- Lời thưa về việc hiệu đính (1)
- Lời thưa (2)
- Tiểu sử tôn giả Tịch Thiên (Sàntideva)
- Chương Một: Lợi Ích Của Tâm Bồ Đề
- Chương Hai: Sám Hối Tội Nghiệp
- Chương Ba: Phát Tâm Bồ Đề
- Chương Bốn: Thực Hành Tâm Bồ Đề
- Chương Năm: Chánh Niệm, Tỉnh Giác
- Chương Sáu: Nhẫn Nhục
- Chương Bảy: Tinh Tấn
- Chương Tám: Thiền Quán
- Chương Chín: Trí Tuệ
- Chương Mười: Hồi Hướng
CHƯƠNG
SÁU
NHẪN NHỤC
Sân hận
1.
Một cơn giận phá hủy
Công
đức ngàn kiếp tu
Tích
lũy từ bố thí,
Từ
cúng dường Thế tôn.
2.
Sân hận vô cùng ác
Nhẫn
nhục vô cùng lành
Bởi
thế bằng mọi cách
Phải
siêng tu nhẫn nhục.
3.
Ngày nào trong tâm ta
Nọc
hận thù tồn tại
Ta
sẽ không ngủ yên
Mất
an lành, hạnh phúc.
4-5.
Một người chủ nổi giận
Có
thể bị giết chết
Bởi
kẻ được ông giúp
Mà
trở nên giàu sang
Và
người khác kinh trọng.
Với
tấm lòng sân hận
Dù
ban ơn cho ai
Họ
cũng không hạnh phúc
Bạn
bè cũng lánh xa.
6.
Sân hận là kẻ địch
Tạo
nên nhiều khổ đau
Ai
khắc phục sân hận
Vui
đời này, kiếp sau .
7.
Những thứ không vừa ý
Hoặc
lòng tham bị chận
Đều
nuôi dưỡng sân hận
Và
làm khốn khổ tôi.
8.
Vì vậy tôi muốn diệt
Những
chất nuôi dưỡng này.
Sân
hận duy chỉ biết
Làm
hại tôi mà thôi.
Nhẫn nhục
Nhẫn nhục đối với đau khổ
9.
Dù gặp cảnh ngược đãi
Nên
giữ tâm an vui.
Bực
tức không sinh lợi
Lại
cướp mất phước lành.
10.
Nếu có cách cứu chữa
Những
tình huống rắc rối
Thì
khổ đau làm gì?
Nếu
không có giải pháp
Khổ
đau không lợi chi!
11.
Ta không muốn cho mình
Cũng
như cho bạn bè
Bị
khổ đau, khinh dễ
Bị
chửi mắng, vu oan ;
Duy
chỉ có kẻ thù
Muốn
chúng ta như thế.
12.
Hạnh phúc khó đạt thay
Đau
khổ thường xảy đến
Nhưng
giải thoát chỉ đạt
Khi
thắng vượt khổ đau
Bởi
vậy, tâm ta ơi
Hãy
dũng cảm kiên định!
13.
Người nào tu khổ hạnh
Thờ
nữ thần Durga (11)
Tự
thiêu, xẻ thịt mình
Không
hy vọng giải thoát;
Sao
ta không can đảm
Chịu
khổ vì giải thoát?
14.
Nhờ tập luyện thường xuyên
Điều
gì cũng thành tựu
Trước
cố chịu khổ nhỏ
Sau
chịu được khổ lớn.
15.
Những loại khổ tầm thường
Do
muỗi mòng, rít cắn
Hoặc
đói khát, nhức ngứa
Chúng
không vô dụng đâu!
16.
Chẳng nên mất nhẫn nhục
Khi
khổ vì nóng lạnh
Hay
kiệt sức bệnh đau
Hoặc
tra tấn, ngục tù
Nếu
ta mất nhẫn nhục
Đau
khổ càng tăng thêm.
17-18.
Có người thấy máu chảy
Lòng
dũng cảm càng tăng;
Có
người thấy máu chảy
Lại
té xỉu bất tỉnh.
