TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 45
(Từ bài số 441 đến số 450)
41 Gia cầm và Dã thú 441
42 Cá nước mặn—nước ngọt 442
43 Mái tranh nghèo xa xưa ấy ! 443
44 Chim bay vỗ cánh tầm không 444
45 Đi đâu cũng nhớ trở về ! 445
46 Trăm năm một kiếp con người 446
47 Miền Trung quê hương tôi 447
48 Miền Bắc quê hương tôi 448
49 Miền Nam quê hương tôi 449
50 Việt Nam quê hương tôi 450
Gia cầm vàdã thú
Tháng 07-2005
“CON GÀ, CON VỊT chắc chiu
Mấy đời 'CON CHÓ' nâng niu 'CON MÈO'”
Vài ba CON ỤT ỊT đeo
Chỉ chừng ngần ấy leo nheo,lào xào
CON BÒ cày ruộng đồng cao
CON TRÂU đồng thấp ào ào bươngđi
Đường trường đã có NGỰA phi
VOI mang vác nặng có gì cần mang
LẠC ĐÀ sa mạc mênh mang
DÊ, TRỪU đầy dẫy lang thang giữa trời
Đu cây, bầy KHỈ vui chơi
Rừng khuya VƯỢN hú, những lời ghê gai
Núi kia SƯ TỬ thượng đài
Núi nầy MÃNH HỔ anh tài sơn lâm
CÁO, CHỒN lủi thủi âm thầm
Còn kia GẤU, SÓI lầm bầm kêu vang
HƯƠU, NAI ngơ ngác thu vàng
Rừng khua lá thấp giậm tàn lá bay
CON MANG, CON NGỖNG loay hoay
NGỰA RẰNG, TRÂU NƯỚC cũng dàytrần lao
HƯƠU CAO CỔ quá là cao
Chia cho RÙA, BỌ, NHIẾM cào xùlông
Còn con TÊ GIÁC tồng ngồng
Còn TRĂN, còn RẮN uốn vòng xoáy ngang
HEO RỪNG một lũ một đàn
Coi chừng HEO MỘT bẽ bàng lắm nghe
CHUỘTĐỒNG, CHUỘT NHẮC ai dè
CHUỘT NHÀ, CHUỘTCỐNG kéo bè quá tay
CÀO CÀO, CHÂU CHẤU đêm ngày
VE SẦU, DẾ NHUỖI lạc bầy kêu la
KỲ NHÔNG cản mũi KỲ ĐÀ
CÙ LẦN lủi thủi, SÓC ta lẹ làng
Gia cầm, thú vật hai đàng
Một đàng hiền thục, một đàng đi hoang
Có loài tuyệt chủng khôngcòn
Có loài khan hiếm bảo tồn mai sau
Vì mang thú tính hại nhau
Còn người nhân tính biết đau đỡ đần
Khác nhau ở chỗ tánh nhân
Trần gian một cõi cũng lần lựa ai !
Cá nước mặn - nước ngọt
Tháng07-2005
Thương không con CÁ LÒNG TONG
Thương không Con Tép trôidòng lan man
Lửng lơ, lơ lửng CÁ VÀNG
Từ sông ra biển dọc nganggiữa trời
CÁ HEO, CÁ MẬP, CÁ VOI
Sóng cao biển thấp trùng khơisá gì
CÁ NGỪ, CÁ NỤC, CÁ PHI
CÁ HỒNG ửng chói, đen kì CÁTHU
CÁ ĐUỐI, CÁ NƯỢT, lu bù
CÁ MÒI, CÁ MÚ, lù đù sao khôn
Vượt qua biển mặn lên cồn
Thăm vùng nước ngọt ra hồn gìkhông
CÁ ĐỒNG, CÁ RUỘNG, CÁ SÔNG
CÁ AO, CÁ LẠCH, long rong venbờ
CÁ TRÊ, CÁ LÓC, CÁ RÔ
CÁ SẶC, CÁ BỐNG, CÁ DỒ, ố ô
CÁTRẮNG, CÁ LUỐI, ra vô
CÁ CHẠCH, CÁ DIẾT bên bờruộng nương
CÁ NGỰA phi bổng đường đường
CÁ CHÉP ghi lại, CÁ RỒNG lềnkhên
Nước lớn theo nước đi lên
Nước ròng đi xuống, bỏ quêntrên đồng
Nước ngọt là cá ruộng, sông
Nước mặn là cá giữa dòng biểnkhơi
Mặn-ngọt cho thắm cuộc đời
Đến khi hết thắm cuộc chơi lỡlàng
Đem con bỏ chợ phũ phàng
Nước còn cá sống nước tan cátàn
Một thời ngang dọc dọc ngang
Đến khi nước hết, đơ man, hámồm
Chết không có một nắp hòm
Nằm queo gắp, giẽ, xác hồntiêu diêu
Còn đâu bơi lội yêu kiều
Nhởn nhơ đã mất, lạc phiêu cávàng.
