- Tuyển tập 01
- Tuyển tập 02
- Tuyển tập 03
- Tuyển tập 04
- Tuyển tập 05
- Tuyển tập 06
- Tuyển tập 07
- Tuyển tập 08
- Tuyển tập 09
- Tuyển tập 10
- Tuyển tập 11
- Tuyển tập 12
- Tuyển tập 13
- Tuyển tập 14
- Tuyển tập 15
- Tuyển tập 16
- Tuyển tập 17
- Tuyển tập 18
- Tuyển tập 19
- Tuyển tập 20
- Tuyển tập 21
- Tuyển tập 22
- Tuyển tập 23
- Tuyển tập 24
- Tuyển tập 25
- Tuyển tập 26
- Tuyển tập 27
- Tuyển tập 28
- Tuyển tập 29
- Tuyển tập 30
- Tuyển tập 31
- Tuyển tập 32
- Tuyển tập 33
- Tuyển tập 34
- Tuyển tập 35
- Tuyển tập 36
- Tuyển tập 37
- Tuyển tập 38
- Tuyển tập 39
- Tuyển tập 40
- Tuyển tập 41
- Tuyển tập 42
- Tuyển tập 43
- Tuyển tập 44
- Tuyển tập 45
- Tuyển tập 46
- Tuyển tập 47
- Tuyển tập 48
- Tuyển tập 49
- Tuyển tập 50
Tình Tự Quê Hương 04
1. Trẻ thơ bên cạnh cuộc đời
2. Gợi lòng con quốc, quốc kêu sương
3. Làng quê yêu dấu
4. Tình ca muôn thuở của Người Việt Nam
5. Quê hương nguồn cội
6. Tôi là Người Nông Dân
7. Tôi thương em bé nhà nghèo
8. Dệt mộng Mười Đi
9. Tôi là một người điên
10. Trần gian qua khỏi, tôi còn em tôi
Trẻ Thơ, Bên Cạnh Cuộc Đời
* Xuân Giáp Thân 2004 *
Một buổi chiều đông cạnh vệ đường
Có em nho nhỏ thấy thương thương
Một mình em đứng không ai cả
Tôi đến bên em hỏi tỏ tường
Em đứng làm gì đó hở em ?
Chiều buông phố xá đã lên đèn
Em về chứ kẻo trời đông lạnh
Em ngó nhìn tôi chẳng nói năng
Trong ánh mắt em chứa nỗi buồn
Một miền cô quạnh bóng chiều vương
Và hai giọt lệ lăn trên má
Vẻ mặt buồn hiu thật dễ thương
Tôi hỏi này em, em ở đâu ?
Tuổi thơ em hỡi cớ sao sầu
Về đi, kẻo ở nhà trông đợi
Đưa mắt nhìn tôi, em lắc đầu
Em nói rằng em không có nhà
Lạc loài lên phố mấy năm qua
Gia đình quê nhỏ nhiều năm trước
Một trận không may, hết cả nhà !
Em đã đeo mang phận lạc loài
Tuổi thơ một bóng kiếp đơn côi
Dòng đời xuôi ngược em lên phố
Em cố vươn lên giữa cuộc đời
Gác trọ, cho em ở ké thôi
Người ta thương cảm phận mồ côi
Nhà trường nhẹ phí cho em học
Tan học, em tìm kiếm chút thôi !
Bỏ báo lại thêm bán bánh mì
Nhiều đường quen thuộc bước em đi
Đứa em nho nhỏ trên đường phố
Thiên hạ nhìn em chẳng lạ gì
Lủi thủi, cuộc đời cô quạnh thôi
Thời gian, thân phận đã quen rồi
Dù quen nhưng lại quên sao được
Đôi lúc chợt buồn, nhỏ giọt đau !
Riêng em, như thế đỡ rồi anh
Nhiều trẻ như em, thật không đành
Lỡ bước sa chân đời gió bụi
Trách ai hay trách trẻ đầu xanh !
Tuổi trẻ làm sao biết cuộc đời
Dòng đời đưa đẩy tấp trăm nơi
Bến trong bến đục vô tình vướng
Cứ thế, bập bềnh kiếp nổi trôi
Xin gởi nhân gian một tiếng lòng
Xin đừng quên lãng tiếng thinh không
Đầu xanh bao trẻ còn nhiều lắm
Có đứa nên người có đứa không
Từ biệt em rồi tôi bước đi
Bước đi từng bước, nặng hơn chì !
