TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 27
(Từ bài số 261 đến số 270)
61. Cảm niệm Cố HT Thích Huyền Vi 261
62. Ta cứ tưởng, đời ta ghê gớmlắm ! 262
63. Qua từng lăng kính ! 263
64. Ta xin Góp Mặt Cuộc Đời ! 264
65. Vén lau lách bên bờ rêu sỏi đá! 265
66. Này em nhé, cuộc đời là thế đó! 266
67. Thân cát bụi, cũng tiêu ma mộtkiếp ! 267
68. Tôi không vẽ một khung trờithơ mộng 268
69. Đời ta, từ đó vậy mà ! 269
70. Ba mươi năm, lịch sử trôi dòng! 270
Cảm niệm Giác linh Cố Hòa Thượng Thích Huyền Vi
Kính bái,ngày 16-02-2005
Ngày Mồng Bảy tháng Giêng năm Ất Dậu
Tin từ Tòng Lâm Pháp quốc, loan đi
Linh Sơn Tăng Thống, thượng Huyền hạ Vi
Xả báo ta bà, an nhiên thị tịch
80 năm, nhập thế hoằng dương, trùng quang chấn tích
59 năm, đạo lạp uyên thâm, Linh tụ Sơn môn
40 trụ xứ, trên khắp năm châu, phạm vũ huy hoàng
Đệ nhất thuyết pháp một thời, danh truyền vang dội
Hạnh nguyện độ tha, chưa hề biết mỏi
Nương cánh không gian, bay khắp muôn phương
Diện mạo trang nghiêm, tăng tướng đường đường
Tiếng pháp âm uy nghi, như sư tử hống
Đối với Giáo Hội, Ngài là một nhà lương đống
Đối với Đạo Pháp, Ngài thuộc hàng trưởng thượng Như Lai
Đối với tông môn, Ngài xứng danh kế thế hoằng khai
Đối với pháp lữ, Ngài là bậc đạo cao đức trọng
Trời đất rộng, nhưng chim Bằng gãy cánh
Cỡi vô thường, đành thuận thế hợp tan
Ngài an nhiên, nhưng đệ tử hàng hàng
Đều qui hướng cửa Huyền Vi, vi diệu
Linh Sơn Hội, một đóa hoa hàm tiếu
Linh Sơn môn, bảy hàng đệ tử thế thừa
Linh Sơn tông, năm châu nội ngoại, đủ chưa
Linh Sơn phong, vẫn xưa nay, bất diệt
Theo bóng Bổn Sư, dặm dài trên Núi Tuyết
Tùy duyên Như Kế, diệu dụng khắp nơi nơi
Tùy cơ Giải Đạo, chuyển xe pháp độ đời
Đạo lý Huyền Vi, thuyền từ đăng bỉ ngạn
“Ân giáo dưỡng, một đời, nên huệ mạng”
Nghĩa ân sư, nguyện theo dấu, đáp đền
Pháp quyến, môn đồ, huynh đệ, tử tôn
Vì Thầy, Tổ, cùng nương nhau, tế độ
Dù ngàn gian khổ
Một dạ, chẳng sờn
Dù vạn thiệt hơn
Một ly, không chuyển
Luôn ghi nhớ Bóng Huyền Vi, pháp quyến
Bảo răn nhau, hội Linh Thứu, cùng về
Nguyện vì đời, xin cứu khổ quần mê
Nguyện vì đạo, chân thành xây diệu pháp.
Ta cứ tưởng, đời ta ghê gớm lắm !
