Tu Viện Quảng Đức105 Lynch Rd, Fawkner, Vic 3060. Australia. Tel: 9357 3544. quangduc@quangduc.com* Viện Chủ: HT Tâm Phương, Trụ Trì: TT Nguyên Tạng   

Phẩm 12: Kinh Thế Bản Duyên

12/03/201211:11(Xem: 6032)
Phẩm 12: Kinh Thế Bản Duyên
Phat thuyet phap-2
KINH TRƯỜNG A HÀM

Hán Dịch: Đại Sư Phật Đà Da Xá & Đại Sư Trúc Phật Niệm

(佛 陀 耶 舍 共 竹 佛 念 譯)
Việt dịch: Đức Trưởng Lão Hòa Thượng Thích Tuệ Sỹ
Diễn đọc: Phật tử Diệu Danh



PHẦN IV

30. KINH THẾ KÝ

PHẨM 12: THẾ BỒN DUYÊN







 

Phật bảo Tỳ-kheo:

“Sau khi qua khỏi hỏa tai, khi trời đất của thế gian này sắp sửa thành tựu trở lại, một số chúng sanh khác phước hết, hành hết, mạng hết, mạng chung ở cõi trời Quang âm thiên, sinh vào cung điện Phạm thiên trống không, rồi sinh tâm đắm nhiễm chỗ đó, yêu thích chỗ đó, nên nguyện cho chúng sanh khác cũng sinh vào nơi này. Sau khi phát sanh ý nghĩ này rồi, thì những chúng sanh khác phước hết, hành hết, mạng hết, từ cõi trời Quang âm thiên, sau khi thân hoại mạng chung, sinh vào cung điện Phạm thiên trống không. Bấy giờ, vị Phạm thiên sinh ra trước liền tự nghĩ rằng: Ta là Phạm vương, là Đại Phạm thiên vương, không có ai sáng tạo ra ta, ta tự nhiên mà có, không bẩm thọ cái gì từ ai hết; ở trong một ngàn thế giới ta hoàn toàn tự tại, thông rõ các nghĩa lý, giàu có sung mãn, có khả năng tạo hóa vạn vật; ta là cha mẹ của tất cả chúng sanh.

“Các Phạm thiên sanh sau lại tự nghĩ rằng: Vị Phạm thiên sanh trước kia là Phạm vương, là Đại Phạm thiên vương. Vị ấy tự nhiên mà có, không do ai có sáng tạo; là đấng Tối tôn ở trong một ngàn thế giới, không bẩm thọ từ ai cái gì, thông rõ các nghĩa lý, giàu có sung mãn, có khả năng sáng tạo vạn vật, là cha mẹ của tất cả chúng sanh. Ta từ vị ấy mà có.

“Nhan sắc dung mạo của vị Phạm thiên vương này thường như đồng tử, cho nên Phạm vương được gọi là Đồng tử.

“Hoặc có lúc, khi thế giới này chuyển thành trở lại, phần lớn chúng sanh có kẻ sinh về Quang âm thiên, bằng hóa sinh tự nhiên, sống bằng thức ăn là sự hoan hỷ, mình phát ra ánh sáng, có thần túc bay trong hư không, an vui không ngại, mạng sống lâu dài. Sau đó thế gian này biến thành đại hồng thủy, tràn ngập khắp nơi. Vào lúc bấy giờ thiên hạ hoàn toàn tối tăm, không có mặt trời, mặt trăng, tinh tú, ngày đêm và cũng không có năm tháng hay con số bốn mùa. Sau đó, khi thế gian này bắt đầu sắp chuyển biến, một số chúng sanh khác phước hết, hành hết, mạng hết, từ cõi Quang âm thiên sau khi mạng chung sinh đến thế gian này, bằng hóa sinh và ăn bằng sự hoan hỷ, tự thân phát sáng, có thần túc bay trong hư không, an vui không ngại, sống lâu dài ở đây. Khi ấy, không có nam nữ, tôn ty, trên dưới, cũng không có những tên khác nhau. Các chúng cùng sinh ở thế gian này, cho nên gọi là chúng sanh.

“Bấy giờ, đất này tự nhiên phát sinh ra vị đất, ngưng tụ trong đất. Cũng như đề hồ, vị đất khi xuất hiện cũng như vậy; giống như sanh tô, vị ngọt như mật. Sau đó chúng sanh dùng tay nếm thử để biết vị ra sao. Vừa mới nếm, liền có cảm giác ngon, nên sanh ra mê đắm vị ấy. Như vậy, lần lượt nếm mãi không thôi nên sanh ra tham đắm, bèn lấy bàn tay mà vốc, dần thành thói ăn bốc. Ắn bốc mãi như thế, những chúng sanh khác thấy vậy lại bắt chước ăn và cách ăn này không bao giờ chấm dứt. Khi ấy, những chúng sanh này thân thể trở nên thô kệch, ánh sáng mất dần, không còn có thần túc, không thể bay đi. Bấy giờ, chưa có mặt trời mặt trăng. Ánh sáng của chúng sanh biến mất. Khi ấy, trời đất hoàn toàn tối om, không khác như trước. Một thời gian lâu, rất lâu về sau, có một trận cuồng phong mạnh nổi lên thổi nước biển lớn, sâu tám vạn bốn ngàn do-tuần, khiến cho biển bị tách làm hai, mang cung điện mặt trời đặt ở lưng núi Tu-di, an trí quỹ đạo mặt trời, mọc ở phương Đông và lặn ở phương Tây, đi quanh khắp thiên hạ.

“Nhật cung điện thứ hai mọc từ phương Đông, lặn phương Tây. Chúng sanh khi ấy nói: Đấy là ngày hôm qua hoặc nói: Không phải ngày hôm qua.

“Nhật cung điện thứ ba đi quanh núi Tu-di, mọc ở phương Đông, lặn ở phương Tây. Chúng sanh khi ấy bảo rằng: Nhất định là một ngày. Ngày, có nghĩa là nhân của ánh sáng đi trước , do đó gọi là ngày. Mặt trời có hai nghĩa: một, trụ thường độ ; hai, cung điện . Nhìn xa từ bốn hướng, cung điện có hình tròn. Nóng lạnh dễ chịu, được tạo thành bởi vàng của trời; được xen bằng pha lê. Hai phần là vàng trời, thuần chân không pha tạp; trong suốt từ trong ra ngoài, ánh sáng rọi xa. Một phần là pha lê, thuần chân không tạp, trong suốt từ trong ra ngoài, ánh sáng rọi xa.

“Nhật cung điện rộng năm mươi mốt do-tuần. Đất và vách tường của cung điện mỏng như bẹ lau.

“Tường cung điện có bảy lớp, với bảy lớp lan can, bảy lớp lưới, bảy lớp chuông báu, bảy lớp hàng cây, các trang trí chung quanh đều được làm bằng bảy báu. Tường bằng vàng thì cửa bằng bạc, tường bạc thì cửa vàng; tường lưu ly thì cửa thủy tinh, tường thủy tinh thì cửa lưu ly; tường ngọc đỏ thì cửa mã não, tường mã não thì cửa ngọc đỏ; tường xa cừ thì cửa bằng các thứ báu, tường bằng các thứ báu thì cửa xa cừ. Lại nữa, các lan can kia, nếu thanh ngang bằng vàng thì cọc bằng bạc, thanh ngang bạc thì cọc vàng; thanh ngang lưu ly thì cọc thủy tinh, thanh ngang thủy tinh thì cọc lưu ly; thanh ngang ngọc đỏ thì cọc mã não, thanh ngang mã não thì cọc ngọc đỏ; thanh ngang bằng các loại báu thì cọc bằng xa cừ, thanh ngang xa cừ thì cọc là các loại báu. Lưới vàng thì linh bạc, lưới bạc thì linh vàng; lưới thủy tinh thì linh lưu ly, lưới lưu ly thì linh thủy tinh; lưới ngọc đỏ thì linh mã não, lưới mã não thì linh ngọc đỏ; lưới xa cừ thì linh bằng các loại báu, lưới bằng các loại báu thì linh xa cừ. Những cây bằng vàng này thì lá, hoa quả bạc; cây bằng bạc thì lá, hoa quả vàng; cây bằng lưu ly thì hoa quả thủy tinh, cây thủy tinh thì hoa quả lưu ly; cây bằng ngọc đỏ thì hoa quả mã não, cây mã não thì hoa quả ngọc đỏ; cây bằng xa cừ thì hoa quả các loại báu, cây là các loại báu thì hoa quả là xa cừ. Tường của cung điện có bốn cửa, cửa của nó có bảy bậc thềm, bao quanh bằng lan can; có lầu các đền đài, ao tắm, vườn rừng đều theo thứ lớp đối nhau, sanh các loại hoa báu, hàng nào hàng nấy đều xứng nhau; có nhiều loại cây ăn trái, hoa lá nhiều màu sắc, hương thơm ngạt ngào của cây cỏ lan tỏa xa khắp bốn phương, cùng các loài chim ríu rít hòa vang.

“Nhật cung điện kia, được duy trì bởi năm loại gió. Một là trì phong, hai là dưỡng phong, ba là thọ phong, bốn là chuyển phong, năm là điều phong. Điện chính, nơi Nhật thiên tử ngự, hoàn toàn được xây dựng bằng vàng ròng, cao mười sáu do-tuần. Điện có bốn cửa, đều có lan can bao quanh. Tòa của Nhật thiên tử rộng nửa do-tuần, làm bằng bảy báu, trong sạch mềm mại, giống như thiên y. Nhật thiên tử tự thân phóng ra ánh sáng chiếu điện vàng; ánh sáng điện vàng chiếu khắp nhật cung; ánh sáng của nhật cung lại chiếu ra khắp bốn phương thiên hạ. Tuổi thọ của Nhật thiên tử năm trăm năm nhà trời; con cháu đều kế thừa nhau không bao giờ gián đoạn. Cung điện này không bao giờ bị hoại diệt, trong vòng thời gian là một kiếp. Khi cung điện mặt trời di chuyển, thì Nhật thiên tử không có ý di chuyển rằng: Ta đi. Ta dừng. Mà chỉ luôn luôn hưởng thụ ngũ dục. Lúc mà cung điện mặt trời vận hành thì vô số trăm ngàn chư Thiên, Thiên thần đi theo dẫn đường trước, hoan hỷ không mệt mỏi, thích đi nhanh nhẹn, vì vậy Nhật thiên tử được gọi là Nhanh nhẹn.

“Thân Nhật thiên tử phát ra ngàn tia sáng; năm trăm tia sáng chiếu xuống và năm trăm tia sáng chiếu chung quanh, đó là vì công đức của nghiệp đời trước nên có ngàn tia sáng này. Thế nên Nhật thiên tử còn gọi là Thiên Quang. Thế nào là công đức của nghiệp đời trước? Hoặc có một người phát tâm cúng dường Sa-môn, Bà-la-môn, cùng cứu giúp những người đói khát cùng khốn, cho họ đồ ăn thức uống, y phục, thuốc thang, voi ngựa, xe cộ, phòng xá, đèn đuốc, tùy thời ban phát, tùy theo nhu cầu, không trái ý người và cúng dường cho các vị Hiền thánh trì giới. Do bởi nhân duyên vô số pháp hỷ quang minh khác nhau kia, mà thiện hoan hỷ. Như vua Quán đảnh dòng Sát-lỵ lúc bắt đầu lên ngôi, thiện tâm hoan hỷ cũng lại như vậy. Do nhân duyên này, thân hoại mạng chung làm Nhật thiên tử, được Nhật cung điện, có ngàn tia sáng, cho nên nói là nghiệp lành được ngàn tia sáng.

“Lại nữa, do duyên gì mà gọi là ánh sáng của nghiệp đời trước? Hoặc có người không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không hai lưỡi, không ác khẩu, không nói dối, không thêu dệt, không tham giữ, không sân nhuế, không tà kiến, vì những nhân duyên này mà tâm lành hoan hỷ. Giống như đầu ngã tư đường có hồ tắm lớn trong mát không nhơ, có người đi xa, mệt mỏi nóng khát, lại vào trong hồ nước này tắm rửa cho mát mẻ rồi cảm thấy vui mừng yêu thích; thì người thực hành mười điều lành, tâm lành vui mừng của họ lại cũng như vậy. Thân người này sau khi thân hoại mạng chung, làm Nhật thiên tử, sống ở Nhật cung điện, có ngàn tia sáng, vì nhân duyên này cho nên gọi là ánh sáng nghiệp lành.

“Lại nữa, vì duyên gì gọi là ngàn tia sáng? Hoặc có người không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không dối, không uống rượu; do những nhân duyên này, mà thiện tâm hoan hỷ; thân hoại mạng chung, làm Nhật thiên tử, sống ở Nhật cung điện, có ngàn tia sáng. Do những nhân duyên như vậy nên gọi là ngàn tia sáng nghiệp lành.

“Trong sáu mươi niệm khoảnh gọi là một la-da, ba mươi la-da gọi là ma-hầu-đa, trăm ma-hầu-đa gọi là ưu-ba-ma. Nhật cung điện mỗi năm có sáu tháng đi theo hướng Nam, mỗi ngày di chuyển ba mươi dặm; cực Nam không vượt qua khỏi Diêm-phù-đề. Mặt trời di chuyển về hướng Bắc, cũng vậy.

“Vì duyên gì nên ánh sánh mặt trời nóng bức? Có mười nhân duyên. Những gì là mười?

“1. Ngoài núi Tu-di có núi Khư-đà-la cao bốn vạn hai ngàn do-tuần, rộng bốn vạn hai ngàn do-tuần, biên núi không ước lượng được; núi được tạo thành bởi bảy báu. Khi ánh sáng mặt trời chiếu đến núi, xúc chạm mà phát sinh ra nhiệt. Đây là duyên thứ nhất ánh sáng mặt trời nóng bức.

