Năm Trăm Đệ Tử Tự Nói Về Bổn Khởi (Kiếp Trước)
Phần 1
Việt dịch: Thích Chánh Lạc
Nguồn: Hán dịch: Tây Tấn, Tam Tạng Trúc Pháp Hộ
A-nậu-đạt Long vương (Nước Tần gọi là Vô Phàn). Khi Đức Phật còn tại thế dẫn các Bồ Tát có đức thần dõng mãnh đến núi Côn Lôn, nơi điện báu cung quán của con rồng này. Nguồn gốc của năm con sông bắt nguồn từ đấy. Nơi ấy có ao nước tám vị có hoa bảy màu. Nếu ai muốn nước đó liền biết đựơc kiếp trước.Bấy giờ Long vương thỉnh Đức Phật Thế Tôn cùng năm trăm đệ tử thượng thủ của Ngài đến thọ thực xong, ngồi trên tòa Liên Hoa, truy giảng những điều tội phước đã tạo ở kiếp trước. Tất cả đều do những hành động rất nhỏ, chuyển thọ báo ứng, trải qua nhiều đời nhiều kiếp, không thể tự tế độ được, phải nhờ gặp bậc Chánh giác mới có thể độ thoát. Mỗi vị đề tự soạn bài ca để làm kệ tụng.
1. Phẩm đại Ca-diếp (19 bài kệ)
Phật là vô pháp chốn nhơn gian
Chặt đức dây đan về Xá Lợi
Các căn tịch định đức uy nghiêm
Như Lai tự bảo các Tỳ-kheo
Có các qủy thần để vui thích
Cùng các thứ hoa vô số loại
Bốn dòng nước phun về bốn hướng
Các dòng nước chảy ra sông biển
Tư-đầu-na-đề Bá-sư-tử
Người không thể đến thần túc đến
Bay lướt thật nhanh bèn vượt qua
Cùng đến vực sâu, suối chảy ấy
Tỳ-kheo Thiện Duy vâng lời Phật
Đại thông, an trụ, đệ tử đầu
Nghe lời Phật dạy lương thần túc
Thí như nhạn chúa dẫn bầy nhạn
Bay lên bầu trời chơi sông biển
Ngắm xem đồng loại cùng vui thích
Phật-trời trông trời cũng vậy thôi.
Cùng các đệ tử bay thỏa thích
Phật bèn bảo các đệ tử rằng:
“Nên biết đời trước chỗ trải qua
Hãy nói ta nghe đã làm gì
Mà được phước đức không kể xiết”
Đệ tử Phật là ngài Ca-diếp
Giống như sư tử dạo núi sâu
Các kiếp trải qua không dám giấu
Nên nói việc làm các đời trước
“Nhặt được tổ yến và lúa mạch
Dâng cúng Phật-bích-chi chút ít
Tâm vui giải thoát không còn lậu
Dâng cúng không hành ý tịch tịnh
Khi ấy tâm niệm có nguyện này
Liền đó suy tư nơi thượng pháp
Cùng người như vậy hội một nơi”
Khi mạng chung, sanh Uất-đơn-việt
Nhờ nhân duyên ấy phước mới đến
Sanh Uất-đơn-việt cả ngàn lần,
Sau đó sanh nơi trời Thắng Mạng
Thân hình tuyệt đẹp không ai bằng
Tôi nhờ phước ấy tạo ra đức
Lại được ngàn lần sanh Đao-lợi,
Thân đeo các hoa, hương, ngọc quý,
Thân đẹp vi diệu, được tự tại
Khi hết mạng sống ở trên trời
Lại được sanh nơi Uất-đơn-việt
Bởi vì đời trước nguyện như vậy
Do nhờ nhơn duyên phước đức ấy
Sanh nhà giàu có, giòng Phạm chí
Tài sản sự nghiệp vô số kể
Sống trong ngũ dục mà không tham
Đối với dp không ai bằng
Lòng thương bao la giảng kinh pháp
Chủ lực nhất tâm định các căn
Thất-giác-chi, Tám-đạo-hạnh
Nhờ đã được nơi pháp này
Liền hết các lậu, tay cầm đuốc
Cùng câu hội chúng này lần cuối
Hợp nhau thành chánh thẳng lìa tà
Dp Như Lai thật khéo nói
Trọng người giữ giới được đắc chí
Những điều mong ước đều toại nguyện
Rốt cuộc thân sau được đủ đầy
Viễn ly sanh tử từ căn cội
Ái kết từ đây vĩnh viễn trừ
Chính là vương tử trong pháp Phật
Biết dừng biết đủ thường suy nghĩ
Thanh tịnh trong tâm chẳng đắm suy
Ý chí vững bền, không lay chuyển
Giống như núi lớn chẳng động lay
Như vậy Đức Ca-diếp
Trong các Tỳ-kheo Tăng
Ao lớn A-nậu-đạt
Tự nói phước duyên trước.
