Tạingôi làng nhỏ sát cạnh khu rừng có một anh chăn bò. Sinhsống với cô vợ tên Tu Già Ða (Sujata)(20). Nàng rất sung sướngvừa mới sinh được cháu trai đầu lòng. Cô dùng sữa thơmngon nhất vắt từ những con bò của anh chồng để chuẩnbị nấu một bữa ăn thịnh soạn. Cô mang thức ăn vào rừngdâng cúng cho những vị thần mà cô tin rằng họ đang sốngở đó. Nàng thường hay cầu xin những thần linh này và naymuốn cám ơn các Ngài đã giúp cho cô sinh được một đứacon khỏe mạnh.
Khivào trong rừng, cô thấy sa môn Tất Ðạt Ða đang ngồi ởđó. Thân hình của đạo sĩ trông ốm gầy và yếu đuối,nhưng nét mặt của ông vẫn trong sáng và xinh đẹp. Nàng TuGià Ða nhìn sa môn với sự ngạc nhiên. Cô thầm bảo: “Xưanay ta chưa bao giờ thấy nhân vật nào phước tướng như thế.Có thể Ngài chính là vua của các thần cây cối ở đây!”Và nàng mang thức ăn đặc biệt ấy đến dâng cúng cho người.
Samôn Tất Ðạt Ða từ từ mở mắt và trông thấy bát đồăn để trước mặt. Người mỉm cười yên lặng nhìnTu Già Ða, rồi đưa bát sữa lên miệng và bắt đầu uống.Nàng kinh ngạc thấy sau khi dùng sữa, sức khỏe nơi cơ thểcủa sa môn ngày càng tăng lên. Uống sữa xong, ông đặt bátxuống, cám ơn Tu Già Ða và nói: “Con tưởng nghĩ ta là thầnlinh, nhưng ta chỉ là đạo sĩ đang đi tìm chân lý. Nhờ dùngsữa con dâng cúng, ta cảm thấy khỏe lại. Nay ta tin chắcrằng ta sẽ tìm ra đạo giải thoát. Con sẽ được nhiềuphước báu do hành động lành con đã làm hôm nay. Cám ơn con”.
Nămngười bạn cùng tu với sa môn Tất Ðạt Ða trong rừng thấyông nhận lấy thức ăn đặc biệt của cô Tu Già Ða. Họrất bực mình và tự bảo nhau: “Sa môn Tất Ðạt Ta đãtừ bỏ công cuộc tầm đạo. Ông ta không còn theo đuổi cuộcsống thánh thiện nữa. Hãy nhìn kia, ông tắm rửa và dùngthức ăn ngon trở lại. Làm sao chúng ta có thể chung sốngvới con người như vậy được? Hãy lại đây. Chúng ta nênrời khu rừng này và đến thành Ba La Nại (Benares)(21). Chúngta có thể tiếp tục con đường tu khổ hạnh tại vườn LộcUyển (22) gần đó”.