Thương em và biết bao nhiêu trẻ
Tôi sống và tôi, có những gì !
Tôi xin nắm lại đôi bàn tay
Hơi ấm bàn tay theo tháng ngày
Một chút cho em và cho trẻ
Bàn tay, xin nắm những bàn tay !
Gợi Lòng Con Quốc, Quốc Kêu Sương
* Xuân Giáp Thân 2004 *
Mây kéo đi đâu, về cuối trời
Cho ta xin gởi chút xa xôi
Tình quê còn đó, xin lưu lại
Ta vẫn cưu mang đến cuối đời
Mây tụ mây tan, tụ tán thôi
Là mây của khắp cả khung trời
Mây đen mây trắng hay mây bạc
Chỉ khác màu mây, mây vẫn mây
Cánh chim mòn mỏi khắp nơi xa
Lìa tổ bay đi có nhớ nhà !
Quê cũ điêu tàn ngôi tổ ấm
Bay về xây lại, lấp phong ba
Ta hỏi chim này, chim hỡi chim !
Sao chim vỗ cánh trong im lìm
Ai làm tan vỡ, chim tung cánh
Xin lỗi, bay về nghe, hỡi chim !
Con quốc kêu gì giữa những khuya ?
Có kêu ray rứt cảnh chia lìa
Canh tàn non nỉ đêm khuya lạnh
Khản tiếng vì ai bỡi nọ kia
Canh trường réo rắt quốc kêu sương
Từng tiếng lan xa khắp nẻo đường
Bên cội cây già nghiêng bóng nước
Gợi lòng con quốc, quốc kêu sương !
Lá rụng la đà xuống cội xưa
Vàng bay mấy lá nhớ nhung thừa
Đong đưa chiếc lá rung theo gió
Gió cuốn lá về bên cội xưa
Có cây có cội có nguồn xưa
Xẻ dọc đâm ngang lối dọc dừa
Đất nước cội nguồn cây cỏ mọc
Một rừng rậm rạp mấy rừng thưa ???
Nước chảy về sông ra biển khơi
Từng cơn sóng vỗ biết bao lời
Kê mình sóng bạc thề non nước
Sóng nước một dòng tiếp nối thôi
Nước chảy ra khơi trở ngược nguồn
Đầu ghềnh róc rách lại trào tuôn
Nước đi đi mãi theo dòng nước
Trở lại nguồn xưa cũng một nguồn
Nước chảy đá mòn lẽ tự nhiên
Nước đi trên khắp cả từng miền
Đá mòn nhẵn mặt còn trơ đá
Nước chẳng hao mòn nước vĩnh niên
Nào ai xẻ được nước chia lìa
Nước tụ lại liền chẳng cách chia
Lành lặn trong veo không dấu vết
Đá vàng xanh sử, nước non kia !!!
Làng Quê Yêu Dấu
Mặc Giang * Xuân Giáp Thân 2004
Làng tôi nho nhỏ cạnh bờ sông
Suốt tháng quanh năm với ruộng đồng
Ít tiếng hơn thua, tương trợ sống
Giàu nghèo san sẻ có cùng không
Có tre mấy lũy bọc quanh làng
Có những con đường đất dọc ngang
Hai buổi mai chiều reo gió nắng
Quanh năm đầm ấm cả dân làng
Cây đa cổ thọ trước đầu đình
Sừng sững uy nghiêm vẻ rất linh
Kẻ lại người qua đều khúm núm
Ai ai cũng kính cẩn nghiêng mình
Chùa làng ẩn hiện dưới hàng thông
Mỗi sớm mỗi chiều chuông vọng ngân
Quen thuộc dân làng vui sống vậy
Người lên ruộng rẫy kẻ ra đồng
Những cánh đồng quê ngập lúa vàng
Trẻ già nam nữ khắp thôn trang
Rộn ràng sức sống trong mùa lúa
Cắt, gánh, đập, phơi thật nhịp nhàng
Mấy hàng rau muống cạnh bờ ao
Rau ngổ, tía tô, rau húng, nào
Còn có lá giang, rau má nữa
Cơm canh thanh đạm thương làm sao !
