chém đứt sạch bằng những nhát dao chí tử
Trải bao thời, rừng thiêng nhờ sư tử
Trải bao thế, núi thẳm nhờ hùm oai
Thế mà nay, một lũ cáo chồn dơi
Sao không chết núi rừng thiêng kỳ vĩ
Trải bao thời, thành quách nhờ cột trụ
Trải bao thế, đá tảng nhờ hòn chồng
Thế mà nay, một lũ nháo lon ton
Thì sự nghiệp làm sao không sụp đổ
Ôi, những giọt nước cuối cùng
Đã cạn tàu ráo máng đổ đi
Lại vô nhơn mục hạ sân si
Chém đứt sạch bởi bàn tay chí tử
Ôi, những giọt nước cuối cùng
Đã cạn tàu ráo mán đổ đi
Vô tâm, vô hậu, vô nghì
Tang thương đổ nát đen sì dâu xanh
Vô tác, vô nguyện, vô hành
Khốc khô sa mạc treo cành tầm không
Vô trụ, vô xứ, vô môn
Hư không trống rỗng càn khôn mịt mờ
Rơi vào một kẻ ai ngờ
Hết rồi giọt nước, đổ bờ rêu xanh
Tâm tư, tâm lực, đoạn đành
Ruột gan, lòng dạ, tơ mành nhện treo
Núi cao, dốc thẳm, hố đèo
Bàn tay một kẻ đổ vèo tiêu tan
Đường hầm bóng tối mênh mang !!!
Tháng 9 –2008
Có phải : Câm, Điếc, Ngọng,Mù !!!
Anh có phải là người câm !
Chị có phải là người điếc !
Em có phải là người ngọng !
Tôi có phải là người mù !
Mà sao khép cửa âm u
Đường hầm thăm thẳm mịt mù chẳng hay
Mà sao chẳng biết đêm ngày
Vùi đầu bóng tối đọa đày hồn đau
Nếu không ngọng, tại sao miệng ú ớ ?
Nếu không điếc, tại sao tai không nghe ?
Nếu không câm, tại sao miệng nín khe ?
Nếu không mù, tại sao không có thấy ?
Hay sư tử đã chết, nên núi cao nghiêng ngả
Hay hùm thiêng đã chết, nên núi cả điêu tàn
Để sói chồn, tha hồ múa gậy rừng hoang
Người nhân thế cũng ê càng, khúm núm
Phải chi câm, để chặn lời tắt ngúm
Phải chi điếc, để chẳng lọt vào tai
Phải chi ngọng, há miệng chẳng mắc quai
Phải chi mù, dẫu ai lòa thiên hạ
Câm, thì làm sao để nói !
Ngọng, thì làm sao nên lời !
Điếc, thì cứ vểnh tai voi !
Mù, thì cứ trơ mắt ếch !
Ôi thế giới mù lòa
Chỉ một bè lũ đấm xoa
Chỉ một nhúm nhỏ ba hoa
Mà thời thế uốn cong khép gió
Nếu không phải, tại sao đánh đổ
Nếu không phải, tại sao chôn vùi
Lịch sử huy hoàng, un khói đen thui
Son sắt tâm đan, bụi tro thiêu đốt
Em chưa hẳn là người ngọng !
Tôi chưa hẳn là người mù !
Anh chưa hẳn là người câm !
Chị chưa hẳn là người điếc !
Thế, chúng ta có biết :
Đã, đang và sẽ sống ra sao ?
Đã, đang và sẽ làm thế nào ?
Cái gì là quá khứ, hiện tại, mai sau ?
Cái gì là tấm lòng, tim thắt, ruột đau ?
Tang thương dù có lên màu
Biển dâu dù có làm nau mấy lần
Phong trần đày đọa phong trần
Không dày gió bụi cơ cần ai hay
« Có, thì có tự mảy may
Không, thì cả thế gian nàycũng không”
Sá gì bão tố cuồng phong
Nếu không, quảy gánh tangbồng mà chi
Sá gì dục vọng mê si
Nếu không, quảy gánh tư nghìlà sao
Ô hay, biển đục ba đào
Bên hiên gió thoảng, cây đàotrổ bông.
Tháng 9 – 2008
Phải chi thời ăn lông ở lỗ !
