TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 24
(Từ bài số 231 đến số 240)
31 Bài thơ mười một : Gởi riêng nhà 231
32 Bài thơ mười hai : Thăm lại trường xưa 232
33 Bài thơ mười ba : Thăm người nghèo 233
34 Bài thơ mười bốn : Gởi người phế nhân 234
35 Bài thơ 15 : Gởi miền nước mặn đồng chua 235
36 Bài thơ 16 : Gởi người ở vùng cao 236
37 Bài thơ 17 : Thăm người mua bán ve chai 237
38 Bài thơ 18 : Thăm chị bán hàng rong 238
39 Bài thơ 19 : Thăm giới doanh thương 239
40 Bài thơ 20 : Tôi gởi thơ tôi 240
BàiThơ Mười Một : Gởi Riêng Nhà
Tháng 12-2004
Bài thơ mười một gởi riêngnhà
Tôi sẽ hỏi thăm hết cả nhà
Trước hết, xin hỏi ba hỏi mẹ
Rồi sau, mới hỏi đến gần xa
Ba đã già rồi, có khỏe không
Mẹ đeo tuổi hạc, đá đeo bông
Đến nay ốm yếu còn chi nữa
Trông được ngày nào thì cứtrông
Tóc bạc của ba nhuộm giósương
Còn kia, tóc trắng, mẹ sầuthương
Trắng treo đủng đỉnh chòm mâybạc
Hết cả cuộc đời, bỡi cháu con
Anh đã làm gì để thế ba
Quyền huynh thế phụ ấy là nhà
Anh tay cầm lái em chèo chống
Mới xứng là anh của cả nhà
Còn chị làm gì hỡ chị ơi
Hai vai liễu yếu gánh hai nơi
Bên này đã nặng, bên kia nữa
Như mẹ bây giờ đó, chị ơi !
Và còn em nữa phải không em
Đừng ỷ làm em mà ẽm èm
Anh chị đi đầu nên vất vả
Làm em phải hiểu mới là em
Còn hàng xóm nữa còn bà con
Còn ý tương lân, cho vẹn toàn
Dù có ra sao ta vẫn nhớ
Ân tình nghĩa trọng tấm lòng son.
Bài Thơ Mười Hai :Thăm lại trường xưa
Tháng 12-2004
Bài mười hai gởi về trường cũ
Để nhớ ngày xưa dưới mái trường
Bạn bè khi ấy còn đâu đó
Trường cũ đây rồi ai vấn vương
Ai về nhớ lại mái trường xưa
Hai buổi sớm chiều dẫu nắng mưa
Nhưng ít mấy khi ta vắng mặt
Học trò hiếu học dễ thương chưa
Trường xưa lối cũ đã đi qua
Ai đứng buồn trông những xót xa
Năm tháng tàn phai, mờ dấu tích
Phất phơ chiếc lá cuốn la đà
Ngày đó, ai chầm chậm bước đi
Cho ai nhanh bước cứ đi đi
Và ai, ghi vết hằng, lưu dấu
Ghi lại đường đi, ghi những gì
Khi học, có người hay đến trước
Khi tan, có người lại về sau
Thời gian cứ thế trôi đi mãi
Nhưng để không gian gợn sắc màu
Học xong, kết thúc, phải chiatay
Thuở ấy, nào ai nghĩ, có ngày
Sẽ đến trường xưa nhìn lối cũ
Chìm trong dĩ vãng, thấy hayhay !!!
