Đạo Phật: Hương Thơm Khiêm Hạ Lan Tỏa Giữa Đời

08/10/202507:16(Xem: 388)
Đạo Phật: Hương Thơm Khiêm Hạ Lan Tỏa Giữa Đời
hoa dep 17
Đạo Phật: Hương Thơm Khiêm Hạ Lan Tỏa Giữa Đời
Nguyên Vinh- Nguyễn Ngọc Mùi



Trong lịch sử nhân loại, những công trình đồ sộ, những danh tướng lẫy lừng thường là mục tiêu của tranh chấp, đố kỵ, và phá hoại. Càng cao lớn, càng dễ bị đánh phá. Càng nổi bật, càng phải chiến đấu để tồn tại. Giống như những bông hồng kiêu sa, đẹp nhưng đầy gai, luôn phải tự vệ trước gió bão.
Ngược lại, những vị đạo cao đức trọng, sống khiêm hạ, giản dị, thường không cần phải tự vệ. Họ như loài hoa mắc cỡ – chạm vào là khép lại, nhưng chính sự khép mình ấy lại khiến hoa mọc ra khắp nơi. Hương thơm của đức hạnh không cần quảng bá, vẫn lan tỏa. Sự khiêm cung không cần tranh giành, vẫn được kính trọng.
Đạo Phật – trong bản chất nguyên thủy – chính là như thế. Khiêm hạ là sức mạnh của đạo Phật
Đức Phật Thích Ca Mâu Ni không xây cung điện, không lập triều đình, không tạo ra giáo quyền. Ngài ngồi dưới cội bồ đề, mặc y phước điền, ăn một bữa khất thực, giảng pháp bằng ngôn ngữ bình dân. Ngài không tranh giành, không phô trương, nhưng giáo pháp của Ngài lan tỏa khắp năm châu.
“Ta là Phật đã thành, các ngươi là Phật sẽ thành.”
— Kinh Pháp Hoa
Ngài không tự xưng là thần linh, không ban phước giáng họa, mà chỉ đường cho chúng sanh tự tu, tự giác, tự giải thoát. Đó là sức mạnh của khiêm hạ: không cần bảo vệ, vẫn trường tồn.
Triết lý khiêm cung trong Phật giáo
Trong triết học Phật giáo, khiêm hạ không phải là yếu đuối, mà là trí tuệ. Người càng tu cao, càng thấy mình nhỏ bé giữa vũ trụ vô thường. Người càng hiểu sâu, càng biết “vô ngã” là con đường giải thoát.
“Người trí không tranh, không hơn thua, không tự cao.”
— Kinh Tăng Chi Bộ
“Kẻ ngu thì khoe khoang, người trí thì lặng lẽ.”
— Kinh Pháp Cú
Sự khiêm cung là biểu hiện của từ bi, là nền tảng của đạo đức. Người tu hành không cần nổi bật, chỉ cần sống đúng. Như hoa sen mọc giữa bùn, không cần khoe sắc, vẫn được tôn kính.
Đạo Phật phát triển nhờ gần gũi quần chúng
Không giống như những tôn giáo xây dựng quyền lực, đạo Phật phát triển bằng sự gần gũi. Từ những ngôi chùa nhỏ cuối làng, từ những buổi tụng kinh đơn sơ, từ những lời giảng bình dị, đạo Phật đi vào đời sống dân quê, thấm vào nếp sống hằng ngày.
“Phật pháp bất ly thế gian pháp.”
— Kinh Đại Bát Niết Bàn
Chính sự giản dị ấy khiến đạo Phật không bị cạnh tranh. Không ai tranh giành với người không tranh giành. Không ai đánh phá người không chống trả. Đạo Phật tồn tại như hương thơm – không hình, không tiếng, nhưng lan tỏa.
Bài học từ hoa mắc cỡ
Hoa mắc cỡ – loài hoa nhỏ bé, khiêm tốn, không khoe sắc, không tỏa hương – nhưng mọc khắp nơi. Khi bị chạm vào, nó khép lại. Chính sự khép mình ấy khiến nó được bảo vệ, được lan rộng. Đó là hình ảnh của người tu hành: không chống trả, không phô trương, nhưng bền bỉ, lan tỏa.
