Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. [email protected]* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

95. Ba anh hùng đụt mưa Kim Gia trang

18/10/201820:46(Xem: 7082)
95. Ba anh hùng đụt mưa Kim Gia trang

te dien hoa thuong


Tế Công Hoạt Phật
(Tế Điên Hòa Thượng)
Đồ Khùng dịch
(bút hiệu của HT Thích Minh Cảnh)

***

Chương 95:
Ba anh hùng đụt mưa Kim Gia trang

Mãnh hào kiệt chánh khí kinh ma nữ


Lôi Minh, Trần Lượng nghe bên ngoài nói: "Có mùi người lạ", bèn rút dao cầm sẵn. Thấy bức rèm lay động, một người nữ bước vào. người nữ vừa bước vào phòng, Lôi Minh hô:

- Cái gì đây?

Hô xong rút dao chém một nhát. Chỉ thấy lửa lóe lên một cái, yêu tinh co giò chạy mất. Nhát dao của Lôi Minh chém trúng, ngoài dấu máu rơi lại trên mặt đất còn rớt lại những sợi lông vàng, không biết là lông sói hay lông hồ lỵ Nghe tiếng Lôi Minh la hét, viên ngoại bên ngoài đã chực sẵn cùng người nhà đốt đèn kéo đến xem, thấy trên đất có vết máu và lông vàng, không biết đó là loại yêu tinh gì.

Nguyên con yêu tinh này là con chuột vàng, có 1.200 năm tu luyện. Ở đoạn trước có nói đến Tế Điên chín lần độ con chuột cái vàng, chính là con sói chuột vàng này. Nó vẫn không chừa tật cũ. Hôm nay mới bị Lôi Minh chém cho một dao nên thân. Bị một dao đó, nó liền trốn chạy lên núi Lập Không, bái Lập Không hòa thượng làm thầy. Ở đoạn sau của sách này có Ngũ Vân lão tổ bày Quần yêu ngũ vân trận, nó cũng ở trong trận này để báo lại cái thù một dao ngày trước và đối đầu lại với Tế Điên.

Thấy Lôi Minh đã đuổi được con yêu tinh chạy đi, dưới đất có máu rành rành, Kim lão viên ngoại liền nói lời cảm tạ rối rít... Ba vị cũng nói mấy lời thoái thác. Phút chốc trời đã sáng, Kim viên ngoại lấy ra 200 lượng bạc đưa cho Lôi Minh. Lôi Minh không chịu nhận. Viên ngoại cố tình nài nỉ, không lấy không được. Ba người bất đắc dĩ phải thâu nhận và chia ra mỗi người hơn 60 mươi lượng rồi từ tạ lên đường. Ra khỏi Kim gia trang, Lôi Minh nói:

- Này Dương đại ca, tam đệ, thấy có ngon không? Ăn uống thả cửa mà còn được thêm 60 lượng bạc nữa. 

Dương Minh nói:

- Từ nay về sau chú đừng giở trò nguy hiểm đó nữa nghe. Thảng như gặp yêu tinh mặt xanh tóc đỏ, ăn thịt chú rồi chú lànm gì nào? Việc này làm được như vậy là nhờ Tế Công lão nhân gia ngầm bảo hộ cho chú đấy.

Ba người đi cách huyện Thường Sơn không xa, thấy bên đường có một gò đạo sĩ, ở đó cây cối um tùm. Trần Lượng nói:

- Đại ca, nhị ca hãy đi chậm chậm một chút, tôi mắc đi cầu.

Dương Minh và Lôi Minh gật đầu đồng ý. Trần Lượng tới gò đất ngồi xổm xuống đi cầu. Bất ngờ có một người từ sau đi tới, mình cao tám thước, mặt mày đen nhẻm, tóc tết lại hình tim trâu, mình mặc áo lá cộc xanh, mang giầy mỏng, cầm cương đao nhắm sau lưng Trần Lượng chém tới. Trần Lượng đang ngồi đi tiêu, mắt thấy mà không thể đứng ngay lên được, bắt buộc phải bò mình tới trước thuận thế búng cho tên giặc một đạp. Bị một đạp, tên giặc ngã lăn chiêng. Trần Lượng nhào tới nắm tên giặc lại, nói:

- Cái thằng này cả gan thiệt, muốn hại ta chớ. Mi thiệt không có mắt mà!

Tên giặc năn nỉ lia lịa:

- Xin đại thái gia tha mạng cho.

