- Cảm Tạ (Lễ Tang HT Thích Đồng Chơn)
- Hình ảnh Lễ nhập kim quan Hòa Thượng Thích Đồng Chơn
- Cung văn tưởng niệm HT Thích Đồng Chơn viên tịch
- Ban Tổ chức Tang lễ Hoà thượng Thích Đồng Chơn
- Cảm niệm Ân sư
- Dáng Hình Danh Tăng.
- Kính Niệm Hòa Thượng Thích Đồng Chơn
- Khóc Tiễn Thầy
- Cảm niệm của cựu Tăng Ni sinh khóa 3 Trường TCPH Bình Định
- Kính đảnh lễ Giác linh Hòa thượng thượng Đồng hạ Chơn!
- Điếu văn tưởng niệm Hòa thượng THÍCH ĐỒNG CHƠN
- Cảm niệm Hòa thượng Đồng Chơn
- Lời cảm tạ của đại diện Ban tổ chức Tang lễ HT. THÍCH ĐỒNG CHƠN
- Cung tống kim quan Hòa thượng Thích Đồng Chơn nhập bảo tháp trong khuôn viên chùa Bình An, TP. Quy Nhơn, Bình Định.
- Thư Mời gởi bài viết, tài liệu cho Kỷ Yếu Tưởng Niệm Hòa Thượng Thích Đồng Chơn
- Thơ điếu: Kính Lạy Thầy
- Lời tưởng niệm của Trường TCPH Nguyên Thiều, Bình Định
- Lời tưởng niệm Giác Linh HT Thích Đồng Chơn của BTS GHPGVN tỉnh Bình Định
- Đệ nhất đọc sách Phật – Hòa thượng THÍCH ĐỒNG CHƠN
- Cảm Nhập Tháp (thơ)
- Đêm Hoài Niệm
- Hoài Niệm Tôn Sư (bài của đệ tử Thích Giác Hiệp viết về Sư Phụ, HT Thích Đồng Chơn)
- Tấm gương tu học của bậc Thầy khả kính
- Điếu Văn Của Ban Trị Sự GHPGVN TP Quy Nhơn Tại Lễ Tang Hòa thượng Thích Đồng Chơn Chứng minh BTS GHPGVN TP. Quy Nhơn Viện chủ chùa Bình An – Quy Nhơn
- Tri ân Hòa thượng chứng minh
- Đảnh Lễ Giác Linh Thầy (HT Thích Đồng Chơn)
- Thơ: Lạy Thầy
- Thơ: Nhớ Thầy
- Kỷ Niệm Bên Thầy
- Tâm Nguyện Bao La (Kính dâng Giác Linh HT Thích Đồng Chơn)
- Tiễn Biệt Sư Ông
- Ký Ức Về Thầy (kính dâng Giác Linh HT Thích Đồng Chơn)
- Thầy vẫn bên con trên những nẻo đường
- Thầy đi…ai người răn nhắc?
- Có Thầy trong cảnh vật quanh con
- Đôi dòng hồi tưởng về Thầy
- Bình An Tự Viện Chủ Tán
- Niệm Ân Hòa thượng Viện chủ chùa Bình An, một thành viên của môn phái Chúc Thánh tại Bình Định
- Bóng Hạc Về Tây (Thành kính tưởng niệm HT Thích Đồng Chơn)
- Năm Tháng Có Đợi Chờ ?
- Tấm Gương Sáng Ngời
- Con Đã Thấy Pháp
- Ngài Bình An đã bình an
- Tấm hình lưu dấu kỷ niệm Lễ Phát Thưởng cuối năm 1970 tại Phật Học Viện Phước Huệ, Tổ Đình Thập Tháp, Bình Định
- Kính Lễ Bậc Thầy Giới Luật
- Tiễn Biệt Thầy
- Tịnh giới trang nghiêm, thiện nhập Phật tuệ
- Điện Thư Phân Ưu của Tu Viện Quảng Đức, Úc Châu
- Những Lời Mộc Mạc Của Thầy
- THẦY…! Trong Ký ức của con
- Pháp Lữ Tình Huynh Đệ
Có lời dạy an nhiên nghe riết thành quen, đến khi Thầy đi con mới ngộ ra bài học lớn.
Ngày còn ở quê, cứ lâu lâu con ghé thăm Thầy. Hồi đó sân vườn còn thấp so với bậc thềm, tam cấp hai bên hông chùa chưa kéo dài suốt như bây giờ, con leo lên bậc thềm cao đứng trước bậc cửa chắp tay, khom người tập tành:
– A Di Đà Phật, Thưa Thầy có khỏe không?
Thầy cười hiền hậu bảo:
– Chết cho rồi.
Rồi cười thành tiếng, ân cần:
– Rót nước uống đi con.
Trăm lần như một.
Trăm lần như một, con nhận được một tình thương gần gũi rất đặc biệt từ Thầy. Trăm lần như một, nhưng cứ lần hồi vô tâm quá lâu để năm tháng trôi qua cho đến khi thảng thốt nhận ra pháp thậm thâm tâm truyền thì Thầy đã không còn trụ thế.
Ngày nhận được tin Thầy đi, hốt nhiên con nghĩ về Sự chết, lời Thầy sầm sập đổ xuống tâm con. Nhớ về lời Thầy dạy, khởi ngộ về cái chết thì Thầy đã muôn trùng để con loay hoay giữa lý và sự, giữa thể và chất, giữa hữu và vô … mà không biết nương tựa vào đâu.
