TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - 41
(Từ bài số 401 đến số 410)
01 Một vạch—Ba thế hệ ! 401
02 Tình núi nghĩa rừng ! 402
03 Tình biển nghĩa sông ! 403
04 Nắng—Mưa tranh biện ! 404
05 Ngày—Đêm tâm sự ! 405
06 Hữu không hữu, khác gì không diệu hữu !406
07 Tôi đi mãi trên hành trình bất diệt ! 407
08 Nghe rừng khua gió núi 408
09 Đôi vành khô ứ đọng ! 409
10 Mai nầy biết ru ! 410
Một vạch-ba thế hệ !
Tháng 06-2005
Tôi gặp anh lang thang trên đồinúi
Tôi gặp chị buồn buồn cạnhdòng sông
Tôi gặp em vọc đất giữa ruộngđồng
Xin ghi lại những điều khihan hỏi
Anh ở đó từ một thời lửa khói
Xương thịt tan vào lòng đấtven rừng
Hương hồn bay giữa đồi núichập chùng
Để thổn thức theo chiều dàilịch sử
Chị ở đó bên dòng sông bến cũ
Tình tơ vương theo nghĩa nướcđong đầy
Mở niềm chung khép lại nỗiniềm tây
Để ôm ấp nụ hồng trong giálạnh
Thế còn em làm gì trên đồngvắng
Cái tuổi thơ, em có làm gì đâu
Em đang chơi cùng bọn trẻ chăntrâu
Bỗng biến mất một chiều buồnquê mẹ
Anh, chị, em, mỗi người thầmnói khẽ
Và gặp nhau trong cửa ngõ tâmhồn
Tôi ngồi đây nghe lòng dạ bồnchồn
Xin thương tiếc cho những ngườiđã mất
Thấy thương anh như niềm đaucủa đất
Thấy thương chị như tình nướcnhớ sông
Thấy thương em như lúa mạ nhớđồng
Theo dòng chuyển mỗi một thờikinh dị
Thắp nén hương xin nguyện cầuhuyền bí
Anh, chị, em xin hòa quyệnhồn thiêng
Nối đường dài từ lịch sử tổtiên
Cho chúng tôi, và đàn em thếhệ.
Tình núi nghĩa rừng !
Tháng 06-2005
Rừng già gạn hỏi núi non
Đã bao nhiêu tuổi mà còn xuânxanh
Núi rằng lạ thật không anh
Nào đâu có tuổi mà xanh vớigià
Còn anh sao gọi rừng già
Vì trơ gốc cội mặn mà gió sương
Núi nghe cơ cảm xót thương
Nghiêng nghiêng bóng núi vươngvương cạnh rừng
Núi cao rừng thấp chập chùng
Lung linh kỳ bí điệp trùng xaxa
Núi non bên cạnh rừng già
Rừng reo gió hú la đà đầu non
Thời gian dù có hao mòn
Núi rừng muôn thuở vẫn cònthiên thu.
Tình biển nghĩa sông !
Tháng 06-2005
Nghĩa sông tình biển mênh mông
Sông đi ra biển, biển bồng rakhơi
Sông đi từ giữa núi đồi
Xuyên qua rừng nội trụt trồicao nguyên
Đi dần xuống tới trung nguyên
Băng qua ao lạch đến miền hạlưu
Ruộng cao đồng thấp, gò, u
Đi ra cho đến cửa ngù mớithôi
Sông đi cùng biển rong chơi
Năm châu bốn biển trong đờimấy ai
Mới hay biển rộng sông dài
Tình sông nghĩa biển nào phaisắc màu
Nước sông ra biển về đâu
Bốc thành hơi nước lại thâuvề nguồn
Mây ngàn đẫm hạt mưa tuông
Khi to khi nhỏ khi vuông khitròn
Thành con nước chảy dập dồn
Qua ghềnh qua thác qua cồn qua sông
Sông sâu cho cạn đáy lòng
Biển sâu cho cạn tình đong nghĩa đầy
Cho non cho nước cho mây
Cho mưa cho gió cho ngày cho đêm
Tình sông nghĩa biển êm đềm
Nghĩa sông tình biển càng thêm mặn mà
Hát lên khúc nhạc câu ca
Sông dài biển rộng tình ca muôn đời.
