HTThích Thanh Từ
TẬP 3
Sư là con nhà đại nho Triệu Công Ước Trọng. Lúc mườituổi, Sư bị bệnh nặng, bà mẹ khấn vái cảm điềm mộnglạ, bèn cho xuất gia. Sư là cháu trong dòng Đại Từ BảoSanh Viện ở Thành đô. Niên hiệu Nguyên Hựu thứ ba (1088),Sư thông kinh được độ làm Tăng. Sư ở lại các hội giảngkinh mấy năm, mới đi dạo phương Nam.
*
Ban đầu Sư tham vấn Thiền sư Ân ở Vĩnh An, câu ba gậy củaLâm Tế, Sư được phát minh. Kế Sư đến các bậc danh túc,mà không có chỗ nào hợp ý. Sư nghe Thiền sư Pháp Diễn ởnúi Ngũ Tổ cơ phong cao vót, bèn muốn đến đó. Sư liềnđến núi Ngũ Tổ tham vấn. Pháp Diễn nói: - Ta trong đây chẳngsánh với chư phương, phàm ở trong thất chẳng cần ông tiếntrước lùi sau, dựng ngón tay đưa nắm tay, nhiễu giườngthiền làm người nữ bái, đưa tọa cụ lên, ngàn thứ kỹlưỡng. Chỉ cần ông ngay một câu nói cho thích hợp, bènlà chỗ ông thấy.
Sư mờ mịt thối lui. Trải qua ba năm, một hôm Sư nhập thấtxong, Pháp Diễn bảo: - Chỗ hạ ngữ của ông đã được mườiphần, thử lại vì ta nói xem? Sư liền trình bày rành mạch.Pháp Diễn bảo: - Nói cũng nói được mười phần, lại vìta đoạn xem.
Sư theo chỗ hỏi mà phán xét. Pháp Diễn bảo: - Hay là hay,chỉ là chưa hiểu lời nói của lão tăng. Sau ngọ trai nênđến chỗ tháp Tổ sư vì ông mỗi mỗi xét qua mới được.Khi đến nơi, Pháp Diễn liền lấy những câu: "tức tâm tứcPhật, phi tâm phi Phật, Mục Châu kẻ gánh bảng, Nam Tuyềnchặt con mèo, Triệu Châu con chó không Phật tánh, có Phậttánh", hỏi Sư. Sư đáp không có chỗ ngăn ngại. Đến câucon chó của Tử Hồ, Pháp Diễn nghiêm sắc mặt bảo: - Chẳngphải.
Sư thưa: - Chẳng phải lại thế nào?
Pháp Diễn nói: - Đây chẳng phải thì những cái trước đềuchẳng phải.
Sư thưa: - Mong Hòa thượng từ bi chỉ dạy.
Pháp Diễn nói: - Xem kia nói: "Tử Hồ có một con chó, trêncắn đầu người, giữa cắn lưng người, dưới cắn chânngười, người vào cửa xem kỹ. Vừa thấy Tăng vào cửa liềnnói: - Xem chó." Nhằm chỗ Tử Hồ nói ?xem chó? hạ một chuyểnngữ khiến Tử Hồ phải đớ lưỡi, lão tăng phải câm họng,là chỗ ông liễu đáng.
Hôm sau vào thất, Sư thầm thưa lời kia. Pháp Diễn cườinói: - Chẳng nói ông là người thiên liễu bách đáng, lờinày chỉ giống Tiên sư hạ ngữ.
Sư thưa: - Con là người gì mà được giống Hòa thượng Đoan?
Pháp Diễn nói: - Chẳng vậy, lão tăng tùy thừa kế Tiên sư,vẫn nói lời Tiên sư vụng. Vì vậy chỉ dùng thủ đoạnViễn Lục Công tiếp người. Được như lão tăng cùng ViễnLục Công bèn cùng Bá Trượng, Hoàng Bá, Nam Tuyền, TriệuChâu, nắm tay cùng đi, vừa thấy lời vụng liền không chịu.
Sư cho là không đúng bèn chống gậy qua sông. Vừa gặp lúcnước sông dâng tràn, đành phải lưu lại. Hai năm sau, PhápDiễn mới hứa khả. Thường thương lượng cổ kim, Pháp Diễnnắm tay Sư nói: - Được ông nói, phải là ta nhắc, đượcta nhắc, phải là ông nói, từ nay về sau bí yếu Phật Tổkhóa cửa các nơi không thoát khỏi tay ông.
Pháp Diễn liền lập nhà Nam để cho Sư ở. Khi ấy danh tiếngSư đồn khắp.
*
Nguyên soái Tịch Công ở Thành đô thỉnh Sư khai pháp tạiGia Hựu, chưa bao lâu lại mời đến Chiêu Giác, rồi dờilại Năng Nhơn và Đại Tùy.
Sư thượng đường: Quân vương rõ rõ tướng soái tỉnh tỉnh,một phen đắc thắng sáu nước thanh bình.