Mái tranh nghèo xa xưa ấy !
Tháng 07-2005
Mẹ sinh ra một đàn con mấy đứa
Trên quê nghèo ấp ủ tuổi cònthơ
Miếng cơm rau, dưa muối dẫuxác xơ
Vẫn đùm bọc cho đến ngày khônlớn
Mái tranh nghèo vẫn ngày ngàykhói gợn
Ruộng nương nghèo vẫn mấykhoảnh khô cằn
Vá làm sao cho hết những khókhăn
Nên đã bỏ đi, nơi nầy nơi nọ
Theo thời gian, đứa có chồngcó vợ
Nợ phu thê, rồi cháu cháu concon
Mẹ già dần trên mảnh cũ héohon
Ngày qua ngày, ngóng nhìn ra đầungõ
Nhìn thì nhìn, để rồi thươngrồi nhớ
Biết lâu lâu mới có đứa về thăm
Đứa ở xa, giỏi lắm một đôi năm
Đứa ở gần mới lân la lui tới
Đã biết vậy nhưng nhiều khi cũng nói
Nhớ lâu lâu về thăm mẹ nghe con
Nếu một mai sức của mẹ không còn
Lỡ có gì thì làm sao nhắm mắt
Của gian khó trên đường dài nghèo ngặt
Mấy mụn con đành cũng phải chia ly
Cả một đời, đâu còn lại được gì
Chỉ một mái tranh nghèo xa xưa ấy.
Chim bay vỗ cánh tầm không
Tháng 07-2005
Con chim nho nhỏ bay qua
Bay đi qua rồi biến mất
Đảo quanh ngóng nhìn quayquất
Trống không một khoảng lưngtrời
Này con chim nhỏ kia ơi
Bay đi làm sao tìm lại
Hình còn xa rời mãi mãi
Bóng sao biết ngõ mà tìm
Nhưng mà thật có con chim
Mới vừa bay qua đó chứ
Ngập ngừng phút giây do dự
Nên bèn vói hỏi không gian
Đường đi có nhớ bên đàng
Con chim vừa bay qua đó
Không chút thì thầm nho nhỏ
Lại bèn hỏi bóng thời gian
Chỉ nghe một nỗi mênh mang
Giữa trời trống không lộnggió
Dẫu rằng đời như quán trọ
Vẫn còn thương tiếc bóng chim
Vỗ bay một cách im lìm
Không đâu còn lưu dấu tích
Bơ vơ tìm về cô tịch
Mênh mông tổ ấm chim đâu
Xanh xanh bát ngát một màu
Cuối chiều hoàng hôn tim tím
Lan man bụi mờ khói quyện
Chim bay vỗ cánh tầm không.
Đi đâu cũng nhớ trở về !