Tháng02-2005
Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm
Nhưng thật tình chẳng có nghĩa gì đâu
Nhớ những gian truân, bóp trán, vò đầu
Trông thảm não còn hơn con cóc lác
Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm
Làm cho nhiều nhưng có được bao nhiêu
Nhớ lúc co ro, cùng cực, hẩmhiu
Trông ủm thủm còn thua conkhỉ mốc
Ta cứ tưởng đời ta ghê gớm lắm
Suy cho cùng chẳng có nghĩa ra sao
Nhớ thuở hàn vi đói rách, xanh xao
Trông dị hợm khác gì con chó ghẻ
Đừng biếm đời, biếm mình, cho ra vẻ
Thật bình thường, mà cứ nghĩ thanh cao
Chưa lên voi, đã huênh hoang, vênh váo, tự hào
Khi xuống chó, ôm lủi thủi, gục đầu, cúi mặt
Nhớ những trận, đau kinh hồn, quặn thắt
Thở không ra, miệng không nói, khò khè
Dáng buồn xo, trùm kín mít, im re
Nằm thim thíp, sự đời không muốn ngó
Đó là chỉ những cơn đau nho nhỏ
Chớ lỡ mang những tật bịnh nguy nan
Chết không xong, mà sống cũng không màng
Những vặt vãnh bản thân, còn lo không nổi
Nếu may mắn, thì tàn đời, mệt mỏi
Tay yếu, chân run, tai điếc, mắt mờ
Lú lẫn bèo nhèo, lẩm cẩm xác xơ
Nghĩ phát quải khi tuổi già xuống dốc
Ngay hôm nay, có những khi cô độc
Ngẫm riêng mình và ngẫm kiếp trần gian
Dài hơn thước mấy, rộng được mấy gang
Còn nếu chết, tan hoang theo cát bụi
Ngẫm như thế, đừng làm trời, làm cụi
Đừng khinh thường thiên hạ chẳng còn ai
Còn có bao lăm, mà cậy thế cậy tài
Mà cứ tưởng, đời ta ghê gớm lắm !!!
Qua Từng Lăng Kính !
Tháng 02-2005
Chuyển từng nấc đi qua từng lăng kính
Xoay cái nhìn chân thực cõi trần gian
Từ thô sơ cho đến cùng tột đỉnh
Từ thanh tao cho đến những bẽ bàng
Con người ấy, qua cái nhìn thi sĩ
Chữ hay ho cũng cạn hết ngôn từ
Kiều diễm vốn đong đầy trang tuyệt mỹ
Tả thế nào vẫn thấy nét còn dư
Con người ấy, đi qua nhà nhiếp ảnh
Tấm chân dung tăng thêm vẻ tuyệt trần
Từng kiểu mẫu, uốn qua nhiều góc cạnh
Tranh thêu hình, gấm thêu vóc, giai nhân
Con người ấy, qua cái nhìn văn sĩ
Sách thêm trang, chữ thêm nghĩa, gợn màu
Dùng ngòi bút như rồng bay phượng múa
Khi lên non, lúc xuống biển, chìm sâu
Con người ấy, đi qua nhà y học
Từng âm ba cộng hưởng mọi tế bào
Nhùi một đống, làn da ôm một bọc
Thịt xương nào cũng sống chết hư hao
Con người ấy, đi qua nhà đạo giáo
Đã lăn tròn qua nhiều cửa tử sinh
Vẻ bên ngoài, dù cân đai áo mão
Nhưng chân tâm mới thật sự đẹp xinh
Còn vi trùng, nhìn qua con người ấy
Như thế đồ, chiến trận, khó xông pha
Thế đối kháng, thế cầm canh, cạm bẩy
Mục tiêu nào, ai là địch, ai ta
Còn đạo tỳ, nhìn qua con người ấy
Ván đóng khung, nặng nhẹ, ngắn hay dài
Đã ra tay là hết phương cựa quậy
Nấm mồ hoang, cỏ dại vén tuyền đài
Con người ấy, qua cái nhìn cát bụi
Cát bụi nào cũng bụi cát tan hoang
Bóng thời gian, duyên tựu thành ngắn ngủi
Rồi rong rêu, phủ kín nét điêu tàn
Ta phải hiểu cuộc đời là thế đó
Tang hải nhiều càng bạt đãi biển dâu
Nên biết sống, đừng để đời buông bỏ
Đừng nổi trôi như nước chảy qua cầu !