Nắng-Mưa tranh biện !
Tháng06-2005
Buồn buồn nắng hỏi thăm mưa
Đi đâu lâu lắm sao chưa trở về
Mưa rằng lạc lối sơn khê
Mây còn giăng mắc lê thê trên ngàn
Đất trời rộng quá thênhthang
Để ta chận lại bắt ngang đem về
Còn anh, sao nắng ủ ê
Nắng thiêu, nắng đốt mỏi mê điêu tàn
Nắng nồng, nắng cháy, chóichan
Nắng hực đổ lửa, nắng tàn bạo canh
Nắng nghe nổi trận tam bành
Liền phang một mạch, liền banh một lèo
Còn anh, khi tịt, hết xeo
Khi mưa mưa đổ, eo sèo còn mưa
Mưa sáng mưa tối mưa trưa
Mưa ngày chưa đã mưa bừa qua đêm
Mưa dầm, sỏi đá cũng mềm
Mưa dề lũ lụt chền ền ra kia
Mưa cho nước đổ đầm đìa
Mưa đi thúi đất, mưa « dìa » thúi cây
Hai anh đang gắt gỏng gây
Thôi đừng nói nữa, thế nầy được không
Nắng rằng, chẳng phải tạiông
Mưa rằng, không lẽ chẳng ông, tại bà
Này này, hãy bỏ chuyện qua
Sao cho chừng mực vậy mà nắng mưa
Nắng mưa biết đủ biết vừa
Đừng đem trút hết để chừa mai sau
Nắng mưa đừng có đâu mâu
Đừng đem trút hết trên đầu trần gian
Nắng sao cho đẹp nắng vàng
Mưa sao tí tách mưa mang nướcvề
Hai mùa mưa nắng đề huề
Đã không trách nắng nào hềtrách mưa
Nắng mưa hòa thuận nghe chưa
Cùng thương nhân thế cho vừalòng ai.
Ngày-Đêm tâm sự !
Tháng 06-2005
Buồn buồn ngày hỏi thăm đêm
Sao đêm u tối kèm nhem thếnày
Này này, nói thiệt anh hay
Tại anh sáng quắt cả ngàyphát rêm
Nên tôi mang lại êm đềm
Khép trong cánh tối ngủ êm cho đời
Chớ tôi sáng nữa thì thôi
Người trong nhân thế chịu đời sao yên
Còn bao sinh vật về đêm
Suốt ngày nằm ngủ chẳng thèm cựa đâu
Ngày đêm gối tựa kê đầu
Làm nhịp sáng tối bắt cầu lại qua
Đêm đêm thắp giãi ngân hà
Ngày ngày soi bóng bóng tà tà dương
Đêm ru giấc mộng nghê thường
Ngày ru giấc điệp trên đường về đâu
Có ngày chầm chậm qua mau
Có đêm chầm chậm canh thâu đợi chờ
Vầng đông mở cửa tinh mơ
Hết đêm ngày đến, thời giờ khắc ghi
Ngày ngày tuần tự qua đi
Đêm đêm lại đến có chi đâu nào
Cho đêm những giấc chiêm bao
Cho ngày dậy nắng đẹp bao nắng vàng
Đêm ngày mở cửa nhân gian
Cùng reo nhân thế trên đàng phù sinh
Sáng đi tối đến an bình
Cho đêm ngày trọn như mìnhvới ta.
Hữu không hữu, khác gì không diệu hữu !
