Năm Trăm Đệ Tử Tự Nói Về Bổn Khởi (Kiếp Trước)
Phần 2
Nguồn: Hán dịch: Tây Tấn, Tam Tạng Trúc Pháp Hộ
11. PHẨM DẠ DA (Danh văn- 26 bài kệ)
Xưa có một đạo nhân | Vào xóm làng khất thực |
Thếy người nữ bị chết | Sình xanh rất hôi thối |
Ngài kiết già phu tọa | Quán thấy sự vô thường |
Xét rõ toàn bất tịnh | Một lòng học định tâm |
Liền ngay trên chỗ ngồi | Có âm thanh tinh tế |
Nghe tiếng mà hãi hùng | Cũng từ một tâm khởi |
Thấy bụng tử thi vỡ | Hiện toàn đồ bất tịnh |
Các lỗ hổng chảy ra | Hôi thối không chịu nổi |
Thấy trường, vị, ngũ tạng | Tim gan đều tan nát |
Biết bao nhiêu là trùng | Quán xong tâm lại tịnh |
Xem thân chết bên ngoài | Quán soi lại thân mình |
Người vậy, ta nào khác? | Thấy thân vốn hư ngụy |
Từ Tam muội đứng dậy | Tu hành không giãi đãi |
Cũng không đi khất thực | Cũng không nghĩ uống ăn |
Nếu tôi vào xóm làng | Để đi xin thức ăn |
Tuy thấy sắc xinh đẹp | Thường quán thấy bất tịnh |
Xem các hình sắc kia | Như người chết không khác |
Thấy nó vốn bại hoại | Tất cả chẳng gì vui |
Tôi suy tư như vậy | Mà được lìa ái dục |
Phụng thờ bốn phạm hạnh | Xét kỹ không coi thường |
Ở đó, sau mạng chung | Liền được sanh Phạm- thiên |
Ở Phạm Thiên mạng chung | Sanh xuống Ba-la-nại |
Nhà trưởng giả quyền thế | Làm con trưởng giả ấy |
Ai thấy cũng kính mến | Chánh thọ, độ vô cùng |
Suốt ngày thường tu hành | Buổi tối không ngủ nghĩ |
Thấy tất cả người nữ | Đều xem đồ hôi thối |
Kẻ gối trống nằm ngủ | Ca sĩ cầm không hầu |
Đồ kỷ nhạc ngổn ngang | Mộng tưởng, làm, nói, mơ |
Nơi đó, về suy nghĩ | Xưa vốn làm công đức |
Tưởng, thức chỗ bất tịnh | Đời trước đã trải qua |
Vừa quán thấy vậy rồi | Chí cầu ý vô dục |
Lúc đó bị bức bách | Nhân giả, tôi bỏ đi |
Liền từ sàng tọa dậy | Xuống điện trốn bỏ chạy |
Chư Thiên thương xót tôi | Cánh cửa tự mở ra |
Tôi liền ra khỏi thành | Đi đến bên giòng nước |
Xa trông bờ bên kia | Thấy Sa-môn tịch tịnh |
Lại thấy Đại Tịch Chí | Cất tiếng kêu thật lớn |
Bảo rằng tôi cùng khốn | Thần thông tôi xả dục |
Tiếng Thế Tôn thâm diệu | Vì tiếng tôi cay đắng |
Đồng tử đến chẳng sợ | Ở đó không cùng ách |
Tâm bỏ các khổ não | Liền vượt đến bờ kia |
Đi đến chỗ đại bi | Thế Tôn không ai bằng |
Tuyệt diệu, khó sánh kịp | Thí như người đói khát |
Lại hiểu biết nghĩa này | Liền hiểu biết nghĩa ấy |
Nhờ ngài thấy Đạo đế | Theo Phật cầu xuất gia |
Cù Đàm đại từ bi | Cho tôi làm Sa-môn |
Tức thời trong một đêm | Cho đến lúc sáng sớm |
Chấm dứt hết các lậu | Thanh lương được diệt độ |
Đó là đời trước tôi | Đã làm thiện hạnh này |
Nay là đời cuối cùng | Tôi được dấu cam lồ |
Như vậy Hiền Dạ Da | Tôn giả tử thần thông |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm xưa. |