Ta nhìn lại, ngược thời kỳtrung cổ
Cái thời kỳ, ăn lông ở lỗ xaxưa
Thấy thương thương, và tộinghiệp quá đi chưa
Sống chơn chất, thật sơ khaidung dị
Con người, khép từng bộ lạcnho nhỏ
Tình người, khép từng dòngtộc tồn sinh
Nếu may mắn, thì tộc trưởnganh minh
Thật man rợ, sa vào tay bạochúa
Cái độc đoán, độc tôn, độcquyền, đóng khố
Cái độc chuyên, độc chính,độc lộng, đóng băng
Cái sân si, tật đố, ngã mạn,đóng gông
Cái mục thị, vô nhân, vô hậu,đóng tuyết
Thời đại hôm nay, văn minh,khoa học
Nhân loại hôm nay, tiến hóa,thăng hoa
Nhưng nhiều nơi trên thế giớivẫn trầm kha
Vẫn nghiệt ngã, bởi những conngười không thể tưởng
Thời cổ hũ, thì đích thị làbạo chúa
Còn thời nay, ngôn từ nào mớichính danh
Họ cho rằng, họ là bậc cáithế hùng anh
Người bình dân hay lê thứ,không dám nhận
Dù thất học, hay i tờ lẫn lộn
Dù vỡ lòng, hay bập bẹ đánhvần
Nhưng phải trái, trắng đen,tà chánh, chưa kịp thả lên cân
Biện xảo, ma đầu, đảo lộn,trá hình, không làm sao đánh lận
Không phải ngồi trên ngôibậc, rồi muốn nói gì thì nói
Không phải ngồi trên tộtđỉnh, rồi muốn làm gì thì làm
Dù dân giả, thấp cổ, bémiệng, lại bị thiết ngàm
Nhưng khẩu còn không phục,chứ đừng nói là tâm phục
Lục chồng sách cũ, đọc vàicuốn nhện bọc
Hay xem vài phim, thuở trungcổ sơ khai
Sao giống quá đi, chẳng khácmột mảy may
Phải chi, ta đang sống thờiăn lông ở lỗ !!!
Tháng 9 – 2008
Thời kỳ tin học
Siêu siêu tốc là thời kỳ tinhọc
Siêu siêu lực là vi tính toàncầu
Siêu siêu nhiên, bấm nút ngợphỏa châu
Siêu siêu thông, biến hóa đicùng khắp
Xin cảm ơn những bậc tài balỗi lạc
Xin cảm ơn những bậc trí nãotuyệt siêu
Đã phát minh những sản phẩmtuyệt chiêu
Để tăng tốc nền văn minhđương đại
Chỉ cần ngồi một nơi nào đó,lên mạng
Thấy mọi hang cùng, ngõ ngáchhành tinh
Thấy mọi hành trạng, vạn loạisinh linh
Thu vào màn ảnh, dọc ngangmấy tấc
Bao nhiêu cái hay, vô cùnghay thật
Bao nhiêu cái tệ, tệ nhấttrong đời
Diễm phúc cho ai, học hỏi tìmtòi
Khốn khổ cho ai, phủ mờ tămtối
Trần gian có đường, nhân giancó lối
“Gần đèn thì sáng, gần mựcthì đen”
Núi cả đồi cao, hố thẳm vựcthềm
Thành hay bại, do mỗi ngườitự quyết.
Tháng 9 – 2008
Tiếng gõ cô liêu
Sỏi đá nghe đau mỗi khi khuaxào xạt
Cây cỏ nghe đau mỗi lúc độngđong đưa
Lại còn thêm sương nắng giómưa
Bào mòn cõi vô tri thi thiết
Chiếc lá non vừa xanh mơnbiên biếc
Chiếc lá già vàng úa kéo mongmanh
Chưa vào thu, đã có chiếc xacành
Chưa hết thu, chiếc cuối cùngphơi bụi
Sỏi đá kia đang nằm yên đâuđó
Bổng vô tình ai bước nhịpkhua vang
Dẫm xát xây rồi bỏ lại bênđàng
Trải thời gian nhuộm mình rêuhoang lạnh
Vô tri không, hỡi hư vô lồnglộng
Hữu tri không, hỡi vô hữu haibờ
Trăng lung linh, soi bóngnguyệt đêm mơ
Vầng nhật hiện, chiếu thiềuquang hé nắng
Bên sau hè rau đắng
Cạnh bờ ao rau thơm
Nghe sỏi đá gọi hồn
Núi rừng khua gió hú
Đâu là vì tinh tú
Đâu là cõi vô tri
Thinh không ngỏ thầm thì
Mình với ta là một
Hữu vô phân lằn mứt
Ta với mình là hai
Cánh cửa khép tuyền đài
Giữa đôi đàng biến mất
Sỏi đá kia vẫn nằm bên bờ cát
Gió bụi bay xào xạt mảnh hồn rêu
Đường thủy chung còn gõ tiếng cô liêu
Khua nhịp bước trên hành trình phiêu lữ.
Tháng 9 – 2008