TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài Số 109 - thơMặc Giang
(Từ bài số 1081 đến số 1090)
macgiang@y7mail.com; thnhattan@yahoo.com.au
01.Trắngbạc úa màu 1081
02.Gióthoảng đêm dài 1082
03.Khéplại khung trời 1083
04.Cáithế phù sinh 1084
05.Mẹtóc trắng – Cha bạc đầu 1085
06.Saolại làm thơ 1086
07.Còntrống trang thơ 1087
08.Mộtbọc tình quê 1088
09.Đẽogọt lòng ta 1089
10.Viếtmột trang thơ 1090
Trắng bạc úa màu
Ai đem nước đổ về sông
Để cho con nước bềnh bồngtrôi đi
Ai gây loang lở vô nghì
Để cho thành quách kinh kỳlao lung
Ai đem lá đổ về rừng
Để cho nghẽn lối cây rung lávàng
Trèo lên trên đỉnh quan san
Biển Đông bạt sóng Trường Sơnsẫm màu
Da mòn mới thấm thịt thau
Đá mòn mới thấm bờ lau bãi sầu
Xác xơ bụi cát nghe đau
Tỉ tê canh gõ đêm sâu lụn tàn
Sông dài sóng vỗ mênh mang
Đôi bờ non nỉ ngỡ ngàng gióbay
Biển dâu, không đắng cũng cay
Tang thương, không đọa cũngđày xát xây
Phơ phơ một mái khô gầy
Đổ trên thân kiệt xéo dày hồnđau
Núi sông bạc trắng úa màu !
Tháng 8 – 2008
Gió thoảng đêm dài
Lên non tìm bóng hoang sơ
Xuống biển góp nhặt mịt mờtrùng khơi
Dọc đường băng giá lên ngôi
Rong rêu giăng lối một đời đãqua
Non sông mờ khói sơn hà
Mái tranh bạt gió quê nhà đẫmsương
Ruộng đồng cỏ lấp bờ nương
Đèn khuya ủ dột phố phườnglặng yên
Tầng không mây ngủ bên thềm
Ngàn sao gối mộng tìm quêncuối trời
Xa xa tiếng quốc buông lơi
Lan man tiếng dế vọng lời nỉnon
Trùng dương đưa đẩy sóng cồn
Âm linh tê tỉ nát hồn thươngđau
Sông dài mặt nước chìm sâu
Bọt bèo vụn vỡ vọng sầu đẳngđeo
Rừng mơ hình ngã lưng đèo
Núi mơ nghiêng bóng gió vèovi vu
Lên non, non khép âm u
Xuống biển, biển lộng mịt mù triều dâng
Xạc xào sỏi đá khua chân
Xác xơ cuộc lữ phong trần bụi bay.
Tháng 8 –2008
Khép lại khung trời
Ngán thay lòng dạ con người
Chưa tan cát đá khóc cười chưa thôi
Ngán thay cái thế cuộc đời
Chưa dày gió bụi méo môi trẹo hàm
Khi hiền, ngơ ngác nai vàng
Khi dữ, hổ báo sài lang không bằng
Khi đeo, bảo ngọc kim ngân
Khi đổ, chẳng chút lựa lần lương tri
Đen thì phải tận đen sì
Trắng thì bạch dã bao bì nát bươm
Nắm xôi, thôi nhé hỡi Bờm
Sắt son, thôi nhé hỡi ngàn thiên thư
Trần gian nung cháy lò cừ
Thế nhân ai thấu con ngườitrần gian
Khi thời gót ngọc cành vàng
Khi thời quân tử anh hùngtrang thư
“Dò sông dò biển dễ dò
Nào ai lấy thước mà đo lòngngười”
“Biết sao cho vừa lòng người
Sống rộng người cười, sốnghẹp người chê”
Khi thời lối ngõ đưa về
Khi thời non biển ước thềchưa thôi
Nhưng khi bọt mép đãi bôi
Ông Địa cũng ngán, bình vôicũng sầu
Tệ hơn bãi biển nương dâu
Bạc hơn bãi cát bờ lau sóngtriều
Đêm dài rũ bóng tịch liêu
Ru hồn cô lữ tơ điều thế nhân
Nào ai thống nỗi cơ phần
Khung trời khép lại, phongtrần tóc tang.