Ấy thế làng tôi sống thái bình
Tre vàng óng ánh trúc xinh xinh
Hương bay thoang thoảng thơm mùi lúa
Quyện lấy tình quê thật hữu tình
Trâm , sim tim tím thật sum suê
Dủ dẻ, chiêm chiêm chín đỏ hoe
Gò nổng, mé rừng đâu cũng có
Của trời trang trải khắp đồng quê
Có những đêm trăng ở dưới quê
Câu ca tiếng hát lẫn câu vè
Nhảy dây, cút bắt, thêm u quạ
Một bếp ngô khoai thật phủ phê
Một lũ thả diều chạy nhảy chơi
Chuồn chuồn cắn rún để mà bơi
Đứa cười khúc khích đứa a á
Xuống nước lại chìm, cắn nữa, bơi !
Ấy thế làng tôi sống đậm đà
Vô tình thành tiếng đất quê cha
Và thêm ba chữ tình quê mẹ
Từ túp lều tranh dưới mái nhà
Câu ca rau đắng mọc sau hè
Lại có bí bầu lại có me
Câu hát quê hương chùm khế ngọt
Nhớ thương sao quá, biết sao hè !
Vài hàng xin nói đến quê tôi
Và cả những ai cũng vậy thôi
Từ chốn chôn nhau và cắt rốn
Cho ta mới có mặt trong đời
Nhớ tới quê nhà nhớ vậy thôi
Nơi tôi khôn lớn mới ra đời
Nhớ nhung về chốn xa xôi ấy
Là cả một trời thơ ấu tôi !!!
Tình Ca Muôn Thuở Của Người Việt Nam
* Xuân Giáp Thân 2004 *
Tôi đứng bên này biển
Anh đứng bên kia bờ
Cách nhau một đại dương
Nhìn biển khơi trùng điệp !
Từng làn sóng, thấp cao hòa nhịp
Dù gần xa, nối tiếp kéo theo
Vừa đẩy vừa xô, rác rưới, bọt bèo
Tấp vào bờ, cho biển lộng
giữa trời xanh mây trắng
Nhìn quê hương, anh nghe nhiều cay đắng
Nhìn cội nguồn, tôi thấm những niềm đau
Sừng sững Trường Sơn thăm thẳm một màu
Mênh mông Thái Bình rạt rào tiếng gọi
Mẹ nằm đó, mắt lệ nhòa, không nói
Cha trầm ngâm, trắng phếu, bạc mái đầu
Đêm phủ đã dài, bóng tối vẫn chìm sâu
Mặt trời còn ngủ, bình minh chưa ló dạng
Kéo mặt trời lên, cho vừng đông tỏ rạng
Đẩy bóng tối đi, cho ánh sáng hiện về
Những con đường quê hương nối nhịp đề huề
Reo khúc nhạc tình ca, lên ngôi lịch sử
Mẹ còn đó, gối đầu tình tự
Cha còn đây, ôm mảnh dư đồ
Biển rộng sông dài, gìn giữ điểm tô
Nguồn cội ngàn xưa, tình non nghĩa nước
Từng thế hệ trao nhau, lần dấn bước
Con đường dài, vang khúc nhạc quê hương
Hoa lá đơm bông trên vạn nẻo đường
Cho Tổ quốc Việt Nam, ngàn năm tươi sáng
Tôi đứng từ nguồn cạn
Anh đứng tận đầu ghềnh
Và những đàn em hụt hẫng, chênh vênh
Khơi nước chảy, cho sông dài biển rộng
Dòng lịch sử còn rung thời tiết đọng
Thuở dựng cờ, khai tổ quốc giang san
Tình non nghĩa nước mênh mang
Như tia nắng rọi trên hàng thùy dương
Anh đi xây đắp nẻo đường
Tôi đi vá lại quê hương rã rời
Em đi môi thắm hoa cười
Tình ca muôn thuở của người Việt Nam.