Tháng 07-2005
Thong dong trời xanh mâytrắng
Trời xanh mây trắng thongdong
Óng vàng rải nhẹ nắng hong
Bướm bay vườn rau đón gió
Một đàn trẻ thơ nho nhỏ
Kéo nhau chạy giỡn bông đùa
Tù tì khi được khi thua
Dỗi hờn nhìn nhau phúng phính
Nắng chiều đi về cuối đỉnh
Ráng chiều đổ bóng hoàng hôn
Khép dần một nẻo cô thôn
Đi vào hương thơm đồng nội
Ánh trăng nhô dần le lói
Kéo về nhè nhẹ thôn trang
Câu hò tiếng hát vang vang
Từng mái tranh nghèo khói quyện
Hương quê ươm tình lưu luyến
Thơm mùi đồng lúa trỗ bông
Thơ ngây như bé mục đồng
Tương lân như sông với bến
Kéo nhau kẻ đi người đến
Như từng mùa lúa đơm bông
Ngày kia cắt lúa bỏ đồng
Đất còn ươm ươm gốc rạ
Vậy mà còn đây tất cả
Bàn bạc như những đêm đông
Xa rồi vẫn nhớ vẫn trông
Quê nghèo thơm thơm đất mẹ
Bảo nhau thì thầm khe khẽ
Đi đâu cũng nhớ trở về.
Trăm năm một kiếp con người !
Tháng 07-2005
Trăm năm một kiếp con người
Nào ai hiểu hết khóc cười thế nhân
“Đã mang lấy nghiệp vào than”
Làm người phải biết phongtrần lắm nghe
Một năm, bú, ngủ, quo que
Hai năm, bò, đứng, khóc nhèquá tay
Ba năm, nũng nịu suốt ngày
Bốn năm, quậy, phá, mặt nàynhớp nhơ
Năm năm, bập bẹ i tờ
Sáu năm, tập đọc u ơ vỡ lòng
Bảy năm, chạy, giỡn, chơi rong
Tám năm, bắt bướm, nhảy vòng,đu dây
Chín năm, bè bạn vui vầy
Mười năm học hỏi, nay nầy,mai kia
Mười một, hơi lớn rồi kìa
Mười hai, tập bước lên rìacấp hai
Mười ba, rón rén tương lai
Mười bốn, nhổ gót, tóc mai ướcthề
Mười lăm, dệt mộng trong mê
Mười sáu, trăng tỏa đi về mếnthương
Mười bảy, ngắm ảnh, soi gương
Mười tám, từ giã mái trườngcấp ba
Mười chín, cất bước lân la
Hai mươi, thổi mộng trên đàthần tiên
Hăm mốt, hơi biết truân chuyên
Hăm hai, hơi nếm những miền sơnkhê
Hăm ba, rẽ lối đường về
Hăm bốn, sóng nước con đê bếnđò
Hăm lăm, từng bước âu lo
Hăm sáu, phải sống sao cho đànghoàng
Hăm bảy, lần lửa tân toan
Hăm tám, bớt tiếng cười giònngày xưa
Hăm chín, giảm bớt dây dưa
Ba mươi, nhi lập, có chưa vớiđời
Ba mốt, hơi lắm đầy vơi
Ba hai, thuyền đã buông lơimái chèo
Ba ba, mặt nước eo sèo
Ba bốn, càng thấm cánh bèohợp tan
Ba lăm, tiếng hát còn vang
Ba sáu, khẽ gảy cung đàn hòaca
Ba bảy, giảm thói kiêu sa
Ba tám, nên học mặn mà, trầmtư
Ba chín, thuyền đã lắt lư
Bốn mươi, đứng tuổi, hơi dưnửa đời ?
