- Chương Một: Vài nét phác họa tính cách của bà Blavatsky
- Chương Hai: Hành trình sang Ấn Độ
- Chương Ba: Một động phù thủy
- Chương Bốn: Biệt thự hoa hồng
- Chương Năm: Viếng động Karli
- Chương Sáu: Một chuyến đi lên miền Bắc
- Chương Bảy: Nữ tu sĩ Maji
- Chương Tám: Pháp môn Yoga
- Chương Chín: Viếng thăm Tích Lan
- Chương Mười: Một cuộc khủng hoảng nội bộ
- Chương Mười Một: Thị trấn Simla
- Chương Mười Hai: Vài mẩu chuyện bên lề
- Chương Mười Ba: Adjar
- Chương Mười Bốn: Cái giếng thần
- Chương Mười Lăm: Bí quyết của sự chữa bệnh
- Chương Mười Sáu: Chân sư K.H. tại Lahore
- Chương Mười Bảy: Damodar biệt tích
NHỮNG GIAI THOẠI HUYỀN BÍ
Nguyễn Hữu Kiệt dịch, Nguyễn Minh Tiến hiệu đính
Một số bệnh nhân của bệnh viện Galle phải rời khỏi bệnh viện vì là bệnh nan y không thể chữa khỏi. Họ đã đến với tôi và được bình phục sức khỏe. Lẽ tự nhiên, họ loan truyền tin lành đó một cách hào hứng, sôi nổi. Giới y sĩ chuyên nghiệp không thể làm ngơ hay dửng dưng trước sự việc ấy, và ngày nọ một vị bác sĩ trẻ trong tỉnh đã đến chứng kiến việc làm của tôi.
Ngày đó, có một trăm bệnh nhân đến nhờ tôi chữa, và tôi đã truyền điện cho hai mươi ba người, trong số đó có những trường hợp khỏi bệnh một cách rất nhiệm mầu. Khi đã chứng kiến tận mắt, bác sĩ K. thành thật nhìn nhận hiệu lực của khoa chữa bệnh bằng nhân điện và đã ở lại với tôi suốt ngày, trợ giúp tôi trong việc chẩn bệnh, và làm những công việc của một người trợ tá bệnh viện. Chúng tôi đều ưa thích nhau, và khi chia tay, ông ta hẹn sẽ đến sáng ngày hôm sau để trợ giúp tôi tùy theo khả năng. Chính ông cũng đang bị đau chân vì một chứng bệnh cứng xương mắt cá, và tôi đã chữa khỏi cho y.
Ngày hôm sau, ông ta không đến, cũng không cho biết lý do tại sao. Sự bí mật ấy về sau được giải thích trong một bức thư ông viết cho một người bạn quen giữa đôi bên. Chính người này đã giới thiệu ông ta đến với tôi trước đây.
Dường như khi chia tay tôi hôm trước, lòng đầy hứng khởi với những gì đã tận mắt chứng kiến, ông ta liền đến gặp vị Bác sĩ trưởng của bệnh viện và báo cáo mọi việc. Vị thượng cấp của ông nghe một cách lạnh lùng, và khi đã nghe xong liền nói lên một nhận xét cay độc về tôi. Ông cho rằng tôi là một lang băm, việc chữa bệnh ấy chỉ là một trò dối gạt phỉnh lừa, những bệnh nhân đã được trả tiền để nói dối, và vị bác sĩ trẻ bị ngăn cấm không được có bất cứ liên hệ gì với tôi hay những “trò khỉ” của tôi nữa.
Ông ta còn cảnh cáo vị bác sĩ trẻ rằng, nếu không tuân lệnh, hãy coi chừng có thể bị mất việc. Và nếu thấy tôi có nhận tiền thù lao, phải tố giác tôi trước pháp luật vì hành nghề lương y mà không có giấy phép!
Thế là người trợ tá và hâm mộ tôi đã quên cả bổn phận học hỏi cầu tiến trong sự chữa bệnh, quên cả sự trung thành đối với chân lý, quên cả lương tâm chức nghiệp đối với khoa học, quên tất cả những gì anh ta đã tận mắt nhìn thấy tôi làm, cả sự hứa hẹn những gì mà với thời gian anh ta cũng sẽ có thể làm, thậm chí cũng không nhớ cả cái bàn chân đau của anh ta đã được tôi chữa khỏi, và quên cả phép lịch sự tối thiểu của người không đến được nơi hẹn như lời hẹn trước. Người bác sĩ ấy không đến, thậm chí cũng không có một lời xin lỗi.
Tôi cảm thấy thương hại anh ta, bởi vì tất cả những triển vọng tương lai đen tối của anh ta trong sự trói buộc; đồng thời tôi cũng cảm thấy rằng anh ta đã đánh mất đi sự quý trọng mà lẽ ra tôi vẫn dành cho anh ta nếu anh dám đứng ra chống lại óc nô lệ nghề nghiệp xấu xa ích kỷ. Đó là một sự thiên lệch, hủ bại về tinh thần, luôn khiến cho toàn thể nhân loại phải chịu đựng bệnh tật chứ không được chữa trị một cách hiệu quả, trừ phi bởi những lương y “chính thống”, với cái gọi là “hiểu biết” và “không hề lầm lẫn” của ngành Y học chính thức!
