TUYỂN TẬP THƠ MẶC GIANG
Tuyển tập 10 bài - thơ MặcGiang - Số 04
(Từ bài số 31 đến số 40)
Tôi mang thân phận Người Mù 31
Non nước Việt Nam 32
Cảm niệm Mùa An Cư 33
Cái nhìn thực tại 34
Vô tình tôi thăm Nấm mộ hoang Bé Thơ 35
Quê nhà sẵn có từ lâu 36
Đức Phật vẫn ngồi yên 37
Núi có từ đồi, biển có từ sông 38
Bùng vỡ 39
Tình dài hóa ngắn, một cõi đi về 40
Tôi mang THÂN PHẬN NGƯỜI MÙ
Sáng tác nhằm mục đích kêugọi giúp đỡ Người Mù tại Việt Nam
Tháng 09-2003
Tôi mangthân phận người mù
Cuộc đờităm tối âm u
Tôi mangkiếp sống mịt mù
Đất trờikhép lại hoang vu
Tôi mangthân phận người mù
Cuộc đờitrả lại cho ai
Thân tôikhốn khổ ngục tù
Sáng mờ đâucó hôm mai
Cuộc sốngcho ai
Đời chếtkhông hai
Bóng tối âmu, còn dài
Ngày thángbao lăm
Còn có trămnăm
Vò võ xaxăm, âm thầm
Tôi mangthân phận người mù
Tháng ngày,sáng tối không hai
Cuộc đờiđâu của riêng ai
Lần bướcđơn côi, miệt mài
Tôi mangthân phận người mù
Cuộc đời khép lại trong tôi
Một ngày là cả thiên thu
Bóng tối âm u, ngục tù !!!
Tôi mang thân phận người mù
Ngày dài đêm ngắn âm u cũnglà
Người mù đếm những xót xa
Đêm dài ngày ngắn cũng làbóng đêm
Ai đem phủ kín khung rèm ?
Nào ai hiểu được bực thềmhoang vu ?
Thời gian đếm những mịt mù
Một ngày cũng thế, thiên thukhác gì !
Lần mò từng bước tôi đi
Mò trong bóng tối biết gìthời gian
Lần mò từng bước bẽ bàng
Làm sao biết được nhân gianthế nào ?
Lần mò từng bước thấp cao
Thân còn không thấy, thấy nàothế nhân ?
Lần mò phận lấy thương thân
Làm sao biết được phương gầnphương xa
Nghe tiếng Cha, biết vậy mà !
Nghe tiếng Mẹ, Mẹ ấy à, Mẹ ơi!
Bóng hình nào thấy trong đời
Dung nhan nào biết ngô khôiđê hèn !
Rà qua, soát lại làm quen
Nhấp nhô, thò thõm, hom hem,nhô lồi
Đếm trong trí nhớ lần hồi
Góc hình, khía cạnh mà lôi radùng
Ở đời muôn sự vô cùng
Người mù mường tượng chungchung khác gì ?
Ở đời muôn loại li ti
Người mù mường tượng biết chivẽ vời ?
Người đời màu sắc muôn lời
Người mù đen đỏ tăm hơi mộtmàu
Người đời nhìn rộng thấy sâu
Người mù một khối ưu sầu đắngcay
Người đời tối sáng đêm ngày
Người mù một khối mà xoaynhân tình
Người đời thành bại nhục vinh
Người mù một khối, một mình,một thân
Lắng nghe cát bụi phong trần
Lắng nghe thế thái phù vânđổi dời
Lắng nghe thiên hạ vui chơi
Lắng nghe tê tái cho đời thêmđau
Lắng nghe đổi sắc thay màu
Mà nghe giọt lệ chưa lau đãsần
Người mù từng bước theo chân
Từng sa hụt hẫng khỏi tầm vóitay
Người mù lần bước đọa đày
Mà vui, mà khóc, mà lay, màcười
Người mù nào có héo tươi !
Héo tươi chi nữa phận ngườitối tăm
Ba mươi nào khác ngày Rằm
Ba vạn sáu cũng âm thầm, aihay ???