12. PHẨM THI LỢI LA (20 bài kệ)
Xưa, thành Ba-la-nại | Phật Ca-diếp Nê Hoàn |
Vua Cơ Duy dựng tháp | To lớn bằng thất bảo |
Khi vua đang xâu tháp | Có tối đại Thái tử |
Lúc đó vì tôn Phật | Tôi xây tháp bậc nhất |
Bởi nhờ công đức này | Đời đời sanh chỗ nào |
Tại Thiên thượng, nhân gian | Thấy phước ấy rõ ràng |
Nơi nơi sanh ở đâu | Giàu có nhất trong nước |
Của cải nhiều vô cùng | Thường thích bố thí lớn |
Tôi suốt năm trăm năm | Huệ thí, không tham tiếc |
Cung cấp cho thường dân | Tịch Chí và Phạm Chí |
Nhờ việc làm Nhất giác (Giác ngộ) | Lìa ái dục vô lậu |
Tâm thanh tịnh hoan hỷ | Cúng dường năm trăm chúng |
Bởi nhờ công đức này | Tại đây đời cuối cùng |
Sanh họ Thích, thế lực | Đúng thời, miệng tuyên thuyết |
Trong nhà có của báu | Tiền tài và vật dụng |
Tôi đem cho tất cả | Cứu các nngười bần cùng |
Tôi cho không mệt mỏi | Cứu tế kẻ thấp hèn |
Tin làm lành, báo đáp | Huống chi hay bố thí |
Trong nhà nghe tôi nói | Buốn lo và hoảng hốt |
Bỏ chạy khắp tám phương | Nhũ mẫu cũng lánh mặt |
Mẹ tôi vì ân ái | Liền mới bảo tôi rằng: |
“Là Trời, người, quỷ thần” | Sao nói lời quái dị? |
Lúc đó tôi liền thưa: | “Con là người chẳng qủy |
Biết kiếp trước bố thí | Ưa thích thấy người cho” |
Khi mẹ nghe lời ấy | Vui mừng chẳng sợ hãi |
Bà hứa khuyến trợ tôi | Rộng tâm mà bố thí |
Trong nhà nhiều quyến thuộc | Mẹ bảo cúng dường tôi |
Được mọi người kính yêu | Ai thấy cũng hoan hỷ |
Lúc đó tôi mới sanh | Trong nhà liền hưng thạnh |
Nhờ vậy các Tịch Chí | Gọi tôi: Thi Lợi La |
Ở đó liền bố thí | Cấp dưỡng các người nghèo |
Khi gặp bậc Chánh Giác | Liền bỏ nhà học đạo |
Mới sanh nhà hưng thịnh | Chạm đất liền biết nói |
Cho nên gọi Thi Lợi | Tiếng tăm ai cũng biết |
Sanh ra chẳng tham lam | Cũng chẳng có sợ hãi |
Nhờ tín xuất gia học | Đủ tất cả thần thông |
Được quốc chủ khâm phục | Vị Đại thần, nhân dân |
Được cúng nhiều y thực | Sàng tọa, các an ổn |
Như vậy Thi Lợi La | Ở trong Tỳ-kheo Tăng |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc đời trước. |
13. PHẨM BẠT CÂU LÔ (Họ Cố- 12 bài kệ)
Xưa tôi từng bán thuốc | Ở nước Bàn Đầu Ma |
Ngay đời Phật Duy Vệ | Kính cá Tỳ-kheo Tăng |
Khi có người ốm đau | Đem thuốc trị lành bệnh |
Cung cấp các rê thuốc | Bố thí các Tỳ-kheo |
Một năm các chúng Tăng | Chẳng thiếu thốn vật gì |
Khi thí các Sa-môn | Cho một Ha Lê Lặc (Ha tử: tên một loại thuốc) |
Trong chín mươi mốt kiếp | Chưa từng vào đường ác |
Ở cõi trời hay người | Phước đó tự nhiên gặp |
Tạo phước đức chút xíu | Thọ phước đức vô cùng |
Cúng một Ha Lê Lặc | Mãi mãi sanh chỗ thiện |
Phước đức xưa sót lại | Nay được làm thân người |
