Thơ
VU LAN NHỚ MẸ
VU LAN – 2002
Tôi sưu tập những vần thơ hiếu hạnh
Nguyện mọi người đừng làm Mẹ khổ đau.
Minh Chiếu
Vọng Vu Lan
Trúc Diệp
Sóng gió đi về không đón đưa,
Mẹ ơi! Bến giác gởi hồn thơ,
Đây con kính cẩn dâng lòng Mẹ,
Tấm ngọc thanh châu giải suối mờ.
Hôm nay liên tưởng những ngày mai,
Thấp thoáng đâu đây bóng dạ đài,
Còn có bao nhiêu hình ảnh Mẹ,
Cầu xin quy mạng đấng Như Lai.
Trung nguyên ngày hội vọng Vu Lan,
Bến giác chiều thu sóng đạo ngàn,
Những ai là kẻ mang ơn nặng,
Đều vận lòng thành đón Vu Lan.
Cảm Niệm Vu Lan
Huyền Không
Chiều nay theo dấu Mục Kiền Liên
Ta muốn tìm ra bóng Mẹ hiền
Chiếc nhạn tung trời theo biển gió
Mùa thu mang nặng nỗi truân chuyên!
Mười phương hiển hiện bóng Như Lai
Ấm dịu không gian vọng tiếng hài
Một phút tâm thành qua vạn kỷ
Ngày xưa trở lại chốn trần ai.
Chiên đàn trầm tỏa ánh quang minh
Sóng nhạc ngày xưa lại hiển hình
Cảm niệm mười phương hoan hỷ nhựt
Âm thầm ai mãi nguyện cầu kinh.
Rằm Tháng Bảy
Lê Mộng Nguyên
Mỗi độ thu sang Rằm tháng bảy,
Chiều xa vang dội tiếng chuông chùa,
Ngày xưa sống lại trong tâm trí,
Mỗi một tâm hồn máu trẻ thơ…
Ngày xưa sống lại trong tâm trí,
Mường tượng hình ai lạnh võ vàng,
Khắc khoải chiều nay cơn gió tạt,
Rùng mình em bé nhớ Vu Lan…
Đây bát cơm đầy nặng ước mong.
Mẹ ơi! Đây ngọc với đây lòng.
Đây tình còn đọng trong tha thiết,
Ân nghĩa sanh thành chưa trả xong.
Lơ đãng thời gian ngừng đọng lại,
Mùa xưa man mác vẻ huy hoàng,
Thế hệ mai sau nào có khác,
Một chiều thu lạnh cúng Vu Lan…
Lạy đức Mục Liên đuốc sáng soi,
Con nguyện theo dõi bước chân Ngài,
Muôn đời đáp lại tình sâu nặng,
Mẹ yếu Cha già phận thắm tươi.
Rồi cứ năm năm Rằm tháng bảy,
Hồn con mường tượng bóng Từ Bi,
Theo trầm hương ngát về năm cũ,
Tìm dấu chân Ngài đã bước đi…
Đêm Vu Lan
Diệu Nga
Hương khói tỏa đêm nay trời trở lạnh
Tiếng kinh cầu u ẩn vút bay cao
Tháp chín tầng nghi ngút đón trăng sao
Về mở hội đêm nay giờ giải thoát.
Chuông Bát Nhã đưa đường về cõi Phật
Thoát mê đồ hồn nhẹ bước phiêu diêu
Trước đài sen con khấn khứa thật nhiều
Lòng thương Mẹ cù lao ơn nghĩa nặng.
Gương Đại Hiếu Mục Liên còn văng vẳng
Vượt chông gai tìm Mẹ báo thâm ân
Ơn mười phương ban rải phước oai thần
Nương ánh sáng dâng lên mười cửa ngục.
Con đứng lặng hình dung trong ký ức
Bóng Mẹ hiền ru tiếng hát yêu thương
Bờ môi run ngào ngạt đuổi vô thường
Cho con trẻ bình an trong giấc ngủ.
Vì con sống, Mẹ suốt đời lam lũ
Vì con vui, Mẹ gánh hết buồn đau
Đời đắng cay riêng Mẹ dấn thân vào
Nuôi con lớn Mẹ héo mòn thân xác.
Ơn sanh dưỡng con chưa hề báo đáp
Mẹ đi rồi mồ lạnh ướt sương đêm
Trời Vu Lan hương khói ngát qua thềm
Quỳ dưới Điện con khấn cầu chư Phật.
Xin cứu độ Mẹ Cha đường giải thoát
Kiếp đọa đày trong sáu nẻo luân chuyên
Xin trần gian vào độ nở hoa Thiền
Con đứng lặng nương theo hồi Bát Nhã.