Người mù không có đêm ngày
Chỉ nghe, chỉ đón, chỉ chầy,chỉ trông
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Người mù quờ quạng mà khôngbốn mùa
Trả đời bóng dáng hơn thua
Tôi mang tăm tối để lùathương đau
Trả đời cuộc sống sang giàu
Tôi mang mờ mịt mà lau phong trần
Trả đời cát bụi phù vân
Tôi mang thăm thẳm đánh vầng trăng soi
Trả đời đắp vẽ tô bồi
Tôi mang cô quạnh đứng ngồi một bên
Trả đời trời đất mông mênh
Tôi mang hải giác núp rèm thiên nhai
Trả đời sáng tối hôm mai
Tôi xin mang hết ngày dài tháng năm
Tôi đi, tôi đứng, tôi nằm
Tôi nghe tiếng nói xa xăm đáy hồn
Nghe từng tiếng nói nỉ non
Vọng vang nho nhỏ, soi hồn gọi ai ???
Tôi nghe tháng rộng năm dài
Không hình, không bóng, không phai, không mờ
Tôi nghe trong mộng trong mơ
Đời không sáng tối, dật dờbóng đêm
Tôi nghe bóng dáng nhớ quên
Phong sương mấy lớp khép thềmhoang vu
Ai ơi, thế giới người mù !
Một thu, hơn nữa, thiên thucũng là
Ai ơi, bóng tối dần qua !
Ngày qua đêm lại cũng là bóngđêm
Tôi xin bóng tối im lìm
Tôi xin nhân thế đừng thêm mùlòa !!!
Cuộc đời là lá là hoa
Xin nhân gian, chớ dại khờ tối tăm
Đẹp không ánh sáng trăng rằm!
Còn không bóng tối xa xăm mịt mờ ?
Cuộc đời ai mộng ai mơ ?
Còn tôi thân phận mù mờ thiên thu !!
Non Nước VIỆT NAM
* về địa lý *
Quê Hương để giữ gìn, đểThương để Nhớ - 09-2003
Tôi xin mở bản dư đồ hình cong chữ “S”
Ngắm từng Tỉnh, từng Vùng
Của nước Việt dấu yêu
Của giang sơn cẩm tú mỹ miều
Cho dòng giống Lạc Hồng gìn giữ nâng niu
Tôi xin mở bản dư đồ hình cong chữ “S”
Bắc NamTrung một dãi nối liền
Của quê hương gấm vóc Ba Miền
Để thắm tô Sông Núi Hồn Thiêng
Nối tình dài Con-Cháu-Tổ-Tiên
Tôi xin mở bản dư đồ hình cong chữ “S”
Biển rộng sông dài non nước Việt Nam
Đi từ Cà Mau đến Ải Nam Quan
Đi từ rừng cao cho đến đồng sâu
Đi từ bờ đê cho đến ruộng dâu
Đất nước yêu thương con cháu da vàng
Mở đầu Miền Bắc khai nguyên
Thượng du miền ngược, xuôimiền Trung du
LAI CHÂUkê núigối đầu
LÀO CAI, Bản Giốcsương mù HÀ GIANG
LẠNG SƠNcáchkhoảng CAOBẰNG
QUẢNG NINHven biển chờ trăng ánh vàng
Vàng lên tựa cửa BẮCGIANG
THÁI NGUYÊN, BẮC KẠN, TUYÊN QUANGmột nhà
Ô kìa YÊN BÁI, SƠNLA
Anh lên Miền Ngược! em về Miền Xuôi!
Xuôi về HÀ NỘImới thôi
Thăng Longhoài cổ, đổi dời thành đô
Năm ngàn năm, dựng cơ đồ
Theo dòng lịch sử điểm tômuôn đời
Em đi, đi nữa em ơi !
Băng qua PHÚ THỌlên đồi BẮC NINH
VĨNH YÊN, VĨNH PHÚCxoay mình
Chở che Hà Nội, HÒA BÌNH, HÀ TÂY
Hà Tây còn có SƠNTÂY
HÀ ĐÔNGbênđó, bên nầy HẢI DƯƠNG
Đi ra tận cửa HẢIPHÒNG
Trùng dương sóng vỗ HẠ LONGtuyệt vời
HƯNG YÊNmộtchuyến rong chơi
HÀ NAM bén gót, buông lơi THÁI BÌNH
NINH BÌNH, NAM ĐỊNHxinh xinh
Hồng Hà sông nước, Thái Bìnhnước sông
Em về THANH HÓAhơn không
NGHỆ AN, HÀTĨNHmênh mông núi đồi
Sông Đà, sông Mã dặm soi
Bắt ngang Đồng Hới, mù khơi QUẢNG BÌNH
Còn kia, QUẢNG TRỊđiêu linh !