“2. Bên ngoài núi Khư-đà-la có núi Y-sa-đà cao hai vạn một ngàn do-tuần, rộng cũng hai vạn một ngàn do-tuần, chu vi là vô lượng, tạo thành bởi bảy báu, khi ánh sáng chiếu đến núi này, xúc chạm mà phát sinh ra nhiệt. Đó là duyên thứ hai ánh sáng mặt trời nóng bức.

“3. Bên ngoài núi Y-sa-đà có núi Thọ-đề-đà-la, bên trên cao một vạn hai ngàn do-tuần, rộng một vạn hai ngàn do-tuần, chu vi là vô lượng, tạo thành bởi bảy báu. Khi ánh sáng mặt trời chiếu đến núi này, xúc chạm mà phát sinh ra nhiệt. Đó là duyên thứ ba ánh sáng mặt trời nóng bức.

“4. Ở ngoài cách núi Thọ-đề-đa-la không xa có núi gọi là Thiện kiến, cao sáu ngàn do-tuần, rộng sáu ngàn do-tuần, chu vi là vô lượng, núi được hình thành bởi bảy báu, khi ánh sáng mặt trời chiếu đến sẽ phát sinh ra nhiệt, đó là duyên thứ tư để ánh sáng mặt trời nóng bức.

“5. Ở ngoài núi Thiện kiến có núi Mã tự cao ba ngàn do-tuần, ngang rộng cũng ba ngàn do-tuần, chu vi là vô lượng, núi được hình thành bởi bảy báu, khi ánh sáng mặt trời chiếu đến sẽ phát sinh ra nhiệt, đó là duyên thứ năm để ánh sáng mặt trời nóng bức.

“6. Ở ngoài cách núi Mã tự không xa có núi Ni-di-đà-la, cao một ngàn hai trăm do-tuần, rộng một ngàn hai trăm do-tuần, chu vi thì vô lượng, núi được hình thành bởi bảy báu, khi ánh sáng mặt trời chiếu đến sẽ phát sinh ra nhiệt, đó là duyên thứ sáu để ánh sáng mặt trời nóng bức.

“7. Ở ngoài cách núi Ni-di-đà-la không xa có núi Điều phục, cao sáu trăm do-tuần, rộng cũng sáu trăm do-tuần, chu vi thì vô lượng, núi được hình thành bởi bảy báu, khi áng sáng mặt trời chiếu đến sẽ phát sinh ra nhiệt. Đó là duyên thứ bảy để ánh sáng mặt trời nóng bức.

“8. Ở ngoài núi Điều phục có núi Kim cương luân, cao ba trăm do-tuần, rộng ba trăm do-tuần, chu vi thì vô lượng, tạo thành bởi bảy báu, khi ánh sáng mặt trời chiếu đến sẽ phát ra nhiệt. Đó là duyên thứ tám để ánh sáng mặt trời nóng bức.

“9. Lại nữa, bên trên một vạn do-tuần có cung điện Trời gọi là Tinh tú, tạo thành bởi lưu ly. Khi ánh sáng mặt trời chiếu vào nó, xúc chạm mà phát sinh ra nhiệt. Đó là duyên thứ chín để ánh sáng mặt trời nóng bức.

“10. Lại nữa, ánh sáng cung điện mặt trời chiếu xuống đại địa, xúc chạm mà phát sinh ra nhiệt.

“Đó là mười duyên thứ mười làm cho ánh sáng mặt trời nóng bức.”

Bấy giờ, Thế Tôn nói bài tụng:

Do mười nhân duyên này,

Mặt trời gọi Thiên quang;

Ánh sáng phát nóng bức:

Được nói mặt trời Phật.

Phật bảo Tỳ-kheo:

“Tại sao cung điện mặt trời mùa đông thì lạnh để không thể ở gần được? Có ánh sáng mà sao lạnh? Có mười ba duyên, tuy có ánh sáng nhưng vẫn lạnh. Những gì là mười ba?

“1. Giữa hai núi Tu-di và Khư-đà-la có nước, rộng tám vạn bốn ngàn do-tuần, chu vi thì vô lượng. Nước này sinh ra rất nhiều loại hoa khác nhau như: hoa Ưu-bát-la, hoa Câu-vật-đầu, hoa Bát-đầu-ma, hoa Phân-đà-lỵ, hoa Tu-kiền-đề; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xúc chạm mà sinh ra lạnh. Đó là duyên thứ nhất để ánh sáng mặt trời lạnh.

“2. Khoảng cách giữa hai núi Khư-đà-la và Y-sa-đà-la có nước, rộng bốn vạn hai ngàn do-tuần, dọc ngang bốn vạn hai ngàn do-tuần, chu vi thì vô lượng. Nước này sinh ra các loài hoa khác nhau. Khi ánh sáng chiếu đến, xúc chạm mà sinh ra lạnh. Đó là duyên thứ hai để ánh sáng mặt trời lạnh.

“3. Giữa hai núi Y-sa-đà-la và Thọ-đề-đà-la có nước, rộng hai vạn một ngàn do-tuần, chu vi thì vô lượng, sinh ra các loài hoa khác nhau. Khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xúc chạm mà sinh ra lạnh. Đó là duyên thứ ba ánh sáng mặt trời lạnh.

“4. Giữa hai núi Thiện kiến và núi Thọ-đề có nước, rộng hai ngàn do-tuần, chu vi thì vô lượng, nơi này có nước, sinh ra các loài hoa khác nhau; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ tư để ánh sáng mặt trời lạnh.

“5. Giữa hai núi Thiện kiến và núi Mã tự có nước, rộng sáu ngàn do-tuần, sinh ra các loài hoa khác nhau; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ năm để ánh sáng mặt trời lạnh.

“6. Giữa hai núi Mã tự và núi Ni-di-đà-la có nước, rộng một ngàn hai trăm do-tuần, chu vi thì vô lượng, sinh ra các loài hoa khác nhau; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ sáu để ánh sáng mặt trời lạnh.

“7. Giữa hai núi Ni-di-đà-la và núi Điều phục rộng sáu trăm do-tuần, chu vi thì vô lượng, sinh ra các loài hoa khác nhau; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ bảy để sinh ra ánh sáng mặt trời lạnh.

“8. Giữa hai núi Điều phục và núi Kim cương luân có nước, rộng ba trăm do-tuần, chu vi thì vô lượng, sinh ra các loài hoa khác nhau; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ tám để ánh sáng mặt trời lạnh.

“9. Giữa núi Kim cang luân và đất Diêm-phù-đề có nước, khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống một lần chạm nhau thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ chín để ánh sáng mặt trời lạnh.

“10. Đất Diêm-phù-đề có sông ít, đất Câu-da-ni có nước nhiều. Khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xúc chạm mà sinh ra lạnh. Đó là duyên thứ mười để ánh sáng mặt trời lạnh.

“11. Sông ngòi của cõi Câu-da-ni thì ít, nước của cõi Phất-vu-đãi thì nhiều; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xúc chạm mà sinh ra lạnh. Đó là duyên thứ mười một để ánh sáng mặt trời lạnh.

“12. Sông ngòi của Phất-vu-đãi thì ít, sông ngòi của Uất-đơn-viết thì nhiều; khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, xúc chạm nhau thì sinh ra lạnh, đó là duyên thứ mười hai để ánh sáng mặt trời lạnh.

“13. Ánh sáng của cung điện mặt trời chiếu xuống nước của biển cả, thì khi ánh sáng mặt trời chiếu, xúc chạm mà sinh ra lạnh, đó là duyên thứ mười ba để ánh sáng mặt trời lạnh.”

Bấy giờ, Phật nói bài tụng:

Do mười ba duyên này.

Mặt trời gọi Thiên quang

Ánh sáng này lạnh trong:

Được nói Mặt trời Phật.

Phật bảo Tỳ-kheo:

“Cung điện mặt trăng, chất tròn khi đầy khi vơi, ánh sáng sút giảm, cho nên nguyệt cung được gọi là Tổn. Mặt trăng có hai nghĩa: một là trụ thường độ, hai gọi là cung điện. Do từ bốn phương xa mà nhìn, thấy là tròn. Lạnh ấm điều hòa, được tạo thành bởi bạc trời và lưu ly. Hai phần là thuần bạc trời ròng không pha tạp, trong suốt trong ngoài, ánh sánh chiếu xa; một phần bằng lưu ly ròng không pha tạp, trong suốt trong ngoài, ánh sáng chiếu xa. Cung điện mặt trăng, rộng bốn mươi chín do-tuần, tường cung điện cùng đất mỏng như tử bách . Tường cung điện có bảy lớp, với bảy lớp lan can, bảy lớp lưới, bảy lớp linh báu, bảy lớp hàng cây, trang sức chung quanh bằng bảy báu. cho đến, vô số các loài chim ríu rít hòa vang.

“Cung điện mặt trăng này được năm thứ gió giữ gìn: một là trì phong, hai là dưỡng phong, ba là thụ phong, bốn là chuyển phong, năm là điều phong. Chánh điện, nơi ngự của Nguyệt thiên tử, làm bằng lưu ly, cao mười sáu do-tuần. Điện có bốn cửa, chung quanh là lan can. Tòa của Nguyệt thiên tử, rộng nửa do-tuần, được làm thành bởi bảy báu, trong sạch và mềm mại, giống như thiên y. Nguyệt thiên tử trên thân phóng ra ánh sáng, chiếu soi điện lưu ly; ánh sáng của điện lưu ly chiếu soi cung điện mặt trăng và ánh sáng cung điện mặt trăng chiếu soi bốn cõi thiên hạ. Tuổi thọ của Nguyệt thiên tử là năm trăm năm, con cháu thừa kế nhau không hề khác. Cung điện này không bị hủy hoại trong vòng một kiếp. Lúc cung điện mặt trăng di chuyển, Nguyệt thiên tử này không có ý niệm di chuyển, rằng: Ta đi. Ta dừng. Mà chỉ luôn luôn hưởng thụ ngũ dục. Khi cung điện mặt trăng di chuyển, thì có vô số trăm ngàn các Đại Thiên thần, thường ở trước dẫn đường, hoan hỷ không mệt mỏi, ưa thích nhanh nhẹn, vì vậy nên Nguyệt thiên tử được gọi là Nhanh nhẹn.

“Thân Nguyệt thiên tử phát ra ngàn tia sáng, năm trăm tia sáng chiếu xuống và năm trăm tia sáng chiếu hai bên. Đó là do công đức của nghiệp đời trước nên có ánh sáng này, thế nên Nguyệt thiên tử còn gọi là Thiên Quang. Thế nào là công đức nghiệp đời trước? Thế gian có một người phát tâm cúng dường Sa-môn, Bà-la-môn, cùng bố thí cho những người đói khát cùng cực, cho họ đồ ăn thức uống, y phục, thuốc thang, voi ngựa, xe cộ, phòng xá, đèn đuốc, tùy thời ban phát, tùy theo nhu cầu, mà không trái ý người và cúng dường cho các vị Hiền thánh trì giới. Do vô số pháp hỷ khác nhau ấy, thiện tâm quang minh. Như vị vua Quán đảnh dòng Sát-lỵ, khi mới đang vương vị, thiện tâm hoan hỷ, cũng lại như vậy. Vì nhân duyên này, nên thân hoại mạng chung làm Nguyệt thiên tử, cung điện mặt trăng có ngàn tia sáng, cho nên nói là nghiệp lành được ngàn tia sáng.

“Lại nữa, do nghiệp gì được ngàn ánh sáng? Thế gian có người không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không hai lưỡi, không ác khẩu, không nói dối, không thêu dệt, không tham giữ, không sân nhuế, không tà kiến; do những nhân duyên này mà thiện tâm hoan hỷ. Giống như đầu ngã tư đường có hồ tắm lớn trong mát không nhơ, có người đi xa, mệt mỏi nóng khát, vào trong hồ nước này, tắm rửa mát mẻ, hoan hỷ khoái lạc; người thực hành mười điều lành, thiện tâm hoan hỷ, lại cũng như vậy. Người này sau khi thân hoại mạng chung, sẽ làm Nguyệt thiên tử, sống ở cung điện mặt trăng, có ngàn tia sáng. Do nhân duyên này cho nên gọi là ngàn ánh sáng nghiệp lành.

“Lại nữa, do duyên gì được ngàn tia sáng? Thế gian có người không sát sanh, không trộm cắp, không tà dâm, không lừa dối, không uống rượu, vì những nhân duyên này, thiện tâm hoan hỷ; thân hoại mạng chung, làm Nguyệt thiên tử, sống ở cung điện mặt trăng, có ngàn tia sáng. Do những nhân duyên như vậy nên gọi là ngàn tia sáng nghiệp lành.

“Trong sáu mươi niệm khoảnh gọi là một la-da, ba mươi la-da gọi là ma-hầu-đa, trăm ma-hầu đa gọi là ưu-bà-ma. Nếu cung điện mặt trời mỗi năm có sáu tháng đi về phía Nam, mỗi ngày di chuyển ba mươi dặm, cực Nam không vượt qua khỏi Diêm-phù-đề; thời gian ấy, cung điện mặt trăng nửa năm đi về phía Nam, không vượt qua khỏi Diêm-phù-đề. Nguyệt Bắc hành cũng như vậy.

