TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 17
(Từ bài số 161 đến số 170)
Tôiviết thơ để lại cho đời 161
Máuchảy về tim, rung lòng nhân thế 162
Tôi là Cô Thôn Nữ 163
Lăn quay con tạo, huyễn sinh vô cùng 164
Mai tôi về 165
Trái đất của ta 166
Tôi là một con tàu 167
Tôi là Người Phu Quét Đường 168
Tôi là Người Phu Khuân Vác 169
Tôi là Một Người Thợ May 170
Tôi ViếtThơ Để Lại Cho Đời !
Tháng 9 - 2004
Tôi viết thơ để lại cho đời
Tôi viết thơ trang trải nơi nơi
Ai đón nhận, và ai không đón nhận
Sợi thơ cuộn bềnh bồng, không quấn
Trào tuôn thành dòng, quyện chảy, mênh mông
Chảy trên đồi cao, chảy xuống ruộng đồng
Ven cỏ dại, bên bờ đê thanh vắng
Lên không trung, đọng thành làn mây trắng
Khuất lưng trời, lấp lánh những vì sao
Xuống dòng sông, lăn sóng nước rạt rào
Ra biển cả, vỗ trùng khơi muôn thuở
Em bé mục đồng, dừng chân bỡ ngỡ
Cô gái ven làng, bẽn lẽn ngừng tay
Chim ngẩn ngơ, rũ cánh thôi bay
Cá lững lờ, đơ man thôi vẩy
Dòng thời gian, lặng yên đưa đẩy
Máyhuyễn sinh, ngưng động con thoi
Thơngập biển đông
Thơvút lên đồi
Thơtắm Trường Sơn
Thơphơi đồng nội
Thơđẩy màn đêm, xua đi bóng tối
Thơkéo ngày lên, đưa ánh sáng về
Thơngập lưng đồi, mấy độ sơn khê
Thơkhép biển dâu, thay màu tang hải
Thơnhìn trần gian nhục vinh, thành bại
Thơgọi con người, nối lại tình thương
Thơgãy cung đàn, cất tiếng du dương
Rungnhịp con tim theo làn hơi thở
Thơtuyệt tình ca
Thơlay đầu gió
Thơgác mái chèo, gối tựa dòng sông
Mơgiấc điệp, ôm trăng vàng lay sóng nước.
Máu Chảy Về Tim, Rung Lòng Nhân Thế !
Tháng 9 -2004
Tôinghe máu chảy ruột mềm
Tôinghe máu chảy về tim
Rungđộng khắp cùng châu thể
Kiếpnhân sinh, không lẽ tạc thù chiếu lệ
Kiếpcon người, không lẽ sống chết thì xong
Nhìnngười đau, ta vẫn cứ dửng dưng
Nhìnngười khổ, ta hững hờ vô cảm
Sayquyền lực, đắp bạo tàn, nhũng lạm
Mịdân tình, be tham vọng, hư vinh
Aichết mặc ai, miễn không đá động tới mình
Chiềurũ bóng, rừng già ru cỏ dại
Bờlau lách, ao tù, reo ếch nhái
Đồngruộng hoang, đầm lạch, gọi ễnh ương
Tiếngthạch sùng chắt lưỡi, tiếc đêm trường
Trongngõ tối, “dế mèn phiêu lưu ký”
Vạnvật gườm nhau, tha hồ đố kỵ
Khônglẽ con người, chui rúc ốc đảo hoang
Bóngthời gian, sỏi đá cũng bào mòn
Tìnhnhân thế, ngàn cân treo sợi tóc
Phớtnhân ảnh, leo đồi cao ì ạch
Phẫntình người, lao hố thẳm, vùi sâu
Góprong rêu vụn vỡ, bạc mái đầu
Nhồitrái tim đã sần sùi chai đá
Tiếngthương yêu con người sao xa lạ
Nhữngtrắc ẩn chân tình, không động mối từ tâm
Kénđã giăng tơ, xa xót những tơ tằm
Nghenhịp thở con tim, ta khẽ gọi
Ngườivà ta, có nghe lòng người rã rượi
Tavà người, đừng đày ải người ơi
Mỗichúng ta, khi có mặt trong đời
Biếtbao nhiêu tiếng cười trong tiếng khóc
Vìcon người, nếu ta còn nước mắt
Vìnhân sinh, nếu ta còn chút tư lương
Nướcmắt kia xin nối lại tình thương
Máuchảy về tim, rung lòng nhân thế !!!