Ta xin Góp Mặt Cuộc Đời !
Tháng 02-2005
Taxin đỡ bóng hoàng hôn
Ráng chiều chậm xuống, đêm hôm chậm về
Ta xin rút ngắn lê thê
Cho mong được vẹn, cho thềđược trông
Ta xin thu nhỏ số không
Cho ai cũng có thành công trong đời
Ta xin khép lại biển khơi
Cho thuyền cập bến, không trôi xa bờ
Ta xin chận lại ước mơ
Biến thành sự thật nên thơ cho người
Ta xin mở cửa đẹp tươi
Cho người nhân thế mỉm cười trần ai
Ta xin lấp những chông gai
Tang thương đã lắm dặm dài gió sương
Ta xin mở những con đường
Sơn khê thôi khó, bình thường đi qua
Ta xin lợp lại mái nhà
Thời gian mục nát đẫy đà nắng mưa
Ta xin đếm những sao thưa
Mập mờ xa tít, cho vừa bóng đêm
Dù cho một chút ấm êm
Đừng đem đổ xuống dưới thềm giá băng
Dù cho một ngọn hải đăng
Đừng vùi tắt ngấm cản ngăn đi về
Sông dài mới biết bến mê
Biển sâu mới biết bốn bề khó qua
Cuộc đời, mình cũng có ta !
Cho mình góp mặt cùng ta cuộc đời.
Vén lau lách, bên bờ rêu sỏi đá !
Tháng 02-2005
Vén lau lách để tìm đường vẽ lối
Vạch chông gai để dọ dẫm bước đi
Ở phía trước, cả khung trời mời gọi
Còn lân la ái ngại để làm gì
Chân không bước đến ngày tàn cũng mỏi
Tay không làm cũng yếu lúc già nua
Bóng thời gian dù âm thầm không nói
Nhưng rong rêu cát bụi ngọn gió lùa
Kìa sỏi đá đã phô bày ghềnh láng
Nên đường đời nào bằng phẳng riêng ai
Cõi phù thế vốn thiên hình vạn trạng
Nên cuộc đời phải đối diện chông gai
Mới sinh ra, đâu hẹn ngày hẹn tháng
Đâu sẵn vinh quang, phú quí, giàu nghèo
Ai chọn bọc điều, hũ đường, chĩnh nếp
Chốn cô cùng, gian khó, để cho ai
Mới sinh ra, tự riêng mình độc đạo
Nẻo đi về vẽ theo lối rêu xanh
“Thiện ác đáo đầu chung hữu báo”
Dù ra sao, cũng cây cỏ ngậm vành
Có tiểu nhân mới biết người quân tử
Có thấp hèn mới rõ mặt trượng phu
Hướng tương lai, nhìn hôm nay, quá khứ
Muốn thanh cao thì phải thoát âm u
Đã sinh ra thì ai ai cũng sống
Đều cùng chung một kiếp cõi diêm phù
Nhưng phải sống và cho đời hy vọng
Chứ đừng đem băng giá rải hoang vu
Vén lau lách bên bờ rêu sỏi đá
Vạch cho đời soi rọi những tấm gương
Sống và chết có nghĩa gì đâu tá
Đều tan hoang theo khúc nhạc nghê thường.
Này em nhé, cuộc đời là thế đó !
