- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tình Tự Quê Hương 07
1. Tôi là một người khùng
2. Thơ tôi
3. Tôi là người đạp xích lô
4. Tôi đâu có nói tôi làm thơ
5. Em bé không biết nói
6. Trọn chưa nửa kiếp con người
7. Ba mươi năm như một giấc mơ
8. Loay hoay cho hết một ngày
9. Tôi người tài xế tắc xi
10. Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Tôi Là Một Người Khùng
Tháng 03 - 2004.
Tôi là một người khùng
Đất trời bao lớn
Đâu phải không dung
Một túi trên vai, tôi đi đủ chỗ
Nhân thế chợt nhìn, thấy tôi khốn khổ
Nhưng riêng tôi, đâu có khổ gì đâu
Nay thì ngủ dưới gầm cầu
Mai thì ghế đá, kê đầu công viên
Mốt thì xó chợ không tiền
Kia thì góc phố ai liền ban cho
Nhà ga nằm quắp co ro
Bến xe một bãi khò khò như tiên
Tôi là một người khùng
Suốt ngày lững thững
Miệng nói lai rai
Nói mãi nói hoài
Ai nghe đâu biết
Có khi tôi chụp lấy vầng trăng, giữa làn sóng biếc
Có khi tôi bắt một vì sao, xa tít lưng trời
Đưa hồn lên đỉnh chơi vơi
Thần tiên mở cửa đón mời tôi đi
Đến cung trăng ai vì chú Cuội
Chị Hằng ơi, lủi thủi ở đâu
Đưa tay tôi bắt nhịp cầu
Để cho chú Cuội hết sầu tháng năm
Tôi là một người khùng
Đời người dài ngắn
Còn có bao lăm
Trăng sáng đêm rằm
Ai nhìn trăng khuyết
Túi rách gối đầu, lay bóng nguyệt
Thân tàn kê mộng, gọi đêm thâu
Tôi nghe thanh vắng chìm sâu
Hồn ai nhắn gởi dạ sầu kỷ canh
Tôi nghe gió thoảng trong lành
Những hồn khuất bóng vây quanh chơi cùng
Tôi là một người khùng
Nghe được hai tiếng nói
Tiếng nói của con người
Và tiếng nói của loài ma
Quẳng đi một gánh không nhà
Quảy đi một túi đâu là của tôi
Hồn tôi đã gởi lên trời
Thân tôi còn gởi cho người nhân gian
Phó thác một đời không năm tháng
Bỏ đi một kiếp sống lang thang
Tôi là một người khùng
Khi vui tôi muốn khóc
Khi buồn tôi chẳng than
Bước chân nhẹ gót ca vang
Gởi trăng cho gió gởi ngàn thiên thu
Hỏi trong thăm thẳm mịt mù
Còn không kiếp sống âm u người khùng
Khùng ơi khùng hỡi là khùng !!!
Thơ Tôi
Tháng 03 - 2004.
Thơ tôi trang trải chẳng ai xem
Gió lộng mang đi rải xuống thềm
Tan tác bụi mờ sương giá lạnh
Lắng nghe giọt đắng nhỏ về đêm
Thơ tôi một gánh bước hàng rong
Thiên hạ khen chê đừng có hòng
Khản tiếng, gọi hồn thơ, rát cổ
Tiếng thơ bay bổng chẳng cân đong
Thơ tôi thẩn quá chẳng ai coi
Đem chất lên xe bán chợ trời
Thơ ngủ gục đầu, thôi ế ẩm
Giật mình nhìn ngắm những xa xôi
Thơ tôi đem gởi ở trên non
Non bảo rằng non hết chỗ còn
Cách mấy ngọn đồi bên núi cả
Rừng già núp bóng cội cây non
Thơ tôi một gánh thả trôi sông
Bèo giạt lan xa, nổi giữa dòng
Sóng gợn ướt mình, lăn sóng nước
Dòng thơ tuôn chảy khắp mênh mông
Tôi vớt thơ lên rải dọc đường
Sợi thơ óng ánh rọi tà dương
Hoàng hôn góp nhặt thơ tôi lại
Để sót mấy vầng hạt ngấn sương
Thơ tôi không bán cũng không mua
Tôi rải lên không ngọn gió lùa
Bay khắp trên ngàn, sao đắm lụy
Ngân hà xao xuyến, tiếc hơn thua
Thơ thẩn vì ai khách vấn vương
Hỏi thơ gì đó, ấy thơ đường
Bốn câu bảy chữ âm gieo vận
Kim cổ thi nhau dệt mộng đường.