Bốn mốt, giảm bớt ăn chơi
Bốn hai, càng biết giữ lờigiữ thân
Bốn ba, đã mấy phong trần
Bốn bốn, vân cẩu phù vân đãnhiều
Bốn lăm, trân quí, tin yêu
Bốn sáu, gìn giữ những điềugiá gương
Bốn bảy, mấy bước đường trường
Bốn tám, đã phủ phong sươngmấy lần
Bốn chín, bảo trọng, ân cần
Năm mươi, tuổi đã nhọc thânsức tàn
Năm mốt, xuống dốc đèo ngang
Năm hai, lối ngược, không canđảm nhiều
Năm ba, đồi núi nguyên siêu
Năm bốn, hố thẳm, tiêu điềugiá băng
Năm lăm, leo đỉnh diễm hằng
Năm sáu, xuống biển, buồm căngcánh buồm
Năm bảy, gát mái chiều hôm
Năm tám, lối ngõ đầu thôn, đivề
Năm chín, tàn những cơn mê
Sáu mươi, tuổi đã ê chề trầngian
Sáu mốt, ngán ngẫm dọc ngang
Sáu hai, gát lại bên đàngngày mai
Sáu ba, nhỏ giọt một hai
Sáu bốn, qua những đêm dàingấn sương
Sáu lăm, giã biệt muôn phương
Sáu sáu, tìm lại quê hươngcủa mình
Sáu bảy, dõi bóng theo hình
Sáu tám, trên nẻo về dinh đãgần
Sáu chín, dừng lại bước chân
Bảy mươi tuổi đã, thế trần cổlai
Bảy mốt, đã bước lên ngai
Bảy hai, không lão, thì aibây giờ
Bảy ba, mắt yếu tai lờ
Bảy bốn, thân thể xác xơ, điêutàn
Bảy lăm, hết những cưu mang
Bảy sáu, giảm thiểu, khôngmàng những chi
Bảy bảy, đô cổ kinh kỳ
Bảy tám, nào muốn những gìnữa đâu
Bảy chín, nhìn nước qua cầu
Tám mươi tuổi hạc, da mồi,tóc sương
Tám mốt, hết tỏ, hết tường
Tám hai, lú lẫn, dọc đường bỏquên
Tám ba, lẩn thẩn hom hem
Tám bốn, còn biết kèm nhèm làmay
Tám lăm, Ông ở nơi đây ?
Tám sáu, Bà ở chỗ nầy, phảikhông ?
Tám bảy, rã rợi thân còng
Tám tám, lẩy bẩy còn mong chinào
Tám chín, tay thấp, chân cao
Chín mươi, đại thọ, dễ nàomấy ai ?
Chín mốt, may được lai rai
Chín hai, phong tước trên đài lão nhân
Chín ba, như áng phù vân
Chín bốn, nhẹ hững như chân không còn
Chín lăm, vuông sắp thànhtròn
Chín sáu, gỗ đá vẫn còn trơ trơ
Chín bảy, thôi một giấc mơ
Chín tám, xoáy nước cuốn cờ buông trôi
Chín chín, quá một cuộc đời
Trăm năm, thế kỷ, hết lời thế nhân
Trả đời lại gánh phong trần
Trả đời lại cuộc hồng trần phù sinh
Buông tay, nhắm mắt, riêngmình
Trăm năm cuộc thế, bóng hình trăm năm !
Miền Bắc quê hương tôi
Tháng 7-2005
Miền Bắc quê hương tôi
Từ thuở khai sinh, đã núi rừng hùng vĩ
Từ thuở nằm nôi, đã giòng giống Tiên Rồng
Đầu gối Trường Sơn, chân duỗi Biển Đông
Gắn bó, keo sơn, hy sinh, chịu đựng
Bắc, sáu tỉnh địa đầu, núi rừng gió lộng
Nam, vùng đất phì nhiêu, rộng mộ thênh thang
Dân quê tôi, phải nặng gánhgiang san
Người quê tôi, phải đội trời đạpđất
Miền Bắc quê hương tôi
Mang tiết tháo tự muôn đời,bất khuất
Vác trung trinh tự muôn thuở,kiêu hùng
Gìn ngàn xưa, để giữ đến vôcùng
Luyện gai góc, để rèn gươngson sắt
Luôn đi đầu nên trả giá quá đắt
Ghì kỷ cương nên đến lại vềsau
Thuyền ngược xuôi, vững taylái con tàu
Vượt bão táp, miễn về sôngbến cũ
Miền Bắc quê hương tôi
Là cái nôi, đầu đời nhắn nhủ