“Vì duyên gì mà cung điện mặt trăng khuyết giảm mỗi khi một ít? Có ba nhân duyên nên cung điện mặt trăng khuyết giảm mỗi khi một ít: Một, mặt trăng phát xuất từ phương góc, là duyên thứ nhất để mặt trăng tổn giảm. Lại nữa, trong cung điện mặt trăng có các đại thần đều mặc y phục màu xanh, theo thứ tự mà lên, trú xứ cũng trở thành xanh, cho nên mặt trăng bị tổn giảm; đó là duyên thứ hai để mặt trăng mỗi ngày mỗi giảm. Lại nữa, cung điện mặt trời có sáu mươi tia sáng, tia sáng này chiếu vào cung điện mặt trăng, ánh chiếu khiến cho không hiện, do đó nơi có ánh chiếu, nơi ấy của mặt trăng bị tổn giảm; đó là duyên thứ ba để ánh sáng mặt trăng tổn giảm.

“Lại nữa, vì duyên gì mà ánh sáng cung điện mặt trăng đầy dần? Có ba nhân duyên khiến cho ánh sáng mặt trăng đầy dần. Những gì là ba? Một, mặt trăng hướng về phương vị chánh cho nên ánh sáng mặt trăng đầy. Hai, các thần cung điện mặt trăng hết thảy đều mặt y phục màu xanh và Nguyệt thiên tử vào ngày rằm ngồi vào giữa, cùng nhau hưởng lạc, ánh sáng chiếu khắp, lấn át ánh sáng chư Thiên, nên ánh sáng đầy khắp. Giống như bó đuốc lớn được đốt lên trong đám đèn đuốc, sẽ át hẳn ánh sáng các ngọn đèn. Nguyệt thiên tử cũng lại như vậy. Vào ngày rằm, ở giữa chúng chư Thiên, át hẳn tất cả các ánh sáng khác, chỉ có ánh sáng của ông độc chiếu, cũng như vậy. Đó là duyên thứ hai. Ba, Nhật thiên tử tuy đã có sáu mươi tia sáng chiếu soi cung điện mặt trăng, nhưng trong vào ngày rằm, Nguyệt thiên tử cũng có thể dùng ánh sáng chiếu nghịch lại, khiến cho nó không thể che khuất được. Đó là ba nhân duyên cho cung điện mặt trăng tròn đầy mà không bị tổn giảm.

“Lại nữa vì duyên gì mà mặt trăng có bóng đen? Vì cái bóng cây Diêm-phù in vào trong mặt trăng, nên mặt trăng có bóng.”

Phật bảo Tỳ-kheo:

“Tâm hãy như mặt trăng, trong mát không nóng bức, khi đến nhà đàn-việt , chuyên niệm không tán loạn.

“Lại vì duyên gì mà có các sông ngòi? Vì mặt trời mặt trăng có độ nóng. Do độ nóng này mà có nung đốt. Do có nung đốt nên có mồ hôi. Do mồ hôi mà thành sông ngòi. Do đó thế gian có sông ngòi.

“Vì nhân duyên gì mà thế gian có năm loại hạt giống? Có cuồng phong dữ từ thế giới chưa bị hủy diệt thổi hạt giống đến sanh ở quốc độ này. Một là hạt từ rễ; hai, hạt từ cọng; ba, hạt từ đốt; bốn, hạt từ ruột rỗng; năm, hạt từ hạt. Đó là năm loại hạt. Vì nhân duyên này mà thế gian có năm loại hạt giống xuất hiện.

“Lúc ở Diêm-phù-đề đang là giữa trưa thì ở Phất-vu-đãi mặt trời lặn. Ở Câu-da-ni mặt trời mọc, ở Uất-đơn-viết là nửa đêm. Câu-da-ni giữa trưa thì ở Diêm-phù-đề mặt trời lặn. Uất-đơn-viết mặt trời mọc, ở Phất-vu-đãi là nửa đêm; ở Uất-đơn-viết giữa trưa thì ở Câu-da-ni mặt trời lặn; ở Phất-vu-đãi mặt trời mọc, thì Diêm-phù-đề là nửa đêm. Nếu ở Phất-vu-đãi là giữa trưa, thì ở Uất-đơn-viết mặt trời lặn; ở Diêm-phù-đề mặt trời mọc, thì ở Câu-da-ni là nửa đêm. Phương Đđông của Diêm-phù-đề, thì là phương tTây ở Phất-vu-đãi; phương Ttây của Diêm-phù-đề là phương đĐông của Câu-da-ni; phương tTây của Câu-da-ni là phương Đông của Uất-đơn-viết; phương Ttây của Uất-đơn-viết là phương Đđông của Phất-vu-đãi.

“Diêm-phù-đề, sở dĩ được gọi là Diêm-phù vì ở dưới có núi vàng cao ba mươi do-tuần, do cây Diêm-phù sanh ra nên được gọi là vàng Diêm-phù. Cây Diêm-phù có trái của nó như tai nấm, vị của nó như mật; cây có năm góc lớn, bốn mặt bốn góc, ở trên có một góc. Những trái ở bên góc phía đĐông của nó được Càn-thát-bà ăn. Trái ở góc phía Nnam của nó được người bảy nước ăn. Bảy nước là: một, nước Câu-lâu; hai, Câu-la-ba; ba, Tỳ-đề; bốn, Thiện-tỳ-đề; năm, Mạn-đà; sáu, Bà-la; bảy, Bà-lệ. Trái ở góc phía tTây được hải trùng ăn. Trái ở góc phía bBắc được cầm thú ăn. Trái ở phía góc trên được Tinh tú thiên ăn. Phía bBắc của bảy nước lớn có bảy hòn núi đen lớn, một là Lõa thổ, hai là Bạch hạc, ba là Thủ cung, bốn là Tiên sơn, năm là Cao sơn, sáu là Thiền sơn, bảy là Thổ sơn. Trên mặt của bảy núi đen này có bảy vị Tiên nhơn Bà-la-môn. Trú xứ của bảy Tiên nhơn này, một là Thiện đế, hai là Thiện quang, ba là Thủ cung, bốn là Tiên nhơn, năm là Hộ cung, sáu là Già-na-na, bảy là Tăng ích.”

Phật bảo Tỳ-kheo:

“Khi kiếp sơ, chúng sanh sau khi nếm vị đất, rồi tồn tại một thời gian lâu dài. Những ai ăn nhiều, nhan sắc trở nên thô kệch, khô héo. Những ai ăn ít, nhan sắc tươi sáng, mịn màng. Từ đó về sau mới phân biệt nhan sắc tướng mạo của chúng sanh có hơn có kém và sinh ra thị phi với nhau, nói rằng: Ta hơn ngươi; ngươi không bằng ta. Do tâm của chúng phân biệt kia và ta, ôm lòng cạnh tranh, cho nên vị đất tiêu hết. Sau đó sinh ra một loại da đất, hình dáng giống như cái bánh mỏng; màu sắc, hương vị của nó rất là thanh khiết. Bấy giờ chúng sanh tụ tập lại một chỗ, tất cả đều áo não buồn khóc, đấm ngực mà nói: Ối chao là tai họa! Vị đất nay bỗng biến mất. Giống như hiện nay người được đầy ắp vị ngon, bảo là ngon lành, nhưng sau đó lại bị mất đi nên lấy làm buồn lo. Kia cũng như vậy buồn lo hối tiếc. Sau đó, chúng ăn lớp da đất, dần quen cái vị của nó. Những ai ăn nhiều thì nhan sắc trở thành thô kệch khô héo. Những ai ăn ít thì nhan sắc tươi sáng mịn màng. Từ đó mới phân biệt nhan sắc tướng mạo của chúng sanh có xấu có đẹp và sinh chuyện thị phi với nhau, nói rằng: Ta hơn ngươi. Ngươi không bằng ta. Do tâm chúng phân biệt kia và ta, ôm lòng cạnh tranh, nên nấm đất cạn tiêu hết.

“Sau đó lại xuất hiện một loại da ngoài của đất , càng lúc càng dày thêm, màu của nó như thiên hoa, mềm mại của nó như thiên y, vị của nó như mật. Bấy giờ, các chúng sanh lại lấy nó cùng ăn, sống lâu ngày ở thế gian. Những ai càng ăn nhiều thì nhan sắc càng sút kém. Những ai ăn ít thì nhan sắc tươi sáng mịn màng. Từ đó phân biệt nhan sắc tướng mạo của chúng sanh có xấu có đẹp và do thế mà sinh chuyện thị phi với nhau rằng: Ta hơn ngươi. Ngươi không bằng ta. Vì tâm chúng phân biệt ta và người, sinh lòng cạnh tranh, nên lớp da ngoài của đất tiêu hết.

“Sau đó, lại xuất hiện loại lúa tẻ mọc tự nhiên, không có vỏ trấu, không cần phải gia thêm chế biến mà chúng đã đầy đủ các thứ mỹ vị. Bấy giờ, chúng sanh tụ tập nhau lại nói: Ối chao là tai họa! Nay màng đất bỗng nhiên biến mất. Giống như hiện tại người gặp họa gặp nạn thì than rằng: Khổ thay! Bấy giờ chúng sanh áo não, buồn than, cũng lại như vậy.

“Sau đó, chúng sanh cùng nhau lấy lúa tẻ tự nhiên này ăn và thân thể chúng, trở nên thô xấu, có hình dáng nam nữ, nhìn ngắm nhau, sinh ra dục tưởng; họ cùng nhau tìm nơi vắng làm hành vi bất tịnh, các chúng sanh khác thấy than rằng: Ôi, việc làm này quấy! Tại sao chúng sanh cùng nhau sinh ra chuyện này? Người nam làm việc bất tịnh kia, khi bị người khác quở trách, tự hối hận mà nói rằng: Tôi đã làm quấy.Rồi nó gieo mình xuống đất. Người nữ kia thấy người nam này vì hối lỗi mà gieo mình xuống đất, không đứng lên, liền đưa thức ăn đến. Chúng sanh khác thấy vậy, hỏi người nữ rằng: Ngươi đem thức ăn này để cho ai? Đáp: Chúng sanh hối lỗi kia đọa lạc thành kẻ làm điều bất thiện, tôi đưa thức ăn cho nó. Nhân lời nói này, nên thế gian liền có danh từ người chồng bất thiện và vì việc đưa cơm cho chồng nên được gọi là vợ.

“Sau đó, chúng sanh bèn làm chuyện dâm dật, pháp bất thiện tăng. Để tự che giấu, chúng tạo ra nhà cửa. Do vì nhân duyên này, bắt đầu có danh từ nhà.

“Sau đó, sự dâm dật của chúng sanh càng ngày càng tăng, nhân đây đã trở thành chồng vợ. Có các chúng sanh khác, khi tuổi thọ hết, hành hết, phước hết, từ cõi trời Quang âm sau khi mạng chung lại sinh vào thế gian này, ở trong thai mẹ, nhân đây thế gian có danh từ mang thai.

“Bấy giờ, trước tiên tạo thành Chiêm-bà, kế đến tạo thành Già-thi, Ba-la-nại và tiếp theo là thành Vương xá . Lúc mặt trời mọc thì bắt đầu kiến tạo, tức thì lúc mặt trời mọc hoàn thành. Do nhân duyên này nên thế gian liền có tên thành, quách, quận, ấp, là chỗ nhà vua cai trị.

“Bấy giờ, khi chúng sanh bắt đầu ăn lúa tẻ mọc tự nhiên, sáng sớm gặt thì chiều tối lại chín, chiều tối gặt thì sáng sớm lại chín. Sau khi được gặt, lúa sinh trở lại, hoàn toàn không có thân cuống lúa.

“Rồi thì, có chúng sanh thầm nghĩ rằng: Sao ta mỗi ngày mỗi gặt chi cho mệt nhọc? Nay hãy gom lấy đủ cho nhiều ngày. Nó bèn gặt gộp lại, chứa số lương đủ cho nhiều ngày. Người khác sau đó gọi nó: Nay chúng ta hãy cùng đi lấy lúa. Người này bèn trả lời: Tôi đã chứa đủ sẵn rồi, không cần lấy thêm nữa. Anh muốn lấy, cứ tùy ý đi lấy một mình. Người kia bèn nghĩ thầm: Gã này có thể lấy đủ lương cho hai ngày, sao ta không thể lấy đủ cho ba ngày? Người ấy bèn chứa dư ba ngày lương. Lại có những người khác gọi nó: Hãy cùng đi lấy lương. Nó liền đáp: Ta đã lấy dư ba ngày lương rồi. Các người muốn lấy, tùy ý đi mà lấy. Các người kia bèn nghĩ: Người kia có thể lấy ba ngày lương, sao ta không thể lấy năm ngày lương? Rồi chúng lấy năm ngày lương. Bấy giờ, chúng sanh tranh nhau cất chứa lương dư, nên lúa tẻ ấy bèn sanh ra vỏ trấu; sau khi được gặt, không mọc trở lại nữa; chỉ còn trơ cọng khô mà thôi.