Tôi Là Người Đạp Xích Lô
Tháng 03-2004
Tôi là người đạp xích lô
Mời anh, mời chị, mời cô đi cùng
Xích lô tôi chạy khắp vùng
Người dân phố thị thường dùng xích lô
Ngày ngày mấy cuốc mệt phờ
Bao cơm gạo có, bao mồ hôi đong
Dù cho một cuốc mấy đồng
Xích lô tôi đạp lưng còng đuôi tôm
Dù cho khách trả thiệt hơn
Từng đồng tôi đạp có còn hơn không
Đường bằng, đường dốc, đường giồng
Cong lưng tôi đạp mấy đồng ai hay
Có khi đạp suốt một ngày
Mà không có khách, một ngày thiếu ăn
Có khi rút cổ nặng hoằng
Khách còn réo gọi, muốn oằn lưng tôm
Mới mờ sáng, đã lôm khôm
Trời đen như mực, tối om chưa về
Xích lô tôi cũng một nghề
Quanh năm suốt tháng mỏi mê thân tàn
Tôi đâu có dám bỏ ngang
Gạo cơm đâu có mà mang về nhà
Một đồng vào, một đồng ra
Được đâu hết đó, cửa nhà có chi
Cả đời tôi cứ chạy đi
Vỏ xe mấy lớp còn ghi dọc đường
Đường nầy ghi dấu phong sương
Đường kia để nét phố phường dấu yêu
Đường nầy tịch tịnh cô liêu
Đường kia còn kéo bóng chiều chờ ai
Đường nầy ghi nỗi đọa đày
Đường kia, thở vắn than dài, ô hô
Mời anh, mời chị, mời cô
Cần đi đâu đó, xích lô tôi này
Ngày qua rồi lại qua ngày
Xích lô tôi đạp tháng ngày chở ai
“Thức khuya mới biết đêm dài”
Canh tàn mới biết bóng dài tàn canh
Xích lô từ thuở đầu xanh
Đến nay bạc trắng, tròng trành xích lô
Xích lô ơi hỡi xích lô !!!
Tôi Đâu Có Nói Tôi Làm Thơ
Tháng 3 - 2004
Tôi đâu có nói tôi làm thơ
Nét đẹp tràn sông, ý ngập bờ
Sóng nước lăn tăn chìm cá lặn
Mây bay ngơ ngẩn nổi chim sa
Ý thơ đâu có để làm thơ
Thơ thẩn gì đâu thơ thẩn thờ
Dòng nước trong veo hòa ý vị
Cung đàn trổi nhịp gọi là thơ
Tôi nói trong tôi tự tiếng lòng
Cho em bé nhỏ những chờ mong
Cho người lớn tuổi thôi sầu mộng
Nhân thế ươm mơ dệt nụ hồng
Tôi viết những dòng chữ mến thương
Cho em đôi nét để lên đường
Cho người lữ thứ về quê cũ
Nhìn những phai tàn, có vấn vương
Tôi viết cho ai vững bước đi
Đã đi, đừng có nói năng gì
Miễn sao trên bước đường đi ấy
Lan rộng tiếng từ, tỏa tiếng bi
Tôi viết cho đời bớt khổ đau
Đừng gây ai oán tạo ưu sầu
Đừng mang cay đắng xây phiền lụy
Mà kết hương thơm đượm sắc màu
Bài thơ tôi viết gợi yêu thương
Mở cửa cảm thông mọi nẻo đường
Xoa dịu vạn sầu đeo thế kỷ
Tình người vun vén, lấp tang thương
Bài thơ tôi viết gởi cho em
Hướng nẻo thuyền đời bước vươn lên
Ước vọng biến thành điều hiện thực
Ngày mai tươi sáng đón chờ em
Tôi biết viết gì cho chị đây
Heo may ngọn gió động niềm tây
Lá vàng gợn sắc màu tim tím
Còn có lá xanh, chị có hay
Tôi viết những lời gởi đến anh
Núi cao biển rộng sức tung hoành
Vá trời đội đá phi sinh lực
Đánh đổi gian nan việc mới thành
Tôi viết gởi về mẹ dấu yêu
Nắng mưa mẹ đã khổ đau nhiều
Cho con của mẹ đường đi tới
Mẹ hỡi, còn không cuối bóng chiều
Và tôi xin viết gởi cho cha
Bếp lửa nhà tranh dưới mái nhà
Bên cội cây già nghiêng đáy nước
Con còn nhớ mãi bóng hình cha
Tôi viết cho ai, cho mọi người
Đau buồn buông bỏ, tạo xinh tươi
Hoang tàn lấp lại, xây cao đẹp
Thân thiện hòa vang, nở nụ cười
Những lời tôi viết bảo là thơ
Thơ đến thơ đi thơ thẫn thờ
Thơ gác đầu non nhìn bóng nguyệt
Thơ nằm góc biển ngắm trăng mơ.
