TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 36
(Từ bài số 351 đến số 360)
Đã mòn ba vạn sáu ! 351
Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết ! 352
Nâng tay ôm giấc ngủ yên 353
Hồn sông núi gác câu thề, bỏ ngõ ! 354
Ta về 355
Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế ! 356
Sống, biết sống, và phải sống ! 357
Khổ nghèo ôm thân phận ! 358
Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động ! 359
Không thành danh cũng thành nhân em nhé ! 360
Đã mòn ba vạn sáu !
Tháng 6-2005
Đường còn dài sao bước chân đã mỏi
Ý còn nhiều nhưng lực đã tiêu ma
Nhuộm gió sương đã tàn tạ phong ba
Thuyền xơ mạn đã làm trơ sóng bạc
Dừng chân lại cùng ta nghe tiếng hát
Trời nghiêng nghiêng đổ bóng xế nương chiều
Đường trần gian vỗ tiếng gõ cô liêu
Người lữ thứ trơ vơ nhìn gió bụi
Bóng cây cả cõi cằn bên bờ suối
Bóng cây non đội nắng gối rừng thưa
Chốn hoang vu vang vọng gió xa đưa
Mòn cát bụi trên bước đường du thủ
Bỗng thức giấc khua rừng khuya ngái ngủ
Chợt vương vai động gió thổi đêm dài
Xoa bàn tay nắn bóp đôi bờ vai
Chai với đá giũa mòn bao sinh lực
Đường xuống dốc dọ bước đi từng mức
Bỏ sau lưng thời vượt núi băng ngàn
Thật vô tình hỡi cái đập thời gian
Là xương thịt làm sao không xây xát
Ta ngồi đây trên đồi cao gió mát
Ánh tà dương nghiêng bóng đổ vương dài
Góp rong rêu vẽ lại tấm hình hài
Nhặt xơ xác ghi dọc đường gió bụi
Nghiêng nghiêng vách núi
Ngả bóng rừng khuya
Dừng bước chân ngẫm nghĩ phút chia lìa
Nhanh quá nhĩ, đã mòn ba vạn sáu !!!
Ta đang sống, nghĩa là ta sẽ chết!
Tháng 6-2005
Ta đang sống nghĩa là ta đang chết
Mỗi ngày qua là chết mất một ngày
Mỗi chiều qua là bóng ngả về tây
Cuộc đời ta đang dần dần ngắn lại
Trong tự thể đột sinh và đột thải
Những huyết cầu hồng bạch xô xát nhau
Những kháng sinh đối kháng kịch ê đầu
Một thành lũy phủ che bao khí độc
Ở bên ngoài đối diện nhiều hiểm hóc
Mọi sắc trần trơ trụi bãi phù sa
Mọi khổ vui náo động tựa chớp lòa
Để công phá một trận đồ tử thủ
Thời xuân trẻ dễ dàng trong phòng ngự
Lúc già nua dù có mấy viện binh
Nhưng cổ thành đã tàn lực, rung rinh
Chẳng mấy chốc, đầu hàng vô điều kiện
Ta đang sống là lâm vào trận tuyến
Không tấn công, chỉ củng cố dự phòng
Một thời gian rồi cũng phải đi đong
Ta đang sống nghĩa là ta sẽ chết.
Nâng tay ôm giấc ngủ yên
Tháng 6-2005
(Viết chonhững ai đang mang bịnh mất ngủ !)
Nâng tay ôm giấc ngủ yên
Bỏ quên gió bụi ưu phiền phía sau
Núi mơ kê giấc mộng đào
Suối tiên róc rách lạc vào hư vô
Phập phồng hơi thở nhấp nhô
Ngũ thân rã phách cơ hồ lìa xa
Trên đầu khối óc nổ hoa
Góc phòng nghiêng ngửa một tòa đảo điên
Còn nguyên đến cả ưu phiền
Còn nguyên một giấc ngủ yên chưa về
Chập chờn nửa tỉnh nửa mê
Nửa ôm giấc mộng nửa kê gối đầu
Lặng nhìn gác cửa đêm thâu
Hai con mắt xót đỏ ngầu trắng canh
Cho xin giấc ngủ yên lành
Trơ vơ một cõi ngó quanh đêm dài.