“Bấy giờ chúng sanh tụ tập lại một chỗ, áo não buồn khóc, đấm ngực than: Ôi, đây là một tai họa! và tự thương trách rằng: Chúng ta vốn đều do biến hóa mà sinh, ăn bằng niệm, tự thân phát ánh sáng, có thần túc bay trên không, an vui không ngại. Sau đó vị đất bắt đầu sinh ra, sắc vị đầy đủ. Khi ấy chúng ta nếm thử vị đất này, rồi tồn tại lâu trong đời này. Những ai ăn nhiều thì nhan sắc trở thành thô xấu. Những ai ăn nó ít thì nhan sắc tươi sáng, mịn màng; từ đó tâm chúng sanh có phân biệt ta và người, sinh tâm kiêu mạn, bảo rằng: Sắc ta hơn. Sắc ngươi không bằng. Do kiêu mạn, tranh nhau sắc, nên vị đất tiêu diệt. Lại sanh ra lớp da đất, có đầy đủ sắc hương vị. Chúng ta lúc ấy cùng thu lấy để ăn, tồn tại lâu dài ở thế gian. Những ai ăn nhiều thì da sắc trở thành thô xấu. Những ai ăn ít đi thì da sắc tươi sáng mịn màng, từ đó có phân biệt ta và người, sinh tâm kiêu mạn bảo rằng: Sắc ta hơn, sắc ngươi không bằng. Vì tranh nhau về sắc mà kiêu mạn nên lớp da đất biến mất và xuất hiện lớp da ngoài của đất, càng lúc càng dày lên, đủ cả sắc, hương, mùi vị. Chúng ta khi ấy lại cùng nhau thu lấy ăn, tồn tại dài ở thế gian. Những ai ăn nhiều thì sắc da trở thành thô xấu. Những ai ăn ít thì sắc da tươi sáng mịn màng, từ đó có phân biệt ta và người, sinh tâm kiêu mạn bảo rằng: Sắc ta hơn, sắc ngươi không bằng. Vì sắc tranh nhau mà kiêu mạn, nên lớp da ngoài của đất biến mất, để rồi sinh ra loại lúa tẻ mọc tự nhiên, đầy đủ sắc, hương, vị. Chúng ta lúc ấy lại cùng nhau thu lấy ăn, sớm mai thu hoạch buổi chiều lại chín, buổi chiều thu hoạch sáng mai lại chín, vì thu hoạch xong thì sinh trở lại nên không cần phải gom thu. Nhưng vì chúng ta lúc này tranh nhau tích lũy, nên lúa này sinh ra vỏ trấu và sau khi thu gặt xong không sinh trở lại nữa, mà hiện tại chỉ còn có rễ và thân mà thôi. Nay chúng ta hãy cùng nhau phân phối ruọng nhà, phân chia bờ cõi.

“Rồi chúng phân chia ruộng đất, vạch bờ cõi khác nhau, phân biệt của người và của ta. Sau đó mọi người tự cất giấu lúa thóc của mình, trộm lấy lúa ruộng người khác. Các chúng sanh khác trông thấy, nên nói: Việc ngươi làm là quấy! Việc ngươi làm là quấy! Tại sao cất giấu vật của chính mình, mà đi trộm tài vật của người? Liền quở trách rằng: Từ nay về sau không được tái phạm việc trộm cắp nữa! Nhưng những việc trộm cắp như vậy vẫn tái phạm không dứt, mọi người lại phải quở trách: Việc ngươi làm sai quấy! Tại sao không chịu bỏ? Bèn lấy tay mà đánh, lôi đến giữa đám đông, báo cáo cùng mọi người rằng: Người này tự cất giấu thóc lúa, đi trộm lúa ruộng của người. Người ăn trộm nói lại: Người kia đã đánh tôi. Mọi người nghe xong, ấm ức rơi lệ, đấm ngực nói rằng: Thế gian trở nên xấu ác, nên đã sinh ra pháp ác này chăng? Nhân đấy mà sinh ra ưu kết nhiệt não khổ báo; rằng: Đây là cội nguồn của của sinh, già, bệnh, chết; là nguyên nhân rơi vào đường ác. Do có ruộng nhà, bờ cõi riêng khác, nên sinh ra tranh giành kiện tụng, đưa đến oán thù, không ai có thể giải quyết. Nay chúng ta hãy lập lên một người chủ bình đẳng, để khéo léo giữ gìn nhơn dân, thưởng thiện phạt ác. Mọi người trong chúng ta đều cùng nhau giảm bớt phần của mình để cung cấp cho người chủ này.

“Lúc đó, trong chúng có một người hình thể vạm vỡ, dung mạo đoan chánh, rất có oai đức. Mọi người bảo rằng: Nay, chúng tôi muốn tôn bạn lên làm chủ, để khéo léo giữ gìn nhơn dân, thưởng thiện phạt ác. Chúng tôi sẽ giảm bớt phần của mình mà cung cấp. Người này nghe xong, liền nhận làm chủ. Ai đáng thưởng thì thưởng; ai đáng phạt thì phạt. Từ đây mới bắt đầu có danh từ dân chủ. Dân chủ ban đầu có con tên là Trân Bảo ; Trân Bảo có con tên là Hảo Vị; Hảo Vị có con tên là Tĩnh Trai; Tĩnh Trai có con tên là Đảnh Sanh; Đảnh Sanh có con tên là Thiện Hành; Thiện Hành có con tên là Trạch Hành; Trạch Hành có con tên là Diệu Vị; Diệu Vị có con tên là Vị Đế; Vị Đế có con tên là Thủy Tiên; Thủy Tiên có con tên là Bách Trí; Bách Trí có con tên là Thị Dục; Thị Dục có con tên là Thiện Dục; Thiện Dục có con tên là Đoạn Kết; Đoạn Kết có con tên là Đại Đoạn Kết; Đại Đoạn Kết có con tên là Bảo Tạng; Bảo Tạng có con tên là Đại Bảo Tạng; Đại Bảo Tạng có con tên là Thiện Kiến; Thiện Kiến có con tên là Đại Thiện Kiến; Đại Thiện Kiến có con tên là Vô Ưu; Vô Ưu có con tên là Châu Chử; Châu Chử có con tên là Thực Sanh; Thực Sanh có con tên là Sơn Nhạc; Sơn Nhạc có con tên là Thần Thiên; Thần Thiên có con tên là Khiển Lực; Khiển Lực có con tên là Lao Xa; Lao Xa có con tên là Thập Xa; Thập Xa có con tên là Bách Xa; Bách Xa có con tên là Lao Cung; Lao Cung có con tên là Bách Cung; Bách Cung có con tên là Dưỡng Mục; Dưỡng Mục có con tên là Thiện Tư.

“Từ Thiện Tư trở về sau có mười họ, Chuyển luân thánh vương nối tiếp nhau không dứt: Một tên là Già-nậu-thô, hai tên là Đa-la-bà, ba tên là A-diệp-ma, bốn tên là Trì-thí, năm tên là Già-lăng-già, sáu tên là Chiêm-bà, bảy tên là Câu-la-bà, tám tên là Bác-đồ-la, chín tên là Di-tư-la, mười tên là Thanh Ma.

“Giòng Vua Già-nậu-thô có năm vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Đa-la-bà có năm vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua A-diếp-ma có bảy vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Trì-thí có bảy vị vua Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Già-lăng-già có chín vị vua Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Chiêm-bà có mười bốn vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Câu-la-bà có ba mươi mốt vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Bát-xà-la có ba mươi hai vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Di-tư-la có tám vạn bốn ngàn vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Giòng vua Thanh Ma có một trăm lẻ một vị Chuyển luân thánh vươngChuyển luân thánh vương. Và vị vua cuối cùng có tên là Đại Thiện Sanh Tùng.

“Vua Thanh Ma của giòng thứ mười có vương tử tên là Ô-la-bà. Vua Ô-la-bà có vương tử tên là Cừ-la-bà. Vua Cừ-la-bà có vương tử tên là Ni-cầu-la. Vua Ni-cầu-la có vương tử tên là Sư Tử Giáp. Vua Sư tử Giáp có vương tử tên là Bạch Tịnh vương. Vua Bạch Tịnh vương có vương tử tên là Bồ-tát. Bồ-tát có con tên là La-hầu-la. Do bản duyên này mà có tên gọi Sát-lỵ .

“Bấy giờ, có một chúng sanh suy nghĩ như vầy: Tất cả mọi sở hữu như gia đình, quyến thuộc, muôn vật ở thế gian đều là gai nhọn, ung nhọt, nay nên lìa bỏ, vào núi hành đạo, ở nơi vắng vẻ mà tư duy. Rồi thì, người liền lìa bỏ gai nhọn là gia đình, vào núi, ở nơi vắng vẻ, ngồi dưới gốc cây mà tư duy, hằng ngày ra khỏi núi, vào thôn xóm mà khất thực. Mọi người trong thôn thấy vậy, càng cung kính cúng dường. Mọi người đều cùng khen ngợi rằng: Người này có thể lìa bỏ hệ lụy của gia đình để vào núi tìm đạo. Vì người này có thể xa lìa được pháp ác bất thiện, nên nhân đó mà gọi là Bà-la-môn.

“Trong chúng Bà-la-môn có người không hành Thiền được, nên ra khỏi rừng núi, du hành trong nhân gian và tự nói: Ta không thể tọa thiền. Nhân đó gọi là Vô Thiền Bà-la-môn . Rồi đi qua các thôn xóm, nó làm pháp bất thiện, thi hành pháp độc, nhân đó tương sinh, nên được gọi đó là độc. Do nhân duyên này mà có chủng tánh Bà-la-môn ở thế gian.

“Trong chúng sanh kia, chúng học tập các thứ nghề để tự mưu sống, nhân đây nên có chủng tánh Cư sĩ ở thế gian.

“Trong chúng sanh kia, chúng học tập các kỹ nghệ để tự nuôi sống, nhân đây mới có chủng tánh Thủ-đà-la ở thế gian.

“Trước đó trong thế gian đã có giòng họ Thích này xuất hiện rồi, sau đó mới có giòng Sa-môn. Trong giòng Sát-lỵ có người tự tư duy: Thế gian ân ái là ô uế, bất tịnh, đáng gì mà tham đắm? Rồi người ấy lìa bỏ gia đình, cạo bỏ râu tóc, mặc pháp phục mà cầu đạo và nói: Ta là Sa-môn! Ta là Sa-môn!

“Trong chủng tánh Bà-la-môn, chủng tánh Cư sĩ, chủng tánh Thủ-đà-la, có người suy nghĩ: Thế gian ân ái là ô uế, bất tịnh, đáng gì mà tham đắm? Rồi người ấy lìa bỏ gia đình, cạo bỏ râu tóc, mặc pháp phục mà cầu đạo và nói: Ta là Sa-môn! Ta là Sa-môn!

“Nếu trong chúng Sát-lỵ, có người thân hành bất thiện, khẩu hành bất thiện, ý hành bất thiện; sau khi hành bất thiện rồi, thân hoại mạng chung nhất định sẽ phải thọ khổ. Hoặc có Bà-la-môn, Cư sĩ, Thủ-đà-la thân hành bất thiện, khẩu hành bất thiện, ý hành bất thiện; sau khi hành bất thiện rồi, thân hoại mạng chung nhất định sẽ phải thọ khổ.

“Chủng tánh Sát-lỵ thân hành thiện, khẩu hành thiện, ý hành thiện, khi thân hoại mạng chung nhất định sẽ thọ lạc. Bà-la-môn, Cư sĩ, Thủ-đà-la thân hành thiện, khẩu hành thiện, ý hành thiện, khi thân hoại mạng chung nhất định sẽ được thọ lạc.

“Thân của người Sát-lỵ thân có hai loại hành, miệng và ý cũng có hai loại hành. Sau khi thân, miệng và ý đã hành hai loại ấy rồi, thân hoại mạng chung nhất định sẽ thọ báo hoặc khổ hoặc lạc. Bà-la-môn, Cư sĩ, Thủ-đà-la, thân, miệng, ý có hai loại hành. Sau khi thân, miệng và ý đã hành hai loại này rồi, thân hoại mạng chung chắc chắn sẽ thọ báo hoặc khổ hoặc vui.

“Trong chúng Sát-lỵ, như có người cạo bỏ râu tóc, mặc ba pháp y, xuất gia cầu đạo. Vị ấy tu tập bảy giác ý. Với tín tâm kiên cố vị ấỵ xuất gia hành đạo, tu phạm hạnh vô thượng, ngay trong đời này, tự thân tác chứng: Sự sanh của ta đã dứt, phạm hạnh đã vững, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.

“Ở trong chúng Bà-la-môn, Cư sĩ, Thủ-đà-la, có người cạo bỏ râu tóc, mặc ba pháp y, xuất gia cầu đạo. Vị ấy tu tập bảy giác ý. Vị ấy do lòng tin kiên cố mà xuất gia hành đạo, tu phạm hạnh vô thượng, ở ngay trong đời này mà tự thân tác chứng: Sự sanh của ta đã dứt, phạm hạnh đã vững, những gì cần làm đã làm xong, tự biết không còn tái sanh đời sau nữa.

“Trong bốn chủng tánh này, đều có thể thành tựu Minh và Hành, chứng đắc A-la-hán, là đệ nhất tối thượng.”

Bấy giờ, Phạm thiên liền nói kệ:

Thọ sanh, Sát-lỵ nhất,
Hay tập các chủng tánh.
Minh Hạnh thành đầy đủ,
Là nhất trong Trời, Người.”

Phật bảo các Tỳ-kheo:

“Phạm thiên kia nói bài kệ này rất hay, chứ không phải không hay; là khéo lãnh thọ, chứ không phải không khéo lãnh thọ, được Ta ấn chứng. Vì sao? Vì Ta nay, là Như Lai, Chí Chân, là Đẳng Chánh Giác, cũng nói như bài kệ này:

“Sát-lỵ sanh là nhất,
Hay tập các chủng tánh,
Minh Hạnh thành đầy đủ,
Là nhất trong trời, người.”

Bấy giờ, các Tỳ-kheo sau khi nghe những điều Phật dạy, hoan hỷ thực hành.

Trường A-hàm hoàn tất.
Quy mạng Nhất thiết trí.
Tất cả chúng an vui.
Chúng sanh trú vô vi,
Tôi cũng ở trong đó.

-ooOoo-




PHẨM4: ĐỊA NGỤC

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Bênngoài của bốn châu thiên hạ này, có tám ngàn thiên hạ baoquanh. Lại có biển lớn bao quanh tám ngàn thiên hạ. Kế đócó núi Đại Kim cang bao bọc biển lớn. Bên ngoài núi Đạikim cang này lại có núi Đại kim cang thứ hai. Giữa hai núinày là một cảnh giới mờ mịt, tối tăm; mặt trời, mặttrăng, các vị thần, trời dù có uy lực cũng không thể dùngánh sáng soi chiếu đến đó được.

