CON ĐƯỜNGĐẾN TĨNH LẶNG
TuệGiác Hằng Ngày
ThángBảy
HISHOLINESS THE DALAI LAMA
Nguyêntác: The Path To Tranquility
Biênsoạn: Renuka Singh
Chuyểnngữ: Tuệ Uyển
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG MỘT
Hòabình chỉ có giá trị chút ít đối với những người đangchết vì đói khát hay lạnh giá. Hòa bình sẽ không xuatan đau đớn của tổn thương vì tra tấn đối trong ý thứccủa những tù nhân. Hòa bình không làm an lòng nhữngai đã mất người thân trong lụt lội do sự thiếu ý thứctrong tàn phá rừng của những quốc gia lân cận.
Hòabình chỉ có thể hiện diện ở những nơi nhân quyền đươctôn trọng, nơi những con người được nuôi dưỡng, và nơimà những cá nhân và những quốc gia tự do. Hòa bìnhchân chính vơi chúng ta và với thế giới chung quanh chúng tachỉ có thể được đạt đến qua sự phát triển hòa bìnhtâm linh.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG HAI
Trướcnhất chúng ta phải giúp đở; rồi thì, sau đấy chúng ta cóthể nói về những nguyên nhân gây ra thảm kịch. NgườiẤn Độ từng nói rằng: nếu chúng ta bị một mũi tênđộc bắn trúng, điều quan trọng đầu tiên là phảirút mũi tên ra. Không có thời gian để hỏi ai đã bắnnó, loại thuốc độc nào trên mũi tên, v.v…
Trướctiên giải quyết vấn đề, và sau đấy điều tra. Tươngtự như thế, khi chúng ta chạm trán với khổ đau của nhânloại, quan trọng là đáp ứng với từ bi yêu thương, đúnghơn là hỏi về xu hướng chính trị của những người màchúng ta giúp đở.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG BA
Quanhững nghiệp quả ảnh hưởng, thế giới xuất hiệntrong những cách khác nhau tùy những người nào đấy. Như khi một quỉ đói, một vị trời, một người – ba chúngsinh – nhìn vào trong một bát nước, những nhân tố nghiệpquả làm cho người thấy nước thấy đấy là nước, trongkhi vị trời thấy nước là cam lồ, và quỉ đói thấy đấylà máu. Cùng một chủ đề, tùy năng lực của nghiệpquả, đối tượng xuất hiện một cách khác nhau đến mỗichúng sinh.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG BỐN
Trongsự liên hệ giữa đạo lý và chính trị, nên có những sựnhận thức đạo đức sâu xa định hướng cho nhữngnhà hoạt động chính trị; con người và xã hội của chúngta sẽ tiếp cận những lợi ích chín muồi sâu xa. Thậtngớ ngẩn cho rằng tôn giáo và đạo đức không có chỗ trongchính trị, và rằng một người của tôn giáo nên tách biệtchính mình như một ẩn sĩ.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG NĂM
Chúngtôi tin tưởng trong công pháp và trong sự quyết tâm của conngười. Trong lịch sử của loài người đã từng chứngtỏ rằng nhân loại sẽ mạnh hơn là những khẩu súng. Vì thế, mặc dù đối với chúng ta đây là một thời điểmkhó khăn. Chúng tôi tin tưởng một cách vững chắc rằngcon người, nền văn hóa, và tín ngưỡng Tây Tạng sẽ tồntại, sẽ lại phồn thịnh, phát triển, và thành công.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG SÁU
Quanhệ con người đặt cơ sở trên từ bi và yêu thương hổtương quan trọng về cơ bản đối với hạnh phúc an lạccủa nhân loại.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG BẢY
Thayvì buồn khổ, thù hận, và ganh tị chúng ta nên vui mừng hoanhỉ với sự thành công của những người khác.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG TÁM
Khônggiống như một kẻ thù ngoại tại, kẻ thù nội tại khôngthể tập họp lại và bắt đầu một cuộc trở lại mộtkhi nó đã bị xóa tan từ trong tự thể.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG CHÍN
Cónhiều trường hợp làm chúng ta không công bằng, không chínhđáng, phi lý, bất công, nhiều tham vọng, và hung hăng. Chung quanh chúng ta, mọi thứ đang xô đẩy chúng ta theo hướngấy, thường thường qua một hứng thú nghiệp vụ quảng bánào đấy người ta nghĩ rằng: Ta phải sở hữu thứnày hay thứ kia; bằng không cuộc đời ta sẽ đáng thươngthế nào ấy.
