- Phẩm Thứ Nhất: Thần Thông Trên Cung Trời Ðao Lợi
- Phẩm Thứ Hai: Phân Thân Tập Hội
- Phẩm Thứ Ba: Quán Chúng Sanh Nghiệp Duyên
- Phẩm Thứ Tư: Nghiệp Cảm Của Chúng Sanh
- Phẩm Thứ Năm: Danh Hiệu Của Ðịa Ngục
- Phẩm Thứ Sáu: Như Lai Tán Thán
- Phẩm Thứ Bảy: Lợi Ích Cả Kẻ Còn Người Mất
- Phẩm Thứ Tám: Các Vua Diêm La Khen Ngợi
- Phẩm Thứ Chín: Xưng Danh Hiệu Chư Phật
- Phẩm Thứ Mười: So Sánh Nhơn Duyên Công Ðức Của Sự Bố Thí
- Phẩm Thứ Mười Một: Ðịa Thần Hộ Pháp
- Phẩm Thứ Mười Hai: Thấy Nghe Ðược Lợi Ích
- Phẩm Thứ Mười Ba: Dặn Dò Cứu Ðộ Nhơn Thiên
Hán Dịch: Tam Tạng Pháp Sư Pháp Ðăng
Việt Dịch: HT Thích Trí Tịnh
QUYỂN THƯỢNG
PhẩmThứ Ba: Quán Chúng Sanh Nghiệp Duyên
1) Phật Mẫu Thưa Hỏi- Lúc đó, đức Phật-Mẫu là bà Ma-Gia Phu-Nhơn chắp taycung kính mà hỏi Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát: 'Thánh-giả! Chúng sanh trong cõiDiêm-Phù-Ðề tạo nghiệp sai khác, cảm thọ quả báo ra thế nào?'.
Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát đáp rằng: 'Trong nghìn muônthế giới cho đến quốc độ, hoặc nơi thời có địa ngục, nơi thời không có địangục, hoặc nơi thời có hàng nữ nhơn, nơi thời không có hàng nữ nhơn, hoặc nơicó Phật Pháp, nơi không có Phật Pháp, nhẫn đến bực Thanh Văn và Bích ChiPhật, v.v...Cũng sai khác như thế, chớ chẳng phải riêng tội báo nơi địa ngục sai khác thôiđâu!'.
Bà Ma-Gia Phu-Nhơn lại bạch cùng Bồ Tát rằng:'Tôi muốn nghe tội báo trong cõi Diêm Phù Ðề chiêu cảm lấy ác đạo'.
Ngài Ðịa-Tạng đáp rằng: 'Thánh-Mẫu! Trông mongngài lóng nghe nhận lấy, tôi sẽ lược nói việc đó'.
Thánh-Mẫu bạch rằng: 'Xin Thánh-Giả nói cho'.
2) Bồ Tát Lược Thuật- Bây giờ, Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát thưa Thánh-Mẫu rằng:'Danh hiệu của những tội báo trong cõi Nam-Diêm-Phù-Ðề như dưới đây:
- Như có chúng sanh chẳng hiếu thảo với cha mẹ,cho đến giết hại cha mẹ, kẻ đó phải đọa vào Vô-Gián địa ngục mãi đến nghìn muônức kiếp không lúc nào mong ra khỏi được.
Như có chúng sanh nào có lòng ác, làm thân Phậtbị thương chảy máu, khinh chê ngôi Tam-Bảo, chẳng kính Kinh-điển, cũng phải đọavào Vô-Gián địa ngục, trong nghìn muôn ức kiếp không khi nào ra khỏi được.
Hoặc có chúng sanh xâm tổn của thường trụ, ôphạm Tăng, Ni, hoặc tứ tình làm sự dâm loạn trong chốn chùa chiền, hoặc giếthoặc hại ... Những chúng sanh đó phải đọa vào Vô-Gián địa ngục, trong nghìnmuôn ức kiếp không lúc nào mong ra khỏi được.
Như có chúng sanh giả làm thầy Sa-Môn kỳ thậttâm chẳng phải Sa-Môn, lạm dụng của thường trụ, trái phạm giới luật, gạtgẫmhàng bạch y, tạo nhiều điều tội ác. Hạng người như thế phải đọa vào Vô-Gián địangục, trong nghìn muôn ức kiếp không lúc nào mong ra khỏi được.
- Hoặc có chúng sanh trộm cắp những tài vật lúagạo, đồ ăn uống y-phục, v.v... của thường trụ, cho đến không cho mà lấy mộtvật, kẻ đó phải đọa vào Vô-Gián địa ngục trong nghìn muôn ức kiếp không lúc nàomong ra khỏi được.
Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát thưa rằng: 'Thánh-Mẫu! Nếucó chúng sanh nào phạm những tội như trên đó thời phải đọa vào địa ngục ngũVô-Gián, cầu tạm ngừng sự đau khổ chừng khoảng một niệm cũng không được'.
Bà Ma-Gia Phu-Nhơn lại bạch cùng Ðịa-Tạng BồTát: 'Thế nào là Vô-Gián địa ngục?'.
Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát thưa rằng: 'Thánh Mẫu! Baonhiêu địa ngục ở trong núi Thiết Vi, lớn có 18 chỗ, thứ kế đó 500 chỗ danh hiệuđều riêng khác nhau, thứ kế lại có nghìn trăm danh hiệu cũng đều riêng khácnhau.
Nói về địa ngục Vô Gián đó, giáp vòng ngục thànhhơn tám muôn dặm, thành đó thuần bằng sắt cao đến một muôn dặm. Lửa cháytrênthành không có chỗ nào hở trống. Trong ngục thành đó có các nhà ngục liên tiếpnhau đều có danh hiệu sai khác.
Riêng có một sở ngục tên là Vô Gián. Ngục nàychâu vi một muôn tám nghìn dặm, tường ngục cao một nghìn dặm, toàn bằng sắt cả.Lửa cháy hực hở suốt trên suốt dưới. Trên tường ngục rắn sắt, chó sắt, phun lửađuổi nhau chạy bên này sang bên kia.
Trong ngục có giường rộng khắp muôn dặm. Mộtngười thọ tội thời tự thấy thân mình nằm đầy chật cả giường, đến nghìn muônngười thọ tội cũng đều tự thấy thân của mình nằm chật cả trên giường. Ðólà dovì những tội nghiệp đã tạo ra nó cảm vời như thế.
Lại những người tội chịu đủ sự khổ sở: trămnghìn quỉ Dạ-Xoa cùng với loài ác quỉ, răng nanh bén nhọn dường gươm, cặp mắtchói sáng như chớp nhoáng, móng tay cứng như đồng, móc ruột bằm chặt.
Lại có quỉ Dạ-Xoa khác cầm chỉa lớn bằng sắt đâmvào mình người tội, hoặc đâm trúng miệng mũi, hoặc đâm trúng bụng lưng... rồidồi lên trên không, lấy chỉa hứng lấy để lại trên giường. Lại có diều hâu bằngsắt mổ mắt người tội.
Lại có rắn sắt cắn đầu người tội. Nơi lóng đốtkhắp trong thân thể đều lấy đinh dài đóng xuống giường, kéo lưỡi ra rồi cầy bừatrên đó, lôi kéo người tội, nước đồng đổ vào miệng, dây sắt nóng đỏ quấnlấythân người tội, một ngày một đêm, muôn lần chết muôn lần sống lại. Do vìtộinghiệp mà cảm lấy như thế, trải qua ức kiếp, không lúc nào ra khỏi được.
Lúc thế giới này hư hoại thời sanh nhờ qua địangục ở thế giới khác. Lúc thế giới khác đó hư hoại thời lại sanh vào cõikhácnữa. Lúc cõi khác đó hư hoại thời cũng xoay vần sanh vào cõi khác. Ðến khi thếgiới này thành xong thời sanh trở về thế giới này. Những sự tội báo trong ngục VôGián như thế đó.
Lại địa ngục đó do có năm điều nghiệp cảm, nênkêu là Vô Gián. Năm điều đó là những gì?
1) Tội nhơn trong đó chịu khổ ngày lẫn đêm, chođến trải qua số kiếp không lúc nào ngừng ngớt, nên gọi là Vô Gián.
2) Một người tội thân đầy chật cả địa ngục,nhiều người tội mỗi thân cũng đều chật đầy cả địa ngục, nên gọi là Vô Gián.
3) Những khí cụ để hành hình tội nhơn như: chỉaba, gậy, diều hâu, rắn, sói, chó, cối giã, cối xay, cưa, đục, dao mác, chảo dầusôi, lưới sắt, dây sắt, lừa sắt, ngựa sắt, da sống niền dầu nước sắt nóng rướithân, đói thời ăn hoàn sắt nóng, khát thời uống nước sắt sôi. Từ năm trọn kiếp,đến vô số kiếp những sự khổ sở nối nhau luôn không một giây ngừng ngớt nên gọilà Vô Gián.
4) Không luận là trai hay gái, Mường, Mán, Mọirợ, già trẻ, sang hèn, hoặc là Rồng, là Trời, hoặc là Thần, là Quỉ, hễ gây tộiác theo đó mà cảm lấy, tất cả đều đồng chịu khổ nên gọi là Vô Gián.
5) Nếu người nào bị đọa vào địa ngục đó, thời từkhi mới vào cho đến trăm nghìn kiếp mỗi một ngày đêm muôn lần chết, muônlầnsống lại, muốn cầu tạm ngừng chừng một khoảng niệm cũng không đặng, trừ khi tộinghiệp tiêu hết mới đặng thọ sanh. Do vì lẽ liên miên mãi nên gọi là Vô Gián.
Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát thưa Thánh Mẫu rằng: 'Nóisơ lược về địa ngục Vô-Gián như thế. Nếu nói rộng ra thời tên của những khí cụđể hành tội cùng những sự thống khổ trong địa ngục đó, dầu đến suốt một kiếpcũng không thể nào nói cho hết được.'
Bà Ma-Gia Phu Nhơn nghe Ngài Ðịa-Tạng Bồ Tát nóixong, không xiết lo rầu. Bà chắp tay đảnh lễ Bồ Tát mà lui ra.