- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tuyển tập 10 bài – Tình TựQuê Hương 49
Thơ Mặc Giang
01. Việt Nam ngạo nghễ
02. Bài ca ngợi Núi Sông
03. Dừng lại con tàu
04. Hai ngả đôi bờ
05. Tình tự Quê Hương
06. Kết Sử đan thanh
07. Quê Nghèo có tội gì đâu
08. Bỗng nhớ Quê Nghèo
09. Đừng ai đánh mất
10. Con tàu Quê Hương 2
Việt Nam ngạo nghễ
Quê hương gấm vóc ta ơi
Đã mang từ thuở chào đời
Dù điĐông Tây Nam Bắc
Giữgìn nguyên vẹn mà thôi
Khôngai đánh đổ quê hương
Mệnhdanh thời thế nghê thường
Núpbóng trò chơi chủ nghĩa
Bờlau cát đá bên đường
Khôngai giành lấy quê hương
Đừngđâm đầu máu vô tường
Thànhtrì rong rêu gió bụi
Biểndâu đập vỗ tang thương
Quêhương muôn thuở của chung
Việt Nam dân tộc anhhùng
Đờiđời ngẩng đầu ngạo nghễ
Đồngbào đồng bọc tương dung
Anhđứng Nam Quan cửa ải
Tôidừng cuối mũi Cà Mau
Emmiền Trung giữa con tàu
Ta đikhắp lòng đất nước
Tahát bài ca Tổ Quốc
Tahát bài ca giang sơn
Dùcho nước chảy đá mòn
Núisông không hề thay đổi
Ta hát bài ca nguồn cội
Ta hát bài ca Rồng Tiên
Đẹpthay non nước Ba Miền
Sừngsững trời Đông bừng sáng
Anhbăng đèo heo ghềnh ráng
Tôivượt hố thẳm vực sâu
Emđan tay bắc nhịp cầu
Thắmtô da vàng máu đỏ
Quê hương có ta trong đó
Đất nuôi thân thể tiền nhân
Nước reo bì cốt cơ phần
Thế thế truyền lưu gìn giữ
Đất Nam, dân Nam hùng cứ
Nước Nam, dân Nam bảo trì
Mộttấc, không hề suy vi
Mộtly, không hề sai biệt
Núisông nước non xanh biếc
Quêhương cẩm tú sơn hà
Nhấtnhất, anh chị em ta
Đồngtuyên Việt Nambất diệt
Nam thanh, anh hùng hào kiệt
Nữtú, xứng bậc anh thư
Hòareo câu hát tiếng cười
Aingười Việt Nam– ngạo nghễ!
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Bài ca ngợi Núi Sông
Tahát bài ca ngợi núi sông
Quêhương gấm vóc rạng trời Đông
Muônnăm sừng sững không thay đổi
Củanước Việt Namgiống Lạc Hồng
Ta hát bài ca ngợi nước non
Băng qua thời thế vẫn trường tồn
Nối dòng lịch sử đan thanh mãi
Dấu ấn không mòn những triện son
Ta hát bài ca ngợi nước Nam
Nam thanh nữ tú giống da vàng
Anhhùng hào kiệt thời thời có
Dântộc này trời đất định ban
Tahát bài ca ngợi Tổ Tiên
Việt Nam sông núikhí hùng thiêng
VănLang tự thuở ngàn xưa ấy
Đếnmãi ngàn sau thạch trụ kiềng
Tahát bài ca ngợi Tổ Tiên
Quêhương gấm vóc của Ba Miền
BắcNam Trung tự tình hòa quyện
Cáchnúi ngăn sông vẫn nối liền
Việt Nam muôn thuởvững như đồng
Concháu Rồng Tiên giống Lạc Hồng
Anhchị em ta cùng dấn bước
Đồngbào một bọc nhớ nghe không.