Sông Gianh, Bến Hải vặn mình kêu sương !!!
THỪA THIÊN,Phố Huế, sông Hương
Hội An - Đà Nẵngdặm trường QUẢNG NAM
Thương ra QUẢNG NGÃImới cam
Thương vô BÌNH ĐỊNHbao hàm PHÚ YÊN
Thương lên đến tận CaoNguyên
KON TUM, ĐẮC LẮCgiữa miền GIA LAI
Tình xưa lối cũ dấu hài
Hoàng Triều Cương Thổthở dài một phen !
Thu Bồn khói quyện quen quen
Đà Rằng lượn khúc, chưa hoen KHÁNHHÒA
Thùy dương cát trắng phôipha
PHAN RANG, PHAN RÍxót xa thuở nào !!!
Em đi lòng dạ nao nao
Thời gian đi mãi vẫy chàotháng năm
CAMRANHmây nước xanh lam
ĐÀ LẠTmơmộng Suối Vàng, Cam Ly
Đường lên BÌNH PHƯỚCanh đi !
Em về PHAN THIẾTcó chi ngại ngùng ?
VŨNG TÀU, BÀ RỊAmột vùng
Ra khơi nhớ Bưởi mà rung BIÊN HÒA
BÌNH DƯƠNGcâytrái lá hoa
TÂY NINHlàtỉnh cuối bờ Trường Sơn
SÀI GÒNnóithiệt nào hơn !
Viễn Đông Hòn Ngọcdễ sờn mấy ai ???
Ai về GIA ĐỊNH, ĐỒNGNAI?
Đừng quên Bến Nghé, mối maiNhà Bè !
SÀI GÒN chưa vẹn câu thề !!!
Em đi đi nữa xuôi về Miền Nam
Kề vai xỏa tóc LONGAN
MỸ THOmấy khúc, TIỀNGIANGmấy bờ
Em đừng vội đến CẦNTHƠ
Mà quên ĐỒNG THÁPdựng cờ phía Tây
Sông Tiền, sông Hậu là đây
BẾN TREbên đó, bên này TRÀVINH
VĨNH LONGinbóng theo hình
SÓC TRĂNGcuối ngọn, đầu ghình AN GIANG
Hà Tiên, Rạch Giá,KIÊN GIANG
BẠC LIÊUrẽbước đôi hàng CÀ MAU
Muốn ra PHÚ QUỐClên tàu
CÔN SƠNmờtỏa một màu xanh xanh
Việt Nammuôn thuở thanh bình
Việt Nam sông núiđầu ghềnh, biển Đông
Việt Namcòn đó non sông
Mẹ Âu, Cha Lạc, con Rồng,cháu Tiên
Việt Namsông núi Ba Miền
Bắc Nam Trung, quyện an nhiênmuôn đời
Hình Cong Chữ “S” nơi nơi
Non non nước nước của Người Việt Nam.
