(THELOVE of LIFE)
Tácgiả: G.B. Talovick - Người dịch: HT. Thích Trí Chơn
ÔngTrương là một viên quan nhỏ tại một huyện ở Trung Hoa.Tính tình ông ngay thẳng và cương trực. Ông có lòng thươngvà ưa làm việc thiện. Mặc dù số lương quan chức của ôngkhông nhiều, nhưng ông thường đến các lò sát sinh mua nhữngcon vật sắp bị giết để phóng sinh.
Ôngcó nhiều con cháu mà theo phong tực của người Trung Hoa chođó là điều đại phúc. Ông không bao giờ tiêu xài phung phí,nhờ vậy mà trải qua nhiều năm làm việc, ông đã để dànhđược một ít tiền. Khi thuận tiện, ông đến hàng thịtmua Những con vật sắp bị giết mang về nhà để nuôi chúng.Khi các con vật này già chết, ông lo việc chôn cất chúngrất chu đáo.
Saunày đến tuổi già về hưu, ông ở nhà lo chăm sóc các con,cháu và thú vật. Những người hàng xóm thấy thế cho ônglà tên gàn điên, nhưng ông vẫn thản nhiên, chẳng cần quantâm đến. Trái lại, ông thường dạy con cháu phải tôn trọngsự sống của mọi loài, và không được sát sinh. Ông khuyêncả nhà đều ăn chay.
Vìông không dùng đồ mặn, và đã từng cứu sống rất nhiềusinh vật nên đến tuổi bảy mươi mà ông vẫn còn tráng kiệnnhư người còn trẻ.
Vềcuối đời, đến lúc một trăm tuổi, ông vẫn còn rất khỏemạnh. Mắt ông sáng, da không nhăn, và tóc ông vẫn còn đenbóng. Một hôm, ông cho gọi mọi người nhà tập họp lại.Khi tất cả các con, cháu, chắt và chiu quy tụ đứng trướcmặt ông nói với mọi người: “Cả đời ta đã từng cứurất nhiều sinh vật nhằm để đức sâu dày cho các con. Hômnay, Thiên Ðế cho người đến ruớc ta về Cõi Trời. Tươnglai, gia đình nhà họ Trương ta ngày càng thịnh vượng. Cáccon cháu đều được sống lâu trường thọ. Sau khi ta qua đời,các con phải ghi nhớ lời di huấn của ta, không được sátsinh hại vật.”
Nóixong, mọi người trong gia đình đều nghe tiếng nhạc vang lêntừ trên không trung. Họ chưa bao giờ nghe điệu nhạc nàoêm tai như thế. Tiếng nhạc hết sức du dương đến nỗingười ta tin rằng nó xuất phát từ Cõi trời chứ không phảinơi trần thế, và tiếng nhạc nghe dường như mỗi lúc mỗigần hơn.
Tấtcả con, cháu, chắt, và chiu của ông Trương đều ngước mắtnhững lên xem để biết tiếng nhạc từ đâu đến, nhưnghọ không thấy gì cả. Rồi mọi người những lại thì thấyông đang ngồi trên chiếc ghế trông rất hạnh phúc, nhưngkhông còn thở nữa. Ông Trương đã vĩnh viễn ra đi một cáchan lành không ốm đau bệnh tật gì hết.
Cácquan chức địa phương, sau khi nghe câu chuyện kỳ lạ này,kiểm chứng biết là có thực, họ đã báo cáo lên triềuđình. Nhà vua khen ngợi đức hạnh của ông Trương và đãphong cho ông tước hiệu viên ngoại lang.
Vềsau, con cháu nhiều đời đều hết lòng làm theo lời di huấncủa ông Trương. Họ mãi mãi sống được hạnh phúc, trườngthọ và không bao giờ sát hại bất cứ một sinh vật hay ănmột miếng thịt nào.
Longlife, happyness, and honor
Changwas a minor official in the county government in China. He was uprightand righteous. He had a kind heart and did merciful deeds. Even thoughhis post didn't pay much, he often went to the butcher's shops and boughtanimals bound for the slaughter.
Hehad lots of children and grandchildren, which for Chinese people is thebest luck possible. He never wasted any money, so as the years went by,he saved quite a bit of money. Whenever he could, he bought doomed animalsfrom the butcher's and took them home to raise. When these animals diedof old age, he always buried them carefully.
Changgrew old, too, and retired. He spent his old age taking care of his children,his grandchildren, and his animals. The neighbors thought he was nuts,but he didn't mind. He taught his children to respect all life. He neverlet them kill any animal. The whole family was vegetarian.
Becausehe was a vegetarian and had saved many lives, when he was very old, Changwas still as healthy and lively as a person much younger.
Whenhe was over one hundred years old, he was still radiantly healthy. Hiseyes were clear. His skin was bright. His hair was black and shiny. Oneday he called the whole family together. When his children and grandchildrenand great-grandchildren and great-great-grandchildren had all gatheredbefore him, he told them, “During my lifetime, I have saved many animals,so I have accumulated much merit for you. Today the Palace of Heaven hassent for me. In the future, the Chang family will prosper. You will alllive long lives. After I leave you, always remember my teaching: neverkill any living creature.”
Whenhe finished, the whole family heard music that seemed to be coming downfrom heaven. They had never heard such beautiful music. It sounded so gloriousthat it must not have come from this earth, but it seemed to be comingcloser.
Allof Chang's children and grandchildren and great-grandchildren and great-great-grandchildrenlooked up to see where the music was coming from, but they didn't see anything.When they looked down again, Chang was sitting in his favorite chair, lookinghappy, but he was not breathing anymore. He had died peacefully, withoutany illness.
Localofficials heard this amazing story. When they had uthenticated it, theyreported to the Emperor, who honored Chang's spirit by promoting him toa higher rank.
Chang'sdescendants never forgot his teaching. They lived long, happy lives, andnever killed a living creature or ate a bite of meat.