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Dừng lại contàu
Mai sau dừng bước chân về
Ươm mơ tình tự hương quê thơm nồng
Bốn mùa xuân hạ thu đông
Buông tay gác kiếm vui đồng ruộng nương
Ngày thời hưởng trọn vầng dương
Đêm thời tắm gội tinh tường trăng thanh
Hương quê đồng nội trong lành
Khác xa phố thị châu thành rộn vang
Tình quê thoang thoảng nhẹ nhàng
Thơm thơm lúa chín lan lan ngô đồng
Phù sinh quẳng gánh trôi sông
Nghê thường buông thả bềnh bồng trôi đi
Dấu xưa hoài cổ kinh kỳ
Sương pha thấm lạnh tư nghì tinh anh
Trăng treo soi bóng ngậm vành
Nắng vàng ủ dột trên cành tà dương
Ba sinh sóng vỗ tư lường
Ô hay dâu biển tang thương vậy mà
Nếukhông, sao bãi tha ma
Hồnđau chưa trọn la đà đó đây
Mộtđời trả cội cho cây
Trảtrăng cho gió trả mây cho ngàn
Hùnganh bốn biển dọc ngang
Trơvơ nấm mộ cỏ đan xanh rì
Thếthời thời thế như ri
Cổkim kim cổ khác chi đeo sầu
Trămnăm một cuộc qua mau
Ta xin dừng lại con tàu tình tang.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Hai ngả đôi bờ
Đất Mẹ thơm thơm vị mía đường
Quê Cha ngọt ngọt mùi quê hương
Đi đâu vẫn nhớ về nơi ấy
Còn có chùm nhau nấm rốn chôn
Chôn nhau cắt rốn thuở đầu đời
Tình tự cưu mang đeo đẳng thôi
ĐấtMẹ in sâu càng thấm thía
QuêCha ghi đậm càng lên ngôi
Tìnhquê nhắc đến muốn chùng lòng
Cuốnhút thời gian trôi nhớ mong
Nhịpđập tháng năm mờ cố quận
Vòngtròn lốc xoáy uốn cong cong
Quênhà đã trắng mấy mùa cau
Vậtđổi sao dời tím sắc màu
Cátlở đá bồi dày gió bụi
Contim bốp lại nát lòng đau
ĐấtMẹ thân yêu gởi cuối trời
QuêCha thương nhớ mặn làn môi
Haibờ đôi ngả đeo oan nghiệt
Biểnđộng gầm vang phủ sóng mòi.
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Tình tự hương quê
Hươngquê thơm lúa đồng xanh
Thơmhương đồng nội trong lành nắng mai
Thơmbông cỏ dại hoa cài
Mụcđồng cỡi gió khoan thai đuổi diều
Hươngquê Đất Mẹ dấu yêu
QuêCha trầm lắng chín chiều nhớ thương
Thươngtừ hạt giống mới ươm
Thươnglên Nguồn Cội mở đường dựng xây
Hươngquê tình tự đong đầy
Làngtrên xóm dưới chung tay đỡ đần
Lũytre chèo chống phong trần
Khómtrúc bảo bọc ân cần nắng mưa
Hươngquê âu yếm bốn mùa
Xuânđông thu hạ vui đùa mến yêu
Đẹpnhư khúc nhịp cầu kiều
Sangnhư tơ lụa khăn điều vắt vai
Hươngquê gương sáng treo đài
Thanhcao thánh thiện đeo ngai tôn thờ
Mộtsông hai bến mấy bờ
Theodòng lịch sử cơ đồ đó nghe
Hươngquê đưa đẩy lá me
Lađà hoa phượng mơn mê cúc vàng
Choai sầu mộng bên đàng
Mắthoài trông đợi ngỡ ngàng vóc tiên
Hươngquê sắc thắm Ba Miền
Lunglinh tình tự hồn thiêng muôn đời
Hươngquê đẹp lắm ai ơi
Cavang tiếng hát vạn lời mến thương
Hươngquê tình tự quê hương
Cavang vang mãi trên đường hương quê.
