TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 19
(Từ bài số 181 đến số 190)
Tôi gởi bài thơ Thứ Tư 181
Tôi gởi bài thơ Thứ Năm 182
Nát cõi Trần Gian, Thiên Đàng chấn động!!! 183
Cõi Bào Ảnh Phù Sinh hằng hiển hiện 184
Ta bước đi trên quê hương ta 185
Ta xin vào cõi trần gian 186
Buông tay, Vô Cùng ! 187
Ta là Ta mãi mãi 188
Tôi không hứa, và tôi không làm được 189
Tuổi Trẻ đi qua, Thần Tiên biến mất 190
Tôi Gởi BàiThơ Thứ Tư
Tháng 10 - 2004
Bàithơ tôi gởi đến dòng sông
Nướcchảy lăn tăn sóng gợn hồn
Nhớbóng con đò đưa mái đẩy
Đôibờ bến nước những chiều đông
Tôigởi bài thơ ra biển khơi
Nhìnxem sóng nước vỗ đầy vơi
Vầngthơ rung động hòa âm điệu
Nhưsóng vào bờ ra biển khơi
Bàithơ tôi gởi đến cung trăng
Lấpló cây đa ngắm chị Hằng
Lỡbước vô tình vương Chú Cuội
Cảhai nhìn lại, ngó xa xăm
Tôigởi bài thơ đến núi đồi
Thấygần nhưng bước lại xa xôi
Đườngđi gian khó nhiều ngang dọc
Nhưngquyết lòng đi sẽ đến thôi
Bàithơ tôi gởi khách tha phương
Mộtbước ra đi mấy dặm trường
Ainhớ lối về thương ngõ vắng
Hồnthơ đệm nhạc hát du dương
Tôigởi bài thơ khách vắng nhà
Hỏiđi đâu đó cách gần xa
Ngậpngừng tôi để thơ tôi lại
Khiđọc, có nghe những đậm đà.
Tôi Gởi Bài Thơ Thứ Năm
Tháng10 - 2004
Bàithơ tôi gởi những ngày qua
Đãđến tay ai được mấy nhà
Aiđã vương thơ hòa ý vị
Đưahồn theo gió gởi xa xa
Bàithơ tôi gởi mấy hôm nay
Cứsống an vui mỗi một ngày
Sốngtrọn một ngày là biết sống
Nhưthơ tuyệt ý mới là hay
Bàithơ tôi gởi những ngày mai
Mởcửa thênh thang chẳng đóng cài
Vạnnẻo đường đời luôn cất bước
Chântrời góc biển lối thiên thai
Tôigởi bài thơ cho những ai
Thứckhuya mới biết trắng đêm dài
Canhtàn thẩm thấu đời phiêu mộng
Soncó mòn không, sắc có phai
Cònai tôi gởi nữa hay không
Xingởi chung thôi chớ trách lòng
Máuchảy về tim đâu cách nhịp
Sợithơ từng cuộn chảy theo dòng
Tôigởi bài thơ đã đủ chưa
Bàithơ tôi gởi mấy cho vừa
Thơnằm gác trọ đêm khuya vắng
Xinhỏi hồn thơ, đã ngủ chưa !
Nát cõi Trần Gian, Thiên Đàng chấn động!