Bài ThơMười Ba : Thăm Người Nghèo
Tháng 12-2004
Bài thứ mười ba thăm giớinghèo
Cái nghèo đeo đẳng mãi đeotheo
Tháng năm thỉnh thoảng chưaqua ngặt
Thì hỏi làm chi thoát cáinghèo
Vốn nghèo nên sống chẳng rachi
Thiếu trước hụt sau, khổ nóđì
Thẩm thấu cuộc đời nhiều bấthạnh
Cây sầu dần lớn với cây bi
Tôi đã nhìn qua thấy tậntường
Cái nghèo quay quắt khổ khônglường
Nào cha nào mẹ nào con cháu
Vá víu từng ngày thật thảmthương
Mái tranh chừa lỗ, ngó ôngtrời
Vách lá chừa khe, đón gióchơi
Cơm cháy phơi khô, dành nấucháo
Nhà không đóng cửa, chẳng aidời
Tháng năm lui tới, không aihỏi
Thấp thỏm lân la, chẳng aimời
Đem bán cái nghèo, không aigọi
Đem khoe cái thiếu, chẳng aichơi
Cái nghèo cứ thế nó làm reo
Reo suốt một đời đến mốc meo
Đem ném chẳng rơi, quăng chẳngrớt
Biết đâu, lỡ chết, nó còntheo
Xin cảm ơn ai hiểu phận nghèo
Đời tôi tệ quá, bạt hơn bèo
Trông qua ngó lại, còn nghequải
Khú đế như miêu, nó vẫn meo!!!
BàiThơ Mười Bốn : Gởi Người Phế Nhân
Tháng 12-2004
Mười bốn, tôi xin gởi phếnhân
Làm sao như thế biết sao lần
Tôi xin han hỏi tình chânthật
Chia xẻ những người không vẹnthân
Người nói một thời thuở chiếnchinh
Đạn bom đã cướp mất thân hình
Quê hương khói lửa đành camphận
Cam cả nhân gian chẳng nhớ mình
Người thì lại nói lúc thờibình
Giá áo túi cơm, ũi đất, sình
Tấc đất tấc vàng ra trái thúi
Nổ đoành một cái kéo về dinh
Người thì tàn tật mới ra đời
Cha mẹ trông qua luống rụngrời
Nhưng đã là con ươm giọt máu
Nên ươm đến cả một đời thôi
Người thì tật bịnh phát sinhra
Lúc trước cũng như ai ấy mà
Đâu biết hôm nay mang bịnhtật
Còn chi đâu nữa mà kêu ca
Có người lại bị bỡi thiên tai
Trần thế cớ chi chịu khổ dài
Ách nước tai trời sao tránhkhỏi
Đến ai đành chịu, trách chiai
Cuộc đời như thế, hỡ người ơi
Tiếng khóc lại chen lẫn tiếngcười
Thân thể nào ai mà biết được
Khi tàn, đành khổ đến tàn hơi
Ai có thương, đời sống phếnhân
Trần thân cho thấu nhữngphong trần
Xót thương cơ cảm, còn thươngxót
Cho những người mang kiếp phếnhân !!!
BàiThơ Mười Lăm : Gởi Miền Nước Mặn Đồng Chua
Tháng 12-2004
Bài mười lăm gởi miền nướcmặn
Quến đất phèn nhuộm cánh đồngchua
Bờ lau sậy vành đai lá chắn
Biển mênh mông sóng gợn giólùa
Thăm miền đất nước của quêtôi
Nước mặn đồng chua thấm mặnmôi
Ăn chắt mặc bền nên chất phác
Sống bình thường chẳng nghĩxa xôi
Hai bên mây nước kéo hai bờ
Én liệng cò bay cá lững lờ
Đôi nẻo giao thoa mùi mặnngọt
Khổ tuy nhiều đẹp cũng như mơ
Thủy triều lên xuống mỗi ngàyđêm
Khi thấp khi cao mấp mé thềm
Dấu nước vỗ bờ, in vách đá
Nước sâu dần, vách đá chênhvênh
Mây nước mênh mông giữa đấttrời
Bên bờ biển lộng sóng trùngkhơi
Trăng treo lơ lửng chòm mâybạc
Sao ngủ lưng trời sao rụngrơi
Nước mặn đồng chua ngấm biểndâu
Ra vô cũng phải bước qua cầu
Ngược xuôi cũng có thuyềnchèo chống
Hai nghiệp nông ngư đãi dãidầu
Gởi về miền đất mặn tôi ơi
Nước ngọt phèn chua nên lợlời
Nơi ấy, dân tôi đành phảisống
Một đời lam lũ sóng đầy vơi.