Gặp được Bậc Chánh Giác | Đạo sư không ai bằng |
Chưa từng tự nhớ nghĩ | Quận, Huyện, chỗ thọ thí |
Nhân giả, tôi hai đêm | Chứng thông Tam Đạt Trí |
Thường mặc y thô xấu | Nhằm vá rất nhiếu lớp |
Bỏ nhà đi học đạo | Muốn ở chỗ an nhàn |
Thọ một trăm sáu mươi | Ở đó không dơ uế |
Chưa từng có tật bệnh | Sanh đâu cũng an lạc |
Phật thuyết pháp, khắp nơi | Thiểu dục, không ngủ nghĩ |
Xét bố thí thuốc ấy | Phước đức lớn như vậy |
Nay tôi đã nhớ rõ | Xưa gieo ít công đức |
Đã đạt quả chân thật | Vừa ý được an ổn |
Khi Hiền Bạt Câu Lô | Giữa chúng Tỳ-kheo Tăng |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm xưa. |
14. PHẨM MA HA TRỞ (Đại Trường- 12 bài kệ)
Xưa làm thợ thuộc da | Đời sống cũng an ổn |
Gặp lúc lúa thóc hiếm | Làm mềm da để thuộc |
Khi gặp nhiều da tốt | Nấu chín làm thật đẹp |
Lúc đó Sa-môn đến | Khất thực muốn xin ăn |
Tôi thấy liền hoan hỷ | Chia phần cơm cúng dường |
Vị Tịch Chí ăn xong | Liền bay lên hư không |
Thấy đạo nhân bay vút | Tức thì tôi chắp tay |
Cung kính Ngài khắp nơi | Ngài đi đâu cũng theo |
Tâm hoan hỷ, rộng lớn | Liền tự phát nguyện rằng: |
–Mong con được như vậy | Thường ở cùng tôn giả |
Như pháp đạo nhân này | Ngài đã được pháp thân |
Khiến thân con cũng vậy | Mau thành nghĩa chánh nguyện |
Chỗ thí không hình sắc | Khí chất cũng ô uế |
Không hương cũng không vị | Tôi đã thí như vậy |
Đã tạo chút ít đức | Được phước rất an lạc |
Ở cõi trời hay người | Phước đó tự nhiên gặp |
Nay là đời cuối cùng | Lại được làm thân người |
Gặp được Đẳng Chánh Giác | Đạo sư không ai bằng |
Tôi vốn đã cầu nguyện | Thấy Thế tôn, thượng nhân |
Bấy giờ đều như ý | Thanh lương được diệt độ |
Lúc ấy đều biết rõ | Xưa đã làm công đức |
Tất phải được thật quả | Vừa ý, được hoan hỷ |
Bậc Đại tôn như vậy | Tự nói việc làm xưa. |
15.PHẨM ƯU VI CA-DIẾP (8 bài kệ)
Đạo sư có hai người | Đồng loại đều anh em |
Thấy tháp Phật Ca-diếp | Hư nát và sụp đổ |
Tập hợp các khách buôn | Cùng nhau sửa lại tháp |
Lúc đó, hai anh em | Cùng nhau xây dựng tháp |
Nhờ công đức xưa này | Sanh cõi trờ rất lâu |
Lại sanh xuống nhân gian | Vào giòng họ thế tộc |
Chưa gặp Bậc Chánh Giác | Bỏ nhà học đạo khác |
Bên giòng sông Ni Liên | Tu lâu hạnh Bện tóc |
Thế Tôn không ai bằng | Xót thương bọn chúng con |
Ở bên giòn sông Hằng | Cảm động liền biến hóa |
Chúng con thấy biến hóa | Theo Phật xin xuống tóc |
Đại tôn thấy xót thương | Cho chúng con xuất gia |
Cúng dường Chùa Tháp Phật | Đến trước cúi đầu lạy |
Nhờ vậy bọn chúng tôi | Thanh lương mà diệt độ |
Ưu vi Ca-diếp tôn | Và Giang hà Ca-diếp |
Tại ao A-nậu-đạt | tự nói việc làm xưa. |
16. PHẨM CA DA (Tróc Thủ- 15 bài kệ)