Điều
ấy tùy thuộc tâm
Vững
mạnh hay yếu đuối
Bồ
tát phải tự chủ
Vượt
qua mọi khổ đau.
19.
Dù trải qua thống khổ
Bậc
trí vẫn an nhiên
Quyết
đánh giặc phiền não
Không
lo sợ tật nguyền.
20.
Kẻ anh hùng hiển vinh
Nhờ
chiến công oanh liệt
Còn
chiến sĩ nhát gan
Chỉ
đâm thây đã chết.
21.
Khổ cũng có điều hay:
Giúp
ta trừ kiêu mạn
Mở
lòng thương chúng sinh
Bỏ
ác và kính Phật.
Nhẫn nhục trước bất công
22.
Ta không giận gan, tim
Và
bộ phận trong người
Dù
chúng là nơi sinh
Bao
đau đớn, bệnh tật
Sao
đối với hữu tình
Lại
nổi lòng sân hận?
Họ
cũng là nạn nhân
Của
đau đớn tật nguyền.
23.
Dù không ai muốn bệnh
Bệnh
vẩn đến hoành hành;
Dù
không mong sân hận
Sân
hận vẫn phá phách.
24.
Nào có ai nghĩ trước:
“Bây
giờ ta nổi sân”
Và
sân đâu toan tính:
”Bây
giờ ta xuất hiện”
25.
Tất cả mọi lỗi lầm
Và
hành động độc ác
Đều
do nhân duyên sinh
Không
có gì tự phát.
26.
Nhân duyên lúc tập hợp
Không
hề có ý nghĩ:
“Ta
sinh một thứ gì”
Một
cái gì được sinh
Trước
đó đâu có nghĩ:
“Ta
phải được sinh ra”
27.
Những gì được gán gọi
Là chất liệu nguyên sơ
Hoặc
gán là “Cái Ta”
Đều
không tự sinh ra
Sau
khi nghĩ: “Ta sinh”.
28.
Bởi vì trước khi sinh
Không
có gì hiện hữu
Vậy
cũng không có gì
Khởi
ý muốn được sinh
Bởi
vì luôn bám víu
Vào cái Ta vĩnh cửu
Nếu
không thể tách rời
Đối
tượng của “Cái Ta”
Là
chất liệu nguyên sơ
Và
mãi mãi như vậy.
29.
Nếu cái ta vĩnh hằng
Thì
nó phải bất động
Giống
như là hư không;
Làm
sao cái bất động
Lại
có thể hành động
Ngay
trong khi nối kết
Với
những nhân duyên khác.
30.
Nếu tiếp xúc duyên khác
Cái
ta vẫn như xưa
Vậy
thì trong hai thứ
Cái
Ta và duyên khác
Ai
tác động ai đây?
Nếu
bảo “Ta” tác động
Thì
điều này không đúng;
Cái
Ta không tác động
Vì
nó không thể có
Một
lúc hai tự tánh
[Bất
động và biến đổi].
31.
Như vậy mọi sự vật
Đều
sinh từ nhiều duyên
Và
bất cứ duyên nào
Cũng
lệ thuộc duyên khác;
Ý
thức được như vậy
Ta
không bị phiền nhiễu
Vì
tất cả hiện tượng
Đều
chỉ là ảo tưởng
Sinh
từ những ảo thuật!
32.
(Hỏi) Nếu mọi vật là ảo
Thì
“Ai” chế ngự giận?
Và
nếu nói chẳng có “ai”
Thì
cần chi trừ giận?
(Đáp)
Thực ra cần trừ giận
Vì
dòng thác nhân quả
Vẫn
luôn luôn tiếp diễn
Nhờ
chế ngự được giận
Mà
cắt đứt khổ đau .
33.
Bởi vậy khi nhận thấy
Bạn,
thù muốn hại ta
Hãy
nghĩ là duyên sinh
Và
giữ tâm thanh tịnh.
34.