Hồn sông núi, gác câu thề, bỏ ngõ!
Tháng 04-2005
Một ngày năm ấy
Quê hương tràn khói lửa
Họ đã chiếm Miền Nam. Dẫm raMiền Trung
Và đạp lên đất Bắc. Vậy làhết rồi
Bóng dáng thực dân, bắt đầuquay lại
Bốn năm sau, như con tàu cầntay lái
Họ trao cho mình lập chínhthể quốc gia
Chỉ coi về hành chánh, trịan, lấy lệ qua loa
Còn tất cả, họ nắm vai tròchủ chốt
Một ngày năm ấy
Trận cứ điểm dâng cao cùngtột
Biến Việt Nam thành haimảnh phân đôi
Bến Hải chia phôi. Hai bờ vĩtuyến
Miền Bắc đây rồi, buồn buồnkhói quyện
Miền Nam đây rồi, mờtỏa bụi bay
Hai khối tranh nhau, đạn xớibom cày
Làm tan nát ngửa nghiêng mọimiền đất mẹ
Một ngày năm ấy
Xéo cả quê hương, điêu linhquạnh quẽ
Họ bày trò, Việt Nam tự quyếtlấy nhau
Sự tự quyết kia, nói nữa chiđau
Những vết tích tro tàn khơitức tưởi
Miệng không nói được, tê đầungọn lưỡi
Tai không nghe được, tủi nhụcphủ đầu
Vận nước nổi trôi, cuốn chảyqua cầu
Giờ lịch sử rung theo chiềudĩ vãng
Một ngày năm ấy
Tấp bờ lau, giạt bơ phờ, tảnmạn
Trông mong manh, liều nhắmmắt, từ ly
Cuối phương trời phó mộtchuyến ra đi
Thân đất khách mấy mươi nămtrôi nổi
Một ngày năm ấy
Quá khứ dần qua, tương laichưa tới
Quê hương ơi, còn đợi biếtbao giờ
Việt Nam ơi, sôngnước chảy mấy bờ
Thuyền viễn xứ lang thang vềbến cũ
Một ngày năm ấy
Nhận bao nhiêu, không đủ
Cho bao nhiêu, không thừa
Tình quê hương tròn nguyệnước hay chưa
Hồn sông núi gác câu thề bỏngõ !
Ta về
Tháng 04-2005
“Tavề ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”
Ta về gìn giữ keo sơn
Dù xưa dù cũ không sờn sắt son
Ta về xây đắp núi non
Dù cho nước chảy đá mòn chẳng phai
Ta về xây dựng tương lai
Dù cho tháng đợi năm dài chẳng thuyên
Ta về thăm lại mọi miền
Nước non một dãi nối liền quê hương
Ta về nhắn gởi tình thương
Rung lên từng nhịp trên đường ta đi
Ta về thăm lại Kinh Kỳ
Thành đô Phố cũ những gì xa xưa
Ta về cho nắng đổ mưa
Cho hương thơm nhụy cho vừa những ai
Ta về Bến Nghé, Đồng Nai
Nhớ thương lục tỉnh, vành đai Sài Gòn
Ta về Hà Nội bồn chồn
Buồn trông hoài cổ nghe hồn nao nao
Ta về như giấc chiêm bao
Như đêm đã hết trăng sao còn gì
Mới ngày nào đó ta đi
Thời gian đã đổi đến khi ta về
Mới ngày nào đó ta về
Thời gian đã đổi lối về ta đi
Ta đi không nghĩa từ ly
Như tàu rời bến cũng vì sân ga
“Ta về ta tắm ao ta
Dù trong dù đục ao nhà vẫn hơn”
Dù cát bụi hay là tôi, vẫn thế !