Nguyễn Hữu Kiệt dịch, Nguyễn Minh Tiến hiệu đính
CHƯƠNG MƯỜI BỐN: CÁI GIẾNG THẦN
II.
Xong việc, tôi trở về Trụ sở Hội Thông thiên học tại Galle, và một cuộc vây khổn thứ nhì của bệnh nhân đang chờ đón tôi tại đây. Tôi có ghi nhận một việc cho thấy cái tinh thần ích kỷ, hẹp hòi, vô nhân đạo của vài người trong giới y sĩ đối với vấn đề chữa bệnh miễn phí của những lương y mà họ gọi là “tay ngang”, trong khi những người này lại chỉ làm việc vì tình thương nhân loại.Một số bệnh nhân của bệnh viện Galle phải rời khỏi bệnh viện vì là bệnh nan y không thể chữa khỏi. Họ đã đến với tôi và được bình phục sức khỏe. Lẽ tự nhiên, họ loan truyền tin lành đó một cách hào hứng, sôi nổi. Giới y sĩ chuyên nghiệp không thể làm ngơ hay dửng dưng trước sự việc ấy, và ngày nọ một vị bác sĩ trẻ trong tỉnh đã đến chứng kiến việc làm của tôi.
Ngày đó, có một trăm bệnh nhân đến nhờ tôi chữa, và tôi đã truyền điện cho hai mươi ba người, trong số đó có những trường hợp khỏi bệnh một cách rất nhiệm mầu. Khi đã chứng kiến tận mắt, bác sĩ K. thành thật nhìn nhận hiệu lực của khoa chữa bệnh bằng nhân điện và đã ở lại với tôi suốt ngày, trợ giúp tôi trong việc chẩn bệnh, và làm những công việc của một người trợ tá bệnh viện. Chúng tôi đều ưa thích nhau, và khi chia tay, ông ta hẹn sẽ đến sáng ngày hôm sau để trợ giúp tôi tùy theo khả năng. Chính ông cũng đang bị đau chân vì một chứng bệnh cứng xương mắt cá, và tôi đã chữa khỏi cho y.
Ngày hôm sau, ông ta không đến, cũng không cho biết lý do tại sao. Sự bí mật ấy về sau được giải thích trong một bức thư ông viết cho một người bạn quen giữa đôi bên. Chính người này đã giới thiệu ông ta đến với tôi trước đây.
Dường như khi chia tay tôi hôm trước, lòng đầy hứng khởi với những gì đã tận mắt chứng kiến, ông ta liền đến gặp vị Bác sĩ trưởng của bệnh viện và báo cáo mọi việc. Vị thượng cấp của ông nghe một cách lạnh lùng, và khi đã nghe xong liền nói lên một nhận xét cay độc về tôi. Ông cho rằng tôi là một lang băm, việc chữa bệnh ấy chỉ là một trò dối gạt phỉnh lừa, những bệnh nhân đã được trả tiền để nói dối, và vị bác sĩ trẻ bị ngăn cấm không được có bất cứ liên hệ gì với tôi hay những “trò khỉ” của tôi nữa.
Ông ta còn cảnh cáo vị bác sĩ trẻ rằng, nếu không tuân lệnh, hãy coi chừng có thể bị mất việc. Và nếu thấy tôi có nhận tiền thù lao, phải tố giác tôi trước pháp luật vì hành nghề lương y mà không có giấy phép!
Thế là người trợ tá và hâm mộ tôi đã quên cả bổn phận học hỏi cầu tiến trong sự chữa bệnh, quên cả sự trung thành đối với chân lý, quên cả lương tâm chức nghiệp đối với khoa học, quên tất cả những gì anh ta đã tận mắt nhìn thấy tôi làm, cả sự hứa hẹn những gì mà với thời gian anh ta cũng sẽ có thể làm, thậm chí cũng không nhớ cả cái bàn chân đau của anh ta đã được tôi chữa khỏi, và quên cả phép lịch sự tối thiểu của người không đến được nơi hẹn như lời hẹn trước. Người bác sĩ ấy không đến, thậm chí cũng không có một lời xin lỗi.
Tôi cảm thấy thương hại anh ta, bởi vì tất cả những triển vọng tương lai đen tối của anh ta trong sự trói buộc; đồng thời tôi cũng cảm thấy rằng anh ta đã đánh mất đi sự quý trọng mà lẽ ra tôi vẫn dành cho anh ta nếu anh dám đứng ra chống lại óc nô lệ nghề nghiệp xấu xa ích kỷ. Đó là một sự thiên lệch, hủ bại về tinh thần, luôn khiến cho toàn thể nhân loại phải chịu đựng bệnh tật chứ không được chữa trị một cách hiệu quả, trừ phi bởi những lương y “chính thống”, với cái gọi là “hiểu biết” và “không hề lầm lẫn” của ngành Y học chính thức!
Gửi ý kiến của bạn