TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 12
(Từ bài số 111 đến số 120)
Chohay, tỉnh mộng đêm dài 111
Embé không biết nói 112
Trọnchưa, nửa kiếp con người ! 113
Bamươi năm, như một giấc mơ ! 114
Maimốt tôi về thăm quê cũ 115
Tiếnghát chưa tan 116
Rừngnội thi ca 117
Đỡnét mây ngàn 118
Nguyênsơ, còn đó bóng hình ! 119
Giậtmình tỉnh mộng ô hô ! 120
Cho Hay Tỉnh Mộng Đêm Dài
Tháng 03 -2004.
Đưa tay nắm bắt tầng không
Tầngkhông nằm gọn trong lòng bàn tay
Đưa tay nắm bắt tháng ngày
Thờigian hết đợi tháng ngày hết trông
Đi về thăm hỏi mùa đông
Giábăng đâu mất bếp hồng ấm êm
Mùa thu còn ngủ bên thềm
Rụngrơi lá úa đâm chồi lá non
Ve sầu vào hạ nỉ non
Tiếngkêu réo rắt mỏi mòn vì ai
Hoa cười điểm nụ cành mai
Mùaxuân trước mặt kéo dài bao lâu
Đêm về gõ cửa canh thâu
Mànđêm e ấp gối đầu bình minh
Nắng lên vạn vật vươn mình
Hoànghôn đứng đợi cuối ghềnh xa đưa
Mây mù giăng lối đan mưa
Giọtmưa ngưng đọng để chừa mai sau
Tóc xanh óng mượt mái đầu
Cóvài gốc trắng nằm sâu tế bào
Lắng nghe từ giấc chiêm bao
Tâmtư nằng nặng thuở nào chưa quên
Lắng nghe từ nỗi buồn tênh
Niềmvui hé mở bên thềm chờ trông
Lắng nghe từ tiếng thinh không
Cònkia tiếng vọng cuối dòng ngân xa
Thời gian bóng dáng chưa qua
Khônggian đã điểm âm ba ngày về
Mai kia còn có cơn mê
Ngày xưa sót lại lời thề đầu non
Đường đichưa mở lối mòn
Đường về đã hiện nụ son điểm hồng
Đăng trình mấy bước thong dong
Quytrình đứng đợi chớ mong chi nào
Ba sinh mấy ngọn sóng đào
Bìnhsinh lướt gió để vào mênh mông
Ngày mai biển trở về sông
Non quay về núi, cội trông về nguồn
Đêm dàivang vọng tiếng chuông
Tiếng chuông vang vọng tỉnh hồn chờ ai
Cho haytỉnh mộng đêm dài !!!
Em bé khôngbiết nói
Tháng 04 - 2004.
Ngày xưa em còn nhỏ
Khi mới sinh ra đời
Em bé nào cũng khóc
Em cũng khóc chào đời
Thời gian dần tháng tuổi
Bọn trẻ nói ê a
Em cũng bập bẹ nói
A á á à a
Rồi những em bé khác
Khi tập nói ba ba
Khi tập nói má má
Em chỉ nói ê a
Lớn lên vài ba tuổi
Em cũng chỉ mấy lời
Mẹ cha chờ mòn mỏi
Sao chậm nói con tôi
Mẹ cha những lo thầm
Sao con không chịu nói
Dù tìm muôn cách hỏi
Em cũng chỉ á a
Ông, không lẽ con mình
Coi chừng nó bị câm
Bà đừng hay nói gỡ
Câm cái gì mà câm
Khi lớn lên chồng ngồng
Em chỉ ngó chỉ nhìn
Trung thành hai tiếng nói
Haitiếng nói ê a
Saocon vậy hở ba
Saocon vậy hở má
Đếnnay đã lớn rồi
Cũngchỉ có ê a
Đờibiết bao thứ chuyện
Emchẳng nói nên lời
Biếtlàm sao mà nói
Dùngười ta có hỏi
Đâunghe mà nói được
Biếtmà chẳng thành lời
Thậtlà điều vô phước
Emnói em hiểu thôi
Tuổiđời ngày một nhiều
Emchỉ nói bấy nhiêu
Hếtê a lại á
Vàôm nỗi buồn hiu
Ôithân phận người câm
Emchỉ nói lầm bầm
Khôngai nghe hiểu nổi
Hiểusao được người câm
Cuộcđời muôn vạn lối
Emcó miệng không lời
Dùem không có nói
Nhưngao ước cuộc đời
Đừngthêm những người câm
Riêngđời em tăm tối
Xinđừng ai han hỏi
Câm ơi hỡi là câm !!!