Trần Lượng nói:

- Mi đại khái hồi nào tới giờ quen tánh trộm cướp, chắc là gây ra nhiều vụ án chớ chẳng không. Mi họ gì, tên gì? Người ở đâu? Nói thiệt đi, ta sẽ tha mạng cho.

- Tôi là người ở huyện Đơn Dương, phủ Trấn giang.

Nghe nói là người ở huyện Đơn Dương, tiếng nói cũng tương tự, Trần Lượng nghĩ là người đồng hương nên có ý không giết, bèn hỏi:

- Mi là người Đơn Dương, vậy chớ họ gì? hiện ở thôn trang nào?

- Tôi ở Trần Gia bảo.

Trần Lượng nghĩ thầm: "Nó ở Trần Gia bảo sao mình không quen kìa?". lại hỏi:

- Mi họ gì, ở phía nào của trần Gia bảo?

- Tôi ở phía Bắc ngã tư đường của Trần Gia bảo, họ Trần, tên Lượng, ngoại hiện là Thánh thủ bạch viên.

Trần Lượng nghe nói, khí uất tận cổ, vả vào mặt tên giặc một bạt tai xiểng niểng. Dương Minh và Lôi Minh hãy còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng cũng quay lại. Dương Minh hỏi:

- Này lão tam, cái gì vậy?

- Tôi đang ngồi đi tiêu, thằng này chém lén sau lưng tôi, bị tôi bắt được. Chuyện đó không kể. Đại ca hỏi thử nó họ tên gì?

- Mi họ gì?

- Tôi họ Trần, tên Lượng, ngoại hiệu là Thánh thủ bạch viên.

Lôi Minh phì cười nói:

- Tên tiểu tử này mạo xưng tên họ người hay thiệt. Nhè trước mặt Trần Lượng lại xưng mình là Trần Lượng chớ. 

Tên giặc "a" lên một tiếng, nói:

- Tôi có mắt cũng như không. Nhưng tôi là người Đơn Dương, không phải là họ Trần mà là họ Tống, tên là Tống Bát Phương. Tôi biết có Trần tam gia là một anh hùng nên mạo nhận tên người lấy oai. Xin hỏi quý tánh của hai vị là chi?

Dương Minh nói:

- Ta tên Dương Minh, còn chú này tên là Lôi Minh.

- Ông chính là Oai trấn bát phương Dương đại gia, còn vị này là Phong lý vân yên Lôi nhị gia đây phải không? Tôi có mắt cũng như mù, xin ba vị tha thứ cho tôi.

Dương Minh nói:

- Ta cho mi vài ba lượng bạc để làm vốn buôn bán, chớ đừng theo nghề cướp giựt nữa nhé!

Trần Lượng nói:

- Đại ca đừng có làm chuyện tào lao, để mình thiến trái bầu nó đi là xong.

Tên giặc năn nỉ:

- Xin ba vị rộng lòng tha mạng cho tôi. Ba vị bây giờ định đi đâu?

Dương Minh nói:

- Chúng ta đi Mã Gia Hồ.

- Phải rồi, tên giặc nói, hội này, chữ phong vạn, nước nhiều lắm cá, cây hành cắm sâu, trèo qua chân ngựa, kín lắm, theo nước vẫy vùng, có đúng không?

Ấy là hắn nói theo tiếng lóng giang hồ. Hội này là thôn này, phong tử vạn họ Mã, nước nhiều lắm cá là tiền bạc nhiều; cây hành cắm sâu, trèo qua chân ngựa, kín lắm là tối lại trèo tường ăn trộm bạc. Hắn định chừng ba người này lên Mã Gia Hồ "làm ăn', nên mới nói thế. Lôi Minh nghe nói, nổi giận hét:

- Ai dạy mi ăn nói dơ dáy như thế hử? Mi cút đi không?

Nói rồi tống cho hắn một đạp bò càng. Tên giặc lồm cồm bò dậy lủi mất. Chỉ vì cái đạp này mà Lôi Minh và trần Lượng kết thù với tên giặc. Sau này, khi đại náo huyện Đơn Đương cứu Trần Ngọc Mai, Lôi Minh và Trần Lượng suýt chết về tay Tống Bát Tiên.