Là văn vật, kiều diễm đan thanh
Là khai nguyên, vóc dáng tinhanh
Tự nguồn gốc và truyền traothế hệ
Miền Ngược, Miền Xuôi, đi vềkhông dễ
Đá tảng, hòn chồng, lăn lócnhiêu khê
Năm ngàn năm, vẫn nguyên vẹn ướcthề
Cho non nước vẫn đời đời,muôn thuở
Miền Bắc quê hương tôi
Mang điệu hát bi ai, làm saokhông nhớ
Mang lời ca hoành tráng, làmsao không thương
Nên đi đâu, dù cách mấy đoạn đường
Nhớ Việt Nam, là nhớ cáinôi dân tộc
Cả Việt Bắc, là núi rừng đổdốc
Cả Trung Du, là đèo kéo điệptrùng
Chạy về xuôi, cuối lưu vựcsông Hồng
Ra tận biển, cho bềnh bồngsóng nước
Miền Bắc quê hương tôi
Hùng dũng, hiên ngang, quânthù khiếp phục
Khí tiết đường đường, muônthuở soi chung
Lẫm liệt, hy sinh, chịu đựng tớicùng
Tiếp nối huy hoàng, rạng danhkim cổ
Miền Bắc ơi, quê hương tôi từđộ
Thuở khơi dòng, khai mở non sông
Nên đi đâu, lòng luôn nhớ dặnlòng
Thương cho những con người,ngàn năm văn vật
Miền Bắc quê hương tôi
Gian khó oằn vai, chung lưng đấucật
Sông núi hiểm nghèo, chống đỡlầm than
Đất nước hồn thiêng, ngangdọc dọc ngang
Nhưng rất chân tình, và giàulòng mẫn cảm
Tiếng hát xa đưa, câu hò tảnmạn
Khúc nhạc muôn đời, tình tựyêu thương
Ta mang tiếng hát lên đường
Ai người Miền Bắc quê hươngcủa mình
Thương nhau như bóng thươnghình
Nhớ nhau như nguyệt lung linhtrăng vàng
Ta mang tiếng hát âm vang
Thương thương nhớ nhớ trên đàng ta đi !
Miền Trung quê hương tôi
Tháng 7-2005
Miền Trung quê hương tôi
Ruộng quắn khô cằn, đất cày lên sỏi đá
Một nắng hai sương, giọt mồ hôi lã chã
Cơm độn ngô khoai, từ thuở mới chào đời
Những khó nghèo, đập giũa con người tôi
Theo thời gian, thường già hơn trước tuổi
Miền Trung quê hương tôi
Miền thùy dương, biển ngàn khơi gió gọi
Sóng điệp trùng, xô đẩy kéo bờ xa
Dãy Trường Sơn nghiêng rừng thấp mặn mà
Đèo cao cả vắt đỉnh đồi dịu vợi
Vừa lớn lên đã nghe tiếng mẹ gọi
Bước vào đời lại thẩm thấu lời cha
Nhớ không con, luôn thương nước thương nhà
Dù có trải thời kỳ nào cũng vậy
Miền Trung quê hương tôi
Đất hẹp người đông nên đi đâu cũng thấy
Mang nặng vác đau nhưng miệng thắm môi cười
Một bước đến rồi, muôn bước sẽ không nguôi
Khổ cực trăm chiều, nhưng giàu tình giàu nghĩa
Sống đậm đà, ngọt ngào như đường lau vị mía
Lòng thanh tao, hiền dịu như dừa nõn hương cau
Mắt hằn sâu, luôn chứa đựng một màu
Tâm dũng khí, nhuộm thanh thiên sông núi
Miền Trung quê hương tôi
Đất khô cằn một đời cặm cụi
Sỏi đá mòn đập dũa gian lao
Sóng nhấp nhô lòng chẳng xônxao
Biển gầm thét không hề khiếpphục
Lại nhớ câu, sông có khúc ngườicó lúc
Lại nghe câu, khi lên dốc lúcxuống đèo
Đá dẫu mòn nhưng lòng dạ đẳngđeo
Sông dù cạn nhưng muôn đờikhông đổi
Miền Trung quê hương tôi
Một nguyện ước, vẹn câu thềmãi mãi
Hai truân chuyên, trọn gánhvác hy sinh
Ba gian lao, rèn đức tínhtrung trinh
Bốn khó nhọc, luyện can trườngnghị lực