2. PHẨM XÁ LỢI PHẤT (12 bài kệ)
Là tiên sống nhàn cư |
Nơi đó thấy Sa-môn |
Phật-bích-chi tôn qúy |
Thân mặc áo chằm vá |
Thấy Ngài tâm hoan hỉ |
Đang giặt giũ y phục |
Lại mặc ca sa vá |
Luôn luôn đảnh lễ Ngài |
Nên Ngài thương xót tôi |
Bay lên trên hư không |
Trên dưới phun lửa nước |
Phút chốc liền biến mất |
Tức thì tôi chắp tay |
Tự tâm phát nguyện rằng: |
“Khiến con được như vầy |
Thông minh, trí tuệ lớn |
Chớ sanh nhà hào qúy |
Không sanh loại nghèo hèn |
Thường sanh nhà bậc trung |
Chí nguyện làm Sa-môn”. |
Bởi nhờ công đức này |
Nên suốt năm trăm đời |
Thường làm được thân người |
Đời đời làm Sa-môn |
Nay là đời cuối cùng |
Lại được làm thân người |
Nhờ được thấy chánh giác |
Đạo sư không ai bằng |
Nên được làm sm |
Ở chỗ sư tử Thích |
Thành tựu A-la-hán |
Thanh lương mà diệt độ |
Nay ở trước Thế Tôn |
Trong chúng Tỳ-kheo Tăng |
Cho con trí bậc nhất |
Chuyển bánh xe chánh pháp |
Xá-lợi-phất trí tuệ |
Ở trước chúng Tỳ-kheo |
Ao lớn A-nậu-đạt |
Tự nói kiếp trước mình. |
3. PHẨM MA-HA MỤC-KIỀN-LIÊN (15 bài kệ)
Tôi là Tiên, nhàn cư |
Sống ở giữa rừng cây |
Nơi đó, có người đến |
Xin tôi làm Sa-môn |
Tôi cạo râu tóc họ |
Rồi lại giặt y phục |
Chằm vá rồi lại nhuộm |
Trong lòng tự hoan hỷ |
Vị ấy lui một chỗ |
Ngồi kiết già nghiêm chỉnh |
Liền chứng Bích-chi-phật |
Bèn bay lên hư không |
Lúc đó tôi phát nguyện: |
“Mong mình được thần túc |
Khiến tôi được như vậy |
Đại lực đại thần túc |
Bởi nhờ phước đức ấy |
Nơi nơi chỗ sanh ra |
Trên trời và loài người |
Rực sáng nơi tạo phước |
Nay là đời cuối cùng |
Lại được làm thân người |
Nhờ được thấy chánh giác |
Đạo sư không ai bằng |
Nên mới làm Sa-môn |
Ở nơi Thích sư- tử |
Liền thành A-la-hán |
Thanh lương mà diệt độ |
Đã làm ít điều thiện |
Được vô lượng an ổn |
Tôi lại làm điều ác |
Nay, nói đại chúng nghe |
Phía Đông La-duyệt-kỳ |
Sanh làm Tôn-giả-tử |
Ra ngoài mà dạo chơi |
Người nhà cầu uống ăn |
Liền thấy cha mẹ chúng |
Hai người cùng vui chơi |
Thấy rồi họ đánh ta |
Chửi mắng và đuổi theo |
Chỉ cần sống chánh mạng |
Nhưng ta lại không làm |
Nên đọa ngục Hắc Thằng |
Thọ khổ nhiều vô số |
Tai ương xưa còn xót |
Bây giờ đời cuối cùng |
Bị ngoại đạo dị học |
Đánh ta nhừ như cỏ |
Ta gánh lấy tội lỗi |
Mạng chung rồi diệt độ |
Xưa đã tạo dư ương |
Bây giờ mới diệt hết |
Cho nên phải vui lòng |
Chí hiếu nhờ Cha Mẹ |
Nhờ tâm hoan hỷ này |