Tháng10 - 2004
Hỡinhững ai, máu oán thù đông lạnh
Hỡinhững ai, tình nhân thế đóng băng
Gỗđá còn đau, vân, sớ nổi lằn
Conngười, không lẽ điên loạn, ngất ngây, man dại
Tôibiết anh, bịt lương tri quảng đại
Tôibiết chị, khép cửa lớn tâm hồn
Tôibiết em, thờ thánh thiện sắt son
Thànhnhững kẻ tội đồ của cuồng si bạo lực
Chấtnổ bao thân, sát khí đằng đằng phẫn uất
Bomđạn tràn người, chọn hình chọn điểm banh thây
Xươngthịt nát tan, gan ruột phơi đầy
Baovụn vỡ, bao bầy nhầy, đổ nát
Anhkhông muốn sống, tự anh tìm đường nghỉ mát
Chịkhông muốn sống, tự chị tìm chỗ buông xuôi
Emkhông muốn sống, tự em đào lỗ chôn vùi
Muốnthì cứ lao, tôi rất tiếc nhưng không hề thúc giục
Cuộcsống an bằng, dùng quyền gì để trút
Xãhội nhân sinh, dùng quyền gì để đày
Baocon người, bao tâm lực, đắp xây
Mộtít người núp Thánh Thần, phá vỡ
Nhữngem bé, nằm cong queo, hết thở
Nhữngcụ già, nằm co quắp, há mồm
Vùngsống điêu tàn, đất nước tối om
Saokhông thấy những niềm đau tức tưởi
Ngàylại ngày, tái diễn hoài, rã rượi
Nămtừng năm, bao đổ nát, biết không
Saonhẫn tâm gieo tang tóc chất chồng
Mấychục năm, làm được gì, và ai chấp nhận
Ngôngcuồng quanh quẩn
Thùhận chưa nguôi
Tiếngkhóc con người
Saokhông nghe nhỉ !!!
Trênmạng nhện, truyền hình, dùng dao để dí
Mộtcái đầu, lìa cổ, ra giá, để treo
Dãthú bạo tàn vì bản năng, chứ không biết kì kèo
Conngười lại mệnh danh, giở trò kinh thiên động địa
DùngĐất Thánh để làm nơi chiến địa
Dùngnghĩa trang để núp bóng hồn ma
Thươngcho người thành ác quỉ Tu La
Nhenanh vuốt vồ mồi nơi Thánh Địa
ThánhA La, Thánh A La cũng bạt hồn kinh vía
Nhữngngười con làm ô nhục tên Người
Họtế Người bằng xương thịt máu tươi
Tannát cõi trần gian, và Thiên Đàng chấn động !!!
Cõi bào ảnh Phù Sinh hằng hiển hiện
Tháng 10 -2004
Đeoviễn vọng lên đồi cao Ảo Tưởng
Nhìncon quay xoáy trục cõi trần gian
Lốimòn xưa mờ sương khói bên đàng
Conđường nay bay bay màu cát bụi
Connai vàng ngẩn ngơ bên bờ suối
Conhùm oai dày dạn giữa núi rừng
Muônloài ùa vang, rồi lại dửng dưng
Vạnvật trôi lăn, từng hồi biến động
Sấmsét vang rền
Đấtbằng dậy sóng
Đảolộn bòng bong
Vậtđổi sao dời
Bãothổi cuồng phong
Mưagió tơi bời
Cùngnhào lộn, rồi lặng yên, tím ngắt
Đấtmuốn lở cứ tự trồi tự dạt
Núimuốn lay cứ tự đổ tự nghiêng
Biểnmuốn động cứ dậy sóng cuồng điên
Ngườimuốn chết cứ nhào lăn bức tử
Rồitheo trình tự
Đâylở kia bồi
Tiếptục nổi trôi
Cõitrần dãy dụa
Đấttrời nghiêng ngửa
Đẩycửa nhân gian
Cuộctạm chưa tàn
Nhữngtrò gian dở
Leolên dốc cùng ngàn cây than thở
Xuốnglưng đèo cùng cỏ dại tiêu ma
Vắttừng không vàng vọt bóng trăng già
Nhôgóc biển, vừng đông vừa tỏ rạng
Mộtthời qua như bụi mờ lảng vảng
Mộtthời nay như sớm tối hoàng hôn
SaoMai tàn ngóng đợi bóng sao Hôm
Cõibào ảnh phù sinh hằng hiển hiện.