Thếgiới phô bày đến chúng ta một cách chủ yếu như sự tranhđua, phân chia thành “những người thắng” và những kẻbại”, nhưng đấy cũng là một quan kiến sai lầm, suy nghĩsai lầm. Đấy là một sự lướt nhìn vội vả trênbề mặt, điều ấy loại bỏ bất cứ sự truyền trao thừatiếp nào vào trong bản thân, cũng như bất cứ sự thiềnquán và phản chiếu nào.
THÁNGBẢY, NGÀY MỒNG MƯỜI
Sứcmạnh của truyền thông cho dù trực tiếp hay gián tiếp, làmột năng lực thật sự tác động trên chúng ta, điều chỉnhthái độ của chúng ta, khẩu vị của chúng ta, và tư tưởngcủa chúng ta một cách chắc chắn. Giống như tất cảmọi quyền năng, nó không thể bị áp dụng một cách ngẫunhiên, tình cờ, hay tùy ý. Nói cách khác, năng lực ấycó thể trở nên tùy tiện và vô trách nhiệm.
Sứcmạnh ấy ban cho những người làm công tác truyền thông tráchnhiệm có thể so sánh được như đối với trách nhiệmcủa tôn giáo hay chính trị. Trong cách riêng của họ,họ cống hiến để kiến lập và bảo vệ cộng đồng nhânloại. Sự cát tường của cộng đồng ấy nên là sựquan tâm hàng đầu của họ.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI MỘT
Sựrèn luyện tâm thức là một nghệ thuật. Nếu điềunày có thể xem như là nghệ thuật, đời sống một ngườilà nghệ thuật. Chúng tôi không lưu tâm đến khía cạnhvật lý của nghệ thuật. Chúng tôi chỉ đơn giản thiềnquán và trau dồi tâm thức của chúng tôi. Và khi mà sựxuất hiện ngoại tại được quan tâm đúng tầm mức, thiênnhiên trong hình thức nguyên sơ của nó cũng là nghệ thuật.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI HAI
Nếuchúng ta tin cậy vào những ai có phẩm chất thấp hơn chínhchúng ta, điều ấy sẽ đưa chúng ta chỗ thoái hóa;nếu chúng ta tin tưởng vào những người có những phẩm chấttương tự chúng ta, chúng ta sẽ dẫm chân tại chỗ; và nếuchúng ta nương tựa, tin tưởng, dựa vào những bậc có nhữngphẩm chất vượt trội chúng ta, điều ấy sẽ hổ trợ chúngta đạt đến địa vị tuyệt vời, cao thượng, siêu phàm.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI BA
Chúngtôi thỉnh thoảng nghĩ rằng hành động mang thực phẩm đếnlà một trong những gốc rễ căn bản của tất cả nhữngmối quan hệ.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI BỐN
Nếunhững học trò chân thành chỉ ra những sai sót của vị thầy(guru) và giải thích bất cứ thái độ mâu thuẫn nào, điềunày, thực tế, giúp người thầy điều chỉnh thái độ ấyvà sửa chửa bất cứ hành động sai sót nào.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI LĂM