Nếu mọi sự phát sinh
Do
ý muốn con người
Thì
thế giới an lạc
Bởi
chẳng ai chọn khổ.
35-36.
Vì vô ý tự hại
Bởi
vật nhọn, gai đâm
Vì
giận, đói nữ sắc
Nên
cấu xé lẫn nhau
Chịu
đói khát khổ sở;
Có
kẻ lại tự tử
Như
thắt cổ, nhảy sông
Hoặc
uống những chất độc
Hay
gây ra tội ác.
37.
Dưới bạo lực ái dục
Con
người tự hủy mình
-
Hủy cái thân quý báu -
Thế
thì sao tránh khỏi
Làm
hại những người khác?
38.
Kẻ điên vì ái dục
Luôn
tìm cách tác hại
Nếu
không thương xót được
Thì
đừng nên giận họ .
39.
Nếu bản chất kẻ ấy
Là
chuyên hãm hại người
Giận
họ cũng vô lý
Khác
nào giận lửa đốt .
40.
Nếu bản chất họ lành
Phạm
lỗi vì vô tình
Giận
họ cũng vô lý
Khác
nào giận không khí
Bị
nhiễm khói sặc sụa.
41.
Khi bị đánh bằng gậy
Ta
oán người cầm gậy
Song
chính là cơn giận
Đã
sai khiến họ đánh
Vậy
nên ghét cơn giận.
42.
Xưa tôi làm khổ người
Nay
người hãm hại tôi
Tôi
đành phải nhận lãnh
Quả
báo tôi đã gieo.
43.
Vũ khí của kẻ kia
Và
thân này của tôi
Cả
hai là nguyên nhân
Tác
thành sự đau khổ
Kẻ
kia có vũ khí
Còn
tôi có thân này
Vậy
phải giận ai đây?
44.
Thân như vết thương nặng,
Chạm
nhẹ cũng đau điếng
Mù
quáng tôi ôm giữ
Thử
hỏi khi nó đau
Tại
sao tôi tức giận?
45.
Tôi không muốn khổ đau
Nhưng
vì sự ngu muội
Mà
tạo ra nguyên nhân
Gây
nên sự đau khổ.
Đó
là lỗi của mình
Sao
lại giận người khác?
46.
Chính hành động của tôi
Đã
tạo nên địa ngục
Và
rừng kiếm, núi đao
Vậy
nên giận ai đây?
47.
Chính hành động của tôi
Đã
khiêu khích người khác
Và
khiến họ hại tôi
Họ
bị đọa địa ngục
Vậy
tôi đã hại họ.
48.
Nhờ những kẻ hại tôi
Mà
tôi tu nhẫn nhục
Trừ
được nhiều tội lỗi;
Vì
tôi đã nhẫn nhục
Nên
họ sa địa ngục
Chịu
đau khổ lâu dài.
49.
Chính tôi làm hại họ
Khi
họ làm lợi tôi
Sao
tôi còn lật lọng
Hỡi
cái tâm hồ đồ.
50.
Nhờ tâm được thanh lọc
Tôi
không đoạ địa ngục
Tôi
đã tự cứu mình
Kẻ
kia được thứ chi?
51.
Nếu ăn miếng trả miếng
Tôi
chẳng cứu vớt họ
Họ
phải chịu đọa đày
Còn
tôi thì thất bại
Trên
con đường tu tập.
Nhẫn nhục qua nhận thức thực tại
52.
Tâm không có hình thể
Nên
không bị tổn thương
Nếu
bám chắc vào thân
Khi
thân này đau khổ,
Tâm
sẽ bị khổ đau.
53.
Lời khinh khi, thô ác
Tiếng
mắng chưởi, vu oan
Không
làm hại thân được
Sao
tâm lại nổi sân?
54.
Có kẻ dèm pha ta
Nhưng
sự “không ưa “ ấy
Từ
nay đến đời sau
Có
cắn xé ta đâu
Sao
ta ganh ghét họ?
55.
Nếu ta ganh ghét họ
Vì
sợ mất lợi lộc
Lúc
chết lợi cũng mất
Nghiệp
ác vẫn còn hoài.