Tháng 04-2005
Ngó lên trời thì trời cao lồng lộng
Ngó xuống đất thì đất rộng thênh thang
Trong phút giây tôi bỗng thấy bàng hoàng
Nghĩa lý gì một tấm thân bé nhỏ
Nhìn thỉ chung bóng thời gianbỏ ngõ
Nhìn mông mênh bóng khônggian vô cùng
Nhìn huyễn sinh tôi bỗng thấyhãi hùng
Sống và chết khác nhau bằnghơi thở
Cát bụi nào tạo ra tôi đâychớ
Hình hài nào tạo vóc dáng củatôi
Một ngày kia khi cõi sống hếthơi
Thì cõi chết không mời tôivẫn tới
Sống với thân hư huyễn còntạm gọi
Chết lặng câm thì hình tướngra sao
Tôi là ai làm sao biết đượcnào
Hay rỗng không mà thật ra tôicó
Thế thì chết đâu phải là bỏxó
Sao bảo rằng cát bụi sẽ tiêuma
Không từ không tôi vẫn có đấymà
Cõi vô hình cũng hay hay chứnhĩ !
Cõi hữu hình nhưng thật ramộng mị
Vào nhân gian nên đón nhậnthân người
Mượn hình hài cát bụi thấyvui vui
Dù bé nhỏ vẫn là tôi, có mặt
Ngó lên trời, kìa, trăng saovằng vặc
Ngó xuống đất, kìa, vạn vậtvô cùng
Tôi là tôi từ vô thỉ vô chung
Dù cát bụi hay là tôi, vẫnthế !!!
Sống biết sống, và phải sống!
Tháng 04-2005
Trong nhân gian không cóquyền xúc phạm
Chỉ nâng niu, trân trọngngười với người
Chỉ trao nhau trìu mến với nụcười
Cho tình đời không có nhiềungăn cách
Trong nhân thế tình nhân gianchuyển mạch
Người với người kêu tiếng gọitình thương
Hãy tránh đi những đổ nát thêlương
Cùng dung thứ đừng gieo chithù hận
Cuộc nhân thế lọc đi bao cặnbẩn
Để tâm hồn biết hướng thượngvươn lên
Giữa đất trời cao rộng quá,thênh thênh
Đừng ích kỷ hẹp hòi trongvũng tối
Dòng chuyển hóa biết tô bồiđổi mới
Theo thời gian ngày thêm một tốthơn
Đừng nhùng nhằng bên vết cũlối mòn
Đứng giậm chân dưới tườngthành cổ hũ
Nếu biết sống cuộc đời bao kỳthú
Còn nếu không nhân thế kiếpđọa đày
Một ngày kia khi nhắm mắtbuông tay
Cũng trả lại trần gian chonhân thế
Mọi dòng sông đều tuông racửa bể
Mọi con đường đều có đích đểđi
Ai vì ai ai như thế ai vì
Sống biết sống sống trong đờiphải sống !
Khổ nghèo ôm thân phận !
Tháng 04-2005
Ai có hiểu những con ngườinghèo khó
Cả cuộc đời thắt ngặt đến ngungơ
Cái nghèo đeo dai dẳng muốnphát khờ
Làm chi được cái khôn đem bórọ
Mới mở mắt đã thấy đầy giankhó
Đến tối mò cái khổ lại chồngthêm
Có những khi đang ngủ nó nổilên
Thành giấc mơ hãi hùng lotrối chết
Khổ với nghèo ngày càng thêmđan kết
Tháng năm dài đờ đẫn thở hếtra
Đi đó đây nhìn cuộc sống củangười ta
Về vừa tới xó nhà trông phátquải
Người cùng khốn cái nghèo đèocái dại
Mới có câu cái khó bó cáikhôn”
Theo thời gian thêm ứ đọngdập dồn
Tiền với bạc chẳng bao giờdính túi
Vậy mà suốt đời sớm hôm cặmcụi
Mái nhà tranh đắp vá đámruộng cằn
Khi thất mùa phải lo chạy cânđong
Khi bịnh hoạn nằm lì khôngthang thuốc
Người dư dả nói sao nghe mướtrượt
Đâu phải tôi chỉ an phận thủthường
Không có tiền làm sao chảivới bương
Đã vay mượn vài phen lời sanhlỗ
Trả không nổi nên đày thêmcái khổ
Số khổ nghèo còn lớn hơn sốkhông
Còn nặng hơn đeo tù ngục cùmgông
Không xiềng xích mà cả đời tùtúng
Người nghèo khổ còn hơn ngườigiam lỏng
Còn hơn người vỡ nợ thở khôngra
Chuyện nọ kia càng khốn khổthấy bà
Nên lủi thủi xó nhà ôm thân phận!
Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bất động !
Tháng 04-2005
Tôi là tôi của một bờ ốc đảo
Mang âm thầm nói chuyện vớiriêng tư
Mang riêng tư đi vào nẻothiên thu
Để muôn đời hoang mờ trongsương bạc
Tôi là tôi của một vì sao lạc
Bay lang thang trong vũ trụvô cùng
Với ngàn xa đến vạn lý muôntrùng
Để nhìn ngắm những thiên hàdi động
Tôi là tôi của mây ngàn lồnglộng
Chập chùng trôi chìm nổi khắpmuôn phương
Giữa trời cao và cùng tậnbiên cương
Để nhìn ngắm không gian mấytầng chồng chất
Tôi là tôi của gió bay lấtphất
Khung trời nào cũng đều đã điqua
Khi nhanh nhanh khi chầm chậmla đà
Vương vương nhẹ mọi bóng hìnhtrước mặt
Tôi là tôi của âm ba tích tắc
Vượt vô cùng đột phá mọi âmthanh
Đến và đi trong một thoángthật nhanh
Sẽ có mặt nơi nơi cần biếnhiện
Tôi là tôi của suối nguồnsông biển
Bến nước nào cũng dẫn đến bờsông
Con sông nào cũng nước cuốntheo dòng
Ra biển cả cân bằng trời caobiển rộng
Tôi là tôi của tử sinh sựsống
Mang hình hài cùng giã huyễnđi hoang
Bỡi vì thân cát bụi chẳng haomòn
Khi vũ trụ còn hằng hà thiênthể
Tôi là tôi của kệch thô vi tế
Nên đời tôi sẽ hiện hữu vôcùng
Khi càn khôn khép lại cửa thỉchung
Tôi sẽ ngủ một giấc yên, bấtđộng !
Không thành danh cũng thành nhân em nhé !
Tháng 5-2005
Người em nhỏ, đang làm gì,đứng đó
Sao buồn buồn, dáng tư lự,đăm chiêu
Hay nhìn đời giữa gió tấpmuôn chiều
Cái tuổi trẻ của em, nhiều áingại
Đời là cuộc trường chinh ngànquan ải
Sống là cuộc phiêu hành vạnchông gai
Ai cũng như ai, rồi cứ thế, miệtmài
Và mỗi kẻ, một cuộc đời, tiếnbước
Vì lớn hơn em, nên tôi đitrước
Vì nhỏ hơn tôi, em sẽ đi sau
Cùng nhân gian nhưng sẽ chẳnggiống nhau
Vốn đã khác bỡi mỗi người mộtvẻ
Đã bước đi, phải đôi lần vấpté
Vấp té rồi, thì lại phải đứnglên
Đừng sợ lo, mà nằm đó, ngủquên
Đời, phải biết thành công nhờthất bại
Em cứ giữ con thuyền và vữnglái
Nước muôn sông, đời muôn nẻo,để đi
Sống trong đời đừng có áingại chi
Em cứ sống, rồi ra, em sẽbiết
Em cứ sống như lòng em đãquyết
Cứ bước đi rồi sẽ đến, em ơi
Khi đã mang một kiếp sống conngười
Không thành danh cũng thành nhân, em nhé !