Đốivới một thiền giả đã có một trình độ vững chắc củasự ổn định nội tại và thực chứng, mỗi kinh nghiệm đếnnhư một sự giáo huấn; và mỗi sự kiện, mỗi một điềutrải qua được hiển bày như một loại kinh nghiệm học tập.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI SÁU
Khimột vấn đề vừa khởi lên, hãy cố gắng duy trì sự khiêmtốn, hãy giữ một thái độ chân thành, và hãy xem như rằngkết quả là hợp lý. Dĩ nhiên, những người khác cóthể lợi dụng tình thế của chúng ta, và nếu thái độ củachúng ta biểu hiện chỉ khuyến khích sự gây hấn phi lý,hãy tiếp nhận một thái độ cứng rắn vững chãi. Tuythế, điều này nên được hoàn thành với từ bi yêu thương,và nếu khi cần thiết để bày tỏ quan điểm và hành độngđối phó mạnh mẽ của mình, hãy làm như thế mà không giậndữ hay với ý định bệnh hoạn.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI BẢY
Cónhững loại khác nhau của vướng mắc trong quan hệ đến nhữngchủ đề, đối tượng khác nhau; vướng mắc với hình thức,tướng mạo, âm thinh, mùi hương, cảm giác xúc chạm, v.v…vàv.v…Tất cả những điều này một cách cá nhân là sức mạnhđủ để làm nguyên nhân cho nhiều vấn nạn và khó khăn. Tuy nhiên, hình thức mạnh mẻ nhất của vướng mắc dườngnhư là vướng mắc về dục tình, ở đấy chúng ta thấy vướngmắc bao hàm đối với tất cả năm giác quan (liên lụy). Vì thế, nó là mạnh mẽ hơn cả và có khả năng cho nhữngvấn nạn và tàn phá.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI TÁM
Mặcdù sự sinh làm người của mình, chúng ta có nên kiên trìtrong khuynh hướng và thái độ ngã chấp bình thường củamình không , hay là chúng ta sẽ bị lãng phí một cơ hội tolớn. Thời gian chúng ta ở thế giới này không nên làkẻ tạo nên rắc rối trong cộng đồng nhân loại.
THÁNGBẢY, NGÀY MƯỜI CHÍN
Đạitừ bi và đại tuệ giác là những phẩm chất hàng đầu củaĐức Phật. Ngay cả trong thế gian hạn hữu, càng thôngminh, và thành thạo, người ấy càng đáng được tôn vinh.Tương tự như thế, càng từ bi yêu thương, tử tế ân cần,và tế nhị dịu dàng, người ấy càng nên được tôn trọng.
Vìthế nếu chúng ta có thể phát triển sự thông tuệ và vịtha đến mức độ đầy đủ nhất, thế thì chúng ta thậtsự tuyệt vời đáng khâm phục và xứng đáng để đượctôn kính.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI
Vọngtưởng phiền não là một trạng thái của tâm thức rất rõràng: khi nó khởi lên trong tâm thức nó là nguyên nhân làmtinh thần nhiễu loạn, bối rối và băn khoăn trong cá nhânchúng ta. Xa hơn nữa, nó là nguyên nhân của nhiều vấnnạn và khó khăn trong xã hội, thường thường trên mức độquốc gia.