Vu Lan Nhớ Mẹ
Diệu Ngọc
Năm xưa em còn bé
Rằm tháng bảy, Vu Lan
Tung tăng như chim sẻ
Theo Mẹ đến chùa làng.
Mẹ dạy: “Con phải nhớ
Gương đức Mục Kiền Liên
Như lòng Ngài hiếu thảo
Cứu độ được Mẹ hiền”.
Vâng theo lời Mẹ dạy
Em lạy Phật nguyện cầu:
“Cho Ba cùng với Mẹ
Sống đến lúc bạc đầu”.
Phật ngự nơi chánh điện
Mỉm cười, Phật nhìn em
Nụ cười đầy hoan hỷ
Em thanh thoát nhẹ nhàng.
Một đoàn sinh Phật tử
Cài em đóa hoa hồng
Vì em đang còn Mẹ
Em sung sướng ngập lòng.
Cánh hoa hồng tươi thắm
Như tình Mẹ bao la
Như tấm lòng của biển
Ôi! Thiên đường tuổi thơ.
Thời gian qua nhanh chóng
Thấm thoát như thoi đưa
Năm nay em đã lớn
Mẹ hiền em mất rồi.
Vu Lan, Rằm tháng bảy
Nhớ Mẹ quá đi thôi!
Em về thăm chùa cũ
Lòng chua xót ngậm ngùi.
Chùa xưa vẫn còn đó
Mà bóng Mẹ còn đâu!
Âm thầm, em lặng lẽ,
Bước đi nặng u sầu.
Áo em cài hoa trắng,
Màu trắng chiếc khăn tang
Tâm hồn em hoang vắng
Một trời buồn mênh mang.
Em dập đầu lạy Phật,
Xin Mẹ được vãng sanh
Xin Mẹ về bến giác
Cho nhẹ nhàng anh linh.
(Không đề)
(Không biết tác giả)
Trời vào thu nghe lạnh
Lá vàng rơi rơi buồn
Lòng người con viễn xứ
Quặn thắt lệ sầu tuôn
Chiều về nghe chuông đổ
Âm hưởng lặng từng không
Ai là người mất Mẹ
Mới thấy lòng bâng khuâng.
Vu Lan mùa báo hiếu
Con thầm lặng kính dâng
Đóa hoa hồng màu trắng
Hướng trọn về Mẫu thân.
Dâng Mẹ
Q.Đ.
Bao năm rồi con lưu lạc ngàn phương
Con nhớ Mẹ suốt canh trường khắc khoải
Ơn dưỡng dục Mẹ ơi! Sao xiết kể
Công sinh thành con nghĩ: quặn lòng đau
Gốc mai già xơ xác đã từ lâu,
Chơ vơ đứng giữa trường đời gió lộng.
Dòng sông chảy: ấy đời con trong mộng.
Lững lờ trôi, trôi mãi đến bao giờ?
Có những đêm con thiêm thiếp trong mơ,
Con mơ thấy hồn con về thăm Mẹ,
Được ấp ủ trong tình thương của Mẹ,
Mảnh hồn con ấm dịu biết bao nhiêu!
Bốn phương trời con tìm kiếm đã nhiều,
Nhưng không có một tình yêu của Mẹ.
Vu Lan đến, cõi lòng con quạnh quẽ,
Bóng người xưa như phảng phất đâu đây.
Một chiều thu lạnh dâng bát cơm đầy,
Tình nghĩa ấy, Mẹ ơi! Bao thấm thía.
Phương trời này con ngậm ngùi rơi lệ.
Đức cù lao muôn một trả chưa xong.
Mất Mẹ
Xuân Tâm
Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ tôi đã qua đời
Lần đầu tiên tôi hiểu
Thân phận trẻ mồ côi!
Quanh tôi ai cũng khóc
Im lặng tôi sầu thôi
Để dòng nước mắt chảy
Là hết khổ đi rồi!
Độ nhỏ tôi không tin
Người thân yêu sẽ mất
Hôm ấy tôi sững sờ
Và nghi ngờ trời đất.
Từ nay tôi hết thấy
Trên trán Mẹ hôn con
Mỗi khi con phải đòn
Đau lòng Mẹ la lẫy.
Kìa nhà ai bên cạnh
Mẹ con vỗ về nhau
Tim Mẹ con không có
Lúc buồn biết trốn đâu?
Hoàng hôn phủ trên mộ
Chuông chùa lạnh rơi rơi
Tôi thấy tôi mất Mẹ
Mất cả một bầu trời.
Mẹ
Miên Thụy
Đời vui khi Mẹ vẫn còn,
Mẹ là ngọn lửa ấm nồng ngày đêm.
Mẹ là ngọn gió đưa êm,
Mẹ là dòng suối mơ huyền bao la.