***
Cảm niệm MÙA AN CƯ
Cảm táctrên đường bay. 07-2003
Mỗi năm trong Đạo Phật có một mùa
Dù hôm nay hay đã tự ngàn xưa
Muôn phương khắp hướng lớn nhỏ cùng về
An trụ tại một nơi gọi là An Cư Kiết Hạ
Thời gian thôi hối hả
Không gian khép khung trời
Mỗi ngày đêm sáu thời
Quay về trong thực tại
Kia lời kinh tiếng mõ
Nọ mật niệm tham thiền
Dừng giả huyễn đảo điên
Rọi soi đường tu tập
Ngày xưa Đức Phật
Từng dạy việc này
Cứ mải mê du hóa miệt mài
Của không bồi đắp, cho hoài cũng hết
Hướng nội, hướng ngoại tuy hai mà một
Tâm vật, vật tâm tuy một mà hai
Đừng quanh co lý luận dongdài
Nói thì dễ mà làm thì rất khó
Cứ nhìn lại Lịch đại Tổ Sưcòn đó
Dù Tây Thiên, Đông Độ, chotới Việt Nam
Nhìn trông một cánh hoa đàm
Thử soi ngọn đuốc ngàn nămkiếm tầm
Nhìn trông sen nở trong đầm
Không vương uế trược mới đâmngọn chồi
Nhìn trông vời vợi núi đồi
Xa từ thung lũng lần hồi dângcao
Nhìn trông vần vũ trăng sao
Bóng đêm mờ tỏa biết baotuyệt vời
Nhìn trông thuyền tít mù khơi
Bờ xưa bến cũ xa rời mới xong
Hãy nhìn lại,
Chúng ta cùng một dòng
Nguyện theo đường Thích Tử
Sống trong cửa thiền môn
Quyết xa lìa nghiệp dữ
Trau gương hạnh vẹn toàn
Nhớ từ thuở xuất gia
Lấy cửa Phật làm nhà
Thờ Đức Phật làm cha
Tất cả là anh em đâu khác
Kẻ trước người sau nối gót
Vào nhà Như Lai
Mặc áo Như Lai
Ăn cơm Như Lai
Nói chuyện Như Lai
Tri và hành bất biến, khôngmột không hai
Đường vạn lý Hoa Từ Bi rạngrỡ
Nước cam lộ nguyện cho đờihết khổ
Mối từ tâm xin chuyên chởthương yêu
Cửa Tam Vô, Thánh Đức đã cónhiều
Đèn trí tuệ, tự chúng ta khaimở
Đạo vàng nở rộ
Rạng ánh thiều quang
Thế giới ba ngàn
Nhờ ơn tế độ
Huynh đệ chúng ta
đã nguyện đi trên đường cứukhổ
Pháp lữ một nhà,
Nguyện tâm lực cứu cả hàmlinh
Con đường tu đâu phải chỉriêng mình
Ta còn Đức Phật, ta còn chúng sinh
Đã thấy một thì qui về tất cả
Một kiếp nhân sinh, dù không cùng cha mẹ
Sáu nẻo luân hồi, dù chưa từng ruột thịt anh em
Nhưng đã nguyện noi theo Đức Từ Phụ pháp vương
Đạo giải thoát, thế giới mười phương đều pháp quyến
Mỗi Mùa Hạ, nhờ công tu luyện
Mở mắt từ, thấy cả xưa nay
“Có thì có tự mảy may
Không thì cả thế gian nàycũng không”
Nhìn xem muôn nước về sông
Muôn nguồn về biển mênh môngdiệu kỳ
Nhìn xem vạn hữu li ti
Có thì chẳng có không thìchẳng không
Chuông ngân thức tỉnh vạnlòng
Nụ Hoa Hàm Tiếu cười trongnhiệm mầu
Mỗi Mùa Hạ, thấm thật sâu
Ba rừng giáo lý lên đồi trinhnguyên
Một ngày tu, dứt vạn duyên
Tử sinh im bặt, não phiền còn đâu
Cùng nhau xây dựng nhịp cầu
Bắt bờ sinh tử, cạn tàu mới thôi
Cùng nhau xây dựng đạo - đời
Lên thuyền Bát nhã, buông lơi biển sầu
Hạ này rồi tới Hạ sau
Từ trong Mùa Hạ, Đạo Mầu trổ bông.