BàiThơ Mười Sáu : Gởi Người Ở Vùng Cao
Tháng 12-2004
Bài thơ mười sáu gởi vùng cao
Đồi thấp núi cao gió rạt rào
Tiếng nói vượt trùng reo vắngngắc
Rừng khuya gối mộng ngắmtrăng sao
Trăng tròn mười sáu lại tròntrăng
Đồi núi rừng khuya đón chịhằng
Ca hát bập bùng reo ánh lửa
Êm đềm vui sống những đêmtrăng
Nhà sàn dong dỏng cất venrừng
Vừa mát ban ngày, phòng tốibưng
Theo dấu đánh hơi, loài dãthú
Lâm le đêm viếng, biết đâuchừng
Dân cư thưa thớt sống đơn sơ
Sáng quảy gùi đi, chiều vátvò
Điểm hẹn miền xuôi cùng đổichác
Ngày ngày cứ thế chẳng âu lo
Rừng sâu, gió núi lộng xa xa
Lối nhỏ, đường đi, nẻo lạiqua
Có những loài hoa bên cỏ dại
Hương thơm, nhụy thắm, sắckiêu sa
Người ở trên cao sống đã lâu
Đã quen rừng núi lại quen màu
Nhìn trời, đủ biết mưa haynắng
Biết thuận hòa và cả thuẫnmâu
Lòng dạ thẳng ngay, tâm tánhhiền
Chẳng chua chẳng ngót chẳnghuyên thuyên
Nghĩ sao nói vậy lời chânthật
Như chim rừng lảnh lót tựnhiên.
BàiThơ Mười Bảy : Thăm Người Mua Bán Ve Chai
Tháng 12-2004
Gởi thăm những chị bán vechai
Buôn bán ra sao có đủ xài
Còn có chút dư, thêm chút để
Ngày qua ngày lại đến ngàymai
Cứ gọi là nghề cho dễ coi
Khi buôn nước mắt bán mồ hôi
Đó đây đi khắp trong thiên hạ
Có chuyến còn may, chuyến mấttoi
Bán buôn đủ mọi thứ trên đời
Xoong, chảo, nồi, niêu, chén,bát, môi
Nhôm, bạc, thau, chì, đồng,kẽm, sắt
Và thêm lông vịt nữa, ôi thôi!
Có chuyến đi gần, có chuyếnxa
Xe đò, xe lửa, đến xe tha
Ngắn năm ba bữa, dài tuần lễ
Khỏe khoắn gì đâu, mệt thấybà
Có khi kiếm được, có khikhông
Chọn lựa chẳng cho, họ đổđồng
Hốt đại đem về, rồi chất đống
Còn chi lời lỗ, vốn đi đoong
Kiếm cơm kiếm gạo được là may
Có bữa gặp cò, phủi trắng tay
Ấm ức về nhà, buồn thúi ruột
Rồi năm ba bữa lại đi ngay
Đã bao năm rồi như thế đó
Tay trắng hoàn tay, tay trắng tay
Kiếm chác đôi đồng, tiêu, trảnợ
Ve chai lây lất, xót thươngthay !!!
BàiThơ Mười Tám : Thăm Chị Bán Hàng Rong
Tháng 12-2004
Hỏi thăm những chị bán hàngrong
Cuộc sống ra sao, có đỡ không
Buôn bán những gì trong đóchị
Mỗi một ngày, kiếm được khákhông ?