Tôi Là CôThôn Nữ
Tháng 9 - 2004
Tôi là cô thôn nữ
Sinh ra mái khói lều tranh
Lớn lên ruộng quắn ngô đồng
Xõa mái tóc thề, soi bóng bờ sông
Tuổi mới lớn như màu xanh lá mạ
Tôi là cô thôn nữ
Một tay xin đỡ đần cho má
Một tay xin đỡ đần cho ba
Hết hai tay, nên hồn trong trắng ước mơ
Con bướm nhỏ thơ ngây, xin lồng trang sách vở
Tôi là cô thôn nữ
Bên đầu ngõ thẹn thùng hoa mắc cỡ
Đường cô thôn, phe phẩy lá rung cây
Gió từ đông thổi sang tây
Lá kia xanh lá hoa nầy thơm hoa
Cửa tây mấy lớp mấy tòa
Niềm tây mấy bậc nhẹ thoa nỗi niềm
Tôi là cô thôn nữ
Ngày mùa đang tới bước chân êm
Gạo trắng trăng thanh cối giã mềm
Gánh lúa mềm vai, vai nặng gánh
Gái quê mộc mạc sống êm đềm
Taycày tay cấy
Taygặt tay phơi
Tayôm bó lúa
Taydời bó bông
Tôi là cô thôn nữ
Vai mang vai gánh vai gồng
Cho cô thôn nữ ruộng đồng thơm hương
Nón, chằm, sợi chỉ vương vương
Từ vành tới chốp, bao đường biết không
Trông mùa cho lúa trổ bông
Trông cho ruộng chín, trông hồng bếp tranh
Tôi là cô thôn nữ
Đầu mùa lúa chín tinh anh
Cuối mùa vun vén để dành mai sau
Bờ ao mái tóc xõa đầu
Bên cầu ngọn nước men cầu chưa qua
Xa gần rồi lại gần xa
Đường quê xóm nhỏ nhường xa hóa gần
Nhà tôi có giậu bao quanh !!!
Lăn QuayCon Tạo Huyễn SinhVô Cùng !
Tháng9 - 2004
Từ khi cất bước ra đi
Đến nay nhìn lại, còn gì trắng tay
Thời gian thấm thoát phút giây
Cảđời đếm lại, đến nay còn gì
Sinh ra vốn chẳng có chi
Từtrong cát bụi huyền vi tạo thành
Hồng hoang mở khối tinh anh
Mênhmông huyễn tượng song hành cùng tôi
Dọc đường an lão lên ngôi
Phongsương tuyết nguyệt đỉnh đồi trơ vơ
Cho hay con tạo hững hờ
Langthang vạn hữu trôi bờ tử sinh
Ra đi chỉ có một mình
Trởvề cũng chỉ bóng hình mà thôi
Nhân gian trả lại cuộc đời
Trầngian trả lại cho người nhân gian
Lặng thinh im bặt âm vang
Vọnglên một tiếng vỗ tan đôi bờ
Bờ này hữu thể tinh mơ
Bờkia vô tướng cơ hồ có không
Ra đi nào núi nào sông
Trởvề nhìn lại núi sông một mình
Uyên nguyên chiếc bóng theo hình
Lănquay con tạo huyễn sinh vô cùng !!!
Mai Tôi Về !