***
Cái Nhìn THỰC TẠI
Trọng Đông 2003
Nhìncho rộng, thấy cho sâu
Ba ngàn thế giới một màu xanhxanh
Tìm sâu ngọn mạch đầu ghềnh
Suối nguồn chưa cạn bên thềmkhởi đi
Tìm sâu từng mảnh li ti
Hồng hoang ẩn hiện vân vichớp lòa
Đi vào gốc rễ tinh ba
Tương sinh bừng nở nụ hoa đầucành
Đi vào sợi nắng long lanh
Trời xanh loáng bạc rơi nhànhthùy dương
Từ tâm tỏa rạng pháp vương
Từ bi tỏa chiếu yêu thươngmuôn loài
Nhịp cầu con đẩy đưa thoi
Xuyên ngàn lớp sóng tỏ soivạn hình
Tìm vào tận đáy vô minh
Sờ lên ảnh tượng, lung linhbảo đài
Tìm vào tận bóng nhạt phai
Hình vương đầu ngõ, bóng dàivầng trăng
Hồ thu thủy, nước tung tăng
Gom tròn đáy nguyệt, cô Hằngngẩn ngơ
Vẽ dấu ngọc, bắt mộng mơ
Ngàn cây xanh lá ngóng chờngọn sương
Đêm khuya gối mộng nghê thường
Ngập ngừng nửa bước, vấnvương bụi rừng
Từng không ngả bóng vô chừng
Vầng dương đứng lặng chưadừng đầu non
Ngẩn ngơ rơi rụng héo mòn
Tan hoang phiền lụy nét sonửng hồng
Quẳng đi một gánh tang bồng
Thuyền không xẻ nước trôisông vô bờ
Tìm sợi tóc, bắt cộng tơ
Mịt mờ nhân ảnh, vật vờ trờimây
Tìm trong gió nhẹ heo may
Phong ba vụt tắt lung lay bụitrần
Gom ngàn vạn bóng phù vân
Vén mây trùng điệp tỏa vầngthiều quang
Vẽ lên lối dọc đường ngang
Chữ tung biến mất, chữ hoànhbiệt tăm
Tỏ soi như ánh trăng rằm
Ngàn sao lấp lánh ngàn nămvẫn còn
Nằm đáy biển, gối đầu non
Phơi mình dưới nắng, tựa hồnđỉnh cao
Ngân lên tiếng hát vang nào
Lời ca chưa dứt, vẫy chào rađi !!!
Vô tình tôi gặp
NẤM MỘ HOANG BÉ THƠ
Cảm tác, nhân một chiều Mùa Đông 2003, viếng nghĩa trang
Một chiều tàn
Vô tình tôi bước tới nghĩatrang
Bên ụ đất hơi nhô
Nhiều cỏ dại xác xơ
Tôi ngồi nghe chim hót
Có một cái cây mục nát
Tôi cầm lên để gạt cỏ ven bờ
Coi kìa ! Có những chữ lờ mờ
Loang lở vài vết sơn sót lại
Cái gì có chữ phần mộ tuổithơ
Lại kèm theo chữ vô danh nhỏdại
Tôi nhìn thật kỹ để thử xem :
Em sinh ở đâu ?
Em mất lúc nào ?
Thấy ghi thật quều quào :
Em sinh trên bến tàu
Ra đời ba tháng tuổi
Cây mục chữ mờ
Tôi lau tôi phủi
Không thấy năm tháng em sinh
Không thấy ngày giờ em mất
Nắng chiều yếu ớt
Báo hiệu hoàng hôn
Gió lay lất phất
Chim kéo nhau về
Chim ngủ trên cành
Nắng ngủ trên non
Lắng đọng tầm hồn
Thỏ thẻ bé thơ !!!
Này bé thơ ơi !
Chung quanh đây rất nhiều
Em có biết ai không ?
Rải rác đó đây, những nấm mộhoang
Có thường lân la thăm hỏi ?
Đừng buồn nghe em !
Thật tình, em có biết ai đâu?
Mới mở mắt ra
Chưa kịp khóc, chưa kịp cười
Một thoáng lại qua, chưa nặngnợ đời
Em đã đi rồi, không nói năngchi
Đâu ai biết đến em mà nói !!!
Dù họ thương em, khẽ gọi :
Này, em bé này !
Và nhường cho một khoảnh gởibụi mờ
Cũng đã là may !
Còn cha mẹ em
Gian khổ đong đầy
Tháng năm tàn tạ yếu gầy
Trần gian gọt, giũa, xát, xây
Cuộc đời, đầu ngập thươngthay
Chợt nhớ đến em
Như ngọn gió heo may
Như đầu sương ngọn cỏ
Nhưng riêng em, chưa bước đãdừng chân
Đã tựu hình, đừng quên chútnghĩa chút ân
Ân : Ba tháng ẵm bồng cảm ơnCha
Ân : Chín tháng cưu mang nhờđức Mẹ
Cho dù em, lỡ lạc lối một lần
Em xem một áng phù vân
Bay qua bay lại, phong trầncứ bay
Bay cho hết tháng hết ngày
Khi tan khi tụ, áng mây vẫncòn
Như em, có một tâm hồn
Xuống lên, qua lại, tâm hồncòn nguyên
Mồ hoang như ảnh ảo huyền
Thân như bèo bọt nương thuyềnphiêu du
Từ trong cõi mộng âm u
Em như điểm sáng, thiên thuvẫn còn
Giã từ nghe, em bé con
Nghĩa trang vắng bóng mồhoang lạnh lùng
Trẻ già trai gái đi chung
Nương thân cất bước vô cùng nghe em !!!