Tháng 02-2005
Này em nhé, cuộc đời là thế đó
Chốn trần gian đâu phải cõi Thiên Đàng
Làm con người cùng trong kiếpnhân gian
Thì phải sống làm sao cho ýnghĩa
Này em nhé, cuộc đời là thếđó
Chốn dương trần đâu phải cõiTây Phương
Làm con người đừng tác tạođau thương
Mà phải sống làm sao cho hữuích
Này em nhé, cuộc đời là thếđó
Nhưng mỗi người mỗi khác, aigiống ai
Đừng than van, đừng trách cứ,thở dài
Mà biết sống làm sao cho đángsống
Làm muỗi mòng ở đầm lầy nướcđọng
Làm cá kình vùng vẫy giữabiển khơi
Làm cánh chim, bay lượn khắpnơi nơi
Làm giun dế, vùi thân nơi ngõtối
Làm vì sao, cuối lưng trời lelói
Làm vầng trăng, sáng tỏa mọinẻo đường
Hoàng hôn về, nán đợi bóng tàdương
Bình minh hiện, vừng đôngbừng tỏ rạng
Này em nhé, cuộc đời là thếđó
Cứ an vui và sống trọn cuộcđời
Bãi phù sa nên cát lở đất bồi
Dòng tạo hóa đã bày trò hưhuyễn
Này em nhé, cuộc đời là thếđó
Đã sinh ra thì chấp nhận, thếthôi
Em ra sao, băng giá cũng lênngôi
Em chẳng ra sao, núi đồi cùnglộng gió
Này em nhé, cuộc đời là thếđó
Viết cho tôi, cũng để viếtcho em
Rồi mai kia ta cùng bướcxuống thềm
Đời như thế, và đời như thếđó !!!
Thân cát bụi, cũng tiêu ma một kiếp !
Tháng 02-2005
Ta đang sống, nghĩa là ta chưa chết
Sống chẳng ra chi mà sống thật lạ kỳ
Sống chẳng nghĩa gì mà sống cái chi chi
Hết đi đứng, loay hoay, thì lại ăn với ngủ
Mới thức dậy, còn gật gù, chưa đủ
Muốn đi nằm, nhưng lại kiếm cái ăn
Chuyện nọ chuyện kia chưa kịp lăng xăng
Đã phát mệt lại đòi đi ngủ tiếp
Ngủ như chết, thần ngủ theo không kịp
Khi thức ra, mới biết sống nhăn răng
Chưa làm gì đã nhớ đến cái ăn
Mới ăn xong lại nằm lăn ra ngủ
Ăn với ngủ, còn xưa hơn tích cũ
Mấy mươi năm, vậy mà kén chọn hoài
Vô bữa trước, đã trả bữa sau thôi
Vậy mà nghe, cứ đòi ăn đủ thứ
Có những bữa ních no nê, ứ nự
Thở không ra, ôm bụng, thậtlà ngu
Ngày hôm sau, cái miệng đãchu chu
Từ sáng giờ, chưa ăn gì, đóiphát khùng lên được
Ta mách trước con người ta mấy nước
Để ai trông, đừng cảm thấy nực cười
Cái ăn cái ngủ thật lắm dễ ngươi
Nhưng “ăn được ngủ được là tiên” mà nị
Ngẫm cuộc đời, nó sao sao ấy nhĩ
Sống loay hoay rồi chết chẳng còn chi
Làm năm ba thứ, ra tích sự gì
Vậy mà than cái nợ đời đau khổ
Hết ăn-ngủ, lại nói-cười, hô hố
Chẳng ra trò trống gì, còn trách móc chê bai
Một ngày kia khi nhắm mắt buông tay
Thân cát bụi cũng tiêu ma một kiếp !
Tôi không vẽ một khung trời thơmộng !
Tháng02-2005
Tôi không vẽ cho em
Một khung trời thơ mộng
Sự thật của cuộc đời
Không bằng phẳng đâu em
Khi như nước hồ thu
Yên lặng gió, êm đềm
Khi như sóng ba đào
Bỗng trào dâng vùi dập
Khi êm ả như đường dài thẳng tắp
Khi chông chênh như hang ổ gập ghềnh
Khi quang đãng như trời rộng thênh thênh
Khi đen đúa như quanh co ngõ tối
Ai cũng có từng con đường đi tới
Tuy cùng đường nhưng chẳng ai giống ai
Phải vượt qua, phải đối diện, dài dài
Mỗi thành bại còn nhờ cơ may mắn
Em sẽ biết bồ hòn nhiều vị đắng
Em sẽ hiểu mật đường, ngọt lịm ra sao
Em sẽ ngạc nhiên, đời gian dối chiêm bao
Em sẽ nhận chân, những tâm hồn chân thật
Ai nói trước, đời như thế, trật lất !
