TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 20
(Từ bài số 191 đến số 200)
Vươnghình cát bụi lang thang 191
Chiếc bóng theo hình 192
Xóm nhỏ Tình Quê 193
Tôi là Người Dân Quê Đồn Điền 194
Tôi là Người Giáo Viên 195
Một ngày mai sẽ mới 196
Khốn khổ một đời xe thổ mộ ! 197
Tôi còn đó, vô cùng ! 198
Té một lần ngã gục ! 199
Lại mộtnhịp cầu ! 200
Vương HìnhCát Bụi Lang Thang
Tháng 10 – 2004 * Thơ Nhạc
Aicó biết vì sao biển động
Bỡitrùng khơi nên sóng cựa mình
Aicó biết vì sao gió lộng
Bỡitrời yên không lẽ lặng thinh
Mưahỡi mưa sao mưa nhỏ hạt
Bỡivì mây chứa nặng trên ngàn
Nhữngvì sao vì sao man mác
Bỡimênh mông nhặt hết trăng vàng
Thếtại sao đêm về tăm tối
Bỡivì ngày nhận nắng chìm sâu
Thếtại sao đêm còn le lói
Bỡivì ngày nhớ bóng đêm thâu
Aicó lên núi rừng han hỏi
Saonúi rừng thăm thẳm thâm u
Núimơ rừng ngàn đời ngái ngủ
Nênnúi rừng mãi mãi hoang vu
Thếtại sao lá rơi về cội
Bỡigốc già thương nhớ chồi non
Vậymà sao còn thay lá mới
Bỡilá vàng tàn úa héo hon
Nướcmiên man từ nguồn chảy xuống
Nênlàm cho biển rộng nhớ sông
Núithương non đeo đèo đến muộn
Nênphong sương tuế nguyệt tang bồng
Thếtại sao vương hình cát bụi
Bỡirong rêu còn phủ bên đàng
Mỗily tan xa rồi tiếc nuối
Nênvương hình cát bụi lang thang.
Chiếc Bóng theo Hình
Tháng 10 -2004
Ai đi thơ thẩn bên đàng
Đểcho cơ cảm trăng vàng dõi soi
Ai đi chiếc bóng đơn côi
Đểcho mình lại lẻ loi với mình
Ai đi chiếc bóng theo hình
Đểcho đêm vắng nặng tình về khuya
Bao vì tinh tú ô kìa
Xamờ lấp lánh để chia khung trời
Bên bờ cát trắng lở bồi
Mênhmang sóng vỗ nổi trôi vô tình
Bên hồ bóng nguyệt lung linh
Gợnsoi đáy nước in hình lao chao
Lơ thơ mấy ngọn trúc đào
Phấtphơ trước gió xạc xào hồn ai
Sao Hôm chờ đón Sao Mai
Đểtrông đêm vắng đã dài đến đâu
Ai ngồi tựa bóng đầu cầu
Đểcho mặt nước rầu rầu tang thương
Đêm dài đẫm ướt mưa sương
Đườngđi đứng lại trên đường ai đi !!!
Xóm Nhỏ Tình Quê
Tháng 10 - 2004
“Ai đi cũng nhớ quê nhà
Nhớcơm dưa muối nhớ cà dầm tương”
Ai đi cũng nhớ quê hương
Nhớđi ngõ tắt nhớ đường cái quan
Nhớ tre mấy lũy bên đàng
Nhớrau mấy líp nhớ hàng trúc xinh
Nhớ đồng ruộng lúa xanh xanh
Nhớmùa lúa chín rộn quanh cả làng
Xómtrên xóm dưới họ hàng
Quênhà nghèo khó dân làng có nhau
Nhớ khi no ấm khổ đau
Cảlàng nhanh nhẹn bảo nhau đỡ đần
Quê nghèo xóm nhỏ tương lân
Nghèotiền nghèo bạc tình thân không nghèo
Nhớ lòng đeo dạ đẳng đeo
Nhưbầu với bí cùng leo một giàn
Nhớ dòng sông nhỏ băng ngang
Mỗikhi nước lớn đò sang đưa đò
Đêm thanh câu hát tiếng hò
Làngquê xóm nhỏ ấm no hữu tình.