Sư thượng đường: Nhắc lời Lâm Tế tham vấn Hoàng Bá,Hòa thượng Bạch Vân Đoan tụng rằng: "Một thoi thoi ngã lầuHoàng Hạc, một đạp đạp nhào Châu Anh Võ, khi có ý khíthâm ý khí, chỗ chẳng phong lưu cũng phong lưu." Sư nói: ĐạiTùy (Sư) tức chẳng vậy, "tuổi đời bảy chục già lù khù,con mắt sáng ngời tai chẳng ù, bất chợt có người tỏ khinhbỉ, một thoi té ngã đến Quan Đông".
*
Sư thượng đường vấn đáp xong, bèn nói: Có Tổ đến giờngười đời lầm hiểu, chỉ đem ngôn cú dùng làm thiền đạo.Đâu chẳng biết đạo vốn không thể, nhân thể được tên,đạo vốn không tên nhân tên mà lập hiệu. Chỉ như vừarồi Thượng tọa thế ấy ra đây, liền thế ấy về chúng.Hãy nói đủ mắt chẳng đủ mắt? Nếu nói đủ mắt, vừathế ấy ra đây mắt ở chỗ nào? Nếu nói chẳng đủ mắt,đâu nên liền thế ấy đi? Chư nhân giả! Nơi đây thấy đượcthấu suốt rõ ràng thì biết Nhị Tổ lễ bái đứng y chỗcũ thật được tủy kia. Chỉ chút xíu này là mạng căn chưPhật ba đời, là mạng mạch sáu đời Tổ sư, là chỗ anthân lập mạng chư lão Hòa thượng trong thiên hạ. Tuy nhiênnhư thế, phải là thân mới đến được.
*
Sư thượng đường: Vườn ruộng chính mình mặc sức cày,móng nền tông Tổ gắng làm hay, ngộ được ngàn thánh chỗngồi ấy, dụng nhắm tam đồ thẳng bước ngay.
Tăng hỏi: - Tổ sư tâm ấn thỉnh Thầy chỉ thẳng?
Sư đáp: - Ông nghe nóng chăng?
Tăng thưa: - Nghe.
Sư bảo: - Vả chăng nghe lạnh.
Tăng thưa: - Hòa thượng lại nghe nóng chăng?
Sư đáp: - Chẳng nghe.
Tăng hỏi: - Vì sao chẳng nghe?
Sư cầm quạt quạt nói: - Vì ta có cái này.
Tăng hỏi: - Thế nào là đoạt nhân chẳng đoạt cảnh?
Sư đáp: - Bắt sống ma vương xỏ lỗ mũi.
Tăng hỏi: - Thế nào là đoạt cảnh chẳng đoạt nhân?
Sư đáp: - Ở giữa cái cây thuộc tôi xem.
Tăng hỏi: - Thế nào là nhân cảnh cả hai đều đoạt?
Sư đáp: - Một lưỡi câu ba núi dính sáu trạnh.
Tăng hỏi: - Thế nào là nhân cảnh đều chẳng đoạt?
Sư đáp: - Ban ngày cỡi trâu qua chợ búa.
*
Tăng hỏi: - Hoa sen khi chưa ra khỏi nước thì thế nào?
Sư đáp: - Tốt.
Tăng hỏi: - Sau khi ra khỏi nước thì sao?
Sư đáp: - Tốt.
Tăng hỏi: - Thế nào là hoa sen?
Sư đáp: - Tốt.
Vị Tăng lễ bái.
Sư bảo: - Cùng kia ba cái tốt, muôn việc một lúc thôi.
*
Tăng hỏi: - Thế nào là thiền trong núi?
Sư đáp: - Ngoài sân trúc ốm sanh măng trước, khe suối tùngkhô cành lão dài.
Tăng hỏi: - Thế nào là thiền trong chợ?
Sư đáp: - Sáu đường chuông trống vang đùng đùng, chínhchỗ bày vàng thế giới trung.
Tăng hỏi: - Thế nào là thiền trong thôn?
Sư đáp: - Trộm cắp hết rồi tằm lúa chín, vui ca múa hátnhạc thăng bình.
*
Có vị lão túc nói: Đầu đường chữ thập (+) cấtmột nhà cầu bằng tranh, chỉ là không cho người ỉa. Cóvị Tăng đem lời này hỏi Sư. Sư bảo: Chính ông ỉa trướcrồi, lại bảo người nào ỉa. Lão túc nghe thắp hương trôngxa về Đại Tùy lễ bái tạ đó.
*
Niên hiệu Thiệu Hưng vào mùa thu năm Ất Mão tháng bảy mưato trong núi tuyết có tướng lạ. Sư bảo: Hạn kỳ của tađến vậy. Ngày mười bảy, Sư từ biệt Quận thú, ba ngàysau có chút bệnh ở Thiên Bành. Đến hai mươi bốn, Sư bảovị Tăng thị giả: - Khi trời sáng không trăng thì thế nào?Thị giả không đáp được. Sư bảo: - Nói ngược ta vì ôngchâm lửa mới được. Hôm sau lại Bằng Khẩu ở Giải Viện,Sư để lời dặn dò xong, thoát nhiên thị tịch. Đệ tửthỉnh toàn thân về, trà-tỳ mùi hương khắp nơi, cái lưỡivẫn còn nguyên.