Lời ru tha thiết ngọc ngà,
Ngày nào đã có bài ca về Người.
Còn Mẹ đời còn thêm tươi,
Con yêu Mẹ quá nụ cười bao dung.
Mẹ là hoa của mùa Xuân,
Con như chim nhỏ hót mừng ca vang.
Mẹ là mây biếc non ngàn,
Con yêu Mẹ quá vô vàn tình thương.
Mẹ già như chuối ba hương,
Dạt dào tình Mẹ niềm thương vô bờ.
Bông Trắng Đau Buồn
Nguyên Đạo
Một bông cài màu trắng
Được cài lên ngực con
Nói lên điều đau xót
Mẹ của con không còn.
Năm năm rồi không Mẹ
Con sống trong buồn đau
Biết bao nhiêu bạn tốt
Con vẫn không vơi sầu.
Bởi Mẹ rất nhiệm mầu
Không ai thay thế được
Bởi Mẹ là ngọn đuốc
Soi sáng đường con đi.
Bởi Mẹ rất diệu kỳ
Ngọt ngào như hơi thở
Mẹ là bông hoa nở
Tươi thắm cuộc đời con.
Mẹ là ánh trăng tròn
Là hương đồng gió mát
Cho con ngồi đọc sách
Cho con ngồi làm thơ.
Và Mẹ là bài thơ
Những bài thơ con viết
Đây Mẹ ơi có biết?
Mẹ sống mãi với con.
Cây Đòn Gánh
Nguyễn Văn Thiên
Lưng cây đòn gánh mòn trơn
Lời tre khô nhắc công ơn Mẹ già
Chợ chiều chợ sớm bôn ba
Hái gieo tất bật đồng xa đồng gần
Bán than mua muối tảo tần
Bao lần xuống núi bao lần lên non
Da xương bào cật tre mòn
Trăm năm Mẹ gánh đời con qua đèo
Gánh yêu thương, gánh khổ nghèo
Gánh mơ ước lần gieo nẻo đi về…
Gánh bình minh lối bến quê
Gánh hoàng hôn dọc chân đê bước dồn
Gánh trăng khuya giếng đầu thôn
Gánh than lửa chạy qua cồn cát trưa…
Một đời gánh nắng và mưa
Mòn vai mà Mẹ vẫn chưa yên lòng
Một đời gióng đứt đòn cong
Vì ai vai lệch lưng còng? Mẹ ơi!
Ai Bảo Em?
Thông Cát
Ai bảo em, cuộc đời không đẹp?
Khi bên em có bóng Mẹ hiền.
Ai bảo em, cuộc đời không đẹp?
Khi em còn bóng Mẹ trong tim.
Ai bảo em, cuộc đời khô cạn?
Khi Mẹ em dòng suối hiền hòa.
Ai bảo em, cuộc đời u tối?
Khi Mẹ em sáng tợ vầng trăng.
Ai bảo em, cuộc đời cô lẻ?
Khi Mẹ em cho con trẻ lời ru.
Ai bảo em, cuộc đời chán ngán?
Khi em còn có Mẹ nâng niu.
Nên em ơi! Một mai mất Mẹ
Mới thấy rằng trống vắng xa xăm
Thì hôm nay còn Mẹ thắm nồng
Hãy nhớ em ơi! Niềm tôn kính
Khỏi tiếc thương khi Mẹ chẳng còn.
Ngậm Ngùi
Nguyễn Đức Vân
Rồi có một ngày xa xôi
Mẹ bỏ con về nơi cát bụi
Rồi sẽ những ngày thui thủi
Người ra đi trăng gió ngậm ngùi.
Rồi sẽ có vạn lần buồn tủi
Rồi mình con lang bạt giữa đời
Đêm đêm thao thức hoài thầm hỏi
Sao kiếp người ngắn ngủi đơn côi.
Sao năm tháng cứ trôi trôi mãi
Ôi nhớ thương tràn xuống đôi vai
Con nhớ mãi bên vườn hoang cỏ dại
Bóng Mẹ già cặm cụi sớm hôm.
Ngày Xưa Có Mẹ
Thanh Nguyên
Khi con biết đòi ăn
Mẹ là người mớm cho con muỗng cháo.
Khi con biết đòi ngủ bằng tiết tấu
Mẹ là người thức hát ru con.
Bầu trời trong mắt con ngày một xanh,
Là khi tóc Mẹ ngày thêm sợi bạc.
Mẹ đã thành hiển nhiên như trời đất
Như cuộc đời không thể thiếu trong con.
Nếu có ai đi vòng quả đất tròn
Người mong con mỏi mòn vẫn không ai ngoài Mẹ.
Cái vòng tay mở rộng ra từ tấm bé,
Cứ rộng lần khi con trẻ lớn thêm.