Tháng 8 – 2008
Viết bởi câu chuyện nhìn thấy qua CNN
Cái thế phù sinh
Khi nâng, như nâng trứng
Khi hứng, như hứng hoa
Khi dày, hơn dày vò
Khi đổ, thua đổ rác
Trần gian, phải chăng là bụiđời oan nghiệt
Nhân gian, phải chăng là bãiđắng tang thương
Nếu nhân sinh không cay xéđoạn trường
Thì không hát bản trường cathống thiết
Khi dệt mộng như hóa đài diễmtuyệt
Khi ươm mơ như mở cửa thiênthai
Không gian, chẳng lối hài
Thời gian, thôi ngưng đọng
Trên trời, dệt ngân hà đắmquyện
Dưới đất, vẽ dấu ngọc thầntiên
Chỉ có ta, nhất nhất vĩnhnhiên
Ôm ảo vọng, vô tiền khoánghậu
Vạn lý trường thành, nào aicó thấu
Lâu đài ô nhục, nào ai có hay
Tháng ngày qua, như gió ngànbay
Ru giấc điệp, thiên thần chắpcánh
Có tội không, hởi con thiêuthân phận đoản
Đã muôn đời, lao vệt sángphơi thây
Xác tan hoang còn gió bụi xéodày
Ai thương tiếc mảnh tinh sầuvụn vỡ
Một khi điên, tha hồ tố khổ
Một khi khùng, đốt cháy bụitro
Nỗi oan khiên mà cái mủngchưa mo
Sự đánh đổ chưa cuối bờ thỏadạ
Một khi chà, phải nát hơn cátđá
Một khi đạp, phải tệ hơn bãiphân
Tan hoang, chưa hả phù trần
Xác xơ, chưa hả cơ cần phiêulinh
Nói chi là chút tơ tình
Vùi trong vũng thối, nát mình chưa thôi
Ta bà tàn tạ hỡi ôi
Phải không nhân ngã thế đời phù sinh ???
Tháng 8 –2008
Viết bởicâu chuyện nhìn thấy qua CNN
Mẹ tóc trắng – Chabạc đầu !
Mẹ tóc trắng nhìn biển Đông dậy sóng
Cha bạc đầu nhìn núi Thái khói bay
Nhìn quê hương trải nắng táp mưa dày
Bao gấm vóc phải dập vùi sương gió
Một đàn con, đứa thế nầy, thế nọ
Biết sinh con, nhưng không thể sinh lòng
Đạo lý thánh hiền, nhân đức cha ông
Bỏ quên mất, lại chất đầy cặn bã
Vì danh lợi, thi nhau đấu đá
Vì bọt bèo, bôi mặt quết nhau
Còn cày lên cả núm rún chôn nhau
Thiếu điều, muốn đào mồ Tiên Tổ
Chưa kịp mở lời, đã thì thào to nhỏ
Lại những bài từ thời Bảo Đại, Khang Hy
Lại ngược lên đến thời củ hũ kinh kỳ
Nghe muốn điếc lỗ tai, và nhét đầy tâm trí
Cha biết nói sao, đành ôm đầu bó gối
Mẹ biết nói sao, đành nước mắt tàn khô
Nước mắt Mẹ, ngập cả biển sông, suối lạch, ao hồ
Còn mắt Cha, sâu hơn thung lũng, rừng già, núi thẳm
Rồi mai kia, Cha có về chín suối
Đến mốt nọ, Mẹ có lội suối vàng
Đàn cháu con lại mở hội đàn tràng
Hát vang dội bài ca con hiền cháu thảo
Người Cha Việt Nam ơi, dày cơn áo não
Người Mẹ Việt Nam ơi, thảm nỗi sầu vương
Nước biển Đông sao rửa sạch bi thương
Đỉnh núi Thái chất chồng thêm tủi nhục
Nhìn trông Mẹ, tại sao tóc trắng
Nhìn trông Cha, tại sao bạc đầu
Phải thế không, Cha Mẹ tôi ơi
Đàn cháu con hãy khẩn thành tạ tội !!!
Tháng 7 –2008
Sao lại làm thơ !
Sao lại làm thơ, phải thế không
Cớ chi, mà vặn hỏi mông lung
Đứng đi ăn uống hay trò chuyện
Nếu viết, thành văn thơ, xoáy vòng
Viết xuôi, thì bảo đó là văn
Có điệu có vần, chẳng khác văn
Phân biệt thi văn cho biết vậy
Đeo chi chiếc bóng văn thi nhân
Lời nói qua rồi theo gió bay
Một khi đã viết xếp trang mây
Bút sa gà chết cha ông dạy
Dù dở dù hay trả đọa đày
Người ta sẽ luận văn thi nhân
Phải trả khen chê chẳng tốn tiền
Đãi lọc thi đàn manh chiếu nhỏ
Chén thù chén tạc, rõ khùng điên
Tôi chẳng đeo mang như thế đâu
Duỗi chân góc biển, sóng kê đầu
Sơn khê chót đỉnh, vờn mây bạc
Xoáy trục ngân hà, lấp biển dâu
Thơ tôi đãi gió, lọc phong trần
Trừ cọng lũy thừa lượng tích nhân
Hội tụ phân kỳ soi khắp nẻo
Không ai đón nhận, rải phù vân.