Tháng 06-2005
Tôi là một con thuyền phiêu du viễn xứ
Mấy mươi năm chèo chống cõi trần gian
Những đi qua, đã bỏ lại bên đàng
Những chưa đến, còn xa mờ vời vợi
Chim rũ cánh giữa lưng trời đã mỏi
Chiều thấp dần mà tổ mãi tìm đâu
Trước mặt, chơi vơi, thăm thẳm một màu
Sau lưng, mất hút, không nơi điểm tựa
Cõi hữu thinh, mọi nẻo đường mở cửa
Cõi vô thinh, không một lối gợn hình
Sống như mơ còn mộng ảo lung linh
Thà mượn huyễn vẽ vời tranh gió bụi
Bám vào đó để phiêu du một cõi
Vẫn còn hơn buông thả chốn mịt mù
Dù bảo rằng trở về với thiên thu
Để sống với tánh linh không dấu vết
Hữu là giả, vô lại càng rỗng tuếch
Tôi không mơ để níu lấy thường hằng
Thà tôi làm cát bụi thả trôi lăn
Đi đi mãi trên hành trình bất tận
Tôi bám có dù cho rằng lẩn thẩn
Còn bám không, cho là có, lạ chưa
Hai danh từ, hai mệnh thể đẩy đưa
Tôi chọn có, rong chơi cho phỉ sức
Thuyền viễn xứ nổi khắp cùng đáy vực
Thuyền phiêu du trôi khắp chốn diêm phù
Tôi không về trong cõi tịnhthiên thu
Bám cái không, rồi nằm yên,nín thở
Tôi làm một con thuyền đimuôn thuở
Cỡi phong trần góp nhặt bụiphù sinh
Dù cho ai trong diệu hữu vôhình
Đừng có trách và nhìn tôitiếc rẻ
Giữa hữu-vô, khác nhau mộtlằn kẽ
Tôi nắm lằn để kẽ nét mà chơi
Nếu bỏ đi còn gì nữa trong đời
Hữu không hữu, khác gì khôngdiệu hữu!
Tôi đi mãi, trên hành trình bất diệt !
Tháng 06-2005
Nếu bảo chết là trở về cátbụi
Hỏi suối vàng còn có chỗ đểdung
Mà xưa nay nhào vô đó tớicùng
Nhét một đống thì làm sao thởnổi
Cõi trần gian dù gian trầnkhá đủ
Tôi vẫn rong cho nát mộng basinh
Giữa thênh thang sao không bướcđăng trình
Tội tình chi phải nằm imthiêm thiếp
Mượn cát bụi tôi đi trongmuôn kiếp
Để nhìn chơi cùng cát bụi phùdu
Đứng yên chi cho rong phủ mịtmù
Hình không nhận vẽ chi trongvô tướng
Nói cõi nào cũng chỉ là huyễntượng
Đứng cõi này, nói cõi khác,lạ không
Tôi đứng đây, cho cõi hữu làkhông
Thì cõi vô, lấy gì mà làm có
Còn nếu bảo, vào trần gianchi khổ
Tránh trần gian, như thế cókhổ không
Bám vào vô, nói chi nữa lôngbông
Thà bám hữu, muôn hình baothú vị
Hai nguyên tác vẽ lên đườngbất nhị
Bỏ cái nầy, tìm cái khác,cũng vậy thôi
Cho nên tôi vẫn tự tại riêngtôi
Rong cho phỉ, cõi nào tôicũng mặc
Sao trời vụt tắt
Vẽ ánh thiều quang
Tôi có đây, cả một cõi trầngian
Đi đi mãi, trên hành trìnhbất diệt !