Mẹ là người đã đặt cho con cái tên riêng.
Trước cả khi con biết bật lên tiếng MẸ.
MẸ !
Cái tiếng gọi mà từ khi bập bẹ
Đến lúc trưởng thành con
vẫn chưa hiểu hết chiều sâu.
MẸ !
Có nghĩa là bắt đầu
Cho sự sống, cho tình yêu, cho hạnh phúc.
MẸ !
Có nghĩa là duy nhất
Một bầu trời, một mặt đất, một vầng trăng.
Mẹ chưa sống đủ trăm năm
Nhưng đã cho con dư đủ nụ cười và tiếng hát.
Chỉ có một lần Mẹ không ngăn con khóc
Là khi Mẹ không thể nào lau nước mắt cho con.
Là khi Mẹ không còn
Hoa hồng đỏ từ đây hoa trắng.
Rồi những đứa bé lại chào đời
và lớn lên theo năm tháng.
Biết bao người được làm Mẹ trong ngày
Tiếng trẻ thơ gọi Mẹ ngân nga trên quả đất này
Là âm thanh không thể nào vắng lặng.
MẸ !
Có nghĩa là ánh sáng
Một ngọn đèn thắp bằng máu con tim
Cái đốm lửa thiêng liêng
Cháy trong bão bùng, cháy trong đêm tối.
MẸ !
Có nghĩa là mãi mãi
Là cho đi không đòi lại bao giờ
Cổ tích của những ai còn Mẹ là:
“Ngày xưa có một nàng công chúa, hay
Ngày xưa có một ông vua…”
Cổ tích của con là: “Ngày xưa có MẸ”.
Lối Cũ
Nghiêm Tịnh
Năm xưa tôi còn nhỏ
Mẹ dẫn tôi đến chùa
Quỳ dưới chân Phật Tổ
Lòng khấn nguyện Di Đà…
Rồi tuổi vừa lên tám
Đầu bịt trắng khăn tang
Ngây thơ chẳng biết gì
Tâm buồn như buổi sáng.
Không còn ai an ủi
Lòng cảm thấy cô đơn
Tôi buồn tôi mất Mẹ
Như mất cả hồn tôi.
Mẹ hiền chết đã lâu
Bơ vơ từ bé bỏng
Một mình tìm sự sống
Trải mấy lớp thương đau.
Vì mãi miết hơn thua
Đường đời nhiều nỗi nhọc
Quên mình trong sự sống
Chưa trở lại chùa xưa.
Đã mấy lớp phong sương
Đường đời nhiều cảm xúc
Cõi trần hay vướng tục
Lòng chạnh nhớ vương vương…
Một buổi sáng không mưa
Một buổi chiếu không nắng
Một mình trong quán vắng
Nhớ lại cảnh chùa xưa.
Nay trở lại chùa xưa
Đường về quê lối cũ
Trải thời gian mấy độ
Tường đượm phủ rêu thưa.
Yên lặng, trải nắng mưa
Chùa làng dân đến lễ
Đức Phật ngồi trên bệ
Miệng mỉm cười như xưa.
Khấn nguyện như thuở nào
Qua bao hình ảnh Mẹ
Tôi tìm tôi thuở bé
Lòng lại thấy nao nao.
Hãnh Diện Còn Mẹ
Trần Huy Hà
Hãy hãnh diện khi mình đang còn Mẹ
Và giàu sang Cha Mẹ đủ trên đời
Khốn khổ thay thân phận trẻ mồ côi
Lòng tan nát khi Xuân về Đông đến.
Ai còn Mẹ đời giàu sang vô lượng
Được tình thương của Mẹ thật vô cùng
Mẹ mất rồi đời thiếu thốn mông lung
Và cảm nỗi bơ vơ đời hẩm hút.
Nghĩ thương Mẹ cưu mang niềm cúc dục
Mẹ ẵm bồng nâng sữa khéo nuôi con
Ngày tháng trôi Mẹ hao tổn héo mòn
Mong con lớn làm rạng danh gia tổ.
Ai còn Mẹ xin đừng làm Mẹ khóc
Đừng để buồn trên mắt Mẹ thân yêu
Cố làm sao để lòng Mẹ vui nhiều
Và học hạnh làm người con hiếu thuận.
Noi gương xưa cho hậu thế theo đường
Người hữu phước được cúng dường Cha Mẹ
Khi Mẹ mất chẳng còn gì than kể
Nghĩ tiếc đời khi có Mẹ bên ta
Mẹ mất rồi, Ôi! Mất mát bao la
Lòng ấm ức dòng nước mắt trào lệ…
Kính Dâng Từ Mẫu
Nguyễn Huy Hải
Mẹ ơi Mẹ! Công sinh thành dưỡng dục
Mẹ bao la như biển Thái Bình
Trên có trời dưới có đất chứng minh
Con thương mẹ nhiều đêm buồn lai láng.