QUÊ NHÀ Sẵn Có Từ Lâu
Gặp lại một người thân đã 30 năm xa cách. 10- 2003
Lắng nghe từ cõi tâm tư
Khơi lên bấc lửa đã từ bao năm
Lắng nghe từ cõi xa xăm
Rung lên tình tự biệt tăm hiện về
Ngày đi, không hẹn không thề
Ngày về, ai đợi bốn bề tôi đi
Lang thang nào có từ ly !
Mênh mông không lối, nói chinẻo về !
Trèo lên cửa ải sơn khê
Bắc thang mà hỏi hồn quê chốnnào ?
Đứng trên bèo bọt ba đào
Xô tan dòng nước, vẫy chàotrùng khơi
Trăng ngà lơ lửng chơi vơi
Nàng trăng cô quạnh lâu rồi,phải không ?
Lạnh lùng gối mộng đêm đông
Nực cười, ai vẽ tang bồng màchi ?
Năm mươi năm, chẳng ra gì !
Năm mươi năm nữa, thở khì làxong !
Ngược lên tận chốn khơi dòng
Xuôi về cuối nẻo, nghe lòngrỗng không
Trời xanh mây gội nắng hồng
Cõi nhân gian, biết ai đồngcùng ai ?
Mới hay, cõi mộng còn dài
Ngàn xưa rẽ lối, chưa phaibóng hình
Cội già ngả bóng lung linh
Rừng khuya thức giấc, hỏimình là ai ?
Thời gian, cửa đóng then cài
Không gian khép lại, nào aivới mình
Nửa đời, một cuộc tử sinh
Nửa mang nửa gởi chút tìnhtrần gian
Kề vai trĩu nặng hai đàng
Bước đi chưa mỏi, bước ngangchưa về
Trên đồi lộng gió Tào Khê
Miên man nước chảy tứ bề cùngtôi
Tôi đi, còn đó cuộc đời !!!
Quê nhà còn đó, ngỏ lời tôiđi !!!
ĐỨC PHẬT Vẫn Ngồi Yên
Đức Phật vẫn ngồi yên
Từ quang tỏa mọi miền
Khách đi về mỉm nụ
Bảo trì hiện bạch liên
Bặt dấu tích não phiền
Biển trần gian yên lặng
Tựa mình trên ghềnh vắng
Kê đầu ngủ non cao
Bát phong lộng rì rào
Khách mặc nhiên ngon giấc
Nghe âm vang còn mất
Buông cởi trói, chiêm bao
Mở mắt thấy ngàn sao
Nhắm mắt vầng trăng hiện
Bến đò ngang dừng chuyến
Đón khách, đợi lâu rồi
Đâu cần ai gọi mời
Tự bước lên cùng lối
Từng khoang, cứ đứng ngồi
Đò ngang đưa khách mãi
Đục trong đừng ái ngại
Đò đưa khách sang sông
Ra rời bờ bến cũ
Đôi bờ một dòng sông
Khách mừng rỡ, an lòng
Hai bờ không phải một
Giật mình, reo thảng thốt
Một bờ chẳng phải hai
Đường xưa chẳng đóng cài
Lối về cần chi cửa
À, thì ra như rứa !
Đức Phật vẫn ngồi yên
Chấp tay thật ngoan hiền
Bàn tay hoa mầu nhiệm
Pháp giới là thân quyến
Rừng hoa tạng bạch liên
Ai bảo, cõi hữu biên ?
Ai bảo, cõi vô biên ?
Giữa hữu - vô là một
Không có gạch nối liền
Chữ nghĩa, lý luận : Phiền
Thiền, tịnh, mật, hạnh :Chuyên
Lục phàm, tứ Thánh : Viên
Đức Phật mỉm cười : Yên
Một cảnh chùa đang rầm rộ,
Pháp sự xong, họ đi hết
Đức Phật tự tại điềm nhiên
Một mình tôi ở lại,
gợi niềm cảm tác.
