HTThích Thanh Từ
TẬP 2
Sưhọ Kha quê ở Tuyền Châu. Thuở thiếu thời, Sư theo NghịCộng ở Thanh Nguyên xuất gia. Sau Sư đến Trường An ở chùaBảo Thọ thọ giới cụ túc và học tập các bộ kinh luật.
Sưdạo khắp các thiền uyển, kết bạn cùng Tuyết Phong NghĩaTồn, Khâm Sơn Văn Thúy. Từ núi Đại Từ sang Lâm Tế, LâmTế đã qui tịch, đến yết kiến Ngưỡng Sơn.
Vừavào cửa, Sư đưa cao tọa cụ, thưa: Hòa thượng. NgưỡngSơn cầm phất tử toan giở lên. Sư thưa: Chẳng ngại tay khéo.
*
Đếntham yết Đức Sơn, Sư cầm tọa cụ lên pháp đường nhìnxem. Đức Sơn hỏi: Làm gì? Sư quát tháo. Đức Sơn hỏi: Lãotăng có lỗi gì? Sư thưa: Lưỡng trùng công án. Sư trở xuốngnhà tham thiền. Đức Sơn nói: Cái ông thầy in tuồng ngườihành khước.
Hômsau lên thưa hỏi, Đức Sơn hỏi: Xà-lê phải vị Tăng mớiđến hôm qua chăng? Sư thưa: Phải. Đức Sơn bảo: Ở đâuhọc được cái rỗng ấy? Sư thưa: Toàn Khoát trọn chẳngtự dối. Đức Sơn bảo: Về sau chẳng được cô phụ Lãotăng.
Hômkhác đến tham, Sư vào cửa phương trượng đứng nghiêng mìnhhỏi: Là phàm là thánh? Đức Sơn hét! Sư lễ bái.
Cóngười đem việc ấy thuật lại cho Động Sơn nghe. ĐộngSơn nói: Nếu chẳng phải Thượng tọa Khoát rất khó thừađương. Sư nghe được lời này bèn nói: Ông già Động Sơnchẳng biết tốt xấu lầm buông lời, ta đương thời mộttay đưa lên một tay bắt.
*
TuyếtPhong ở Đức Sơn làm phạn đầu (trưởng ban trai phạn). Mộthôm cơm trễ, Đức Sơn ôm bát đến pháp đường. Tuyết Phongphơi khăn lau, trông thấy Đức Sơn bèn nói: Ông già này, chuôngchưa kêu trống chưa đánh mà ôm bát đi đâu?
ĐứcSơn trở về phương trượng. Tuyết Phong thuật việc này choSư nghe. Sư bảo: Cả thảy Đức Sơn chẳng hội câu rốt sau.
ĐứcSơn nghe, sai thị giả gọi Sư đến phương trượng, hỏi:Ông chẳng chấp nhận Lão tăng sao? Sư thưa nhỏ ý ấy.
Đếnhôm sau, Đức Sơn thượng đường có vẻ khác thường. Sưđến trước nhà tăng vỗ tay cười to, nói: Rất mừng! ô?ggià Đường đầu hội được câu rốt sau, người trong thiênhạ không bì được ông, tuy nhiên cũng chỉ sống được banăm (quả nhiên ba năm sau Đức Sơn tịch).
*
Mộthôm, Sư cùng Tuyết Phong, Khâm Sơn ba người họp nhau, bỗngdưng Tuyết Phong chỉ một chén nước. Khâm Sơn nói: Nướctrong, trăng hiện. Tuyết Phong nói: Nước trong, trăng chẳnghiện. Sư đá chén nước rồi đi.
Từ đó về sau, Khâm Sơn đến Động Sơn.
Sư và Tuyết Phong nối pháp Đức Sơn.
*
Sưcùng Tuyết Phong đến từ Đức Sơn. Đức Sơn hỏi: Đi vềđâu? Sư thưa: Tạm từ Hòa thượng hạ sơn. Đức Sơn hỏi:Con về sau làm gì? Sư thưa: Chẳng quên. Đức Sơn hỏi: Connương vào đâu nói lời này? Sư thưa: Đâu chẳng nghe ?trívượt hơn thầy mới kham truyền trao, trí ngang bă?g thầy kémthầy nửa đức?. Đức Sơn bảo: Đúng thế! đúng thế! phảikhéo hộ trì. Hai vị lễ bái rồi lui.
TuyếtPhong về Mân Xuyên ở gộp Tuyết Phong trên núi Tượng Cốt.Sư cất am ở núi Ngọa Long Động Đình. Đồ chúng tấp nậpkéo đến.
*
Tănghỏi:- Không thầy lại có chỗ xuất thân chăng?
