- Tựa của người dịch
- 1. Vui thay Phật ra đời
- 2. Cuộc viếng thăm của nhà tiên tri
- 3. Dự lễ cày ruộng đầu năm
- 4. Thái tử nhân từ
- 5. Cuộc thi tài cầu hôn
- 6. Những cung điện như ý
- 7. Một bài ca hay
- 8. Một cảnh quan bất như ý
- 9. Cuộc đi dạo lần thứ hai
- 10. Cú sốc cuối cùng
- 11. Thú vui tan dần
- 12. Ý tưởng thoát trần
- 13. Nỗi lo của vua Tịnh Phạn
- 14. Vượt thành tìm chân lý
- 15. Cuộc tìm đạo bắt đầu
- 16. Sáu năm chiến đấu
- 17. Cúng dường
- 18. Cuộc chiến đấu vĩ đại
- 19. Thức tỉnh
- 20. Dạy đạo cho ai?
- 21. Lời dạy đầu tiên
- 22. Nỗi buồn của người mẹ
- 23. Người đàn ông thô lỗ
- 24. Những lời khen
- 25. Yêu thương loài vật
- 26. Sức mạnh của tình thương
- 27. Trở về quê hương
- 28. Vua và thần cây
- 29. Tình thương không ranh giới
- 30. Những ngày cuối cùng
- 31. Những lời dạy vẫn còn sống mãi
- Phụ chú - Mấy lời tâm huyết
9. Cuộc đi dạo lần thứ hai
Vua Tịnh Phạn nghe được tâm trạng không hài lòng của con trai mình và cho rằng có điều gì chưa vừa ý. Vua nghĩ: “Ta sẽ sắp xếp một cuộc đi dạo khác cho thái tử, nhưng lần này cảnh quan của thành phố phải tươi đẹp hơn”.
Vì thế Xa Nặc chuẩn bị con ngựa Kiền Trắc một lần nữa và họ đã rời khỏi cung điện đi vào thành phố Ca Tỳ La Vệ. Trên những con đường được trang hoàng xinh đẹp hơn trước, và người ta rất sung sướng đón chào thái tử. Nhưng lần này thái tử và người giữ ngựa lại nhìn thấy một người bệnh xuất hiện ở trong đám đông đang vui cười ấy.
Thái tử chợt thốt lên: “Nhìn kìa Xa Nặc. Người đàn ông kia làm sao mà ho dữ dội, run cả thân thể và rên rỉ thảm thương như thế?”
– Thưa thái tử đó là người bệnh.
– Tại sao ông ta bị bệnh?
– Người ta bị bệnh có rất nhiều lý do, thưa thái tử. Có lẽ ông ta ăn nhầm thức ăn xấu, hoặc là để cho thân thể nhiễm lạnh nên bị mất quân bình và ông ta bị cảm sốt.
– Tất cả những người vui vẻ trong đám đông đó cũng có thể bị bệnh như người này không?
– Thưa thái tử, có. Bất cứ người nào dù khỏe đến đâu cũng có ngày bị bệnh. Bệnh tật không chừa một ai cả.
Cuộc đi du ngoạn lần thứ hai này thái tử bị cú sốc nặng hơn. Thái tử nói: “Ta không sao hiểu nổi, làm thế nào mà người ta lại vô tư và vui sướng khi bệnh tật đang từng phút từng giây đe dọa họ. Thôi hãy quay trở về đi Xa Nặc, ta đã nhìn thấy sự thật về cuộc đời qua cuộc đi dạo ngày hôm nay rồi”.
Khi thái tử trở về cung điện, thái tử cảm thấy buồn hơn cuộc đi dạo lần trước. Không ai làm cho thái tử vui cười được và thái tử cũng không muốn nói chuyện với ai. Khi vua cha biết được con trai mình không được vui sau chuyến đi thứ hai này, ông rất lo âu và bối rối: “Ta đã làm hết sức mình để cho con trai ta vui vẻ, song cuối cùng trái tim của nó lại tràn đầy buồn rầu. Ta phải hỏi các quan xem có cách nào làm cho con trai của ta tươi vui hơn không”.
Các quan đề nghị với vua rằng, lần sau thái tử muốn đi dạo thì không nên để thái tử đi một mình. Tốt hơn nên cho các ca sĩ, vũ công và những người quý phái trong cung cùng đi với thái tử. Họ sẽ có kế hoạch đưa thái tử đi thăm một khu vườn đặc biệt đã được chuẩn bị sẵn, nơi đây thái tử sẽ được giải trí bởi tất cả các thứ vui chơi.
Khi thái tử Tất Đạt Đa xin đi dạo thành phố một lần nữa, mọi thứ được chuẩn bị chu đáo và hết sức thoải mái. Thành phố được trang hoàng đẹp hơn lần trước. Tất cả những cảnh quan xấu được chuyển đi hết và khu vườn đặc biệt được chuẩn bị với tất cả thú vui trong ấy.