“Ởnơi này có tám địa ngục lớn, mỗi địa ngục lớn có mườisáu địa ngục nhỏ. Địa ngục lớn thứ nhất gọi là Tưởng.Thứ hai là địa ngục Hắc thằng. Thứ ba là địa ngục Đôiáp. Thứ tư là địa ngục Khiếu hoán. Thứ năm là địa ngụcĐại khiếu hoán. Thứ sáu là địa ngục Thiêu chích. Thứbảy là địa ngục Đại thiêu chích. Thứ tám là địa ngụcVô gián.

“Trongđịa ngục Tưởng có mười sáu ngục nhỏ ; mỗi địa ngụcnhỏ ngang dọc năm trăm do-tuần. Ngục nhỏ thứ nhất là Hắcsa, hai là Phất thỉ, ba là Ngũ bách đinh, bốn là Cơ, nămlà Khát, sáu là một Đồng phủ, bảy là Đa đồng phủ, támlà Thạch ma, chín là Nùng huyết, mười là Lượng hỏa, mườimột là Hôi hà, mười hai là Thiết hoàn, mười ba là Cânphủ, mười bốn là Sài lang, mười lăm là Kiếm thọ, mườisáu là Hàn băng.

“Vìsao gọi là địa ngục Tưởng? Vì chúng sanh ở trong đó, trêntay của chúng mọc móng sắt; móng này vừa dài vừa bén. Chúngthù hận nhau, luôn có ý tưởng độc hại, dùng móng tay càocấu lẫn nhau, chạm tay vào chỗ nào là chỗ đó thịt rớtxuống, tưởng là đã chết; có cơn gió lạnh thổi đến,da thịt sinh ra trở lại, giây lát chúng sống lại, đứngdậy, tự mình có ý tưởng rằng: Ta nay đã sống lại. Chúngsanh khác nói: Ta có ý tưởng ngươi đang sống. Vì sự tưởngnày cho nên gọi là địa ngục Tưởng.

“Lạinữa, chúng sanh ở trong địa ngục Tưởng này, lúc nào cũngnghĩ đến sự độc hại, phá hại lẫn nhau. Tay họ cầm mộtloại đao kiếm tự nhiên, vừa nhọn vừa bén, đâm chém lẫnnhau, lóc da xẻ thịt, bằm nát thân thể rớt xuống đấtvà họ tưởng mình đã chết, nhưng bỗng một cơn gió lạnhthổi đến, da thịt sanh ra lại, làm cho họ sống lại đứngdậy, tự nghĩ và nói: Ta nay đã sống lại. Chúng sanh khácnói: Ta cũng nghĩ là ngươi đã sống lại. Vì lý do đó nêngọi là địa ngục Tưởng.

“Lạinữa, những chúng sanh ở trong địa ngục Tưởng đó, lúcnào cũng ôm trong lòng ý tưởng độc hại; chúng quấy phálẫn nhau. Tay chúng cầm một loại đao kiếm tự nhiên, vừanhọn vừa bén, đâm chém lẫn nhau, lóc da xẻ thịt, thân thểrã rời dưới đất, tưởng là đã chết, nhưng một cơn giólạnh thổi đến, da thịt sanh ra lại, giây lát sống lại,đứng dậy, tự có ý tưởng rằng: Ta nay đã sống lại. Chúngsanh khác nói: Ta có ý tưởng ngươi đang sống. Vì lý do đónên gọi là địa ngục Tưởng.

“Lạinữa, địa ngục Tưởng là nơi mà những chúng sanh lúc nàocũng ôm lòng độc hại, quấy phá lẫn nhau. Tay chúng cầmmột loại đao kiếm, vừa nhọn vừa bén, đâm chém lẫn nhau,lóc da xẻ thịt và tưởng là đã chết, nhưng bỗng một cơngió lạnh thổi đến, da thịt sanh ra lại, giây lát sống lạiđứng dậy, tự có ý tưởng rằng: Ta nay đã sống lại. Chúngsanh khác nói: Ta có ý tưởng ngươi đang sống. Vì lý do đónên gọi là địa ngục Tưởng.

“Lạinữa, địa ngục Tưởng là nơi mà những chúng sanh lúc nàocũng ôm ý tưởng độc hại, quấy phá lẫn nhau. Tay chúngcầm một loại dao bóng dầu, vừa nhọn vừa bén, đâm chémlẫn nhau, lóc da xẻ thịt, tưởng là đã chết, nhưng bỗngmột cơn gió lạnh thổi đến, da thịt sanh ra lại, giây látsống lại, đứng dậy, tự có ý tưởng rằng: Ta nay đã sốnglại. Chúng sanh khác nói: Ta có ý tưởng ngươi đang sống.Vì lý do đó nên gọi là địa ngục Tưởng.

“Lạinữa, địa ngục Tưởng là nơi mà những chúng sanh lúc nàocũng ôm ý tưởng độc hại, quấy phá lẫn nhau. Tay chúngcầm một loại dao nhỏ, vừa nhọn vừa bén, đâm chém lẫnnhau, lóc da xẻ thịt, tưởng là đã chết, nhưng bỗng mộtcơn gió lạnh thổi đến, da thịt sanh ra lại, giây lát sốnglại, đứng dậy, tự mình có ý tưởng rằng: Ta nay đã sốnglại. Chúng sanh khác nói: Ta có ý tưởng ngươi đang sống.Vì lý do đó nên gọi là địa ngục Tưởng.

“Nhữngchúng sanh ở trong đó, sau khi chịu khổ lâu, ra khỏi địangục Tưởng, hoảng hốt chạy càn để tự cứu mình. Nhưngvì tội quá khứ lôi kéo, nên bất ngờ lại đến địa ngụcHắc sa. Bấy giờ, có một cơn gió nóng dữ dội bốc lên,thổi cát đen nóng dính vào thân nó, khiến toàn thân đềuđen, giống như đám mây đen. Cát nóng đốt da, hết thịt,vào tận xương. Sau đó, trong thân tội nhân có một ngọnlửa đen bộc phát, đốt cháy quanh thân rồi vào bên trong,chịu các khổ não, bị thiêu nướng, cháy nám. Vì nhân duyêntội, nên chịu khổ báo này. Nhưng vì tội chưa hết, nênkhiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ khá lâu ở trong đó, nó ra khỏiđịa ngục Hắc sa, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình.Nhưng vì tội quá khứ lôi kéo, nên bất ngờ lại đến địangục Phất thỉ. Trong địa ngục này có những hòn sắt làphân sôi tự nhiên đầy dẫy trước mặt, đuổi bức tộinhân phải ôm hòn sắt nóng, đốt cháy thân và tay, đến đầuvà mặt tội nhân; không đâu là không bị đốt cháy; lạikhiến cho tội nhân bốc hòn sắt bỏ vào miệng, đốt cháycả môi, lưỡi, từ yết hầu đến bụng, từ trên đến dướiđều bị cháy tiêu hết. Có một loài trùng mỏ sắt ăn dathịt, tận cả xương tủy, đau đớn nhức nhối, lo sợ vôcùng. Nhưng vì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân khôngchết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu ở trong địa ngục Phất thỉ,tội nhân ra khỏi địa ngục này, hoảng hốt chạy càn, đểtự cứu mình, không ngờ lại đến địa ngục Thiết đinh.Sau khi đã vào đó, ngục tốt đánh tội nhân cho té xuống,nằm mọp trên sắt nóng, căng thẳng thân thể nó ra, dùngđinh đóng tay, đóng chân, đóng vào tim. Toàn thân bị đónghết thảy năm trăm cái đinh. Nó đau đớn nhức nhối, kêula rên xiết. Nhưng vì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhânkhông chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcThiết đinh, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, khôngngờ lại đến địa ngục Cơ. Ngục tốt đến hỏi: Các ngườiđến đây muốn điều gì? Tội nhân đáp: Tôi đói quá. Tứcthì ngục tốt bắt tội nhân quăng lên bàn sắt nóng, căngthân thể ra, dùng móc câu cạy miệng cho mở ra, rồi lấyhòn sắt nóng bỏ vào trong miệng, đốt cháy môi lưỡi, từcổ cho đến bụng, chạy tuốt xuống dưới, không chỗ nàokhông đốt cháy, đau rát nhức nhối, khóc la rên xiết. Nhưngvì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcCơ, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, không ngờ lạiđến địa ngục Khát. Ngục tốt liền hỏi: Các ngươi đếnđây, muốn cầu điều gì? Tội nhân đáp: Tôi khát quá. Ngụctốt liền bắt tội nhân quăng lên bàn sắt nóng, căng thânthể ra rồi dùng móc câu cạy miệng tội nhân ra, lấy nướcđồng sôi rót vào trong miệng đốt cháy môi, lưỡi, từ cổcho đến bụng, suốt từ trên xuống dưới, không chỗ nàokhông đốt cháy, đau rát nhức nhối, khóc la rên xiết. Nhưngvì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcKhát, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, không ngờlại đến địa ngục một Đồng phúc. Ngục tốt trợn mắtgiận dữ, nắm chân tội nhân ném vào trong vạc đồng, theonước sôi sùng sục, trồi lên hụp xuống, từ đáy đếnmiệng, rồi từ miệng cho đến đáy, hoặc ở giữa vạc,cả thân thể bị nấu nhừ. Cũng như nấu đậu, hạt đậutùy theo nước sôi, trào lên lộn xuống, các hạt đậu cảtrong ngoài đều được nấu nhừ. Tội nhân trồi lên sụpxuống trong vạc dầu sôi cũng như vậy. Kêu gào bi thảm, hàngvạn độc hại cùng đến; nhưng vì tội chưa hết, nên khiếncho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcmột Đồng phúc, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình,nhưng bị tội đời trước lôi kéo, bất ngờ lại rơi vàođịa ngục Đa đồng phúc. Địa ngục này ngang dọc năm trămdo-tuần. Ngục tốt trợn mắt giận dữ, nắm chân tội nhânném vào trong vạc đồng, theo nước sôi sùng sục, trồi lênhụp xuống, từ đáy đến miệng, rồi từ miệng cho đếnđáy, hoặc ở giữa vạc, cả thân thể bị nấu nhừ. Cũngnhư nấu đậu, hạt đậu tùy theo nước sôi, trào lên lộnxuống, các hạt đậu cả trong ngoài đều được nấu nhừ.Tội nhân trồi lên sụp xuống trong vạc dầu sôi cũng nhưvậy, tùy theo nước sôi mà trồi lên sụp xuống, từ miệngvạc cho đến đáy vạc, rồi từ đáy cho đến miệng, hoặctay chân nổi lên, hoặc lưng bụng nổi lên, hoặc đầu mặtnổi lên. Ngục tốt dùng lưỡi câu móc để trong vạc đồngkhác. Nó kêu khóc thảm thiết, đau đớn nhức nhối. Nhưngvì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcĐa đồng phúc, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, nhưngbị tội đời trước lôi kéo, không ngờ lại rơi vào địangục Thạch ma. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần.Ngục tốt thịnh nộ, bắt tội nhân quăng lên tảng đá nóng,căng tay chân ra, dùng đá tảng nóng lớn đè trên thân tộinhân, mài tới mài lui làm cho xương nát vụn, máu mủ chảyra, đau đớn nhức nhối, khóc la thảm thiết. Nhưng vì tộichưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcThạch ma, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, nhưng bịtội đời trước lôi kéo, không ngờ lại rơi vào địa ngụcNùng huyết. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần. Trongđịa ngục này tự nhiên có máu mủ nóng sôi sục trào vọt.Tội nhân ở trong đó chạy Đông, chạy Tây, bị máu mủ sôinóng luộc chín toàn thân, đầu, mặt, tay, chân, tất cả đềunát nhừ. Tội nhân còn phải ăn máu mủ nóng, miệng, môiđều bị bỏng, từ cổ cho đến bụng, suốt trên xuống dướikhông chỗ nào không nát nhừ, đau đớn nhức nhối, khôngthể chịu nổi. Nhưng vì tội chưa hết, nên khiến cho tộinhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcNùng huyết, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, nhưngbị tội đời trước lôi kéo, không ngờ lại rơi vào địangục Lượng hỏa. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần.Trong địa ngục này có một đống lửa lớn, tự nhiên xuấthiện trước mặt, lửa cháy hừng hực. Ngục tốt hung dữ,bắt tội nhân tay cầm cái đấu bằng sắt, để đong đốnglửa ấy. Khi họ đong lửa, thì lửa đốt cháy tay chân vàcả toàn thân, họ đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưngvì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian, chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcLượng hỏa, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, nhưngbị tội đời trước lôi kéo, không ngờ lại rơi vào địangục Hôi hà. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần, sâunăm trăm do-tuần. Tro sôi sùng sục, độc khí xông lên phừngphực, các dòng xoáy vỗ nhau, âm vang thật đáng sợ, từ đáylên bên trên có gai sắt dọc ngang với mũi nhọn dài tám tấc.Bên bờ sông lại có một loại dao kiếm dài, có cả ngụctốt, sài lang. Hai bên bờ sông mọc những đao kiếm dài, nhánh,lá, hoa, trái đều là đao kiếm, vừa nhọn vừa bén, cỡ támtấc, đứng bên là những ngục tốt, sài lang. Trên bờ sôngcó rừng mà cây là gươm với cành, lá, hoa, trái đều làđao kiếm, mũi nhọn tám tấc. Tội nhân vào trong sông, tùytheo lượn sóng lên xuống, mà trồi lên hụp xuống. Toàn thânđều bị gai sắt đâm thủng từ trong ra ngoài, da thịt nátbét, máu mủ dầm dề, đau đớn muôn chiều, kêu la thảm thiết.Nhưng vì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chếtđược.