Tháng 10-03
Núi Có Từ Đồi, Biển Có Từ Sông
Tiếng chuông vang vọng ngân dài,
Nào ai mê ngủ nào ai tỉnh hồn ?
Viết trên chuyến bay ngày 7-10-2003
Cái kiếp nhân sinh từ vô thỉ
Đã kéo dài đến tận hôm nay
Chạy tới ngày mai
Và cho dù vô chung đi nữa
Có lẽ tìm cầu một chỗ dựa !
Có lẽ, hướng cho đời từngnhịp khúc để đi !
Tiếng quân tử, trượng phu, tôvẽ để làm vì
Cuộc nhân thế xưa nay mấy aiđược ?
Thử tìm từng bước
Kẻ trước người sau
Kìa, tinh nguyên đã thoátkhỏi sắc màu
Nhờ màu sắc mà tinh nguyênmới vẹn
Nếu không có én
Sao bảo là xuân
Thì một con én
Lẻ loi vỗ cánh
Báo hiệu xuân về
Nào ai phủ nhận ???
Trí thức lấn cấn
Dùng chữ mà chơi
Dù cho bao nhiêu tiếng
Dù có bấy nhiêu lời
Vẫn là những trò chơi giả tạo
Tìm trong mộng ảo
Dệt bắt chân như
Tìm phương thiện xảo
Lặn hụp lắc lư
Sao cứ mãi lăn quay cho khổlụy ?
Đi tìm thiện mỹ
Ở tại thế gian
Đi tìm chân lý
Mà xỏ mà quàng
Ôm một mớ bòng bong mà đèthành khối
Đứng tận bùn đen
Lò mò lặn lội
Mắt chụp kính màu
Bới lỗi trăng sao
Té ngửa té nghiêng,
ngước không quá đầu sào
Lật ngược lật xuôi,
trách trời cao biển rộng
Cột chèo lương đống
Đất cát ruôi mè
Cùng xác lập chở che
Mới thành nhà lồng lộng
Có núi nhờ đồi
Có biển nhờ sông
Có lúa nhờ đồng
Có nụ hoa hồng
Nhờ phân nhờ bón
Nhỏ mới thành lớn
Thấp mới thành cao
Dậu mới thành rào
Đó là mối tương dung : dịđồng, đồng dị
Tiếng quân tử, nghe chí lý !
Tiếng trượng phu, nghe tuyệtvời !
Nhưng ai là quân tử, ai là trượng phu
Mà không gật gù,
Nhờ bỏ xa rồi, trần lao vùi dập !!!
Đừng nên lấp bấp
Nói chuyện gần xa
Nay được sao là
Thì xưa đâu khác
Họ ca họ hát
Tối sáng mà chơi
Nay ta ca hát
Cùng đứng trong đời
Đừng tìm mộng ảo chơi vơi
Rơi vào mông lung huyễn tượng
Từ không sắc tướng
Đã hiện lên rồi
Mây gió lên ngôi
U mê sụp đổ
Đất trời loang lở
Vỗ cánh bay đi !!!
Bùng Vỡ
Tháng 10-2003
Tôi bước đi chưa hết một lộ trình
Chân chưa mỏi trên nẻo đường vạn dặm
Núi dốc, biển đồi, đưa tay bắt nắm
Cát bụi, gió sương một cõi trần gian
Nụ chớm ban mai, cánh lỡ chiều tàn
Trước mặt, còn bao nhiêu lối dọc đường ngang
Sau lưng, mờ dấu nét rong rêu bỏ lại
Nhân tình thế thái
Chìm nổi bao phen
Trước lạ sau quen
Con thoi đưa tới
Bước đi chưa mỏi
Bước tới chưa ngừng
Âm vang đá sỏi
Lay động mấy từng
Một khoảng trống không
Nào lưu dấu tích !
Đường đi là những chấm nối dài, đâu cùng đích ?
Đường về là những loang lở hoen mờ,
đâu là khởi điểm mà trông ?