Sau khi thả tên giặc đi rồi, ba vị anh hùng đi gấp đến Mã Gia Hồ. Hỏi thăm nhà Mã đại quan nhân, mọi người đều biết cả và chỉ đến cổng lớn ở đường phía Bắc của ngã tư, trên cổng có biển đề: Hiếu liêm Phương Chính, Nghĩa trọng hương Lý. Ba người hỏi thăm xong, đi đến ngã tư, thấy quả đúng như vậy, bèn bước tới gõ cửa. Bên trong có một quản gia trạc hơn 30 tuổi đi ra, lễ phép hỏi:

- Thưa ba vị tìm ai?

Dương Minh nói:

- Bọn tôi vâng lệnh Tế Công, đưa thư, giao tận tay Mã đại quan nhân Mã Tuấn.

- Phải, đây là nhà Mã đại quan nhân, xin ba vị chờ một lát, để tôi vào trong bẩm báo.

Nói rồi quay mình trở vào. Mã Tuấn đang ở thư phòng nói chuyện với Thiết diện thiên vương Trịnh Hùng. Nghe gia nhân đi lên huyện Thường Sơn mua đồ về báo là ở huyện Thường Sơn bắt được tên giặc tên là Bồng đầu quỷ Uẩn Phương. Tối hôm sau, có mấy trăm tên gian dương đại đạo đến cướp ngục thả tù, cứu tên giặc ra, chém chết quân canh, kề dao cướp chìa khóa thành mở cửa trốn thoát. Mã tuấn nói:

- Trịnh đại ca, tối nay chúng mình phải dự bị khí giới sẵn sàng, sợ e bọn giặc nhớ lại mối thù trước kiếm mình báo thù cũng nên. 

Trịnh Hùng nói:

- Không hề chi, ban đêm chúng ta cần cảnh giác một chút là được rồi.

Đương nói tới đó thì gia nhân vào bẩm báo:

- Thưa đại quan nhân, bên ngoài hiện có ba người nói là vâng lệnh Tế Công ờ chùa Linh Ẩn đến đưa thư cho đại quan nhân, mà phải đưa tận tay mới được.

Mã Tuấn nói:

- Mi ra hỏi lại xem ba vị ấy đến là do Tế Công phái đến đưa thư hay thuận đường ghé đưa, hoặc do Tế Công mướn họ đưa thư tới? Hỏi kỹ rồi vào cho ta biết!

Tại sao Mã Tuấn dặn như thế? Nguyên Mã Tuấn là người rất lịch duyệt, nếu là người Tế Công mướn đem đến phải hậu thưởng họ; nếu là thuận đường mang lại thì chỉ giữ lễ cung kính thôi; còn nếu là người Tế Công đặc biệt phái đến phải đích thân ra cửa đón rước. Quản gia đi ra cổng, hỏi:

- Đại quan nhân chúng tôi bảo tôi hỏi ba vị là thuận đường đem thư đến hay Tế Công đặc biệt sai ba vị đến, hoặc Tế Công thuê tiền ba vị cầm đến!

Dương Minh đáp:

- Đây là Tế Công sai chúng tôi đặc biệt cầm thư đến, có việc rất khẩn cấp.

Quản gia lập tức vào trong thưa:

- Bẩm đại quan nhân, ba vị này là do Tế Công đặc biệt sai đến.

Mã Tuấn và Trịnh Hùng nghe báo lật đật bước ra ngoài đón tiếp. Tới cổng. thấy Dương Minh đầu đội khăn tráng sĩ bằng đoạn xanh, mặc áo choàng cũng bằng đoạn lam, mày hình chữ bát, mắt như ánh sao, mũi thẳng, miệng vuông chữ tứ, một bộ râu đen phất phơ trước ngực, nghi biểu khác phàm. Còn Lôi Minh có râu đỏ, mặt lại xanh chàm, dáng vẻ tráng sĩ, tinh thần gấp bội. Trần Lượng mặc trang phục trắng, dáng dấp tráng sĩ càng xinh đẹp hơn người. Quản gia đưa tay chỉ:

- Đại quan nhân chúng tôi ra đón quý vị.

Dương Minh nghe nói nhìn theo tay chỉ, thấy trước mặt mình: Mã Tuấn đầu đội khăn võ sinh màu tím nhạt, bỏ thòng hai múi có dính hạt châu lung linh trên vai. Trên hai dải mũ bỏ thỏng thêu ba đóa hoa lam, mình mặc tiễn tụ bào màu thúy lam tay hẹp, chạy kim tuyến cùng khắp, lưng đeo dây loan đái đính ngọc hoàn, mang giầy đế mỏng với đôi vớ anh hùng hạng nhất ở Tây Hồ, trên có thêu trùm hoa. Tuổi trạc ngoài 30, ấn đường màu vàng nhạt. Cặp chân mày to nằm trên đôi mắt cọp. Chuẩn đầu no đủ nhìn xuống bộ râu chưa mọc dài. Đi sau Mã Tuấn là một người thân cao tám thước, mặc áo bát quái đen, da mặt cũng đen, mày to mắt lớn, vai cọp lưng gấu. Mã Tuấn đưa tay ôm quyền, nói:

- Ba vị giá lâm, tôi không đón rước từ xa, xin thứ tội cho.