“Saumột thời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcHôi hà, lên được trên bờ, nhưng ở trên bờ lại có nhiềugươm giáo sắc bén đâm thủng toàn thân, tay chân bị thươngtổn. Bấy giờ quỷ sứ hỏi tội nhân: Các ngươi đến đâymuốn cầu điều chi? Tội nhân đáp: Chúng tôi đói quá. Ngụctốt liền bắt tội nhân quăng lên sắt nóng, căng thân thểra rồi dùng móc câu cạy miệng tội nhân ra, lấy nước đồngsôi rót vào, cháy bỏng môi, lưỡi, từ cổ đến bụng, suốttrên xuống dưới, không chỗ nào không rục. Lại có loàilang sói răng nanh vừa dài vừa bén đến cắn tội nhân, ănthịt khi tội nhân đang sống. Rồi thì, tội nhân bị sôngtro đun nấu, bị gai nhọn đâm thủng, bị rót nước đồngsôi vào miệng và bị sài lang ăn thịt xong, thì lại leo lênrừng kiếm; khi leo lên rừng kiếm thì bị đao kiếm chỉaxuống; khi tuột xuống rừng kiếm thì bị đao kiếm chỉalên, khi tay nắm thì cụt tay, chân dẫm lên thì cụt chân;mũi nhọn đâm thủng toàn thân từ trong ra ngoài, da thịt rơixuống, máu mủ đầm đìa, chỉ còn xương trắng, gân cốtliên kết với nhau. Bấy giờ, trên cây kiếm có một loạiquạ mỏ sắt đến mổ nát đầu và xương để ăn não củatội nhân. Nó đau đớn nhức nhối kêu la thảm thiết. Nhưngvì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được,lại bị trở lại địa ngục Hôi hà. Tội nhân này theo lượnsóng lên xuống, mà trồi lên sụp xuống, gươm giáo đâm thủngtoàn thân trong ngoài, da thịt tan nát, máu mủ đầm đìa, chỉcòn xương trắng trôi nổi bên ngoài. Bấy giờ, có một cơngió lạnh thổi đến làm cho da thịt phục hồi, giây lát nóđứng dậy đi, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình, nhưngvì tội quá khứ lôi kéo, tội nhân lại không ngờ sa vàođịa ngục Thiết hoàn. Địa ngục này ngang dọc năm trămdo-tuần. Khi tội nhân vào đây, thì tự nhiên có những hònsắt nóng hiện ra trước mặt. Ngục quỷ cưỡng bức tộinhân nắm bắt, tay chân rã rời, toàn thân lửa đốt, đauđớn kêu la thảm, muôn vàn khổ độc dồn đến chết. Nhưngvì tội chưa hết, nên khiến cho tội nhân không chết được.

“Saumột thời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcThiết hoàn, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình; nhưngvì bị tội quá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vàođịa ngục Cân phủ. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần.Khi tội nhân vào địa ngục này, ngục tốt hung dữ, bắttội nhân để trên bàn sắt nóng, dùng búa rìu bằng sắtnóng chặt thân thể, tay, chân, cắt tai, xẻo mũi, làm cho đauđớn nhức nhối, kêu la thảm thiết; nhưng vì tội chưa hết,nên họ không chết được.

“Saumột thời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcCân phủ, hoảng hốt chạy càn, để tự cứu mình; nhưng vìbị tội quá khứ lôi kéo, tội nhân không ngờ lại sa vàođịa ngục Sài lang. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần.Khi tội nhân vào địa ngục này, thì có bầy lang sói tranhnhau cắn xé tội nhân, làm cho da thịt nhầy nhụa, xương gãy,thịt rơi, máu chảy đầm đìa, làm đau đớn muôn vàn, kêula thảm thiết; nhưng vì tội cũ chưa hết, nên họ không chếtđược.

“Saumột thời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcSài lang, hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vìbị tội quá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vàođịa ngục Kiếm thọ. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần.Khi tội nhân vào địa ngục này, thì có một cơn gió mãnhliệt, thổi lá cây bằng gươm dao rớt trên thân thể tộinhân, hễ chạm vào tay thì cụt tay, dính vào chân thì cụtchân, thân thể, đầu mặt không đâu là không bị thươnghoại. Có một loại quạ mỏ sắt, đứng trên đầu mổ đôimắt tội nhân, làm cho đau đớn muôn vàn, kêu la thảm thiết;nhưng vì tội cũ chưa hết, nên không chết được.

“Saumột thời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngụcKiếm thọ, hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưngvì bị tội quá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vàođịa ngục Hàn băng. Địa ngục này ngang dọc năm trăm do-tuần.Khi tội nhân vào địa ngục này, thì có một cơn gió lạnhbuốt, thổi đến làm cho thân thể bị lạnh cóng, máu huyếtđông đặc, da thịt nứt nẻ, rớt ra từng mảnh, làm họđau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Sau đó thì mạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục lớn Hắc thằng có mười sáu địa ngục nhỏ bao bọcchung quanh, mỗi địa ngục ngang dọc năm trăm do-tuần. Vìsao gọi là địa ngục Hắc thằng? Vì ở đó các ngục tốtbắt tội nhân quăng lên bàn sắt nóng, căng thân hình ra rồidùng sợi dây sắt kéo ra cho thẳng, rồi dùng búa bằng sắtnóng xẻ theo đường sợi dây, xẻ tội nhân kia thành trămngàn đoạn. Giống như thợ mộc dùng dây kẻ vào cây rồidùng búa bén theo đường mực mà bổ ra thành trăm ngàn đoạn,thì cách hành hạ tội nhân ở đây cũng như vậy, đau đớnvô cùng, không thể diễn tả hết được. Nhưng vì tội cũchưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì thế nêngọi là địa ngục Hắc thằng.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Hắc thằng bắt tội nhân quănglên bàn sắt nóng, căng thân hình ra, dùng dây sắt nóng kéora cho thẳng, dùng cưa để cưa tội nhân. Giống như ngườithợ mộc dùng dây mực kẻ trên thân cây, rồi dùng cưa đểcưa cây, thì cách hành hạ tội nhân ở đây cũng như vậy,đau đớn vô cùng, không thể diễn tả hết được. Nhưngvì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được.Vì thế gọi là địa ngục Hắc thằng.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Hắc thằng bắt tội nhân quănglên bàn sắt nóng, căng thân thể ra, dùng dây sắt nóng đểtrên thân tội nhân, làm cho da thịt bị thiêu đốt, tiêu xươngchảy tủy đau đớn vô cùng, không thể diễn tả hết được.Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì thế gọi là địa ngục Hắc thằng.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Hắc thằng dùng vô số dâysắt nóng treo ngang, rồi bắt tội nhân đi giữa những sợidây này, lúc đó lại có cơn gió lốc nổi lên, thổi nhữngsợi dây sắt nóng quấn vào thân, đốt cháy da thịt, tiêuxương chảy tủy đau đớn vô cùng, không thể diễn tả hếtđược. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thểchết được. Vì thế gọi là địa ngục Hắc thằng.

“Lạinữa, ngục tốt ở trong địa ngục Hắc thằng buộc tộinhân mặc áo bằng dây sắt nóng, đốt cháy da thịt, tiêuxương chảy tủy đau đớn vô cùng, không thể diễn tả hếtđược. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thểchết được. Vì thế gọi là địa ngục Hắc thằng.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục Hắcthằng, hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bịtội quá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vào địangục Hắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng. Sau đó thì tộinhân mạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục lớn Đôi áp có mười sáu địa ngục nhỏ bao bọc chungquanh; mỗi ngục nhỏ ngang dọc năm trăm do-tuần. Vì sao gọilà địa ngục Đôi áp? Vì trong ngục đó có núi đá lớn,từng cặp đối nhau. Khi tội nhân vào giữa thì hai hòn núitự nhiên khép lại, ép thân thể tội nhân, xương thịt nátvụn, xong rồi trở lại vị trí cũ, giống như hai thanh củicọ vào nhau, khi cọ xong dang ra, thì cách trị tội nhân củađịa ngục này cũng như vậy, đau đớn vô cùng, không thểdiễn tả hết được. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tộinhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi là địa ngụcĐôi áp.

“Lạinữa, ở địa ngục Đôi áp, có voi sắt lớn, toàn thân bốclửa, vừa kêu rống, vừa chạy đến dày xéo thân thể tộinhân, dẫm đi dẫm lại, làm cho thân thể bị nghiền nát,máu mủ tuôn chảy, đau đớn muôn vàn, kêu la thảm thiết.Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì vậy nên gọi là địa ngục Đôi áp.

“Lạinữa, các ngục tốt ở địa ngục Đôi áp, bắt tội nhânđặt lên bàn đá mài, rồi lấy đá mài mà mài, làm cho xươngthịt vụn nát, máu mủ chảy dầm dề, đau đớn vô cùng,kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhânkhông thể chết được. Vì vậy nên gọi là địa ngục Đôiáp.

“Lạinữa, các ngục tốt ở địa ngục Đôi áp, bắt tội nhânnằm trên tảng đá lớn, rồi lấy một tảng đá khác đèlên, làm cho xương thịt vụn nát, máu mủ chảy đầm đìa,đau đớn nhức nhối, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũchưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nêngọi là địa ngục Đôi áp.

“Lạinữa, các ngục tốt ở địa ngục Đôi áp, bắt tội nhânnằm trong các cối sắt, rồi dùng chày sắt để giã tộinhân, từ đầu đến chân, làm cho xương thịt vụn nát, máumủ chảy đầm đìa, đau đớn nhức nhối, kêu la thảm thiết.Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì vậy nên gọi là địa ngục Đôi áp.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục Đôiáp, hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bịtội quá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vào địangục Hắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng, rồi sau đó thìtội nhân mạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục lớn Khiếu hoán có mười sáu địa ngục nhỏ bao quanh;mỗi ngục nhỏ ngang dọc năm trăm do-tuần. Vì sao gọi làđịa ngục Khiếu hoán? Vì các ngục tốt trong ngục này bắttội nhân bỏ vào trong vạc lớn, với nước nóng sôi sục,nấu nhừ tội nhân, khiến chúng kêu la gào thét, đau đớnnhức nhối, muôn vàn độc hại. Nhưng vì tội cũ chưa hết,nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi làđịa ngục Khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Khiếu hoán bắt tội nhân bỏvào trong vò sắt lớn, dùng nước nóng sôi sục, nấu nhừtội nhân, khiến chúng đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết.Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì vậy nên gọi là địa ngục Khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Khiếu hoán bắt tội nhân bỏvào trong nồi sắt lớn, dùng nước nóng sôi sục, nấu nhừtội nhân, khiến họ đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết.Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì thế nên gọi là địa ngục Khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Khiếu hoán bắt tội nhân némvào trong nồi nhỏ, dùng nước nóng sôi sục, nấu nhừ tộinhân, khiến chúng đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưngvì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được.Vì vậy nên gọi là địa ngục Khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Khiếu hoán bắt tội nhân bỏlên trên cái nồi hầm, hầm đi hầm lại, khiến cho kêu gào,la thét, đau đớn vô cùng. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nêntội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi là địangục Khiếu hoán.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục này,hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bị tộiquá khứ lôi kéo, tội nhân không ngờ lại sa vào địa ngụcHắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng và sau đó thì tội nhânmạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục Đại khiếu hoán lớn có mười sáu địa ngục nhỏbao quanh; mỗi ngục nhỏ ngang dọc năm trăm do-tuần. Vì saogọilà địa ngục Đại khiếu hoán? Vì các ngục tốt trong ngụcnày bắt tội nhân bỏ vào trong nồi sắt lớn, dùng nướcnóng sôi sục, nấu nhừ tội nhân, khiến chúng kêu la gàothét, khóc lóc thảm thiết, đau đớn vô cùng. Nhưng vì tộicũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậynên gọi là địa ngục Đại khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Đại khiếu hoán bắt tộinhân bỏ vào trong vò sắt lớn, dùng nước sôi sùng sục,nấu nhừ tội nhân, khiến họ đau đớn vô cùng. Nhưng vìtội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vìvậy nên gọi là địa ngục Đại khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Đại khiếu hoán bắt tộinhân bỏ vào trong vạc sắt, dùng nước sôi sùng sục, nấunhừ tội nhân, khiến chúng đau đớn vô cùng. Nhưng vì tộicũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậynên gọi là địa ngục Đại khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Đại khiếu hoán bắt tộinhân bỏ vào trong nồi nhỏ, dùng nước sôi sùng sục, nấunhừ tội nhân, khiến chúng đau đớn vô cùng. Nhưng vì tộicũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậynên gọi là địa ngục Đại khiếu hoán.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục Đại khiếu hoán, bắt tộinhân ném lên trên chảo lớn, rồi trở qua trở lại tội nhân,khiến kêu la gào thét, kêu la lớn, đau đớn vô cùng. Nhưngvì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được.Vì vậy nên gọi là địa ngục Đại khiếu hoán.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục này,hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bị tộiquá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vào địa ngụcHắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng, rồi sau đó thì tộinhân mạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục lớn Thiêu chích, có mười sáu địa ngục nhỏ bao bọcchung quanh. Vì sao gọi là địa ngục lớn Thiêu chích? Vì cácngục tốt trong địa ngục đó bắt tội nhân vào trong thànhsắt. Thành này bốc cháy, cả trong lẫn ngoài đều đỏ rực,thiêu nướng tội nhân, da thịt tiêu tan, đau đớn vô cùngkêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhânkhông thể chết được. Vì vậy gọi là địa ngục Thiêuchích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrong nhà sắt, rồi cho nhà này bốc cháy, trong ngoài đềuđỏ rực, thiêu nướng tội nhân, da thịt tiêu tan, đau đớnvô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nêntội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi là địangục Thiêu chích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrên lầu sắt, rồi cho lầu bốc cháy, trong ngoài đỏ rực,thiêu nướng tội nhân, da thịt tiêu tan, đau đớn vô cùng,kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhânkhông thể chết được. Vì vậy nên gọi là địa ngục Thiêuchích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrong lò gốm sắt lớn, rồi cho lò này cháy, trong ngoài đỏrực, thiêu nướng tội nhân, da thịt tiêu tan, đau đớn vôcùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tộinhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi là địa ngụcThiêu chích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrong nồi hầm lớn, rồi cho nồi này bốc cháy, trong ngoàiđều đỏ rực, thiêu nướng tội nhân, da thịt tiêu tan, đauđớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết,nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi làđịa ngục Thiêu chích.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục này,hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bị tộiquá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vào địa ngụcHắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng và sau đó thì tội nhânmạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục Đại thiêu chích có mười sáu địa ngục nhỏ bao bọcchung quanh; mỗi ngục nhỏ ngang dọc năm trăm do-tuần. Vì saogọi là địa ngục Đại thiêu chích? Vì các ngục tốt trongđịa ngục này, bắt tội nhân vào trong thành sắt, rồi chothành này bốc cháy, cả trong lẫn ngoài đều đỏ rực, thiêunướng tội nhân, thiêu nướng nhiều lần, da thịt tiêu tan,đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưahết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọilà địa ngục Đại thiêu chích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrong nhà sắt, rồi cho nhà này bốc cháy, trong ngoài đềuđỏ rực, thiêu nướng tội nhân, thiêu nướng nhiều lần,da thịt tiêu tan, khiến họ đau đớn vô cùng, kêu la thảmthiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thểchết được. Vì vậy nên gọi là địa ngục Đại thiêu chích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrên lầu sắt, rồi cho lầu bốc cháy, trong ngoài đỏ rực,thiêu nướng tội nhân, thiêu nướng nhiều lần, da thịt tiêutan, đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũchưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nêngọi là địa ngục Đại thiêu chích.