Người được lên Thắng Thiện |
Như vậy Câu Luật Tôn |
Ở trong chúng Tỳ-kheo |
Ao lớn A-nậu-đạt |
Tự nói nhân duyên trước |
4. PHẨM LUÂN ĐỀ ĐÀ ( Tịnh Trừ 17 bài kệ)
Xưa tôi đi đến chùa |
Thấy đất chùa không sạch |
Bèn cầm lấy cây chổi |
Quét sạch nền đất chùa |
Lại thấy chùa thanh tịnh |
Trong lòng rất vui sướng |
Khiến tôi không trần cấu |
Sạch như đất chùa này |
Bởi nhờ công đức ấy |
Bất cứ sanh ở đâu |
Nhan sắc đẹp hòa duyệt |
Đoan chánh không ai bằng |
Nhờ phước xưa sót lại |
Nay là đời cuối cùng |
Cha Mẹ đặt tên tôi |
Gọi là Vi Tịnh Trừ |
Tôi ở trong thân tộc |
Lúc sống cũng thanh tịnh |
Được mọi người ái kính |
Nhìn mãi không thấy chán |
Nhờ gặp được chánh giác |
Đạo sư không ai bằng |
Nên thành A-la-hán |
Thanh Lương mà diệt độ |
Tôi nhờ chí nguyện ấy |
Khiến tôi không bụi trần |
Nay La Hán không nhỏ |
Vô lậu, việc đã xong |
Giả như quét sạch hết |
Khắp thiên hạ sạch trong |
Không bằng lìa ái dục |
Quét dọn chỗ kinh thành |
Như quét sạch thiên hạ |
Chỗ đạo nhân kinh thành |
Không bằng tứ phương tăng |
Quét sạch một tấc đất |
Giả như quét dọn sạch |
Tinh xá khắp thiên hạ |
Không bằng nơi chùa Phật |
Quét sạch một tấc đất |
Thân tôiđã làm phước |
Nhờ đó biết kỳ diệu |
Ngay khi quát chùa Phật |
Trong lòng rất hân hoan |
Lấy đó mà hiểu biết |
Đẳng giác đạo đức cao |
Nên cúng thờ chùa Phật |
Được phước đức vô lượng |
Nay tôi tự nhớ rằng |
Xưa đã từng làm thiện |
Mới đưa đến quả thật |
Khả ý, an ổn lạc |
Cho nên với chùa Phật |
Khéo tịnh tâm cúng dường |
Nhân giả đó đệ nhất |
Phước điền không ai bằng |
Bây giờ hay cúng dường |
Được an ổn vô lượng |
Nhằm phá hoại trừ bỏ |
Tất cả dâm nộ si |
Không khinh, vu khống tâm |
Được phước đức đâu ít |
Hưởng Như Lai chánh giác |
Và các đệ tử Phật |
Như vậy Luân Đề Đà |
Ở trước các Tỳ-kheo |
Suối lớn A-nậu-đạt |
Tự nói nhân kiếp trước |
5. PHẨM TU MAN (Thiện niệm 14 bài kệ)
Ngày xưa tôi đi dạo |
Cùng với các thân hữu |
Trên đầu đội vòng hoa |
Tai đeo hoa Tu Man |
Phật Duy Vệ thần thông |
Làm chùa lớn tại đó |
Xa thấy các dường dân |
Cùng đến để phụng sự |
Thân hữu đều đến đó |
Đồng mang các hoa đẹp |
Đều đem tâm thanh tịnh |
Cúng rải hoa chùa Phật |
Tôi thấy họ rộng thí |
Cũng lại mới phát tâm |
Liền lấy hoa trong rừng |
Đem cúng trên chùa Phật |
Lúc sống không đọa lạc |
Lên trời, xuống làm người |
Nhờ gốc đức này vậy |
Đã làm thiện thấy rõ |