Ngaytừ khởi đầu của văn minh nhân loại đã có những nguyênnhân của vấn nạn, rắc rối, và xung đột trong xã hội. Nó là vọng tưởng phiền não thúc đẩy một người bị lôicuốn vì nó và tấn công đến một người cùng phía mìnhvà cảm thấy thù ghét cùng giận dữ với phía đốiphương. Vì thế nó tạo nên nhiều sự chia rẻ trong cộngđồng nhân loại. Tất cả những điều này xảy đếnqua năng lực tiềm tàng của sự dính mắc hay chấp trướccủa tự ngã.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI MỐT
Trongtình trạng hiện tại, không một ai có thể có đủ khả năngđể cho rằng người nào khác sẽ giải quyết những vấnnạn đấy. Mỗi cá nhân có một trách nhiệm để hổtrợ định hướng cho gia đình địa cầu chúng ta trong mộtchiều hướng đúng đắn. Ao ước nguyện cầu thì khôngđủ; chúng ta phải trở thành những người dấn thân năngđộng.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI HAI
Trongtrường hợp chế tạo bom, những người liên hệ là nhữngnhà chuyên môn đặc biệt. Họ tập trung vào những gìrất hạn hẹp và trở nên cực kỳ chuyên môn trong lãnh vựcấy mà không thấy những hậu quả rộng lớn hơn. Nólà một loại quan kiến đường hầm, ống dẫn. Cho đếnkhi nào họ còn tập trung vào đó, sự tự lừa dối sẽ hổtrợ. Từ quan điểm khám phá, đây là một thành đạtlớn lao. Trong quyền tư riêng của chính họ, trong phạmvi chính họ, họ đang làm những gì to lớn lạ thường.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI BA
Đạosư hay vị thầy tinh thần, chịu trách nhiệm cho thái độkhông thích đáng của người ấy. Trách nhiệm của ngườiđệ tử không bị dẫn vào đấy. Sự quy trách nhiệmthì ở cả hai. Một phần là bởi gì người đệ tửquá vâng lời và cung hiến đến vị thầy tinh thần – mộtloại chấp nhận mù quáng đối với người hướng dẫn. Điều đó làm hư hỏng người ấy. Nhưng dĩ nhiên phầnnhiều trách nhiệm được quy cho vị thầy tinh thần, bởivì người ấy thiếu vắng tính vẹn toàn cần thiết đểtránh khỏi tình trạng tổn thương tai hại ấy.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI BỐN
Khiqua những nghi lễ và hình thức trang trọng chúng ta tạo nênmột không gian và môi trường tâm linh mà chúng ta đang tìmkiếm, thế rồi tiến trình sẽ có một năng lực tác độngtrên kinh nghiệm của chúng ta.
Khichúng ta thiếu vắng một không gian nội tại cho kinh nghiệmtâm linh mà chúng ta mong cầu, thế thì những nghi thức trởnên chỉ là những hình thức đơn thuần, công phu bên ngoài. Trong trường hợp này, rõ ràng, chúng mất đi ý nghĩa và trởthành những tập tục không cần thiết – đấy chỉ là mộtlời bào chửa, giải thích, hay an ủi cho một thời đã qua.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI LĂM
Ngoạitình có hậu quả tâm linh và xã hội tiêu cực. Nó lànguyên nhân bất hòa giữa những người phối ngẫu và nócó một tác động có hại đối với con cái họ. Hãmhiếp tệ hại nhất, làm tổn hại thân thể người khác bằngsức mạnh, đáng để đưa ra bàn cãi ở tòa án của luậtpháp và làm tăng lên những vấn nạn xã hội.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI SÁU
Khichúng ta bị những người khác lăng mạ, khiển trách, hay nóinhững lời khó nghe, mặc dù một niềm đau khó tả vô vànkhởi lên như một mũi gai đâm vào tim, nếu chúng ta nhậnthức thấu đáo những lời giáo huấn, rồi thì chúng ta cóthể nhận ra tính tự nhiên vô bản chất của những từ ngữấy, nó giống như tiếng vang. Cũng giống như khi mộtđối tượng vô tri giác bị quở trách, chúng ta sẽ kinh nghiệm sự xáo trộn tinh thần mỏng manh nhất.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI BẢY
Ngàynay chúng ta đối diện một số những vấn nạn. Mộtsố là tai họa thiên nhiên, điều này chúng ta phải chấpnhận và đối diện bằng những cách tốt nhất mà chúng tacó thể. Nhưng những thứ khác là những vấn đề doloài người tạo ra bằng thái độ không chính đáng và tưduy xấu, điều mà chúng ta nên tránh.
Mộttrong những vấn đề khởi lên từ những hệ tư tưởng, hayý thức hệ hay ngay cả những xung đột tôn giáo khi ngườita chiến đấu với nhau, là đánh mất cái nhìn nhân bản,kết liễu mục tiêu cao đẹp của những hệ tư tưởng haytôn giáo. Tất cả những tín ngưỡng và những hệ thốngkhác nhau chỉ là những phương pháp để đạt đến một mụctiêu, mà điều ấy là cho những con người bình thường anlạc hạnh phúc trong cuộc sống.