Em bé không biết nói
Tháng 04 - 2004.
Ngày xưa em còn nhỏ
Khi mới sinh ra đời
Em bé nào cũng khóc
Em cũng khóc chào đời
Thời gian dần tháng tuổi
Bọn trẻ nói ê a
Em cũng bập bẹ nói
A á á à a
Rồi những em bé khác
Khi tập nói ba ba
Khi tập nói má má
Em chỉ nói ê a
Lớn lên vài ba tuổi
Em cũng chỉ mấy lời
Mẹ cha chờ mòn mỏi
Sao chậm nói con tôi
Mẹ cha những lo thầm
Sao con không chịu nói
Dù tìm muôn cách hỏi
Em cũng chỉ á a
Ông, không lẽ con mình
Coi chừng nó bị câm
Bà đừng hay nói gỡ
Câm cái gì mà câm
Khi lớn lên chồng ngồng
Em chỉ ngó chỉ nhìn
Trung thành hai tiếng nói
Hai tiếng nói ê a
Sao con vậy hở ba
Sao con vậy hở má
Đến nay đã lớn rồi
Cũng chỉ có ê a
Đời biết bao thứ chuyện
Em chẳng nói nên lời
Biết làm sao mà nói
Dù người ta có hỏi
Đâu nghe mà nói được
Biết mà chẳng thành lời
Thật là điều vô phước
Em nói em hiểu thôi
Tuổi đời ngày một nhiều
Em chỉ nói bấy nhiêu
Hết ê a lại á
Và ôm nỗi buồn hiu
Ôi thân phận người câm
Em chỉ nói lầm bầm
Không ai nghe hiểu nổi
Hiểu sao được người câm
Cuộc đời muôn vạn lối
Em có miệng không lời
Dù em không có nói
Nhưng ao ước cuộc đời
Đừng thêm những người câm
Riêng đời em tăm tối
Xin đừng ai han hỏi
Câm ơi hỡi là câm !!!
Trọn chưa, Nửa kiếp con người !
Tháng 4-2004
Mấy mươi năm, quãng đường dài không nhĩ !
Bến trần gian, vùi dập biết bao lần
Mới hay một cõi phong trần
Thăng trầm đày đọa bao lần mới thôi
Khi mở mắt chào đời
Mấy ai không tiếng khóc ?
Khóc rạng rỡ đón mời
Hay khóc cho một kiếp phù sinh ?
Trầm tư, độc ảnh một mình
Trống không chiếc bóng, vương hình thương thân
Tang thương để biết thế nhân
Biển dâu để biết chẳng lần lựa ai
Trăng mờ còn có sao mai
Rêu mờ còn có bóng dài dặm băng
Mấy mươi năm, lăn lộn nặng hoằng
Tròn nửa kiếp, còn chi không đủ
Hun hút mãi như dòng nước lũ
Cuốn trôi đi tan tác như bèo
Bước đi, mấy núi cũng trèo
Bước về, mấy dốc mấy đèo cũng trông
Cửa nhà, vợ vợ, chồng chồng
Con con, cháu cháu đèo bồng cưu mang
Còn kia nào họ nào hàng
Còn đây thân thích chẳng màng gian truân
Còn kia bao kẻ khốn cùng
Còn đây tiếng khóc, chia chung nụ cười
Cành lá úa, hoa tươi còn đó
Cội cây già, vò võ còn đây
Trời trong, khuất bóng vầng mây
Nước trong, ẩn dấu đục ngây chưa về
Ước mơ gởi chốn sơn khê
Lời nguyền gác lại câu thề đầu non
Một lòng mấy dạ sắt son ?
Một thân mấy thể héo hon đêm ngày !
Cuộc đời chống đỡ đôi tay
Thương thân lấy phận tỏ bày cùng ai
Có nghe giấc mộng còn dài !
Có nghe giấc điệp chưa phai nụ hồng !
Xa mờ đếm những giọt không
Bên thềm ngóng đợi, chờ trông ai về
Dù ai chưa vẹn ước thề !
Dù ai chưa trọn ước thề vì ai !
Bước một, còn biết bước hai
Bước ngắn, còn biết bước dài, phải không ?