Xưa làm người bán hương | Khi được hương đem bán |
Có một người đồng nữ | Đi đến chơ mua hương |
Dung mạo thật tuyệt đẹp | Thấy cô đến chỗ tôi |
Liền nắm tay đùa giỡn | Dục ý tuy đắm trước |
Thân cũng không xúc phạm | Tôi cũng không hội hiệp |
Chỉ nắm tay cô thôi | Vì giỡn con gái người |
Do vậy bị tội ác | Mạng chung đọa địa ngục |
Nay lại được thân người | Tay mặt tự nhiên khô |
Như vậy năm trăm đời | Sanh ở đâu cũng vậy |
Tay mặt thường teo tóp | Khổ đau rất bất tiện |
Nhân gỉa, nên nghĩ rằng: | Tạo tội tuy rất ít |
Bị tai ương vô cùng | Thiện, ác không lìa thân |
Gặp được Bậc Chánh Giác | Bỏ nhà làm Sa-môn |
Đã chứng A-la-hán | Thanh lương nhập Niết-bàn |
Nhân giả, tôi lúc đó | Có thần túc tự tại |
Hiện nay cánh tay mặt | Không lanh bằng tay trái |
Giả như có người nam | Thích phạm người nữ khác |
Mạng chung đọa địa ngục | Khổ đau rất khốc hại |
Không nên phạm sắc ngoài | Như vứt bỏ đống lửa |
Bậc trí người hiểu rõ | Luôn luôn viết dừng đủ |
Nếu thấy phụ nữ người | Phải quán thấy bất tịnh |
Tôi vào trong địa ngục | Chịu khổ não vô lượng |
Khi tôi phạm tội ấy | Tự cho không nói hết |
Phải lãnh lấy thật quả | Tội phước chẳng hề lìa |
Gặp được Bậc Chánh Giác | Đạo sư không ai bằng |
Đã được không chỗ chấp | Thanh lương được diệt độ |
Đây là đời cuối cùng | Đã được câu cam lồ |
Đã hết tất cả khổ | Thanh lương được diệt độ |
Ca Da Tôn như vậy | Ở trong Tỳ-kheo Tăng |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm xưa. |
17. PHẨM THỌ ĐỀ CÙ (37 bài kệ)
Phật Thế Tôn Duy Vệ | Thành nước Bàn Đầu Ma |
Có ông phú trưởng giả | Tên: A Năng Càn Na |
Các quyến thuộc của Phật | Sáu mươi hai trăm ngàn |
Thỉnh tôn Phật Duy Vệ | Và chúng, cúng ba tháng |
Chủ tôi Bàn Đầu Ma, | Tôi cúng Nhân-trung-tôn |
Ăn uống vật ngon lạ | Cúng dường đệ tử Phật |
Như cúng dường Đức Phật | Tại nước bàn Đầu Ma |
Lúc đó, thí cuối cùng | Vua Bàn đầu muốn dâng |
Cúng dường phạn thực ngon | Y phục và giường nằm |
Làm nhà thí vi diệu | Chính do vua tạo nên |
Dâng lên các tiện nghi | Sàng tọa đến trăm ngàn |
Cứ mỗi một Tỳ-kheo | Huệ thí, khiến vừa ý |
Quốc vương cuối cùng đó | Đã cúng dường như vậy |
Phụng sự các Thế Tôn | Thần thông bậc Đạo sư |
Lúc ấy thấy vua cúng | Giường nằm các tiện nghi |
Thí y phục ẩm thực | Sàng tọa đều đầy đủ |
Khi Chư Thiên-trung-tôn | Đế thích đến bên tôi |
Thiên Đế Thích bảo tôi: | –Ta là bạn của ngươi |
Tức thời biến nhà thí | Khả ý, như cõi trời |
Đặt bày tòa cõi trời | Cúng ẩm thực cõi trời |
Khi ấy Phật Thế Tôn | Duy Vệ không ai bằng |
Thỉnh cúng tròn một tháng | Tôn nhân và đệ tử |
Tôi lấy ẩm thực trời | Cúng dường cho đạo sư |
Dâng cúng y phục trời | Đại nhân và đệ tử |