Quê Hương Nguồn Cội
(Viết cho đàn em mai sau)
Xuân Giáp Thân 2004
Em sinh tại quê hương
Tôi sinh vùng đất khách
Dù xa xôi cách biệt
Nhưng là người Việt Nam
Em máu đỏ da vàng
Nhìn tôi đâu có khác
Tóc em đen óng mượt
Tóc tôi chẳng lạ gì
Nhìn nhau nữa xem đi
Lại cùng chung tiếng nói
Cho dù ai có hỏi
Tôi cũng nói Việt Nam
Quê hương tôi ba miền
Bắc Nam Trung một dãi
Trải qua bao thời đại
Dòng lịch sử soi chung
Cùng con cháu Vua Hùng
À, thì ra một cội
Nhìn chữ S cong cong
Sao nghe đau vời vợi
Tôi từng nghe tiếng gọi
Dân tộc Việt yêu thương
Dù xa cách dặm trường
Tình quê hương chỉ một
Em thương chùm khế ngọt
Tôi nhớ một buồng cau
Em nhìn bãi nương dâu
Tôi trông bờ thương hải
Nhớ Sài Gòn bỏ lại
Nhớ Hà Nội xa xưa
Lại nhớ Huế kinh đô
Của một thời vang bóng
Trường Sơn mờ khói lạnh
Lại nhớ đến núi rừng
Thái Bình chim mỏi cánh
Lại nhớ biển trùng khơi
Đứng trên đỉnh chơi vơi
Nghe biển gọi núi đồi
Nghe sông reo bến cũ
Nghe muối mặn bờ môi
Em tựa cửa nhìn tôi
Tôi nhìn em giây lát
Nhớ con chim Lộc Tục
Gieo hạt giống Lạc Hồng
Cùng nhau ra bờ sông
Nhìn nhau trên dòng nước
Ta cùng nhau hiểu được
Ta là người Việt Nam
Em biết việc em làm
Tôi biết đường đi tới
Lá rụng trở về cội
Uống nước phải nhớ nguồn
Em vẽ một vòng tròn
Tôi vẽ một hình vuông
Khép hai chữ vuông tròn
Thành quê hương muôn thuở.
Tôi Là NGƯỜI NÔNG DÂN
Tháng 02 - 2004.
Tôi là người nông dân
Chân lấm tay bùn
Ngày hai buổi ra đồng
Mưa nắng tựa như không
Đầu trần hong sương gió
Ruộng với đồng thương thân gắn bó
Cày với bừa gần gũi đồng xanh
Mỗi mùa lên nét tinh anh
Châu ngọc đẩy mầm lúa mạ
Tôi là người nông dân
Từng giọt mồ hôi theo dòng lã chã
Từng nét chai lì, bảo bọc tay chân
Mắt cằn khô, chất chứa gian truân
Da sạm nắng, phủ dày cát bụi
Mỗi sáng tinh mơ, đồng sâu lầm lũi
Mỗi lúc đứng trời, đánh giấc gốc cây
Mỗi xế chiều thêm vài khoảnh ruộng cày
Màn đêm buông xuống, lùa trâu bò về nghỉ
Tôi là người nông dân
Sức lực chưa mòn, bền bỉ
Cày cho đất nẻ bung lên
Bừa cho cục hòn nhỏ lại
Những luống cày khép nếp thanh lương
Những nét bừa chải chuốt yêu thương
Hạt giống ra tay vung vãi
Tôi là người nông dân
Cuộc sống an lành
Cần cù bương chải
Tri túc tri nhàn
Xa nỗi hơn thua
Ngày tháng đến đi như từng vụ ngày mùa
Một nắng hai sương, mưa thuận gió hòa
Là biết được giọt mồ hôi xứng đáng
Lúa đã gieo trên đồng cạn
Mạ đã cấy dưới đồng sâu
Đôi tay sần sũi dãi dầu
Thân còng trải dài chống đỡ
Tôi là người nông dân
Mái nhà tranh chở che đời gian khổ
Bếp lửa hồng sưởi ấm những lầm than
Suốt tháng quanh năm vui sống mùa màng
Là lúa, là ngô, là khoai, là sắn
Mỗi mùa lên, rộn ràng nơi thôn vắng
Mỗi ngày mùa, ròn rã dưới trăng thanh
Tiếng hát lời ca, thơm ngát an lành
Mộc mạc, đơn sơ như hương quê đồng nội
Tôi là người nông dân
Sông với núi, vẹn câu thề
Ruộng với đồng, trọn tình quê
Như lúa chín, trọn tình yêu lá mạ
Tôi là người nông dân
Sinh ra, có ruộng có đồng
Lớn lên, với núi với sông
Với cả một bầu trời quê hương dịu ngọt
Những bản trường ca
là gió reo chim hót
Những bản ân tình
là đồng nội thơm hương
Nông dân một mảnh ruộng vườn
Nước non một mảnh quê hương ba miền
Gieo, ươn châu ngọc hồn thiêng
Tay cày tay cấy ba miền Việt Nam.