Ta bước đitrên Quê Hương Ta
Tháng 10 - 2004
Ta bước đi trên quê hương ta đó
Từng bước đi trên vạn nẻo con đường
Nhớ cả quê hương, nhớ phố, nhớ phường
Nhớ dĩ vãng trôi lăn theo dòng lịch sử
Ta bước đi, nghe nỗi niềm tình tự
Gió đồng quê len lén cửa đô thành
Những con đường đi đất đỏ bao quanh
Những con đường về xanh xanh đồng nội
Và cứ thế, từng con đường đi tới
Trên quê hương biển rộng sông dài
Quá khứ xa mờ, rủ bóng nhạt phai
Hiện tại hôm nay, cùng nhau dấn bước
Thế hệ mai sau, hướng về phía trước
Sẽ bước đi tiếp tục những con đường
Cùng bước đi, ta nghe những nhớ thương
Cùng bước về, ta nghe hồn rúng động
Hồn lịch sử, muôn đời, ta chung sống
Hồn quê hương, muôn thuở, ta đắp xây
Tình anh em, mãi mãi, ta tiếp tay
Tình dân tộc, ngàn đời, không lay chuyển
Taytrong tay, ta nghe lòng xao xuyến
Tìnhtrong tình, ta nối vạn tình thương
Timtrong tim, ta nghe vạn yêu thương
Máutrong máu, ta nghe cùng nhịp thở
Thôi,hết rồi những niềm đau tan vỡ
Thôi,hết rồi đã bao thuở chia xa
BắcNam Trung ba mảnh đất một nhà
Tahát mãi trong bài ca dân tộc.
Ta Xin Vào Cõi Nhân Gian
Tháng 10 -2004
Ai đi xây mộng trăng sao
Tađi xây mộng để vào trần gian
Ai xin vào cõi mây ngàn
Taxin vào cõi nhân gian bình thường
Ai vào huyền nhiệm phi thường
Ta vào cung bậc vô thường ta chơi
Ai thương thanh thoát tuyệt vời
Tathương trần thế của người thế nhân
Nhìn trông chiếc bóng phù vân
Đểxem cát bụi phong trần tới đâu
Nhìn trông nước chảy qua cầu
Đểxem bãi biển nương dâu cuối bờ
Nhìn trông bánh vẽ trong mơ
Đểxem giấc mộng vẽ mơ là gì
Thế rồi cứ thế ta đi
Đấttrời rộng lớn chẳng vì riêng ai
Ta đi bóng tối đêm dài
Đểnghe sự sống miệt mài về đêm
Ta đi ánh nắng vươn lên
Đểnghe sự sống thênh thênh ban ngày
Nhìn trông từng cuộc đổi thay
Cómang mới mẻ đẹp hay không nào
Nhìn trông từng bậc thấp cao
Cómang ý vị thanh tao cho đời
Cảm thương sóng vỗ trùng khơi
Chobờ cát trắng lở bồi thênh thang
Nếu không sóng vỗ miên man
Làmsao có bãi cát vàng xinh xinh
Ta xin giữ chút lưu tình
Đểcho bờ cát vẽ hình phù sa
Ta xin giữ chút sương pha
Đểcho biển mặn đậm đà mùi sương
Rồi ta cất bước lên đường
Đểchia sự sống đau thương con người
Rồi ta xin cất tiếng cười
Đểchia cuộc sống đẹp tươi muôn loài.
Buông Tay, Vô Cùng !
