- Lời thưa về việc hiệu đính (1)
- Lời thưa (2)
- Tiểu sử tôn giả Tịch Thiên (Sàntideva)
- Chương Một: Lợi Ích Của Tâm Bồ Đề
- Chương Hai: Sám Hối Tội Nghiệp
- Chương Ba: Phát Tâm Bồ Đề
- Chương Bốn: Thực Hành Tâm Bồ Đề
- Chương Năm: Chánh Niệm, Tỉnh Giác
- Chương Sáu: Nhẫn Nhục
- Chương Bảy: Tinh Tấn
- Chương Tám: Thiền Quán
- Chương Chín: Trí Tuệ
- Chương Mười: Hồi Hướng
CHƯƠNG BỐN
THỰC HÀNH TÂM BỒ ĐỀ
Trách nhiệm của Bồ tát
1. Đã phát tâm Bồ đề
Con
Phật phải tinh tấn
Tu
tập không biếng nhác
Không
lìa hạnh Bồ tát.
2.
Với công việc ngẫu hứng
Ta
có thể nghĩ lại
Rằng
nên làm hay không
Mặc
dù ta đã hứa
3.
Nhưng không thể buông bỏ
Điều
Phật và Bồ tát
Đã
quán chiếu chiêm nghiệm
Mà
tôi đã thọ hành.
4.
Tôi đã thề làm lợi
Cho
tất cả chúng sinh
Mà
không làm như hứa
Như
vậy tôi lừa dối
Phận
tôi sẽ ra sao?
5.
Kinh đã dạy rõ rằng
Ai
định cho kẻ khác
Một
vật dù nhỏ nhoi
Song
rồi lại không cho
Sẽ
đọa làm quỷ đói.
6.
Tôi đã mời chúng sinh
Dự
tiệc đại an lạc
Rồi
tôi lại dối gạt
Đời
tôi sẽ điêu linh!
7.
Người bỏ tâm Bồ đề
Mà
được quả giải thoát
Là
điều khó nghĩ bàn
Chỉ
chư Phật biết rõ.
8.
Trong giới hạnh Bồ tát
Ai
bỏ tâm Bồ đề
Làm
chúng sinh bất lợi
Sẽ
gặt quả báo ác.
9.
Ai trong một sát-na
Cản
trở người làm thiện
Khiến
hữu tình bị hại
Sẽ
gặp quả báo ác
Thật
vô cùng khủng khiếp.
10.
Phá an lạc một người
Ta
phải bị khốn khổ
Huống
chi phá an lạc
Của
vô số hữu tình
Ác
báo không cùng tận.
11.
Người phát tâm Bồ đề
Nhưng
hành động ngược lại
Sẽ
trôi trong luân hồi
Khó
trở thành Bồ tát.
12.
Phải cung kính thực hành
Những
gì đã thệ nguyện
Nếu
tôi không tinh tấn
Sẽ
đọa chốn thấp hèn.
Giá trị của cuộc sống
13.
Vô số Phật ra đời
Mang
lợi đến chúng sinh
Nhưng
tôi vì tội xưa
Nên
không được ân phước.
14.
Nếu tái phạm nghiệp cũ
Chắc
chắn không thoát khỏi
Số
phận thật hẩm hiu
Bệnh
đau và tật nguyền
Lăn
lóc trong nẻo ác.
15.
Làm sao có cơ hội
Được
gặp Phật xuất thế
Được
duyên tu hành tốt
Thấm
nhuần được Phật pháp
Và
thuận duyên tu hành?
16.
Mặc dù được khỏe mạnh
Đủ
ăn, không tổn thương
Nhưng
thân này tạm bợ
Đó
chỉ là ảo ảnh.
17.
Với cuộc sống hiện nay
Khó
tái sinh thành người
Mà
không được thân người
Làm
sao làm việc thiện?
18.
Có cơ hội làm thiện
Mà
bỏ qua không làm
Liệu
tôi làm được gì
Khi
thống khổ bức bách?
19.
Nếu không làm việc thiện
Chỉ
toàn làm việc ác
Dù
trải qua muôn kiếp
Vẫn
không biết cõi lành.
20.
Đức Thế tôn dạy rằng
Thân
người khó được thay
Như
rùa mù dưới biển
Cổ
ngoi lên trúng ngay
Vào
lỗ ván phiêu bồng.
21.
Phạm tội nặng chốc lát
Đã
phải bị đọa đày
Vào
địa ngục vô gián
Vậy
với tội muôn kiếp
Làm
sao sinh cõi lành?
22.
Chờ trả xong ác báo
Cũng
khó thoát địa ngục
Bởi
trong lúc trả nghiệp
Lại
gây thêm tội mới.
23.
Khi được thân con người
Là
được cơ hội tốt
Cho
công việc tu hành
Nếu
bỏ cơ hội ấy
Thật
không gì điên hơn.
24.