Do nhờ công đức ấy | Thọ ân thật vô cùng |
Suốt chín mươi mốt kiếp | Chưa từng rơi ác đạo |
Thấy rõ phước đã làm | Thiên thượng và nhân gian |
Tôi phụng thờ Đại Thánh | Phật Duy Vệ tôn qúy. |
Nay là đời cuối cùng | Sanh thành La-duyệt-kỳ |
Trong cung Vua Bình Sa | Nhà giàu, của vô lượng |
Được quốc Vương Bình Sa | Tất cả người ái kính |
Mọi người thất cung phụng | Các thần và nhân dân |
Tôi ở trời ca hát | Đời bây giờ tự vui |
Sanh ra được thân người | Tự vui kỷ nhạc trời |
Bấy giờ Phật Đại Trí | Đạo sư không ai bằng |
Đi đến La-duyệt-kỳ | Đạo sư ban lòng thương |
Tôi nghe Đại Trí tuệ | Phật đến thành Vương xá |
Tâm vui mừng nhảy nhót | Đến Thế Tôn nhân từ |
Xa thấy hào quang Ngài | Chiếu sáng khắp tất cả |
Tôi liền bước xuống xe | Đi bộ đến chỗ Phật |
Vui mừng tôi đến trước | Cúi lạy chân tối thắng |
Khi lạy Như Lai xong | Liền ngồi qua một bên |
Tôi mãi nghĩ Chánh-Hùng | Nay mới thấy Đại Nhân |
Đạo sư, bậc chiếu sáng | Hàng phục lưới của Ma |
Thế Tôn, bậc vô thượng | Tức thì thương xót tôi |
Giải nói pháp Tứ Đế | Như điều Ngài giảng nói |
Ngài bảo: “Chớ buồn lo” | Thế Tôn nói như vậy |
Đại Thông muốn xuân gia | Mong được thọ Đại giới |
Tức thì Đại trí huệ | Đức Phật không ai bằng |
Nói rằng: Tỳ-kheo đến | Cụ Túc thành Sa-môn |
Nhờ vậy chẳng buông lung | Vững tinh tấn, định ý |
Đã gặp chỗ cam lồ | Được vô vi không động |
Được thấy Bậc Chánh Giác | Đạo sư không ai bằng |
Do thành A-la-hán | Thanh lương mà diệt độ |
Nhân giả, tôi nhớ lại | Thân vốn đã làm ác |
Đều phải lãnh thật quả | Vừa ý, vui, an ổn |
Rộng Hành được chu toàn | Lìa Sanh, Lão, Bệnh, Tử |
Thoát tất cả khổ não | Ưu sầu và khóc lóc |
Như vậy, thọ Đề Tôn | Ở trong chúng Tỳ-kheo |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm trước. |
18. PHẨM LẠI TRA HÒA LA (26 bài kệ)
Có Vua Tu-duy-ni | Nhà vua có một người con |
Tên: Lại-tra-bạt-đàn | Là con út của vua |
Phật Ca-diếp tốt đẹp | Xây dựng chùa tháp lớn |
Muốn hộ ý Vua cha | Mới tạo lập cột chùa |
Tâm vui mừng nhảy nhót | Kiến lập vòng tròn tháp |
Tôi nguyện làm Sa-môn | Cùng hội Bậc Chánh giác |
Bởi nhờ công đức này | Đời đời sanh ở đâu |
Hoặc cõi trời, hay người | Tự nhiên được đức ấy |
Nay lần sanh cuối cùng | Tại nước Đầu-lâu-tra |
Sanh vào nhà tôn giả | Chỉ một người con gái |
Tất cả đều mến yêu | Như vậy vua Câu Liệp |
Là bà con nhà tôi | Quốc thổ cũng như vậy |
Đoan chánh đẹp vô cùng | Sắc mặt rất vui vẻ |
Vui chơi trong kiếp người | Thọ hưởng tất cả dục |
Hết lòng kính Thế Tôn | Đi đến Đầu-lâu-tra |
Tôi thấy tâm hoan hỷ | Liền xin làm Sa-môn |
Công đức xưa tạo nên | Biến hóa khó so sánh |
Từ bi, xót thương tôi | Miệng Ngài nói lời rằng: |