Tôi Thương Em Bé Nhà Nghèo
Tháng 02 - 2004.
Tôi thương em bé nhà nghèo
Khổ từ tấm bé tí teo
Lớn dần cái khổ mang theo
Tôi thương em bé nhà nghèo
Khổ từ cha mẹ đẳng đeo
Nghèo mà cứ thế làm reo
Tôi thương em bé nhà nghèo
Cả nhà một lũ nhóc nheo
Bốn mùa co cụm cheo queo
Tôi thương em bé nhà nghèo
Sinh ra đã khổ mang theo bao giờ
Khổ từ tấm bé còn thơ
Tay nâng sữa mẹ hằng giờ chẳng no
Mẹ em thấy tội chạy lo
Cho em thêm chút sữa bò vậy nghe
Em bưng bình sữa quo que
Tiếng em nho nhỏ, oe oe, ngủ khì
Tháng ngày lần lữa thoi đi
Mẹ dần cạn sữa đến thì sú nhai
Còn thơ đã trộn ngô khoai
Nên em dong dõng, còm còi tong teo
Sinh ra từ chốn quê nghèo
Lớn lên quanh quẩn xóm nghèo xa xa
Cùng trong bọn trẻ la cà
Những trò chơi cũng mặn mà tuổi thơ
Cò cò, u quạ mệt phờ
Bắn bi, thảy đáo hằng giờ say mê
Ùm trong đất sét mân mê
Nắn ra đủ thứ ê hề, đem phơi
Kéo nhau xuống suối tập bơi
Chuồn chuồn cắn rún đã đời bao phen
Vù vù chơi vụ rùm beng
Thả diều, đuổi bướm, nhá nhem chưa về
Bày trò tập trận thật mê
Là quân là tướng tứ bề tung hô
Niền xe đẩy chạy ro ro
Một bầy đua chạy reo hò vang vang
Nhát ma, cút bắt, la làng
Leo trèo mà hái chẳng màng của ai
Trâm, sim thỉnh thoảng lai rai
Chà là, đủng đỉnh chia nhai ngon lành
Còn nhiều thứ nữa mới toanh
Kể ra chút chút để dành vậy thôi
Em đâu cảm thấy thiệt thòi
Cửa nhà gian khó học đòi với ai
Áo quần ba mảnh nhạt phai
Của anh của chị kéo dài tới em
Được cho đồ mới phát thèm
Mặc vào xúng xính, “coi em đây này”
Trông em hớn hở mặt mày
Thử trong chốc lát, đem thay, để dành
Thầy làng gõ trẻ đầu xanh
Ê a xuôi ngược hơi rành hơi thông
Trừ, chia, nhân, cọng đổ đồng
Trường làng hết lớp, coi trông thử nào !
Có em còn tiếp lên cao
Có em đành nghỉ, biết sao bây giờ ?
Ba miền đất nước nên thơ
Thương em bé nhỏ ngu ngơ quê nghèo
Quê nghèo ba xứ đẳng đeo
Đâu đâu cũng có, eo kèo thấy không !
Ai thì kinh sử tinh thông
Em nghèo mấy chữ ruộng đồng nhà quê
Em đâu lỗi nước non thề
Vốn sinh làm trẻ nhà quê dân nghèo
Xa xa thôn xóm, núi đèo
Mênh mông gian khổ, ai chèo ai đưa
Và em biết nói sao vừa
Em xin từ tạ, dạ thưa, em nghèo !!!
Dệt Mộng MƯỜI ĐI
Tháng 02 - 2004.