Vìthế, không bao giờ chúng ta nên đặt những phương tiện lêntận cùng: tính nhân bản tối thượng ở trên mọi vấn đềvà đấy là tất cả, nó đòi hỏi chúng ta phải duy trì trongmọi lúc.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI TÁM
Sựkiện hiện hữu vòng sinh tử luân hồi của tất cả chúngsinh là không có bắt đầu và không biết bao nhiêu lần trongnhững đời trước mỗi chúng ta đã từng hoàn thành vai tròcủa một bà mẹ. Cảm giác của một bà mẹ cho đứacon của bà là một thí dụ cổ điển về lòng yêu thương,hay tình yêu.
Vìsự an toàn, bảo vệ, và nuôi dưỡng con cái, một bà mẹsẵn sàng hy sinh chính đời sống của mình. Nhận thứcđiều này, con cái nên biết ơn bà mẹ của mình và bày tỏlòng cảm kích bằng sự thực hiện những hành vi đạo đức.
THÁNGBẢY, NGÀY HAI MƯƠI CHÍN
Mộttrong những đặc trưng của giáo lý nghiệp báo là có mộtsự liên hệ tương xứng, xác định rõ ràng, giữa nguyênnhân và hiệu quả. Không có chuyện rằng những hànhđộng tiêu cực hay những việc làm không lành mạnh có thểcho kết quả trong vui sướng và an lạc hạnh phúc. Vuitươi hạnh phúc, theo định nghĩa, là những kết quả hay hoatrái của những hành động tốt đẹp lành mạnh. Vìthế từ quan điểm ấy, có thể đối với chúng ta không cảmhứng hay ngưỡng mộ quá nhiều đối với những hành độngtức thời, nhưng đấy là những nguyên nhân thực sự củavui sướng.
THÁNGBẢY, NGÀY BA MƯƠI
Cólời nói là một mối liên hệ giữa mộng trên một phươngdiện, và những trình độ hiển nhiên tịch tĩnh của thânthể trên một phương diện khác. Nhưng nó cũng nóirằng có một điều như thế như “trạng thái đặc biệtcủa mộng”. Trong trạng thái ấy, “thân thểmộng ảo đặc biệt” được tạo thành từ tâm thức vàtừ năng lượng sinh lực trong thân thể.
Thânthể mộng ảo đặc biệt này có thể không phối hợp hoàntoàn với thân thể vật lý thô thiển và du hành ở nhữngnơi nào khác. Một phương pháp phát triển thân thểmộng ảo đặc biệt này, trước nhất nhận thức giấc mộngnhư là một giấc mộng khi nó đã qua. Rồi thì chúngta khám phá rằng giấc mộng là dễ bảo (dễ điều khiển),và chúng ta có thể tiến hành những nổ lực để đạt đượcsự kiểm soát trên nó.
THÁNGBẢY, NGÀY BA MƯƠI MỐT
Chúý sự hành trì thực sự hằng ngày của tôi, tôi để ítnhất năm tiếng rưỡi mỗi ngày để cầu nguyện, thiền quán,và học tập. Trên tất cả những điều này, tôi cũngnguyện cầu bất cứ khi nào tôi có thể trong những thờikhắc trống không, hay thuận tiện trong ngày; thí dụ,trong bửa ăn và trong khi du hành. Trong trường hợp saucùng, tôi có ba lý do chính để làm thế: - trước nhất, nócống hiến đối với sự hoàn thành nhiệm vụ hằng ngàycủa tôi; - thứ hai, nó giúp vượt qua một thời gian mộtcách hữu ích; - thứ ba, nó làm dịu sự sợ hãi! Tôithấy không có sự phân biệt giữa thực tập tôn giáovà cuộc sống hằng ngày.