Trọn chưa, Nửa kiếp conngười !
Tháng 4-2004
Mấy mươi năm, quãng đường dài không nhĩ !
Bến trần gian, vùi dập biết bao lần
Mớihay một cõi phong trần
Thăngtrầm đày đọa bao lần mới thôi
Khimở mắt chào đời
Mấyai không tiếng khóc ?
Khócrạng rỡ đón mời
Haykhóc cho một kiếp phù sinh ?
Trầmtư, độc ảnh một mình
Trốngkhông chiếc bóng, vương hình thương thân
Tangthương để biết thế nhân
Biểndâu để biết chẳng lần lựa ai
Trăngmờ còn có sao mai
Rêumờ còn có bóng dài dặm băng
Mấymươi năm, lăn lộn nặng hoằng
Trònnửa kiếp, còn chi không đủ
Hunhút mãi như dòng nước lũ
Cuốntrôi đi tan tác như bèo
Bướcđi, mấy núi cũng trèo
Bướcvề, mấy dốc mấy đèo cũng trông
Cửanhà, vợ vợ, chồng chồng
Concon, cháu cháu đèo bồng cưu mang
Cònkia nào họ nào hàng
Cònđây thân thích chẳng màng gian truân
Cònkia bao kẻ khốn cùng
Cònđây tiếng khóc, chia chung nụ cười
Cànhlá úa, hoa tươi còn đó
Cộicây già, vò võ còn đây
Trờitrong, khuất bóng vầng mây
Nướctrong, ẩn dấu đục ngây chưa về
Ướcmơ gởi chốn sơn khê
Lờinguyền gác lại câu thề đầu non
Mộtlòng mấy dạ sắt son ?
Mộtthân mấy thể héo hon đêm ngày !
Cuộcđời chống đỡ đôi tay
Thươngthân lấy phận tỏ bày cùng ai
Cónghe giấc mộng còn dài !
Cónghe giấc điệp chưa phai nụ hồng !
Xamờ đếm những giọt không
Bênthềm ngóng đợi, chờ trông ai về
Dùai chưa vẹn ước thề !
Dùai chưa trọn ước thề vì ai !
Bướcmột, còn biết bước hai
Bướcngắn, còn biết bước dài, phải không ?
Nhângian mấy kẻ tương đồng
Thếnhân xuân hạ thu đông mấy mùa !
Phấtphơ bao ngọn gió lùa
Cònbao nhiêu nữa, hay chưa hỡ người !
Cườiđi, chín bỏ làm mười
Mộtmươi cũng thế, mười mươi cũng là
Dùcho đài cát ngọc ngà
Dùcho anh kiệt, sắc pha não nề
Một mai qua khỏi cơn mê
Thử xem cõi mộng ê chề tới đâu
Chiều nghiêng xế bóng mái đầu
Đi - Về nhè nhẹ nhịp cầu trần ai
Sông xưa, bến cũ, lối cài
Tình xưa, nghĩa cũ, đêm dài ngấn sương
Gởi đời khúc nhạc yêu thương
Gởi đời tiếng hát trên đường phù tang
Cung đàn réo rắt âm vang !!!