Tôi là Người Dân Quê Đồn Điền
Tháng 10 - 2004
Tôilà người dân quê, trên đồn điền nho nhỏ
Ngàyhai buổi mặn mà sương gió
Mỗisáng chiều tắm gội nắng mưa
Miếngcơm canh ngon dở cũng vừa
Hoànghôn xuống ê mình rã rượi
Taycuốc, tay cày, tay đào, tay xới
Tayxách, tay mang, tay nhổ, tay trồng
Tayvuốt, tay ve, tay bón, tay phân
Chỉcó hai tay mà tay nào cũng có
Taybóp trán, đong tháng ngày gian khó
Taychai sần, đưa đồng áng dâng cao
Taybấm đốt, từng mùa, vụ, được nào
Taychống đỡ, năm này tôi kiếm lại
Tôilà người dân quê, trên đồn điền nho nhỏ
Sốngnghề nông, gian lao đâu ái ngại
Dùtấm thân, sức lực cũng hao mòn
Nhưnghy vọng, từng mùa sẽ thu hoạch khá hơn
Bùđắp lại những công lao khó nhọc
Ngàytừng ngày, từng bữa ăn lây lất
Đêmtừng đêm, từng giấc ngủ mê man
Thoángtrông qua, ôi cực khổ vô vàn
Nhưngcứ thế, người dân quê phải sống
Tôilà người dân quê, trên đồn điền nho nhỏ
Cáivui của tôi là cây quằn cong ngọn
Tráisum suê, đeo vắt khắp mọi cành
Nhữngluống, những giồng, vươn nắng tươi xanh
Chỉtrông đợi vụ nầy không ế ẩm
Giọtmồ hôi, ngày qua ngày, đã thấm
Nặnggian truân, theo năm tháng, đã quen
Chỉmong sao cho thời tiết ấm êm
Đừngnghiệt ngã, đọa đày chi lắm nỗi
Ngườidân quê một đời cặm cụi
Vợtrông chồng sớm tối đèn khuya
Nhàtôi ơi, lỡ việc chưa về
Conthương cha, ráng công đèn sách
Tôilà người dân quê, trên đồn điền nho nhỏ
Đờivươn lên, đèo lao ì ạch
Sốngcần cù, nhạt nắng sương phai
Chútcòn dư, góp nhặt gia tài
Tươnglai tới, chờ trông mùa, vụ
Mộtvá đủ phong trần chưa đủ
Ngườidân quê còm cõi tháng năm
Mắtcằn sâu lo nghĩ xa xăm
Hỡiđồn điền, đời dân quê tôi đó !!!
Tôi là Người Giáo Viên
Tháng 10 - 2004
Tôilà người giáo viên
Cảcuộc đời gắn liền trường lớp
Cảtâm tư nặng nợ học trò
Giáoán, giáo trình nhuần nhuyễn nhỏ to
Giảngdạy, truyền trao đã mòn cuống phổi
Ngàygiờ dài, đều đem ra nói
Nămtháng rộng, đều gói cho xong
Nghềgiáo viên, chữ nghĩa đèo bồng
Lờivăn vẻ, gọi ngành giáo dục
Tôilà người giáo viên
Cóphải chăng đó là một nghề thiên chức
Trânquí tinh hoa nên nhẵn bóng sân trường
Đẽongọc đãi vàng nên mòn bảng phấn hương
Lươngbỗng đâu bằng lương tâm nghiệp vụ
Baosách vở đã nát nhàu chưa đủ
Cònchỉnh trang cho cập thế cập thời
Mỗiem học trò là một nét tinh khôi
Nênnhà giáo phải là người tinh tế
Tôilà người giáo viên
Họctrò của tôi, nhiều không thể kể
Mỗimột năm, từng lớp mới thay hoài
Cònphần tôi, một lớp cũ dạy thôi
Mọitrang sách đã làu thông từng chữ
Theothời gian, các em ra trường, tứ xứ
Tôingồi đây, còn đếm lá sân trường
Cácem trưởng thành, đi khắp muôn phương
Tôingồi đây, nhớ trò xưa trường cũ
Tôilà người giáo viên
Ngàyhai buổi, thầy trò hội tụ
Thángnăm dài, bán cháo tư lương
Mớitrông qua, đạo mạo đường đường
Khinhìn lại, nghèo trơ túi mốc
Nhưngtôi thương mái trường lớp học
Nhưngtôi thương tuổi trẻ học trò
Nênsống nghề xơ xác như mo
Nhưpho sách treo màn lưới nhện
Tựkim cổ, danh xưng trìu mến
Tiếngyêu thương, hai chữ Thầy Cô
Cácem lớn lên, dù làm gì, cũng gọi học trò
Đờitôi đó, nhà giáo già lụ khụ
Tôilà người giáo viên
Trườngxưa lối cũ
Sáchvở chưa mòn
Vừayêu nghề, vừa yêu cả tuổi non
Traothế hệ niềm tin yêu hy vọng.