Nghe rừng khua gió núi
Tháng 06-2005
Đừng đánh đổ, quãng đường dàiquá lắm
Đánh đổ ai, đánh đổ cả chínhmình
Mười năm rồi, khi trông lạithất kinh
Hai mươi năm nữa, còn chi đểnói
Có buồn không, con nai vàngbên bờ suối
Có buồn không, con vượn húgiữa rừng khuya
Trong âm u, còn hậm hực phânchia
Trăng đã gát cuối đầu non hócnúi
Người đã đi vào thiên thubuồn tủi
Người cội cằn ngồi trơ gốcrung cây
Người phất cờ khi đã nắmtrong tay
Cùng cố thủ leo lên đồi chítử
Lưỡng hổ tranh hùng, nhứtsanh nhứt tử
Đa cáo tranh phong, đại náo đạithương
Anh nào cũng tranh, khí thế đườngđường
Mang bào ảnh, phết phù du vâncẩu
Rồi bỏ nhau đi, ai tình aitội
Rồi bỏ nhau đi, ai tội aitình
Đày biển dâu cho nát bã nhụcvinh
Đọa thương hải cho tang điềnứ đọng
Đã mười năm, đến cuối đồi hyvọng
Hai mươi năm, chưa ra khỏi đườnghầm
Khi buông tay, mang ân hậnngậm câm
Gốc nhìn cội, trông đầu trơtóc bạc
Vô tình nghe tiếng vạc
Cất tiếng hót kêu đêm
Nhắm mắt ngó xuống thềm
Tàn một đời ê ẩm
Anh hùng tận khi anh hùng đãthấm
Chỉ trượng phu mới biết chỗdừng chân
Gát lại mái phong trần
Thả vèo cơn gió bụi
Ta đứng lại nghe rừng khuagió núi
Tiếng đêm khuya vẫn gào thétcanh trường
Tiếng tự tình reo trên khắpquê hương
Giọt nước mắt đọng đôi bờ thămthẳm !
Đôi vành khô ứ đọng !
Tháng 6 – 2005
Tôi vẫn nhớ những bàn tay vẫyvẫy
Tiễn tôi đi từ ngày đó lâu rồi
Bóng nhỏ dần rồi mất hút xa xôi
Còn đọng lại chưa nhòa trongký ức
Chiếc xe chạy bon bon về phía trước
Tôi đứng yên nhìn ngược lại phía sau
Cho đến khi biên biếc chỉ một màu
Khép nhỏ lại cuối khung trời thăm thẳm
Tôi ngồi yên nghe tâm tư trĩu nặng
Hình dung nơi khi đến sẽ ra sao
Mang từ ly trong nhung nhớ rạcrào
Từ ngày đó, xa dần, xa mãi mãi
Tôi vẫn nhớ những bàn tay vẫyvẫy
Của ngày nào tiễn biệt bước tôiđi
Theo thời gian gõ những nhịpchia ly
Của từng nốt trên cung đàn cònmất
Biết bao người đã đi vào lòngđất
Biết bao người tắm gội bụi trầngian
Nợ nhân sinh mỗi kẻ bước lên đàng
Mang nghiệp dĩ vào đời cùngduyên số
Tôi vẫn nhớ chuyến ra đi ngàyđó
Đến hôm nay đã một quãng đườngdài
Còn nằm yên trong ký ức chưaphai
Nhưng trụ diệt cỡi vô thườngbiến hoại
Cánh cửa tử khép chân trời vờivợi
Cánh cửa sinh mở mặt mới tinhmơ
Những bàn tay vẫy vẫy thật xamờ
Và ngày đó vẫn còn đây thăm thẳm
Ngồi một mình ở một nơi thanhvắng
Tôi lục ra trong gói cũ hànhtrang
Một chuyến đi đã biền biệt muônngàn
Bỗng ươn ướt đôi vành khô ứ đọng!!!
Mai nầy biết ru !
Tháng 06-2005
Mai nầy cất bước ra đi
Thời gian còn nhớ những gì đãqua
Mai nầy cất bước đi xa
Không gian còn dính dấu nhòa đãvương
Phù sinh gối mộng nghê thường
Bụi mờ đan kín trên đường thếnhân
Còn chăng đôi nét phong trần
Mờ mờ nhân ảnh phù vân cuốitrời
Cuộc đời dù có trong đời
Biển khơi dù có trùng khơimấy bờ
Rồi ra như một cơn mơ
Bừng con mắt dậy vật vờ đêmkhuya
Dòng sông mấy khúc chia lìa
Nhịp cầu mấy nhịp đi-về vôthinh
Còn đâu chiếc bóng vương hình
Thuyền du mấy bến phù sinhmấy lần
Mai nầy gởi lại phù vân
Gió sương nhòa nhạt phongtrần bụi bay
Mai nầy gởi gió heo may
Phất phơ chiếc lá tỏ bày bèomây
Khi chưa đến lúc mai nầy
Đến khi tới lúc mai nầy biết ru !!!