Sau gặp Đẳng Chánh Giác |
Bậc Đạo sư Vô thượng |
Chứng quả A-la-hán |
Thanh lương được diệt độ |
Chỉ cúng một hoa thôi |
Liền được trăm ngàn năm |
Tự vui sướng cõi trời |
Phước dư được Nê hoàn (Niết bàn) |
Giả như tôi biết được |
Công đức Phật vô lượng |
Liền xây dựng tháp chùa |
Phước ấy không tính được |
Chư thiên tâm hoan hỷ |
Phước ấy vẫn còn nhỏ |
Như Lai Đẳng Chánh Giác |
Và đệ tử chư Phật |
Chỉ tôi nhớ việc này |
Thân đã làm công đức |
Nay tôi được thật quả |
Khả ý, vui, an ổn |
Nhờ việc đã làm này |
Cuối cùng dứt sanh tử |
Vô lậu, vô sở trước |
Thanh lương được diệt độ |
Đã chấm dứt năm đường |
Không còn vào bào thai |
Đây là đời cuối cùng |
Không còn sanh trở lại |
Giải thoát gốc sanh tử |
Đã vượt qua biển Hữu |
Nay tôi vì chuyện này |
Được gọi là Tu Man |
Khi trưởng giả Tu Man |
Hội ở trong Tăng chúng |
Trong ao A-nậu-đạt |
Tự nói việc làm xưa. |
6. PHẨM LUÂN LUẬN (Nghe rõ 11 bài kệ)
Lúc thời Phật Duy Vệ |
Trong nước Bát Đầu Ma |
Vốn vì bốn phương Tăng |
Tạo lập một phòng thất |
Thêm vào giường, ngọa cụ |
Đều đem để bố thí |
Đã đem tâm hoan hỷ |
Lúc đó phát nguyện rằng |
“Tôi thấy Đẳng Cháng Giác |
Mong được làm Sa-môn |
Được Vô vi Vô thượng |
Thanh lương chánh diệt độ |
Nhờ gốc công đức này |
Chín mốt kiếp an ổn |
Đã được thấy tự nhiên |
Ở cõi trời, thế gian |
Phước công đức còn dư |
Nay là đời cuối cùng |
Sanh trưởng giả quyền thế |
Kiêu, qúi, không anh em |
Được cha mình kính mến |
Liền nhe lời dạy dỗ |
Ông đem con cho ngài |
Vô số ức kho báu |
Dưới châm mọc lông lạ |
Tự nhiên dài bốn tấc |
Thân thể đẹp nhu nhuyến |
An ổn được vô hại |
Chín mươi kiếp quá khứ |
Tất cả đều như nhau |
Thân tôi không suy nghĩ |
Khi giở chân đạp đất |
Nay là đời cuối cùng |
Lại được làm thân người |
Thành tựu vô sở trước |
Thanh lương mà diệt độ |
Phật rộng tuyên bố tôi: |
Bậc tinh tấn đệ nhất |
Giải thoát hết các lậu |
Đã được câu “Bất Động” |
Như vậy giòn Câu Lê |
Ở ngay giữa chúng Tăng |
Trong ao A-nậu-đạt |
Tự nói công đức xưa. |
7. PHẨM PHÀM KỲ (Thủ Thiện 8 bài kệ)
Tôi không rõ phước đức |
Vốn cũng không biết nghĩa |
Thấy chùa Phật duy Vệ |
Cúng dường mà phụng thờ |
Chùa vàng sắc đỏ tía |
Phan lọng bằng hương hoa |
Thấy cúng dường chùa tháp |
Mà được sanh cõi lành |
Thường ở trong trời, người |
Chỗ làm được chiếu soi |
Trải qua chín mốt kiếp |
Chưa từng vào đường ác |
Làm chút ít công đức |