Sớm hôm thức Mẹ tảo tần buôn bán
Tạo cho con nên vóc vạc lớn khôn
Trong khi đó… thể xác Mẹ héo mòn
Ngày qua tháng chẳng còn chi da thịt.
Mẹ ơi Mẹ! Còn bao nhiêu chứng tích
Cứ phơi bày cho vụn vỡ tim con
Vì ngày nay chừ đã biết lớn khôn
Mẹ cố dấu để cho con tìm hiểu.
Xin Mẹ nhận lạy này con bất hiếu
Đã bao lần làm Mẹ khổ ngày xưa
Đã bao lần làm Mẹ khóc như mưa
Bao nhiêu lạy cũng chẳng vừa ân Mẹ!
Mẹ ơi Mẹ! Từng đêm con suy nghĩ
Sao đáp đền công chín tháng cưu mang?
Dưỡng nuôi Mẹ cho khỏi phải muộn màng
Con tấm tức và ngỡ ngàng bật khóc.
Mẹ ơi Mẹ! Những lời vàng ngà ngọc
Ngày hôm nào còn văng vẳng bên tai
Thương yêu Mẹ con nhớ lấy hoài
Và ghi dấu cả hình hài bóng Mẹ.
Chiếc Lồng Đèn
Chiêu Anh (1964)
… Đèn ông sao với đèn cá chép
Đèn thiên nga với đèn cá chép…
Tiếng ca hát vang vang rền xóm nhỏ
Đón trăng Rằm vui nhộn khắp nơi nơi…
Chạy u về, bé gọi: “Mẹ ơi! Ơi!
Mua con chiếc lồng đèn, nghe Mẹ nhé!
Mẹ: “Ừ” – bảo cho vui lòng con trẻ
Chớ tiền đâu, Mẹ sẵn để mua đèn!
Lo cái ăn ngày tháng mãi bon chen
Vất vả lắm, tạm qua ngày hai bữa…
Thương con trẻ cùng đồng chung trang lứa
Đứa giàu kia đủ mọi thứ phủ phê
Lũ con mình mỗi bận đón thu về
Không chiếc bánh, lồng đèn như bọn trẻ.
Tủi vì con sống nghèo từ tấm bé
Xếp lồng đèn bằng giấy tập đơn sơ
Con reo mừng, mà lòng Mẹ ngẩn ngơ
Niềm chua xót ứa tràn trong huyết quản.
Ôi! Chinh chiến kéo dài trong năm tháng
Sức sống mỏi mòn, bom đạn vẫn chưa thôi
Kẻ chết rồi bỏ lại đám con côi
Người góa phụ chắt chiu đàn trẻ dại!
Vang tiếng hát, đón mừng Thu trở lại
Chiếc bánh in: bày cúng “Tết Trung Thu”!
Trước bàn thờ, leo lét ánh đèn lu
Xin khấn nguyện: “Hòa bình cho đất nước”…
Ôi tha thiết mỗi một niềm ao ước:
Được ấm no trong cuộc sống thanh bình
Được áo cơm đầy đủ nghĩa “Dân Sinh”
Không bóc lột, không hận thù oan trái!
Khắp nhân loại sống trong tình thân ái
Muôn lồng đèn chung kết hội hoa đăng
Tiết “Trung Thu” sung sướng dưới vầng trăng
Tình đoàn kết Bắc Nam hòa điệp khúc.
“Tết Trung Thu đốt đèn đi chơi…
Ta đốt đèn đi khắp phố phường…”
Tình Mẹ
Nếu Mẹ hỏi: Ai là người con yêu nhất?
Ai là người con trìu mến mê say?
Ai mà con thương nhớ suốt đêm ngày?
Con sẽ đáp lại rằng: Thưa chính Mẹ!
Nếu Mẹ hỏi: Trong những chiều vắng vẻ
Con nhớ ai và nghĩ đến ai nhiều?
Gọi tâm hồn trong thoáng gió đìu hiu
Con sẽ đáp lại rằng: Thưa chính Mẹ!
Nếu Mẹ hỏi: Những ngày con còn bé
Con giận hờn và nũng nịu với ai?
Ai mà con nằm ngủ suốt đêm ngày?
Con sẽ đáp lại rằng: Thưa chính Mẹ!
Nếu Mẹ hỏi: Bây giờ con khôn lớn
Con sẽ sống và có thể chết vì ai?
Ai mà con tâm sự trút bi hoài?
Con sẽ đáp lại rằng: Thưa chính Mẹ!
Nếu Mẹ hỏi: Trong tâm hồn cuộc sống
Trong tâm con ai ngự trị muôn đời?