56.
Tốt nhất thà chết sớm
Hơn
sống làm nghề ác
Sống
lâu đâu thoát được
Khổ
đau của cái chết .
57-58.
Hai người nằm chiêm bao
Kẻ
thấy vui trăm năm
Người
sướng trong khoảnh khắc
Nhưng
khi bừng tỉnh giấc
Hạnh
phúc đều biến tan .
Cuộc
đời như giấc mộng
Dù
tuổi thọ ngắn dài
Khi
sinh mạng chấm dứt
Hạnh
phúc đều tiêu tan.
59.
Dù tiền rừng bạc biển
Dù
lạc thú lâu dài
Lúc
chết tay trống trơn
Mình
trần như bị cướp.
60.
Có kẻ quan niệm rằng
Nhờ
của để mà sống
Để
giải ác, tích thiện
Nhưng
nổi sân vì lợi
Thì
phước mất, tội sinh.
61.
Nếu chỉ vì mưu sinh
Mà
làm chuyện thất đức
Một
đời sống như vậy
Cuối
cùng lãnh ác đọa
Sống
như thế ích chi?
62.
Ta ghét kẻ nói xấu
Làm
ta mất tín nhiệm
Sao
ta không ghét kẻ
Nói
xấu bao người khác?
63.
Sao ngươi vẫn bình thản
Với
kẻ chê người khác
Bởi
ngươi không dính vào;
Sao
ngươi không nhẫn nhịn
Với
kẻ vu oan ngươi
Mà
chính ngay kẻ ấy
Bị
ái dục chi phối?
64.
Đối với người phá tượng
Đập
chùa, chê chánh pháp
Ta
không nên nổi giận
Bởi
vì bậc Giác ngộ
Không
vì vậy khổ đau.
65.
Với kẻ xúc phạm Thầy
Và
người thân của ta
Ta
nên dằn cơn giận
Mà
nên quán chiếu rằng
Đó
là nhân duyên sinh.
66.
Khổ sinh từ nhân duyên
Cố
ý hay vô tình
Chúng
sinh không thể thoát
Chỉ
chúng sinh hữu tình
Mới
ý thức được khổ
Vậy
ta nên nhẫn chịu.
67.
Người làm ác bởi si
Kẻ
nổi giận vì mê
Vậy
ai người có lỗi
Vậy
kẻ nào vô tội?
68.
Xưa ta đã tạo nghiệp
Nay
ta nhận quả báo
Mọi
sự sinh từ nghiệp
Sao
ta trách giận người?
69.
Khi đã hiểu như vậy,
Ta
cố làm việc lành
Cầu
mong mọi chúng sinh
Biết
yêu thương lẫn nhau.
70-71.
Một ngôi nhà bốc lửa
Có
thể lan nhà bên
Ta
phải rút tranh rạ
Và
thứ dễ bắt lửa;
Cũng
vậy phải loại ngay
Bao
ý niệm tham đắm
Bắt
mồi cho lửa sân
Thiêu
rụi kho công đức.
72.
Kẻ tử tù được thả
Sau
khi bị chặt tay
Phải
chăng là bất hạnh?
Kham
chịu khổ thế gian
Để
thoát khổ địa ngục
Phải
chăng là bất hạnh?
73.
Nay ta không chịu nổi
Một
chút khổ nho nhỏ
Sao
ta không diệt sân
Vì
nó là nguyên nhân
Sinh
ra khổ địa ngục?
74.
Vì sân nên ngàn lần
Tôi
đã bị đau khổ
Vì
lửa địa ngục đốt.
Điều
này chẳng lợi gì
Cho
ta và kẻ khác!
75.
Đau khổ của đời này
So
ra tương đối nhẹ
Mà
còn đem lợi lớn;
Vậy
ta nên vui vẻ
Nhẫn
chịu khổ nhỏ này
Vì
nó giúp xua tan
Đau
khổ của chúng sinh.
Ganh tỵ
76.