Tháng 9 - 2004
Maitôi về, Mẹ tôi còn đâu đó
Bóngthời gian, có thấy đứa con xưa
Tuổiđã mòn, đan sợi tóc lưa thưa
Mắtlại lòa, nhìn cội già long gốc
Maitôi về, Cha tôi dày khó nhọc
Trôngdáng tôi, cũng độc thọ trơ cành
Thămthẳm đôi bờ, đọng giọt khô quanh
Chấmtừng điểm dư đồ, rung lịch sử
Maitôi về, Anh tôi nhìn tư lự
Thuyềnphiêu du, xơ mạn sóng giang hồ
Nợtang bồng xô đẩy cửa hư vô
Chínam nhi vắt lên đèo kim cổ
Maitôi về, Chị tôi nhìn ngờ ngợ
Tấmlòng son, mờ sương khói sơn khê
Màutrời xanh, tản mạn chốn xa mờ
Mâyđen bạc, phủ bềnh bồng trôi nổi
Maitôi về, Em tôi nhìn không nói
Nẻođường nào, ê ẩm bước chân đi
Mộtcánh chim, dù không nghĩa là gì
Nhưngtiếng vỗ, vỡ toang trời câm lặng
Khuvườn xưa, lây lan tràn rau đắng
Thônxóm nghèo, ủ dột mái nhà tranh
Lúađơm bông, ngậm sữa ướp tinh anh
Sinhlực cạn, úa tàn cây trái chín
Mạchlòng đất, vương suối nguồn bịn rịn
Tẩmlàn hơi, nước ẩm ướt lên non
Nonnước ngàn năm, non nước chẳng mòn
Dùxây xát, qua từng thời biến động
Maitôi về, nước in hình đôi bóng
Mộtbóng hình, hai mặt, nước dõi soi
Bónghình này vương vấn dáng giống nòi
Bónghình kia lâng lâng hồn sông núi.
Trái Đất Của Ta
Tháng 9 -2004
Tráiđất của ta
Mộthành tinh xanh gắn trong chùm dương hệ
Mộttinh cầu mang sự sống tự ngàn xưa
Đónánh mặt trời, xuyên tầng khí quyển, “lọc, lừa”
Hútvạn vật khỏi ly tâm, đẳng đeo hình bầu dục
Tráiđất của ta
Baogồm năm châu lục
Bảobọc, nối liền, cách khoảng năm đại dương
TháiBình Dương, Đại Tây Dương
ẤnĐộ Dương nối hải trường thênh thang
BắcBăng Dương phủ ngút ngàn
NamBăng Dương, tuyết mênh mang muôn trùng
Phầntư, châu lục tương dung
ÁChâu một dải cách vùng Úc Châu
Phi Châu sa mạc phủ đầu
Âu Châu phồn thịnh Mỹ Châu sang giàu
Davàng da trắng da màu
Vìtình nhân loại chung nhau sống cùng
Tráiđất của ta
Hiệnhữu vô cùng
Muônvật tương lân nương tựa
Từngàn xưa cũng thế
Chođến hôm nay và đến tận ngàn sau
Sựsống thi nhau
Trênhành tinh xanh, nẩy nở
Tráiđất của ta
Mộttinh cầu ngàn đời che chở
Xoáythái dương, cộng hưởng giữa thiên hà
Xoáytừng vòng theo năm tháng dần qua
Mangbốn mùa đổi thay, nhồi sinh lực
Từvô thỉ, đã vô cùng, không dứt
Đếnvô chung, lại vô tận, không tan
Cónghĩa gì bóng dáng của thời gian
Taôm một khối, đẩy, xô, cùng vũ trụ
Tachống chỏi giữa muôn ngàn tinh tú
Tabão hòa cùng vạn thể bao la
Đểhành tinh xanh là mãi mãi của ta
Chovạn vật tương sinh hòa điệu sống.
Tôi Là MộtCon Tàu
Tháng 9 - 2004
Tôi là một con tàu.
Đi khắp sân ga
Đưa người đi khắp nẻo sơn hà
Đưa người về tận lòng phố thị
Tôi là một con tàu.
Đi khắp sân ga
Đi băng qua truông
Đi băng qua suối
Đi băng qua đèo
Kéo đoàn tàu bắt ngang núi rừng hùng vĩ
Tôi là một con tàu.
Rập rềnh, ầm ĩ
Kéo đoàn tàu đi
Từ Nam ra Bắc, từBắc vô Nam
Quatừng Tỉnh, Thành, sông núi xanh lam
Từngdấu móc, băng qua, liền ranh giới
Nhàga đứng đợi
Ngườiđến người đi
Mỗichuyến đi là một chuyến tinh kỳ
Tôiphụt khói, lôi con tàu lao tới
ĐườngSài Gòn-Hà Nội
ĐườngHà Nội-Sài Gòn
Haibánh sắt boong boong
Chocon tàu đi mãi
Tôi là một con tàu.