Nếu đã biết như vậy
Mà
vẫn ngu si, lười
Khi
thần chết gõ cửa
Sẽ
đau khổ dường bao.
25.
Lửa địa ngục hừng hực
Đốt
thân tôi nhiều kiếp
Và
ngọn lửa ăn năn
Càng
hành hạ tâm can.
26.
Thật khó hiểu vì sao
Tôi
có được thân người
Khi
nhận biết điều này
Thì
rơi vào địa ngục!
Diệt trừ ái dục
27.
Phải chăng các bùa chú
Khiến
tôi bị si mê
Ai
làm tôi mù lòa?
Ma
nào ẩn thân tôi?
28.
Những kẻ thù tham sân
Không
tay chân mặt mũi
Không
dũng cảm thông minh
Sao
chúng sai sử tôi?
29.
Chúng ngự trị tâm tôi
Thường
làm tôi tổn hại
Mà
tôi không biết giận
Đó
là nhẫn nhục sai
Quả
thật là đáng trách.
30-31.
Trời, người dù hợp lại
Nhất
tề tấn công tôi
Vẫn
không thể đẩy tôi
Vào
địa ngục vô gián.
Nhưng
phiền não ái dục
Lại
ném tôi vào đó
Nơi
mà núi Tu Di
Cũng
cháy không còn tro.
32.
Bè lũ của ái dục
Sống
dai dẳng vô cùng
Vô
thỉ đến vô chung.
Kẻ
thù trong đời tôi
Không
sống lâu đến thế!
33.
Theo kẻ địch ngoài đời
Chúng
còn chia lợi lộc,
Ngược
lại địch tham dục
Chỉ
luôn tạo khổ đau
Cho
người phục dịch nó.
34.
Kẻ thù dai dẳng ấy
Là
cội nguồn bất hạnh
Nó
ở ngay tâm tôi
Tôi
an nhiên sao được?
35.
Nó là kẻ cai tù
Kẻ
hành quyết tội nhân
Nó
ngự trị tâm tôi
An
lạc làm sao được?
36-38.
Ái dục chưa tận diệt
Tôi
phải tinh tấn hơn!
Kẻ
kiêu ngạo bị mắng
Liền
nổi giận, trả thù
Khi
hạ đối thủ xong
Mới
an lòng yên ngủ.
Những
chiến sĩ ra trận
Tàn
nhẫn diệt quân thù
Dù
những kẻ địch ấy
Tự
nhiên cũng phải chết.
Họ
phóng giáo, bắn tên
Không
đào tẩu tháo lui
Khi
chiến thắng chưa đạt.
39.
Vậy thì chính tôi đây
Quyết
tâm diệt ái dục
Tôi
quyết chí không lùi
Dù
đau đớn, thất vọng.
40.
Con người vì mưu sinh
Phải
chài lưới, làm ruộng
Phải
cố chịu đói lạnh
Nay
tôi vì chúng sinh
Sao
lại tránh khổ cực
Không
gánh vác nhọc nhằn?
41-42.
Dù tôi chưa giải thoát
Song
đã nguyện cứu độ
Chúng
sinh khắp mười phương
Vượt
khỏi biển ái dục.
Tôi
chưa tự lượng sức
Mà
lòng đã nguyện thề
Vậy
tôi điên hay không?
Dẫu
vậy tôi vẫn quyết
Không
ngừng diệt ái dục
Nơi
chính bản thân mình.
43.
Như chiến sĩ hờn căm
Quyết
chiến thắng tất cả
Tôi
giữ một say mê
Diệt
ái dục đến cùng.
44.
Thà tôi bị thiêu đốt
Bị
moi ruột, chặt đầu
Nhưng
quyết không khuất phục
Giặc
ái dục bạo tàn.
45-46.
Kẻ địch khi bị thua
Rút
lui, tìm nơi ẩn
Rồi
khi phục hồi sức
Quay
lại để phục thù.
Nhưng
ái dục thì không
Khi
nó bị đánh bại
Nó
chui vào trong tâm
Vốn
yếu hèn của tôi
Và
lẩn trốn nơi đó.
Ái
dục thật hèn hạ
Duy
chỉ có Trí tuệ
Mới
tiêu diệt nó thôi.
47.
Nó không ở ngoại cảnh
Không
nằm trong các căn
Không
ở giữa các căn
Hoặc
bất cứ nơi khác.
Vậy
nó từ đâu đến?
Khiến
cho đời đảo điên?
Nó
chỉ là ảo ảnh!
Hỡi
tâm của tôi ơi!
Không
nên sợ ái dục
Hãy
giải phóng nó đi
Hãy
tu chứng Trí tuệ;
Đừng
để ái dục xô
Đẩy
tôi vào địa ngục.
Nên cố sức tu hành
Giữ trọn giới Bồ tát;
Không tuân lời lương y
Làm sao dứt được bệnh?