Tháng10 – 2010
MặcGiang
Kết Sử đan thanh
Nhắcđến quê hương thấy chạnh lòng
Lênhđênh vận nước mãi long đong
Phongba bão táp cuồng điên lộng
Cátlở đá bồi ngập núi sông
Vậtđổi sao dời khắp nước non
Bọtbèo rác rưới nổi lềnh khênh
Bùnnhơ cặn cáu thi nhau quến
Thànhthị, thôn quê, đến đảo hòn
Quêhương gấm vóc vũng ra cồn
Cẩmtú sơn hà nát núi non
Sonsắt tinh ba thành đá cuội
Biểndâu đập vỗ phủ hao mòn
Tìnhtự biến đi chỗ khác chơi
Lươngtri đạo đức khó đâm chồi
Gianngoa trí trá tha hồ quậy
Chuyểnhóa mau lên trễ quá rồi
Lịchsử thanh cao giống Lạc Hồng
Đừngđem đánh đổ thả trôi sông
Ratay vá đắp vun bồi lại
Sátcánh chung vai đỡ, gánh, gồng
Quêhương không phải của riêng ai
Thếthế truyền lưu mãi nối dài
Máuđỏ da vàng dòng Lạc Việt
Tươngthân tương ái kết phương đài
Gấmvóc cơ đồ là của chung
Ngườidân nước Việt thương nhau cùng
BắcNam Trung quyện hòa tam thể
Tôiluyện hùng anh son sắt nung
Xứngđáng người dân nước Việt này
Saodời vật đổi không lung lay
Tangthương biến hải không hề chuyển
Thanhsử đá vàng cao đẹp thay.
Tháng 9 – 2010
Mặc Giang
Quê nghèo có tội gì đâu!
Quênghèo có tội gì đâu
Màquên cắt rốn chôn nhau đầu đời
Quênghèo chối bỏ thì thôi
Đừngkhinh biếm nhẽ nặng lời khó nghe
Mai sau dừng bước trở về
Mới thương khóm trúc lũy tre đầu làng
Châu thành phố thị thênh thang
Mới thương xóm nhỏ băng ngang bên đường
Giàu sang phú quý nghê thường
Đâu bằng đồng nội thơm hương bốn mùa
Bon chen tranh đoạt hơn thua
Ô hay vân cẩu gió lùa xưa nay
Quầnthe áo gấm bụi bay
Ôhay nhân ngã xát xây hư đời
Quênghèo đạm bạc thế thôi
Dùcho đất lở cát bồi tới đâu
Quênghèo có trước có sau
Dùcho mưa nắng dãi dầu phong sương
CộiNguồn từ đó vương vương
TổTiên còn đó Tông Đường còn đây
Đừngchê sỏi đá trâu cày
Cơmđong gạo thóc tháng ngày dây dưa
Đừngchê no đói thiếu thừa
Tấmthân còm cõi bốn mùa gian nan
Là Cha là Mẹ cưu mang
Ông Bà Nội Ngoại họ hàng thân thương
Quê nghèo mới có quê hương
Tạo thành châu thị phố phường hôm nay
Quê nghèo đeo đẳng trĩu tay
Mới thành Tổ Quốc dựng xây cơ đồ
Nâng niu tình tự ươm mơ…
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Bỗng nhớ Quê Nghèo
Ai cũng chê quê nghèo khốn khó
Ai cũng ngán đất xéo trâu cày
Đoạn đành đi đó đi đây
Châu thành phố thị học bày cao sang
Đi cho khắp nẻo cùng đàng
Học đi, thấm thía ngập tràn “sàng khôn”
Lựa là, mới biết héo hon
Bụi trần, mới biết bào mòn thanh cao
Xưa,sao thanh bạch thế nào
Mànay hoen ố làm sao thế này