Trời đất mênh mông
Đi thì tới
Đứng thì ngừng
Rẽ thì dọc
Bẻ thì ngang
Ngước thì lên
Cúi thì xuống
Chỉ có :
Đứng !
Đi !
Ngừng !
Nghỉ !
Chứ đâu là tới ?
Chứ đâu là về ?
Quay khắp muôn bề
Đâu không là phương hướng
Đừng thu hẹp mối tâm không, vô lượng !
Đừng giãn co trên vạn nẻo đi, về
Khỏe đi
Mỏi đứng
Không hẹn
Không thề
Nào ai xẻ dọc bờ đê
Nào ai cắt xéo đường về mà trông
Nào ai đem núi lấp sông
Nào ai vẽ lối tầng không bên đàng
Duyên thì tụ, tán thì tan
Trùng khơi tán tụ chưa tràn thùy dương
Ai vẽ một con đường
Đường nào không có nẻo
Ai bắt một nhịp cầu
Nước đã chảy lê thê
Trong huyễn tượng muôn bề
Tôi hiện hình một khoảnh
Cho dù mỏng mảnh
Tựa bóng hư vô
Mờ mịt cuối bờ
Nhưng là chân thực
Đường không lằn mức
Vượt nẻo thời gian
Tựa cửa trên ngàn
Tôi ca tôi hát.
Tình Dài Hóa Ngắn, Một Cõi Đi Về
Ngày 15-11-2003
Ba mươi năm, quãng đường một phần ba vạn sáu
Tên của em, ẩn ở đâu lộn bùn cáu chưa về
Nay cảnh đày, mai cảnh đọa lê thê
Ai đã mệnh danh, để cho em ngục tối ?
Ba mươi năm, tại sao không dám gọi ?
Cửa đóng khung, quyền lực khép bạo tàn
Nhà không nóc, bóng tối sợ hai man
Ngày không đến, bình minh xa dịu vợi !
Ngựa đã thẳng cương, một đường lao tới
Trâu đã vướng cày, giẫm nát đồng xanh
Núi bảo là sông, nhắm mắt cũng đành
Sỏi đá nói gạo cơm, đâu dám trái
Em nằm đó, ba mươi năm quay lại
Bảy mươi năm, đã cuốn hút một bè !
Mỉm cười đi em, tha thứ emnghe !
Thương cho em, có trái timkhông dám thở
Thương cho em, cúi đầu chốngđỡ !
Miệng ngậm câm, dù có vỡ tâmcan
Mảnh hồn đau, dù cay xé ngậptràn
Em có biết, tôi đã khổ
vì em luôn giam hãm trong tâmtư, lẽ sống
Hãy mở từ tâm, cho dòng máutươi khơi động
Hãy mở vành mi, chào giọt lệbiết yêu thương
Em sẽ đến bên tôi, không cầnnẻo cần đường
Vì bảy mươi năm, đã mù saylầm lạc !
Tôi nói cho em nghe !
Cùng bước nhau về cánh đồngquê, ca hát
Lúa đã lên bông, reo nắng ấm,ngẩng đầu
Đám mạ non, không vùi dậpchìm sâu
Hạt ngọc đã từ lâu, mòn gốcrạ !
Em cũng có trái tim
Đâu phải là gỗ đá !
Cùng là khối thịt da
Ai lại chẳng nghe đau !
Tội tình chi, lẫn cửa trước,trốn cửa sau
Ta cứ bước nhau về
Nước phải có nguồn
Tổ phải có Tông
Biển rộng nhờ sông
Cây cao nhờ cội
Ba mươi năm, đến nay mới gọi
Tên của em, một cõi đi về
Xin cúi đầu, thưa gởi Bóng MẹQuê
Tha tất cả một lũ con hư hỏng
Mẹ đã chết rồi, nhưng tim Mẹnóng
Vành môi khô, Mẹ hé mở nụcười
Là anh là em, cùng một Mẹ đó,em ơi !
Mẹ đã chết, nhưng từ nay Mẹsống
Ba mươi năm, chợt như tỉnhmộng
Bảy mươi năm, một cõi đi về
Anh chị em, tắm gội tình quê
Sông bến cũ, gừng cay muốimặn
Ba mươi năm, Tình Dài HóaNgắn
Bảy mươi năm, Một Cõi Đi Về !