Có những kẻ hân hoan
Và
không ngớt ca ngợi
Công
đức của người khác.
Tâm
ý của ta ơi!
Sao
không biết hân hoan
Nhập
cuộc khen ngợi này!
77.
Đó là một niềm vui
Không
thể nào chê trách
Đó
là nguồn hạnh phúc
Mà
thánh nhân không chê
Đó
cũng là phương tiện
Để
thu phục lòng người.
78.
Nếu ngươi không chấp nhận
Niềm
an vui kẻ khác
[Bởi
vì ngươi ganh tỵ]
Thì
ngươi sẽ mất sạch
Tất
cả những phước đức
Hiện
rõ hay ẩn tàng.
79.
Ai khen công đức ta
Ta
mong họ an vui
Ai
khen công đức người
Sao
ngươi lại thờ ơ?
80.
Ta phát tâm Bồ đề
Cầu
mọi loài an vui
Nay
chúng sinh hạnh phúc
Sao
ngươi lại sân hận?
81.
Lúc đầu ngươi phát tâm
Cầu
mọi người thành Phật
Được
ba cõi cúng dường;
Nay
sao ngươi sầu khổ
Khi
người khác được cúng?
82.
Đối với gia đình ngươi
Ngươi
phải lo cấp dưỡng
Nay
kẻ khác cung phụng
Sao
ngươi lại nổi sân?
83.
Không cầu mong chúng sinh
Được
một chút toại ý
Thì
sao cầu mong chúng
Được
thành tựu giác ngộ?
84.
Các lễ vật cúng dường
Không
đến tay khất sĩ
Ắt
còn tại thí chủ
Chúng
không thuộc phần ta
Ta
bận tâm làm gì
Với
việc cho hay không?
85.
Khất sĩ có nên chăng
Bỏ
phước báo cúng dường?
Thí
chủ có nên chăng
Kềm
hãm hạnh bố thí?
Ngươi
còn hận nỗi gì!
86.
Ngươi chẳng hối lỗi mình
Do
nghiệp ác gây ra
Lại
tranh chấp với người
Biết
tô bồi phước đức?
87-88.
Kẻ thù ngươi gặp nạn
Có
gì để ngươi vui?
Không
phải vì ngươi muốn
Mà
tai nạn xảy ra.
Dù
kẻ kia bị nạn
Theo
ý ngươi mong muốn
Thì
ngươi được lợi gì?
Và
nếu ngươi nói rằng
“
Thế là tôi mãn nguyện”
Thì
tai ương lớn hơn
Bám
chặt ngươi sau này.
89.
Đó là lưỡi câu sắc
Mà
ái dục tung ra
Lúc
cá đã cắn câu
Ngục
tốt mua nấu nhừ
Trong
nồi đồng địa ngục.
90-91.
Khen ngợi và vinh quang
Không
tăng thêm công đức
Không
nâng cao tuổi thọ
Và
khỏe mạnh, sống lâu
Cũng
không khiến thân thể
Được
vui thú, khinh an.
Tuy
chúng là những thứ
Mà
người khôn ở đời
Tìm
thấy được lợi thế
Và
với kẻ mua vui
Thì
rượu chè bài bạc.
92.
Vì mưu cầu danh vọng
Mà
mất của, tán mạng.
Danh
vọng nuốt được chăng?
Chết
rồi ai vui hưởng ?
93.
Khi lâu đài cát sụp,
Trẻ
nít liền khóc than
Tâm
ta như tâm chúng
Khi
danh vọng suy tàn.
94.
Lời khen là tiếng vang
Nó chẳng có trí óc
Vậy
thì nó làm sao
Có
thể khen tôi được?
Nhưng
với ý nghĩ rằng
Ai
đó vui vì tôi
Thì
đó là lý do
Khiến
cho lòng tôi vui.
95.
Nếu niềm vui của tôi
Đến
từ vui của người
Thì
dù trường hợp nào
Tôi
vẫn được vui tươi
Vậy
sao tôi không vui
Khi
có người sung sướng
Mở
lời khen kẻ khác?
