- 1. Sự Giáng Trần Phúc Lợi
- 2. Cuộc Viếng Thăm Của Vị Đạo Sư Hiền Đức
- 3. Hoàng tử nhân đức
- 4. Cuộc Thi Chọn Phò Mã
- 5. Những Cung Ðiện Ðầy Thú Vui
- 6. Điệu Hát Quyến Rũ
- 7. Cảnh Tượng Bất Ngờ
- 8. Chuyến Du Ngoạn Lần Thứ Hai
- 9. Cảnh Tượng Sửng Sốt Cuối Cùng
- 10. Những Lạc Thú Chóng Tàn Phai
- 11. Buổi Thiền Quán An Lạc
- 12. Vua Tịnh Phạn Lo Lắng
- 13. Xuất Gia
- 14. Cuộc Tầm Ðạo Bắt Ðầu
- 15. Sáu Năm Tu Khổ Hạnh
- 16. Tín Nữ Cúng Dường
- 17. Cuộc Chiến Ðầu Vĩ Ðại
- 18. Giác Ngộ
- 19. Thuyết Pháp Cho Ai
- 20. Bài Pháp Ðầu Tiên
- 21. Nỗi Khổ Ðau Của Bà Mẹ
- 22. Con Người Thô Lỗ
- 23. Những Lời Tán Dương
- 24. Lòng Thương Yêu Loài Vật
- 25. Năng Lực Của Lòng Từ Bi
- 26. Trở Về
- 27. Nhà Vua Và Ông Thần Cây
- 28. Lòng Thương Bình Ðẳng Ðối Với Tất Cả
- 29. Những Ngày Cuối Cùng
- 30. Giáo Pháp Vẫn Còn Tồn Tại
- 31. Chú Thích Của Dịch Giả
THESTORY OF BUDDHA
NguyênTác: JOHNATHAN LANDAW - Người Dịch: HT. THÍCH TRÍ CHƠN
15.SÁU NĂM TU KHỔ HẠNH
Rồisa môn Tất Ðạt Ða đến khu rừng nơi có các đạo sĩ thôngbác đang tu tập. Ðầu tiên ông học đạo với Ngài A La La(Arada)(16) và sau đó với Ngài Uất Ðầu Lam Phất (Udraka)(17).Trong thời gian ngắn, ông đều thông hiểu hết mọi điềumà các đạo sư này chỉ dạy. Nhưng ông vẫn chưa thỏa mãn,và tự nghĩ: “Thầy của ta mặc dù là những đạo sư thánhthiện, song mọi lời chỉ giáo của họ vẫn không giúp conngười chấm dứt được những sự khổ đau. Cho nên ta phảicố gắng tự mình đi tìm ra chân lý.”
Samôn tiếp tục cuộc hành trình cho tới khi đến dòng sôngNi Liên Thuyền (Nairangana)(18), gần thành phố linh thiêng CaDa (Gaya)(19). Sa môn vượt qua sông và đi vào khu rừng bên kiabờ sông. Tại đây ông gặp nhóm năm đạo sĩ đang tu tập.Cuộc sống của họ thật hết sức giản dị. Họ dùng rấtít thức ăn, sống ngoài trời, và ngồi yên tĩnh thiền địnhnhiều giờ mỗi ngày.
Samôn hỏi những đạo sĩ này:
“Tạisao quý vị tự hành hạ làm đau đớn thân xác mình như vậy.”
Họtrả lời: “Phần đông mọi người trên thế gian đều nuôngchìu quý mến thân thể của mình, cho nên họ đang còn chịunhiều đau khổ. Chúng tôi nghĩ rằng nếu chúng ta có thểkhống chế sự đau đớn chúng ta sẽ tìm ra phương pháp khắcphục được những khổ đau”.
Samôn Tất Ðạt Ða thầm nghĩ: “Nhiều năm qua, ta sống trongcác cung điện đầy thú vui dục lạc. Ta đã quá nuông chìuthân xác của mình cho nên tâm ta không tìm thấy sự an lạc.Có thể những đạo sĩ này nói đúng. Ta sẽ tham dự cùngvới họ thực hành để thử xem phương pháp này dẫn đếnchấm dứt được sự khổ hay không.”
