DUY THỨC HỌC
Tuệ Quang
Huyền-Cơ Phật-Học-Viện
---o0o---
Phần Thứ Ba
THÀNH-LẬP DUY-THỨC
ĐOẠN I
MỤC-ĐÍCH
Học duy-thức là để biết rõ tâm-lý chúng-sinh và mình để tiện việc tu-học.
Khi đã biết rồi, nên nghiên-cứu về pháp-tính, tức là lối học tổng-quát, lời Phật dạy ở các kinh liễu-nghĩa như Duy-ma-cật, Viên-giác v.v… Tu dễ và chóng hơn.
* *
ĐOẠN II
AI LẬP RA DUY-THỨC ?
Duy-thức do Phật lập ra.
Phật đã tu-chứng rồi, mới bao được hết, nên thành-lập tâm-lý học của các chúng-sinh.
Đứng trên cao nhìn xuống, Phật mới bao-trùm được toàn phần vọng-thức của chúng-sinh.
*
* *
ĐOẠN III
DUY-THỨC LÀ GÌ ?
Duy-thứcnghĩa là : «Không ngoài ý thức».
Ta đã biết pháp-giới bao-la, trong đó các thế-giới, các cõi Phật nhiều như bụi nhỏ ở hư-không.
Chữ «Thức »chỉ pháp-giới bao-la đó.
*
* *
Nay muốn tiện việc học, ta thử giả-lập, chia ra 2 mặt chân, vọng :
Mặt «vọng » là mặt chúng-sinh.
Mặt «chân » là cảnh-giới Phật.
Chữ «thức »bap-trùm cả hai mặt «chân, vọng ».
Vậy chữ «thức »cũng đồng nghĩa với chữ «tâm ».
Phật dùng chữ «tâm ».
Bồ-tát dùng chữ «thức ».
Lời Phật nói, gọi là «kinh ».
Sách Bồ-tát viết, gọi là «luận ».
*
* *
Đó là nghĩa :
«Tam giới duy-tâm, vạn pháp duy-thức »
Tức là : Tâm bao-trùm ba cõi, thức bao gồm muôn vât.
*
* *
ĐỒNG-NGHIỆP VÀ BIỆT-NGHIỆP
1)Vũ-trụ bao-la, pháp-giới mênh-mong, trong đó có nhiều cõi Phật, nhu bụi nhỏ ở hư-không.
2)Để tiện việc học, chia các phật-sát làm nhiều nhóm.
-Ta thấy có đồng, có biệt:
a)đồng :nói chung các nhóm.
b)Biệt : nói riêng từng nhóm.
3)Cứ thế chia ra từ rộng xuống hẹp, thì có đồng có biệt.
*
* *
4)THÀNH-LẬP DUY-THỨC
-Thành lập trên hai căn-bản.
a)Đồng-nghiệp
b)Biệt-nghiệp
*
* *
ĐOẠN V
NÓI RIÊNG VỀ PHẬT-SÁT CỦA PHẬT THÍCH-CA, TỨC LÀ CÕI SA-BÀ THẾ GIỚI NÀY :
a)Đồng : gồm cả sa-bà thế-giới.
Thế-giới này có ba nghìn nghìn triệu thái-dương-hệ (3000,000,000,000).
b)Biệt :
I.Chúng-sinh hữu-tình : gồm các chúng-sinh có trí biết phân-biệt. Những chúng-sinh này thấy biết giống nhau, có nhiều điểm chung.
Cùng chung một đồng-nghiệp.
II.Chúng-sinh vô-tình : gồm các sự-vật, có liên-quan đến chúng-sinh trong Phật-sát.
*
* *
I.CHÚNG-SINH HỮU-TÌNH LẠI LÀ ĐỒNG.
Khi nói gồm cả các chúng-sinh đó.
A)Nhân-loại: lại là biệt.
B)Các loại khác : là biệt.
Cứ thế chia mãi, thảy đều có đồng, có biệt. :
-Xét nhân-loại : là đồng.
-Nhân-loại có nhiều giống người : là biệt
Mỗi giống người da trắng, da vàng, da đen là biệt.
-Trái đất này có nhiều châu: Á, Âu, Mỹ, Phi, Úc v.v.
Mỗi châu là biệt, trái đất là đồng.
-Chia đến từng dân-tộc, từng nước, từng tỉnh, từng quận, từng làng, thảy đều có đồng có biệt.
-Cho đến một người, lại có đầu, mình, chân, tay, các bộ máy tiêu-hóa, tuần-hoàn, lại chia bao bộ phận như gan, ruột v.v. chia cho đến các tế-bào. Thảy đều có đồng, có biệt.
*
* *
ĐOẠN VI
ĐỨNG VỀ MẶT CHÚNG-SINH :
«Thức »là cái biết hẹp-hòi, nông-cạn của chúng-sinh.
«Nhất-thiết duy-tâm tạo »: đều do thức biết mà có chúng-sinh, thế giới.