Nhân gian mấy kẻ tương đồng
Thế nhân xuân hạ thu đông mấy mùa !
Phất phơ bao ngọn gió lùa
Còn bao nhiêu nữa, hay chưa hỡ người !
Cười đi, chín bỏ làm mười
Một mươi cũng thế, mười mươi cũng là
Dù cho đài cát ngọc ngà
Dù cho anh kiệt, sắc pha não nề
Một mai qua khỏi cơn mê
Thử xem cõi mộng ê chề tới đâu
Chiều nghiêng xế bóng mái đầu
Đi - Về nhè nhẹ nhịp cầu trần ai
Sông xưa, bến cũ, lối cài
Tình xưa, nghĩa cũ, đêm dài ngấn sương
Gởi đời khúc nhạc yêu thương
Gởi đời tiếng hát trên đường phù tang
Cung đàn réo rắt âm vang !!!
Ba mươi năm, như một giấc mơ
Tháng 4 - 2004
Quãng đường ba mươi năm
Như dòng sông nước chảy
Gió bụi nào đưa đẩy
Đời như một giấc mơ
Đang hiện tựa vầng thơ
Rõ ràng bày trước mặt
Tôi dò tìm nắm bắt
Bao nhiêu chuyện đã qua
Hỏi thăm những gần xa
Kia nấm mồ của mẹ
Nọ nấm mồ của cha
Và em thơ thỏ thẻ
Ngồi bên tôi bao giờ
Tôi hỏi và tôi nghe
Chuyện quá khứ xa mờ
Chuyện đã qua, đang tới
Tôi nghe và chờ đợi
Như nước cuốn đưa về
Nhà em ở bên kia
Theo con đường đất nhỏ
Mình ngồi đây, đầu ngõ
Trong khu đất vườn nhà
Đưa mắt nhìn xa xa
Kia mái nhà em đó
Bên bếp hồng nho nhỏ
Đang chờ đợi cơm chiều
Hoàng hôn gọi tịch liêu
Đêm về trông xa vắng
Ngập ngừng làn mây trắng
Tia nắng gác đầu non
Trăng khuyết vắt nghiêng nghiêng
Giữa lưng trời vàng vọt
Mờ mờ nhưng thấy được
Bóng tối đẩy hoàng hôn
Lối mòn về bên mẹ
Cách mấy khoảng ven đồi
Đưa mắt nhìn xa xôi
Tiếng em tôi đang nói
Có một người đi tới
Tôi biết đó là ai
Bóng đêm phủ chạy dài
Trông xa mờ vời vợi
Người nhìn tôi mỉm cười
Tôi nhìn người hiểu ý
Đời tôi ngàn vạn lý
Một bước biệt dặm trường
Tìm lại những thân thương
Một chuyến về thăm vội
Trăng ngà soi le lói
Đàn em nhỏ vui chơi
Tôi nghe như đón mời
Giấc mơ chợt biến mất
Tôi quay nhìn quanh quất
Thì ra một giấc mơ
Nước trôi giữa đôi bờ
Ba mươi năm rồi nhĩ !
Mai Mốt Tôi Về Thăm Quê Cũ
Tháng 5-2004
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Thăm lại nỗi niềm bóng dáng xưa
Thời gian đếm mãi làm chi nhẽ
Khung trời le lói bóng sao thưa
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Phong sương mấy lớp đã vừa chưa
Lớp mòn rêu cũ thêm lớp nữa
Sao ngủ lưng trời sao lưa thưa
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Thăm cội cau già ngả màu bông
Trắng vàng rơi rụng bao màu đã
Vàng - bạt Trường sơn, trắng - biển Đông
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Thăm nấm mồ cây cỏ mọc quanh
Cỏ cây rúng rẩy thầm kêu khẽ
Đã mỏi mòn chưa những úa xanh
Mai mốt tôi về thăm quê cũ
Phố phường nhắn gởi nẻo cô thôn
Đường xưa lối cũ, trêu tuế nguyệt
Mưa nắng điêu tàn, cợt tháng năm
Tôi vẫn còn đây, kiếp viễn phương
Quê tôi còn đó, vĩnh miên trường
Thời gian gói trọn, trời cô đọng
Âm ấp tình quê, vạn nẻo đường
Hò hẹn lựa lần, mai với mốt
Mai gởi bến chờ, mốt bến trông
Mốt mai, kèn cựa, trôi đi mãi
Mốt vẫn còn xa, mai có không
Hẹn hò chuyến nữa sẽ về thăm
Cùng bao nhiêu chuyến rải lên thềm
Hương quê gởi gấm tình quê cũ
Trăng lặn dòng sông, đêm mấy canh !!!