Rồiông bắt đầu thực tập những phương cách tu hành vất vảvà khó nhọc nói trên. Sa môn ngồi liên tục nhiều giờ tạimột chỗ. Mặc dù chân và lưng của người rất đau đớn,nhưng ông vẫn không lay động. Sa môn tự thiêu đốt thânmình dưới ánh nắng hè cháy bỏng và làm tê cóng da thịtbởi những làn gió đông lạnh buốt. Sa môn chỉ dùng vừađủ thức ăn để duy trì sự sống. Và cho dù khổ nhọc đếnđâu, ông vẫn tự bảo: “Ta phải tiếp tục để tìm ra conđường chấm dứt mọi khổ đau”.
Nămngười bạn cùng tu nhìn sa môn Tất Ðạt Ta, đầy kinh ngạc.Họ nói với nhau: “Chúng ta chưa thấy ai có quyết chí tuhành như vị này. Ông ta luôn tinh tấn và không bao giờ thốitâm. Người sắp thành công bằng lối tu khổ hạnh này sẽlà Tất Ðạt Ða. Chúng ta nên đến ngồi sát cạnh sa mônđể khi người tìm ra được con đường chánh đạo, chúngta sẽ có thể tu học với ông”.
Samôn Tất Ðạt Ða ngày càng hành hạ thân xác mình nhiều hơn.Ban đầu ông chỉ ngủ vài giờ mỗi đêm; nhưng sau đó ngườichấm dứt hoàn toàn không ngủ nghỉ gì hết. Thường khi samôn dùng mỗi ngày một bữa ăn thanh đạm, nay người cũngkhông ăn nữa. Ông chỉ dùng vài hạt ngũ cốc cốc và tráinạc do gió thổi vào vạt áo của người.
Samôn ngày càng trở nên ốm gầy. Thân thể của ông mất đivẻ đẹp trong sáng, bao phủ đầy bụi đất và bẩn thỉu.Nhìn sa môn chẳng khác gì một bộ xương đang sống. Nhưngngười vẫn không từ bỏ sự tu hành khổ hạnh.
Sáunăm dài trôi qua. Khi rời cung điện và từ bỏ mọi thú vuitrần tục, sa môn Tất Ðạt Ða đúng hai mươi chín tuổi.Nay ông được ba mươi lăm trải qua sáu năm tu hành khắc khổtrong sự ăn uống, ngủ nghỉ, ẩn trú và phục sức. Ngàykia, sa môn thầm nghĩ: “Nay ta có tiến gần chút nào đếnmục đích tầm đạo giải thoát của ta hơn sáu năm trướcchăng? Hay ta vẫn đang còn mê mờ như xưa? Khi làm thái tửsống trong cảnh giàu sang phú quý, ta thụ hưởng đủ mọiđiều mà một vị hoàng tử có thể mong ước có được.Ta đã phung phí nhiều năm trong các ngục tù lạc thú đó.
“Rồita xuất gia đi tu và bắt đầu công cuộc tầm đạo. Ta đãsống trong rừng, các hang động và chưa gặt hái được kếtquả gì ngoài sự nhịn ăn và hành hạ xác thân. Nhưng ta vẫnkhông tìm ra con đường chấm dứt mọi khổ đau. Giờ đâyta có thể nhận thấy đó là một sự sai lầm trong việc tựhủy hoại thân thể của mình như thế này, chẳng khác gìsự nhầm lẫn là ta đã phí phạm nhiều thì giờ trước kiatrong các cung điện hoàng gia. Ðể tìm ra chân lý, ta nên theocon đường trung đạo nằm giữa hai cuộc sống quá dục lạc,và quá ép xác khổ hạnh”.
Samôn nhớ lại nhiều năm trứơc, sau khi nhìn thấy cảnh mộtngười chết, ông đã ngồi thiền định dưới gốc cây hồngtáo. Sa môn thầm nghĩ: “Sau lần tham thiền đó, tâm ta trởnên rất định tinh. Lần đầu tiên ta có thể sáng suốt nhìnthấy rõ ràng các sự vật. Giờ đây ta sẽ cố gắng thiềnđịnh trở lại như thế”.
Nhưngkhi nhìn lại mình, sa môn nhận thức rằng: “Ta đã ngồiđây tu tập nhịn ăn trong nhiều năm hiện giờ thân ta mệtmỏi, đầy dơ bẩn và suy yếu. Ta ốm gầy đến nỗi chỉcòn da bọc xương. Làm sao ta có thể thiền định sáng suốt,quán sát sự vật khi thân mình dơ nhớp và quá đói khát”.