Ngàynọ, đức Phật đi ngang qua một ngôi làng. Một thanh niêntrẻ giận dữ và thô lỗ đến gần mắng nhiếc Ngài. Hắnla lối: “Ông không được thuyết giảng cho người khác.Ông cũng ngu dốt như bất cứ ai. Ông là kẻ đạo đức giả.”
ÐứcPhật đã không buồn giận khi nghe những lời nhục mạ này.Ngài ôn tồn bảo người thanh niên: “Ta hỏi ngươi, nếungươi mua một món quà tặng cho người nào đó, nếu ngườiấy không nhận thì vật biếu kia thuộc về ai?”
Tênvô lễ ngạc nhiên trước câu hỏi lạ lùng như thế và trảlời: “Món quà đó thuộc về tôi vì tôi đã mua nó”.
ÐứcPhật cười và bảo: “Ðúng vậy. Sự mắng nhiếc của ngườicũng giống như thế. Nếu ông sân giận chửi bới tôi, nhưngtôi đã không nhận lãnh điều đó thì sự mạ nhục kia sẽtrở lại nơi ông. Rồi chính ông là người bất hạnh chứkhông phải tôi. Tất cả những hành động xấu ác ông làmsẽ gây tai hại cho ông.
“Nếuông muốn chấm dứt việc tự làm hại chính mình, ông phảiđoạn diệt tâm sân hận và nên mở rộng lòng thương. Khiông thù ghét kẻ khác, chính ông sẽ đau khổ. Nhưng khi ôngyêu thương mọi người, tất cả đều hạnh phúc”.
Ngườithanh niên lắng nghe những lời dạy sáng suốt này của đứcPhật. Ông ta thưa rằng: “Bạch đức Thế Tôn, Ngài nói rấtđúng. Xin Ngài hãy chỉ dạy cho con giáo lý của đạo từbi. Con muốn làm đệ tử của Ngài”.
Vàđức Phật đáp: “Lẽ tất nhiên. Ta sẽ chỉ giáo cho bấtcứ ai thực tâm muốn tu học. Con hãy đến với Ta”.