Băng từng quan ải
Vách núi nghiêng nghiêng, tựa dưới chân đèo
Con tàu nghiêng nghiêng, đeo núi cheo leo
Vút lên cao đất trời lồng lộng
Thẳm chân đèo biển cả chìm sâu
Tàu đi ngày tận đêm thâu
Tàu về còn mấy nhịp cầu chưa qua
Tàu đi cách mấy sân ga
Tàu về cách mấy nhịp xa nhịp gần
Hai đường bánh sắt đưa chân
Tàu đi đi mãi bao lần lại qua
Tàu về có nhớ sân ga
Tàu đi lại bỏ sân ga nữa rồi
Người đi người đứng người ngồi
Nhà ga tôi đó con tàu lại qua
Người đi còn nhớ sân ga
Người về còn nhớ phương xa phương gần
Tôi đi dù đã bao lần
Tôi đi tôi nhớ phương gần phương xa
Tàu ơi, về với sân ga !
Người ơi, về với quê nhà dấu yêu !
Tôi LàNgười Phu Quét Đường
Tháng 9 -2004
Tôi là người phu quét đường
Quét ngõ hẻm, lề đường
Quét phố xá, công viên
Gom từng cọng lá, ni lông
Để góp một phần cho quê hương thêm đẹp
Tôi là người phu quét đường
Quét lối thênh thang, quét về ngõ hẹp
Quét từ thuở nào, cho tới hôm nay
Quét chổi cùn ngày, cho tới ngày mai
Cây rung gió cho bốn mùa rụng lá
Chiều thu tím lá vàng rơi lã chã
Nắng mòn da hạ cháy những điêu tàn
Đông se lạnh đan mưa bắt giăng ngang
Xuân khoe nụ xác hoa phơi sắc thắm
Tôi là người phu quét đường
Giẫm từng bước lê đi từng chặng
Những con đường quen thuộc từ lâu
Những trụ đèn cống rãnh nông sâu
Mỗi khúc quanh rẽ mòn lối nhỏ
Cây chổi sần tay một đời gắn bó
Túi rác lưng đầy bỏ xó đeo mang
Từng nhịp thao tác phơn phớt bên đàng
Khua xào xạc, lá rác ê mình, bất động
Ghế đá công viên nằm lèo thổi mộng
Người phu quét đường bóng nắng lọt khe
Phách đốc kê thành, tay gối, khò khè
Ru giấc điệp như thiên thần quét lá
Tôi là người phu quét đường
Xuân đến, Thu sang, Đông tàn, nắng Hạ
Cây chổi theo mình, bao rác theo chân
Bốn mùa kè nhau, mưa nắng phong trần
Gom vụn vỡ giữa phố phường hoa mộng
Ngày lại ngày, ai vô tình bỏ đống
Đêm từng đêm, ai ném xả bay bay
Tôi bước qua, nhìn bắt mắt, ra tay
Mở hầu bao, nhét của đời thiên hạ
Phố phường đâu lạ
Vóc dáng phong sương
Người phu quét đường
Lom khom năm tháng
Đã có mặt khi vừng đông tỏ rạng
Bóng tôi qua, cuốn hút, khuất xa mờ
Rồi một mai, cũng giờ đó, như mơ
Tôi xuất hiện và đi qua, biến mất.
Tôi LàNgười Phu Khuân Vác
Tháng 9 - 2004
Tôi là người phu khuân vác
Trên đôi vai nặng trĩu những nhọc nhằn
Đẫm giọt mồ hôi lã chã trôi lăn
Nhanh thao tác, đạt chỉ tiêu, thở dốc
Bung đôi tay, tôi nhấc lên cái một
Giẫm đôi chân, tôi bước vững như đồng
Dù vật dụng gì, nặng nhẹ cũng như không
Bốc, vác, đổi, dời, tồn kho, chất đống
Tôi là người phu khuân vác
Xí nghiệp, bến cảng, bến xe, cầu cống
Dù nơi nào, tôi chẳng ngại thân tôi
Dùng sức mình tắm mát giọt mồ hôi
Vì ngành nghề, vì miếng cơm manh áo
Gánh gian truân người dân phu khổ não
Đè tấm thân, người khuân vác là tôi
Đời của riêng ai, ai chẳng đua đòi
Miễn sao sống được, sá gì vinh nhục
Tôi là người phu khuân vác
Đường dài thở dốc
Nặng trĩu đôi vai
Bước ngắn bước dài
Bào mòn sinh lực
Nghề nào cũng cực
Đâu phải chuyện chơi
Sống giữa cuộc đời
Ai cho mà có
Sống mà không cắn rứt, hổ thẹn lương tâm, mới khó!