Ba mươinăm, như mộtgiấc mơ
Tháng 4 - 2004
Quãng đường ba mươi năm
Như dòng sông nước chảy
Gió bụi nào đưa đẩy
Đời như một giấc mơ
Đang hiện tựa vần thơ
Rõ ràng bày trước mặt
Tôi dò tìm nắm bắt
Bao nhiêu chuyện đã qua
Hỏi thăm những gần xa
Kia nấm mồ của mẹ
Nọ nấm mồ của cha
Và em thơ thỏ thẻ
Ngồi bên tôi bao giờ
Tôi hỏi và tôi nghe
Chuyện quá khứ xa mờ
Chuyện đã qua, đang tới
Tôi nghe và chờ đợi
Như nước cuốn đưa về
Nhà em ở bên kia
Theo con đường đất nhỏ
Mình ngồi đây, đầu ngõ
Trong khu đất vườn nhà
Đưa mắt nhìn xa xa
Kia mái nhà em đó
Bên bếp hồng nho nhỏ
Đang chờ đợi cơm chiều
Hoàng hôn gọi tịch liêu
Đêm về trông xa vắng
Ngập ngừng làn mây trắng
Tia nắng gác đầu non
Trăng khuyết vắt nghiêng nghiêng
Giữa lưng trời vàng vọt
Mờ mờ nhưng thấy được
Bóng tối đẩy hoàng hôn
Lối mòn về bên mẹ
Cách mấy khoảng ven đồi
Đưa mắt nhìn xa xôi
Tiếng em tôi đang nói
Có một người đi tới
Tôi biết đó là ai
Bóng đêm phủ chạy dài
Trông xa mờ vời vợi
Người nhìn tôi mỉm cười
Tôi nhìn người hiểu ý
Đời tôi ngàn vạn lý
Một bước biệt dặm trường
Tìm lại những thân thương
Một chuyến về thăm vội
Trăng ngà soi le lói
Đàn em nhỏ vui chơi
Tôi nghe như đón mời
Giấc mơ chợt biến mất
Tôi quay nhìn quanh quất
Thì ra một giấc mơ
Nước trôi giữa đôi bờ
Ba mươi năm rồi nhĩ !
Mai Mốt TôiVề Thăm Quê Cũ
Tháng5-2004
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Thăm lại nỗi niềm bóng dáng xưa
Thời gian đếm mãi làm chi nhẽ
Khung trời le lói bóng sao thưa
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Phong sương mấy lớp đã vừa chưa
Lớp mòn rêu cũ thêm lớp nữa
Sao ngủ lưng trời sao lưa thưa
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Thăm cội cau già ngả màu bông
Trắng vàng rơi rụng bao màu đã
Vàng - bạc Trường sơn, trắng - biển Đông
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Thăm nấm mồ cây cỏ mọc quanh
Cỏ cây rúng rẩy thầm kêu khẽ
Đã mỏi mòn chưa những úa xanh
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Phố phường nhắn gởi nẻo cô thôn
Đường xưa lối cũ, trêu tuế nguyệt
Mưa nắng điêu tàn, cợt tháng năm
Tôi vẫn còn đây, kiếp viễn phương
Quê tôi còn đó, vĩnh miên trường
Thời gian gói trọn, trời cô đọng
Âm ấp tình quê, vạn nẻo đường
Hò hẹn lựa lần, mai với mốt
Mai gởi bến chờ, mốt bến trông
Mốt mai, kèn cựa, trôi đi mãi
Mốt vẫn còn xa, mai có không
Hẹn hò chuyến nữa sẽ về thăm
Cùng bao nhiêu chuyến rải lên thềm
Hương quê gởi gấm tình quê cũ
Trăng lặn dòng sông, đêm mấy canh !!!