Bọn Dương Minh cũng vòng tay đáp lễ. Mã tuấn mời vào. Ba người vào lớp cửa thứ hai, thấy Bắc thượng phòng là nhà chánh, hai bên đều có phối phòng. Gia nhân vén rèm Bắc phòng lên, Mã Tuấn mời mọi người bước vào, rước Dương Minh ngồi trên. Lôi Minh, Trần Lượng cũng ngồi xuống. Mã Tuấn ngồi ghế chủ để tiếp. Gia nhân đưa trà lên. Mã Tuấn nói:

- Nãy giờ chưa được lãnh giáo tôn tánh ba vị?

Dương Minh nói:

- Tôi họ Dương tên Minh.

Lôi Minh, Trần Lượng cũng xưng tên họ.

- Danh tánh ba vị tôi ngưỡng mộ từ lâu, Mã Tuấn nói, chẳng hay ba vị từ đâu đến đây?

- Chúng tôi gặp Tế Công Thiền sư ở Lăng Tiêu quán núi Cổ Thiên, người đặc phái bọn tôi đưa thư đến cho Mã huynh.

Nói xong móc túi lấy thư đưa ra. Trên bì thư có vẽ một cái bầu rượu đính kèm 7 cái chung nhỏ. Đó là ký hiệu của Tế Điên. Mã Tuấn giở thư ra xem, lập tức sợ xanh cả mặt.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
27/10/2010(Xem: 3011)
Hằng Nga trong cung trăng: Theo sách của Hoài Nam Tử, Hậu Nghệ xin thuốc trường sinh của bà Tây Vương Mẫu, Hằng Nga là vợ của Hậu Nghệ uống trộm...
27/10/2010(Xem: 20303)
Mục đích của chúng tôi trong khi sưu tập những mẫu chuyện kể này là để mọi người thưởng thức những tinh hoa hay đẹp của giáo – lý qua những câu chuyện tươi sáng đẹp đẽ. Nếu công việc sưu tập ca – dao là một việc khó thì công việc sưu tập và trình bày những mẩu chuyện cổ của đạo Phật cũng là một việc khó khăn và đòi hỏi sự hợp lực của nhiều người. Hàng chục ngàn mẫu chuyện đạo, nào thuộc loại tiền thân, nào thuộc loại lịch sử, nào thuộc loại thí dụ, nào thuộc loại triết lý. . . những câu chuyện đó thật là phong phú và chứa đựng những tinh hoa của giáo - lý, từ - bi và trí tuệ. . . Ðọc những mẫu chuyện đạo ấy, không ai thấy chán nản cả. Các em thiếu nhi thích đã đành, người lớn chúng ta cũng vẫn thích và hơn thế nữa, lắm lúc cũng phải suy nghĩ nhiều để có thể hiểu được triết – lý của một câu chuyện. Chúng tôi sức lực không bao lăm thành thử trông mong rất nhiều ở các vị học giả thâm uyên và dày công nghiên cứu. Chúng tôi chỉ muốn làm công việc nói lên những nguyện vọng, và tr
22/10/2010(Xem: 3875)
Tại biên giới của tỉnh Tây Khương sát với Tây Tạng, có một bà lão sống cô độc, chồng và đứa con trai duy nhất của bà đã qua đời. Bà sống nhờ một thửa đất nhỏ trồng những hạt ngũ cốc. Vì cuộc đời đã trải qua nhiều gian truân từ nhỏ, bà lão cảm thấy nghiệp chướng trong người rất nặng nên đã cố công tìm hỏi những người chung quanh phương pháp chuộc tội để cầu xin cho tâm hồn được bình yên.
21/10/2010(Xem: 8404)
Bị xổng một lần trong khóa tu học kỳ 6 tại Bỉ, vì chọn ngày hè trật đường rầy (hãng tôi làm việc phải chọn hè từ đầu tháng 2); năm sau, tôi quyết tâm canh ngày giờ cho đúng để tham dự cho bằng được khóa tu học kỳ 7 tại Đan Mạch, do Giáo Hội Phật Giáo Việt Nam Thống Nhất Âu Châu tổ chức.
19/10/2010(Xem: 7969)