Đạo Phật cũng như thế. Không cần xây tháp cao, không cần lễ hội lớn, chỉ cần giữ giới, hành pháp, sống đạo. Như lời Phật dạy:
“Hãy tự thắp đuốc lên mà đi.”
— Kinh Di Giáo
Như vậy khiêm hạ là con đường trường tồn
Trong thời đại phô trương, cạnh tranh, và hình thức, đạo Phật cần trở về với cốt lõi: khiêm hạ, giản dị, gần gũi. Không cần tranh giành, không cần bảo vệ, chỉ cần sống đúng – như hoa mắc cỡ hay thơ văn còn gọi loài hoa trinh nữ, như hương sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, như tiếng chuông chùa giữa chiều quê.
“Mái chùa che chở hồn dân tộc
Nếp sống muôn đời của tổ tông.”
— Thiền sư Mãn Giác

Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
12/11/2025(Xem: 83)
Đời người là một cuộc hành trình dài, nhưng lại ngắn ngủi đến không ngờ. Ta khởi đi từ đâu và đích đến là đâu? Câu hỏi ấy không cần ở đâu xa, mà cần sự hồi quang (quay lại nhìn) vào chính tâm mình. Giữa biển đời mênh mông vô tận, con người mãi ngược xuôi tìm cầu tham ái. Có kẻ rong ruổi ngoài trần thế, tìm kiếm một miền an lạc ở tận đâu xa; có người hướng vào tâm linh, mong thấy Phật trong lời kinh, trong tiếng mõ. Lục Tổ Huệ Năng từng dạy: “Tâm mê tức chúng sinh, tâm ngộ tức Phật.” (心迷即眾生,心悟即佛。)(1) “Người mê đi tìm Phật ở phương xa, người ngộ nhận ra Phật nơi tự tâm.”
08/11/2025(Xem: 617)
Dường như đều đặn gần 10 năm nay, từ khi học Đạo và nghe nhiều pháp thoại trong các bộ kinh Lăng Nghiêm và Diệu Pháp Liên Hoa và thường tụng niệm chú Đại Bi cũng như các câu chú đại linh mật thông dụng nhứt và nhắn gọn nhứt của Quán Thế Âm theo Mật Tông Tây Tạng là OM MANI PADME HÙM! (Án Ma Ni Bát Di Hồng!) của Phật Bà Tàrà, ứng Thân của Quán Thế Âm: (OM TÀRE TUTTÀRE TURE SVÀHÀ!) con thường nhủ rằng “trong tâm lý học sâu, con người dù trí tuệ đến đâu vẫn có khoảng trống của khổ đau và bất an. Quán Âm là biểu tượng của sự lắng nghe tuyệt đối, của năng lượng dịu lành giúp tâm người được an định.
07/11/2025(Xem: 307)
Trong xã hội ngày nay, khi lời nói dễ dàng trở thành vũ khí sát thương, nó có thể đến từ nguyên nhân: “đề cao cái tôi cá nhân”, “thích phán xét và công kích”, xem sự trừng phạt người khác là tiêu chí để nâng cao đạo đức bản thân, hạ bệ những quan điểm trái chiều. Bạo lực ngôn từ cho thấy sự bất lực của nhận thức khi ngôn ngữ lý luận bị vô hiệu hóa bằng những ngôn từ trấn áp thô thiển.
06/11/2025(Xem: 677)
Bạn thương mến, hy vọng lá thư này đến từ những người đang tiếp xúc trực tiếp với các bạn ( những người chịu nhiều thiệt hại và mất mát sau thiên tai ) như một làn gió nhẹ thổi thật dịu dàng đến những trái tim từng mất tất cả, bằng một lòng thương cảm sâu xa giúp các bạn nhìn lại sự sống bằng ánh sáng hiền hòa của từ tâm và chánh niệm.