Quênghèo dẫu trắng đôi tay
Trâucày dưới nước bò cày trên khô
Bốnmùa đong đãi đói no
Nhưngkhông sầu muộn dày vò tâm can
Cònkia, lối dọc đường ngang
“Sàngkhôn” khốn nỗi, bẽ bàng thế nhân
Bứctranh vân cẩu gieo vần
Khenai khéo vẽ bao lần chưa xong
Châuthành phố thị lưng còng
Phậpphù nhân ngã long đong một đời
Quênghèo bỗng nhớ xa xôi
Nhàtranh vách lá ru hời nhẹ buông
Chữtròn khép lại chữ vuông
Quênghèo muôn thuở bình thường thế thôi.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Đừng ai đánhmất
Đồngvàng thơm lúa chín
Mạnon mởn ruộng xanh
Sánggió mát trong lành
Chiềuhoàng hôn tắm gội
Lạivụ mùa đang tới
Rộnrã khắp làng quê
Kiatiếng hát câu vè
Đâytiếng ca đồng nội
Anhđầu trên nhắn gởi
Emxóm dưới vọng vang
Côthôn nữ bên đàng
Ửnghồng nghiêng vành nón
Trăngtròn chưa vẫn trọn
Trăngmười sáu vẫn thanh
Chimreo hót trên cành
Vờnbay đôi cánh vỗ
Trănglên trên đầu ngõ
Trănggối đỉnh non bồng
Cáttrắng giữa dòng sông
ChịHằng mơ bóng nước
Làngquê không mộng ước
Khôngtham vọng cao sang
Chỉmong sống thanh nhàn
Nhưđồng xanh cỏ nội
Nhưgạo thơm mùa mới
Nhưnếp một hương cau
Sốngno ấm có nhau
Mùasau chờ mùa trước
Biếttu nhân tích đức
Trọngơn nghĩa ân tình
Nhưtrúc biếc xinh xinh
Nhưtre vàng óng ả
Lúaxanh nhờ lá mạ
Gạotrắng mới ngon cơm
Tìnhquê sống có hồn
Hươngquê thơm đất mẹ
Tathầm kêu khe khẽ
ÔiĐất Mẹ ta ơi
ThươngQuê Mẹ trọn đời
Xinđừng ai đánh mất.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang
Con tàu Quê Hương2
Đồngvàng thơm lúa trổ bông
Chotôi tắm mát trên dòng sông quê
Tay ôm gối mộng ươm thề
Đóino ấm lạnh vỗ về có nhau
Bốnmùa qua lại thêm màu
Vẽtô tình tự con tàu quê hương
Emđi nhè nhẹ bên đường
Anhđi nằng nặng dặm trường sơn khê
BiểnĐông đưa sóng đẩy về
TrườngSơn ngóng đợi lỗi thề chi ai
Hươngquê tình nặng nghĩa dài
Bướcđi lối cỏ hoa cài tương lân
Đẳngđeo đổi đá phong trần
Nắngmưa đổi gió phù vân thương nhiều
Quêmình còn có Mẹ yêu
CònCha bạc trắng tơ điều không pha
Bướcđi nước nước nhà nhà
Bướcvề quốc quốc gia gia mặn nồng
Vậy mà là núi là sông
ChimLạc vẫy gọi chim Hồng bay bay
Điđâu nhớ cội nguồn này
NhớTông nhớ Tổ sâu dày keo sơn
Dùcho nước chảy đá mòn
Nhưngdòng với giống vẫn còn trơ trơ
Bãilau dù có xô bờ
Biểndâu dù có tàn khô cát vàng
Lầntheo dấu sử sang trang
Sắtson tô thắm thanh đan tươi màu
Quêhương còn mãi con tàu
Traotay gìn giữ con tàu quê hương
Đờisau thuở trước noi gương
Trâmanh lẫm liệt đường đường Việt Nam.
Tháng 10 – 2010
Mặc Giang