“Lạinữa, ngục tốt ở địa ngục này, bắt tội nhân bỏ vàotrong lò gốm sắt lớn, rồi cho lò này bốc cháy, trong ngoàiđều đỏ rực, thiêu nướng tội nhân, thiêu nướng nhiềulần, da thịt tiêu tan, đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết.Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì vậy nên gọi là địa ngục Đại thiêu chích.

“Lạinữa, ở địa ngục này, thiêu nướng nhiều lần, tự nhiêncó hầm lửa lớn, lửa cháy phừng phừng, hai bên bờ hầmcó núi lửa lớn. Các ngục tốt ở đây bắt tội nhân ghimvào trên chĩa sắt, rồi dựng đứng trong lửa đỏ, làm chothân thể bị thiêu nướng, thiêu nướng nhiều lần, da thịttiêu tan, đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tộicũ chưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậynên gọi là địa ngục Đại thiêu chích.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục này,hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bị tộiquá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vào địa ngụcHắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng và sau đó thì tội nhânmạng chung.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Địangục lớn Vô gián, có mười sáu địa ngục nhỏ bao bọcchung quanh, mỗi địa ngục ngang dọc năm trăm do-tuần. Vìsao gọi là địa ngục lớn Vô gián? Vì các ngục tốt trongđịa ngục này, bắt tội nhân lột da từ đầu đến chân,rồi dùng da ấy cột thân tội nhân vào bánh xe lửa, rồicho xe lửa chạy đi chạy lại trên nền sắt nóng, làm chothân thể nát tan, da thịt rời ra từng mảnh, khiến đau đớnvô cùng kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nêntội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọi là địangục Vô gián.

“Lạinữa, ở địa ngục này, có thành sắt lớn, bốn mặt thànhlửa cháy dữ dội, ngọn lửa từ Đông lan sang Tây, ngọnlửa từ Tây lan sang Đông, ngọn lửa từ Nam lan đến Bắc,ngọn lửa từ Bắc lan đến Nam, ngọn lửa từ trên lan xuốngdưới, ngọn lửa từ dưới lan lên trên, lửa cháy vòng quanh,không có một chỗ nào trống. Tội nhân ở trong đây cứ chạyĐông chạy Tây, toàn thân bị thiêu nướng, da thịt cháy nám,đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũ chưahết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nên gọilà địa ngục Vô gián.

“Lạinữa, ở địa ngục Vô gián này có thành bằng sắt, lửacháy hừng hực, tội nhân bị lửa đốt thân, da thịt tiêutan, đau đớn vô cùng, kêu la thảm thiết. Nhưng vì tội cũchưa hết, nên tội nhân không thể chết được. Vì vậy nêngọi là địa ngục Vô gián.

“Lạinữa, tội nhân ở địa ngục Vô gián này, sau thời gian chịukhổ lâu, thì cửa mở và tội nhân liền chạy về hướngcửa mở, trong khi chạy thì các bộ phận của thân đều bốclửa, cũng như chàng lực sĩ tay cầm bó đuốc lớn bằng cỏ,chạy ngược gió, lửa ấy cháy phừng phực, thì khi tội nhânchạy lửa cũng bộc phát như vậy. Khi chạy đến gần cửa,thì tự nhiên cửa khép lại. Tội nhân bò càng, nằm phụctrên nền sắt nóng, toàn thân bị thiêu nướng, da thịt tiêutan, đau đớn vô cùng, như muôn thứ độc cùng kéo đến mộtlúc. Nhưng vì tội cũ chưa hết, nên tội nhân không thể chếtđược. Vì vậy nên gọi là địa ngục Vô gián.

“Lạinữa, tội nhân ở địa ngục Vô gián này, những gì mà mắtthấy, chỉ thấy toàn là màu ác; những gì tai nghe, toàn làâm thanh ác; những gì mũi ngửi, toàn là mùi thối ác; nhữnggì thân xúc chạm, toàn là những sự đau đớn; những gìý nhớ, chỉ nghĩ điều ác. Lại nữa, tội nhân ở nơi đây,trong khoảnh khắc búng tay, không có một giây phút nào làkhông khổ. Vì vậy nên gọi là địa ngục Vô gián.

“Sauthời gian chịu khổ lâu, tội nhân ra khỏi địa ngục này,hoảng hốt chạy càn, mong cầu cứu hộ; nhưng vì bị tộiquá khứ lôi kéo, tội nhân bất ngờ lại sa vào địa ngụcHắc sa. cho đến địa ngục Hàn băng lạnh và sau đó thìtội nhân mạng chung.”

Bấygiờ Đức Thế Tôn liền nói bài kệ:

Thânlàm nghiệp bất thiện,

Miệng,ý cũng bất thiẹn,

Đềuvào địa ngục Tưởng,

Sợhãi, lông dựng đứng.

Ýác đối cha mẹ,

Phậtvà hàng Thanh văn,

Thìvào ngục Hắc thằng,

Khổđau không thể tả.

Chỉtạo ba nghiệp ác,

Khôngtu ba hạnh lành,

Thìvào ngục Đôi áp,

Khổđau nào tả được.

Ômlòng sân độc hại,

Sátsanh máu nhơ tay,

Tạolinh tinh hạnh ác,

Vàođịa ngục Khiếu hoán.

Thườngtạo những tà kiến,

Bịlưới ái phủ kín;

Tạohạnh thấp hèn này,

Vàongục Đại khiếu hoán.

Thườnglàm việc thiêu nướng,

Thiêunướng các chúng sanh;

Sẽvào ngục Thiêu chích,

Bịthiêu nướng luôn luôn.

Từbỏ nghiệp thiện quả,

Quảthiện, đạo thanh tịnh;

Làmcác hạnh tệ ác,

Vàongục Đại thiêu chích.

Tạotác tội cực nặng,

Tấtsinh nghiệp đường ác;

Vàođịa ngục Vô gián,

Chịutội không thể tả.

NgụcTưởng và Hắc thằng,

Đôiáp, hai Khiếu hoán;

Thiêuchích, Đại thiêu chích,

Vôgián là thứ tám.

Támđịa ngục lớn này,

Hoàntoàn rực màu lửa;

Taihọa do ác xưa,

Cómười sáu ngục nhỏ.

Phậtbảo Tỳ-kheo:

“Giữahai ngọn núi Đại kim cương kia có cơn gió lớn trỗi lên,tên là Tăng-khư. Nếu như ngọn gió này thổi đến bốn châuthiên hạ và tám mươi ngàn thiên hạ khác, thì gió sẽ thổiđại địa này và các danh sơn cùng chúa Tu-di bay khỏi mặtđất từ mười dặm cho đến trăm dặm, tung lên bay liệnggiữa trời; tất cả thảy đều vỡ vụn. Giống như trángsĩ tay nắm một nắm trấu nhẹ tung lên giữa hư không. Dướingọn gió lớn kia, giả sử thổi vào thiên hạ này, cũng giốngnhư vậy. Vì có hai ngọn núi Đại kim cương ngăn chận ngọngió ấy, nên gió không đến được. Này Tỳ-kheo, nên biết,hai ngọn núi Đại kim cương này có rất nhiều lợi ích vàcũng do nghiệp báo của chúng sanh chiêu cảm nên.

“Lạinữa, gió ở khoảng giữa hai núi này nóng hừng hực; nếunhư gió này thổi đến bốn châu thiên hạ, thì những chúngsanh trong đó và những núi non, biển cả, sông ngòi, cây cối,rừng rậm đều sẽ bị cháy khô. Cũng như giữa cơn nắngmùa hè, cắt một nắm cỏ non để ngay dưới mặt trời, cỏliền khô héo, thì ngọn gió kia cũng như vậy; nếu ngọn gióđó thổi đến thế giới này, thì sức nóng đó sẽ tiêurụi tất cả. Vì có hai ngọn núi Kim cương này ngăn chậnđược ngọn gió đó, nên không thể đến đây được. CácTỳ-kheo, nên biết, ngọn núi Kim cương này có rất nhiềulợi ích và cũng do nghiệp báo của chúng sanh chiêu cảm nênvậy.

“Lạinữa, gió giữa hai núi này hôi thối, bất tịnh, tanh tưởinồng nặc; nếu như ngọn gió này thổi đến bốn châu thiênhạ này, thì sẽ xông lên làm cho chúng sanh bị mù lòa. Nhưngvì có hai núi Đại kim cương này ngăn chận nên ngọn gióấy không thể đến được. Tỳ-kheo, nên biết, núi Kim cươngnày có rất nhiều lợi ích và cũng do nghiệp báo của chúngsanh chiêu cảm nên vậy.

“Lạinữa, giữa hai núi này lại có mười địa ngục: một làHậu vân, hai là Vô vân, ba là Ha ha, bốn là Nại hà, năm làDương minh, sáu là Tu-càn-đề, bảy là Ưu-bát-la, tám là Câu-vật-đầu,chín là Phân-đà-lỵ, mười là Bát-đầu-ma. Vì sao gọi làđịa ngục Hậu vân? Vì tội nhân trong ngục này tự nhiênsinh ra thân thể như đám mây dày, cho nên gọi là Hậu vân.Vì sao gọi là Vô vân? Vì chúng sanh chịu tội trong ngục này,tự nhiên thân thể sinh ra như một cục thịt nên gọi làVô vân. Vì sao gọi là Ha ha? Vì chúng sanh chịu tội trong ngụcnày, thường thì thân thể đau đớn, rồi rên la ối ối!,nên gọi là Ha ha. Vì sao gọi là Nại hà? Vì chúng sanh chịutội trong ngục này, thường thân thể đau khổ vô cùng, khôngcó nơi nương tựa, nên thốt lên Sao bây giờ!, nên gọi làNại hà! Vì sao gọi là Dương minh? Vì chúng sanh chịu tộitrong ngục này, thường thân thể, đau đớn vô cùng, muốnthốt lên lời nhưng lưỡi không cử động được, chỉ giốngnhư dê kêu, nên gọi là Dương minh. Vì sao gọi là Tu-càn-đề?Vì trong ngục này chỉ toàn là màu đen, cũng như màu hoa Tu-càn-đề,nên gọi là Tu-càn-đề. Vì sao gọi là Ưu-bát-la? Vì trongngục này chỉ toàn là màu xanh, như màu hoa Ưu-bát-la, nêngọi là Ưu-bát-la. Vì sao gọi là Câu-vật-đầu? Vì trong ngụcnày toàn là màu hồng, như màu hoa Câu-vật-đầu, nên gọilà Câu-vật-đầu. Vì sao gọi là Phân-đà-lỵ? Vì trong ngụcnày toàn là màu trắng, như màu hoa Phân-đà-lỵ, nên gọilà Phân-đà-lỵ. Vì sao gọi là Bát-đầu-ma? Vì trong ngụcnày toàn là màu đỏ, cũng như màu hoa Bát-đầu-ma, nên gọilà Bát-đầu-ma.”