Tháng 10 - 2004
Ta từ cất bước tử sinh
Ta mang bao vẻ dáng hình ra đi
Thời gian một thoáng có chi
Khônggian một khoảng ta đi vô cùng
Kể từ vô thỉ vô chung
Cái riêng ta giữ ta dùng cho ta
Đi từcát bụi vào ra
Đi trong vạn hữu bao la nhiệm mầu
Đi từkhông lúc mở đầu
Đi trong vô tận ngàn sau chưa về
Đườngtrường dù có nhiêu khê
Trần gian dù có ê chề ra sao
Khôngmang đau khổ để vào
Khôngmang ai oán phóng lao mặc tình
Ra đi chỉ có một mình
Trởvề cũng chỉ bóng hình nhỏ nhoi
Ta đi có ánh trăng soi
Ta về có nắng để coi đêm ngày
Trên ngàn mây gió bay bay
Dướingàn cát bụi nay nầy mai kia
Ra đi chẳng có chia lìa
Trởvề chẳng để mộ bia lưu bài
Cuộc đời ai để cho ai
Nàoai muốn giữ của ai làm gì
Khi sinh, không hẹn cái chi
Khitử, không điểm sẽ đi nơi nào
Đi như những cuộc chiêm bao
Buồnkhông, ai vẽ cây đào trước sân
Ai đem chụp ảnh phù vân
Aiđem trình chiếu phong trần xưa nay
Thời gian một nét hiển bày
Khônggian một dấu, buông tay, vô cùng !
Ta Là TaMãi Mãi !
Tháng 10 - 2004
Thân bào ảnh trôi trên dòng sinh tử
Mỗi hình hài tụ tán một thời gian
Rồibay bay theo cát bụi mây ngàn
Tạovóc dáng cho cõi phù nhiễm thể
Xechuyển hóa chở vạn loài tinh tế
Cửavào ra mở muôn loại đến đi
Từkệch thô cho đến nhỏ siêu vi
Cảhằng sa mà đều riêng cá biệt
Takể nhau nghe cận kề để biết
Chuyệnhiện sinh, chứ đâu cần chuyện xa xôi
Chuyệnhôm nay, chuyện của chính con người
Đồngtác tạo tựu thành, nhưng nào ai giống nhĩ !
Nhânloại năm châu, hàng bao nhiêu tỷ
Cógiống nhau, là cùng giống loài người
Còndáng đi, dáng đứng, tiếng nói, tiếng cười
Cảtâm tư, suy nghĩ, mỗi người mỗi vẻ
Cuộcthế thái, nhân tình là thế !
Aicũng như ai, nhưng ai có giống như mình
Nênđi đâu, ta cũng vẫn nguyên trinh
Giữavũ trụ mênh mông
Haytận cùng ngần mé
Thờigian cũng thế
Dùtrước dù sau
Khônggian cũng thế
Dùcó đổi màu
Thân cát bụi, nhưng ta là ta mãi mãi.
Tôi khônghứa, và tôi không làm được !
Tháng 10 - 2004
“Tôi không hứa và tôi không làm được”
Khi Mẹ tôi còn sống ở trong đời
Mẹ nói rằng, không lẽ đi là một chuyến mù khơi
Đi là đi, không hẹn ngày trở lại
Đã bao năm, rồi nhiều năm, đi mãi
Thời gian trôi, rồi lại cứ trôi qua
Trăng dù non, nhưng tuổi Mẹ úa già
Sao một chuyến về thăm, xa dịu vợi
Bên đầu giây, Mẹ ngập ngừng khẽ nói
Khi con đi, Mẹ biết đã xa rồi
Trong cuộc đời, Mẹ đã nếm đủ thôi
Còn một nỗi, sẽ không yên, lỡ khi nhắm mắt
Ngọn đèn mờ, trước khi tàn, sắp tắt
Dầu cạn khô, còn ẩm ướt ngấm tim
Ráng kéo làn hơi, leo lét, lim dim
Bừng chút sáng muộn màng lìa bấc lửa
Mẹ cũng thế, mái tranh nghèo, tựa cửa
Ngày từng ngày cho cuộc sống dần qua
Nghĩ chuyện gần, rồi lại nhớ chuyện xa
Những gì còn và những gì đã mất
Có một người con ở đâu xa lơ xa lắc
Nhữngtrông mong mà chẳng thấy con về
Tôithưa rằng để mai mốt, Mẹ nghe !