96.
À thế ra cuối cùng
Ta
vui vì được khen
Một
thái độ như vậy
Khác
gì trò trẻ con?
98.
Danh vọng và lời khen
Quấy
nhiễu tâm thanh tịnh
Làm
suy nỗi lo sợ
Trước
sinh tử luân hồi
Chúng
nẩy sinh ganh tỵ
Đối
với người đức độ
Vì
vậy bao công đức
Được
chính tôi tạo ra
Sẽ
trở thành mây khói.
Kẻ thù là ân nhân
99.
Những kẻ nào chống đối
Và
chôn danh vọng tôi
Chính
họ là những người
Ngăn
tôi vào nẻo ác.
100.
Người tầm cầu giải thoát
Không
để lợi danh buộc
Sao
ta lại tức giận
Kẻ
cởi trói cho ta?
101.
Khi tôi muốn đi đến
Một
nơi đầy thống khổ
Nhờ
phước lành của Phật
Khiến
người muốn hại tôi
Đóng
cửa chận đuờng đi
Không
cho vào chốn khổ
Tai
sao tôi giận họ?
102.
Bảo rằng: “Họ cản trở
Công
đức tôi muốn làm”
Cũng
không nên giận họ
Vì
con đường tôi chọn
Là
tu hạnh nhẫn nhục
Vậy
sự ngăn chận ấy
Là
điều kiện rất tốt
Giúp
cho tôi tu hành.
103.
Tự mình đã gây lỗi
Lại
không nhẫn nhịn người
Là
tôi tự cản trở
Việc
tu tạo phước đức.
104.
Cái này không thể có
Nếu
cái kia không có
Và
nếu cái này có
Thì
cái kia là nhân;
Kẻ
hại ta là nhân
Giúp
ta tu nhẫn nhục
Sao
bảo họ phản phúc?
105.
Người xin đến đúng thời
Không
ngăn việc bố thí
Khất
sĩ đi truyền giới
Không
phải là trở ngại
Cho
người muốn xuất gia.
106.
Những kẻ đi ăn xin
Có
mặt khắp mọi nơi
Ngược
lại rất khó tìm
Những
kẻ muốn hại người
Đâu
có ai hại tôi
Nếu
tôi không hại ai.
107.
Kẻ thù tự đến tôi
Như
kho báu trong nhà
Không
nhọc công tìm kiếm
Kẻ
thù
ấy giúp tôi
Trên
đường đến giác ngộ!
108.
Có kẻ thù và tôi
Mới
tác thành hạnh nhẫn
Quả
báo công đức ấy
Nên
dành cho kẻ thù
Đã
tạo duyên tu nhẫn.
109.
Nếu nghĩ rằng kẻ thù
Không
có ý giúp tôi
Để
triễn khai hạnh nhẫn
Nên
không đáng coi trọng
Thì
tôi cũng không nên
Cung
kính với chánh pháp
Vì
chánh pháp vô tư
Trong
việc tôi tu hành.
110.
Nếu không trọng kẻ thù
Bởì
muốn hãm hại tôi
Vậy
làm sao tu nhẫn?
Tu
với y sĩ ư
Kẻ
hết lòng chữa bệnh?
111.
Khi nhận biết ác ý
Của
kẻ thù nghịch ta
Hãy
phát khởi nhẫn nhục
Họ
là nguồn nhẫn nhục
Vậy
nên cung kính họ
Như
cung kính chánh pháp.
Yêu thương chúng sinh
112.
Bởi vậy đức Phật dạy
Chúng
sinh và chư Phật
Đều
là ruộng phước tốt
Nhờ
cúng dường cả hai
Nhiều
người sẽ giác ngộ.
113.
Nhờ chúng sinh và Phật
Mà
ta đạt hạnh Phật
Sao
chỉ cung kính Phật
Mà
không kính chúng sinh?
114.
Chủ trương của chư Phật
Không
đồng với chúng sinh
Song
tác động ngang nhau
Đều
giúp ta thành Phật.
115.