Được an lạc rất nhiều |
Đã được không chỗ chấp |
Diệt độ mà thanh lương |
Giả sử tôi biết được |
Công đức Phật như vậy |
Thường cúng dường chùa tháp |
Sẽ được phước nhiều hơn |
Cho nên phải biết rõ |
Chánh giác, đức rộng lớn |
Nên cúng dường chùa tháp |
Phước đức sẽ vô cùng |
Phật thấy khắp bảo con |
Bậc kính nhạc đệ nhất |
Đa văn rất nhiều loại |
Hiện tại đức chí lớn |
Khi trưởng giả Phàm Kỳ |
Đã ở trong tăng chúng |
Tại ao A-nậu-đạt |
Tự nói việc làm xưa. |
8. PHẨM TÂN ĐẦU LÔ (Khất Bế môn 11 bài kệ)
Tôi vốn nhờ cha mẹ |
Sanh làm con quý tử |
Cung kính thờ cha mình |
Và hiếu dưỡng với mẹ |
Song thân và em gái |
Nô tỳ và người ở |
Tôi nói với cha mẹ: |
“Ăn uống đúng thời tiết” |
Khi khởi ý tham, ghét |
Không ăn của cha mẹ |
Vì tức giận hủy báng |
Để được của phạn thực |
Vì làm tội ác này |
Đọa địa ngục Thái Sơn |
Ngục Hắc Hoằng thiêu đốt |
Chịu khổ nhiều vô số |
Từ địa ngục đi ra |
Đời đời sanh ở đâu |
Thường đói khát dữ dội |
Cần khổ mà chết đói |
Nay là đời cuối cùng |
Lại được làm thân người |
Được gặp Đẳng Chánh Giác |
Đạo sư không ai bằng |
Ở chỗ Thích sư tử |
Lặng lẽ tâm thanh tịnh |
Thành bậc Vô trước đạo |
Thanh lương mà diệt độ |
Nhờ đó, tôi bây giờ |
Thần túc hay phi hành |
Lại vào trong hang nhỏ |
Thì mới được ăn uống |
Cho nên phải hoan hỷ |
Cúng dường cho cha mẹ |
Một lòng cuối đầu lạy |
Được phước nhiều vô lượng |
Nhờ đó tôi nhớ nghĩ |
Bỏ ác hạnh đã làm |
Phải thọ nhân đã gieo |
Tội, phước không thể mất |
Tân Đầu Lô đóng cửa |
Khi hội trong Tăng chúng |
Tại ao A-nậu-đạt |
Tự nói làm việc xưa. |
9. PHẨM HÓA KIỆT (Thiện Lai- 21 bài kệ)
Xưa tôi con trưởng giả |
Tại nước Bàn Đầu Ma |
Giòn họ nhiều của cải |
Và quyến thuộc vây quanh |
Bao vậy ở bên vua |
Khoái lạc vô cùng tận |
Đoan chánh ai cũng thích |
Sắc mặt đẹp vô cùng |
Khi tôi chuẩn bị đi |
Kẻ hộ tống trước sau |
Muốn đi dạo ngắm cảnh |
Cùng với các thế nữ |
Khi đến nơi ngắm cảnh |
Thấy tướng Sa-môn tịnh |
Tuân hành nghĩa an tịnh |
Thân mặc y chằm đỏ |
Khi tôi thấy Sa-môn |
Liền phát khởi ác ý |
Giận ghét hình dáng ấy |
Lòng bực bội không vui |
Vì sao cạo râu tóc |
Nhan sắc đen xấu xí |
Thân thể ghẻ, mụt nhọt |
Thân tâm đều ốm yếu |
Do vậy đã tạo tội |
Miệng tôi nói lời ác |
Tại đó, sau khi chết |
Liền đọa trong địa ngục |
Từ ngục được thoát ra |
Nhan sắc đen, xấu xí |
Thân thể ghẻ, ung thư |
Thân tâm đều ốm yếu |
Cầm chén bể xin ăn |