Ngày ngày gồng gánh bán hàngrong
Những bữa nhanh tay, đỡ nhọclòng
Đỡ bỏ công, hôm khuya, sớmtối
Nai lưng, tiền cắt, kiếm đôiđồng
Bán khoai, bán bắp, bán chèxôi
Bù lại, chế qua, đủ đắp bồi
Bữa nọ, bữa kia, thay đổi món
Dần dà, khách khứa cũng quenthôi
Chị gánh hàng rong đến cuốiđường
Trời còn ngái ngủ mới tinhsương
Bước chân đon đả, đôi vaigánh
Thêm bớt kì kèo, đổ xótthương
Bán buôn, kiếm sống, tạm quangày
Hết bán rồi, thì lại trắngtay
Bán được ngày nào thì có sống
Còn không bán nữa, phải đong,vay
Cho nên đã trải mấy năm qua
Cho đến hôm nay tuổi đã già
Dậy sớm, thức khuya, đâu nổinữa
Lâu lâu một gánh, mệt ui cha
Mua gánh bán bưng khổ một đời
Khi buông đòn gánh, chẳng cònhơi
Đồng vô, mở cửa, đồng ra sạch
Biết thế, nhưng làm sao, chịơi !
Bài Thơ Mười Chín : Thăm Giới Doanh Thương
Tháng 12-2004
Bài thơ mười chín thăm doanhthương
Buôn bán, đương nhiên, đủ mọiđường
Nhưng sống có tiền, nhân cóhậu
Cho thuyền đời chở những thanhlương
Nghề nào cũng trải những chuacay
Khổ trí, nhọc tâm, xẫm mặtmày
Đổ sức cần lao, còn nặng nhẹ
Nhưng mà cố sống được, là may
Không buôn, không bán, chẳngai cho
Nhưng bán buôn thì phải đắnđo
Hơn thiệt, lỗ lời, sao phảiphải
Muốn đa, tích tiểu, đừng ănto
Tiếng làm người chủ, nói,nghe oai
Ai biết nai lưng đến cõm còi
Sớm tối bơ phờ, không thở nổi
Bạc tiền công sức, đếm đầyvơi
Người ta đã nghỉ tự đầu hôm
Mình thở không ra đến tối ồm
Vừa mới nửa khuya bừng thứcdậy
Lại làm, lại tính, lại lomkhom
Hỏi thăm cho biết những thâmtình
Biết sống ở đời, biết nhụcvinh
Chẳng trọng, chẳng khinh,chẳng dối trá
Ai ai cũng khổ, phải riêngmình
Bước ra, có tiếng thưa ôngchủ
Bước vô, chờ tiếng, để hỏi bà
Đừng để tiếng đời, khua uế xụ
Biết cho người và biết cho ta !!!
Bài Thơ Hai Mươi : Tôi Gởi Thơ Tôi !
Tháng12-2004
Bài hai mươi, viết gởi thơ tôi
Thăm khắp trùng dương, thăm núi đồi
Thăm khắp nơi, hang cùng ngõ hẻm
Gởi cho đời, và gởi cho tôi
Thơ tôi, đem gởi ở trên ngàn
Lơ lửng cho mây kéo langthang
Thăm thẳm cho sao mờ lấp lánh
Mênh mang cho nguyệt tỏatrăng vàng
Thơ tôi, đem gởi ở trên đồi
Cho núi lên non để ngó trời
Cho dốc lên đèo nhìn vũ trụ
Cho không gian hết những chơivơi
Thơ tôi, đem gởi ở trên cao
Để gió lay lay, lá xạt xào
Để cát bụi tàn, thôi khởiđộng
Xuống trần gian hết những hưhao
Thơ tôi, đem gởi xuống đầmsâu
Để thấm bùn nhơ phủ ngập đầu
Để vượt tầng không vươn khỏinước
Sợi thơ, vẫn óng ánh thiênthâu
Thơ tôi, đem gởi xuống dòngsông
Dù nổi trôi, mưa gió dập dồn
Dù có phiêu bồng ra biển cả
Làm cho thơ, ý đẹp khơi dòng
Thơ tôi, đem gởi xuống nươngdâu
Hải biến điền tang nhuộm sắcmàu
Lại có bờ lau bên cát bụi
Nên hồn thơ thấm những thươngđau
Không đâu, tôi có gởi đikhông
Nếu có thì thơ chẳng có dòng
Còn nếu không, thì thơ chẳngcó
Nên hồn thơ cứ mãi đi rong !!!