Ai bảo rằng, em như thế, nằm mơ !
Mỗi một khoảng đời em, dài ngắn, đẫn đờ
Sống với nó, chưa biết sẽ ra sao
Mà muốn vượt qua, cơ hồ hết thở
Em sẽ đi, qua ngưỡng cửa trần ai, gian khổ
Em sẽ đi, qua những lối nhân gian, đủ màu
Rồi em sẽ hiểu cuộc đời, càng thấm càng đau
Và em sẽ thuơng cuộc đời, những gì chưa ước vẹn.
Đời ta, từ đó, vậy mà !
Tháng 02-2005
Taxin mở cửa ngàn xa
Để xem hình bóng của ta nơi nào
Ta xin nhặt những hư hao
Để xem dấu vết hôm nào ở đâu
Ta xin kết lại nương dâu
Để xem tan hợp mấy màu hợp tan
Ta xin vén lớp mây ngàn
Để tìm sao lạc lang thang cuối trời
Cuộc đời như những trò chơi
Mà sao khổ ải cho người trần gian
Cuộc đời như những âm vang
Mà sao réo rắt cung đàn thế nhân
Gió sương mấy lớp phong trần
Biển dâu mấy lớp phù vân đi về
Ta xin giải những cơn mê
Để cho ước hẹn lời thề chưa qua
Ta xin đỡ bóng trăng ngà
Để cho ngấn lá la đà đầu sương
Ta xin rũ bóng nghê thường
Để cho cuộc sống bình thường mà thôi
Dù ta ở tận xa xôi
Hay như tiếng vọng bên đồi hoang vu
Dù ta ở tận mịt mù
Hay như tiếng nhạc thiên thu không lời
Dù xong một kiếp trong đời
Không xong một kiếp của ngườitrần gian
Dù cho một tiếng âm vang
Hay không một tiếng trên đàngta đi
Rồi ta chẳng hẹn ước gì
Cuộc đời muôn hướng ta đi muôn trùng
Khi nào kết liễu vô chung
Thì ta kết thúc điểm cùng với ta
Đời ta, từ đó, vậy mà !
Ba mươi năm, lịch sử trôidòng !
* Thơ Nhạc * Tháng 02-2005
Ba mươi năm một kiếp con người
Ba mươi năm vận nước nổi trôi
Ba mươi năm đau khổ một đời
Ba mươi năm không thuở nào nguôi
Ba mươi năm lịch sử trôi dòng
Ba mươi năm nào núi nào sông
Ba mươi năm lòng vẫn dặn lòng
Ba mươi năm mong vẫn chờ mong
Ba mươi năm non nước Ba Miền
Ba mươi năm nghiệt ngã oankhiên
Ba mươi năm thân thể hao mòn
Ba mươi năm hổ mặt Tổ Tiên
Ba mươi năm nào phố nàophường
Ba mươi năm trên khắp quêhương
Ba mươi năm bao nỗi đoạntrường
Ba mươi năm máu lệ tangthương
Ba mươi năm dòng giống davàng
Ba mươi năm tổ quốc Việt Nam
Ba mươi năm thống khổ điêutàn
Ba mươi năm sao vẫn lầm than
Ba mươi năm nhớ thuở huyhoàng
Ba mươi năm nhớ thuở bìnhmông
Ba mươi năm, rồi đó, vẫn còn
Ba mươi năm, sao nữa, cònvang.