Trên đồi dốc hay tận cùng đáyvực
Vẫn ngẩng đầu, và bước tớihiên ngang
Mỗi bước đi là lẫm liệt đànghoàng
Không khép nép, hay gục đầucúi mặt
Miền Trung quê hương tôi
Vốn khổ nghèo nên không ekhúc ngặt
Dẫm chông gai nên không ngạigió sương
Càng gian truân càng bảo bọchổ tương
Càng hiểm hốc càng giẫm mềmsỏi đá
Miền thùy dương, ôi mến thươngchi lạ
Sóng rạt rào, ôi ngát đượmtình quê
Núi ven non, ấp ủ vẹn ước thề
Sông ven biển, cưu mang tình non nước
Ai có về Miền Trung
Cho tôi xin gởi trước
Thăm con người, và thăm cả Miền Trung
Hẹn lòng hai chữ thủy chung
Trọn tình non nước tận cùngmới thôi
Cho tôi mang cả cuộc đời
Để thương để nhớ ai ngườiMiền Trung !
Miền Namquê hương tôi
Tháng 7-2005
Miền Nam quê hươngtôi
Ruộng lúa phì nhiêu, cò baythẳng cánh
Đò dọc đò ngang, sông nướchữu tình
Thuyền nối sóng thuyền, lạchnối bờ kinh
Hương thắm tình nồng, thơm thơmbông lúa
Tiếng hát câu hò, tin yêuchan chứa
Cuộc sống trong lành, gió máttrăng thanh
Lồng lộng mênh mang, mâytrắng trời xanh
Kiều diễm mộng mơ, tranh thêugấm vóc
Miền Nam quê hươngtôi
Đất trời cho, ít trải qua gaigóc
Của bát ngàn, ít thấm vị trầmkha
Sống thật chân, nên tìnhnghĩa đậm đà
Đời non trẻ, ba trăm năm lịchsử
Người Miền Nam, như câu hòtình tự
Dân Miền Nam, như tiếnghát đầu đời
Như con cò, bay lả lướt thảnhthơi
Như con cá, nhởn nhơ trênsóng nước
Miền Nam quê hươngtôi
Sống đơn sơ như cây tràm cây đước
Luôn vỗ về như thuyền đậu bênđê
Tóc buông vai, xỏa một mái ướcthề
Hồn êm đẹp, thuở hẹn hò niênthiếu
Môi mỉm cười, kết nụ hoa hàmtiếu
Mộng bình thường, dệt màu tímhoa sim
Tình nồng nàn như máu chảy vềtim
Thật bình dị nhưng kiêu sadiễm tuyệt
Miền Nam quê hươngtôi
Vốn bao dung không nặng nềtiểu tiết
Vốn khiêm từ không câu nệ hơnthua
Lợi danh chi, hoa trái sẵnbốn mùa
Nhân ảnh chi, những hơn thuaphù phiếm
Đất Miền Nam như con tàuvĩ tuyến
Để cho người Miền Bắc, vớiMiền Trung
Chỗ dừng chân và vui sốngthong dong
Sau những chuỗi đầy giantruân xuôi ngược
Miền Nam quê hươngtôi
Dù đi sau nhưng đã được về trước
Ba trăm năm như hiện thểthanh bình
Cho cả quê hương, đất nướccủa mình
Bông hoa đẹp đã ngàn năm xâydựng
Đất êm ả, đá mềm chân cứng
Ngọc viễn đông, có sẵn bạcvàng
Ngày đang lên, đợi đêm ngủ chưatàn
Trăng chiếu rọi, chờ hoànghôn chưa tắt
Miền Nam quê hươngtôi
Nước mặn đồng chua, nhưng lúamùa dư dật
Gạo thóc đầy sân, nắng ấm đã đemphơi
Miền Nam quê của tôiơi
Tôi mang tiếng hát đầu đờilớn lên
Miền Nam đi dễ khóquên
Như sông bến nước mon men bênđường
Hò đưa tiếng nhạc du dương
Như bông lúa sớm vương vươngnắng chiều
Cầu tre lắt lẻo cầu kiều
Người đi kẻ đến dập dìu lạiqua
Tôi mang tiếng hát lời ca
Bập bùng bếp lửa mọi nhà MiềnNam
Tôi mang khúc nhạc lên đàng
Lúa reo gió nắng Miền Nam chan hòa
Miền Nam là lá là hoa
Như thêu nến ngọc kết tòa thiên thư !