Ai đi thơ thẩn dưới trăng
Ngẩn ngơ cho ánh trăng vàng lung linh
Ai ngồi ủ dột đầu ghềnh
Trơ vơ cho đá chênh vênh tháng ngày
Ai lùa gió nhẹ heo may
Phất phơ cho lá lung lay bụi trần
Ai lồng cho áng phù vân
Lửng lơ trôi nổi xa gần trời mây
Ai nghiêng nắng đổ về tây
Cho chim Hồng Lạc buồn bay cuối trời
Ai làm mặt nước chơi vơi
Cho thuyền khuất bóng tăm hơi chưa về
Ai làm lở lói bờ đê
Cho sông hỏi nước não nề nước sông
Ai làm trơ trọi ruộng đồng
Cho lúa hỏi mạ trổ bông mấy mùa
Đếm trong vụn vỡ được thua
Cái quay búng sẵn, gió lùa đêm đông
Đầu ghềnh nói chuyện núi sông
Hỏi non non thẳm, hỏi sông sông dài
Ngày nay rồi lại ngày mai
Và ngày mai nữa một hai chưa tròn
Núi bao nhiêu tuổi núi non
Non bao nhiêu tuổi non còn núi cao
Đêm đêm tỉnh mộng thì thào
Non non nước nước nao nao mấy bờ
Một đi bến đợi sông chờ
Hai đi non đợi nước chờ xanh xanh
Ba đi xây nguyện ước thành
Bốn đi sức lực để dành quê hương
Năm đi kêu gọi tình thương
Sáu đi xây đắp nẻo đường Việt Nam
Bảy đi tay chống tay làm
Tám đi kinh Bắc bình Nam không sờn
Chín đi gìn giữ sắt son
Mười đi toàn vẹn cháu con Tiên Rồng
Một đi là núi là sông
Mười đi là giống là giòng Việt Nam.
Tôi Là MỘT NGƯỜI ĐIÊN
Tháng 02 - 2004.
Tôi là một người điên
Cái điên đã tự bao giờ
Điên từ lúc nhỏ còn thơ
Điên trong một khoảng trôi bờ
Điên giữa dòng đời mộng mị
Có người bảo tôi mất trí
Có người bảo tôi là khùng
Có người bảo tôi là điên
Tôi là một người điên
Gom ông trời một bọc
Gom trái đất một bao
Như đời tôi một túi
Ngủ, nay bờ mai bụi
Cõi trần gian an lành, xáo trộn, vẫn tỉnh bơ !
Lòng thế nhân đãi bôi, hờ hững, con cóc khô !
Người ta không thèm ngó !
Tôi thu mình một xó !
Tôi là một người điên
Gõ cái bụng tưng tưng
Rờ trong túi không tiền
Bước đi nhìn dáo dát
Ồ ! Đằng kia thùng rác
Cái nào coi còn được, móc móc ních liền
Vỗ bụng kêu bành bạch, nó hát thần tiên
Phách đốc nằm đọc báo trên ghế đá công viên
Đánh một giấc khì khì, chèo queo như con khỉ !
Thức ăn đầy chợ chửa ai cho
Đốt bếp lên hâm chẳng có lò
Xoang, chảo, nồi, niêu đầy ở tiệm
Cửa nhà khắp chốn ngủ co ro
Tôi là một người điên
Cửa nhà cần chi mệt
Ra vô phải đóng cài
Giàu sang, phú quí, keo kiệt, bòn chài
Trống rỗng như tôi, cũng sướng như ai
Đi khắp đất, đâu nơi nào có cửa
Ngủ khắp nơi, đâu chẳng phải là nhà
Giàu có quá ta, chẳng có chi mà dư thấy bà
Một túi trên vai, đeo lủng lẳng còn hơi khá nặng
Tôi là một người điên
Thân tôi có, hình như của cha của mẹ
Tắm chi nhiều, đã hao nước, lại mòn thịt mòn da
Đôi ba tháng, một hai tuần, chỉ thấm nước, xoa xoa
Bụi, mồ hôi bóng láng là áo giáp chống phong ba
Ở gầm cầu, góc hẻm, sân ga, đâu khi nào trúng gió
Tóc bóng mượt mà thấy rõ
Đâu cần trét sáp, thoa keo
Tốn tiền mua, tốt xấu, lại trả giá kì kèo
Không uốn, sấy, mà một mái bềnh bồng thế kỷ !
Tôi là một người điên
Đâu tham lam, nhỏ mọn, hẹp hòi, ích kỷ
Muôn sự của chung, tôi không thủ riêng mình
Danh lợi, quyền uy, đem nhét một bồn binh
Bỏ trong túi tanh hôi, ôm mối sầu vạn kiếp
Lâu lâu móc ra coi, nó kêu đồ oan nghiệt
Nó còn nằm trong một ống bồn binh
Lôi cổ nó ra, nó đổ tháo chình ình
Cho chẳng ai thèm, tôi lại nhùi một đống !
Tôi là một người điên
Đời có chi mà hy vọng !
Sống có chi mà mộng mơ !