Một Ngày Mai Sẽ Mới
Tháng 12-2004
Từ hố thẳm trèo lên đỉnh dốc
Từ sông sâu lặn lội vô bờ
Chấm điểm son để làm dấu mốc
Nghiệt ngã rồi tỉnh mộng ngu ngơ
Từ vũng tối tìm ra ngõ sáng
Từ chông gai rẽ lối lên đường
Thuyền ra khơi xa rời bến cạn
Đưa con thuyền rẽ sóng trùng dương
Cuộc đời nào ai cho mà có
Nhục vinh nào cũng chẳng ai cho
Mọi bại thành đi từ gian khó
Đói lạnh nhiều mới qúi ấm no
Biết khổ đau đừng đày cát bụi
Biết tình người đừng ải tang thương
Để một mai không nhiều tiếc nuối
Không hận sầu bi lụy vấn vương
Từ đôi chân ngẩng đầu đi tới
Từ đôi tay ra sức đắp xây
Cho ngày mai một ngày sẽ mới
Quyết bước đi trọn cuộc đời nầy
Từ tâm tư khai đường mở lối
Từ tấm lòng xây dựng tin yêu
Đẹp như trăng óng vàng chiếu rọi
Cho người người gìn giữ nâng niu.
Khốn khổ một đời, Xe thổ mộ !
Tháng 12-2004
Bao nhiêu năm sao vẫn như thế đó
Sắt dẫu hoen và đá dẫu hao mòn
Thực chất nguyên si, chẳng chút nào hơn
Lăn lóc mãi trên vành xe thổ mộ
Cố đẩy chạy trên gập ghềnh loang lổ
Đắp vá nhiều chiếc vỏ cũ tan hoang
Đắp chỗ này, xì chỗ khác vỡ toang
Lôi ì ạch, đã quá thời phế thải
Bao ghế cũ thay nhau hoài ngây dại
Đạp chùn chân chưa thẩm thấu tâm can
Đường đi đổ nát, sỏi đá chẳng màng
Ra oai lực, tung mịt mù bụi bặm
Đã bao năm, chai sần ra sức nắm
Là bấy năm, xịt ra khói chơi vơi
Oan nghiệt nhau chi, cay đắng cuộc đời
Đau khổ trăm đường, cỏ cây xơ xác
Ngã bóng hoàng hôn, sương sa điểm bạc
Mở cửa hoàng tuyền, bệ rạc rêu xanh
Đắp vá chi những rách nát tròng trành
Cho khốn khổ, một đời, xe thổ mộ !!!
Tôi Còn Đó, Vô Cùng !
Tháng 12-2004
Cửa hư vô vẽ hai chiều đóng mở
Ngõ đi về dệt hai hướng có không
Đường tử sinh, một bóng hình nín, thở
Nẻo luân hồi, một dấu vết đi rong
Biển mênh mông nên trùng dương dậy sóng
Nước vô bờ nên cứ cuốn trôi đi
Mây lang thang nên bay bay lồng lộng
Gió vô tình nên thổi nhẹ vu vi
Tôi đã đi từ ngày xa xưa đó
Đến ngày sau chưa dừng bước vào ra
Nếu hoang vu, tôi hương hồn tượng đá
Nếu mặn nồng, tôi là lá là hoa
Nếu là có, thì đầu nguồn vô thỉ
Nếu là không, thì tận đáy vô chung
Nếu là tử, thì tôi đây, vô vị
Nếu là sinh, thì tôi đó, vô cùng
Đi với không, tôi đây là ai đó
Đi với có, ngày mai tôi ở đâu
Trong mênh mông, tôi tấm thân bé nhỏ
Trong hiện hữu, tôi còn đó, nhiệm mầu.