Chúng sinh không số lượng
Nên
cúng dường tất cả
Nhờ
vậy mà nhận được
Phước
đức lớn vô biên
Công
đức Phật vô lượng
Nhờ
cúng dường đức Phật
Cũng
được phước không lường.
116.
Chư Phật và chúng sinh
Tất
cả đều giúp ta
Thành
tựu được hạnh Phật
Song
không chúng sinh nào
Có
thể so với Phật
Vì
biển công đức Phật
Vốn
vô lượng vô biên.
117.
Tuy vậy với chúng sinh
Có
chút ít công đức
Thì
ba cõi hợp lại
Không
đủ để cúng dường.
118.
Tất cả mỗi chúng sinh
Đều
có sẵn Phật tính
Nên
cúng dường chúng sinh
Là
cúng dường Phật tính.
119.
Phật là bạn chúng sinh
Ban
vô lượng ân đức.
Vậy
muốn báo ơn Phật
Hãy
cứu giúp chúng sinh.
120.
Hãy làm lợi chúng sinh
Mới
đủ báo ơn Phật
Phật
từng bỏ thân mạng
Tự
vào ngục Vô gián
Để
cứu độ chúng sinh
Vậy
ta nên cứu độ
Cho
tất cả sinh linh
Và
ngay cả kẻ thù.
121.
Phật cứu độ chúng sinh
Không
tiếc nuối thân mình
Sao
tôi vẫn ngạo mạn
Không
phục vụ chúng sinh?
122.
Người vui, Phật vui theo
Người
khổ, Phật thương xót
Giúp
muôn loài hạnh phúc
Thì
Phật cùng hân hoan
Làm
đau khổ chúng sinh
Tức
làm tổn thương Phật.
123.
Khi thân bị lửa vây
Làm
sao vui sướng được
Khi
thấy chúng sinh khổ
Các
bậc Đại Từ Bi
Không
thể nào an lạc.
124.
Quá khứ tôi gây khổ
Cho
bao nhiêu chúng sinh
Vô
tình làm buồn Phật
Nay
tôi xin sám hối
Xin
Phật tha thứ cho.
125.
Để dâng Phật niềm vui
Từ
nay đến tương lai
Tôi
phục vụ muôn loài
Với
trái tim thành khẩn
Dầu
tôi bị chà đạp
Vẫn
ráng làm Phật vui.
126.
Phật với tâm Đại bi
Xem
chúng sinh như mình
Tất
cả có Phật tính
Sao
ta không tôn kính?
127.
Tôn thờ Đức Thế tôn
Đạt
mục tiêu giải thoát
Xoá
đau khổ trần gian
Là
nhiệm vụ của tôi.
128-129.
Vị đại thần của Vua
Đàn
áp, hại dân chúng
Kẻ
nhìn xa trông rộng
Chẳng
thay đổi được gì
Bởi
sau lưng ông ấy
Còn
thế lực của Vua.
130.
Đối với kẻ yếu đuối
Đã
gây nên tội lỗi
Cũng
không nên tiêu diệt
Bởi
vì sau lưng hắn
Là
thế lực quỷ sứ
Đang
giữ cửa địa ngục
Và
cửa Phật từ bi
Bởi
vậy với chúng sinh
Ta
cần phải phục vụ
Như
ta là kẻ hầu
Của
vị vua dễ cáu.
131.
Sự trừng phạt của vua
Được
so sánh nổi chăng
Với
thống khổ địa ngục
Do
quả báo hành động
Ngược
đãi hại chúng sinh?
132.
Sự ban ơn của vua
Đủ
so sánh được chăng
Với
thành tựu Phật quả
Từ
hành động lợi tha
Giúp
chúng sinh an lạc?
Kết tựu từ hành động
Quý trọng mọi chúng sinh
Ngay trong cõi đời này
Kẻ nhẫn nhục nhận được
Bao hạnh phúc tràn đầy
Của một vị Đế vương
Ví như được danh vọng
Được sắc đẹp, vui tươi
Được sức khỏe, trường thọ.