(THELOVE of LIFE)
Tácgiả: G.B. Talovick - Người dịch: HT. Thích Trí Chơn
NhữngViên Ngọc Rắn
Mộtngười lính gác hỏi: “Cái gì vậy?” Người bạn của ôngta đáp: “Con rắn. Hãy giết nó đi.” Rồi họ cầm cây giáođịnh, đâm chết con rắn nhỏ màu sắc đỏ.
Vịchỉ huy của họ la lên “Ðừng giết.” Cả hai tên línhhoảng sợ khi thấy người ra lệnh cho họ không được sáthại con rắn là Quận Công của nhà Tùy ở Trung Hoa. “Cácngươi không thấy nó bị thương rồi sao? Tội nghiệp con vật.”Hẳn chắc họ thấy con rắn đã bị thương nơi đầu.
ViênQuận Công dùng cây gậy nhẹ nhàng nâng con rắn lên và mangnó ra bờ sông. Rồi ông bảo mấy tên lính thả cho con rắnbò đi.
Mộtlát sau, một người lính gọi anh bạn nói: “Trông kìa, conrắn ban nãy trở lại.”
“Vànó ngậm vật gì nơi miệng.”
“Này,bạn nhìn nơi đó phải không?” Nó mang một viên ngọc!”Những người lính nghe nói vậy liền chạy đến. Con rắnnhỏ vẫn bò hướng về phía trước. Mấy anh lính bảo: “Ðểxem thử nó bò đi đâu.” Họ tránh sang một bên, và con rắnbò thẳng vào lều ông Quận Công và nhả viên ngọc nơi châncủa ông.
ViênQuận Công nói với con rắn: “Thực bạn quá tốt với ta,nhưng bạn nên biết rằng là quan chức của triều đình, takhông bao giờ nhận tặng phẩm.” Con rắn vẫn nằm im khôngnhúc nhích cho đến khi ông Quận Công lượm viên ngọc bỏvào túi quần.
Ðêmhôm đó, viên Quận Công nằm mơ thấy ông vô ý bước đạpnhằm một con rắn. Ông giật mình thức giấc nhìn xuống tưởngchân ông bị rắn cắn... nhưng không, đó chỉ là điềm chiêmbao. Nhưng cái gì đây? Ông thấy một viên ngọc khác nằmbên cạnh chân ông, và đó là sự thật chứ không phải làgiấc mơ.
Haiviên ngọc quá đẹp! Ông Quận Công là người có tâm hiềnlành và thực tình ông không muốn nhận được quà thưởngvì đã cứu sống con rắn, nhưng giờ đây ông có hai viênngọc rất quý mà không biết giao trả cho ai, cho nên ông đànhphải cất giữ chúng làm vật kỷ niệm để ghi nhớ việcông làm phước cứu độ mọi chúng sanh.
Việclàm thiện của ông Quận Công trên đây được loan truyềnxa gần khắp nơi và giúp cho nhiều người nhận biết rằngngay cả loài vật bò trên mặt đất cũng tham sống sợ chết.Câu chuyện này cũng khiến cho những ai có tâm độc ác muốnsát sanh hại vật phải suy nghĩ để cải đổi lối sốngcủa họ. Con người ngày càng biết yêu thương sự sống,chấm dứt việc giết chóc và hành hạ loài vật.
Riêngông Quận Công nhà Tùy đó là điều quý báu hơn cả hai viênngọc giá trị!
TheSnake’s Pearls
“Whatis that?” asked one sentry. “It’s just a snake. Let’s kill it,”said his buddy. They took up their spears to kill that colorful littlesnake.
“Halt!”came the voice of command. Both men froze when they saw it was the Dukeof Sui himself telling them to stop! “Can’t you see it’s alreadywounded? Poor thing.” Sure enough, they could see that the snake wasalready wounded in the head.
TheDuke kindly picked up the snake with his staff, and took it to the riverbank. He told the soldiers to leave it alone.
Awhile later, one sentry called the other, “Hey, look, that snake’scome back again.”
“Yeah,and it’s got something in its mouth.”
“Say,will you look at that? It’s carrying a pearl!” The other soldiers camerunning when they heard that. The little snake just kept going straightahead. “See where it’s going,” someone called. They got out of theway, and the little snake went right to the Duke’s tent and dropped thepearl at his feet.
“Thatcertainly is nice of you,” said the Duke, “But I’m an imperial officer.I’m not supposed to accept gifts, you know.” The snake wouldn’tbudge an inch until the Duke picked up the pearl and put it in his pocket.
Thatnight, the Duke dreamed that he stepped on a snake by accident. He wasso startled that he woke up and looked at his feet to see if he had beenbitten...it was just a dream. But what’s that? He found another pearlsitting by his feet, and that was no dream.
Twobeautiful pearls! The Duke was a kind man, and really didn’t want anyreward for saving the snake, but he had two priceless pearls and nobodyto return them to, so he put them away as a reminder to be kind to allliving things.
Thisstory spread far and wide, and many people were realized that even an animalthat crawls on the ground values its life. This story got even some nastypeople to think, and to change their ways. Gradually, more and more peoplelearned to love life and to stop killing things and tormenting animals.
Forthe Duke of Sui, that was a much better reward than the pearls!