Chỉ có những ai khôn quá hóa khờ
Lo đủ thử, ngày cũng ăn ba bữa
Lại có những khi nóng như đốt lửa
Bóp trán, vò đầu, chạy ngược, chạy xuôi
Đời có ai sung, ai sướng hơn tôi
Ném đi hết, từ dạo nào không biết
Có gì cũng ăn, ngủ đâu chẳng tuyệt
Cũng đứng, cũng đi, cũng nhìn đất, nhìn trời
Cả cuộc đời tôi là một cuộc ăn chơi
Trời đã cho như thế, không tiêu dao, uổng phí !
Tôi là một người điên
Ngẫm nghĩ cho chí lý
Có nhiều lần lúy túy
Với đủ hạng người ở các nghĩa trang
Nào dân, nào quân, nào tướng, nào quan
Họ cũng áo quần màu sắc xênh xang
Tôi cũng lem luốc đỏ xanh đâu khác
Họ lập bè, hội họp, tiệc tùng, ca hát
Tôi tham gia, nhảy múa, vùng vẫy mấy chiêu
Trông cũng rình rang, rộn đám đủ điều
Họ tấm tắc thầm khen và nhìn tôi, phát ngán
Tôi là một người điên
Ông trời nhìn tôi quờ quờ quạng quạng
Tôi hân hoan chào đón ông trời
Ông có rảnh rang, mời ông xuống đây chơi
Mình đã quá quen, đừng khách sáo nhiều lời
Tôi sẽ kè ông, và thi nhau đánh chén
Tôi là một người điên, cần chi nữa !
Tội cho cõi trần gian, khổ chi rứa !
Nếu tái sinh, và cần chọn lựa
Thì, Tôi là một người điên
Ai sướng hơn tôi
Ngao du cho hết cõi đời
Rong chơi cho phỉ kiếp người khùng điên !
Trần Gian Qua Khỏi, Tôi Còn Em Tôi
(Viết cho đàn em mai sau)
Tháng 2 - 2004
Này người em bé nhỏ
Hôm nay em còn thơ
Trông hiền như nai tơ
Lớn lên em sẽ biết
Đời như mộng như mơ
Này người em bé nhỏ
Hay vòi vĩnh kẹo quà
Hay nhỏng nhẻo khóc la
Rồi một mai khôn lớn
Ngửa mặt với người ta
Này người em bé nhỏ
Nay bập bẹ ê a
Đọc xuôi vần mẹ cha
Đọc ngược vần nguồn cội
Mai giữ nước non nhà
Này người em bé nhỏ
Đang cắp sách đến trường
Hồn trong trắng thanh lương
Nhồi kinh luân, luyện sử
Mai tô thắm quê hương
Này người em bé nhỏ
Đang chạy nhảy vui chơi
Cười giỡn khắp nơi nơi
Mang bình sinh phỉ chí
Mai lấp biển vá trời
Này người em bé nhỏ
Đang vui sống thảnh thơi
Hay ăn nói khơi khơi
Luyện tôi, nhồi sinh lực
Mai xây đắp cho đời
Này người em bé nhỏ
Mong chiều chuộng yêu thương
Mong ngon ngọt mía đường
Kết nên nhiều phẩm hạnh
Thành những bậc phi thường
Này người em bé nhỏ
Hiền hậu, tánh vui tươi
Chưa nói đã phát cười
Học nữ nhi oanh liệt
Mai thành bậc anh thư
Này người em bé nhỏ
Cùng bọn trẻ chơi chung
Roi vun vút kiếm cung
Vẽ sơ đồ thế trận
Mai thành đấng anh hùng
Này người em bé nhỏ
Hay chạy nhảy lông bông
Chữ tang lấp chữ bồng
Chữ sông lấp chữ núi
Mai thành một cụ ông
Này người em bé nhỏ
Hay quần áo thướt tha
Hay son phấn lụa là
Mai da mồi tóc bạc
Thành ra một cụ bà
Này người em bé nhỏ
Tôi nói trước em nghe
Mai kia em đâu dè
Thành ông kia bà nọ
Này người em bé nhỏ
Rồi mai kia mốt nọ
Em đâu còn thằng nhỏ
Em đâu còn con kia
Em cố sống nên người
Xây thân thiện vui tươi
Xây tin yêu hy vọng
Đem cống hiến cho đời
Em nghe lời tôi nói
Tôi cảm thấy vui rồi
Cõi trần gian qua khỏi
Tôi vẫn còn em tôi !!!