Mẹtôi cười và hình như buồn lắm
Ngọnđèn kia bỗng phựt lên, tắt ngấm
Mẹcủa tôi cũng nhắm mắt lìa đời
Thôithế là xong, còn gì nữa Mẹ ơi !
Tôikhông hứa, và tôi không làm được
Trongcuộc đời, cái gì đi, cứ đi tới trước
Trongcuộc đời, cái gì lùi, cứ lùi lại phía sau
Tangthương nhiều để thấm những biển dâu
Thươngnhớ Mẹ nhưng ngàn xa, vĩnh viễn !
Mộtngày mai, sẽ về thăm một chuyến
Cốnhiên là về, dù không hẹn thời gian
Tôisẽ đến bên mộ Mẹ tôi
Nhìnvới mây ngàn
Nhìnvới không gian
Nhìndưới suối vàng
Mẹơi Mẹ, con đã về đây !
“Conkhông hứa, và con không làm được” !!!
Tuổi Trẻ Đi Qua, Thần Tiên Biến Mất
Tháng10 - 2004
Trongcuộc đời, nếu cho tôi xin
Tôisẽ xin một lần nguyện ước
Tôisẽ xin dù chỉ một lần
Tôikhông xin to lớn cao sang
Màchỉ xin thật đơn sơ bé nhỏ
Tôichỉ xin những ngày xưa tôi đó
Nhữngngày xưa còn tuổi trẻ thơ ngây
Nhữngngày xưa vô tư lự, vui vầy
Hồntrong trắng như những trang giấy trắng
Cáituổi thơ, không biết gì cay đắng
Cáituổi thơ, nhìn đời, bằng cặp mắt thờ ơ
Cáituổi thơ, nhìn công danh sự nghiệp, tĩnh bơ
Vàtuổi thơ, có nhiều lần tôi khóc
Tôiđã khóc, không phải nhiều nước mắt
Nhưngtại sao nước mắt chảy ngon lành
Chảyròng ròng, nước mắt chảy quanh
Chảynhư không muốn để dành nước mắt
Khilớn lên, cũng có nhiều lần muốn khóc
Aibảo rằng, người lớn khóc khó coi
Khóccũng tím lòng, khóc cũng mềm môi
Giọtlệ cằn, ướt vành khô khóe mắt
Nhớnhững ngày xưa tôi khóc
Trongnhững khi tôi được ăn đòn
Ngọn roi tron trót, nghe thật là giòn
Lại còn nghe, này nhỏ, bánh canh ngon không nhỏ
Trongchốc lát, xem như không có
Bỗngquên đi, cùng tuổi trẻ vui chơi
Vậymà sung sướng hơn ngày nay
Tạmđược bình an, tạm đủ với đời
Tuyrất tầm thường, và không bằng ai cho lắm
Cáicủa người lớn, ngày càng thấy thấm
Thìtuổi thơ, chẳng cần những thứ đó bao giờ
Dùtuổi thơ tôi, thiếu thốn chứ chẳng dư thừa
Nhưngtôi vẫn thích cái thời lũng quần ba mảnh
Connhà giàu, cố nhiên sung sướng, lại thêm quà bánh
Cònriêng tôi thì mấy xu mấy cắc, cơm nguội vét nồi
Đếnthèm thuồng cái ngọt của cục kẹo, miếng xôi
Rồivui với mái trường, ê a đèn sách
Vậymà thật là “số dzách”
Vậymà thật là thần tiên
Nhữngem bé ơi, trước mặt tôi đó, nhãn tiền
Tôimuốn được như các em nhưng nào có được
Nếucho tôi xin, tôi sẽ xin một lần nguyện ước
Đólà thời tuổi trẻ những ngày xưa
Chớlàm sao như tuổi trẻ hôm nay
Nhưng tuổi trẻ đã đi qua, là thần tiên biến mất !