Mặc y người chết vất |
Mặc áo rách thô xấu |
Chỗ ở không yên ổn |
Muốn đi đến nơi nào |
Xin ăn cho đỡ đói |
Bị gậy đánh xua đuổi |
Bị người ghét, hủy nhục |
Như vậy năm trăm năm |
Bất cứ sanh ở đâu |
Bị đói khát cùng khốn |
Cần khổ mà chết đói |
Khi gặp bậc Chánh Giác |
Tỳ-kheo Tăng vây quanh |
Cùng đại chúng câu hội |
Liền nhanh chân chạy đến |
Ý muốn vào trong chúng |
Hy vọng ăn uống no |
Đến thấy đại chúng hội |
Đều ngồi muốn nhe pháp |
Nhưng không đạt bổn nguyện |
Chẳng ai cho ăn uống |
Đại đức Trí thương xót |
Như Lai mới bảo rằng: |
Nhơn giả, khéo đến đây |
Hãy ngồi vào tòa này |
Bấy giờ tôi vui sướng |
Nên một lòng chấp tay |
Lạy dưới chân Thế Tôn |
Rồi ngồi qua một bên |
Bấy giờ Đại Tôn thương |
Cù Đàm rất từ bi |
Thứ lớp phân biệt dạy |
Vì tôi giảng Tứ Đế |
Năng nhân cạo râu tóc |
Nhờ đó thấy dấu đạo |
Phật dạy hạnh Tịch-trí |
Tại đó được thần thông |
Do đó mới có hiệu |
Đặt tên là Thái Kiệt |
Nhờ vậy Phật nói tôi |
Bậc Chánh Thọ (Chánh định) đệ nhất |
Phật Đại tôn dũng mãnh |
Thế hùng, Bậc tối thắng |
Thần thông thật vô lượng |
Độ tôi thoát các khổ |
Khéo đến Phật như vậy |
Khi ở trong chúng Tăng |
Tại ao A-nậu-đạt |
Tự nói việc làm xưa. |
10. PHẨM NAN ĐÀ (Hân Lạc 12 bài kệ)
Đông thành nước Vương xá |
Từng là phú tôn giả |
Gặp phải lúc đói kém |
Có đại sĩ đến đây |
Khi tôi đang ngồi ăn |
Có đạo sĩ đẹp đến |
Hoại phá bậc duyên giác |
Được vô lậu, tự tại |
Hưng khởi ý tham, ghét |
Tâm chí chứa độc ác |
Nay Tỳ-kheo này đến |
Lẽ nào cũng như vậy |
Bấy giờ thọ ăn uống |
Trộn cơm với lúa ngựa |
Đạo nhân khi ăn xong |
Mạng chung ngay tức khắc |
Sau khi tôi mạng chung |
Mại đọa trong địa ngục |
Hội nhau cùng kêu la |
Đời đời bị chưng nấu |
Từ địa ngục ra khỏi |
Trở lại làm thân người |
Thân thường nhiều bệnh tật |
Buồn khổ mà mạng chung |
Năm trăm đời như vậy |
Bất cứ sanh ở đâu |
Thường tai ách đau khổ |
Áo não mà qua đời |
Nay là đời cuối cùng |
Đã được sanh làm người |
Lại gặp Bậc Chánh Giác |
Đạo sư không ai bằng |
Xuất gia làm Sa-môn |
Thọ pháp Thích Sư Tử |
Đã được đạo La hán |
Thanh lương rồi diệt độ |
Tôi lúc ấy, Nhân giả |
Được thần túc vô lậu |
Thân thể nhiều tật bệnh |
Chổ ở không an ổn |
Bây giờ nhớ nghĩ lại |
Tôi vốn đã hành động |
Phải gặt lấy quả báo |
Tội, phước không thể mất |
Như vậy, Ngài Nan Đà |
Ở trong chúng Tỳ-kheo |
Tại ao A-nậu-đạt |
Tự nói việc làm xưa. |