Té Một Lần, Ngã Gục !
Tháng 12-2004
Trong cuộc đời biết bao lần vấp té
Vấp té rồi thì ngồi dậy, dứng lên
Nhưng có khi, chỉ một lần vấp té
Là chết cuộc đời, nằm luôn, ngã gục !
Dù thanh thiên bạch nhựt
Dù khí phách, ươn hèn
Đem tan hoang đổ nát xuống thềm
Ôm tủi nhục, vò đầu thân phận
Một lần cặn bẩn
Trăm sạch ai nghe
Có miệng đóng dè
Làm sao nói được
Thanh, bịt lối trước bức màn ôtrược
Bạch, phủ dày bỡi bóng tối âm u
Một sa cơ, đành khép kín thiênthu
Ngàn chân thiện, cho miệng đờimai mỉa
Tranh thủy mạc đã sẫm màu sắc tía
Ngọc vỡ toang thua sỏi đá bên đường
Còn gì nữa đâu, ai tiếc ai thương
Chơn hay giả, lửa lên rồi, đốt cháy
Ai có hiểu và ai không hiểu
Cuộc đời, chỉ một lần thế ấy
Thôi hết rồi, tất cả đã tiêu ma
Còn đâu trăng ngọc trăng ngà
Còn đâu cây cội lá hoa, gãy cành
Còn chăng, một khối tinh anh
Đêm đêm thao thức, treo mành điểmsương
Có những con đường
Đường nào không tới
Có những con đường
Nghẽn lối sao ra
Đập vỡ giải ngân hà
Nghĩa gì chim Ô Thước
Lồng se thắt đóng, có cánh sao bay
Trời cao đất rộng, khép kín từ đây
Nương níu đôi tay, vẽ đời thân phận
Vòng quay lẩn quẩn
Kết liễu buông màn
Xin người đi, đi hết cõi trầngian
Tôi đứng lại, nhìn đời trong câmlặng !!!
Lại Một Nhịp Cầu !
Tháng12-2004
Mong em hiểu, đừng cho tôi nói trước
Nói cho em, tôi biết nói những gì
Viết cho em, quả thật khó quá đi
Em giữa dòng, tôi cuối sông, xa lắc
Hai mốc thời gian, làm sao có mặt
Hai khối đỉnh đầu, đâu dễ giống nhau
Tôi ngập ngừng ngẫm nghĩ giây lâu
À, có thể, qua nhịp cầu vạn lý
Chỉ cần em hãy lìa ngôn, nắm ý
Lời của tôi, nhưng hiểu ý là em
Rồi chính em bước đi những khung thềm
Của từng bậc giữa trường đời muôn nẻo
Xưa tôi đi, qua cầu tre lắt lẻo
Nay em đi, qua cầu váng đóng đinh
Mai biết đâu, là cầu khỉ gậpghềnh
Nhưng em nên hiểu, qua cầu, làmchi mới được
Vậy thì có gì là sau với trước
Ta có thể hiểu nhau bằng ý thay lời
Cuộc đời này, nhiều ngõ ngách em ơi
Ta hãy nhìn nhau qua nhịp cầu giao cảm
Nói cho em nghe
Ngay cả tôi đây
Thôi “bỏ qua đi tám”
Trong chính tôi, mỗi một ngày đã đổi khác triềnmiên
Huống nữa ta khác nhau
Không gian, thời gian, thế hệ, mọi miền
Đừng đòi hỏi những gì như đinh đóng cột
Đường của em đi, em hãy đi chotột
Đường của tôi đi, tôi cứ đi chocùng
Dù khác nhau, nhưng ta mãi đichung
Giữa cuộc đời, tình thương và sự sống.