Miền Nam, quê của tôi ơi !
Việt Nam quê hương tôi !
Tháng 7-2005
Việt Nam tổ quốc tôi
Của giòng giống Lạc Hồng, năm ngàn năm văn hiến
Khai quốc, an bang, tạo lậpquê hương
Đã tận xa xưa, từ thuở Hùng Vương
Cho đến hôm nay, trải dàilịch sử
Nét đẹp đầu đời, quê hươngtình tự
Lưu vực sông Hồng, vùng đấtphôi sinh
Giòng giống Rồng Tiên, lượnkhúc uốn mình
Thành mảnh dư đồ, hình congChữ S
Việt Nam đất nướctôi
Một dân tộc hiền hòa, nhưngtrung kiên bất khuất
Trọng đức hiếu sinh, nhưngquật khởi quật cường
Ngoài, chống ngoại xâm.Trong, dựng yêu thương
Như tình nghĩa đồng bào, nhưanh em một bọc
Xương trắng chất chồng, cao hơnđỉnh dốc
Máu đỏ thấm sâu, hơn biển hơnsông
Vì nước vì dân, trên dưới mộtlòng
Hồn thiêng khói quyện, cờ bayphất phới
Việt Nam quê hươngtôi
Dân tộc kiêu hùng, ngẩng đầu đitới
Trí dũng có thừa, ngang dọcdọc ngang
Nhứt hô bá ứng, bảo vệ giangsan
Sạch bóng ngoại xâm, đời đờioanh liệt
Một, cố thủ, muôn người nhưmột
Hai, cầm canh, giữ thế antoàn
Ba, quyết tiến, sử tích huyhoàng
Bốn, khải hoàn, bài ca chiếnthắng
Việt Nam dân tộc tôi
Tay trong tay, lòng bên lòng sâu nặng
Biển có lay, và núi có thểdời
Nhưng Việt Nam, vẫn mộtkhối tuyệt vời
Là chân lý, không có gìchuyển được
Vỗ Biển Đông, cuộn cao hơnsóng nước
Tựa Trường Sơn, bền vững hơnnúi non
Rèn tâm lực, sáng chói hơnsắt son
Luyện chí khí, đất trời cònrúng động
Việt Nam, đồng bàotôi
Hồn tươi đẹp, còn hơn thêuước mộng
Sống hữu tình, còn hơn dệt ươmmơ
Xây gấm vóc, còn hơn nhữngbài thơ
Trông cẩm tú, còn hơn tranhdiễm ảo
Noi thánh đức, để tô bồi vươngđạo
Rọi hiền nhân, để dè bỉ báquyền
Hòa thiện mỹ nên đẹp cả baMiền
Ươm chơn thể nên người ngườisáng lạng
Việt Nam, người dântôi
Trọng bằng hữu, nên kết thânbốn biển
Trọng tương lân, nên bầu bạnnăm châu
Vốn đường đường, nên bất cứ nơiđâu
Biết xử sự và công bằng giaotế
Dù một người, hay muôn ngườicũng thế
Dù một năm, hay đến cả muôn năm
Vẫn thanh thiên vằng vặc tựatrăng rằm
Vẫn chói lọi huy hoàng vangkim cổ
Ta bước đi, quê hương ta đó
Hỡi những người Việt Nam ta ơi
Hãy truyền trao, đón nhận, mỉm cười
Việt Nam rạng rỡ sáng ngời
Việt Nam muôn thuở, của người Việt Nam.