Khi xe chúng tôi đến nơi, đồng hồ chỉ đúng 12 giờ khuya. Phòng ốc dành cho 300 giường đã không còn chỗ trống. Ban Tổ Chức đành trưng dụng phòng họp, phòng học - một cho phái nữ, một cho phái nam - với các tấm nệm lót dưới đất cho chúng tôi ngủ tạm. Giải quyết một lúc cho phái đoàn Thụy Sĩ 30 người - chưa kể các nước khác - đâu phải dễ. Vả lại đi chùa thì phải chấp nhận "ăn chay nằm đất". Nằm "đất" còn phải chịu, lựa là nằm "nệm", nên chúng tôi vui vẻ nhận lời, không than van gì cả. Mà than van nỗi gì được khi đã hiểu giáo lý (dù chút chút) của đạo Phật. Mọi sự phải do "duyên" mà có. Và "duyên" này khởi từ "nhân" chiều nay.
17/10/2010(Xem: 9472)
Hơn 6 tiếng xe lửa từ Aschaffenburg, tôi trở về đến nhà gần 10 giới tối. Lục đục tắm rửa, ăn chén súp nóng (do chồng nấu cho) huyên thuyên kể chuyện, rồi đánh răng... mãi gần 12 giờ khuya tôi mới lên giường đi ngủ. Sáng sớm hôm sau 6 giờ thức dậy sửa soạn đi... cày. Công việc ứ đọng của 2 ngày thứ 5, thứ 6 (lấy hè, cộng với công việc của thứ 2 đầy ắp trên bàn. Tôi một mình chịu trách nhiệm một phòng không ai thay thế). Ông xếp trước khi về văn phòng còn đứng đó chờ đợi, vẻ lo âu. Tôi trấn an ông:
17/10/2010(Xem: 4736)
Tết Trung Thu ăn vào ngày rằm tháng 8. Nguyên cuối đời nhà Tây Hán (206 trước 23 sau D.L.), Vương Mãng nhân được cầm giữ chính quyền...
17/10/2010(Xem: 2921)
Một vị thương gia lập nghiệp từ tay trắng, sau kiếm được rất nhiều tiền nhưng vì buôn bán trong thời kinh tế không ổn định, khiến anh ta trở nên phá sản, nợ nần chồng chất. Nghĩ mãi không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông tự tử. Vào lúc canh ba một đêm nọ, anh ta đến trước bờ sông, bỗng nhiên nhìn thấy một thiếu nữ đang ngồi khóc thảm thiết, anh bèn đến hỏi cô gái: - Có chuyện gì mà đêm hôm khuya khoắt cô ngồi khóc một mình ở đây?
16/10/2010(Xem: 4076)
Hàng ngàn năm trước tây lịch, khi thổ dân Dravidian còn ngự trị khắp lãnh thổ Ấn Độ cổ thời, vùng phía tây Hy Mã Lạp Sơn là lãnh địa của rắn. Vốn là vùng rừng núi bạc ngàn nằm trên nóc nhà thế giới, Hy Mã Lạp Sơn là nơi thâm u bí hiểm với sơn lam chướng khí trùng trùng và vô số loài thú dữ cư ngụ sẵn sàng lấy mạng người để làm thức ăn. Thời đó, thổ dân Dravidian không có đủ vũ khí hùng mạnh để chống cự với các loài mãnh thú và tự bảo vệ mình. Từng người vào rừng săn tìm thức ăn đã không thấy trở về. Độc địa nhất không phải chỉ là những hổ, cọp, gấu, beo nằm lồ lộ chờ mồi bên bờ suối, dưới gốc cây hay trong khe đá, mà ngay bên dưới lớp lá khô mục của đường rừng là những loài rắn nguy hiểm chực chờ bước chân người.
16/10/2010(Xem: 3740)
Trong thiền không có đầu đuôi, khúc chiết, lý luận. Nó đập vỡ lý luận. Đó là thế giới lý tưởng của câu thơ lớp ba mồ côi luận lý. Thế giới của những câu cuối lấc cấc, mẹ gà con vịt. Đừng bắt tôi giải thích; hãy lang thang với tôi trong câu cuối của dăm ba chuyện thiền nổi tiếng.
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
[email protected]