02/11/2025(Xem: 506)
Tản mạn về Sống, Chết Sau khi đọc tác phẩm “ Ngón Tay Chỉ Trăng” – HT Thích Từ Thông (Như Huyễn Thiền Sư) Gần đây thường thấy nhiều bài viết thường nhắc đến .. “Cái chết của một người giác ngộ và một người không giác ngộ có gì khác nhau?. “ Rồi sau đó vài người bình luận : A- Cái chết vẫn là một sự tắt ngấm tuyệt đối. Cái chết dù của ai nó cũng có ý nghĩa như nhau, nghĩa là không có ý nghĩa. Người ta nói rằng các bậc chân tu ra đi trong thanh thản, những người mê muội trong đau đớn và thảng thốt. Cái chết là nốt cuối của bản nhạc: nó làm cho bản nhạc toàn vẹn hay là dang dở bất thành. Sự thanh thản đó, nó từ đâu? Từ niềm tin rằng vị chân tu không chết. Chỉ bỏ cái xác trần để đi tiếp
01/11/2025(Xem: 288)
Trăng trần truồng trên rạng núi rừng xa xăm, để rồi đêm về lặng sâu vùi sâu vào bóng tối bao la của biển cả nhiệm màu, không gợi dục, cũng không mời gọi hiến dâng đam mê trần tục...Trang đài quá, Cao sang quá, nuột nà như nét đẹp của người em gái của anh năn nào. Một thời nào đó em đã thầm thì bên tôi “Buổi sáng cười vui ha ha, tối về em chết lịm trong tim anh...Em sẽ đợi, hãy đến bên em khi nào anh muốn” Trực nhớ ngay đến mấy câu thơ của Hàn Mặc Tử : “Trăng năm sóng soải trên cành liễu, Đợi gió đông về để lả lơi
25/10/2025(Xem: 391)
Ngón Tay Chỉ Trăng (tập 01) Trực Chỉ Đề Cương
24/10/2025(Xem: 872)
a bậc tài danh – Leonardo da Vinci, Baruch Spinoza và Vincent van Gogh – mỗi người là một khía cạnh của hành trình nhân loại tìm đến chân lý. Cả ba đều chứng minh rằng: trí mà không phước thì sáng mà mong manh, phước mà thiếu duyên thì nở muộn như hoa trong đêm, còn duyên mà không trí thì chỉ là hư sắc thoảng qua.
24/10/2025(Xem: 733)
Thuần nhiên, nhẹ nhàng như hơi thở là tiếng thơ của Chân Tạng Nghiêm. Một tiếng thơ lấp lánh, long lanh ngời ánh thanh cao, là nguồn thơ trong trẻo, reo ca giọng hát thiên lương trong tận đáy xanh lòng... Lòng yên, tâm lặng như vầng trăng sáng chiếu diệu kỳ. Thi ca đi về trên đôi chân trần, chất phác, nhè nhẹ khẽ chạm vào núi sông, rừng biển, suối thác, mưa nắng, trăng sương, gió mây, cây lá, chim bướm, cỏ hoa trên mặt đất thân yêu. Nhật nguyệt cũng huyền hòa chan chứa giữa ánh sáng ban sơ, diễm tuyệt, bừng lên rực rỡ trong tâm hồn vô ngại của trái Tim Thơ.
22/10/2025(Xem: 485)
Ngày tháng trôi nhanh như gió thổi, như tia chớp bầu trời. Có người lặng nhìn thời gian trong vô vọng rồi cúi mặt cho qua; một số khác thì tỏ ra nuối tiếc vì chưa hoàn tất điều gì đó cho riêng mình. Thời gian cứ vậy, thầm trôi. Nó trôi thật hững hờ và lạnh nhạt. Thật thì nó có tội gì. Nó là cái đồng hồ được quy định theo nguyên lý của ngày và đêm. A.m là sáng mà p.m là tối. Người ta đã quen những ký hiệu này. Ồ, đã 7:00 a.m, ta bắt đầu lao vào cuộc sống để tìm cách mưu sinh, 7:00 p.m thì coi như khép lại một ngày.