Hốt hoảng với sự ra đi của Thầy con niệm soi về sự chết trong tâm. Hóa ra lâu nay những gì con biết về sự chết và nói ra rả về nó để chứng tỏ mình, trong phút chốc chỉ đong đầy vẻn vẹn nụ cười vi tiếu. Con đã thở vào một hơi dài hơn mấy chục năm để mới thở ra hiểu được sự sâu thẳm trong lời Thầy truyền cho con, ngay trong khoảnh khắc nhận được tin Thầy viên tịch.
Quá nửa cuộc đời bạt gió, bon chen thế sự con chỉ luôn nghĩ về cõi sống, lao theo kiếp sống mong thỏa chí tang bồng, cho thỏa lòng háo thắng. Rốt cục chỉ là trơ trọi giữa khoảng không, tâm úp mở thấp cao, lôi thôi nhếch nhác thế nào là vui là khổ. Muốn nghe lời Thầy về lại chùa xưa tác nghiệp chăn trâu, nhưng nghiệp cõi nhân gian tựa hồ thiên xích lãng, hai chữ Bình An giờ ai dạy cho con. Bình an còn, nhưng giờ nương tựa vào đâu để được Bình an.
Ngày xưa – con thường nói như vậy, để nhớ về một quãng đời hữu duyên được sống gần Thầy. Ngày xưa Chùa mình nghèo lắm, gạo ăn chẳng lúc nào giáp hạt, thức ăn rau muối thường ngày, tương chao đôi khi còn hiếm. Bên cạnh giếng có mấy cây Dừa cho trái, thi thoảng lấy cơm dừa khô già vùi vào khạp muối rồi đem ra nướng trên bếp củi, bếp rơm. Cái ăn đã khó mà việc xin phép lưu trú của các Thầy, các chú cũng gặp khó khăn. Thế nhưng sự học ở Chùa mình chưa bao giờ đứt đoạn. Việc học tập ở chùa như một dòng sông miệt mài chảy, cần mẫn chỉnh chu với nguồn khơi không dứt của Thầy.
Có những năm các Thầy các Chú tựu về học tập, sáng ra một nồi cháo lớn với muối mà cũng sạch nhẵn nồi. Chúng con vững tâm nương tựa vào Thầy nên cái khó và cái khổ chưa bao giờ làm tắt niềm vui của chúng con trong những giờ học tập, công phu với những đêm tối đen hay lung linh trăng sáng mà đường cước đường quyền sạt sạt trên nền đất sân chùa. Chúng con tuổi trẻ cũng lắm trò, nhưng Thầy vừa nghiêm lại vừa bao dung nên chúng con có thọ trách phạt cũng bằng tâm hoan hỉ, ký ân. Dưới cội Bồ đề chở che của Thầy, chúng con cứ hồn nhiên trưởng thành bằng sự thấm đẫm tinh thần cầu học để tu sửa mình, để tin và thấy đích đến của mình trên con đường tăm tắp xa.
Con nhớ những ngày chỉ có Thầy và con ở Chùa, Thầy dạy con cách thỉnh Đại hồng chung trên lầu chuông để pháp âm không bao giờ đứt quãng, mãi giữ yên bình trên một miền quê. Nhờ phước duyên ấy mà con biết giữ cho mình một cuộc sống thiện lương trước những hỉ nộ tham sân trong từng bước đi giữa cõi đời này.
Khi báo tin Cha con đi, Thầy bùi ngùi: “ Cha con là người chỉ cần nói là Thầy hiểu, và Thầy mới nói là cha con hiểu.” Con biết Thầy dành tình thương cho con đến mức nào.
Cha con đã dạy con thành người tử tế, phải biết sống thế nào cho phải Đạo, cho phải lẽ nên mỗi hành vi trong đời sống của con luôn có bóng Cha và lòng chưa bao giờ thôi khóc.
Thầy ơi! Thầy dạy cho con nghiệm thông về sự chết để con hiểu lẽ vô thường, biết lấy cái vô thường năng đoạn vô thường, thế mà tâm lệ con chắc chẳng thôi rưng rưng trong quãng vô thường còn lại khi nhớ đến Thầy .
Thầy ơi! ngày thầy đi con không về được để quỳ dâng nén hương thành tâm hành lễ. Nơi chốn xa, lòng rưng rưng con chỉ biết chắp tay hướng vào không trung đảnh lễ Thầy trong giờ phút Nhật – Nguyệt chẳng còn phân chia.
Hữu duyên hạnh ngộ lời dạy của Thầy mãi miết bao nhiêu năm, đến khi nghe tin Thầy viên tịch con mới hốt nhiên ngộ ra. Trong Vô lượng Pháp con đã tìm được một Pháp tu tập là nhớ nghĩ về Thầy. Nhớ nghĩ về Thầy là nhớ nghĩ lời Thầy dạy, là nhớ nghĩ và sống theo đức hạnh tu tập của Thầy, như vậy cũng chính là đang tu theo Pháp Phật, là thấy Phật.
Phải chăng đây là dấu tích cho con tìm Thầy khi “chết cho rồi”, dầu con là đệ tử chưa làm lễ Quy y, chưa có Pháp danh; nhưng con biết niệm “ Nam mô A Di Đà Phật” như Thầy đã dạy.
Nam mô A Di Đà Phật.
Tháng 03 năm 2020
Kính Thầy
Con: Nguyễn Ngọc Hải