Ai mà con thấy hiện khắp mọi nơi?
Con sẽ đáp lại rằng: Thưa chính Mẹ!
Mẹ là xứ hoa đào hương tỏa ngát
Mẹ là niềm an ủi vạn sầu thương
Mẹ là sao sáng giữa đêm trường
Mẹ là chính của lòng con bất diệt
Mẹ là cả một tâm tình tha thiết
Mẹ là vầng trăng trọn của mùa Thu
Mẹ của con yêu cả muôn đời.
Nếu một mai Mẹ xa rời cuộc sống
Ai là người an ủi của đời con?
Ai là người dìu dắt cánh chim non?
Nếu mất Mẹ con không còn lẽ sống!
Nếu mất Mẹ con thành người lạc lỏng!
Không còn gì ước vọng với tương lai.
Vạn ngàn thương con xin dành cho Mẹ
Để muôn đời Mẹ ở mãi với con
Để muôn đời hình ảnh Mẹ vẫn còn
Còn mãi mãi trong lòng con mãi mãi.
Lòng Mẹ
Bảo Trí
Ngồi ngắm chậu Quỳnh đang nở hoa
Bỗng dưng đôi mắt lệ chan hòa
Tâm tư ôn lại thời thơ ấu
Nghĩa nặng dường non của Mẹ già.
Những đóa hoa Quỳnh nặng trĩu cong
Khom lưng bẹ lá cũng cung vòng
Phỉ nguyền hoa nở khoe hương nhụy
Lá thỏa lòng vui nỗi ước mong.
Những lá không hoa, thắm mướt xinh
Căng đầy mạch sống, nếp nguyên trinh
Cảm thương cho lá, mang hoa nặng
Trút hết tinh anh, hết nhựa tình.
Nhìn lá hình dung đến Mẹ già
Công ơn trời bể rộng bao la
Hoa càng xinh đẹp càng to đóa
Lá lại cằn khô nổi rõ da.
Chiếc lá cỗi cằn xũ ốm teo
Sòn so ba đóa mọc đòng đeo
Còng lưng rán chịu cho hoa triển
Sung sướng đành cam sống cảnh nghèo.
Thấy lá nhìn hoa, nhớ Mẹ già
Dầm sương, giải nắng chịu xông pha
Thắt lưng, buộc bụng lo từng bữa
Vắt sữa nuôi đầy một lũ hoa.
Nay con đã biết thức xem hoa
Đã biết công lao của Mẹ già
Thì hỡi!!! Còn đâu người Mẹ quý!
Đã thành thiên cổ tự năm qua.
Mẹ
Đỗ Trung Quân
Con không đợi một ngày kia khi
Mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc
Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ
Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt
Chạy điên cuồng qua tuổi Mẹ già nua.
Mỗi ngày qua con lại thấy ngẩn ngơ
Ai níu nổi thời gian? Ai níu nổi?
Con mỗi ngày một lớn thêm
Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi
Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn
Con sẽ không đợi một ngày kia có
người cài lên áo cho con
Một nụ bạch hồng
Một thảng thốt nhận ra mình mất Mẹ
Mỗi ngày đi qua đang cài cho con
những bông hồng
Hoa đẹp đấy – cớ sao lòng hoảng sợ?
Ta ra đi mười năm xa vòng tay của Mẹ
Sống tự do như một cánh chim bằng
Ta làm thơ cho đời và cho biết bao người con gái
Có bao giờ thơ cho Mẹ ta không?
Nghìn bài thơ chất ngập cả tâm hồn
Đau khổ – chia lìa – buồn vui – hạnh phúc
Có bàn chân đã giẫm xuống lòng ta độc ác
Sao vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ
Ta quên mất thềm xưa dáng Mẹ ngồi chờ
Giọt nước mắt già nua không ứa nổi
Ta mê mãi trên bàn chân rong ruổi
Mắt Mẹ già thầm lặng dõi sau lưng
Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân
Mấy kẻ đi qua – mấy người dừng lại?
Sao Mẹ già ở cách xa đến vậy
Trái tim âu lo đã giục giã đi tìm
(Ta vẫn vô tình, ta vẫn thản nhiên).
Hôm nay*
Anh đã bao lần dừng lại trên phố quen
Ngả nón đứng chào xe tang qua phố
Ai mất Mẹ – Sao lòng anh hoảng sợ
Ngày tháng kia… bao lâu nữa của mình?
Bài thơ này anh xin thắp một bình minh
Trên đời Mẹ qua những ngày tăm tối
Bài thơ như một nụ hồng
Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới.
(1986)
Cha
Cha là bóng cả ngả che con
Là cả tình thương chẳng xoáy mòn
Là cả cuộc đời vô biên quá!
Nặng nghĩa tình Cha như nước non!