Phậtbảo các Tỳ-kheo:

“Thídụ như có một cái thùng có sáu mươi bốn hộc, mỗi hộcđựng đầy hạt mè và có một người cứ một trăm năm lấyđi một hột, như vậy cho đến hết. Thời gian này vẫn chưabằng thời gian chịu tội trong địa ngục Hậu vân. Chúngsanh hai mươi tuổi ở địa ngục Hậu vân bằng một tuổiở địa ngục Vô vân; chúng sanh hai mươi tuổi ở địa ngụcVô vân bằng chúng sanh một tuổi ở địa ngục Ha ha; chúngsanh hai mươi tuổi ở địa ngục Ha ha, bằng chúng sanh mộttuổi ở địa ngục Nại hà; chúng sanh hai mươi tuổi ở địangục Nại hà, bằng chúng sanh một tuổi ở địa ngục Dươngminh; chúng sanh hai mươi tuổi ở địa ngục Dương minh bằngmột tuổi ở ngục Tu-càn-đề; chúng sanh hai mươi tuổi ởđịa ngục Tu-càn-đề, bằng một tuổi ở địa ngục Ưu-bát-la;chúng sanh hai mươi tuổi ở địa ngục Ưu-bát-la, bằng mộttuổi ở địa ngục Câu-vật-đầu; chúng sanh hai mươi tuổiở địa ngục Câu-vật-đầu, bằng một tuổi ở địa ngụcPhân-đà-lỵ; chúng sanh hai mươi tuổi ở địa ngục Phân-đà-lỵ,bằng môt tuổi ở địa ngục Bát-đầu-ma; chúng sanh hai mươituổi ở địa ngục Bát-đầu-ma, thì gọi là một trung kiếp;hai mươi trung kiếp thì gọi là một đại kiếp.

“Trongđịa ngục Bát-đầu-ma lửa cháy hừng hực, dù tội nhâncòn cách ngọn lửa khoảng trăm do-tuần cũng đã bị lửathiêu nướng; nếu cách tội nhân sáu mươi do-tuần, thì haitai bị điếc, không còn nghe gì cả; nếu cách năm mươi do-tuần,thì đôi mắt bị mù lòa, không còn thấy gì cả. Tỳ-kheoCù-ba-lê dùng tâm độc ác, hủy báng Tôn giả Xá-lợi-phấtvà Mục-kiền-liên, nên sau khi mạng chung phải đọa vào địangục Bát-đầu-ma này.”

Bấygiờ, vị Phạm vương liền nói bài kệ:

Phàmcon người ở đời,
Búarìu từ cửa miệng;
Sởdĩ giết chết mình,
Làdo lời nói độc.
Ngườiđáng chê thì khen,
Ngườiđáng khen thì chê;
Miệnglàm theo nghiệp ác.
Thânphải chịu tội ấy.
Mánhlới cướp của cải,
Tộiấy cũng còn nhẹ;
Nếuhủy báng Thánh hiền,
Thìtội ấy rất nặng.
Vôvân, tuổi trăm ngàn,
Hậuvân, tuổi bốn mốt;
HủyThánh mắc tội này,
Dotâm, miệng làm ác.
ĐứcPhật bảo các Tỳ-kheo:

“VịPhạm thiên đã nói bài kệ như vậy, đó là lời nói chânchánh, được Đức Phật ấn khả. Vì sao? Vì nay Ta là ĐấngNhư Lai, Chí Chân, Đẳng Chánh Giác, cũng nói ý nghĩa như vậy:

Phàmcon người ở đời,
Búarìu từ cửa miệng;
Sởdĩ giết chết mình,
Làdo lời nói độc.
Ngườiđáng chê thì khen,
Ngườiđáng khen thì chê;
Miệnglàm theo nghiệp ác.
Thânphải chịu tội ấy.
Mánhlới cướp của cải,
Tộiấy cũng còn nhẹ;
Nếuhủy báng Thánh hiền,
Thìtội ấy rất nặng.
Vôvân, tuổi trăm ngàn,
Hậuvân, tuổi bốn mốt;
HủyThánh mắc tội này,
Dotâm, miệng làm ác”.
ĐứcPhật bảo các Tỳ-kheo:

“Vềphía nNam cõi Diêm-phù-đề, trong núi Đại kim cương có cungđiện của vua Diêm-la, chỗ vua cai trị ngang dọc sáu ngàndo-tuần. Thành này có bảy lớp, với bảy lớp lan can, bảylớp lưới, bảy lớp hàng cây và vô số các loài chim cùngnhau ca hót líu lo, cũng lại như vậy. Tại chỗ vua Diêm-lacai trị, ngày đêm ba thời đều có vạc đồng lớn, tự nhiênxuất hiện trước mặt. Nếu vạc đồng đã xuất hiện ởtrong cung thì nhà vua cảm thấy sợ hãi, liền bỏ ra ngoàicung; nếu vạc đồng xuất hiện ngoài cung thì vua cảm thấysợ hãi, liền bỏ vào trong cung. Có ngục tốt to lớn bắtvua Diêm-la nằm trên bàn sắt nóng, dùng móc sắt cạy miệngcho mở ra rồi rót nước đồng sôi vào, làm cháy bỏng môi,lưỡi từ cổ đến bụng, thông suốt xuống dưới, khôngchỗ nào không chín nhừ. Sau khi chịu tội xong, nhà vua cùngthể nữ vui đùa. Các vị đại thần ở đây lại cũng cùnghưởng phúc báo như vậy.”

ĐứcPhật bảo các Tỳ-kheo:

“Cóba vị sứ giả. Những gì là ba? Một là già, hai là bệnh,ba là chết. Nếu có chúng sanh nào thân làm ác, miệng nóilời ác, ý nghĩ điều ác, thì sau khi qua đời bị đọa vàođịa ngục. Lúc này, ngục tốt dẫn tội nhân đến chỗ vuaDiêm-la. Đến nơi rồi, thưa rằng: Đây là người Thiên sứcho đòi. Vậy xin Đại vương hỏi cung hắn. Vua Diêm-la hỏingười bị tội: Ngươi không thấy sứ giả thứ nhất sao?Người bị tội đáp: Tôi không thấy. Vua Diêm-la nói tiếp:Khi nhà ngươi còn ở trong loài người, có thấy người nàogià nua, đầu bạc, răng rụng, mắt lờ, da thịt nhăn nheo,lưng còm chống gậy, rên rỉ mà đi, hay thân thể run rẩy,vì khí lực hao mòn; ngươi có thấy người này không? Ngườibị tội đáp: Có thấy. Vua Diêm-la nói tiếp: Tại sao ngươikhông tự nghĩ rằng mình cũng sẽ như vậy? Người kia đáp:Vì lúc đó tôi buông lung, không tự hay biết được. Vua Diêm-lanói: Ngươi buông lung không tu tập thân, miệng và ý, bỏ ácmà làm lành. Nay Ta sẽ cho ngươi biết cái khổ của sự buônglung. Vua lại nói tiếp: Nay ngươi phải chịu tội, không phảilà lỗi của cha mẹ, không phải là lỗi của anh em, cũng khôngphải là lỗi của Thiên đế, cũng không phải là lỗi củatổ tiên, cũng không phải là lỗi của hàng tri thức, đầytớ, sứ giả; cũng không phải là lỗi của Sa-môn, Bà-la-môn.Chính ngươi làm ác, nên chính ngươi phải chịu tội.

“Bấygiờ, vua Diêm-la cho hỏi tội nhân về vị Thiên sứ thứ nhấtxong, lại hỏi về Thiên sứ thứ hai: Thế nào, nhà ngươicó thấy vị Thiên sứ thứ hai không? Đáp rằng: Không thấy.Vua lại hỏi: Khi nhà ngươi còn ở trong loài người, ngươicó thấy kẻ bị bệnh tật, khốn đốn, nằm lăn lóc trêngiường, thân thể lăn lộn trên phẩn dãi hôi thối, khôngthể đứng dậy được; cần phải có người đút cơm cho;đau nhức từng lóng xương, nước mắt chảy, rên rỉ, khôngthể nói năng được; ngươi có thấy người như thế chăng?Tội nhân đáp: Có thấy. Vua Diêm-la nói tiếp: Tại sao nhàngươi không tự nghĩ: rồi đây ta cũng sẽ bị tai hoạn nhưvậy? Tội nhân đáp: Vì khi ấy buông lung tôi không tự haybiết được. Vua Diêm-la nói tiếp: Vì chính ngươi buông lung,nên không thể tu tập thân, miệng và ý, không bỏ việc ácmà làm điều lành. Nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cáikhổ của sự buông lung. Vua lại nói: Nay ngươi phải chịutội, không phải là lỗi của cha mẹ, không phải là lỗicủa anh em, cũng không phải là lỗi của Thiên đế, cũng khôngphải là lỗi của tổ tiên, cũng không phải là lỗi củahàng tri thức, đầy tớ, sứ giả, cũng không phải là lỗicủa Sa-môn, Bà-la-môn. Chính ngươi làm ác, nên chính ngươiphải chịu tội.

“Khivua Diêm-la hỏi người bị tội về Thiên sứ thứ hai xong,bấy giờ lại hỏi về Thiên sứ thứ ba: Thế nào, nhà ngươikhông thấy vị Thiên sứ thứ ba chứ? Đáp: Không thấy. VuaDiêm-la hỏi tiếp: Khi còn làm người, ngươi có thấy ngườichết, thân hư hoại, mạng chung, các giác quan đều bị diệthẳn, thân thể ngay đơ cũng như cây khô, vứt bỏ ngoài gòmả để cho cầm thú ăn thịt, hoặc để trong quan tài, hoặcdùng lửa thiêu đốt chăng? Tội nhân đáp: Có thấy. Vua Diêm-lanói tiếp: Tại sao nhà ngươi không tự nghĩ: rồi đây ta cũngsẽ bị chết như người đó không khác gì? Người bị tộiđáp: Vì khi ấy buông lung tôi không tự hay biết được. VuaDiêm-la nói tiếp: Vì chính ngươi buông lung, nên không thểtu tập thân, miệng và ý, không cải đổi việc ác mà thựchành điều thiện. Nay ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cáikhổ của sự buông lung. Vua lại nói: Nay ngươi phải chịutội, không phải là lỗi của cha mẹ, không phải là lỗicủa anh em, cũng không phải là lỗi của Thiên đế, cũng khôngphải là lỗi của tổ tiên, cũng không phải là lỗi củahàng tri thức, đầy tớ, sứ giả, cũng không phải là lỗicủa Sa-môn, Bà-la-môn. Chính ngươi làm ác, nên chính ngươiphải chịu tội. Bấy giờ, vua Diêm-la hỏi về Thiên sứ thứba xong, bèn giao lại cho ngục tốt. Khi đó ngục tốt liềndẫn đến địa ngục lớn. Địa ngục lớn này ngang dọcmột trăm do-tuần, sâu một trăm do-tuần.”

Bấygiờ Đức Thế Tôn liền nói bài kệ:

Bốnhướng có bốn cửa,
Ngõngách đều như nhau;
Dùngsắt làm tường ngục,
Trênche võng lưới sắt;
Dùngsắt làm nền ngục,
Tựnhiên lửa bốc cháy;
Ngangdọc trăm do-tuần,
Đứngyên không lay động.
Lửađen phừng phực cháy,
Dữdội khó mà nhìn;
Cómười sáu ngục nhỏ,
Lửacháy do ác hạnh.
ĐứcPhật bảo các Tỳ-kheo:

“Khiấy vua Diêm-la tự nghĩ: Cchúng sanh ở thế gian, vì mê lầmkhông ý thức, nên thân làm ác, miệng nói lời ác, ý nghĩđiều ác. Do đó sau khi lâm chung, ít có ai không chịu khổnày. Nếu như những chúng sanh ở thế gian, sửa đổi điềuác, sửa thân, miệng, ý để thực hành theo điều lành, thìsau khi lâm chung sẽ được an vui như hàng chư Thiên vậy. Saukhi ta lâm chung được sinh vào trong cõi người, nếu gặp đượcĐức Như Lai, thì sẽ ở trong Chánh pháp, cạo bỏ râu tóc,mặc ba pháp y, xuất gia tu đạo, đem lòng tin trong sạch đểtu hành Phạm hạnh thanh tịnh. Những điều cần làm đã làmxong, đã đoạn trừ sanh tử, tự mình tác chứng ngay tronghiện tại, không còn tái sinh.”

Bấygiờ, Đức Thế Tôn đọc bài kệ:

Tuylà thấy Thiên sứ,
Nhưngvẫn còn buông lung;
Ngườiấy thường âu lo,
Sanhvào nơi ti tiện.
Nếungười có trí tuệ,
Khigặp thấy Thiên sứ,
Gầngũi pháp Hiền thánh,
Màkhông còn buông lung.
Thấythụ sinh mà sợ,
Dosanh, già, bệnh, chết.
Khôngthụ sinh, giải thoát,
Hếtsanh, già, bệnh, chết.
Ngườiđó được an ổn.
Hiệntại chứng vô vi,
Đãvượt qua lo sợ,
Chắcchắn nhập Niết-bàn.
Gửi ý kiến của bạn
Tắt
Telex
VNI
Tên của bạn
Email của bạn
facebook youtube google-plus linkedin twitter blog
Nguyện đem công đức này, trang nghiêm Phật Tịnh Độ, trên đền bốn ơn nặng, dưới cứu khổ ba đường,
nếu có người thấy nghe, đều phát lòng Bồ Đề, hết một báo thân này, sinh qua cõi Cực Lạc.

May the Merit and virtue,accrued from this work, adorn the Buddhas pureland,
Repay the four great kindnesses above, andrelieve the suffering of those on the three paths below,
may those who see or hear of these efforts generates Bodhi Mind, spend their lives devoted to the Buddha Dharma,
the Land of Ultimate Bliss.

Quang Duc Buddhist Welfare Association of Victoria
Tu Viện Quảng Đức | Quang Duc Monastery
Most Venerable Thich Tam Phuong | Senior Venerable Thich Nguyen Tang
Address: Quang Duc Monastery, 105 Lynch Road, Fawkner, Vic.3060 Australia
Tel: 61.03.9357 3544 ; Fax: 61.03.9357 3600
Website: http://www.quangduc.com
http://www.tuvienquangduc.com.au (old)
Xin gửi Xin gửi bài mới và ý kiến đóng góp đến Ban Biên Tập qua địa chỉ:
quangduc@quangduc.com