Tiếng HátChưa Tan
Thơ Nhạc * Tháng 6-2004
Nếu không vui làm sao biết cười
Nếu không buồn làm sao biết đau
Nếu không cay làm sao biết đắng
Ai không nghe cát đá đổi màu
Tôi sinh ra làm kiếp con người
Bước phong trần mưa gió lên ngôi
Bước lang thang bụi mờ giăng lối
Tôi bước đi trọn kiếp con người
Như cánh chim vỗ cánh lưng trời
Tung cánh bay về với muôn nơi
Đôi cánh chim chưa hề biết mỏi
Giữa khung trời lồng lộng chim ơi
Cuộc đời nào tôi bước đi qua
Khắp nhân gian đâu chẳng là nhà
Mỗi sắc thân như làn mây trắng
Cát bụi nào rồi cũng phôi pha
Kiếp nhân sinh trôi nổi bềnh bồng
Mỗi vào ra bèo bọt mênh mông
Như nắng rơi trên làn sóng biếc
Cõi hồng trần có khác nào không
Góp thời gian tôi bước lên ngàn
Góp cuộc đời trong túi hành trang
Bước phiêu du về miền sương gió
Nâng tay đàn tiếng hát chưa tan.
Rừng Nội Thi Ca
Tháng 6-2004
Đêm khuya vắng vầng trăng chiếu rọi
Ánh trăng ngàn vòi vọi thanh thiên
Đưa hồn về chốn diễm huyền
Đivào rừng nội của miền thi ca
Nghe lồng lộng thướt tha theo gió
Rừng thơ văn sáng tỏ muôn đời
Lần mò trong đó ta chơi
Tìm trong ký ức viết lời thành thơ
Bích CâuKỳ Ngộ, vô danh thị
PhanTrần, Trinh Thử, Nhị Độ Mai
Đàotiên mở lối thiên thai
Suối tiên reo khúc đêm dài mộng mơ
NguyễnDu, tự bao giờ đứng đó
Ba trămnăm, vò võ Tố Như
VânTiên ngâm vịnh lắc lư
Nguyễn Đình tên Chiểu bấy chừ Ba Tri
Cung OánNgâm Khúc vì ai nhĩ
Gia Thiều thán hận chỉ cho ai
Chinh Phụ Ngâm Khúc đường dài
ThươngĐoàn Thị Điểm hoa cài tiếc trâm
Thứ Lễ, bỗng, trầm ngâm Thế Lữ
Thét tiếng gầm vang, Hổ Nhớ Rừng
Thề Non Nước vọng khắp vùng
SôngĐà núi Tản cùng chung Tản Đà
Chí Làm Trai mặn mà Công Trứ
Ôm vầng trăng Mặc Tử hồn bay
Đò đưa Nguyễn Khuyến lung lay
AoThu Lạnh Lẽo tỏ bày thiệt hơn
Chế Lan Viên tay đờn còn gảy
Lưu Trọng Lư rúng rẩy Nai Vàng
T. T. K. H. ai mang
TiGôn Hai Sắc đôi đàng ai quên
Xuân Diệu, vút khung rèm tình tự
Tú Xương, bỉ đời, chữ bút nghiêng
Xuân Hương tắm mát Hồ tiên
BáQuát ngạo nghễ lên miền tiêu dao
Hữu Loan, bài hát nào tim tím
Yên Thao, nào với chuyện Làng Tôi
Vũ Hoàng Chương khói mềm môi
PhanBội Châu vọng lên đồi Thiên Thư
Động Hoa Vàng, ấy chừ thôi nhĩ
Thả hồn bay ngẫm nghĩ chút thôi
Thơ văn kim cổ tài bồi
Ngâm,ca, thi, vịnh, thơ bầu, túi chơi
Rong mấy nhịp cho đời dấn bước
Rừng thơ văn có trước có sau
Xanh xanh bát ngát một màu
Mỗimàu mỗi vẻ một màu xanh xanh.