Thạch Lam
Cha về âm cảnh hồn phảng phất
Con ở dương gian dạ ngậm ngùi
Hiếu đạo chưa đền ơn cúc dục
Khuất còn thêm tủi phận làm con.
Cha ta như một tàng cây quạnh
Tóc đã phai màu theo nắng mưa
Sớm tối còng lưng bên ngỏ trúc
Thương con se sắt gió giao mùa.
Trịnh Bửu Hoài
Thương Cha lam lũ một đời
Tìm trong xa vắng những lời xa xưa
Bồng bềnh gió đẩy mây đưa
Bơ vơ con đứng bóng mưa ngập lòng.
Nguyễn Ánh Hồng
Cha tôi tuy đã già rồi
Nhưng còn làm lụng để nuôi cả nhà
Sớm hôm vừa gáy tiếng gà
Cha tôi đã dậy để ra đi làm.
Tâm Sự Oanh Vũ
Minh Luân
Năm nay em lên tám
Cha Mẹ cho đến chùa
Mỗi tuần ngày chủ nhật
Lễ Phật và nô đùa.
Cha Mẹ may cho em
Một chiếc áo màu lam
Xinh xinh em thích quá
Em mặc mãi không nhàm.
Hôm đầu em đến đây
Các Anh Chị vỗ tay
Chào mừng em mới đến
Em thấy hồn say say.
Em được Anh Chị Trưởng,
Dạy cho đủ mọi điều
Nào là “Tưởng nhớ Phật”
Thuận kính với người trên.
Em lại được Quý Thầy
Chỉ dạy về Phật Pháp
Em lại học bài hát
Về Phật giáo rất hay.
Về nhà Cha Mẹ cưng
Mua cho đủ quà ngon
Mẹ bảo em ngoan quá
Cha thường xoa má em.
Vào trường: em chăm học
Tháng này đứng hạng năm
Thầy Cô đều khen thưởng
Nên em cũng mừng thầm.
Em không chơi bắt bướm
Không giết hại sinh loài
Chúng cũng mang tứ khổ*
Như tất cả con người.
Mỗi khi nghe tiếng chuông
Lòng em cảm thấy buồn
Nam Mô Di Đà Phật
Xin cứu độ hồng trần.
Hương Xưa
Phan Thanh Yên
Ngày xưa những dạo em còn bé
Mồng một, mười lăm thích đến Chùa
Tung tăng theo Ngoại chuyền chân sẻ
Gậy trúc trên đường lại khạo khua.
Áo nâu, tràng hạt, Ngoại lần tay
Áo hoa, má đỏ, tóc huyền bay
Chuông Chùa buông nhẹ dìu chân bước
Em xách giỏ đầy… chả mỏi tay.
Một nải chuối vàng thơm thơm nắng
Vài cân khoai mới mới chiều qua
Bó rau bù ngót xanh xanh ngát
Em lắc đầu chê “Ít quá hà!”.
Ngoại nhủ em rằng: “Của ít oi!”
Nhưng lòng thành kính Phật xét soi
Phù trì bá tánh bình yên cả
Là tấm lòng ta thỏa nguyện rồi.
Ngây thơ em hỏi: “Phật ở nhà!”
Với ông Phật lớn ở chùa xa
Hai ông chả biết… quen không nhỉ?
Ngoại mắng: “Nói xàm! Phật quở đa!”
Nhưng Phật chẳng rầy cũng chẳng la
Còn sai Sư Cụ khoác cà sa
Cho em… nào chuối… nào xôi… bánh
Rồi lại khen “Ngoan” thích thích là!
Em lẻn ra sau nghịch vườn Chùa
Hái hoa cùng kiếm trái cây chua
Hoặc nghe chim hót trên đồi vắng
Ngoại dọa: “Lần sau, cấm đến Chùa”.
Em rối rít van: “Lỡ một lần!”
Thầy cười xòa bảo: “Bé con ngoan!”
Và đưa kinh sách cho em đọc
Em đọc chưa thông… phải đánh vần.
Rồi tháng năm dài lướt thướt qua
Hồn em được Ngoại ướp hương hoa
Nên dù ruộng cả thành ao biển
Bóng Phật trong đêm vẫn chói lòa.
Hư Ảo
Đoàn Quang Tuệ
Chuông Chùa rơi êm êm
Gió lay cành trúc mềm
Hoa rời rung cánh ngọc
Còn trĩu nặng sương đêm.
Một em bé tóc dài
Đang rình con bướm bay
Bướm hoa màu sặc sỡ
Chập chờn trong nắng mai.
Bướm vừa đậu cành hoa
Em bé mừng lo xa
Đưa tay nhè nhẹ bắt
Nhưng bướm vùng bay xa.