“Chánh giáo của Chư Phật | Cha mẹ không cho phép |
Không được làm Sa-môn” | Tộc tánh tử, tự biết |
Liền trở về nhà mình | Đến trước thưa cha mẹ: |
“Xin xha mẹ cho con | xuất gia làm Sa-môn” |
Cha mẹ nghe tôi nói | Ưu sầu không kể xiết: |
“Con tuy có mạng chung | Còn không muốn xa lìa |
Lúc ấy tôi không ăn | Một lòng, không ưa thích |
Chí mong pháp thanh bạch | Muốn cầu làm Sa-môn |
Lúc ấy tôi không ăn | Nằm dài trên mặt đất |
Nếu không cho phép tôi | Thề chết ở nơi ấy |
Sáu ngày không ăn uống | Một lòng chỉ buồn lo |
Chí mong pháp thanh bạch | Muốn cầu làm Sa-môn |
Lúc bạn hữu tri thức | Nói cha mẹ tôi rằng: |
–Lành thay, thuận theo ý | Dùng thân chết làm gì? |
Nếu vui lòng cho đi | Làm Sa-môn vẫn sống |
Người sống có thể gặp | Chết rồi sau gặp được? |
Thời cha mẹ tri thức | Đồng buông tiếng bi ai |
“Nếu cho làm Sa-môn | Về thăm nhà mới được” |
Thì bạn hữu tri thức | Liền đến bảo chàng rằng: |
“Cha mẹ anh đã cho | Sáng mai làm Sa-môn |
Hai bác đồng giao ước: | Nếu anh làm Sa-môn |
Thỉnh thoảng vể thăm nhà | Mới chịu cho xuất gia” |
Anh nghe nói: Lành thay! | Tự bồi dưỡng sức khỏe |
Đi đến chỗ Thế Tôn | Tới trước bạch Đức Phật |
“Cha mẹ đã cho phép | Thọ giáo pháp của Phật” |
Thế Tôn cạo tóc tôi, | Cho tôi làm Sa-môn |
Nhờ cúng vòng tháp tròn | Được an ổn khoái lạc |
Ở cõi trời hay người | Công đức tự nhiên được |
Phật thấy khắp, bảo tôi | “Thích nhàn cư bậc nhất” |
Đã chứng A-la-hán | Thanh lương mà diệt độ |
Cho nên phải hoan hỷ | Vui lòng hướng Thế Tôn |
Nên cúng dường chùa tháp | Được thoát lo sợ lớn |
Đại tôn Lại Tra Hòa | Nhàn cư y ngủ nạp |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm xưa. |
19. PHẨM HÓA ĐỀ (27 bài kệ)
Là tôn giả giàu lớn | Từng ở thành Vương xá |
Có năm trăm đạo sĩ | Ở nhà tôi một năm |
Năm trăm các trưởng giả | Tất cả đều như vậy |
Bấy giờ các đạo nhân | Đến thọ thực một nhà |
Thí như bọn chúng tôi | Nhà nào cũng nấu cơm |
Với tất cả Tỳ-kheo | Cũng cúng dường như vậy |
Xin đạo sĩ lớn tuổi | Phần ấy cho trưởng giả |
Đạo nhân vô thượng tôn | Tâm niệm ông như vậy |
Cúng dường năm trăm người | Đỗ đậu, canh trên cơm |
Tôi đã cúng đầy đủ | Nuôi Tỳ-kheo như vậy |
Suốt cả hai ngày trường | Bố thí Tỳ-kheo ấy |
Lúc đó tôi khởi ý | Tâm tham, ghét và ác |
Khó nuôi nấng con mình | Phụ nữ và chị em |
Huynh đệ, các thân tộc | Cúng dường phạn thực này |
Huống chi Tỳ-kheo này | Phải cúng dường ba tháng |
Cúng dường năm trăm người | Nhà ta rất hao tổn |
Ta muốn cho Tỳ-kheo | Bằng cách nào để chết |
Giả sử họ chết đi | Nhà ta khỏi hao tổn |
Tâm nghĩ điều ác rồi | Mới đem lúa của ngựa |
Để nấu cơm cúng dường | Bảo: giết người, không khổ |
Khi ăn cơm này xong | Bị bệnh rất khốn khổ |