Sống mà không khinh mạn con người, dè, bỉ, mới hay!
Khốn cùng, sang trọng, ai bày ?
Ai o quyền quí, ai đày lê dân ?
Trầngian ai cũng có phần
Miềnđừng đào hố : cơ bần-thanh cao
Tìnhngười, mới quí chứ sao !
Nghềnào cũng quí ! Thấp-cao làm gì ???
Tôilà người phu khuân vác
Nơinào cần, cứ gọi
Nơinào réo, cứ đi
Trảgiá, biết bầu, bì
Nếukhông, hàng ứ đọng
Ngàyhay đêm, sẵn sàng trên bệ phóng
Khuânvác gì, sẽ có mặt, đừng lo
Khỏethì làm, mệt ngủ khò
Ănđược, ngủ được, trời cho, sung sướng nhĩ
Tôilà người phu khuân vác
Cảmột cuộc đời
Khuânvác là tôi
Ởđời, nặng nhẹ chi đời
Cógì vinh nhục, nặng lời mà chi
Ởđời, nặng nhẹ nhau chi !!!
Tôi Là Một Người Thợ May
Tháng 9 -2004
Tôilà một người thợ may
Đườngkim mũi chỉ đêm ngày
Siêngnăng cần mẫn khéo tay
Vảicắt nhiều manh, đan thành chiếc áo
Mũikim chỉ một đường độc đạo
Baoáo quần nhiều kiểu nhiều phương
Phươngnày cũng biết bao đường
Phươngkia cũng lắm không lường bao nhiêu
Mũikim đường chỉ đáng yêu
Đanthành quần áo nâng niu cho đời
Tôilà một người thợ may
Dùai ở tận nơi nơi
Nói ni ra mẫu mấy lời là xong
Vảiđơm bông còn mong chi nữa
Ươmtơ tằm lần lữa chi đâu
Vảikia ai cứ chọn màu
Nhuộmtừ công nghiệp bền lâu vô cùng
Haiđường sợi chỉ kết chung
Mũikim se chỉ chẳng bung đâu nào
Tôilà một người thợ may
Dùai mập ốm thấp cao
Áoquần biết chọn mặc vào dễ coi
Áoquần chẳng có đãi bôi
Khôngbiết ăn mặc khó coi người cười
Trúcxinh trúc mãi xinh tươi
Aixinh quần áo cũng cười xinh xinh
Aixinh tự thể đẹp xinh
Áoquần không khoác đẹp xinh cho mình
Tùytheo vóc dáng thân hình
Áoquần tăng vẻ cho mình mà thôi
Tôilà một người thợ may
Ngàyđêm ghế tựa để ngồi
Đườngkim mũi chỉ cho rồi áo ai
Ngàyđêm tôi cứ miệt mài
Từngđường kim chỉ một mai sẽ thành
Nàoem nào chị nào anh
Áoquần ai rách, khâu lành lại cho
Mộtđồng nại của công lo
Nhiềuđồng, kim chỉ nhỏ to sẽ nhiều
Đườngkim sợi chỉ đáng yêu
Chođời dáng vẻ yêu kiều xưa nay
Aithương công khó thợ may
Aithương vải dệt đêm ngày hay không
Vảiơi, còn nhớ đơm bông !
Kénơi, còn nhớ tơ hồng giăng giăng
Thợmay, còn đó tháng năm
Chongười mặc áo đan tâm mỉm cười
Áoquần may mặc cho đời
Biết bao công khó của người thợ may !!!