Sưđáp:- Trước tiếng lông xưa nát.
- Kẻđường đường đến thì sao?
- Đâmlủng con mắt.
- Thếnào là ý Tổ sư từ Ấn sang?
- Dờingọn núi Lô đi, ta sẽ vì ông nói.
*
Sưcùng La Sơn đi xem nền tháp. Đi giữa đường La Sơn gọi:Hòa thượng! Sư xoay đầu hỏi: Làm gì? La Sơn đưa tay chỉnói: Trong ấy có miếng đất tốt. Sư quở: Kẻ bán dưa ởQua Châu. Lại đi khoảng ít dặm, La Sơn lễ bái hỏi: Hòathượng đâu chẳng phải ở Động Sơn ba mươi năm mà chẳngchấp nhận Động Sơn ư? Sư đáp: Phải. La Sơn lại hỏi:Hòa thượng đâu chẳng phải nối pháp Đức Sơn mà chẳngchấp nhận Đức Sơn chăng? Sư đáp: Phải. La Sơn hỏi tiếp:Chẳng chấp nhận Đức Sơn thì miễn hỏi, còn Động Sơncó khuyết điểm gì? Sư làm thinh giây lâu đáp: Động Sơnlà ông Phật đẹp, chỉ là không hào quang.
*
Sưhỏi vị Tăng mới đến:- Ở đâu đến?
Tăngthưa:- Ở Tây Kinh đến.
- Sautrận giặc Hoàng Sào lại lượm được kiếm chăng?
- Lượmđược.
Sưđưa cổ làm thế nhận chặt. Tăng nói: Đầu thầy rơi. Sưcười to.
*
Sưdạy chúng:
- Phàmviệc trong đại tổng cương tông phải biết cú. Nếu chẳngbiết cú khó hội được câu nói. Cái gì là cú? Khi trămviệc chẳng suy nghĩ, gọi là chánh cú, cũng gọi là cư đảnh(ở trên đảnh), là được trụ, là rõ ràng, là tỉnh tỉnh,là chắc thật, là khi Phật chưa sanh, là đắc địa, là cùngkhi ấy sẽ cùng khi ấy v.v? Phá tất cả thị phi mới cùngtiện, chẳng cùng tiện lăn trùng trục dưới đất. Nếu nhìnchẳng thấu liền bị người đâm đui mắt. Chỗ con mắt nhìnlờ mờ in tuồng con dê bị giết mà chưa chết. Cổ nhân nói "hôn trầm chẳng tốt, cần chuyển được mới nên". Chạmđến liền chuyển mới cùng tiện, chẳng cùng tiện. Thịcú cũng chặt phi cú cũng chặt, tự nhiên lăn trùng trục,tự nhiên trước mắt hiện rõ ràng, no tràn hông. Chẳng hiểuchối bỏ, chẳng hiểu nhai nát. Đâu chẳng nghe nói "chốibỏ vật là trên, theo vật là dưới". Vừa khởi tí xíu tìnhliền rơi xuống đất. Nếu là nhai nát thì heo chó mắt đỏngầu.
Nếucó người hỏi thế nào là thiền, nên đáp với y: "bịt lỗđít lại, mới có ít phần hơi hám, mới biết cạn sâu lớplớp?"
Huynhđệ! thấy cùng chăng? nói thế hội chăng? Chớ có trọn ngàyrầm rĩ, sẽ không có ngày xong. Muốn được dễ hội cầnbiết ở trước thanh sắc chẳng bị muôn cảnh làm hoặc loạn,tự nhiên hiện rõ ràng, tự nhiên vô sự. Tiến tới trướcthanh sắc mà vẫn thản nhiên, in tuồng một đống lửa lớn,chạm đến liền cháy, lại còn có việc gì? Đâu không nghenói "chẳng phải trần chẳng xâm phạm ta, mà khi ta vô tâmnó cháy".
*
Saunày có người hoặc hỏi Phật, hỏi pháp, hỏi đạo, hỏithiền, Sư đều hư lên một tiếng. Sư thường bảo chúng:Khi Lão già này đi, sẽ rống lên một tiếng rồi đi.
*
ĐờiĐường sau thời Quang Khải, Trung Nguyên giặc cướp dấy lên,chúng Tăng đều đi tránh nơi khác. Sư vẫn an nhiên ở đây.Một hôm giặc đến, chúng trách Sư không có gì dâng biếu,bèn đâm Sư. Sư thần sắc không đổi, chỉ rống lên mộttiếng rồi chết. Tiếng ấy vang xa đến mười dặm.
Sưtịch nhằm năm Quang Khải thứ ba (887) ngày mùng tám thángtư.