Cột, xé ruột, bao tử | Thương tổn cả năm tạng |
Chư Thiên và quỷ thần | Đều phát ra tiếng nói |
“Trưởng giả này rất ác | Giết hại bậc Đạo Nhân |
Vị Duyên Giác tôn kính | Thanh lương mà vô lậu” |
Tôi nghe, biết lời ấy | Suy nghĩ sầu khổ não |
“Chúng tôi tội vô lượng | Sát hại Đạo nhân tốt”. |
Thân thuộc nghe lời ấy | Đều buồn lo, suy nghĩ |
Mời các Đạo nhân lại | Cúi đầu xin sám hối |
Quy y các Đạo nhân | Cúi đầu sám hối xong |
Thỉnh năm trăm đạo nhân | Cúng dường bằng trai soạn |
Lại sám hối tội lỗi | Quy y các đạo nhân |
Cúng dường trai soạn xong | tâm tự phát nguyện rằng: |
Khiến cho con cùng với | Chư tôn giả hiệp hội |
Đều đắc độ như vậy. | Tâm con thoát điều ác |
Đời đời, sanh ở đâu | Chớ có bị bần cùng |
Chớ khiến con hưng khởi | Tâm ý tham, ghanh ghét. |
Vì hại Phật-bích-chi | Phạm tội ác như vậy |
Sau khi bị mạng chung | Đọa địa ngục Thái-Sơn |
Khổ đau mấy ngàn năm | Áo não không thể nói |
Lại được làm thân người | Chết yểu, dời rất nhanh |
Hiện tại được giàu có | Được mọi người cúng dường |
Ruột, bao tử đốt cháy | Sau đó mới mạng chung |
Vứt bỏ nhà ra đi | Sa-môn chẳng ai kính |
Siêng năng tu lời Phật | Đoạn trừ tất cả dục |
Ruột, bao tử năm tạng | Tất cả đều thối nát |
Tôi đã tạo tội lỗi | Ác ý hại Tỳ-kheo |
Tội ác xưa sót lại | Cuối cùng mới thấy rõ |
Thân tôi đã tạo ác | Và làm các điều lành |
Tôi phải chịu quả báo | Thiện và ác, trước sau |
Sống trong thành Xá-vệ | Hóa Đề, Đại thần túc |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm xưa. |
20. PHẨM THIỀN THỪA CA-DIẾP (11 bài kệ)
Có các Tỳ-kheo Tăng | Suốt cả bảy năm rường |
Gặp lúa gạo khan hiếm | Đói kém rất hãi hùng |
Tôi có gặp một người | Diệu Đạo nhân Ma-kiệt |
Bậc Duyên Giác tôn kính | Thanh lương mà vô lậu |
Lúc đó tôi phát sanh | Khởi lên ý độc ác: |
“Ta giữ đồ ăn lại | Nuôi Tỳ-kheo làm gì? |
Liền giữ lại phạn thực | Khiến sanh dòi hôi thúi |
Đến xem các người ở | Sau đó mới cúng dường |
Vì tạo tội ác này | Mạng chung đọa địa ngục |
Hiệp hội thiêu với đốt | Đau khổ không nói được |
Khi ra khỏi địa ngục | Đời đời sanh ở đâu |
Làm biết bao phương tiện | Kiếm sống rất khó khăn |
Nay là đời cuối cùng | Lại được sanh cõi người |
Gặp bậc Đẳng Chánh Giác | Là Đạo sư vô thượng |
Nhờ tin nên xuất gia | Trừ hại, hết các lậu |
Đã được không đắm trước | Thanh lương mà diệt độ |
Nhân giả! Tôi lúc đó | Thần túc thường tự tại |
Cầu thực, bày phương tiện | Nhưng vẫn không thể được |
Đi xa, tránh đường xá | Mệt mỏi không thể nói. |
Nay mới được may mắn | Ăn uống vật cúng dường |
Ngài Thừa già Ca-diếp | Thông suốt với tiếng tăm |
Tại ao A-nậu-đạt | Tự nói việc làm xưa. |
Gửi ý kiến của bạn