Đỡ Nét Mây Ngàn
Tháng6-2004
Chiều tà ngả bóng về tây
Phiêudu quán trọ đong đầy xác xơ
Ra đi từ bấy đến giờ
Bướcchân lãng tử cuối bờ còn chi
Ra đi không tiếng từ ly
Cuốibờ ngó lại, còn gì, trắng tay
Xa mờ lơ lửng chân mây
Tầngkhông én liệng buồn bay cuối trời
Trùng dương réo gọi trùng khơi
Môngmênh chào đón ngỏ lời mênh mông
Lạnh lùng ngồi ngắm thinh không
Lặngyên vũ trụ ngưng dòng bơ vơ
Ngân hà rải nhẹ vầng thơ
Cóvì tinh tú hững hờ đọc chơi
Vầng thơ không ý không lời
Xuôixuyên cùng thẳm ngược khơi tận nguồn
Chữ tròn khép lại chữ vuông
Rụngrơi cát đá, vỡ tuông ngọc ngà
Chữ gần khép lại chữ xa
Khônggian nín thở, nữa là thời gian
Đưa tay đỡ nét mây ngàn
Trăngsao kinh ngạc khép màn hư vô.
Nguyên Sơ, Còn Đó Bóng Hình
Tháng 6- 2004
Tôi tìm hình bóng nguyên sơ
Từxa xưa ấy bây giờ ra sao
Thời gian vỗ cánh đưa vèo
Xácxây ngũ thể đẳng đeo hao mòn
Không gian khép mở vuông tròn
Congcong một bọc sóng cồn đẩy đưa
Sắc thân giữ được sao vừa
Đácòn nhẵn nhụi hay chưa hở người
Tìm trong tiếng nói câu cười
Nửain dấu ngọc nửa khơi vô thường
Tìm trong le lói tà dương
Nửa hong giọt nắng nửa vương ráng chiều
Sông dàisóng vỗ tịch liêu
Lênh đênh mặt nước tiêu điều lan xa
Ngàyqua, rồi lại ngày qua
Gởi bờ dĩ vãng phôi pha bóng hình
Nguyênsơ phiêu lãng một mình
Tâm như huyễn mộng lung linh phương đài
Ngậpngừng tựa cửa nhạt phai
Ngân sương đánh động lối cài dặm băng
Vẽ lêndấu nét không lằn
Chìm về không vết diễm hằng nguyên sơ
Sóng cồnvỗ nhịp bơ phờ
Dòng sông chuyển hóa ơ hờ trôi đi
Xa xưacòn lại được gì
Ngày mai sao nữa, hở thì, thời gian
Trăngtreo đủng đỉnh mây ngàn
Sao mờ lấp lánh mênh mang vô tình
Nguyênsơ, còn đó bóng hình
Đưa tay nắm bắt bóng hình nguyên sơ.
Giật MìnhTỉnh Mộng Ô Hô !
Tháng 6-2004
Bụi mờ phủ dấu bên đường
Hoàng hôn lảng vảng chiều vương nắng chiều
Bên bờsông vắng cô liêu
Đẩy đưa bèo bọt lều bều nổi trôi
Lang thang từ độ luân hồi
Bơvơ từ độ leo đồi phiêu du
Lặng yên độc ẩm thiên thu
Ngẫmcho thẩm thấu mây mù trần gian
Vẽ chi một nét mây ngàn
Tôchi một điểm mênh mang lưng trời
Ba sinh đã hiện trong đời
Bìnhsinh cho thỏa trùng khơi điệp trùng
Cùng chung một cuộc chơi chung
Nétriêng ta giữ cho cùng mới thôi
Dù cho cát đá lở bồi
Dùcho bãi biển nương dâu gợn hồn
Chữ sinh sánh bước chữ tồn
Tangbồng một gánh dập dồn ba sinh
Bức tranh vân cẩu hư vinh
Khenai khéo vẽ ê mình trần gian
Ngày xưa tan tác bên đàng
Ngàymai ẩn dấu bên hàng rêu xanh
Có còn nét ngọc tinh anh
Lunglinh đáy biển treo cành đầu non
Xác xơ bào ảnh héo hon
Đọađày nhân thế mỏi mòn xưa nay
Phù sinh duyên hợp tạm bày
Hóađài lân thể đổi thay tựu hình
Tâm không, trống rỗng tánh linh
Chânkhông, đầy ắp như mình với ta
Có thì có cả hằng sa
Khôngthì không cả nữa là hư vô
Giậtmình tỉnh mộng ô hô !!!