Tháng 9 –2008
Còn trống trang thơ
Bởi thơ tứ tuyệt thật kiêu sa
Bảy chữ bốn câu thắm đượm đà
Uốn lại xoay qua tròn dấu ngọc
Đá vàng đãi lọc luyện châu pha
Người ta sáng tác tự xưa nay
Từ ngữ điệu vần sóng nước lay
Thi phú đua nhau vờn bóng nguyệt
Trang thơ còn trống chẳng đong dầy
Người ta bảo đó là thơ đường
Xuất phát thế thời tự nó vương
Chứ ép vào khuôn, thi phú chết
Thơ mà đóng hộp, biết sao thương
Người có cách người, tôi cách tôi
Bờ lau cát trắng lộng trùng khơi
Lá rừng trùng điệp cần chi gió
Trăng rọi ngàn sao chẳng ngập trời
Trang thơ, vốn chẳng luận ai hay
Trải tiếng lòng, thơ quyện gió mây
Trải tự tình, thơ bay khắp chốn
Bởi thơ, là cuộc sống vơi đầy
Trang thơ còn trống viết đôi dòng
Chợt gió thoáng qua thổi xuống sông
Thấm nước chìm sâu cuồn cuộn sóng
Trên tay ngòi bút cất chưa xong.
Tháng 9 –2008
Một bọc tình quê
Thương nhớ quê xưa tự thuở nào
Chìm sâu, chợt hiện thấy nao nao
Đã xa, biết mấy mùa thu rụng
Chiếc lá cuối cùng theo gió lao
Quê tôi đón nắng ngập thôn làng
Lối ngõ đi về lối bắt ngang
Khúc rẽ dòng sông bên xóm nhỏ
Có gì sao lại nhớ mênh mang
Ờ, đúng rồi từ thuở ấu thơ
Sông trăng lồng lộng ánh sao mờ
Khuya về bỏ lại sông trăng ấy
Nước chảy làm chìm mất ước mơ
Ờ, đúng rồi từ thuở lớn lên
Tình quê dần lớn bóng quê ươm
Trong ta gói trọn tình quê cũ
Hễ nhắc, muôn đời không thể quên
Khi xa, mới biết nhớ nhung thừa
Chứ nếu không xa chỉ nắng mưa
Cơm độn ngô khoai mòn bếp lửa
Đất cày sỏi đá mái tranh thưa
Nhưng xa, mới biết không đâu bằng
Cát đá phong trần đãi dặm băng
Nhân ngã đèo bồng phơi ảo ảnh
Chút tình đông lạnh rét căm căm
Nếu cho đánh đổi không cân đong
Nhưng nếu dằn co đừng có hòng
Gởi gió ngàn bay treo viễnvọng
Tình quê một bọc gói congcong.
Tháng 9 – 2008
Đẽo gọt lòng ta
Tôi muốn viết lên lối ngõ về
Mẹ già tựa cửa mắt xa mơ
Cha buồn ngóng đợi từ lâu lắm
Em nhỏ ước mong chẳng thấy về
Tôi viết từ khi xa mái nhà
Dọc đường thấm nẻo đất quêcha
Tình thâm cốt nhục đau quê mẹ
Năm tháng ngừng trôi bóng xếtà
Tình quê còn đó những yêuthương
Góp nhặt nhớ nhung lấp đoạntrường
Vụn vỡ điêu tàn xây ngấn lệ
Chia xa ươm vọng đắp ngânsương
Nếu tôi không có mái tình quê
Thì tội tình chi não ước thề
Sương khói dặm trường phơigió bụi
Biển Đông núi Thái lộng sơnkhê
Cợt trêu kham nhẫn cõi ta bà
Tất dạ tâm đan đãi thịt da
Cát đá phong trần khua độngnão
Tình quê còn đẽo gọt lòng ta.
Tháng 9 – 2008
Viết một trang thơ
Nếu ta không viết một trangthơ
Bỏ trắng trang thơ giấy ố mờ
Chiếc bóng thời gian tàn tạsắc
Trôi bờ mộng mị tiếc xa mơ
Nếu ta không viết một trang thơ
Chữ nghĩa ngu ngơ sẽ dại khờ
Tan nát hồn đau khua sỏi đá
Bụi mờ cát trắng lộng trơ vơ
Ta viết những gì của thật hư
Gởi vào vô thỉ cũng không dư
Vô chung mở cửa không thấy thiếu
Viết hết chưa xong một chữ như
Để em mỉm nụ trên đường đi
Để chị không còn thấm nét mi
Và để cho anh tan gió bụi
Cho người trang trải ánh từbi
Thế sao không viết phải khônganh
Cho chị cho em hết đoạn đành
Cho khắp lòng người thôi dậysóng
Cho tranh phù thế đẹp tinhanh
Tiếng khóc thôi mang, chỉtiếng cười
Một hai trọn vẹn đến mườimươi
Kết đan quyền quyện vòng trònkín
Kẻo hở sầu vương chạy ngượcxuôi
Từng chữ viết hoài cũng mỏi tay
Thì ra đã một trang thơ đầy
Thôi không viết nữa chờ maimốt
Kẻo hết thơ rồi sương gióbay.
Tháng 9 – 2008