Loay Hoay, Cho Hết Một Ngày
Tháng 6-2004
Loay hoay cho hết một ngày
Một ngày đã hết loay hoay vẫn còn
Ngay từ tấm bé tí hon
Đến trăm tuổi hạc cũng còn loay hoay
Than thầm trách lẫn thương thay
Càng lay lắt lẻo càng quay vật vờ
Lay qua, lay lại mệt khờ
Quay quanh, quay quẩn xác xơ thân tàn
Cái gánh, cái quảy, cái mang
Cái nai, cái xách, cái quàng phiêu linh
Cho dày cái nhục, cái vinh
Cho mo cái đáy phù sinh phong trần
Nhân gian nào phải riêng phần
Trần gian nào phải lựa lần riêng ai
Sự đời gọt, giũa, dùi, mài
Cuộc đời thưng, thảy, dầu dai, dãi dầu
Buồn trông nước chảy qua cầu
Biển dâu khéo vẽ sắc màu tang thương
Cho mềm cát bụi phong sương
Cho tan sỏi đá bên đường vỡ toang
Loay hoay như nước sóng cồn
Đêm dài đã hết sóng cồn còn lay
Mờ đông đánh động ban ngày
Hoàng hôn phủ xuống còn lay sóng cồn
Vì đời, thêm một vết son
Còn hơn ủ dột mỏi mòn mà chi
Trần gian một bến ngại gì
Nhân gian một cõi ngại gì trần gian
Loay hoay cũng thể mây ngàn
Không lay cũng thể mây ngàn bay bay
Có ta, cũng hết một ngày
Không ta, cũng hết một ngày loay hoay
Cuộc đời, như thế, ai hay !!!
Tôi Người Tài Xế Tắc Xi
Tháng 6-2004
Tôi người tài xế tắc xi
Muốn đi đâu đó, mời đi, xe này
Tắc xi tôi chạy suốt ngày
Phải chăng giá cả tỏ bày thiệt hơn
Đường xa chớ ngại mắc òm
Đường gần kiếm chút tiền còm đổ xăng
Xe tôi, bốn bánh chạy lăn
Chỉ trừ bến đậu, gối khăn, đi về
Bao năm lăn lộn trong nghề
Đường nào cũng biết chẳng chê đường nào
Đường đi đến tận cửa ô
Đường ra bến cảng, đường vô nội thành
Đường này mấy khúc vòng quanh
Đường kia mấy đoạn tròng trành lao chao
Đường trần cũng chẳng có sao
Đường trơ cát bụi ai nào làm ngơ
Đường sáng đường tối đường mờ
Đường mong khách đợi, đường chờ khách đi
Có người, tôi lấy làm vì
Có người, chẳng lấy, còn xì hầu bao
Người sang, tôi chẳng tơ hào
Người cùng, chở giúp, lựa nào mấy ai
Giùm cho chút nữa bác tài
Giùm cho chút nữa, một mai mới là
Đường đời vạn nẻo còn xa
Trường đời muôn lối, ai qua muôn trùng
Tắc xi, tôi chạy khắp vùng
Khắp phường, khắp phố, ai dùng tắc xi
Đường nào tôi cũng chạy đi
Đường nào cũng chạy chẳng khi đường nào
Thoáng trông thấy khách vẫy chào
Tôi quành xe lại, thưa nào, đi đâu
Đời tôi đâu có đâu mâu
Chẳng vòng quanh lộn, chẳng câu thêm giờ
Chẳng kỳ giá cả vu vơ
Chẳng kèo khó dễ, ỡm ờ thiệt hơn
Đừng gieo chi nỗi oán hờn
Đừng gây đãi bạc khinh lờn tắc xi
Người ta cần cấp mới đi
Người ta cần kíp, mới đi với mình
Ở đời lương thiện, mới vinh
Ở đời trọng nghĩa chân tình, mới quang
Đường đi, cần đến bên đàng
Đường đi không đến, ai màng tắc xi
Đường đi, xin rước khách đi
Đường về, xin đón, có chi ngại ngùng
Trần gian, một bến tương dung
Nhân gian, một cõi vẫy vùng trần gian
Đường đời lắm nẻo dọc ngang
Ở sao cho phải, chẳng sàn lựa ai
Tắc xi, tôi đó, còn dài
Một đời tận tụy, miệt mài tắc xi.