Em bé đưa mắt nhìn
Lên trời rộng thinh thinh
Bướm vờn bay thong thả
Như là kẻ vô tình.
Em bé lòng xót xa
Tắc lưỡi em hít hà
Chao ôi là uổng quá
Em bèn ngắt cánh hoa.
Em bé vội về nhà
Hoa hồng trong tay ngà
Em để hoa vào sách
Đem khoe Má cùng Ba.
Rồi một đêm không trăng
Em bé thầm nghĩ rằng
Cánh hoa ngày hôm ấy
Chắc là đẹp vô ngần.
Em liền mở sách xem
Hoa úa trông hết thèm
Màu hoa không còn nữa
Vài vết mực lem nhem.
Em bé buồn không nói
Ra nhìn sao trên trời
Sao rơi trong bóng tối
Lòng em buồn không vơi.
Sao Em Buồn
Thiết Trung Hải
Có gì em phải khóc
Có gì bền vững đâu em
Cuộc sống vô thường ẩn hiện
Cớ sao nhỏ lệ đêm đêm.
Này mảnh hình hài ô trược
Còn vương vấn lụy trần gian
Giọt nước cành dương chưa gột
Em còn nặng kiếp hồng nhan.
Nhịp sống luân hồi cuồn cuộn
Than chi nghiệp chướng phủ phàng
Hư vô – Bờ mê – Bến hoặc
Giác tha chưa khỏi cung đàn.
Trần tâm hoang mang mấy độ
Thiện căn chưa nở đài hoa
Em than chi đời đau khổ
Thế gian còn lắm phong ba.
Mỗi Lần
Thăm Nghĩa Trang
Diệp Minh Tuyền (09/85)
Mỗi lần thăm nghĩa trang
Tim chợt buồn man mác
Thắp cho bạn nén nhang
Chạnh lòng nghe thông hát.
Đường đời như khúc nhạc
Nghĩa trang – nốt cuối cùng
Đời người khi thôi hát
Về nằm dưới gốc thông.
Vũ trụ thì mênh mông
Tiếc đời người hữu hạn
Mới “có” rồi bỗng “không”
Một đời sao quá ngắn?
Sống, nhà cao cửa rộng
Chết, nằm dưới đất cằn
Sống, kẻ khinh người trọng
Chết, đất hóa công bằng.
Thôi cần gì bon chen
Cốt sống cho lương thiện
Ở đời ngoài tình thương
Tất cả đều phù phiếm.
Ra về lòng xao xuyến
Thương bạn nước mắt tràn
Thấy lòng thêm Thánh thiện
Khi chân rời nghĩa trang.
MỤC LỤC
Trang
- 1. Vọng Vu Lan..................................................................... 05
- 2. Cảm Niệm Vu Lan............................................................. 06
- 3. Rằm Tháng Bảy................................................................. 07
- 4. Đêm Vu Lan...................................................................... 09
- 5. Vu Lan Nhớ Mẹ................................................................. 11
- 6. Không Đề.......................................................................... 14
- 7. Dâng Mẹ........................................................................... 15
- 8. Mất Mẹ............................................................................. 16
- 9. Mẹ.................................................................................... 18
- 10. Bông Trắng Đau Buồn....................................................... 19
- 11. Cây Đòn Gánh.................................................................. 21
- 12. Ai Bảo Em......................................................................... 22
- 13. Ngậm Ngùi........................................................................ 23
- 14. Ngày Xưa Có Mẹ............................................................... 24
- 15. Lối Cũ.............................................................................. 26
- 16. Hãnh Diện Còn Mẹ............................................................ 28
- 17. Kính Dâng Từ Mẫu............................................................ 30
- 18. Chiếc Lồng Đèn................................................................. 32
- 19. Tình Mẹ............................................................................ 34
- 20. Lòng Mẹ........................................................................... 36
- 21. Mẹ.................................................................................... 38
- 22. Cha.................................................................................. 40
- 23. Tâm Sự Oanh Vũ............................................................... 42
- 24. Hương Xưa....................................................................... 44
- 25. Hư Aûo............................................................................. 46
- 26. Sao Em Buồn..................................................................... 48
- 27. Mỗi Lần Thăm Nghĩa Trang............................................... 49
- 28. Mục Lục............................................................................ 51
Địa chỉ liên lạc:
Thầy MINH CHIẾU
Chùa PHẬT ÂN, Khu 14, Xã Long Đức,
Huyện Long Thành, Tỉnh Đồng Nai
ĐT: 0612.643334
Trang Nhà Quảng Đức chân thành cảm ơn Thầy Trung Đạo và Thầy Hiếu Niệm
đã gởi tặng phiên bản điện tử tập sách này (Thích Nguyên Tạng, 17-10-2013)
Gửi ý kiến của bạn